Chương : 202
Mọi người đều nghi hoặc nhìn Trương Lãng xem hắn có phản ứng gì rõ ràng trận này không phải la đọ sức bình thường, ít nhất phải có một người bị thương mới phân thắng bại.
Trương Lãng cũng sững sờ mà nhìn thân thể cường tráng cảu Từ Hoảng tụ tập khí thế giống như núi non trùng điệp Lôi đao lóng lánh hào quang giống như có thể khai thiên bổ địa, khí thế bắt đầu tràn ngập bốn phương tám hướng.
- Là sát khí.
Trương Lãng kinh hãi tại sao Từ Hoảng lại có sát khí với mình?
Từ Hoảng thấy mặt mũi của Trương Lãng tràn ngập kinh ngạc đang nhìn mình thì trong lòng phức tạp hít sâu một hơi mà từ từ nói:
- Bắt đầu đi.
Trương Lãng bỗng nhiên phát hiện ra trong mắt của Từ Hoảng có một vẻ bất đắc dĩ, hắn thâm ý cười nói:
- Công Minh mời.
Từ Hoảng cũng không khách khí, chân đá một cái, lôi đao nghiêng sang bên cạnh, hai tay nhanh chóng nắm lấy chuôi đao trực chỉ về phái Trương Lãng động tác vô cùng nhẹ nhàng, thế như sét đánh lôi đình, bay lên trận pháp.
Trương Lãng đoạn tuyệt tạp niệm hoàn thiết đại đao nơi tay,lòng cùng với tâm địa tương dung bốn phía thoáng cái trở nên bình tĩnh.
Từ Hoảng than nhẹ nói;
- Trương tướng quân không cần cố kỵ ra tay đi.
Ngữ khí cứng rắn vang lên, Trương Lãng lui về phía sau hai bước chân trái cắm xuống đùi phải vượt qua, hoàn thiết đại đao múa thành một đường vòng cung ưu mỹ cuốn thẳng tới nếu như một kích này đâm trúng thì chắc chắn đối phương sẽ bị chém thành hai khúc.
Từ Hoảng kinh ngạc không ngờ khí thế của Trương Lãng lại lớn như thế, nếu như là bình thường hắn sẽ đón đỡ một đao bá đạo của Trương Lãng nhưng hiện tại thương thế nổi lên, đành phải cố kỵ vung đao bảo vệ những nơi yếu hại trên người.
- Đương đương.
Một hồi thanh âm va chạm vang lên, hai cánh tay của Trương Lãng run lên, miệng vết thương làm cho hắn đau.
Từ Hoảng nhăn mày rậm lại không thể tưởng được lực cánh tay của Trương Lãng không thua mình bao nhiêu, tuy nhiên lôi đao vẫn đánh từ trên xuống dưới lưỡi đao vốn cứng bây giờ bỗng nhiên trở nên mềm mại, thân đao nhẹ nhàng lay động, mũi nhọn bắn ra bốn phía, theo nhiều góc độ thẳng bức tới vị trí yếu hại của Trương Lãng.
Trương Lãng thấy Từ Hoảng hóa thành mềm mại nhưng cũng không chủ quan mượn lực lôi đao của đối phương thuận thế lui một phen về phía sau hai bước hoàn thiết đại đao hoành ngang trước ngực đao khí bắn ra bốn phía, mà hai con ngươi thì như hổ báo chăm chú nhìn đao màn phía trước.
Trong mắt của Từ Hoảng hiện ra vẻ kinh ngạc, từng chiêu của hắn không phải là tuyệt sát nhưng mỗi lần dùng ra đều khiến cho đối phương liên tục lui về phía sau khó mà tiếp nhận mũi nhọn Trương Lãng có tinh thần như vậy, thật là đáng phục.Tuy trong đầu của hắn lóe lên suy nghĩ nhưng trong tay không ngưng trệ nửa phần, đao phong trùng trùng điệp điệp tấn công Trương Lãng, bỗng nhiên tất cả ánh đao hợp thành một thể, hướng thẳng về phía Trương Lãng bắn tới.
Trương Lãng nhạy cảm lúc này phát hiện ra tình thế vô cùng tinh tế, hắn thấy Từ Hoảng biến đổi chiêu số, lập tức gặp nguy không loạn, nghiêng người đồng thời hoàn thiết đại đao vung lên, chăm chú bảo vệ chỗ hiểm của mình, không cho Từ Hoảng tiến tới gần nửa bước.
