Chương : 217
Trương Lãng khẽ kêu một tiếng:
- A!
Sau đó vội bịt miệng mình.
Thì ra giường nằm sấp một cô gái mặc áo choàng ngắn màu xanh lá, áo khoác ngắn tay mỏng bạc đang ngủ say bên giường.
Mái tóc dài mềm mượt của nàng che đi khuôn mặt xinh đẹp, dù không thấy rõ ràng dáng người nhưng có thể nhận ra vốn liếng đủ khiến người điên cuồng, khiến Trương Lãng có xúc động muốn nhìn rõ khuôn mặt thật.
Lúc này cô gái yêu kiều rên một tiếng, chậm rãi tỉnh lại.
Trong nỗi mong chờ của Trương Lãng, cô gái chậm rãi ngẩng đầu lên.
Khi thấy rõ khuôn mặt của cô gái rồi, Trương Lãng không thể kiềm chế nỗi kinh ngạc, kinh kêu:
- Là nàng?
Cô gái nhẹ vuốt sợi tóc hơi rối, lộ ra khuôn mặt trắng nõn mà kiều diễm, thêm vào mỹ nữ mới tỉnh giấc là giây phút động lòng người nhất, Trương Lãng nhìn mà ngây dại.
Nàng chính là người lúc trước đã cứu hắn một mạng, Quách Huyên.
Nhìn Trương Lãng bộ dáng giật mình, Quách Huyên khanh khách cười.
Nàng nói:
- Chắc công tử thấy bất ngờ lắm? Tiểu tỳ cũng không ngờ có thể tại đây một lần nữa gặp công tử.
Trương Lãng thế mới phát hiện mình thất lễ, nhưng vẫn mơ hồ hỏi:
- Đúng là cảm thấy ngoài ý muốn, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Quách Huyên thở dài một tiếng, thân thể mềm mại đứng lên, mắt phượng nhìn ngoài cửa sổ, hốc mắt chậm rãi ửng đỏ.
Giọng nàng có chút khàn nói:
- Việc này nói ra thì khá dài dòng. Ngày đó Đồng Đê Hậu cưỡng ép muốn nạp tiểu nữ làm thiếp thì tiểu tỳ đã tưởng chấm dứt sinh mệnh, đi theo phụ thân, mẫu thân. Không ngờ nhảy sông tự vẫn không thành, ngược lại bị người cứu…
Trương Lãng sắc mặt biến trắng bệch, có chút kích động nói:
- Không lẽ Quách tiểu thư là vì cứu tại hạ nên mới bị Đồng Đê Hậu…?
Quách Huyên lắc đầu, nói:
- Sự việc không phải như công tử nghĩ, nếu truy tra thì phải tới người bối phận trên của tiểu nữ, chỉ sợ trong phút chốc không thể nói rõ ràng.
Quách Huyên không nói, Trương Lãng cũng hết cách, chỉ đành bảo:
- Không biết là ai đã cứu nàng?
Trên mặt Quách Huyên bỗng ửng hồng, khiến biểu tình vốn kiều diễm càng thêm động lòng người, nhưng rất nhanh trở lại bình thường.Nàng trộm liếc Trương Lãng vài lần rồi mới chậm chạp nói:
- Là một vị tráng sĩ tên gọi Tào Chương.
Trương Lãng chấn kinh biến sắc mặt, kêu lên:
- Cái gì, là Tào Chương!?
Quách Huyên lấy làm lạ nhìn Trương Lãng, hỏi:
- Công tử biết Tào đại ca à?
Trương Lãng tim đập rộn rã. Tào Chương này chính là con thứ của Tào Tháo và Biện thị sinh ra. Tào Chương tuổi trẻ thì sức mạnh hơn người, võ nghệ giỏi giang, có thể tay không đấu với thú dữ. Nghe đồn lúc còn trẻ gã đi thăm sông nước núi non, tìm danh sư lập chí làm tướng. Gã là trong mấy đứa con trai của Tào Tháo không phải Tào thị gia tộc đệ nhị đại, hổ tướng giỏi chinh chiến nhất, làm sao hắn không biết cho được.
