Chương : 112
Chương 112: Tổng giám đốc Lâm, anh
vẫn còn giận sao?
Mộ Cẩm Vân lại nằm mơ, kể từ khi
cô bị bệnh đến nay, đây đã là lần thứ
hai cô mơ thấy giấc mộng này.
Không có gì ngạc nhiên, những
giấc mơ đều có liên quan tới Tống Lâm.
Có một hôm cô tỉnh giấc, Tống
Lâm đứng ở bên đầu giường, không nói
lấy một lời rồi chỉ tay vào cổ cô.
Mộ Cẩm Vân tỉnh dậy sau giấc
mộng của mình, dường như một bên
bóng tối trong tâm mắt của cô.
Cô giơ tay ra bật đèn ngủ, căn
phòng rất nhanh đã được ánh sáng
chiếu vào.
Cô nhìn xuống thân thể mình phía
dưới giường, có một chút mơ hồ rằng
bây giờ cô đang trong mộng hay đang
ở trong hiện thực.
Giấc mộng đó quá chân thực, chân
thực đến nỗi cô căn bản không biết
rằng đây là thực hay là mơ.
Sau lưng mồ hôi nhễ nhại chảy ra,
cô không dám ngủ lại nữa, liền đứng
dậy vào nhà tắm để tắm rửa sạch sẽ.
Vào tối chủ nhật, Mộ Cẩm Vân đã
gửi tới Lý Minh Việt một đoạn tin nhắn,
hỏi về kì nghỉ ốm của cô có bị hủy bỏ
hay không.
Chuyện của cô cùng với Tống Lâm
Lý Minh Việt là người rõ nhất, cô gọi
điện hỏi về kì nghỉ ốm, rõ ràng là cô
đang muốn hỏi mình có thể quay lại
làm việc chưa.
Lý Minh Việt không hề nói rỡ,
nhưng ý nghĩa cũng đã rất rõ ràng rồi.
Cô vẫn không thể quay lại.
“Tổng giám đốc Lâm nói sức khỏe
cô vẫn chưa tốt, để cô nghỉ ngơi thêm
vài ngày nữa.”
Mấy ngày là mấy ngày nữa, không
ai biết được.
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Cẩm
Vân chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh.
Nếu như là lúc trước, cô vẫn còn
một chút hi vọng, sau cuộc gọi này, cô
đã hiểu ra, Tống Lâm không cần cô
nữa rồi.
Một người không vâng lời như vậy,
không cần cũng đáng.
Dù sao bây giờ Mộ Đình Nam và
Mộ Tinh Anh bọn họ cũng không dám
lại gây ra phiền phức gì, anh không cần
cô nữa thì cứ không cần đi, chẳng có
vấn đề gì hết.
Lúc sửa chữa lại phòng triển lãm
của Tân Sanh Dung cũng đã tiêu tốn
không ít tiền, bây giờ trong tay cô
không còn dư lấy một đồng tiền nào
nưa.
Mặc dù nói cô có cổ phần trong
công ti, lợi nhuận mỗi năm cũng có vài
tỷ, nhưng cô vẫn không có cảm giác an
toàn, luôn cảm thấy vài thứ đồ này,
Tống Lâm có thể giúp cô lấy lại, đương
nhiên cũng có thể khiến cô phải nhả
chúng ra.
Thứ hai rất nhanh đã đến, hòa vào
dòng xe cộ, đa số đều là những người
vội vã đi làm.
Cô là người duy nhất, trong căn hộ
to khổng lồ này, không biết có thể làm
gì.
Buổi tối hôm đó Tống Lâm có lẽ
đến tìm cô, nhưng vận khí của cô lại
không tốt, vừa bị Lục Hoài Cẩn quấy
rây, Tống Lâm lại tới.
Mấy ngày tiếp theo, Mộ Cẩm Vân
đều không gặp Tống Lâm, Lý Minh Việt
cũng không thông báo về việc cô quay
lại làm việc.
Mộ Cẩm Vân tính tới tính lui mấy
ngày này, sự giằng co của cô với Tống
Lâm, đã kéo dài gần nửa tháng rồi, với
sự kiên định của Tống Lâm, chắc sắp
tới lúc cô phải rời đi.
Nghĩ đến đây, cô đứng dậy xách va
li đi ra ngoài.
