Chương : 113
Chương 113: Tổng giám đốc Lâm, em gặp ác mộng!
Cô thực sự là đã bị dày vò đến không còn chút sức lực nào, âm thanh vừa phát ra vô cùng yếu ớt.
Tống Lâm quay đầu lại nhìn cô một cái, không nói lời nào, nhưng cũng không rời đi.
Anh nhấc chân đi lên tâng, Mộ Cẩm Vân nhìn anh từng bước từng bước đi lên, trong lòng có chút bực dọc.
Cô tuyệt nhiên không nghĩ tới, bản thân lại gặp phải một người đàn ông như Tống Lâm.
Mặt trời đã bắt đầu xuống núi rồi, bên ngoài một vùng rộng lớn đều là ánh hoàng hôn.
Sau khi Mộ Cẩm Vân nằm trên sofa được hai phút, cũng mặc đồ rồi bước lên tầng.
Lúc cô bước vào phòng nghe được tiếng nước trong phòng tắm, Mộ Cẩm Vân đứng hình một lúc, ánh mắt rơi xuống một vali hành lý, cô nhanh chóng giấu vali đi.
Mộ Cẩm Vân vừa giấu vali đi, Tống Lâm đúng lúc bước ra.
Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo tắm, ánh mắt rơi lên người cô, Mộ Cẩm Vân không phân biệt được anh đang buồn hay vui.
Cô đứng tại đó, tay chân có chút lạnh lão.
Cũng may, anh cái gì cũng không nói, chỉ quay đầu bước ra sô pha bên ngoài ngồi xuống.
Mộ Cẩm Vân sững sờ một lúc, đến lúc kịp phản ứng liền câm quần áo đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, cả người cô vừa mệt vừa đói, tay chân đều run lên hết TOI.
Mộ Cẩm Vân miễn cưỡng bước tới bên cạnh anh, mở miệng gọi anh một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm” Người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra nhìn cô, bên trong đôi mắt đen láy không có chút cảm xúc nào, chỉ trân trân nhìn vào cô.
Mộ Cẩm Vân vô thức nắm chặt tay hai tay để bên người, mấy ngày trôi qua quá buông thả rồi, nên cô gần như quên mất trong mắt của Tống Lâm cô vô cùng thấp kém.
Nếu như ngay từ đầu cô kiêm chế tốt bản thân, thì bây giờ không phải xấu hổ như vậy rồi.
Cô ngay lúc này đang đứng trước mặt anh, cả người như đang đợi tuyên án, y hệt một tù nhân.
Tống Lâm không nói gì, cả người cô bây giờ giống như sắp bị lăng trì vậy, đang bị đặt trên chỗ hành quyết, bị anh dùng ánh mắt xuyên qua.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, cả hai người đều không nói gì, yên lặng như vậy cực kỳ khó chịu.
Một lúc sau, Mộ Cẩm Vân lên tiếng trước: “Tổng giám đốc Lâm, tôi biết sai TÕI.
Cô mở miệng nhận sai, lần này, anh cuối cùng cũng có phản ứng: “Sai ở đâu?” Thật ra anh hỏi câu này khiến cô không biết đáp thế nào.
Mộ Cẩm Vân căn bản không biết bản thân mình nên nói cái gì mới tốt, nên cô nhận sai, giờ anh hỏi cô sai tại đâu.
“Em không nên làm ngài giận.” Cô gọi anh là “ngài”, tước vị này làm cho Mộ Cẩm Vân hiểu rõ được quan hệ giữa hai người là như thế nào.
Bọn họ không phải là quan hệ lợi ích đơn thuần, cô đang ở trong tay anh, hoàn toàn không hề có bất cứ năng lực phản kháng nào.
Nghe lời cô nói, Tống Lâm hắng giọng: “Chuyện Lục Hoài Cẩn là như thế nào?” Anh không nhanh không chậm nói, nghe không ra là đang bình tĩnh hay đang phẫn nộ, nhưng Mộ Cẩm Vân biết, đây là một đề bài mất mạng.