Trương Lãng có chút lo âu nói:
- Nơi đây chính là chỗ của Tào Chương?
Quách Huyên nhẹ lắc đầu, mái tóc dài đen nhánh lắc lư bóng mượt.
Chỉ thấy nàng khó hiểu nói:
- Không phải, không lẽ công tử quên rồi? Hôm qua công tử bỗng nhiên ngất xỉu, đã bị tiểu thư cứu.
Trương Lãng cảm thấy hồ đồ, nghi hoặc khó hiểu hỏi:
- Tiểu thư? Khi nào thì nàng lại có thêm tiểu thư gì nữa?
Quách Huyên cười cười, đang định giải thích thì bỗng nhiên óc Trương Lãng chợt lóe tia sáng, suy nghĩ biến rõ ràng. Tào Chương, Quách Huyên, tiểu thư? Ba điểm này liền thành một đường, không lẽ…???
Ý nghĩ trong đầu Trương Lãng hỗn loạn như sóng cuồng, không thể khống chế ý tưởng trong lòng, phát điên bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn của Quách Huyên, biểu tình vô cùng xúc động.
Hắn dùng thanh âm cao chót vót, vẻ mặt hưng phấn mà hơi vặn vẹo nói:
- Quách Huyên, ta hỏi nàng, tiểu thư của nàng có phải là Chân Mật không? Quê quán Trung Sơn Vô Cực, cha của nàng ấy là đương thời thượng thái lệnh Chân Dật, nhưng bây giờ đã chết. Mẫu thân là Thường Sơn Trương thị, sinh ra ba nam năm nữ, Chân Mật là con gái thứ, có đúng không?
Quách Huyên thoáng chốc không hiểu nổi tại sao Trương Lãng kích động như vậy. Đôi tay hắn như kiềm sắt kẹp chặt cánh tay nàng, sao mà chịu đựng nổi?
Nàng đau đớn rên rỉ kêu:
- Ai da, đau quá, công tử mau thả tay ra đi!
Trương Lãng thế mới phát hiện mình thất lễ, vội buông lỏng tay, xin lỗi nói:
- Xin lỗi, có làm đau nàng ở đâu không?
Quách Huyên nhíu chặt mày, xoa cánh tay đau đớn, môi son cố nặn nụ cười nói:
- Không có gì đáng lo.
Trương Lãng không rảnh an ủi nàng, liên tục hối thúc:
- Quách tiểu thư, nàng đáp lại câu hỏi mới rồi của ta đi chứ!
Quách Huyên thế mới nhớ tới Trương Lãng vừa nói, vẻ mặt kinh ngạc đáp:
- Công tử quen tiểu thư nhà ta sao? Nếu không thì sao công tử biết rõ ràng như vậy?
Tuy đã chứng thực suy nghĩ trong lòng rồi nhưng Trương Lãng vẫn không thể khống chế cảm xúc nhảy nhót, trên mặt lộ vẻ hưng phấn.
Hắn lẩm bẩm:
- Quả nhiên là nàng!
Trong truyền thuyết Lạc Thần mỹ nữ, sắc đẹp chỉ xếp sau Điêu Thiền.
Trong tam quốc hỗn loạn tất nhiên là thời đại anh hùng lộ mặt, tuy nhiên tam quốc mỹ nữ, nữ trung hào kiệt cũng không ít. Tựa như Chúc Dung phu nhân, con gái Quan Vũ là Quan Phượng, vân và vân vân. Họ chinh chiến sa trường, công thành cướp trại, cân quắc tuyệt đối không thua gì tu mi.
Nhưng chân chính xâm nhập dân tâm, khiến mọi người bàn tán không dứt chính là Điêu Thiền, Chân Mật cộng thêm Thái Văn Cơ.
