Chương : 104
Chương 104: Cô và cậu
Cẩn thật có duyên quá nhỉ Khi xe chạy đến trung tâm thành phố, Tống Lâm mới mở miệng nói với tài xế: “Quay lại đi”.
Sau khi trải qua chuyện xảy ra ban nãy, lần này tài xế không dám nói gì nữa, xe chạy tới khúc cua phía trước liên quay ngược lại.
Lúc này trên đường càng ngày càng ít xe, huống chỉ là đang ở quốc lộ gần sát ngoại thành, sau khi đi vào đường Bàn Sơn thì xe lại càng thưa thớt hơn nữa.
Dù Tống Lâm chỉ nói có ba chữ “quay lại đi”, nhưng tài xế không dám chạy xe chậm chạp thêm một giây nào.
Đoạn đường này không có xe, nên xe của hai người họ càng có thể phóng nhanh hơn nữa.
Chưa đầy hai mươi phút, chiếc xe đã quay trở lại trường đua xe đầy nhộn nhịp.
Tống Lâm vẫn chưa bước xuống xe, thông qua cửa sổ, ánh mắt của anh có thể nhìn thấy được người phụ nữ đó không có ở trong đây.
Có người nhận ra biển số xe của Tống Lâm, rất nhanh sau đó, có người đi tới gõ nhẹ vào cửa kính xe.
Cửa sổ ô tô màu đen từ từ trượt xuống, cửa sổ hé mở ra một nửa lộ ra khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông, khiến người đang bước đến này giật mình một lúc, sau hai giây mới có thể bình tĩnh lại được đôi chút: “Tổng giám đốc Lâm, anh đang tìm cô Vân à?” Tống Lâm không trả lời, chỉ có hàng lông mày là khế nhúc nhích, ý tứ vô cùng rõ ràng.
“Bốn mươi phút trước cô Vân đã rời đi rồi ạ” Lúc Tống Lâm rời đi mới là 10 giờ 10 phút, bây giờ là 11 giờ 15 phút rồi, đã hơn một tiếng trôi qua, Mộ Cẩm Vân không còn ở đây nữa, thực ra cũng là chuyện bình thường.
Anh chỉ không ngờ rằng cô đã tiến bộ đến như vậy, có thể thực sự rời đi một mình rồi.
“Đi như thế nào?” “Hình như, hình như là, tự đi đó ạ”” Nếu mà tự đi, chính là tự đi bộ bằng đôi chân của mình.
Ở đây còn ít nhất bốn mươi kilomet nữa mới đến thành phố. Mộ Cẩm Vân tự mình đi bộ, vậy thì cho dù cô có đi tới lúc hừng đông cỡ chừng ba bốn giờ sáng cũng chưa chắc đã về được đến nơi nữa.
Anh không thể ngờ rằng Mộ Cẩm Vân còn có bản lĩnh như thế.
Cửa sổ lại bắt đầu chậm rãi nâng lên, người đàn ông lùi lại một bước, không dám nói thêm điều gì nữa.
Bên trong xe ô tô, Tống Lâm liếc mắt nhìn phía trước: “Lái xe đi” Người tài xế không dám lơ là chậm chạp, liền nhanh chóng khởi động lại xe đi vê.
Vừa rồi tất cả nhưng lời của người đàn ông này anh ta đều đã nghe thấy rõ ràng, nhưng vẫn không hiểu rõ ý của Tống Lâm là gì cả.
Xe ô tô bon bon chạy tiếp trên đường, một lúc sau, Tống Lâm lại mở miệng ra nói một câu: “Lái chậm một chút” Vừa nói anh vừa nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ xe.
Mộ Cẩm Vân không quen ai trong số những người ở đó, mà ở đây thì lại không dễ bắt taxi chút nào, ít nhất cũng phải đi qua một đoạn đường mới được.
Nhưng con đường hơn mười kilômét này, trong một giờ chắc chắn cô không thể đi hết được.
Mới có nửa giờ trôi qua, trên đường thỉnh thoảng có bóng xe qua lại, nhưng anh thậm chí đến một cái bóng người còn không nhìn thấy nữa.
Hờ.
Đã đánh giá thấp cô ấy rồi.
Tống Lâm không hề đánh giá thấp Mộ Cẩm Vân, mà là đã coi thường Lục Hoài Cẩn.