Cô mím môi một chút, kể toàn bộ việc đêm hôm đó một lần.
Cô trần thuật một cách lạnh lùng, mặc dù không nói rõ rằng mọi chuyện đều do Tống Lâm, nhưng trong lời nói đã ngụ ý có chuyện như vậy.
Mộ Cẩm Vân biết bản thân không nên nói gì, nhưng cô thực sự không biết làm thể nào mà không nói.
Đêm hôm đó, nếu như không vì Tống Lâm ném cô đến chỗ đó, cô cũng không đụng mặt Lục Hoài Cẩn.
Đôi mắt đen láy khẽ động, anh ngẩng đầu lên nhìn cô: “Còn đêm hôm chủ nhật?” Vấn đề này so với vấn đề trước thì dễ trả lời hơn, Mộ Cẩm Vân nghĩ một chút: “Hôm đó em đi đến phòng triển lãm tranh đúng lúc gặp được cậu Cẩn, anh biết đấy, anh ta…” Cô không nói xong, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng rồi.
Nếu như cô có thể từ chối được thì hôm nay cô không đứng tại chỗ này rồi.
Cho dù là Lục Hoài Cẩn hay là Tống Lâm, cô đều không có quyên từ chối ai.
Đây chính là tình cảnh của cô, lễ ra cô đã phải sớm nhận ra rồi.
Tống Lâm ngẩng đầu liếc cô một cái, giơ tay đưa điện thoại cho cô: “Gọi điện cho thư ký Việt, bảo cậu ta cho người đưa đồ ăn lên đây” Mộ Cẩm Vân sửng sốt một lát, sau khi phản ứng kịp liền cầm điện thoại gọi cho Lý Minh Việt.
Đây là số của Tống Lâm, Lý Minh Việt biết hai người đang trong khoảng thời gian chiến tranh lạnh, cho nên sau khi nghe được tiếng của Mộ Cẩm Vân, anh ta hiển nhiên khá sửng sốt.
Nhưng dù sao cũng là người đi theo Tống Lâm nhiều năm, Lý Minh Việt rất nhanh đã phản ứng lại: “Cô Vân, tổng giám đốc Lâm có nói muốn ăn gì không?” Mộ Cẩm Vân nhìn qua người đàn ông đang ngồi trên sofa: “Không có.” “Được, tôi hiểu rồi” “Vậy thì tốt, không có chuyện gì tôi cúp điện thoại trước nhé” Cô nói xong muốn cúp điện thoại.
Lý Minh Việt đầu bên kia đột nhiên gọi cô: “Cô Vân.
Mộ Cẩm Vân tưởng anh ta có chuyện gì, liền trả lời: “Thư ký Việt, còn chuyện gì sao?” “Tổng giám đốc Lâm anh ấy ăn mềm không ăn cứng, không còn chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây, nửa tiếng sau sẽ có người đưa bữa tối lên” Rất nhanh, điện thoại lại vang lên tiếng máy bận rồi.
Mộ Cẩm Vân nhìn cuộc điện thoại đã kết thúc, nhớ lại lời vừa rồi của Lý Minh Việt, cô quay đầu nhìn Tống Lâm đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt có chút phức tạp.
Lúc sau, cô cầm điện thoại bước qua bên kia lần nữa: “Tổng giám đốc Lâm, thư ký Việt nói nửa tiếng sau cơm tối sẽ được đưa lên” Anh quay đầu liếc cô một cái: “Tôi vào phòng làm việc.” Vứt lại mấy chữ này, Tống Lâm quay người mà đi.
Mộ Cẩm Vân đứng tại chỗ nhìn anh đi lên tâng, đến khi không thấy nữa thì cô mới ngồi xuống sô pha.
Lý Minh Việt nói nửa tiếng sau đến thì đúng nửa tiếng sau đến, náo một trận như vậy, bữa cơm tối này có chút muộn.