Điêu Thiền có thể xếp trên Lạc Thần cũng là vì số mạng bi thảm, cuộc đời nhấp nhô của nàng. Vì trừ Đổng Trác, nàng bị Vương Duẫn thiết liên hoàn kế, xả thân cho hổ ăn, tới lui trái phải ly gián. Chính vì tinh thần không biết sợ này đánh sâu vào trái tim mỗi người, vì nàng mang đến độ cao hoàn toàn mới. Nếu chỉ đơn thuần xinh đẹp, so sánh khí chất thì sao nàng thắng được chứ? Đáp án này không thể đoán biết.
Quách Huyên này cũng không hề đơn giản. Nàng xuất thân thư hương thế đại, bởi vì cảnh nhà sa sút mà bị buộc bán mình cho Đồng Đê Hậu làm tỳ nữ. Tuổi gần mười bảy đã khiến Đồng Đê Hậu nổi máu háo sắc, muốn lập Quách Huyên làm thiếp. Mà Quách Huyên tính tình kiên cường bất khuất, yêu hận rõ ràng, có lòng tự tin rất mạnh. Nàng không cam lòng chôn vùi hạnh phúc một đời nên bỏ trốn. Vừa lúc gặp chiến loạn khiến Quách Huyên gần như chết oan uổng. Trong lúc tuyệt vọng, Quách Huyên gặp phải Chân Mật. Có Chân Mật hỗ trợ, nàng làm lại cuộc đời mới.
Sau này vì bảo vệ nhà Chân Mật, Quách Huyên dấn thân vào nguy hiểm, khi Nghiệp Thành bị Tào Tháo bao vây thì mạo hiểm ra thành tìm Tào Thực cầu cứu, để bảo vệ mạng sống cả nhà Chân Mật. Sau đó Chân gia được Tào Tháo nghênh đón làm khách quý, Quách Huyên luôn hầu hạ Chân Mật, lòng không cam nguyện, lại bị Biện phu nhân châm ngòi ly gián, cùng Tào Chương, Tào Thực, Tào Phi sinh ra quan hệ dây dưa. Sau này vì tranh sủng Tào Phi, nàng không từ thủ đoạn, âm trầm độc ác, khiến Tào Phi giận dữ ban cái chết cho Quách Huyên.
- A!
Sau đó vội bịt miệng mình.
Thì ra giường nằm sấp một cô gái mặc áo choàng ngắn màu xanh lá, áo khoác ngắn tay mỏng bạc đang ngủ say bên giường.
Mái tóc dài mềm mượt của nàng che đi khuôn mặt xinh đẹp, dù không thấy rõ ràng dáng người nhưng có thể nhận ra vốn liếng đủ khiến người điên cuồng, khiến Trương Lãng có xúc động muốn nhìn rõ khuôn mặt thật.
Lúc này cô gái yêu kiều rên một tiếng, chậm rãi tỉnh lại.
Trong nỗi mong chờ của Trương Lãng, cô gái chậm rãi ngẩng đầu lên.
Khi thấy rõ khuôn mặt của cô gái rồi, Trương Lãng không thể kiềm chế nỗi kinh ngạc, kinh kêu:
- Là nàng?
Cô gái nhẹ vuốt sợi tóc hơi rối, lộ ra khuôn mặt trắng nõn mà kiều diễm, thêm vào mỹ nữ mới tỉnh giấc là giây phút động lòng người nhất, Trương Lãng nhìn mà ngây dại.
Nàng chính là người lúc trước đã cứu hắn một mạng, Quách Huyên.
Nhìn Trương Lãng bộ dáng giật mình, Quách Huyên khanh khách cười.
Nàng nói:
- Chắc công tử thấy bất ngờ lắm? Tiểu tỳ cũng không ngờ có thể tại đây một lần nữa gặp công tử.
Trương Lãng thế mới phát hiện mình thất lễ, nhưng vẫn mơ hồ hỏi:
- Đúng là cảm thấy ngoài ý muốn, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Quách Huyên thở dài một tiếng, thân thể mềm mại đứng lên, mắt phượng nhìn ngoài cửa sổ, hốc mắt chậm rãi ửng đỏ.