Anh làm sao có thể nghĩ được rằng, Mộ Cẩm Vân đã lên xe của Lục Hoài Cẩn rồi.
Hơn thế nữa lúc này, Mộ Cẩm Vân đang lái xe với tốc độ sáu mươi kilomet một giờ, cuối cùng cũng gắng gượng quay trở lại được thành phố sau nửa tiếng.
Sau khi Lục Hoài Cẩn bị cô quát cũng không nói nữa, dựa người vào ghế phụ lái, nghiêng đầu nhìn cô, trên khuôn mặt mang theo vẻ như cười như không.
Vừa rồi Mộ Cẩm Vân còn mang một bụng tức giận, bây giờ về đến thành phố, nên tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh lại, đang nghĩ cách làm sao để có thể thoát khỏi cái người ngồi bên cạnh.
Lục Hoài Cẩn cũng không phải là người dễ chọc vào, nếu vừa rồi không phải là cô đang gấp rút nên bất đắc dĩ, thì sẽ tuyệt đối không leo lên xe của anh ta đâu.
Mặc dù lúc này đã không còn sớm nữa, nhưng trên đường còn có rất nhiều xe qua lại.
Cô lái xe qua một bên rồi dừng lại, tắt máy, sau đó quay đầu nhìn sang phía Lục Hoài Cẩn: “Cậu Cẩn, hôm nay cám ơn anh nhiều, không còn sớm nữa, tôi phải về trước rồi” Vừa nói cô vừa muốn kéo cửa ra để xuống xe, nhưng đã bị Lục Hoài Cẩn vươn tay ra giữ chặt người lại: “Cô ném tôi ở đây như thế này à?” Mộ Cẩm Vân hơi sửng sốt một chút: “Tôi gọi tài xế cho anh nhé?” Cô đương nhiên là không dám ném Lục Hoài Cẩn ở đây, nhưng lại càng không dám đưa anh ta về nhà.
Cái người tên Lục Hoài Cẩn này, cũng không phải thứ dễ trêu chọc tới đâu.
Mộ Cẩm Vân đâu có muốn qua cầu rút ván, nhưng cô thực sự trốn Lục Hoài Cẩn còn không kịp, nói chi là dây dưa thêm vào.
Ban đầu nếu không phải Lục Hoài Cẩn, cô cũng không phải khổ sở vì Lâm Lộ.
Lục Hoài Cẩn cứ nhìn cô không lên tiếng, nụ cười trên mặt như có như không.
Mộ Cẩm Vân bị anh ta nhìn đến mức cảm thấy không thoải mái, hơi mím môi của mình lại, liếc nhìn điện thoại di động, sau đó mở miệng nhắc nhở: “Cậu Cẩn, đã mười một giờ rưỡi rồi đấy” Lục Hoài Cẩn “Suyt” một tiếng, không trả lời cô, đưa mắt nhìn về phía bên ngoài xe: “Cô sống ở đây à?” Mộ Cẩm Vân liền gật đầu: “Tôi sống ở gần đây thôi” “Tôi thích tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, lái xe đến dưới lầu đi” Mộ Cẩm Vân không phải là khi không rỗi hơi đậu xe ở đây làm gì, mà cô làm như vậy là để tránh cho Lục Hoài Cẩn biết cô đang sống ở đâu, cũng phòng ngừa việc không cẩn thận lỡ gặp phải Tống Lâm.
Mặc dù cô không hiểu rõ lắm về mối quan hệ giữa Tống Lâm và Lục Hoài Cẩn, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra một điều rằng họ có thù hẳn với nhau.
Nếu như mà để cho Tống Lâm nhìn thấy cô và Lục Hoài Cẩn đang đi chung với nhau, Mộ Cẩm Vân thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi kết cục sẽ như thế nào nữa.
Vào một tiếng trước khi bị bỏ lại, cô thật sự rất tức giận, cũng có phần tủi thân ấm ức, nhưng trên quãng đường đi về này, cô đã dần dần bình tĩnh lại, sau đó cơn sợ hãi mới từ từ bò từ dưới lưng lên.
Tống Lâm tính tình thất thường, nhưng cô đã ở bên anh gần ba tháng nay, thực ra số lần anh mất bình tĩnh cũng không ít.
Nhưng vào tối hôm nay, đây là lần đầu tiên Mộ Cẩm Vân nhìn thấy anh nóng nảy và khó chịu nhiêu đến như thế.
