Chương 19
Sau 30 phút, chợ ngọc thạch đang ở ngay trước mắt, Bạch Tiểu Nhung hưng phấn xuống xe, nhìn xung quanh khắp nơi đánh giá.
Thuần Vu Yến chậm rì rì xuống xe, gật đầu với tài xế. Tài xế lái xe thấy vậy thì chạy đi tìm chỗ đỗ xe, chừa không gian cho hai người họ.
Chợ ngọc thạch rất rộng rãi, đằng xa còn có thể thấy vách núi cao chót vót. Vì núi này con ngọc thạch để khai thác nên người dân gọi nó là Ngọc Thạch Sơn, tên dễ nhớ dễ hiểu.
Xung quanh chợ là sạp bày bán các loại ngọc đã qua gia công, có ngọc phật các loại.
Ngoài sạp bán hàng ra thì còn có chuỗi cửa hàng, cửa tiệm hai bên đường. Các cửa tiệm được trang hoàng bằng ngọc, lát đá cẩm thạch, nhìn khí phái và có bức cách hơn hẳn.
Bạch Tiểu Nhung hiển nhiên là bị hoàn cảnh xung quanh thu hút sự chú ý, xem sạp bên này ngó quán bên kia. Người xem cũng thích thú bình luận lên.
Thuần Vu Yến bất đắc dĩ đi theo cậu, đúng là bị hắn đoán trúng rồi, cậu chưa đi đổ ngọc lần nào chắc luôn. Hắn không nói gì, cười tủm tỉm đi theo đằng sau cậu khám phá chợ.
Bạch Tiểu Nhung nào có biết được còn có vụ này nữa, đó giờ cậu đâu biết là bọn nhà giàu có thể chơi như vậy đâu, nếu là lúc trước, một miếng ngọc không biết cậu có đủ tiền mua không nữa. Nhưng giờ thì, hehe, cậu có thẻ đen với ngạch trống là 50 triệu tiền tiêu vặt trong tay, không sợ mua không nổi.
Cậu nhìn không khí trong phòng phát sóng trực tiếp, đúng là tăng nhiều người xem hơn bình thường nhưng mà không đủ đô, còn cần drama hơn nữa. Tiếc một cái là cậu không muốn gây thù chuốc oán chút nào, chỉ có thể khắp nơi nhìn xem.
Vì có Thuần Vu Yến ở đây nên Bạch Tiểu Nhung không thể lảm nhảm với người xem được, sợ hắn xem cậu là đồ tầm thần.
Đi một hồi thì Bạch Tiểu Nhung cảm thấy chán nản, vì các sạp bán hàng toàn bán các vật phẩm trang sức giống nhau như vòng tay, mặt dây chuyền, chuỗi tràng hạt... Nhìn nhiều thì sẽ đâm ra chán nản.
Cậu dừng bước trước một tiệm đồ ngọc, quơ quào hai tay quạt cho mát, hai má cậu nóng bừng vì nóng, dù có nón che bớt nhưng nhiệt độ cũng không giảm. Cậu có chút xấu hổ nhìn qua Thuần Vu Yến, nhè nhẹ nói.
"Cái kia, làm phiền anh Thuần Vu đi với tôi nguyên một đường. Cực cho anh rồi, tôi mời anh uống nước."
Cậu chỉ tay vào một quán cà phê bên góc đường bên kia, đúng lúc cậu đang mỏi chân, vào trong đó ngồi máy lạnh tí.
Thuần Vu Yến cảm thấy không mệt mỏi gì nhiều, hằng ngày hắn còn tập chạy bộ nhiều hơn như vậy nhiều. Hắn không rớt một giọt mồ hôi, cả người thần thanh khí sảng như vừa đi dạo công viên. Làm cho Bạch Tiểu Nhung nghi ngờ hắn lén cậu sử dụng quạt máy.
Thuần Vu Yến hai tay đút tui quần, cười mỉm gật đầu, chân dài mại bước đến quán cà phê. Giọng nói ôn nhu mà trầm khàn, như có như không quan tâm cậu.
"Được chứ, chúng ta cũng đi lâu như vậy rồi, sẽ say nắng mất. Nghỉ một lát khá tốt."
Bạch Tiểu Nhung nghe vậy thì cười một chút, cậu lon ton chạy theo hắn vào quán cà phê, nghĩ thầm hắn vừa đẹp trai vừa tốt bụng, đúng là hiếm có khó tìm.