Giọng nàng có chút khàn nói:
- Việc này nói ra thì khá dài dòng. Ngày đó Đồng Đê Hậu cưỡng ép muốn nạp tiểu nữ làm thiếp thì tiểu tỳ đã tưởng chấm dứt sinh mệnh, đi theo phụ thân, mẫu thân. Không ngờ nhảy sông tự vẫn không thành, ngược lại bị người cứu…
Trương Lãng sắc mặt biến trắng bệch, có chút kích động nói:
- Không lẽ Quách tiểu thư là vì cứu tại hạ nên mới bị Đồng Đê Hậu…?
Quách Huyên lắc đầu, nói:
- Sự việc không phải như công tử nghĩ, nếu truy tra thì phải tới người bối phận trên của tiểu nữ, chỉ sợ trong phút chốc không thể nói rõ ràng.
Quách Huyên không nói, Trương Lãng cũng hết cách, chỉ đành bảo:
- Không biết là ai đã cứu nàng?
Trên mặt Quách Huyên bỗng ửng hồng, khiến biểu tình vốn kiều diễm càng thêm động lòng người, nhưng rất nhanh trở lại bình thường.Nàng trộm liếc Trương Lãng vài lần rồi mới chậm chạp nói:
- Là một vị tráng sĩ tên gọi Tào Chương.
Trương Lãng chấn kinh biến sắc mặt, kêu lên:
- Cái gì, là Tào Chương!?
Quách Huyên lấy làm lạ nhìn Trương Lãng, hỏi:
- Công tử biết Tào đại ca à?
Trương Lãng tim đập rộn rã. Tào Chương này chính là con thứ của Tào Tháo và Biện thị sinh ra. Tào Chương tuổi trẻ thì sức mạnh hơn người, võ nghệ giỏi giang, có thể tay không đấu với thú dữ. Nghe đồn lúc còn trẻ gã đi thăm sông nước núi non, tìm danh sư lập chí làm tướng. Gã là trong mấy đứa con trai của Tào Tháo không phải Tào thị gia tộc đệ nhị đại, hổ tướng giỏi chinh chiến nhất, làm sao hắn không biết cho được.
Trương Lãng có chút lo âu nói:
- Nơi đây chính là chỗ của Tào Chương?
Quách Huyên nhẹ lắc đầu, mái tóc dài đen nhánh lắc lư bóng mượt.
Chỉ thấy nàng khó hiểu nói:
- Không phải, không lẽ công tử quên rồi? Hôm qua công tử bỗng nhiên ngất xỉu, đã bị tiểu thư cứu.
Trương Lãng cảm thấy hồ đồ, nghi hoặc khó hiểu hỏi:
- Tiểu thư? Khi nào thì nàng lại có thêm tiểu thư gì nữa?
Quách Huyên cười cười, đang định giải thích thì bỗng nhiên óc Trương Lãng chợt lóe tia sáng, suy nghĩ biến rõ ràng. Tào Chương, Quách Huyên, tiểu thư? Ba điểm này liền thành một đường, không lẽ…???
Ý nghĩ trong đầu Trương Lãng hỗn loạn như sóng cuồng, không thể khống chế ý tưởng trong lòng, phát điên bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn của Quách Huyên, biểu tình vô cùng xúc động.
Hắn dùng thanh âm cao chót vót, vẻ mặt hưng phấn mà hơi vặn vẹo nói:
- Quách Huyên, ta hỏi nàng, tiểu thư của nàng có phải là Chân Mật không? Quê quán Trung Sơn Vô Cực, cha của nàng ấy là đương thời thượng thái lệnh Chân Dật, nhưng bây giờ đã chết. Mẫu thân là Thường Sơn Trương thị, sinh ra ba nam năm nữ, Chân Mật là con gái thứ, có đúng không?
Quách Huyên thoáng chốc không hiểu nổi tại sao Trương Lãng kích động như vậy. Đôi tay hắn như kiềm sắt kẹp chặt cánh tay nàng, sao mà chịu đựng nổi?
Nàng đau đớn rên rỉ kêu:
- Ai da, đau quá, công tử mau thả tay ra đi!
