Chương : 201
Phó tướng Tống Cao vẫn còn mộng đẹp bắt Từ Hoảng cho rằng đường thăng quan phát tài của mình ở phía trước, nửa đường bỗng nhiên xông ra một lộ nhân mã hắn ngây người ra chỉ thấy không ít binh sĩ ngã xuống kêu thảm thiết, lúc này hắn mới phục hồi tinh thần lại, giận dữ mà nói:
- Sơn dã thôn phu nơi nào?
Đồng thời trong lòng hắn dâng lên dự cảm bất hảo.
Mười người Trương Lãng không trả lời chỉ buồn bực hung hăng giết địch, giống như muốn đem những oán khí trút hết ra vậy.
Đầu tiên Trương Lãng vọt lên đao thép bổ về phía một gã đang vây quanh Từ Hoảng sau đó ném đối phương ra ngoài ba thước.
Bộ pháp của Từ Hoảng sớm đã tập tễnh khí cơ đình trệ máu ở trên người chảy xuống không ngừng cho rằng mình không tránh khỏi kiếp nạn gì, vừa định cứng rắn đỡ một đao sau đó cá chết lưới rách bỗng nhiên có người tới cứu thì mừng rỡ trong lòng vội vàng nhìn xem là ai thì bỗng nhiên mừng rỡ nói:
- Là ngươi?
Trương Lãng nhẹ nhõm tránh thoát công kích của một binh sĩ, quay lại cười nói:
- Chính là tại hạ Từ Công Minh có thể yên tâm chuyện tiếp theo giao cho tại hạ là được.
Từ Hoảng xem xét bốn phía thấy ở trong trường của mình có hai nữ tám nam thân thủ mỗi người đều rất cao minh, biết lợi dụng hoàn cảnh rừng cây đặc thù đánh cho đối phương không có sức chống trả thì không khỏi thở một hơi dài đúng lúc này Từ Hoảng mới thấy toàn thân đau đớn khó nhịn được dưới chân nhũn ra không cản được mà ngồi xuống đầm đìa mồ hôi thở dốc.
Tống Cao thấy đám binh sĩ dưới tay của mình ngã xuống mà đối phương chỉ có mười một người ai cũng lợi hại, thì run rẩy chân đã bôi mỡ chuẩn bị chuồn đi.
Triệu Vũ nhìn thấy Tống Cao chuẩn bị chuồn đi thì trên khuôn mặt nở ra nụ cười quỷ dị, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt hắn yêu kiều kêu lên một tiếng:
- Chạy đi đâu?
Mai Hoa thương như mãnh xà xuất động đâm thẳng tới.
Tống Cao hồn phi phách tán bị Mai Hoa thương của Triệu Vũ xuyên qua lồng ngực chết oan chết uổng.
Các binh sĩ còn lại nhìn thấy chủ tướng đã chết đối phương lại lợi hại thì thoáng cái cũng tản đi bốn phía.
Trương Lãng cũng không dám truy theo hắn gọi Dương Dung băng bó lại cho Từ Hoảng sau đó để hai gã Ưng vệ đỡ hắn dậy nguyên một đám người nhanh chóng lui đi.
Lữ thị huynh đệ đúng là kẻ dở hơi, bọn họ cũng có thói quen dã ngoại sinh tồn, không thèm để ý đến truy binh xa xa ở trong rừng thích ý du lịch ngắm cảnh.
Từ miệng Từ Hoảng Trương Lãng biết được hóa ra hắn điều 1300 lính đến Hàm Cốc nhiều nhất cũng chỉ cầm cự được bốn ngày, mà hắn đủ thời gian để bảo hộ cho Đổng Thừa và Dương Phụng an toàn rút khỏi, còn mình thì mang một đội ngũ ngăn cản ở phía sau
Nói tới đây Từ Hoảng thở dài một mảng bi tráng, nghĩ lại hắn một lòng nhưng không có khả năng thay đổi cục diện vô lực ngồi xuống tảng đá hai ngày nay với y thuật cao siêu của Dương Dung thương thế của hắn hồi phục rất nhanh.
Trương Lãng nhanh chóng ngồi xuống ở bên cạnh vỗ bả vai rộng lớn của Từ Hoảng mà nói:
- Công Minh bây giờ huynh còn tính toán gì không?
Từ Hoảng không hề nghĩ ngợi kiên quyết hữu lực nói:
- Quốc nạn lâm đầu Hoảng nhất định phải cứu quốc.
Trương Lãng gật đầu khen ngợi nói:
- Công Minh có tâm như thế trời xanh có thể thấy được, nếu là nam nhân cần phải lập công danh sự nghiệp không bằng theo ta trở về Giang Đông không phụ sở học cả đời.