Quán cà phê với màu chủ đạo là màu xanh lục của ngọc lục bảo, trang hoàng khá mát mẻ và thoải mái, rất thích hợp để nghỉ tạm, không khí cũng thoáng mát, yên ả.
Vì đi vào giờ chiều nên trong quán chỉ có lát đác vài người. Thuần Vu Yến order một ly americano thật ra hắn muốn uống matcha đá xay nhưng vì giữ hình tượng nên gọi cà phê cho sang mồm. Bạch Tiểu Nhung thì order một ly trà sữa trân châu đường đen thêm một cái bánh kem dâu nữa mới mỹ mãn tìm chỗ ngồi xuống.
Bàn là bàn bốn người ngồi, Thuần Vu Yến tìm một chỗ tầm nhìn tốt sát tường gần cửa sổ ngồi xuống, Bạch Tiểu Nhung cũng đi qua ngồi xuống đối diện hắn, chờ trà sữa.
Bạch Tiểu Nhung không tập thể dục gì nhiều nên mới chạy nhảy có chút tí mà chân như rút gân tới nơi, chắc là do nguyên chủ sức khỏe quá kém đây mà, không liên quan tới cậu. Chắc là cậu phải lên lịch rèn luyện cơ thể một chút, chứ còn như vậy nữa tang thi mà dí thì chỉ có nước chờ làm đồ nhắm cho bọn chúng thôi.
Thảnh thơi cũng là thảnh thơi, cậu xoay chuyển đầu óc, bắt đầu trò chuyện với Thuần Vu Yến.
"Anh Thuần Vu, ở thành phố S cách anh, có gì đặc biệt không?"
Thuần Vu Yến sửng sốt, hắn không ngờ cậu sẽ hỏi mấy câu không liên quan như vậy. Hắn đã chờ cậu hỏi muốn Thuần Vu gia đáp lễ bằng rượu quý, khoáng sản, cơ hội kinh doanh hợp tác,...Hắn còn định là sẽ hạ mình chấp nhận yêu cầu như vậy cơ. Ai mà nghĩ được cậu lại hỏi hoàn cảnh thành phố S, bộ không có não hay gì? Hắn là người của Thuần Vu gia cực kỳ có lực ảnh hưởng đó, cực kỳ giàu.
Hắn nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ trên mặt không hiện, hắn mỉm cười, giả vờ suy nghĩ một chút rồi nói.
"Có rất nhiều nơi hấp dẫn. Tiểu Bạch muốn đến chơi sao?"
Thuần Vu Yến chậm rì rì xuống xe, gật đầu với tài xế. Tài xế lái xe thấy vậy thì chạy đi tìm chỗ đỗ xe, chừa không gian cho hai người họ.
Chợ ngọc thạch rất rộng rãi, đằng xa còn có thể thấy vách núi cao chót vót. Vì núi này con ngọc thạch để khai thác nên người dân gọi nó là Ngọc Thạch Sơn, tên dễ nhớ dễ hiểu.
Xung quanh chợ là sạp bày bán các loại ngọc đã qua gia công, có ngọc phật các loại.
Ngoài sạp bán hàng ra thì còn có chuỗi cửa hàng, cửa tiệm hai bên đường. Các cửa tiệm được trang hoàng bằng ngọc, lát đá cẩm thạch, nhìn khí phái và có bức cách hơn hẳn.
Bạch Tiểu Nhung hiển nhiên là bị hoàn cảnh xung quanh thu hút sự chú ý, xem sạp bên này ngó quán bên kia. Người xem cũng thích thú bình luận lên.
Thuần Vu Yến bất đắc dĩ đi theo cậu, đúng là bị hắn đoán trúng rồi, cậu chưa đi đổ ngọc lần nào chắc luôn. Hắn không nói gì, cười tủm tỉm đi theo đằng sau cậu khám phá chợ.
Bạch Tiểu Nhung nào có biết được còn có vụ này nữa, đó giờ cậu đâu biết là bọn nhà giàu có thể chơi như vậy đâu, nếu là lúc trước, một miếng ngọc không biết cậu có đủ tiền mua không nữa. Nhưng giờ thì, hehe, cậu có thẻ đen với ngạch trống là 50 triệu tiền tiêu vặt trong tay, không sợ mua không nổi.
Cậu nhìn không khí trong phòng phát sóng trực tiếp, đúng là tăng nhiều người xem hơn bình thường nhưng mà không đủ đô, còn cần drama hơn nữa. Tiếc một cái là cậu không muốn gây thù chuốc oán chút nào, chỉ có thể khắp nơi nhìn xem.
