Chương : 214
Đồng Đê Hậu thấy bộ dạng yếu ớt của Trương Lãng thì bất giác nhíu mày.
Lão thản nhiên nói:
- Ngươi trước tiên nghỉ ngơi dưỡng thương đã, chờ vết thương lành rồi nói tiếp.
Trương Lãng trong lòng có chút khó chịu, nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Hắn nâng tinh thần cung kính nói:
- Đa tạ đại nhân.
Đồng Đê Hậu mặt không biểu tình gần đầu rồi xoay người rời đi.
Lúc Đồng Đê Hậu xoay người thì trên mặt nha hoàn có biểu tình phức tạp, liếc Trương Lãng một cái, vội vàng đi theo ra ngoài.
Trương Lãng không hiểu đó là có ý gì, lòng thầm suy nghĩ.
Vài ngày sau, vết thương của Trương Lãng hồi phục rất nhanh, đã có thể xuống giường bước đi, nhưng chỉ hạn chế trong gian phòng nhỏ.
Mấy ngày nay nha hoàn kia mỗi ngày chăm sóc Trương Lãng ăn uống đi lại, cực kỳ tỉ mỉ từng li từng tí.
Một ngày này Trương Lãng rời khỏi giường chậm rãi bước đi trong phòng, cảm giác tinh thần của mình rất tốt, sức lực cũng dần hồi phục. Đầu hắn bỗng lóe lên, nghĩ tới đã nhiều ngày không trông thấy thế giới bên ngoài, lòng ngứa ngáy. Hắn kiềm không được cẩn thận bước ra khỏi phòng, muốn nhìn xem tình hình bên ngoài rốt cuộc ra sao.
Hắn vừa đi tới cửa thì nghe tiếng kinh kêu:
- Công tử, sao công tử lại đi ra, vết thương của công tử còn chưa lành đâu!
Trương Lãng ngẩng đầu lên, thấy là nha hoàn luôn chăm sóc mình. Nàng đang cầm dược chạy tới đây, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu hé mở, khuôn mặt tràn đầy quan tâm.
Trương Lãng nhếch miệng cười, làm động tác duỗi người, ưỡn ngực nói:
- Cũng gần lành rồi, nàng không thấy ta rất khỏe sao? Vết thương đã lành bảy tám phần rồi, nếu cứ suốt ngày nằm trên giường thì mới là buồn ra bệnh.
Nha hoàn đi vào, từ trên xuống dưới đánh giá Trương Lãng, sau đó “ồ” một tiếng, vẻ mặt không tin nói:
- Xem tinh thần công tử đúng là tốt lắm, nhưng rõ ràng đại phu đã nói tối thiểu công tử phải nghỉ ngơi nửa tuần mới có thể xuống giường được!
Trương Lãng nhìn nàng vẻ mặt không tin, đắc ý nói:
- Không xem coi là ai, ta là thái tuế có chín mạng!
- Xì.
Nhìn Trương Lãng vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, nha hoàn kiềm không được kiều giọng cười khẽ, sau đó cảm thấy mình hơi thất lễ, vội che hàm răng trắng tinh, không dám cười ra tiếng.
Trương Lãng thấy bộ dáng đáng yêu của nàng, kiềm không được cười gian nói:
- Nàng không cần che, ta đã thấy hết rồi!
Khuôn mặt nha hoàn bỗng chốc đỏ bừng như trái cà chua, lại như là uống say xấu hổ không biết làm sao, bất đắc dĩ chỉ có thể vò váy áo, nhẹ giẫm gót sen.
Trương Lãng không muốn khiến nàng quá khó xử, dời đề tài hỏi:
- Không biết quý tính của tiểu thư là?
Nha hoàn thở ra một hơi, khuôn mặt hơi hồng hồng, muốn nói lại thôi xấu hổ đáp:
- Tiểu tỳ là Quách Huyên, xin kính chào công tử.
Tiếp theo nàng yêu kiều khom người, khiến người cảm thấy nàng rất hiểu lễ tiết.Trong đầu Trương Lãng nổi lên cảm giác quen thuộc, nhưng trong phút chốc không nghĩ ra được gì, chỉ có thể lấy làm lạ hỏi:
- Xem bộ dạng của nàng không giống tỳ nữ chút nào, càng như là tiểu thư nhà giàu, hiểu biết thi thư, biết chiều lòng người. Ngược lại để người ta tới hầu hạ nàng mới đúng.
Quách Huyên biểu tình u buồn, có chút thương cảm nói:
- Công tử có điều không biết. Tiểu nữ vốn cũng là nhà giàu sang, nhưng sau gia đình suy bại, lại gặp chiến loạn, ngày một sa sút, không còn cách nào đành bán thân làm nô.
Trương Lãng sắc mặt mất tự nhiên, thầm mắng mình hồ đồ.