- Đương đương đương.
Ba hồi thanh âm va chạm vang lên, hỏa tinh bắn ra bốn phía, Từ Hoảng giống như là mãnh hổ xuống núi một khi chiếm được tiên cơ thì càng trở nên chủ động, lôi đao gào thét sinh gió, có chứa sắc thái lôi đình.
Trương Lãng hai tay huy động hoàn thiết đại đao trái phong phải cản một bước cũng không nhường.
Hai người trong vòng một phút đã đấu với nhau ba bốn mươi chiêu, cho thấy tốc độ nhanh đến thế nào.
Lúc này Trương Lãng một đao không tốt sơ hỏ lộ ra Từ Hoảng làm sao có thể bỏ qua cơ hội lôi đao bay vút mà tới, giống như thái sơn áp đỉnh khí thế như cầu vồng.
Nào biết đây là kế dụ địch của Trương Lãng hắn thấy Từ Hoảng trúng kế thì thân ảnh cứ thế mà chặn lại, hoàn thiết đại đao bay múa tấn công thẳng tới bụng dưới của tho tốc độ như ánh sáng.
Từ Hoảng kinh hãi lôi đao quay trở lại thủ, khó khăn lắm mới né qua chiêu này của Trương Lãng.
Hai người đồng thời tách ra, hiệp đầu tiên đánh đã ngang tay.
Dương Dung và ưng vệ ở bên cạnh xem thì kinh ngạc và lo lắng vô cùng.
Chúa công và Từ Hoảng thật sự bị thương sao? Một Ưng vệ thầm nghĩ nếu như không phải hắn tận mắt nhìn thấy thì đánh chết cũng không tin đây là cuộc quyết đấu giữa hai người bị thương.
Từ Hoảng khẽ cau mày miệng vết thương rách ra hắn giống như có cảm giác chảy máu, tuy thế trên mặt vẫn bình tĩnh như lúc đầu, hắn cẩn thận cầm chặt lôi đao trong tay, cánh tay khẽ run run xem ra cuộc đấu kia hắn đã dùng sức quá độ, cho thấy thực lực của Trương Lãng không hề kém hắn.
Mà Trương Lãng nhẹ nhàng thở phì phò, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc và thán phục nhìn thân thể cường hãn của Từ Hoảng tràn ngập khí phách của cường giả. Quả nhiên đây là một nhân vật rất giỏi, nếu như là bình thường không phải mình nhất định phải thua sao?
Vết thương ở vai phải đã bắt đầu vỡ ra mà nhuốm máu nếu như cứ tiếp tục thì người khác cũng sẽ biết.
Hai người đứng yên đối mặt nhìn nhau.
Từ Hoảng như một tòa thâm sơn cao ngất bình tĩnh khiến cho người ta cảm thấy hiểm trở.
Mà Trương Lãng lại như bão táp yên lặng đứng ở nơi đó bất kể là ai cũng cảm nhận được khí thế cường hãn trên người của hắn, gió bão ẩn chứa bên trong.
Thời không bỗng nhiên bất động, mọi người khẩn trương ngừng thở, hai mắt nhìn chằm chằm vào trong trường.
Nửa ngày sau hai người bỗng nhiên gầm rú lên một tiếng, cầm lấy vũ khí dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới đối phương.
Không có tiếng binh khí va chạm không có thanh âm thảm thiết hai người dùng một tư thế kỳ quái dán sát vào nhau ai cũng không có chút biểu lộ nào.
Dương Dung và Triệu Vũ đều che kín cái miệng nhỏ, khuôn mặt thất sắc, trong nhất thời trở nên ngây người.
Mà mọi người nhất thời choáng váng ai cũng không ngờ tình thế lại trở nên như vậy.
Ở trong trường Từ Hoảng dùng tay nắm lấy chuôi đao đem trường đao dán vào cánh tay sắt, để ngang trên cổ cảu Trương Lãng, dưới ánh nắng nhàn nhạt chỉ cần hắn khẽ ấn một cái tin rằng Trương Lãng sẽ chết oan uổng.
Mà Trương Lãng thì hoàn thiết đại đao lại đặt ở dưới bụng của Từ Hoảng chỉ cần dùng lực sẽ cắt vào.
Hai người vẫn không nhúc nhích cứ đứng kỳ quái như vậy bốn mắt phát ra hỏa hoa kịch liệt.