Lúc đang thu dọn đồ đạc cô mới
phát hiện ra, vốn dĩ bản thân mình căn
bản không có nhiều đồ đạc ở đây.
Lần đầu tiên tới đây cô đã nghĩ rất
nhanh sẽ rời đi, căn hộ này, đối với cô
mà nói, giống như một khách sạn, cô
luôn luôn muốn rời đi.
Nếu bây giờ thực sự đã có suy
nghĩ của mình, Mộ Cẩm Vân không thể
nói rõ ràng về cảm xúc tận sâu trong
đáy lòng của mình, chỉ biết rằng vali
của cô chỉ có một mặt được lấp đầy.
Những đồ đạc vặt vãnh của cô khá
nhiều, quần áo lúc đầu cô mang tới chỉ
có hai bộ, còn lại đều là Tống Lâm sai
người giúp cô mua.
Không phải là của cô, cô cũng
không thể mang đi.
Từ sau lúc Tống Lâm tức giận, tủ
lạnh trong căn hộ vẫn nguyên như
dáng vẻ ngày hôm đó, lại không có ai
tới cung cấp đồ ăn.
Mộ Cẩm Vân quá lười nấu cơm,
những ngày này, cô không phải ăn mì,
thì lại gọi đồ ăn bên ngoài.
Vừa nãy cô thu dọn tất cả đồ đạc
cho vào trong vali, vẫn còn chưa kịp
kéo khóa lại, thì tiếng chuông cửa liền
vang lên.
Đồ ăn ngoài mà cô gọi đã tới rồi.
Sau khi ăn trưa, Mộ Cẩm Vân cầm
lấy máy tính ở trên ghế sô pha lướt qua
xem một số công tỉ.
Cô vốn chỉ xem các công ti của Hà
Nội, nhưng có rất nhiều công tỉ lớn,
trong trí nhớ cô, Tống Lâm và người
phụ trách đều có giao tình.
Cô và Tống Lâm định sẵn là không
thể đến được với nhau, cô cũng không
muốn tự mình chuốc lấy phiền phức.
Mộ Cẩm Vân nghĩ ngợi, đơn giản
chỉ nhìn vào bối cảnh bên phía công tỉ.
Trước lúc trở về nước, cô cảm thấy
Hà Nội là quê hương của mình, sau khi
quay về lại phát hiện bản thân mình
vốn không hề có nhà.
Nếu đã không có nhà, vậy cô đi bất
cứ nơi đâu đều được.
Nói Hà Nội lớn cũng không phải
lớn, nói nhỏ cũng không phải là nhỏ,
nhưng thực sự muốn gặp lại, cũng là
một chuyện rất dễ dàng.
Mộ Tinh Anh bọn họ đã khiến cô
quá phiền lòng rồi, Tống Lâm cô cũng
không trêu vào được, không trêu vào
được, thì cô tránh là được.
Cô suy nghĩ thật kĩ, nhưng thực tế
lại luôn đi ngược lại với nguyện vọng.
Trong tuần rảnh rỗi này, Mộ Cẩm
Vân căn bản chẳng có việc gì để làm,
bây giờ đã hình thành thói quen ngủ
trưa.
Đấn lúc này, mí mắt cô bắt đầu
chiến đấu.
Phông chữ trên màn hình máy tính
càng nhìn càng khó coi, thả lỏng tay, cô
cứ vậy trực tiếp ngủ thiếp đi.
Mộ Cẩm Vân cảm thấy có người
đang nhìn mình, cô chìm sâu vào giấc
ngủ, có vài phần không rõ ràng đây là
trong giấc mơ hay là ở hiện tại.
Mấy ngày nay cô đều nằm mơ, hơn
nữa tất cả đều là giấc mơ có liên quan
tới Tống Lâm, vì thế, lúc cô mở mắt
nhìn thấy Tống Lâm, cô cũng cho rằng
bản thân mình nằm mơ.
Nhưng khi cô đứng dậy, chiếc máy
tính bảng đặt nằm trên đùi cô lại rơi
xuống.
Tiếng máy tính rơi xuống đất cuối
cùng cũng làm cô tỉnh táo lại, đây
không phải là nằm mơ, mà là sự thật.
Tống Lâm đứng ngay trước mặt cô,
trịnh trọng nhìn xuống cô.
