Chương : 105
Chương 105: Tôi biết lỗi rồi
“Buông rail” Anh không buồn ngoảnh lại, chỉ cất tiếng thốt ra hai chữ.
Nhưng đối với Mộ Cẩm Vân, thì hai chữ ấy nghe như sét đánh bên tai, làm đầu óc cô choáng váng, bàn tay nắm vạt áo Tống Lâm run run nhưng lại không dám buông tay.
“Tôi biết lỗi rồi” “Buông ra” Anh lại lên tiếng lặp lại câu nói khi nãy, rõ ràng là hoàn toàn không muốn nghe cô nói.
Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn bàn tay mình, hơi hoảng hốt.
Cô biết, nếu như mình thật sự buông tay thì ngày mai, Tống Lâm sẽ có thể đóng gói cô lại gửi đến chỗ Lục Hoài Cẩn.
Thật ra cũng chưa chắc đi theo Lục Hoài Cẩn không tốt bằng đi theo Tống Lâm.
Nhưng cô cũng không nói rõ được vì sao khi nghe lời anh nói thì cả người như ngây dại, phản ứng đầu tiên là không thể đến chỗ Lục Hoài Cẩn được.
Trong Hà Nội, bao nhiêu người con gái muốn đi theo Lục Hoài Cẩn, cô là người duy nhất được Lục Hoài Cẩn chính miệng đòi hỏi, những thứ có được sẽ không hề ít ỏi hơn so với ở đây cùng Tống Lâm.
Nhưng cô không muốn đi, cô không phải món hàng, cũng chẳng phải thứ đồ chơi.
Tống Lâm bực bội, cô cũng tức giận.
Nhưng cơn tức giận đã bị nỗi sợ hãi khủng khiếp che phủ.
Lúc này Mộ Cẩm Vân mới nhận ra rằng đối với Tống Lâm cô cũng chỉ như một con thú cưng, anh không vui thì bất cứ lúc nào cũng có thể đem cô tặng cho người khác, cũng có thể vứt bỏ cô.
Nghĩ đến đây, bàn tay cô hơi thả lỏng, sắc mặt trắng bệch đáng sợ, đôi mắt đỏ bừng lên những tia máu.
Có lẽ đã cảm nhận được bàn tay cô nới lỏng, người đàn ông cất bước lên tầng.
Từ đầu đến cuối, anh không hề quay lại nhìn cô lấy một lần.
Mộ Cẩm Vân đứng ngay đầu cầu thang, nhìn bóng người đàn ông đi khuất vào góc hành lang, bàn tay buốt giá.
Cô chớp mắt, nước mắt tuôn rơi.
Xét cho cùng, cô vẫn tự đề cao mình quá.
Giữa căn chung cư rộng lớn, yên tĩnh đến nỗi chỉ còn tiếng hơi thở của co.
Mộ Cẩm Vân cũng không biết mình đã đứng đó bao lâu, mãi sau đó, cô không nhịn được nữa, cất bước quay lưng đi ra cửa.
Thật ra, cô cũng không biết mình muốn đi đâu, nhưng nhất quyết không muốn nấn ná lại ở đây thêm nữa.
Nỗi sợ hãi và tức giận lôi kéo cô đi, dù biết sau khi bước ra khỏi cánh cửa này có lẽ cô sẽ thật sự không còn cơ hội nào với Tống Lâm nữa.
Nhưng hiện tại cô đã không thể nào suy nghĩ lí trí được nữa, thời gian bình yên vừa qua đã làm cô lơ là với hiện thực rằng cô chẳng hề có quyền chủ động trong mối quan hệ với Tống Lâm.
Đây là một thực tế đáng châm biếm mà cô không thể không thừa nhận.
Đặt tay lên nắm cửa, hơi lạnh lẽo.
Mộ Cẩm Vân khẽ giật mình, rụt tay lại, nhìn cánh cửa lớn trước mặt, thấy mênh mông mù mị[t.
Căn phòng cách âm quá tốt, cô không hề nghe thấy tiếng bước chân của Tống Lâm.
Cô không dám đi nữa.
Mỗi giây trôi qua, căn phòng lại yên tĩnh hơn và cũng nặng nề hơn.
Mộ Cẩm Vân đứng đó không dám bước tiếp, cũng không dám quay lại, giống hệt như hoàn cảnh của cô lúc này, tiến lên một bước là vực thẳm, lùi lại một bước là hang cọp.
Tiến thoái lưỡng nan.
Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, cô mới dần dần bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn lên hướng cầu thang.
Mộ Cẩm Vân mím môi, đưa tay tắt đèn tâng một, cất bước lên tầng hai.
Đèn trong phòng đã tắt, không một chút ánh sáng nào lọt qua khe cửa.
Tống Lâm đã đóng cửa phòng, cô đứng trước phòng không dám gõ cửa, và càng không dám bước vào.
Cô cũng không biết mình nên làm thế nào, trước đây cô từng chọc giận Tống Lâm một lần, cho đến bây giờ, Mộ Cẩm Vân vẫn còn nhớ rõ sự tuyệt tình của anh khi đó.
