Chương : 216
Mấy ngày nay Trương Lãng lại một lần trải qua đau khổ lớn nhất trong đời, muốn ăn không có đồ ăn, muốn mặc không có quần áo, người nhẹ hơn mười ký, xương gò má gầy hẳn. Trừ ánh mắt vẫn lóe tia sáng kiên quyết không lung lay là còn bình thường ra, vẻ ngoài của hắn giống như tên ăn mày mạt rệp. Tóc dài rối loạn, mặt đầy râu ria từ quai hàm đến cằm. Cho dù là người quen biết Trương Lãng thì sợ là hiện giờ rất khó nhận ra là hắn.
Lê Dương là tiền đồn Nghiệp Thành, Nghiệp Thành nếu muốn vững chắc như đá thì không thể thiếu trọng binh trấn giữ Lê Dương.
Khi Trương Lãng cách Lê Dương cửa thành ba mươi thước thì xen lẫn cùng một đống kẻ lang thang, lưu dân né chiến loạn, nằm trong túp lều tạm dựng lên. Bốn phía Viên quân cắt lượt canh chừng, mỗi chỗ thành lâu cao, lỗ hổng đều có binh sĩ nghiêm ngặt canh gác, không để lưu dân vào thành.
Đã hai ngày hai đêm không ăn cái gì, không uống một giọt nước, Trương Lãng thật tình chịu không nổi nhiều người phát ra mùi tanh hôi như vậy. Hắn dựa vào một gốc cây không xa, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, đầu vàng mắt hoa, thân thể nóng hổi, chắc là sốt cao rồi.
Lúc này cửa thành lâu bỗng rối loạn, tiếp theo có vệ binh tiền hô hậu ủng bảo vệ, đi ra mấy người quần áo sặc sỡ, thoạt trông địa vị khá cao đứng trên thành lâu.
Tiếp theo nghe có tiếng binh sĩ cúi đầu nói nhỏ bên tai:
- Nhị công tử đến, mau đứng lên!
Trương Lãng cảm thấy kinh ngạc, chậm rãi mở mắt ra, liếc hướng cửa thành.
Tuy mí mắt hơi nặng nhưng hắn đại khái có thể nhìn rõ người vừa đứng trên tường thành. Rất rõ ràng, đứng chính giữa là một thanh niên quần áo hoa lệ, bộ dáng huênh hoang. Chắc chắn đó là nhị công tử mà binh sĩ đã nói rồi.
Khẳng định ý nghĩ trong lòng, Trương Lãng dùng khuỷu tay đụng vào một kẻ lang thang khác cùng mình dựa vào gốc cây, rồi chỉ vào người trên cửa thành.
Hắn thều thào hỏi:
- Vị đại ca này, ngươi có biết người đứng trên thành lâu là ai không?
Kẻ lang thang liếc Trương Lãng, vẻ mặt kinh thường, rồi quay đầu nhìn hướng tường thành, biểu tình biến cực kỳ hâm mộ.
Gã nói:
- Nói ra ngươi cũng không biết, người đứng ngay chính giữa cửa thành chính là con thứ hai của Viên Thiệu đại tướng quân, Viên Hi.
Trương Lãng ồ một tiếng, sau đó bực mình nhắm mắt lại. Viên Hi thì có gì ghê gớm lắm đâu, nhớ ngày đó ta ngay cả Viên Thiệu còn không thèm để vào mắt nữa là! Chẳng qua vật đổi sao dời, hôm nay bị một kẻ xin ăn chế nhạo như vậy, thật là đời người khó đoán biết.
Yên tĩnh nửa ngày, kẻ lang thang nhàm chán đụng Trương Lãng, nói:
- Này, ngươi biết không? Dường như Viên Thiệu định khai chiến với Tào Tháo.
Trương Lãng không thèm để ý, chỉ thấy đầu ngày càng đau, người mềm nhũn không có sức lực, nhiệt độ thân thể không ngừng tăng cao.
Kẻ lang thang đụng lại đụng, gãi mái tóc rối, lại dựa vào thân cây, nhàm chán bắt lấy con rận trên người giải buồn.
Trương Lãng không biết mình hôn mê bao lâu, chỉ mơ hồ cảm giác bỗng nhiên tình hình rất hỗn loạn, bốn phía vang tiếng hét, ai nấy hoảng hốt, không biết xảy ra chuyện gì nữa.
Trương Lãng mệt mỏi mở đôi mắt ra, vốn tưởng hỏi kẻ lang thang bên cạnh xảy ra chuyện gì, ai dè không thấy bóng dáng gã đâu. Chỉ thấy một đám nạn dân, kẻ ăn mày giống phát điên chạy tới trước, trong mắt tên nào cũng bắn ra tia sáng mừng như điên và bất an. Người giống như thủy triều ập đến, tình hình cực kỳ rối loạn.