Mặt anh lạnh đến nỗi như muốn
đóng băng mọi thứ vậy, sao lại nhìn cô
thế này, như muốn đâm dao lên người
cô vậy.
Mộ Cẩm Vân bị anh nhìn vậy cả
người đều run lên, máy tính đột nhiên
phát ra âm thanh “Tinh tinh”, đó là
phản hồi về lí lịch hồ sơ mà cô nộp
trước đó.
Cô cúi đầu nhìn xuống, vào đúng
lúc đó, Tống Lâm cũng cúi đầu nhìn
xuống.
Sau khi nhận ra điều gì đó, Mộ
Cẩm Vân chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo từ
lòng bàn chân không ngừng dâng lên.
Người đàn ông luôn không có chút
biểu hiện nào đột nhiên khóe miệng lại
mấp máy, rất nhẹ nhàng, nhưng cứ như
vậy, toàn thân Mộ Cẩm Vân run lên vì
Sợ.
Cô thế nào cũng không ngờ, Tống
Lâm lại về đây.
Nhìn anh, Mộ Cẩm Vân chỉ cảm
thấy như sét đánh giữa trời quang.
Cô mở miệng muốn gọi tên anh,
nhưng vừa mở miệng, trong cổ họng
dường như có thứ gì đó, giọng vừa the
thé lại vừa mỏng manh.
“Đã nghĩ như thế này rồi… ”
Ịự”
“Tổng giám đốc Lâm
Nhận ra anh muốn nói điều gì, Mộ
Cẩm Vân nhanh chóng ngắt lời anh.
Cô cũng không biết mình lấy đâu ra
dũng khí, vừa dứt lời, liền dang tay ra
ôm chặt lấy người đó.
Hai tay cô đang run rẩy, Mộ Cẩm
Vân nghiến chặt răng, không để tay
mình nới lỏng ra.
“Bảy ngày nay anh không tới tìm em:
Câu nói này, rất khó để cô nói ra.
Giọng nói run run, trong sự run rẩy
đó, có cả nỗi bất bình mà cô không
nhận ra được.
Đúng vậy, thật oan ức.
Mộ Cẩm Vân cảm thấy mình thật
tủi thân oan ức, rõ ràng tất cả cô đều
không làm sai, nhưng anh lại muốn đối
xử với cô như vậy.
“Buông tay ra”
Giọng nói lạnh lùng của người đàn
ông vang lên trên đầu cô, toàn thân cô
sững sờ.
Cô biết mình nên buông tay ra,
nhưng một khi buông tay, cô thực sự
sẽ xong đời.
Việc mấy ngày trước Lục Hoài Cẩn
đưa cô về vẫn chưa giải thích rõ ràng,
cô chính là để Tống Lâm thấy rằng cô
đã tìm được lối thoát khác rồi.
Mặc dù do Tống Lâm ép buộc,
nhưng suy cho cùng, cũng là do cô sai
trước, nên không thể biện minh được
cho mình.
“Mộ Cẩm Vân!”
Anh mở miệng gọi tên cô, gọi mà
như nghiến răng nghiến lợi.
“Em không buông tay ra đâu,
buông tay ra, anh sẽ đi mất”
Cô nghiến chặt răng, thêm chút
sức lực, ôm chặt lấy anh hơn.
Cũng không biết anh đến bao lâu
rồi, bộ quần áo trên người anh đều là
hơi lạnh của máy điều hòa.
Trong lòng Mộ Cẩm Vân rối bời, cô
không biết nên làm thế nào, nhưng cô
thực sự không dám buông tay để Tống
Lâm rời đi.
Nhưng nếu Tống Lâm nhất quyết
muốn cô buông ra, thì cô cũng không
có cách nào
Tống Lâm có thể không cần cô,
nhưng cô không thể không cần anh.
Cô biết rằng, cô chỉ đang chuẩn bị
cho tương lai sau này cho mình.
Chỉ là một chút may mắn cô cũng
không có, chuyện này lại bị Tống Lâm
nhìn thấy
Anh có khả năng trở tay hô mưa
gọi gió, hơn nữa cô ở trước mặt anh chỉ
như một con kiến, anh tùy ý dùng một
bàn chân cũng đủ để giẫm chết cô rồi.