Vì có Thuần Vu Yến ở đây nên Bạch Tiểu Nhung không thể lảm nhảm với người xem được, sợ hắn xem cậu là đồ tầm thần.
Đi một hồi thì Bạch Tiểu Nhung cảm thấy chán nản, vì các sạp bán hàng toàn bán các vật phẩm trang sức giống nhau như vòng tay, mặt dây chuyền, chuỗi tràng hạt... Nhìn nhiều thì sẽ đâm ra chán nản.
Cậu dừng bước trước một tiệm đồ ngọc, quơ quào hai tay quạt cho mát, hai má cậu nóng bừng vì nóng, dù có nón che bớt nhưng nhiệt độ cũng không giảm. Cậu có chút xấu hổ nhìn qua Thuần Vu Yến, nhè nhẹ nói.
"Cái kia, làm phiền anh Thuần Vu đi với tôi nguyên một đường. Cực cho anh rồi, tôi mời anh uống nước."
Cậu chỉ tay vào một quán cà phê bên góc đường bên kia, đúng lúc cậu đang mỏi chân, vào trong đó ngồi máy lạnh tí.
Thuần Vu Yến cảm thấy không mệt mỏi gì nhiều, hằng ngày hắn còn tập chạy bộ nhiều hơn như vậy nhiều. Hắn không rớt một giọt mồ hôi, cả người thần thanh khí sảng như vừa đi dạo công viên. Làm cho Bạch Tiểu Nhung nghi ngờ hắn lén cậu sử dụng quạt máy.
Thuần Vu Yến hai tay đút tui quần, cười mỉm gật đầu, chân dài mại bước đến quán cà phê. Giọng nói ôn nhu mà trầm khàn, như có như không quan tâm cậu.
"Được chứ, chúng ta cũng đi lâu như vậy rồi, sẽ say nắng mất. Nghỉ một lát khá tốt."
Bạch Tiểu Nhung nghe vậy thì cười một chút, cậu lon ton chạy theo hắn vào quán cà phê, nghĩ thầm hắn vừa đẹp trai vừa tốt bụng, đúng là hiếm có khó tìm.
Quán cà phê với màu chủ đạo là màu xanh lục của ngọc lục bảo, trang hoàng khá mát mẻ và thoải mái, rất thích hợp để nghỉ tạm, không khí cũng thoáng mát, yên ả.
Vì đi vào giờ chiều nên trong quán chỉ có lát đác vài người. Thuần Vu Yến order một ly americano thật ra hắn muốn uống matcha đá xay nhưng vì giữ hình tượng nên gọi cà phê cho sang mồm. Bạch Tiểu Nhung thì order một ly trà sữa trân châu đường đen thêm một cái bánh kem dâu nữa mới mỹ mãn tìm chỗ ngồi xuống.
Bàn là bàn bốn người ngồi, Thuần Vu Yến tìm một chỗ tầm nhìn tốt sát tường gần cửa sổ ngồi xuống, Bạch Tiểu Nhung cũng đi qua ngồi xuống đối diện hắn, chờ trà sữa.
Bạch Tiểu Nhung không tập thể dục gì nhiều nên mới chạy nhảy có chút tí mà chân như rút gân tới nơi, chắc là do nguyên chủ sức khỏe quá kém đây mà, không liên quan tới cậu. Chắc là cậu phải lên lịch rèn luyện cơ thể một chút, chứ còn như vậy nữa tang thi mà dí thì chỉ có nước chờ làm đồ nhắm cho bọn chúng thôi.
Thảnh thơi cũng là thảnh thơi, cậu xoay chuyển đầu óc, bắt đầu trò chuyện với Thuần Vu Yến.
"Anh Thuần Vu, ở thành phố S cách anh, có gì đặc biệt không?"
Thuần Vu Yến sửng sốt, hắn không ngờ cậu sẽ hỏi mấy câu không liên quan như vậy. Hắn đã chờ cậu hỏi muốn Thuần Vu gia đáp lễ bằng rượu quý, khoáng sản, cơ hội kinh doanh hợp tác,...Hắn còn định là sẽ hạ mình chấp nhận yêu cầu như vậy cơ. Ai mà nghĩ được cậu lại hỏi hoàn cảnh thành phố S, bộ không có não hay gì? Hắn là người của Thuần Vu gia cực kỳ có lực ảnh hưởng đó, cực kỳ giàu.
Hắn nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ trên mặt không hiện, hắn mỉm cười, giả vờ suy nghĩ một chút rồi nói.
"Có rất nhiều nơi hấp dẫn. Tiểu Bạch muốn đến chơi sao?"