Chương : 215
Trương Lãng vừa định thở ra một hơi thì thấy Quách Huyên dùng con mắt to tròn ẩn ý nhìn mình, ánh mắt thâm sâu khó dò.
Trương Lãng thầm la tiêu rồi. Quách Huyên này thông minh tinh ranh, mình hoảng hốt như vậy sợ rằng nàng đã có phát hiện.
Lúc này trên thuyền vang tiếng ho khan:
- Khu khụ.
Vừa lúc đánh gãy tình cảnh lúng túng của Trương Lãng. Hắn cùng Quách Huyên ngoái đầu nhìn.
Chỉ thấy Đồng Đê Hậu đứng trên đầu thương thuyền lạnh lùng nhìn hai người, gò má mập mỡ đem mắt híp ép thành hình tam giác nhỏ xíu, phóng ra ánh mắt âm tà.
Thân hình mềm mại của Quách Huyên run lên, dưới ánh mắt của Đồng Đê Hậu, mất tự nhiên nhăn nhó đi đến.
Đồng Đê Hậu ánh mắt không tốt nhìn Trương Lãng, cười hai tiếng nói:
- Vị tráng sĩ này thân thể đúng là khỏe mạnh, đã có thể tự do đi lại. Xem ra ngươi đã gần lành lặn, bến cảng tiếp theo có thể đi xuống rồi.
Trương Lãng ngẩn ra, mặt nặn ra nụ cười:
- Đa tạ Đồng Đê Hậu có ân cứu mạng, tại hạ quấy rầy nhiều ngày, trong lòng cảm thấy cực kỳ bất an.
Đồng Đê Hậu không đáp lời, ánh mắt chuyển tới thân thể Quách Huyên đánh giá vài lần.
Lão cười bỉ ổi nói:
- Quách Huyên, nàng cũng nên thực hiện lời hứa rồi chứ?
Trương Lãng sửng sốt nhìn Quách Huyên, chỉ thấy biểu tình của nàng lập tức u ám, khác xa với vừa rồi.
Gió biển thổi qua tóc nàng, vài sợi tóc bay trên không trung. Khuôn mặt hồng hào bây giờ trắng bệch không chút máu, thật là thê lương mà mỹ miều. Từ xa thỉnh thoảng bay đến vài áng mây đen. Bầu trời trong xanh bỗng chốc âm u, tựa như tâm tình hiện giờ của nàng.
Quách Huyên chắn chặt môi anh đào, bộ ngực sữa không ngừng nhấp nhô. Đến cuối cùng dường như đặt quyết tâm, nàng bỗng ngẩng đầu lên.
Dường như nàng lấy hết can đảm, thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói:
- Tiểu tỳ biết rồi.
Đồng Đê Hậu ngửa đầu cười dài, giọng như vịt kêu, biểu tình cực kỳ huênh hoang đắc ý.
Rơi vào tai hai người Trương Lãng chỉ cảm giác cực kỳ chói tai khó chịu.
Đồng Đê Hậu đến nhanh, đi càng nhanh, một lát đã biến mất trên sàn thuyền.
Nhìn biểu tình Đồng Đê Hậu lúc xoay người rời đi, Trương Lãng bỗng thấy tức ngực cực kỳ.
Hắn sốt ruột hỏi Quách Huyên:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Quách Huyên ai oán liếc Trương Lãng, mắt phượng nhìn hướng ngoài thuyền. Im lặng nửa ngày, nàng khẽ thở dài.
Nàng hé mở môi hồng cố cười bảo:
- Không có gì, công tử không cần lo lắng.
Trương Lãng còn muốn hỏi tới nhưng Quách Huyên yêu kiều vái chào một cái.
Nàng khẽ nói:
- Công tử, tiểu tỳ còn có chuyện phải làm, xin thứ cho không tiếp được.
Trương Lãng thấy Quách Huyên xoay người, muốn vươn tay ra, nhưng sắp chạm vào thì bỗng ngừng lại, ngơ ngác nhìn bóng dáng Quách Huyên đau thương rời đi. Ở trong gió một chuỗi giọt nước trong suốt lặng lẽ lăn dài, ánh nắng chiếu rọi giọt lệ lóng lánh, cùng với Quách Huyên rời đi, giọt nước cũng biến mất trong gió.
Trương Lãng bất đắc dĩ thở dài, ủ rũ rời khỏi đầu thuyền quay về phòng mình.
Ngày thứ hai mới tờ mờ sáng, Trương Lãng còn mơ màng ngủ thì bên ngoài bỗng vang tiếng ầm ĩ. Sau đó chỉ nghe bảng gỗ phát ra tiếng *bộp bộp* ngày càng gần.
Hắn đang nghi hoặc thì có người gõ cửa nói.