Từ Hoảng lắc đầu nhìn Trương Lãng mà xin lỗi nói:
- Ơn cứu mạng của Trương tướng quân Hoảng kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng không oán trách nhưng hôm nay hán thất nguy cơ Hoảng muốn khi thương thế lành liền tới Lạc Dương, mong tướng quân rộng lòng tha thứ.
Trương Lãng lộ ra vẻ thất vọng liền nói:
- Công Minh tại sao lại cố chấp như thế, thiên hạ đại thế hợp lâu tất phân phân lâu tất hợp hiện tại Hán thất đã giống như Chu Thất các chư hầu nổi lên giống như Chiến quốc tranh hùng, thiên hạ đã loạn Công Minh à huynh nên tới trợ giúp mỗ bình định các chư hầu khác, ổn định non sông.
Từ Hoảng cúi đầu trầ tư, mày rậm chăm chú liền một chỗ, hào khí trở nên nặng nề.
Trương Lãng như kiến bò trên chảo nóng đúng là hoàng đế không gấp thái giám đã gấp.
Sau nửa ngày Từ Hoảng mới ngẩng đầu lên nghiêm nét mặt nói:
- Trương tướng quân tại hạ cả gan hỏi một câu không biết tướng quân muốn bình định Trung Nguyên tự lập phế đế làm vương hay là bình định chư hầu ủng hộ Hán thất?
Nói xong hai mắt của hắn nhìn chằm chằm về phía Trương Lãng.
Trương Lãng cũng bắn ra tinh quang nhìn chằm chằm về phía Từ Hoảng rồi cắn răng hữu lực đáp:
- Có thể ủng hộ thì ủng hộ không thể thì phải phế.
Sắc mặt của Từ Hoảng biến chuyển tán ra sát cơ, khuôn mặt của hắn lộ vẻ phức tạp mấy lần rồi muốn đứng thẳng lên nhưng sau đó nhịn lại hắn nói:
- Tuy Hoảng nghe vô cùng chói tai nhưng ít ra tướng quân cũng là người thẳng thắn không giống như Lý Thúc Quách Tỷ trong miệng lúc nào cũng nhân nghĩa nhưng động ra là giết người phóng hỏa muốn Hoảng quy thuận tướng quân, đơn giản thôi chỉ cần thắng lôi đao trong tay của Hoàng Từ Hoảng sẽ bán mệnh cho tướng quân một lời đã nói quyết không hối hận.
- Được.
Trương Lãng hét lớn, khuôn mặt lộ ra vẻ khen ngợi hoàn toàn không để ý tới chuyện mình có thể thắng đối thủ hay không.
- Vậy được rồi chúng ta bắt đầu liền thôi.
Từ Hoảng chống tay đứng lên, bình tĩnh nói.
Nào biết Trương Lãng lắc đầu không đồng ý:- Hiện tại không được.
Từ Hoảng kinh ngạc?
- Tại sao không được?
Trương Lãng chỉ thân thể của Từ Hoảng mà mỉm cười:
- Thương thế của huynh còn chưa tốt lên, ta không thể động thủ.
Từ Hoảng há hốc mồm mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn Trương Lãng hảo cảm tăng lên gấp đôi.
Ngoài miệng thì mỉm cười nói:
- Không sao Trương phu nhân diệu thủ hồi xuân hiện tại đã tốt rồi hơn nữa theo mỗ xem Trương tướng quân cũng bị thương không nhẹ có đúng không?
Trương Lãng còn muốn nói điều gì sắc mặt của Từ Hoảng trở nên cương ngạnh.
- Trương tướng quân không cần nhiều lời, bắt đầu đi.
Trương Lãng sững sờ tuy nhiên thấy hắn kiên quyết như thế thì khẽ gật đầu.
Dương Dung lo lắng nhìn về phía Trương Lãng và Từ Hoảng trong mắt ngập tàn vẻ khó hiểu và lo lắng.
Sau đó Ưng vệ nhanh chóng lui thành một vòng tròn, Trương Lãng tiếp nhận đao thép trong tay của Dương Dung trực chỉ vào trong trường.
Từ Hoảng ở trong trường ngang nhiên nhìn Trương Lãng mày rậm không khỏi nhảy lên, trong đôi mắt hiện ra vẻ u ám, sau nửa ngày hắn đã hạ quyết tâm dứt khoát đứng thẳng thân hình đi vào trong trường.
Trương Lãng thủ thế nói:
- Công Minh mời.
Từ Hoảng nhẹ nhàng múa lôi đao nhất thời kình phong bắn ra cát bay đá chạy sau đó cắm thanh đao xuống mặt đất hai tay ôm quyền rồi nói:
- Trương tướng quân quá cẩn thận rồi, đao trong tay của Hoàng không ra thì thôi đã ra thì nhất định phải có máu trở về.
