Chương 20
Bạch Tiểu Nhung hưng phấn, thành phố S chính là không giống nhau, nhất là chính miệng Thuần Vu số 1 thế gia nói ra càng có cân nặng, cậu chắc chắn là chuyện gì đó sẽ hot hòn họt trong phòng phát sóng đây mà.
Bạch Tiểu Nhung vừa ăn bánh vừa nói.
"Là chuyện gì ạ? Thật ra tôi có một sở thích là muốn tìm hiểu những chuyện thú vị."
Thuần Vu Yến cười cười, nói thẳng ra là cậu nhiều chuyện cho rồi. Đúng là thiếu gia, rảnh rỗi sinh nông nổi không có gì làm muốn tìm kích thích, không phải một mình cậu có suy nghĩ đó đâu, nên hắn cũng không lạ lùng gì.
"Thành phố S có một tòa cổ trạch đã bỏ hoang hơn 100 năm nhưng không ai dám phá bỏ mà xây cái mới. Ừm, Mộ Dung gia vừa đưa ra thị trường máy chơi game online bằng mũ giáp với công nghệ khoa học kĩ thuật gì đó. À còn nữa, nghe nói Nam Cung gia gia chủ Nam Cung Mậu vừa mới cưới thêm một cô vợ, cô vợ thứ này của ông ta chỉ mới 20 thôi. Cậu còn muốn nghe chuyện nào nữa không?"
Bạch Tiểu Nhung trừng lớn mắt, cậu đã hổ đúng người rồi này, đúng là thuần thục hơn bác quản gia nhiều. Nhưng mà nghe ngóng được nhiều như vậy chắc hắn cũng đỉnh lắm.
Tất nhiên rồi, dưới trướng Thuần Vu Yến có một đội ngũ đặc biệt chuyên đi săn tin tức mà. Dù sao cũng là người làm ăn, hợp tác không thành mà muốn là cho đối tượng hợp tác cay cú thì tất nhiên phải nắm trọn bí mật của đối thủ rồi. Thuần Vu Yến đâu để mình gặp bất lợi với mấy cái chuyện cỏn con này được. Đôi khi, ai chọc hắn không cao hứng, hắn cũng sẽ thọc bí mật ra công bố thiên hạ ngay. Có tiền, tùy hứng sao, chính là nói hắn đó.
Bạch Tiểu Nhung nhìn hắn tán thưởng không thôi, đúng là nam nhân trụ cột của cả gia tộc, Bách Hiểu Sinh hiện đại có khác, cậu trúng mánh rồi, có bách khoa toàn thư ở đây thì còn đi tìm từ điển làm gì nữa.
"Còn ở thành phố A này thì sao? Anh có biết chuyện gì thú vị không? Tôi muốn đi xem thử."
Thuần Vu Yến có chút đắc ý nhìn khuôn mặt sùng bái của Bạch Tiểu Nhung, hắn mỉm cười hơi thân thiện hơn một chút, nói.
"Chuyện phượng hoàng thì chắc cậu nghe qua rồi nên tôi sẽ không nhắc lại nữa. Tôi có nghe nói ở tỉnh Thiên Môn có một thác nước với nước có màu vàng được phát hiện gần đây, nước có màu vàng thật đó không phải là hiện tượng thiên nhiên gì. Người dân trong làng còn gọi nói là Tiên Vàng Thác nữa, nghe đâu có tiên thật. Khá thú vị."
Đúng là rất thú vị, Bạch Tiểu Nhung nghe kĩ càng tỉ mỉ nội dung thì càng cảm thấy cậu có thể đến đó xem thử, liếc mắt nhìn phòng phát sóng trực tiếp, người xem cũng hưởng ứng quá trời, có vẻ như là phương hướng của cậu đã đúng, khán giả thích xem những thứ mới mẻ và thú vị hơn là review chỗ này chỗ kia hơn.
Bạch Tiểu Nhung nhất nhất ghi nhớ những thông tin mà Thuần Vu Yến đã nói, từ cổ trạch cho tới thác nước vàng, đáng giá đi tìm hiểu.
"Chốt, ngày mốt tôi sẽ đến tỉnh Thiên Môn xem sao, nếu là có tiên thật, tôi sẽ chụp hình gửi cho anh xem."
Bạch Tiểu Nhung cười tươi một chút, trên má dính một ít khem bơ nhưng cậu không thấy.
Thuần Vu Yến thấy vậy thì mỉm cười, lấy giấy ăn lau mặt cho cậu, động tác thập phần tự nhiên, hắn còn cười rất vui vẻ.