Tống Lâm ăn cơm trước giờ đều không nói chuyện, Mộ Cẩm Vân tự nhiên cũng không dám nói chuyện.
Bàn ăn vô cùng an tĩnh, cả người Mộ Cẩm Vân cảm thấy chán nản vô cùng.
Bữa cơm này ăn có chút khó chịu, cô ăn không được nhiều, buông đũa rồi quay về phòng.
Mộ Cẩm Vân lấy vài quyển sách về phòng đọc, cho đến chín giờ hơn, Tống Lâm vẫn chưa đi vào.
Cô cho rằng đêm nay Tống Lâm sẽ không ngủ lại bên này nữa, bỏ cuốn sách xuống rồi đi súc miệng rồi chuẩn bị đi ngủ.
Thật ra cô sớm đã buồn ngủ rồi, có thể thức đến bây giờ, toàn bộ đều vì Tống Lâm.
Lúc Mộ Cẩm Vân đang ngủ say cảm giác trên giường còn có một người nữa, cô hơi cau mày, có thể là quá buồn ngủ rồi, cuối cùng vẫn không thể mở mắt ra nhìn.
Tống Lâm nhìn người phụ nữ đã ngủ say, đôi mắt đen láy hơi động một chút, giơ tay tắt đèn, cả phòng bao trùm lên một màu đen.
Mộ Cẩm Vân lại gặp ác mộng rồi, lại còn liên quan tới Tống Lâm.
Cô mơ thấy cô đang đứng ngoài hành lang hóng gió, Tống Lâm đột nhiên xuất hiện đứng bên cạnh cô, nắm lấy cổ cô mà hỏi cô với Lục Hoài Cẩn hai người có phải là đã chuẩn bị sẵn sàng rồi không.
Anh đã từng cảnh cáo cô, cô không được phép phản bội anh.
Cô phủ nhận, nhưng anh căn bản cũng không tin.
Bàn tay bóp trên cổ cô ngày càng siết chặt, cả người Mộ Cẩm Vân đột nhiên bị anh nhấc lên.
Nhận ra anh muốn làm gì, Mộ Cẩm Vân điên cuồng hét lên: “Không, đừng mà, làm ơn cứu tôi, tổng giám đốc Lâm, đừng mà, đừng, đừng…
Người nằm bên cạnh đột nhiên ngồi dậy, Tống Lâm nhìn cô, sắc mặt cực kỳ không tốt.
Vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng, Mộ Cẩm Vân bị ánh đèn chiếu hắt vào mắt, cô lấy tay che mắt lại, cúi đầu nhìn thấy bộ đồ ngủ của đàn ông, sững sờ một lúc, cô quay lại nhìn.
Ánh mắt rơi xuống khuôn mặt của Tống Lâm, cô mở to mắt ra ngạc nhiên.
Tống Lâm nhìn cô, có chút ghét bỏ: “Biểu cảm này của em là ý gì?” Giọng nói đàn ông quen thuộc đánh thức cô, người nằm bên cạnh là Tống Lâm.
Mộ Cẩm Vân nhìn chằm chằm anh, ánh đèn soi xuống, sắc mặt trắng bệch của cô có chút dọa người.
Tống Lâm nhìn người trước mặt, đôi mắt đen có chút trâm xuống.
Mộ Cẩm Vân nhìn vào đôi mắt đó, sâu thẳm không thấy đáy, cô không tài nào nhìn thấy đáy.
Lúc này, những gì Lý Minh Việt nói với cô đột nhiên lại hiện lên: Tổng giám đốc Lâm ăn mềm không ăn cứng.
Ăn mềm không ăn cứng.
Mộ Cẩm Vân động đậy một chút, cúi đầu hơi mím môi, sau đó nghiến răng nghiến lợi, giơ tay ôm lấy người: “Tổng giám đốc Lâm, em gặp ác mộng” Nói xong lời này, tay của cô có chút run lên, như thể cô vẫn chưa từ ác mộng kia tỉnh lại.