Người đàn ông này thật sự rất đáng sợ.
Đèn cảm ứng âm thanh trên hành lang cũng vụt tắt nhanh chóng, trước mắt một màn đen kịt, Mộ Cẩm Vân nghiêng ngả, gần như gục người lên cửa.
Khi sực tỉnh mới phát hiện ra mình suýt ngủ gật, không phải do cô vô tư quá mà thực sự hôm nay cả thể xác lẫn tâm hồn cô đều rất mệt mỏi.
Tống Lâm giận lên liền bắt cô xuống xe, sau khi xuống xe và nôn thốc nôn tháo vốn đã thấy khó chịu, rồi sau đó đi bộ hơn nửa tiếng, cả người đều mệt lử.
Trong phòng.
Tống Lâm đang ngồi trên ghế sofa, anh không bật đèn, tay kẹp điếu thuốc, khuôn mặt vô cảm trong bóng tối hệt như một con dao sắc lạnh.
Anh tưởng rằng Mộ Cẩm Vân tự đi về nên bảo tài xế lái xe chậm tìm cô hơn nửa tiếng mà không thấy tăm hơi.
Nếu như sau đó không có người gọi điện tới thông báo cho anh biết là cô đã được Lục Hoài Cẩn đón đi thì anh đã suýt định cho người đi tìm.
Cô lên xe của Lục Hoài Cẩn thì giỏi rôi.
Cốc nước bị bỏ thuốc đó cũng không làm cho cô biết sợ, nhìn thấy xe của Lục Hoài Cẩn là lên luôn.
Xưa nay anh luôn ghét đồ đạc của mình bị người khác đụng chạm vào, huống hồ là người đi theo anh.
Cô đã thích Lục Hoài Cẩn như thế thì anh sẽ bán cho họ một ân huệ vậy.
Mộ Cẩm Vân cứng cỏi kiên cường, thời gian qua anh đối tốt với cô quá nên cô đã quên mất bản thân mình là ai.
Bên trong căn chung cư lặng ngắt như tờ, anh thậm chí không cần ra ngoài xem cũng biết chắc cô đã đi rồi.
Ban đầu khi đi theo anh đã không tình nguyện, tính tình ương bướng, đây đã là lần thứ hai tỏ thái độ với anh.
Mộ Cẩm Vân cô là ai, cũng xứng đáng sao? Tống Lâm dập tàn thuốc lá, đứng dậy khỏi ghế sofa.
Ba giờ sáng yên tĩnh vô cùng, anh kéo cửa, định mở chai rượu uống cho dễ ngủ.
Cửa vừa mở ra, thấy chân nằng nặng, cúi đầu xuống thì thấy Mộ Cẩm Vân.
Mộ Cẩm Vân không rõ mình đã tựa cửa ngủ thiếp đi từ lúc nào, lúc cửa được mở ra, cô hoàn toàn không kịp phản ứng và thế là ngã nhào vào chân Tống Lâm.
Ánh đèn hành lang rọi vào làm cô nhức mắt, theo bản năng cô giơ tay lên che mắt lại, đồng thời ngẩng đầu nhìn Tống Lâm.
Vừa giật mình thức giấc, cô vẫn còn mơ màng, nhưng khi hiện thực ùa về trên gương mặt Tống Lâm, cô đã sực tỉnh lại rất nhanh.
“Tống Lâm..” Có lẽ là do vừa mới ngủ dậy nên giọng nói cô hơi khàn khàn, mắt đỏ hoe, tóc tai rối bời, nhìn trông rất đáng thương.
Tống Lâm chỉ thoáng liếc nhìn rồi nhấc chân đá cô ra.
Mộ Cẩm Vân ngồi trước cửa, chân đã tê rần, bị anh đá một cú, cả người ngã nhào vào phòng.
Tống Lâm đi thẳng xuống dưới tầng, không buồn nhìn cô lấy một lần.
Mộ Cẩm Vân ngây ra nhìn theo anh, cảm xúc bây giờ so với tức giận thì chiếm phần nhiều là nỗi ấm ức không nói rõ thành lời.
Cô cũng chẳng làm gì, chẳng qua là đúng lúc gặp phải xe của Lục Hoài Cẩn nhờ anh ta chở về, Tống Lâm lại làm như thể cô đã trèo lên giường của Lục Hoài Cẩn không bằng.
Ban đầu là anh ném cô xuống giữa trường đua, con đường dài mấy chục cây số, cô chẳng quen biết một ai, đành phải tự đi bộ về, khó khăn lắm mới gặp được một người quen, cô cũng đã từ chối Lục Hoài Cẩn.
Nhưng không có Tống Lâm thì làm sao cô từ chối được anh ta? Nếu như có thể, cô thà tự đi bộ về còn hơn.
Nhưng bản thân cô rơi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ, kết cục này cũng do anh mà ra, nay người trách cứ cô cũng lại là anh.
Đột nhiên Mộ Cẩm Vân cảm thấy tức tưởi, cùng với đó còn có suy nghĩ cam chịu.
Phó mặc vậy, anh thích làm gì thì cứ làm thế đi.