Trương Lãng khó khăn dựa vào thân cây đứng vững, thở hồng hộc. Cái chuyện bình thường cực kỳ đơn giản này bây giờ hao phí rất nhiều sức lực của mình. Hắn loạng choạng đi hai bước, cảm thấy đầu nặng mà chân nhẹ, mồ hôi đầm đìa.
Lúc này một cô bé bị đám người phát điên đẩy ra, ngã trên đất. Cô bé giương đôi mắt mơ hồ bất lực nhìn phía trước, bắt đầu gào khóc.
Trương Lãng tiến lên hai bước ôm lấy cô bé bộ dạng nhếch nhác cũng như mình. Hắn cảm thấy cô bé mảnh mai như vậy, giống như đoàn bông. Hắn nhẹ nhàng dùng tay lau đi nước mắt của cô bé.
Hắn dịu dàng nói:
- Tiểu muội muội đừng khóc. Xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người hỗn loạn như vậy?
Cô bé chỉ mới vài tuổi, thanh âm còn rất non nớt, mặt vàng vọt.
Cô bé nghẹn ngào nói:
- Ca ca, đằng trước có mấy tỷ tỷ tốt bụng phát lương thực, nếu đi muộn rồi thì sẽ không có. Tiểu Linh đã ba ngày không ăn được thứ gì, sắp chết đói rồi!
Trương Lãng nhẹ bắt lấy cánh tay gầy như que củi của tiểu Linh, nói tiếp:
- Tiểu Linh đừng khóc, ca ca dẫn muội đi.
Tiểu Linh mở to đôi mắt, vẻ mặt không tin nói:
- Ca ca nói có thật không? Sẽ không lừa tiểu Linh chứ?
Trương Lãng chỉ cười không đáp, dùng hành động đáp lại câu hỏi của cô bé.
Trương Lãng ôm tiểu Linh, dùng thân thể suy yếu của mình khó khăn chen vào đám người, tiến lên trước.
Lúc sắp tới gần cửa thành thì hình như trật tự tốt hơn rất nhiều. Có rất nhiều tên lính ở bên cạnh canh chừng, từ xa xếp hàng một hàng rất dài, ai cũng sốt ruột chờ.
Hắn chậm rãi tới gần, đội ngũ từ từ biến ngắn. Người nhận thực vật mừng như điên rời đi, có một ít càng kích động bật khóc. Nhưng Trương Lãng cảm giác một chút sức lực của mình đang nhanh chóng trôi đi, thật buồn ngủ, buồn ngủ quá.
Hình như hắn nghe thấy tiếng chuông êm tai, lại như không cốc u lan, chim sơn ca hót véo von, khiến người bình tâm lại. Trời đất xoay chuyển, Trương Lãng chậm rãi mất đi cảm giác.
Trong lúc ngủ mơ dường như nghe Dương Dung dịu dàng nồng nàn kêu gọi, như gió xuân tẩm trong mặt đất, ánh mắt vô cùng quyến luyến khắc sâu trong lòng.
Hắn mông lung thấy nàng cẩn thận vì hắn chỉnh góc chăn, tựa vợ hiền dâu thảo.
Trương Lãng vui sướng bắt lấy bàn tay như bạch ngọc, rất sợ không cẩn thận thì cảm giác yên bình sẽ trôi qua bên người.
Cảm giác này thật là tốt.
Trong mơ trên mặt Trương Lãng lộ ra biểu tình yên bình chưa từng có. Mấy tháng qua, lần đầu tiên hắn ngủ thoải mái như vậy.
Ngày thứ hai trời sáng tỏ, ánh nắng ấm áp xuyên qua khung cửa gỗ, gian phòng tĩnh lặng.
Đàn hương dìu dịu đang đốt cháy phần cuối cùng, trên vách tường bức tranh núi xanh nước biếc như thấy ra chủ nhân tịch mịch và thản nhiên. Gian phòng cực kỳ rộng rãi, gốm sứ đồ ngọc quý giá, trang sức tơ lụa hoa lệ ám thị chủ nhân nơi đây cực kỳ giàu có, cùng với địa vị không tầm thường.
Trương Lãng thoải mái duỗi lưng, thật lâu không ngủ ngon như vậy, khiến gã nhớ tới ở Giang Đông hàng đêm có mỹ nữ nằm cạnh.