Đến lúc này Trương Lãng mới phát giác ra Từ Hoảng thật sự có ý muốn giết mình lôi đao lành lạnh, đôi mắt lạnh lẽo phức tạp nhìn mình.
Trương Lãng cũng sững sờ mà nhìn thân thể cường tráng cảu Từ Hoảng tụ tập khí thế giống như núi non trùng điệp Lôi đao lóng lánh hào quang giống như có thể khai thiên bổ địa, khí thế bắt đầu tràn ngập bốn phương tám hướng.
- Là sát khí.
Trương Lãng kinh hãi tại sao Từ Hoảng lại có sát khí với mình?
Từ Hoảng thấy mặt mũi của Trương Lãng tràn ngập kinh ngạc đang nhìn mình thì trong lòng phức tạp hít sâu một hơi mà từ từ nói:
- Bắt đầu đi.
Trương Lãng bỗng nhiên phát hiện ra trong mắt của Từ Hoảng có một vẻ bất đắc dĩ, hắn thâm ý cười nói:
- Công Minh mời.
Từ Hoảng cũng không khách khí, chân đá một cái, lôi đao nghiêng sang bên cạnh, hai tay nhanh chóng nắm lấy chuôi đao trực chỉ về phái Trương Lãng động tác vô cùng nhẹ nhàng, thế như sét đánh lôi đình, bay lên trận pháp.
Trương Lãng đoạn tuyệt tạp niệm hoàn thiết đại đao nơi tay,lòng cùng với tâm địa tương dung bốn phía thoáng cái trở nên bình tĩnh.
Từ Hoảng than nhẹ nói;
- Trương tướng quân không cần cố kỵ ra tay đi.
Ngữ khí cứng rắn vang lên, Trương Lãng lui về phía sau hai bước chân trái cắm xuống đùi phải vượt qua, hoàn thiết đại đao múa thành một đường vòng cung ưu mỹ cuốn thẳng tới nếu như một kích này đâm trúng thì chắc chắn đối phương sẽ bị chém thành hai khúc.
Từ Hoảng kinh ngạc không ngờ khí thế của Trương Lãng lại lớn như thế, nếu như là bình thường hắn sẽ đón đỡ một đao bá đạo của Trương Lãng nhưng hiện tại thương thế nổi lên, đành phải cố kỵ vung đao bảo vệ những nơi yếu hại trên người.
- Đương đương.
Một hồi thanh âm va chạm vang lên, hai cánh tay của Trương Lãng run lên, miệng vết thương làm cho hắn đau.
Từ Hoảng nhăn mày rậm lại không thể tưởng được lực cánh tay của Trương Lãng không thua mình bao nhiêu, tuy nhiên lôi đao vẫn đánh từ trên xuống dưới lưỡi đao vốn cứng bây giờ bỗng nhiên trở nên mềm mại, thân đao nhẹ nhàng lay động, mũi nhọn bắn ra bốn phía, theo nhiều góc độ thẳng bức tới vị trí yếu hại của Trương Lãng.
Trương Lãng thấy Từ Hoảng hóa thành mềm mại nhưng cũng không chủ quan mượn lực lôi đao của đối phương thuận thế lui một phen về phía sau hai bước hoàn thiết đại đao hoành ngang trước ngực đao khí bắn ra bốn phía, mà hai con ngươi thì như hổ báo chăm chú nhìn đao màn phía trước.
Trong mắt của Từ Hoảng hiện ra vẻ kinh ngạc, từng chiêu của hắn không phải là tuyệt sát nhưng mỗi lần dùng ra đều khiến cho đối phương liên tục lui về phía sau khó mà tiếp nhận mũi nhọn Trương Lãng có tinh thần như vậy, thật là đáng phục.Tuy trong đầu của hắn lóe lên suy nghĩ nhưng trong tay không ngưng trệ nửa phần, đao phong trùng trùng điệp điệp tấn công Trương Lãng, bỗng nhiên tất cả ánh đao hợp thành một thể, hướng thẳng về phía Trương Lãng bắn tới.
Trương Lãng nhạy cảm lúc này phát hiện ra tình thế vô cùng tinh tế, hắn thấy Từ Hoảng biến đổi chiêu số, lập tức gặp nguy không loạn, nghiêng người đồng thời hoàn thiết đại đao vung lên, chăm chú bảo vệ chỗ hiểm của mình, không cho Từ Hoảng tiến tới gần nửa bước.
- Đương đương đương.