Nói xong hai mắt chăm chăm nhìn Trương Lãng khí thế bắt đầu tăng lên.
- Sơn dã thôn phu nơi nào?
Đồng thời trong lòng hắn dâng lên dự cảm bất hảo.
Mười người Trương Lãng không trả lời chỉ buồn bực hung hăng giết địch, giống như muốn đem những oán khí trút hết ra vậy.
Đầu tiên Trương Lãng vọt lên đao thép bổ về phía một gã đang vây quanh Từ Hoảng sau đó ném đối phương ra ngoài ba thước.
Bộ pháp của Từ Hoảng sớm đã tập tễnh khí cơ đình trệ máu ở trên người chảy xuống không ngừng cho rằng mình không tránh khỏi kiếp nạn gì, vừa định cứng rắn đỡ một đao sau đó cá chết lưới rách bỗng nhiên có người tới cứu thì mừng rỡ trong lòng vội vàng nhìn xem là ai thì bỗng nhiên mừng rỡ nói:
- Là ngươi?
Trương Lãng nhẹ nhõm tránh thoát công kích của một binh sĩ, quay lại cười nói:
- Chính là tại hạ Từ Công Minh có thể yên tâm chuyện tiếp theo giao cho tại hạ là được.
Từ Hoảng xem xét bốn phía thấy ở trong trường của mình có hai nữ tám nam thân thủ mỗi người đều rất cao minh, biết lợi dụng hoàn cảnh rừng cây đặc thù đánh cho đối phương không có sức chống trả thì không khỏi thở một hơi dài đúng lúc này Từ Hoảng mới thấy toàn thân đau đớn khó nhịn được dưới chân nhũn ra không cản được mà ngồi xuống đầm đìa mồ hôi thở dốc.
Tống Cao thấy đám binh sĩ dưới tay của mình ngã xuống mà đối phương chỉ có mười một người ai cũng lợi hại, thì run rẩy chân đã bôi mỡ chuẩn bị chuồn đi.
Triệu Vũ nhìn thấy Tống Cao chuẩn bị chuồn đi thì trên khuôn mặt nở ra nụ cười quỷ dị, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt hắn yêu kiều kêu lên một tiếng:
- Chạy đi đâu?
Mai Hoa thương như mãnh xà xuất động đâm thẳng tới.
Tống Cao hồn phi phách tán bị Mai Hoa thương của Triệu Vũ xuyên qua lồng ngực chết oan chết uổng.
Các binh sĩ còn lại nhìn thấy chủ tướng đã chết đối phương lại lợi hại thì thoáng cái cũng tản đi bốn phía.
Trương Lãng cũng không dám truy theo hắn gọi Dương Dung băng bó lại cho Từ Hoảng sau đó để hai gã Ưng vệ đỡ hắn dậy nguyên một đám người nhanh chóng lui đi.
Lữ thị huynh đệ đúng là kẻ dở hơi, bọn họ cũng có thói quen dã ngoại sinh tồn, không thèm để ý đến truy binh xa xa ở trong rừng thích ý du lịch ngắm cảnh.
Từ miệng Từ Hoảng Trương Lãng biết được hóa ra hắn điều 1300 lính đến Hàm Cốc nhiều nhất cũng chỉ cầm cự được bốn ngày, mà hắn đủ thời gian để bảo hộ cho Đổng Thừa và Dương Phụng an toàn rút khỏi, còn mình thì mang một đội ngũ ngăn cản ở phía sau
Nói tới đây Từ Hoảng thở dài một mảng bi tráng, nghĩ lại hắn một lòng nhưng không có khả năng thay đổi cục diện vô lực ngồi xuống tảng đá hai ngày nay với y thuật cao siêu của Dương Dung thương thế của hắn hồi phục rất nhanh.
Trương Lãng nhanh chóng ngồi xuống ở bên cạnh vỗ bả vai rộng lớn của Từ Hoảng mà nói:
- Công Minh bây giờ huynh còn tính toán gì không?
Từ Hoảng không hề nghĩ ngợi kiên quyết hữu lực nói:
- Quốc nạn lâm đầu Hoảng nhất định phải cứu quốc.
Trương Lãng gật đầu khen ngợi nói:
- Công Minh có tâm như thế trời xanh có thể thấy được, nếu là nam nhân cần phải lập công danh sự nghiệp không bằng theo ta trở về Giang Đông không phụ sở học cả đời.
Từ Hoảng lắc đầu nhìn Trương Lãng mà xin lỗi nói:
- Ơn cứu mạng của Trương tướng quân Hoảng kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng không oán trách nhưng hôm nay hán thất nguy cơ Hoảng muốn khi thương thế lành liền tới Lạc Dương, mong tướng quân rộng lòng tha thứ.