Cô không biết mình đã làm sai điều gì, nhưng chắc chắn có điều gì đó đã chọc giận anh rồi.
Cả đường đi đều rất yên ổn tốt đẹp, nhưng vừa xuống xe xong thì sắc mặt anh trong chốc lát đã thay đổi ngay lập tức, và hiển nhiên anh biết cô đang nghĩ qì.
Nghĩ đến Tống Lâm, đầu óc cô có chút rối rắm.
“Thư ký Vân?” Nghe thấy giọng nói của Lục Hoài Cẩn, cô hơi sửng sốt, sau đó mới định thần lại, quay đầu lại liếc nhìn anh ta một cái, hơi mím môi lại, cô tạm thời đành phải vứt bỏ những suy nghĩ của mình: “Tôi đã hiểu rồi, cậu Cẩn” Nói dứt lời, cô khởi động lại xe.
Mười phút sau, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.
Lục Hoài Cẩn ở một bên liếc nhìn bên ngoài cửa sổ xe một cái: “Như thế này mà cô nói là gần đó à?” Anh ta rõ ràng cũng biết rằng vừa rồi Mộ Cẩm Vân đã nói dối mình, giọng nói của anh ta có phần chế giễu.
Mặc dù Mộ Cẩm Vân không muốn dính líu gì đến Lục Hoài Cẩn, nhưng thực tế cũng không lo sợ Lục Hoài Cẩn nhiều đến như thế.
Cô chỉ có ấn tượng và nhận thức về Lục Hoài Cẩn hai lần mà thôi, lần đầu tiên tuy rằng cô có chút sợ hãi, nhưng lần sau đó, có lẽ là được Tống Lâm ủng hộ, nên lúc đó cô lại tức giận nhiều hơn một chút.
Giờ cô nghe thấy những lời chế giêu của anh ta, cô cũng không quan tâm lắm, lơ đễnh đáp lại một câu cho có lệ: “Ừm” Vừa dứt lời, thì cô đã tháo xong dây an toàn luôn rồi.
Lục Hoài Cẩn cười mỉa mai một tiếng, Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn anh †a, hai hàng lông mày hơi nhu lại: “Cậu Cẩn, tối nay cám ơn anh rất nhiều” Lời cảm ơn này, là thành tâm thành ý đấy.
Nếu không có Lục Hoài Cẩn, thì có lẽ bây giờ cô vẫn còn đang run rẩy trên con đường đó rồi.
Lục Hoài Cẩn châm chọc thêm một câu: “Lời cảm ơn này của cô, có phần hơi nhẹ nhàng quá rồi đấy” Lời nói này, Tống Lâm cũng đã từng nói tương tự như thế.
Mộ Cẩm Vân bây giờ thực sự rất sợ khi nghe ai đó nói những câu như thế này với mình, bởi vì nó tựa như là đối phương đang muốn nhận được điều gì vậy.
Cô mím nhẹ cánh môi lại: “Hôm khác tôi sẽ mời cậu Cẩn một bữa” Cô cũng không thể nghĩ ra cách nào khác nữa, Lục Hoài Cẩn cũng không phải Tống Lâm đâu.
Anh ta dường như muốn nói điều gì đó, nhưng Mộ Cẩm Vân không hề muốn cho anh ta cơ hội để bộc lộ, cô liền đẩy cửa xe ra: “Tôi về trước nha, cậu Cẩn” Dùng tốc độ tên lửa nói xong câu này, Mộ Cẩm Vân liền nhanh chóng mở cửa xe.
Lục Hoài Cẩn nhìn theo bóng lưng của cô, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.
Lúc này, chợt có đèn xe chiếu tới, Mộ Cẩm Vân vô thức đưa tay ra ngăn › can.
Sau khi cô nhìn thấy chiếc xe, toàn thân người cứng đờ lại trong giây lát.
Cô hoàn toàn không ngờ rằng, Tống Lâm đã rời đi trước gần hai tiếng đồng hồ, bây giờ mới trở về.
Chiếc xe trực tiếp vượt qua cô và đi vào bãi đậu xe, cô đứng ở ngay tại đó, khuôn mặt có chút trắng bệch.
Lục Hoài Cẩn đã xuống xe rồi, thì nhìn thấy sắc mặt của Mộ Cẩm Vân, lông mày hơi nhướng lên, vừa định nói gì đó, thì người đã chạy mất bóng luôn TOI.