Trương Lãng ngáp một cái, mở mắt ra, cảm thấy tinh thần tốt hơn ngày hôm quá rất nhiều. Hắn định bước xuống giường. Khóe mắt thật tự nhiên rơi vào tấm chăn trắng tinh sạch sẽ trên người, biểu tình ngẩn ra. Lòng bàn tay truyền đến cảm giác rất đặc biệt, cảm giác chỉ khi ở chung với mỹ nữ mới có., Trương Lãng khó hiểu quay đầu nhìn.
Lê Dương là tiền đồn Nghiệp Thành, Nghiệp Thành nếu muốn vững chắc như đá thì không thể thiếu trọng binh trấn giữ Lê Dương.
Khi Trương Lãng cách Lê Dương cửa thành ba mươi thước thì xen lẫn cùng một đống kẻ lang thang, lưu dân né chiến loạn, nằm trong túp lều tạm dựng lên. Bốn phía Viên quân cắt lượt canh chừng, mỗi chỗ thành lâu cao, lỗ hổng đều có binh sĩ nghiêm ngặt canh gác, không để lưu dân vào thành.
Đã hai ngày hai đêm không ăn cái gì, không uống một giọt nước, Trương Lãng thật tình chịu không nổi nhiều người phát ra mùi tanh hôi như vậy. Hắn dựa vào một gốc cây không xa, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, đầu vàng mắt hoa, thân thể nóng hổi, chắc là sốt cao rồi.
Lúc này cửa thành lâu bỗng rối loạn, tiếp theo có vệ binh tiền hô hậu ủng bảo vệ, đi ra mấy người quần áo sặc sỡ, thoạt trông địa vị khá cao đứng trên thành lâu.
Tiếp theo nghe có tiếng binh sĩ cúi đầu nói nhỏ bên tai:
- Nhị công tử đến, mau đứng lên!
Trương Lãng cảm thấy kinh ngạc, chậm rãi mở mắt ra, liếc hướng cửa thành.
Tuy mí mắt hơi nặng nhưng hắn đại khái có thể nhìn rõ người vừa đứng trên tường thành. Rất rõ ràng, đứng chính giữa là một thanh niên quần áo hoa lệ, bộ dáng huênh hoang. Chắc chắn đó là nhị công tử mà binh sĩ đã nói rồi.
Khẳng định ý nghĩ trong lòng, Trương Lãng dùng khuỷu tay đụng vào một kẻ lang thang khác cùng mình dựa vào gốc cây, rồi chỉ vào người trên cửa thành.
Hắn thều thào hỏi:
- Vị đại ca này, ngươi có biết người đứng trên thành lâu là ai không?
Kẻ lang thang liếc Trương Lãng, vẻ mặt kinh thường, rồi quay đầu nhìn hướng tường thành, biểu tình biến cực kỳ hâm mộ.
Gã nói:
- Nói ra ngươi cũng không biết, người đứng ngay chính giữa cửa thành chính là con thứ hai của Viên Thiệu đại tướng quân, Viên Hi.
Trương Lãng ồ một tiếng, sau đó bực mình nhắm mắt lại. Viên Hi thì có gì ghê gớm lắm đâu, nhớ ngày đó ta ngay cả Viên Thiệu còn không thèm để vào mắt nữa là! Chẳng qua vật đổi sao dời, hôm nay bị một kẻ xin ăn chế nhạo như vậy, thật là đời người khó đoán biết.
Yên tĩnh nửa ngày, kẻ lang thang nhàm chán đụng Trương Lãng, nói:
- Này, ngươi biết không? Dường như Viên Thiệu định khai chiến với Tào Tháo.
Trương Lãng không thèm để ý, chỉ thấy đầu ngày càng đau, người mềm nhũn không có sức lực, nhiệt độ thân thể không ngừng tăng cao.
Kẻ lang thang đụng lại đụng, gãi mái tóc rối, lại dựa vào thân cây, nhàm chán bắt lấy con rận trên người giải buồn.
Trương Lãng không biết mình hôn mê bao lâu, chỉ mơ hồ cảm giác bỗng nhiên tình hình rất hỗn loạn, bốn phía vang tiếng hét, ai nấy hoảng hốt, không biết xảy ra chuyện gì nữa.
Trương Lãng mệt mỏi mở đôi mắt ra, vốn tưởng hỏi kẻ lang thang bên cạnh xảy ra chuyện gì, ai dè không thấy bóng dáng gã đâu. Chỉ thấy một đám nạn dân, kẻ ăn mày giống phát điên chạy tới trước, trong mắt tên nào cũng bắn ra tia sáng mừng như điên và bất an. Người giống như thủy triều ập đến, tình hình cực kỳ rối loạn.