Ba hồi thanh âm va chạm vang lên, hỏa tinh bắn ra bốn phía, Từ Hoảng giống như là mãnh hổ xuống núi một khi chiếm được tiên cơ thì càng trở nên chủ động, lôi đao gào thét sinh gió, có chứa sắc thái lôi đình.
Trương Lãng hai tay huy động hoàn thiết đại đao trái phong phải cản một bước cũng không nhường.
Hai người trong vòng một phút đã đấu với nhau ba bốn mươi chiêu, cho thấy tốc độ nhanh đến thế nào.
Lúc này Trương Lãng một đao không tốt sơ hỏ lộ ra Từ Hoảng làm sao có thể bỏ qua cơ hội lôi đao bay vút mà tới, giống như thái sơn áp đỉnh khí thế như cầu vồng.
Nào biết đây là kế dụ địch của Trương Lãng hắn thấy Từ Hoảng trúng kế thì thân ảnh cứ thế mà chặn lại, hoàn thiết đại đao bay múa tấn công thẳng tới bụng dưới của tho tốc độ như ánh sáng.
Từ Hoảng kinh hãi lôi đao quay trở lại thủ, khó khăn lắm mới né qua chiêu này của Trương Lãng.
Hai người đồng thời tách ra, hiệp đầu tiên đánh đã ngang tay.
Dương Dung và ưng vệ ở bên cạnh xem thì kinh ngạc và lo lắng vô cùng.
Chúa công và Từ Hoảng thật sự bị thương sao? Một Ưng vệ thầm nghĩ nếu như không phải hắn tận mắt nhìn thấy thì đánh chết cũng không tin đây là cuộc quyết đấu giữa hai người bị thương.
Từ Hoảng khẽ cau mày miệng vết thương rách ra hắn giống như có cảm giác chảy máu, tuy thế trên mặt vẫn bình tĩnh như lúc đầu, hắn cẩn thận cầm chặt lôi đao trong tay, cánh tay khẽ run run xem ra cuộc đấu kia hắn đã dùng sức quá độ, cho thấy thực lực của Trương Lãng không hề kém hắn.
Mà Trương Lãng nhẹ nhàng thở phì phò, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc và thán phục nhìn thân thể cường hãn của Từ Hoảng tràn ngập khí phách của cường giả. Quả nhiên đây là một nhân vật rất giỏi, nếu như là bình thường không phải mình nhất định phải thua sao?
Vết thương ở vai phải đã bắt đầu vỡ ra mà nhuốm máu nếu như cứ tiếp tục thì người khác cũng sẽ biết.
Hai người đứng yên đối mặt nhìn nhau.
Từ Hoảng như một tòa thâm sơn cao ngất bình tĩnh khiến cho người ta cảm thấy hiểm trở.
Mà Trương Lãng lại như bão táp yên lặng đứng ở nơi đó bất kể là ai cũng cảm nhận được khí thế cường hãn trên người của hắn, gió bão ẩn chứa bên trong.
Thời không bỗng nhiên bất động, mọi người khẩn trương ngừng thở, hai mắt nhìn chằm chằm vào trong trường.
Nửa ngày sau hai người bỗng nhiên gầm rú lên một tiếng, cầm lấy vũ khí dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới đối phương.
Không có tiếng binh khí va chạm không có thanh âm thảm thiết hai người dùng một tư thế kỳ quái dán sát vào nhau ai cũng không có chút biểu lộ nào.
Dương Dung và Triệu Vũ đều che kín cái miệng nhỏ, khuôn mặt thất sắc, trong nhất thời trở nên ngây người.
Mà mọi người nhất thời choáng váng ai cũng không ngờ tình thế lại trở nên như vậy.
Ở trong trường Từ Hoảng dùng tay nắm lấy chuôi đao đem trường đao dán vào cánh tay sắt, để ngang trên cổ cảu Trương Lãng, dưới ánh nắng nhàn nhạt chỉ cần hắn khẽ ấn một cái tin rằng Trương Lãng sẽ chết oan uổng.
Mà Trương Lãng thì hoàn thiết đại đao lại đặt ở dưới bụng của Từ Hoảng chỉ cần dùng lực sẽ cắt vào.
Hai người vẫn không nhúc nhích cứ đứng kỳ quái như vậy bốn mắt phát ra hỏa hoa kịch liệt.
Đến lúc này Trương Lãng mới phát giác ra Từ Hoảng thật sự có ý muốn giết mình lôi đao lành lạnh, đôi mắt lạnh lẽo phức tạp nhìn mình.