Hắn nói:
- Thật rất xin lỗi, tại hạ không nên nhắc tới việc này.
Nhìn Trương Lãng vẻ mặt đầy xin lỗi, Quách Huyên yêu kiều cười, biểu tình u sầu vừa rồi biến mất.
Nàng mang lên biểu tình quyến rũ, ngọt giọng nói:
- Công tử đừng để trong lòng, có thể hầu hạ công tử là vinh hạnh của tiểu tỳ.
Trương Lãng hơi sửng sốt nhìn nàng, cảm thấy Quách Huyên chẳng những thông minh khéo léo còn hiểu cách đối nhân xử thế, kiên cường hơn sự tưởng tượng của hắn.
Trương Lãng nói:
- Mấy ngày nay nhờ có Quách tiểu thư tốn công hết lòng chăm sóc tại hạ, thật vô cùng cảm kích.
Quách Huyên hé môi son cười, dịu dàng nói:
- Công tử quá khách sáo rồi, nếu muốn cảm ơn thì phải cảm tạ Đồng Đê Hậu đó. Nếu không có ân đức của lão thì tiểu tỳ cũng bất lực, không ai cứu được công tử.
Trương Lãng nghi hoặc hỏi:
- Đúng rồi, Đồng Đê Hậu là loại người ra sao?
Quách Huyên liếc bốn phía, sau đó cúi đầu đáp:
- Làm phận hạ nhân không tiện ở sau lưng bàn luận chủ nhân mình.
Trương Lãng làm sao không nhìn ra dưới khuôn mặt tươi cười của Quách Huyên là ưu sầu, chỉ là hắn không chọc thủng.
Hắn hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta đang ở nơi nào?
Quách Huyên hé mở môi son nói:
- Bây giờ công tử đang ở trên thuyền riêng của Đồng Đê Hậu, chính dọc theo Lạc Hà tiến bắc.
Trương Lãng kinh hô một tiếng:
- A!
Hắn lập tức đảo mắt đánh giá bốn phía. Hai bên là mấy gian phòng nhỏ làm bằng gỗ ngăn nắp, chính giữa một con đường hẹp hòi, hai đầu bít kín, ngoái đầu là cầu thang gỗ đi lên tầng trên. Trương Lãng cẩn thận leo lên, tiếp theo cảm giác ánh sáng chiếu rọi. Đi tiếp hai bước là ra khoang thuyền, tầm mắt rộng mở. Bầu trời xanh biếc, mây trắng lững lờ bay, mặt biển mênh mông vô bờ, nước gợn lăn tăn. Đằng trước thỉnh thoảng có các loại chim xinh đẹp bay qua. Trong nước trong suốt các loài cá bơi tới bơi lui.
Đứng trên sàn thuyền, nghênh đón sóng biển từng đợt đập vào, tiếng nước róc rách dẫn đến vô số bọt nước trong veo, thỉnh thoảng bắn lên người, lên mặt, cảm giác lành lạnh.
Lúc này Trương Lãng mới phát hiện con thuyền không giống như thương thuyền mà khá giống chiến hạm ‘Mông Xung’. Thiết kế lấy chiến đấu trên biển làm chủ, tính năng thuyền thoạt nhìn không tệ, nước ăn rất sâu, có sức chiến đấu nhất định. Mặt sau còn có bảy, tám chiếc thuyền giống nhau, có thể thấy ra chủ nhân cực kỳ không tầm thường.
Trương Lãng liếc một vòng rồi mỉm cười nói:
- Quách tiểu thư, không biết đây là đi đâu?
Quách Huyên nói:
- Bẩm công tử, Đồng Đê Hậu đi hướng Lạc Dương Yển Sư nhậm chức.
Trương Lãng bị hù giật nảy mình, vội hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta đang ở đâu?
Quách Huyên kỳ quái nhìn Trương Lãng, đáp:
- Dường như sắp tới Lạc Dương rồi.
Trương Lãng nghe mà đầu ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cái này chẳng phải là tự đưa vào miệng cọp mồm sói sao?
Hắn vội nói:
- Quách tiểu thư, chúng ta trên đường đi có xảy ra chuyện gì khác lạ không?
Quách Huyên nhíu chân mày liễu, cẩn thận suy nghĩ một chút, nhỏ giọng trả lời:
- Hình như trạm kiểm soát tuần tra nhiều hơn trước kia.
Trương Lãng trong lòng kêu than thấu trời, ngoài mặt không lộ ra vẻ gì.
Hắn nói:
- Có biết tại sao không? Thuyền của Đồng Đê Hậu có bị điều tra không?
Quách Huyên cảm thấy rất lạ, dùng ánh mắt khác thường nhìn Trương Lãng, sau đó đáp:
- Chủ nhân đi là đường nước, trên đường không ngại mưa gió, cho đến nay còn chưa gặp phải chuyện gì đặc biệt.