Nếu anh thật sự đưa cô đến chỗ Lục Hoài Cẩn thì cứ đưa, dù gì ở lại đây, cô cũng chưa chắc đã sống cho ra hồn.
Nghĩ vậy, Mộ Cẩm Vân nhấc chân đi vào trong, lấy quần áo trong tủ rồi đi vào phòng tắm.
Cô không nghĩ ngợi nhiều nữa, chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc, còn những chuyện sau đó, để tính sau.
Lúc làn nước ấm nóng dội lên người, cơn mệt mỏi hiện lên càng rõ rệt, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn.
Cô biết dù có làm thế nào đi chăng nữa cô cũng không dỗ dành được Tống Lâm, đã vậy thì cứ để vậy đi.
Tuy nghĩ thế nhưng lúc đi ra, Mộ Cẩm Vân vẫn thấy sợ.
Xét cho cùng, cô vẫn sợ Tống Lâm.
Nhưng cô đã nghĩ quá nhiều, trong phòng không có bóng người, Tống Lâm không có ở đây.
Cô chẳng có lòng dạ nào bận tâm xem anh đã đi đâu, cũng không muốn bận tâm xem có phải anh đang giận hay không, đi tới bên giường ngã mình xuống là chìm vào giấc ngủ.
Tối qua cô đã quá buồn ngủ, lúc ngủ thiếp đi tóc vẫn còn ướt, hôm nay dậy đầu đau như búa bổ.
Lúc mở mắt ra, Mộ Cẩm Vân vô thức tìm Tống Lâm, bên cạnh không có một ai.
Cô với tay qua, trên giường không có hơi ấm, Tống Lâm đã đi rất lâu rồi, hoặc có lẽ đêm qua anh không hề quay trở lại.
Mộ Cẩm Vân thẫn thờ nhìn một lúc rồi xuống giường.
Không biết có phải do hôm qua đã quá mệt hay không mà cả ngày hôm nay cô không được khỏe.
May mà hôm nay là chủ nhật, cô nằm trên giường nguyên một ngày, không ăn bữa trưa, ngủ một mạch đến hơn sáu giờ chiêu, mê man tỉnh dậy đặt đồ ăn.
Ngày hôm sau đã là thứ hai, vẫn không thấy Tống Lâm xuất hiện, cô cũng không dám liên lạc với anh.
Trước đây luôn cùng Tống Lâm đến công ty, Mộ Cẩm Vân rất ít khi ngồi xe buýt, hôm nay hiếm có cơ hội đi xe buýt, lại gặp ngay phải thứ hai, khoảng thời gian gần chín giờ sáng, xe buýt đông nghẹt người.
Đến được cổng công ty, cả người cô đã mướt mồ hôi.
Những ngày qua cô đi làm và tan giờ đều có Tống Lâm đi cùng, trong công ty đã dấy lên tin đồn về cô và Tống Lâm.
Hôm nay Mộ Cẩm Vân tự đi xe buýt đến, lúc này còn phải chen chúc trong thang máy với một đám đông, không ít người đang nhìn cô với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Đây đã là lượt thang máy thứ ba, nhưng lần nào cũng có người định đẩy cô ra ngoài, Mộ Cẩm Vân không vào nổi trong thang máy.
May mà lượt này không đông lắm, cuối cùng cô đã có thể đi thang máy lên.
Lúc cô từ trong thang máy bước ra, cánh cửa thang máy chuyên dụng bên này cũng vừa mở.
Tống Lâm bước ra khỏi thang máy, mặt cô cứng đờ, đứng yên đó không dám nhúc nhích.
Cho đến khi người đàn ông kia đi vào văn phòng, Lý Minh Việt cất tiếng gọi cô, Mộ Cẩm Vân mới hoàn hồn lại, cất bước trở về vị trí của mình.
Lý Minh Việt đã đi theo Tống Lâm bao năm, phần nào hiểu được tính cách của Tống Lâm, nhìn dáng vẻ của Tống Lâm như thế, anh ta không cần suy nghĩ cũng biết chắc chắn là Mộ Cẩm Vân đã chọc giận anh.
Anh ta nhìn Mộ Cẩm Vân, mở miệng định nói gì đó thì chuông điện thoại nội bộ đột nhiên reo lên.
Anh ta ngây ra một thoáng, đành vội vàng nhận điện thoại.
Lịch trình tuần này của Tống Lâm dày đặc, Mộ Cẩm Vân biết rõ, vì chính cô là người sắp xếp lịch làm việc.
Cô nhìn lịch làm việc của Tống Lâm trên màn hình máy tính, ánh mắt mờ đi.
Cô vốn tưởng hôm qua ngủ nguyên một ngày thì cơn đau đầu sẽ đỡ nhiều nhưng không ngờ vẫn như thế.
Trong ngày thứ hai, Tống Lâm có hai cuộc họp, Mộ Cẩm Vân đi bên anh, anh không hé răng nói với cô một lời.
Trạng thái này kéo dài suốt vài ngày, đến thứ tư phải đi công tác, Mộ Cẩm Vân kéo theo vali của mình, Tống Lâm đi đằng trước sải bước rất nhanh.