Thuần Vu Yến cảm thấy Bạch Tiểu Nhung rất ngây ngốc, EQ thấp, còn có chút điên điên khùng khùng nhưng bù lại cậu rất dễ thương lại hiểu chuyện, không thấy hắn là người của Thuần Vu gia mà lao vào thấy sang bắt quàng làm họ, mà còn rất khách sáo với hắn. Giống ông cụ non nhưng cái mặt non chẹt búng ra sữa không có tí sức thuyết phục nào.
Bạch Tiểu Nhung thì cứng người khi hắn lau mặt cho, trong lòng đang có trăm con nai con ngơ ngác đang chạy loạn. Bàn tay hắn khớp xương rõ ràng, to và từng ngón tay thon thả, chuẩn bàn tay tỉ đô chứ.
Cậu xấu hổ cúi đầu một chút, được anh đẹp trai lau mặt rồi còn cười như vậy trước mặt, một tên con trai cong thành nhang muỗi như cậu làm sao chịu được cơ chứ.
[ Chủ bá phen này tiêu, mê người ta rồi!
Chứ còn gì nữa? Gặp tui là chủ bá chắc tui nhảy đổng lên hôn ảnh rồi!
Tuy là trai thẳng nhưng nhìn cảnh này tui lại thấy cũng khá tuyệt!
Lại một tên sắp cong nữa rồi! Chủ bá đúng là hại người!]
Bạch Tiểu Nhung gãi đầu định cảm ơn Thuần Vu Yến thì tiếng động ở bàn bên cạnh làm cậu sững sốt một chút, quay đầu lại nhìn.
Là một thanh niên rất thanh tú, mi mục tinh xảo nhưng không nữ tính, có nét rất dịu dàng, nhìn tổng thể vẻ ngoài là một chàng trai hiền lành thanh tú, có chút chững chạc. Thanh niên có vẻ rất tức giận đến nỗi đập bàn.
Ngồi trước mặt thanh niên là hai người đàn ông trung niên vì ngồi quay lưng nên Bạch Tiểu Nhung không thấy rõ mặt.
Thanh niên cắn răng, hai tay chống lên bàn, thanh âm có chút tức giận nhưng không mất nét dịu nhẹ.
"Âu Dương gia các người thật quá đáng, Âu Dương Minh Minh cướp mất công lao chọn đá của tôi thì cũng thôi đi, bây giờ ngược lại tôi không có đồng nào là sao? Không giải thích tôi sẽ kiện ra tòa!"
Ô ô, Bạch Tiểu Nhung mắt sáng rực. Không tìm drama, drama tự tìm tới cửa, không nghe ngóng thì đúng là uổng phí mà.
Bạch Tiểu Nhung vừa ăn bánh vừa nói.
"Là chuyện gì ạ? Thật ra tôi có một sở thích là muốn tìm hiểu những chuyện thú vị."
Thuần Vu Yến cười cười, nói thẳng ra là cậu nhiều chuyện cho rồi. Đúng là thiếu gia, rảnh rỗi sinh nông nổi không có gì làm muốn tìm kích thích, không phải một mình cậu có suy nghĩ đó đâu, nên hắn cũng không lạ lùng gì.
"Thành phố S có một tòa cổ trạch đã bỏ hoang hơn 100 năm nhưng không ai dám phá bỏ mà xây cái mới. Ừm, Mộ Dung gia vừa đưa ra thị trường máy chơi game online bằng mũ giáp với công nghệ khoa học kĩ thuật gì đó. À còn nữa, nghe nói Nam Cung gia gia chủ Nam Cung Mậu vừa mới cưới thêm một cô vợ, cô vợ thứ này của ông ta chỉ mới 20 thôi. Cậu còn muốn nghe chuyện nào nữa không?"
Bạch Tiểu Nhung trừng lớn mắt, cậu đã hổ đúng người rồi này, đúng là thuần thục hơn bác quản gia nhiều. Nhưng mà nghe ngóng được nhiều như vậy chắc hắn cũng đỉnh lắm.
Tất nhiên rồi, dưới trướng Thuần Vu Yến có một đội ngũ đặc biệt chuyên đi săn tin tức mà. Dù sao cũng là người làm ăn, hợp tác không thành mà muốn là cho đối tượng hợp tác cay cú thì tất nhiên phải nắm trọn bí mật của đối thủ rồi. Thuần Vu Yến đâu để mình gặp bất lợi với mấy cái chuyện cỏn con này được. Đôi khi, ai chọc hắn không cao hứng, hắn cũng sẽ thọc bí mật ra công bố thiên hạ ngay. Có tiền, tùy hứng sao, chính là nói hắn đó.
Bạch Tiểu Nhung nhìn hắn tán thưởng không thôi, đúng là nam nhân trụ cột của cả gia tộc, Bách Hiểu Sinh hiện đại có khác, cậu trúng mánh rồi, có bách khoa toàn thư ở đây thì còn đi tìm từ điển làm gì nữa.