- Tráng sĩ, bến cảng Yển Sư đã đến, lão gia hỏi ngươi có xuống thuyền hay không?
Trương Lãng thầm nghĩ, ở tại đây cũng không mấy an toàn, nếu có Tào quân tiến đến điều tra, chỉ cần người hơi thông minh là phát hiện ra thân phận của mình đáng ngờ ngay. Mà thái độ của Đồng Đê Hậu đối với mình, một khi hiểu sự việc từ đầu đến cuối, không lập tức bắt trói lại mới là lạ. Vả lại lấy tình cảnh trước mắt của mình, sớm ngày quay về Giang Đông đoàn tụ với kiều thê, bộ hạ, cùng đồ đại nghiệp mới là ưu tiên.
Nghĩ tới đây, Trương Lãng vốn định đồng ý. Nhưng chỉ chớp mắt nhớ tới việc Quách Huyên còn chưa hiểu rõ thì làm sao có thể lên bờ chứ? Bỏ nhân tố khác không nói, vết thương của hắn nhanh chóng lành như vậy toàn do Quách Huyên chăm sóc tỉ mỉ chu đáo. Bây giờ tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng làm người phải biết đền ơn đáp nghĩa. Hơn nữa trong lòng hắn cứ có cảm giác là lạ, thêm vào đây là nơi chốn nguy hiểm, thường có Tào quân ẩn hiện, ra ngoài tất nhiên không phải việc gì tốt.
Tiến lùi khó khăn, đắn đo thật lâu Trương Lãng rốt cuộc cắn răng. Nam tử hán đại trượng phu biết chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ, không thể lòng dạ đàn bà. Nghĩ tới đây, Trương Lãng nhanh chóng mặc vào quần áo mới chẳng biết lấy từ đâu ra, bước ra cửa. Vốn hắn muốn từ biệt Quách Huyên, nhưng đi một vòng không tìm thấy, chỉ đành từ bỏ, rời khỏi thuyền, lên cảng. Trong lòng Trương Lãng trống rỗng, cứ thấy có lỗi với Quách Huyên.
Bến cảng rất lạnh lẽo, Trương Lãng nhìn bốn phía, khắp nơi tàn phá tiêu điều, cỏ dại mọc đầy, khiến hắn nhíu chặt mày. Xem ra muốn tìm một nhà nông tạm trú là điều không thể, có lẽ phải màn trời chiếu đất, sống lang thang rồi.
Nhưng sự việc không đơn giản như hắn tưởng. Mấy ngày đi trên con đường về nhà, Trương Lãng đụng phải vài đội Tào binh, nếu không phải hắn trốn nhanh thì đã sớm bị bắt rồi. Hơn nữa từ miệng lưu dân được đến tin tức là hai bờ Lạc Hà đến Nghi Dương, vùng Tam Hào bị Tào quân trọng điểm canh gác, tầng tầng dựng trạm gác, mục đích là muốn bắt một nhân vật đáng nghi. Còn chiến sự tiền phương thì Tào quân và Quách quân, Lý quân đã xảy ra đấu tranh chính diện.
Trương Lãng cũng phát hiện mình ở trong cửa ải bị Tào quân trùng trùng bao vây, chậm rãi mất đi mục tiêu tuyến đường ban đầu. Hắn không đi nam hạ nữa mà to gan chọn qua bờ bắc Hoàng Hà, tiến vào địa bàn Viên Thiệu. Sau đó dọc theo Hoàng Hà tới Quan Độ Tiến Phát, định lặn qua Duyện Châu, rồi lui về Từ Châu, cuối cùng chuyển đến Giang Đông.
Nhưng người tính không bằng trời tính, khi Trương Lãng cho rằng con đường phía trước thẳng tiến thì tình hình bỗng căng thẳng hơn.
Viên Thiệu cùng Tào Tháo cướp thiên tử lệnh chư hầu đã tiến vào tình trạng gay cấn. Đại quân Viên quân liên tiếp tăng binh hướng Hà Bắc. Lúc này bờ bắc Hoàng Hà binh lực đã gần mười vạn, tuyến đường chủ yếu phòng thủ còn nghiêm ngặt hơn bình thường gấp mấy lần. Đặc biệt là từ Quan Độ đến Duyên Tân, Bình Khâu, gần như là chim bay không lọt, sâu trùng hiện hình. Điều này dường như ám thị sẽ có trận đại chiến điên cuồng hết sức căng thẳng.
Tương đối ngoài Hà Bố phòng tuyến trọng binh sắp đặt như sợi dây căng thẳng thì nội tuyển thả lỏng chút. Trương Lãng bất đắc dĩ chỉ có thể chạy trốn tứ xứ, tránh đi đa phần quân đội, chạy trốn tới Mục Dã, rồi chuyển đi Lê Dương, tìm con đường sống.