Mộ Cẩm Vân không muốn chết, cô
rất tham sống.
Trong đầu cô có một mớ hỗn độn,
cô nghĩ tới nhiều dạng kết quả khác
nhau, lúc tay cô đau, cô vô thức hét lên
một tiếng, hai tay lại càng ôm chặt.
Nhưng sức lực của Tống Lâm quá
lớn, chút sức kia của cô đứng trước
anh căn bản không đủ.
“Tổng giám đốc Lâm!”
Cô hoảng sợ hét lên, đôi mắt đen
khẽ cử động, lúc ấy Mộ Cẩm Vân cho
rằng anh muốn rời đi, đột nhiên đôi
mắt như tối sầm lại.
Anh không hề rời đi, hơn nữa còn
ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh cô,
quay đầu lại lạnh lùng nhìn cô: “Tôi sẽ An”
cho em một cơ hội, Mộ Cẩm Vân:
Anh nói từng câu từng chữ rõ ràng,
mỗi một chữ dường như muốn gõ lên
đầu Mộ Cẩm Vân.
Cô sững người lại, rất nhanh đã
nhận ra anh có ý đồ gì.
Mộ Cẩm Vân đưa tay lau nước mắt
của mình, chân cất bước đi tới.
Tay cô có chút run rẩy, bởi vì sợ hãi,
cả người đều run rẩy yếu ớt.
Anh ngồi trên ghế sô pha lạnh lùng
nhìn cô, nhìn tay cô vội vàng tháo chiếc
cà vạt ra.
Mộ Cẩm Vân có thể tháo chiếc cà
vạt, nhưng giờ tay cô dường như mất
kiểm soát, dù cô thế nào cũng không
thể tháo nó ra.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn Tống Lâm,
anh vẫn cứ có biểu hiện như vậy, đôi
mắt đen láy lạnh lùng khiến cô phát
hoảng.
Cô chỉ đơn giản là tháo cà vạt, đưa
tay lên cởi cúc áo sơ mi.
Việc cởi cúc áo sơ mi dễ dàng hơn
nhiều, rất nhanh, những chiếc cúc áo
sơ mi đều đã được cởi ra.
Dáng người Tống Lâm rất đẹp, sau
khi cởi cúc áo ra, cơ bụng tám múi của
anh hiện ra trước mặt, đường nét cứng
cáp, rõ ràng là đã tập luyện.
Nhưng vào lúc này cô không có
tâm trạng để cảm nhận những thứ này,
bây giờ cô chỉ muốn làm hài lòng anh.
Cô cởi áo sơ mi của anh ra, vừa
chạm tới khuỷu tay, Mộ Cẩm Vân run
run mở miệng gọi anh một tiếng: “Tổng
giám đốc Lâm”
Anh không hề nhúc nhích, vừa nhìn
đã biết anh cố ý làm khó cô.
Mộ Cẩm Vân nghiến răng nghiến
lợi, nâng chân ngồi lên đùi anh, đẩy cổ
anh lên rồi hôn lên đôi môi lạnh giá.
Không giống với đôi môi nóng
bỏng của cô, bờ môi của Tống Lâm rất
lạnh, giống với con người anh vậy.
Hầu hết mọi thứ cô đều được anh
dạy dỗ, sự cám dỗ thận trọng này cuối
cùng đã khiến người đàn ông không
thể chịu nổi nữa.
Lúc Mộ Cẩm Vân bị lật ngang vòng
eo ra, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ
nhõm.
Dù thế nào đi chăng nữa, cô đã
dành được một cơ hội cho mình.
Sắc trời ngoài cửa sổ cũng đã tối
dần, trong phòng không có đèn, ánh
sáng càng ngày càng tối đi.
Cô ôm lấy vai Tống Lâm, đủ để
cảm nhận sự tàn nhẫn trong anh.
Anh đang tức giận, cô biết điều đó,
chỉ là cô không ngờ rằng, anh lại tàn
nhẫn đến vậy.
Sau một thời gian vận động, Mộ
Cẩm Vân như cá bị ném lên bờ.
Cô không còn chút sức lực nào để
đi tắm rửa, vươn tay ra lấy quần áo ở
một bên mặc lên người, nhìn người đàn
ông đã đứng dậy: “Tổng giám đốc Lâm,
anh vẫn còn giận sao?”