Trương Lãng khó khăn dựa vào thân cây đứng vững, thở hồng hộc. Cái chuyện bình thường cực kỳ đơn giản này bây giờ hao phí rất nhiều sức lực của mình. Hắn loạng choạng đi hai bước, cảm thấy đầu nặng mà chân nhẹ, mồ hôi đầm đìa.
Lúc này một cô bé bị đám người phát điên đẩy ra, ngã trên đất. Cô bé giương đôi mắt mơ hồ bất lực nhìn phía trước, bắt đầu gào khóc.
Trương Lãng tiến lên hai bước ôm lấy cô bé bộ dạng nhếch nhác cũng như mình. Hắn cảm thấy cô bé mảnh mai như vậy, giống như đoàn bông. Hắn nhẹ nhàng dùng tay lau đi nước mắt của cô bé.
Hắn dịu dàng nói:
- Tiểu muội muội đừng khóc. Xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người hỗn loạn như vậy?
Cô bé chỉ mới vài tuổi, thanh âm còn rất non nớt, mặt vàng vọt.
Cô bé nghẹn ngào nói:
- Ca ca, đằng trước có mấy tỷ tỷ tốt bụng phát lương thực, nếu đi muộn rồi thì sẽ không có. Tiểu Linh đã ba ngày không ăn được thứ gì, sắp chết đói rồi!
Trương Lãng nhẹ bắt lấy cánh tay gầy như que củi của tiểu Linh, nói tiếp:
- Tiểu Linh đừng khóc, ca ca dẫn muội đi.
Tiểu Linh mở to đôi mắt, vẻ mặt không tin nói:
- Ca ca nói có thật không? Sẽ không lừa tiểu Linh chứ?
Trương Lãng chỉ cười không đáp, dùng hành động đáp lại câu hỏi của cô bé.
Trương Lãng ôm tiểu Linh, dùng thân thể suy yếu của mình khó khăn chen vào đám người, tiến lên trước.
Lúc sắp tới gần cửa thành thì hình như trật tự tốt hơn rất nhiều. Có rất nhiều tên lính ở bên cạnh canh chừng, từ xa xếp hàng một hàng rất dài, ai cũng sốt ruột chờ.
Hắn chậm rãi tới gần, đội ngũ từ từ biến ngắn. Người nhận thực vật mừng như điên rời đi, có một ít càng kích động bật khóc. Nhưng Trương Lãng cảm giác một chút sức lực của mình đang nhanh chóng trôi đi, thật buồn ngủ, buồn ngủ quá.
Hình như hắn nghe thấy tiếng chuông êm tai, lại như không cốc u lan, chim sơn ca hót véo von, khiến người bình tâm lại. Trời đất xoay chuyển, Trương Lãng chậm rãi mất đi cảm giác.
Trong lúc ngủ mơ dường như nghe Dương Dung dịu dàng nồng nàn kêu gọi, như gió xuân tẩm trong mặt đất, ánh mắt vô cùng quyến luyến khắc sâu trong lòng.
Hắn mông lung thấy nàng cẩn thận vì hắn chỉnh góc chăn, tựa vợ hiền dâu thảo.
Trương Lãng vui sướng bắt lấy bàn tay như bạch ngọc, rất sợ không cẩn thận thì cảm giác yên bình sẽ trôi qua bên người.
Cảm giác này thật là tốt.
Trong mơ trên mặt Trương Lãng lộ ra biểu tình yên bình chưa từng có. Mấy tháng qua, lần đầu tiên hắn ngủ thoải mái như vậy.
Ngày thứ hai trời sáng tỏ, ánh nắng ấm áp xuyên qua khung cửa gỗ, gian phòng tĩnh lặng.
Đàn hương dìu dịu đang đốt cháy phần cuối cùng, trên vách tường bức tranh núi xanh nước biếc như thấy ra chủ nhân tịch mịch và thản nhiên. Gian phòng cực kỳ rộng rãi, gốm sứ đồ ngọc quý giá, trang sức tơ lụa hoa lệ ám thị chủ nhân nơi đây cực kỳ giàu có, cùng với địa vị không tầm thường.
Trương Lãng thoải mái duỗi lưng, thật lâu không ngủ ngon như vậy, khiến gã nhớ tới ở Giang Đông hàng đêm có mỹ nữ nằm cạnh.
Trương Lãng ngáp một cái, mở mắt ra, cảm thấy tinh thần tốt hơn ngày hôm quá rất nhiều. Hắn định bước xuống giường. Khóe mắt thật tự nhiên rơi vào tấm chăn trắng tinh sạch sẽ trên người, biểu tình ngẩn ra. Lòng bàn tay truyền đến cảm giác rất đặc biệt, cảm giác chỉ khi ở chung với mỹ nữ mới có., Trương Lãng khó hiểu quay đầu nhìn.