Trương Lãng thế mới phát hiện mình thất lễ, vội buông lỏng tay, xin lỗi nói:
- Xin lỗi, có làm đau nàng ở đâu không?
Quách Huyên nhíu chặt mày, xoa cánh tay đau đớn, môi son cố nặn nụ cười nói:
- Không có gì đáng lo.
Trương Lãng không rảnh an ủi nàng, liên tục hối thúc:
- Quách tiểu thư, nàng đáp lại câu hỏi mới rồi của ta đi chứ!
Quách Huyên thế mới nhớ tới Trương Lãng vừa nói, vẻ mặt kinh ngạc đáp:
- Công tử quen tiểu thư nhà ta sao? Nếu không thì sao công tử biết rõ ràng như vậy?
Tuy đã chứng thực suy nghĩ trong lòng rồi nhưng Trương Lãng vẫn không thể khống chế cảm xúc nhảy nhót, trên mặt lộ vẻ hưng phấn.
Hắn lẩm bẩm:
- Quả nhiên là nàng!
Trong truyền thuyết Lạc Thần mỹ nữ, sắc đẹp chỉ xếp sau Điêu Thiền.
Trong tam quốc hỗn loạn tất nhiên là thời đại anh hùng lộ mặt, tuy nhiên tam quốc mỹ nữ, nữ trung hào kiệt cũng không ít. Tựa như Chúc Dung phu nhân, con gái Quan Vũ là Quan Phượng, vân và vân vân. Họ chinh chiến sa trường, công thành cướp trại, cân quắc tuyệt đối không thua gì tu mi.
Nhưng chân chính xâm nhập dân tâm, khiến mọi người bàn tán không dứt chính là Điêu Thiền, Chân Mật cộng thêm Thái Văn Cơ.
Điêu Thiền có thể xếp trên Lạc Thần cũng là vì số mạng bi thảm, cuộc đời nhấp nhô của nàng. Vì trừ Đổng Trác, nàng bị Vương Duẫn thiết liên hoàn kế, xả thân cho hổ ăn, tới lui trái phải ly gián. Chính vì tinh thần không biết sợ này đánh sâu vào trái tim mỗi người, vì nàng mang đến độ cao hoàn toàn mới. Nếu chỉ đơn thuần xinh đẹp, so sánh khí chất thì sao nàng thắng được chứ? Đáp án này không thể đoán biết.
Quách Huyên này cũng không hề đơn giản. Nàng xuất thân thư hương thế đại, bởi vì cảnh nhà sa sút mà bị buộc bán mình cho Đồng Đê Hậu làm tỳ nữ. Tuổi gần mười bảy đã khiến Đồng Đê Hậu nổi máu háo sắc, muốn lập Quách Huyên làm thiếp. Mà Quách Huyên tính tình kiên cường bất khuất, yêu hận rõ ràng, có lòng tự tin rất mạnh. Nàng không cam lòng chôn vùi hạnh phúc một đời nên bỏ trốn. Vừa lúc gặp chiến loạn khiến Quách Huyên gần như chết oan uổng. Trong lúc tuyệt vọng, Quách Huyên gặp phải Chân Mật. Có Chân Mật hỗ trợ, nàng làm lại cuộc đời mới.
Sau này vì bảo vệ nhà Chân Mật, Quách Huyên dấn thân vào nguy hiểm, khi Nghiệp Thành bị Tào Tháo bao vây thì mạo hiểm ra thành tìm Tào Thực cầu cứu, để bảo vệ mạng sống cả nhà Chân Mật. Sau đó Chân gia được Tào Tháo nghênh đón làm khách quý, Quách Huyên luôn hầu hạ Chân Mật, lòng không cam nguyện, lại bị Biện phu nhân châm ngòi ly gián, cùng Tào Chương, Tào Thực, Tào Phi sinh ra quan hệ dây dưa. Sau này vì tranh sủng Tào Phi, nàng không từ thủ đoạn, âm trầm độc ác, khiến Tào Phi giận dữ ban cái chết cho Quách Huyên.