Lão thản nhiên nói:
- Ngươi trước tiên nghỉ ngơi dưỡng thương đã, chờ vết thương lành rồi nói tiếp.
Trương Lãng trong lòng có chút khó chịu, nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Hắn nâng tinh thần cung kính nói:
- Đa tạ đại nhân.
Đồng Đê Hậu mặt không biểu tình gần đầu rồi xoay người rời đi.
Lúc Đồng Đê Hậu xoay người thì trên mặt nha hoàn có biểu tình phức tạp, liếc Trương Lãng một cái, vội vàng đi theo ra ngoài.
Trương Lãng không hiểu đó là có ý gì, lòng thầm suy nghĩ.
Vài ngày sau, vết thương của Trương Lãng hồi phục rất nhanh, đã có thể xuống giường bước đi, nhưng chỉ hạn chế trong gian phòng nhỏ.
Mấy ngày nay nha hoàn kia mỗi ngày chăm sóc Trương Lãng ăn uống đi lại, cực kỳ tỉ mỉ từng li từng tí.
Một ngày này Trương Lãng rời khỏi giường chậm rãi bước đi trong phòng, cảm giác tinh thần của mình rất tốt, sức lực cũng dần hồi phục. Đầu hắn bỗng lóe lên, nghĩ tới đã nhiều ngày không trông thấy thế giới bên ngoài, lòng ngứa ngáy. Hắn kiềm không được cẩn thận bước ra khỏi phòng, muốn nhìn xem tình hình bên ngoài rốt cuộc ra sao.
Hắn vừa đi tới cửa thì nghe tiếng kinh kêu:
- Công tử, sao công tử lại đi ra, vết thương của công tử còn chưa lành đâu!
Trương Lãng ngẩng đầu lên, thấy là nha hoàn luôn chăm sóc mình. Nàng đang cầm dược chạy tới đây, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu hé mở, khuôn mặt tràn đầy quan tâm.
Trương Lãng nhếch miệng cười, làm động tác duỗi người, ưỡn ngực nói:
- Cũng gần lành rồi, nàng không thấy ta rất khỏe sao? Vết thương đã lành bảy tám phần rồi, nếu cứ suốt ngày nằm trên giường thì mới là buồn ra bệnh.
Nha hoàn đi vào, từ trên xuống dưới đánh giá Trương Lãng, sau đó “ồ” một tiếng, vẻ mặt không tin nói:
- Xem tinh thần công tử đúng là tốt lắm, nhưng rõ ràng đại phu đã nói tối thiểu công tử phải nghỉ ngơi nửa tuần mới có thể xuống giường được!
Trương Lãng nhìn nàng vẻ mặt không tin, đắc ý nói:
- Không xem coi là ai, ta là thái tuế có chín mạng!
- Xì.
Nhìn Trương Lãng vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, nha hoàn kiềm không được kiều giọng cười khẽ, sau đó cảm thấy mình hơi thất lễ, vội che hàm răng trắng tinh, không dám cười ra tiếng.
Trương Lãng thấy bộ dáng đáng yêu của nàng, kiềm không được cười gian nói:
- Nàng không cần che, ta đã thấy hết rồi!
Khuôn mặt nha hoàn bỗng chốc đỏ bừng như trái cà chua, lại như là uống say xấu hổ không biết làm sao, bất đắc dĩ chỉ có thể vò váy áo, nhẹ giẫm gót sen.
Trương Lãng không muốn khiến nàng quá khó xử, dời đề tài hỏi:
- Không biết quý tính của tiểu thư là?
Nha hoàn thở ra một hơi, khuôn mặt hơi hồng hồng, muốn nói lại thôi xấu hổ đáp:
- Tiểu tỳ là Quách Huyên, xin kính chào công tử.
Tiếp theo nàng yêu kiều khom người, khiến người cảm thấy nàng rất hiểu lễ tiết.Trong đầu Trương Lãng nổi lên cảm giác quen thuộc, nhưng trong phút chốc không nghĩ ra được gì, chỉ có thể lấy làm lạ hỏi:
- Xem bộ dạng của nàng không giống tỳ nữ chút nào, càng như là tiểu thư nhà giàu, hiểu biết thi thư, biết chiều lòng người. Ngược lại để người ta tới hầu hạ nàng mới đúng.
Quách Huyên biểu tình u buồn, có chút thương cảm nói:
- Công tử có điều không biết. Tiểu nữ vốn cũng là nhà giàu sang, nhưng sau gia đình suy bại, lại gặp chiến loạn, ngày một sa sút, không còn cách nào đành bán thân làm nô.
Trương Lãng sắc mặt mất tự nhiên, thầm mắng mình hồ đồ.
Hắn nói:
- Thật rất xin lỗi, tại hạ không nên nhắc tới việc này.