"Còn ở thành phố A này thì sao? Anh có biết chuyện gì thú vị không? Tôi muốn đi xem thử."
Thuần Vu Yến có chút đắc ý nhìn khuôn mặt sùng bái của Bạch Tiểu Nhung, hắn mỉm cười hơi thân thiện hơn một chút, nói.
"Chuyện phượng hoàng thì chắc cậu nghe qua rồi nên tôi sẽ không nhắc lại nữa. Tôi có nghe nói ở tỉnh Thiên Môn có một thác nước với nước có màu vàng được phát hiện gần đây, nước có màu vàng thật đó không phải là hiện tượng thiên nhiên gì. Người dân trong làng còn gọi nói là Tiên Vàng Thác nữa, nghe đâu có tiên thật. Khá thú vị."
Đúng là rất thú vị, Bạch Tiểu Nhung nghe kĩ càng tỉ mỉ nội dung thì càng cảm thấy cậu có thể đến đó xem thử, liếc mắt nhìn phòng phát sóng trực tiếp, người xem cũng hưởng ứng quá trời, có vẻ như là phương hướng của cậu đã đúng, khán giả thích xem những thứ mới mẻ và thú vị hơn là review chỗ này chỗ kia hơn.
Bạch Tiểu Nhung nhất nhất ghi nhớ những thông tin mà Thuần Vu Yến đã nói, từ cổ trạch cho tới thác nước vàng, đáng giá đi tìm hiểu.
"Chốt, ngày mốt tôi sẽ đến tỉnh Thiên Môn xem sao, nếu là có tiên thật, tôi sẽ chụp hình gửi cho anh xem."
Bạch Tiểu Nhung cười tươi một chút, trên má dính một ít khem bơ nhưng cậu không thấy.
Thuần Vu Yến thấy vậy thì mỉm cười, lấy giấy ăn lau mặt cho cậu, động tác thập phần tự nhiên, hắn còn cười rất vui vẻ.
Thuần Vu Yến cảm thấy Bạch Tiểu Nhung rất ngây ngốc, EQ thấp, còn có chút điên điên khùng khùng nhưng bù lại cậu rất dễ thương lại hiểu chuyện, không thấy hắn là người của Thuần Vu gia mà lao vào thấy sang bắt quàng làm họ, mà còn rất khách sáo với hắn. Giống ông cụ non nhưng cái mặt non chẹt búng ra sữa không có tí sức thuyết phục nào.
Bạch Tiểu Nhung thì cứng người khi hắn lau mặt cho, trong lòng đang có trăm con nai con ngơ ngác đang chạy loạn. Bàn tay hắn khớp xương rõ ràng, to và từng ngón tay thon thả, chuẩn bàn tay tỉ đô chứ.
Cậu xấu hổ cúi đầu một chút, được anh đẹp trai lau mặt rồi còn cười như vậy trước mặt, một tên con trai cong thành nhang muỗi như cậu làm sao chịu được cơ chứ.
[ Chủ bá phen này tiêu, mê người ta rồi!
Chứ còn gì nữa? Gặp tui là chủ bá chắc tui nhảy đổng lên hôn ảnh rồi!
Tuy là trai thẳng nhưng nhìn cảnh này tui lại thấy cũng khá tuyệt!
Lại một tên sắp cong nữa rồi! Chủ bá đúng là hại người!]
Bạch Tiểu Nhung gãi đầu định cảm ơn Thuần Vu Yến thì tiếng động ở bàn bên cạnh làm cậu sững sốt một chút, quay đầu lại nhìn.
Là một thanh niên rất thanh tú, mi mục tinh xảo nhưng không nữ tính, có nét rất dịu dàng, nhìn tổng thể vẻ ngoài là một chàng trai hiền lành thanh tú, có chút chững chạc. Thanh niên có vẻ rất tức giận đến nỗi đập bàn.
Ngồi trước mặt thanh niên là hai người đàn ông trung niên vì ngồi quay lưng nên Bạch Tiểu Nhung không thấy rõ mặt.
Thanh niên cắn răng, hai tay chống lên bàn, thanh âm có chút tức giận nhưng không mất nét dịu nhẹ.
"Âu Dương gia các người thật quá đáng, Âu Dương Minh Minh cướp mất công lao chọn đá của tôi thì cũng thôi đi, bây giờ ngược lại tôi không có đồng nào là sao? Không giải thích tôi sẽ kiện ra tòa!"
Ô ô, Bạch Tiểu Nhung mắt sáng rực. Không tìm drama, drama tự tìm tới cửa, không nghe ngóng thì đúng là uổng phí mà.