Mộ Cẩm Vân gần như là đang chạy về nhà, cô không biết mình chạy như vậy thì có thể làm được gì, nhưng mà Tống Lâm đã tức giận rồi, lần này chắc chắn là thật đó.
Xe đã dừng bánh, cánh cửa mở ra, người đàn ông từ trên xe bước xuống.
Ánh mắt của anh không hề nhìn vào cô dù chỉ là trong khoảnh khắc, nhấc chân trực tiếp bước vào trong.
Mộ Cẩm Vân nhướng môi lên, muốn mở miệng gọi anh, nhưng khi đôi môi vừa hé ra, thì trong lòng lại có chút sợ hãi, cuối cùng vẫn không nói được lời nào.
Cô chỉ có cất bước đi theo anh vào trong, đã muộn như thế này, nên trong thang máy chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
Tống Lâm không nói gì cả, khuôn mặt không chút biểu cảm, không phân biệt được là đang vui hay giận, chỉ là sự lạnh lẽo phát ra từ toàn thân của anh, không khỏi khiến cả người cô nhịn không được mà phải co rúm lại đứng nép sang một bên.
Cô sợ Tống Lâm, nỗi sợ hãi đến từ tận sâu đáy lòng.
Hai người đều không hề mở miệng nói chuyện, bầu không khí trong thang máy bức bối vô cùng.
Một tiếng “Đing”, Mộ Cẩm Vân nghe thấy tiếng thang máy, người cứ run rẩy.
Tống Lâm đã nhấc chân bước ra ngoài rồi, cô nhìn theo bóng lưng của anh, liền vội vàng đuổi theo ra ngoài.
Cửa nhà hai người là một cánh cửa có mật mã, ngón tay thon dài của Tống Lâm lướt nhanh, chưa đầy vài giây sau, cửa đã mở ra rồi.
Mộ Cẩm Vân theo sát anh đi vào, Tống Lâm đi một mạch thẳng vào trong, sau khi đi qua hành lang, anh bước vào bếp và lấy đầy một cốc nước ra.
Anh ngồi trên ghế sô pha, vừa đưa tay cởi cà vạt vừa ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu Cẩn đưa cô về à?” Câu hỏi của anh không nhẹ nhàng mà cũng không nặng nề, nghe rất ổn định và bình yên, không có một chút sự tức giận nào trong đó cả.
Nhưng cả người của Mộ Cẩm Vân đều đông cứng lại, khi Tống Lâm tức giận, thay đổi sắc mặt thì còn không sao, nói không chừng cô chỉ cần nói vài câu ngon ngọt dịu dàng là có thể dỗ người ta trở lại như bình thường rồi, nhưng một khi anh cứ điềm đạm như không có chuyện gì xảy ra, thì cô biết chuyện này lớn rồi đây.
Trên lưng cô như bị ai đặt một tảng băng lên vậy, lạnh đến nỗi cô chỉ có thể run lên từng cơn.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, cô không trả lời, anh cũng không ép buộc cô, cứ ung dung thong thả mà uống nước, nhưng tâm mắt đang nhìn vào cô, như một con dao, đang trực tiếp cứa thẳng lên người cô.
Mộ Cẩm Vân nắm chặt lòng bàn tay của mình lại, khó khăn hé môi ra trả lời một tiếng: “Ừm, khi tôi đang trên đường đi về, thì cậu Cẩn đột nhiên xuất hiện…
“Cô và cậu Cẩn có duyên quá nhỉ, lần trước anh ta hỏi tôi muốn cô sang làm thư ký, tôi không đồng ý, nếu cô đã thích anh ta đến như vậy, thì ngày mai cô có thể đến công ty của cậu Cẩn báo danh rồi đó ” Vừa nói anh vừa giơ tay chụp lấy cái cốc ở cái bàn trước mặt.
Sức lực không hề quá mạnh, thậm chí nước trong cốc còn không văng ra ngoài.
Nhưng cứ như vậy, thì tim của Mộ Cẩm Vân lại càng thêm trĩu nặng, sắc mặt của cô trực tiếp tái nhợt đi, nhìn thấy Tống Lâm đang đứng dậy đi lên lầu hai, cô vô thức nhấc chân đuổi theo: “Tổng giám đốc Lâm…” Đầu óc cô hỗn loạn rối bời, tình huống như thế này, thậm chí đến khả năng suy ngẫm cô cũng không còn nữa.