Nhưng chỉ có bản thân Mộ Cẩm Vân biết rằng cô không phải là chưa tỉnh lại sau ác mộng, cô là sợ Tống Lâm sẽ ném cô xuống giường.
Cô cũng không dám ôm chặt, chỉ ôm một cách nhẹ nhàng.
Người đàn ông không lên tiếng, cô hơi động một chút, cẩn thận siết chặt tay.
Thấy anh không có bất cứ phản ứng gì, cô lại siết chặt tay mình thêm chút nữa.
Đến cuối cùng, toàn bộ khuôn mặt cô đã áp vào ngực anh.
Ngay lúc này, Tống Lâm cũng động đậy một chút.
Cả người Mộ Cẩm Vân đã đông cứng rồi.
Người đàn ông giơ tay lên, đặt lên lưng cô đột nhiên vỗ nhẹ một cái, cô bị anh kéo vào lòng.
Còn không đợi Mộ Cẩm Vân phản ứng lại, âm thanh của Tống Lâm phát ra từ trên đỉnh đầu xuống: “Giờ gan cũng nhỏ đi rồi” Không biết đây có phải là do ảo giác của cô hay không, Mộ Cẩm Vân từ câu nói kia nghe ra được vài phần ý cười.
Cô khẽ động, ngẩng đầu lên cố nhìn xem biểu cảm của anh, nhưng cô cái gì cũng không thấy được, chỉ thấy cằm của anh ấy.
Mộ Cẩm Vân không tiếp tục nói chuyện, anh cũng không nói thêm lời nào nữa, cả căn phòng chìm trong an tính.
Mộ Cẩm Vân nghĩ tới mấy giấc mơ mấy ngày nay, bên cạnh là tiếng tim đập của Tống Lâm, cô không biết vì sao, giây phút này, bản thân thực sự cảm thấy có mấy phần an toàn.
Sự công nhận này làm cô có chút hoảng loạn, cô muốn vùng thoát khỏi vòng tay anh, nhưng mà động một chút, phát hiện tay anh đang ôm chặt sau lưng cô.
Cô cũng không động đậy nữa, cứ như vậy mà nhắm mắt lại, sau đó tự thôi miên bản thân, để bản thân chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, người trong lòng đã không còn nhúc nhích nữa.
Tống Lâm cúi đầu nhìn qua Mộ Cẩm Vân, trên khuôn mặt đã tái nhợt ấy, đôi mắt đã nhắm nghiền.
Đôi mắt đen dời đi chỗ khác, anh hơi khit mũi một tiếng, sau đó lại đặt cô lên giường, vươn tay tắt điện, rồi anh cũng nằm xuống.
Mấy ngày nay Mộ Cẩm Vân đều là đi ngủ một mình, đại khái là vì trong lòng không ôm cái gì, lại thêm cô với Tống Lâm có mâu thuẫn nên luôn gặp ác mộng.
Vừa nãy lúc ngủ thiếp đi cô ôm lấy Tống Lâm mà ngủ, lồng ngực của anh quả nhiên mang lại ấm áp.
Bây giờ cô nằm trên giường, vòng tay trống rỗng, cô vô thức muốn ôm lại lân nữa.
Tống Lâm vừa nằm xuống bàn tay của người bên cạnh đã vươn ra rồi.
Lông mày của anh khẽ động một chút, vừa nghĩ mở miệng gọi cô thì nghe thấy một âm thanh nhỏ nhẹ, âm thanh từ môi cô thoát ra: “Tổng giám đốc Lâm— ” Cô gọi rất nhẹ, Tống Lâm nghĩ tới mấy tiếng trước, lúc cô bị anh vây dưới thân thể mà lên tiếng cầu xin, cũng là gọi anh như thế này.
Anh đột nhiên không động đậy nữa, để cho cô ôm lấy mình.