Trương Lãng lộ ra vẻ thất vọng liền nói:
- Công Minh tại sao lại cố chấp như thế, thiên hạ đại thế hợp lâu tất phân phân lâu tất hợp hiện tại Hán thất đã giống như Chu Thất các chư hầu nổi lên giống như Chiến quốc tranh hùng, thiên hạ đã loạn Công Minh à huynh nên tới trợ giúp mỗ bình định các chư hầu khác, ổn định non sông.
Từ Hoảng cúi đầu trầ tư, mày rậm chăm chú liền một chỗ, hào khí trở nên nặng nề.
Trương Lãng như kiến bò trên chảo nóng đúng là hoàng đế không gấp thái giám đã gấp.
Sau nửa ngày Từ Hoảng mới ngẩng đầu lên nghiêm nét mặt nói:
- Trương tướng quân tại hạ cả gan hỏi một câu không biết tướng quân muốn bình định Trung Nguyên tự lập phế đế làm vương hay là bình định chư hầu ủng hộ Hán thất?
Nói xong hai mắt của hắn nhìn chằm chằm về phía Trương Lãng.
Trương Lãng cũng bắn ra tinh quang nhìn chằm chằm về phía Từ Hoảng rồi cắn răng hữu lực đáp:
- Có thể ủng hộ thì ủng hộ không thể thì phải phế.
Sắc mặt của Từ Hoảng biến chuyển tán ra sát cơ, khuôn mặt của hắn lộ vẻ phức tạp mấy lần rồi muốn đứng thẳng lên nhưng sau đó nhịn lại hắn nói:
- Tuy Hoảng nghe vô cùng chói tai nhưng ít ra tướng quân cũng là người thẳng thắn không giống như Lý Thúc Quách Tỷ trong miệng lúc nào cũng nhân nghĩa nhưng động ra là giết người phóng hỏa muốn Hoảng quy thuận tướng quân, đơn giản thôi chỉ cần thắng lôi đao trong tay của Hoàng Từ Hoảng sẽ bán mệnh cho tướng quân một lời đã nói quyết không hối hận.
- Được.
Trương Lãng hét lớn, khuôn mặt lộ ra vẻ khen ngợi hoàn toàn không để ý tới chuyện mình có thể thắng đối thủ hay không.
- Vậy được rồi chúng ta bắt đầu liền thôi.
Từ Hoảng chống tay đứng lên, bình tĩnh nói.
Nào biết Trương Lãng lắc đầu không đồng ý:- Hiện tại không được.
Từ Hoảng kinh ngạc?
- Tại sao không được?
Trương Lãng chỉ thân thể của Từ Hoảng mà mỉm cười:
- Thương thế của huynh còn chưa tốt lên, ta không thể động thủ.
Từ Hoảng há hốc mồm mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn Trương Lãng hảo cảm tăng lên gấp đôi.
Ngoài miệng thì mỉm cười nói:
- Không sao Trương phu nhân diệu thủ hồi xuân hiện tại đã tốt rồi hơn nữa theo mỗ xem Trương tướng quân cũng bị thương không nhẹ có đúng không?
Trương Lãng còn muốn nói điều gì sắc mặt của Từ Hoảng trở nên cương ngạnh.
- Trương tướng quân không cần nhiều lời, bắt đầu đi.
Trương Lãng sững sờ tuy nhiên thấy hắn kiên quyết như thế thì khẽ gật đầu.
Dương Dung lo lắng nhìn về phía Trương Lãng và Từ Hoảng trong mắt ngập tàn vẻ khó hiểu và lo lắng.
Sau đó Ưng vệ nhanh chóng lui thành một vòng tròn, Trương Lãng tiếp nhận đao thép trong tay của Dương Dung trực chỉ vào trong trường.
Từ Hoảng ở trong trường ngang nhiên nhìn Trương Lãng mày rậm không khỏi nhảy lên, trong đôi mắt hiện ra vẻ u ám, sau nửa ngày hắn đã hạ quyết tâm dứt khoát đứng thẳng thân hình đi vào trong trường.
Trương Lãng thủ thế nói:
- Công Minh mời.
Từ Hoảng nhẹ nhàng múa lôi đao nhất thời kình phong bắn ra cát bay đá chạy sau đó cắm thanh đao xuống mặt đất hai tay ôm quyền rồi nói:
- Trương tướng quân quá cẩn thận rồi, đao trong tay của Hoàng không ra thì thôi đã ra thì nhất định phải có máu trở về.
Nói xong hai mắt chăm chăm nhìn Trương Lãng khí thế bắt đầu tăng lên.