Trương Lãng thầm la tiêu rồi. Quách Huyên này thông minh tinh ranh, mình hoảng hốt như vậy sợ rằng nàng đã có phát hiện.
Lúc này trên thuyền vang tiếng ho khan:
- Khu khụ.
Vừa lúc đánh gãy tình cảnh lúng túng của Trương Lãng. Hắn cùng Quách Huyên ngoái đầu nhìn.
Chỉ thấy Đồng Đê Hậu đứng trên đầu thương thuyền lạnh lùng nhìn hai người, gò má mập mỡ đem mắt híp ép thành hình tam giác nhỏ xíu, phóng ra ánh mắt âm tà.
Thân hình mềm mại của Quách Huyên run lên, dưới ánh mắt của Đồng Đê Hậu, mất tự nhiên nhăn nhó đi đến.
Đồng Đê Hậu ánh mắt không tốt nhìn Trương Lãng, cười hai tiếng nói:
- Vị tráng sĩ này thân thể đúng là khỏe mạnh, đã có thể tự do đi lại. Xem ra ngươi đã gần lành lặn, bến cảng tiếp theo có thể đi xuống rồi.
Trương Lãng ngẩn ra, mặt nặn ra nụ cười:
- Đa tạ Đồng Đê Hậu có ân cứu mạng, tại hạ quấy rầy nhiều ngày, trong lòng cảm thấy cực kỳ bất an.
Đồng Đê Hậu không đáp lời, ánh mắt chuyển tới thân thể Quách Huyên đánh giá vài lần.
Lão cười bỉ ổi nói:
- Quách Huyên, nàng cũng nên thực hiện lời hứa rồi chứ?
Trương Lãng sửng sốt nhìn Quách Huyên, chỉ thấy biểu tình của nàng lập tức u ám, khác xa với vừa rồi.
Gió biển thổi qua tóc nàng, vài sợi tóc bay trên không trung. Khuôn mặt hồng hào bây giờ trắng bệch không chút máu, thật là thê lương mà mỹ miều. Từ xa thỉnh thoảng bay đến vài áng mây đen. Bầu trời trong xanh bỗng chốc âm u, tựa như tâm tình hiện giờ của nàng.
Quách Huyên chắn chặt môi anh đào, bộ ngực sữa không ngừng nhấp nhô. Đến cuối cùng dường như đặt quyết tâm, nàng bỗng ngẩng đầu lên.
Dường như nàng lấy hết can đảm, thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói:
- Tiểu tỳ biết rồi.
Đồng Đê Hậu ngửa đầu cười dài, giọng như vịt kêu, biểu tình cực kỳ huênh hoang đắc ý.
Rơi vào tai hai người Trương Lãng chỉ cảm giác cực kỳ chói tai khó chịu.
Đồng Đê Hậu đến nhanh, đi càng nhanh, một lát đã biến mất trên sàn thuyền.
Nhìn biểu tình Đồng Đê Hậu lúc xoay người rời đi, Trương Lãng bỗng thấy tức ngực cực kỳ.
Hắn sốt ruột hỏi Quách Huyên:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Quách Huyên ai oán liếc Trương Lãng, mắt phượng nhìn hướng ngoài thuyền. Im lặng nửa ngày, nàng khẽ thở dài.
Nàng hé mở môi hồng cố cười bảo:
- Không có gì, công tử không cần lo lắng.
Trương Lãng còn muốn hỏi tới nhưng Quách Huyên yêu kiều vái chào một cái.
Nàng khẽ nói:
- Công tử, tiểu tỳ còn có chuyện phải làm, xin thứ cho không tiếp được.
Trương Lãng thấy Quách Huyên xoay người, muốn vươn tay ra, nhưng sắp chạm vào thì bỗng ngừng lại, ngơ ngác nhìn bóng dáng Quách Huyên đau thương rời đi. Ở trong gió một chuỗi giọt nước trong suốt lặng lẽ lăn dài, ánh nắng chiếu rọi giọt lệ lóng lánh, cùng với Quách Huyên rời đi, giọt nước cũng biến mất trong gió.
Trương Lãng bất đắc dĩ thở dài, ủ rũ rời khỏi đầu thuyền quay về phòng mình.
Ngày thứ hai mới tờ mờ sáng, Trương Lãng còn mơ màng ngủ thì bên ngoài bỗng vang tiếng ầm ĩ. Sau đó chỉ nghe bảng gỗ phát ra tiếng *bộp bộp* ngày càng gần.
Hắn đang nghi hoặc thì có người gõ cửa nói.
- Tráng sĩ, bến cảng Yển Sư đã đến, lão gia hỏi ngươi có xuống thuyền hay không?