Nhìn Trương Lãng vẻ mặt đầy xin lỗi, Quách Huyên yêu kiều cười, biểu tình u sầu vừa rồi biến mất.
Nàng mang lên biểu tình quyến rũ, ngọt giọng nói:
- Công tử đừng để trong lòng, có thể hầu hạ công tử là vinh hạnh của tiểu tỳ.
Trương Lãng hơi sửng sốt nhìn nàng, cảm thấy Quách Huyên chẳng những thông minh khéo léo còn hiểu cách đối nhân xử thế, kiên cường hơn sự tưởng tượng của hắn.
Trương Lãng nói:
- Mấy ngày nay nhờ có Quách tiểu thư tốn công hết lòng chăm sóc tại hạ, thật vô cùng cảm kích.
Quách Huyên hé môi son cười, dịu dàng nói:
- Công tử quá khách sáo rồi, nếu muốn cảm ơn thì phải cảm tạ Đồng Đê Hậu đó. Nếu không có ân đức của lão thì tiểu tỳ cũng bất lực, không ai cứu được công tử.
Trương Lãng nghi hoặc hỏi:
- Đúng rồi, Đồng Đê Hậu là loại người ra sao?
Quách Huyên liếc bốn phía, sau đó cúi đầu đáp:
- Làm phận hạ nhân không tiện ở sau lưng bàn luận chủ nhân mình.
Trương Lãng làm sao không nhìn ra dưới khuôn mặt tươi cười của Quách Huyên là ưu sầu, chỉ là hắn không chọc thủng.
Hắn hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta đang ở nơi nào?
Quách Huyên hé mở môi son nói:
- Bây giờ công tử đang ở trên thuyền riêng của Đồng Đê Hậu, chính dọc theo Lạc Hà tiến bắc.
Trương Lãng kinh hô một tiếng:
- A!
Hắn lập tức đảo mắt đánh giá bốn phía. Hai bên là mấy gian phòng nhỏ làm bằng gỗ ngăn nắp, chính giữa một con đường hẹp hòi, hai đầu bít kín, ngoái đầu là cầu thang gỗ đi lên tầng trên. Trương Lãng cẩn thận leo lên, tiếp theo cảm giác ánh sáng chiếu rọi. Đi tiếp hai bước là ra khoang thuyền, tầm mắt rộng mở. Bầu trời xanh biếc, mây trắng lững lờ bay, mặt biển mênh mông vô bờ, nước gợn lăn tăn. Đằng trước thỉnh thoảng có các loại chim xinh đẹp bay qua. Trong nước trong suốt các loài cá bơi tới bơi lui.
Đứng trên sàn thuyền, nghênh đón sóng biển từng đợt đập vào, tiếng nước róc rách dẫn đến vô số bọt nước trong veo, thỉnh thoảng bắn lên người, lên mặt, cảm giác lành lạnh.
Lúc này Trương Lãng mới phát hiện con thuyền không giống như thương thuyền mà khá giống chiến hạm ‘Mông Xung’. Thiết kế lấy chiến đấu trên biển làm chủ, tính năng thuyền thoạt nhìn không tệ, nước ăn rất sâu, có sức chiến đấu nhất định. Mặt sau còn có bảy, tám chiếc thuyền giống nhau, có thể thấy ra chủ nhân cực kỳ không tầm thường.
Trương Lãng liếc một vòng rồi mỉm cười nói:
- Quách tiểu thư, không biết đây là đi đâu?
Quách Huyên nói:
- Bẩm công tử, Đồng Đê Hậu đi hướng Lạc Dương Yển Sư nhậm chức.
Trương Lãng bị hù giật nảy mình, vội hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta đang ở đâu?
Quách Huyên kỳ quái nhìn Trương Lãng, đáp:
- Dường như sắp tới Lạc Dương rồi.
Trương Lãng nghe mà đầu ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cái này chẳng phải là tự đưa vào miệng cọp mồm sói sao?
Hắn vội nói:
- Quách tiểu thư, chúng ta trên đường đi có xảy ra chuyện gì khác lạ không?
Quách Huyên nhíu chân mày liễu, cẩn thận suy nghĩ một chút, nhỏ giọng trả lời:
- Hình như trạm kiểm soát tuần tra nhiều hơn trước kia.
Trương Lãng trong lòng kêu than thấu trời, ngoài mặt không lộ ra vẻ gì.
Hắn nói:
- Có biết tại sao không? Thuyền của Đồng Đê Hậu có bị điều tra không?
Quách Huyên cảm thấy rất lạ, dùng ánh mắt khác thường nhìn Trương Lãng, sau đó đáp:
- Chủ nhân đi là đường nước, trên đường không ngại mưa gió, cho đến nay còn chưa gặp phải chuyện gì đặc biệt.