Trương Lãng thầm nghĩ, ở tại đây cũng không mấy an toàn, nếu có Tào quân tiến đến điều tra, chỉ cần người hơi thông minh là phát hiện ra thân phận của mình đáng ngờ ngay. Mà thái độ của Đồng Đê Hậu đối với mình, một khi hiểu sự việc từ đầu đến cuối, không lập tức bắt trói lại mới là lạ. Vả lại lấy tình cảnh trước mắt của mình, sớm ngày quay về Giang Đông đoàn tụ với kiều thê, bộ hạ, cùng đồ đại nghiệp mới là ưu tiên.
Nghĩ tới đây, Trương Lãng vốn định đồng ý. Nhưng chỉ chớp mắt nhớ tới việc Quách Huyên còn chưa hiểu rõ thì làm sao có thể lên bờ chứ? Bỏ nhân tố khác không nói, vết thương của hắn nhanh chóng lành như vậy toàn do Quách Huyên chăm sóc tỉ mỉ chu đáo. Bây giờ tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng làm người phải biết đền ơn đáp nghĩa. Hơn nữa trong lòng hắn cứ có cảm giác là lạ, thêm vào đây là nơi chốn nguy hiểm, thường có Tào quân ẩn hiện, ra ngoài tất nhiên không phải việc gì tốt.
Tiến lùi khó khăn, đắn đo thật lâu Trương Lãng rốt cuộc cắn răng. Nam tử hán đại trượng phu biết chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ, không thể lòng dạ đàn bà. Nghĩ tới đây, Trương Lãng nhanh chóng mặc vào quần áo mới chẳng biết lấy từ đâu ra, bước ra cửa. Vốn hắn muốn từ biệt Quách Huyên, nhưng đi một vòng không tìm thấy, chỉ đành từ bỏ, rời khỏi thuyền, lên cảng. Trong lòng Trương Lãng trống rỗng, cứ thấy có lỗi với Quách Huyên.
Bến cảng rất lạnh lẽo, Trương Lãng nhìn bốn phía, khắp nơi tàn phá tiêu điều, cỏ dại mọc đầy, khiến hắn nhíu chặt mày. Xem ra muốn tìm một nhà nông tạm trú là điều không thể, có lẽ phải màn trời chiếu đất, sống lang thang rồi.
Nhưng sự việc không đơn giản như hắn tưởng. Mấy ngày đi trên con đường về nhà, Trương Lãng đụng phải vài đội Tào binh, nếu không phải hắn trốn nhanh thì đã sớm bị bắt rồi. Hơn nữa từ miệng lưu dân được đến tin tức là hai bờ Lạc Hà đến Nghi Dương, vùng Tam Hào bị Tào quân trọng điểm canh gác, tầng tầng dựng trạm gác, mục đích là muốn bắt một nhân vật đáng nghi. Còn chiến sự tiền phương thì Tào quân và Quách quân, Lý quân đã xảy ra đấu tranh chính diện.
Trương Lãng cũng phát hiện mình ở trong cửa ải bị Tào quân trùng trùng bao vây, chậm rãi mất đi mục tiêu tuyến đường ban đầu. Hắn không đi nam hạ nữa mà to gan chọn qua bờ bắc Hoàng Hà, tiến vào địa bàn Viên Thiệu. Sau đó dọc theo Hoàng Hà tới Quan Độ Tiến Phát, định lặn qua Duyện Châu, rồi lui về Từ Châu, cuối cùng chuyển đến Giang Đông.
Nhưng người tính không bằng trời tính, khi Trương Lãng cho rằng con đường phía trước thẳng tiến thì tình hình bỗng căng thẳng hơn.
Viên Thiệu cùng Tào Tháo cướp thiên tử lệnh chư hầu đã tiến vào tình trạng gay cấn. Đại quân Viên quân liên tiếp tăng binh hướng Hà Bắc. Lúc này bờ bắc Hoàng Hà binh lực đã gần mười vạn, tuyến đường chủ yếu phòng thủ còn nghiêm ngặt hơn bình thường gấp mấy lần. Đặc biệt là từ Quan Độ đến Duyên Tân, Bình Khâu, gần như là chim bay không lọt, sâu trùng hiện hình. Điều này dường như ám thị sẽ có trận đại chiến điên cuồng hết sức căng thẳng.
Tương đối ngoài Hà Bố phòng tuyến trọng binh sắp đặt như sợi dây căng thẳng thì nội tuyển thả lỏng chút. Trương Lãng bất đắc dĩ chỉ có thể chạy trốn tứ xứ, tránh đi đa phần quân đội, chạy trốn tới Mục Dã, rồi chuyển đi Lê Dương, tìm con đường sống.