Chương : 205
Chương 205: Anh nghĩ anh sẽ chọn em sao?
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, anh đưa tay sờ sờ sườn mặt của mình, cười nhẹ.
Bên trong phòng lạnh lẽo, Mộ Cẩm Vân bật đèn, thay giầy sao đó đi lên tầng.
Lúc nhìn thấy ánh đèn dưới cửa phòng, cô hơi ngẩn người, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Người đàn ông ngồi trên sô pha, trên tay cầm một điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn cô đang đứng ở cửa: “Đã về rồi?”
“Tổng giám đốc Lâm?”
Mộ Cẩm Vân nhíu mày, không hiểu vì sao Tống Lâm lại ở đây.
Cô giật mình, nhấc chân đi về phía trước.
Người đàn ông trên sô pha bất ngờ đứng dậy, đi tới trước mặt cô.
Mộ Cẩm Vân vô thức lùi về sau, bị anh ép trên vách tường.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, hơi cau mày: “Tổng giám đốc Lâm, anh có ý gì?”
“Đã uống rượu à?”
“Một chút.”
Cô không muốn nói chuyện với Tống Lâm, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng đi tắm rửa sau đó đi ngủ. Dù sao thì sáng mai vẫn phải tới công ty làm việc.
“Em đi tắm đây, tổng giám đốc Lâm.”
Cô nói xong, nghiêng người muốn đi, lại bị anh giữ chặt cổ tay.
Cả người cô bị ép lên vách tường, vừa ngẩng đầu là gặp đôi mắt đen mang theo âm trầm: “Mộ Cẩm Vân, có phải em nghĩ bây giờ tôi không quản được em nữa đúng không?”
“Lời này của tổng giám đốc Lâm là có ý gì?”
“Em nghĩ người của nhà họ Lục có thể tiếp nhận em sao?”
Hai người ông nói gà bà nói vịt, nhưng câu nói này của anh, Mộ Cẩm Vân nghe vẫn hiểu.
Ngực như bị khoét ra một lỗ, gió lạnh như băng vù vù dội vào.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt lạnh lùng: “Tổng giám đốc Lâm, anh không thấy là anh quản hơi rộng sao? Hay là anh nghĩ, tôi làm người phụ nữ bí mật và thư ký của anh, cho nên đến cả xã giao cơ bản tôi cũng không được có hả?”
“Em cũng biết bản thân mình có thân phận gì, Mộ Cẩm Vân!”
Anh câu môi, cười đến âm lãnh.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh, cô chỉ cảm thấy cả người đều lạnh.
Cô run lên, bất ngờ bật cười: “Đương nhiên tôi biết là mình có thân phận gì, tổng giám đốc Lâm.” Cô không trang điểm, thoáng cái ngũ quan trên khuôn mặt đều hiện ra rất sinh động.
Tống Lâm nhìn cô, không hiểu sao cảm thấy giận.
Bảy giờ hơn anh nhìn thấy cô lên xe của Lục Hoài Cẩn, sau đó hơn mười giờ sang bên này đợi cô, đợi đến bây giờ là gần tới mười hai giờ, cô mới bước đi loạng choạng đẩy cửa ra đi vào.
Mùi rượu trên người nồng nặc như vậy, anh muốn coi như không cũng không được.
Cô là người phụ nữ của anh, dựa vào cái gì mà nói nói cười cười với người đàn ông khác.
Đôi mắt đen càng ngày càng lạnh, Mộ Cẩm Vân cũng cảm thấy đáy lòng mình càng ngày càng lạnh.
Bỗng nhiên, anh cười giễu một tiếng: “Tôi thấy em đã quên mình có thân phận gì rồi, Mộ Cẩm Vân.” Anh nói xong, chợt nâng cằm cô cúi đầu hôn.
Cô nghiêng mặt, nụ hôn của người đàn ông rơi vào má cô.
“Em tránh tôi?”
Anh nhìn cô, trong tròng mắt luôn luôn bình tĩnh mang theo mấy phần khó tin.
Mộ Cẩm Vân lạnh nhạt nhìn anh: “Em nặng mùi rượu.”
Bộ dạng hờ hững của cô đã hoàn toàn đốt lên ngọn lửa trong lòng anh: “Tôi không ngại, mở miệng!”
Hai chữ cuối, anh nói ra hoàn toàn là ra lệnh.
Lần này, cô nhìn khuôn mặt anh dần dần tới gần, không nghiêng đầu nữa.
Nhưng môi anh rơi xuống, cô không phản kháng cũng không chủ động, cả người như đã bất động.
“Giả chết đúng không?”
Anh cười lạnh một tiếng, sau đó ôm cô lên, mấy nước là đi tới bên giường ném cô lên, sau đó đưa tay cởi quần áo trên người mình.
Hai chân Mộ Cẩm Vân bị anh giữ chặt, cũng không động được, cô cũng không định nhúc nhích.
Tống Lâm tàn nhẫn, mỗi một lần xuống đều giống như muốn đâm vỡ cô.
Ngoài đau ra, cô không cảm thấy gì hết.
“Kêu lên!” Thấy cô cắn răng không nói, anh vươn tay bóp cằm cô, buộc cô phải buông lỏng môi.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh, châm chọc cười ra tiếng: “Tôi không cảm thấy gì hết, tổng giám đốc Lâm bảo tôi kêu cái gì?”
Lời của cô vừa nói ra, thành công nhìn thấy người đàn ông đen mặt.
Rất nhanh, cô đã bị anh lật người.
Lần này, động tác của anh đã nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hai người đã làm tình nhân được tám tháng, sớm đã quen thuộc đối phương.
Lúc Tống Lâm thô bạo cô có thể nhịn, nhưng một khi anh dịu dàng, thì trái tim giống như có hàng ngàn con kiến nhỏ đang cắn, không nhịn được.
Cuối cùng cô vẫn nhận thua, âm thanh ra khỏi khóe môi, Tống Lâm khom người dán vào sau lưng cô đi vào: “Không phải là không có cảm giác gì sao?”
Giọng nói của anh mang theo mấy phần châm chọc, Mộ Cẩm Vân mím môi: “Cô Mộng có biết bây giờ anh đang làm gì không, tổng giám đốc Lâm?”
“Ưm…”
Cô vừa dứt lời, anh đột nhiên dẫn tới một trận mưa rền gió dữ.
Cuối cùng Mộ Cẩm Vân không chịu được nữa, ôm anh khóc lóc bảo anh tha cho mình.
Sau khi kết thúc, anh trở mình xuống giường, nhìn cô với ánh mắt từ trên cao nhìn xuống: “Em còn dám ở bên Lục Hoài Cẩn thử xem.”
Mộ Cẩm Vân nằm trên giường nhìn trần nhà sáng choang, nở nụ cười: “Tổng giám đốc Lâm, anh đã chán ngán tôi chưa?”
“Ngán rồi.”
Anh không lưu tình ném ra hai chữ, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.
Cô nghiêng đầu, nhìn bóng lưng anh, khóe mắt chảy nước mắt, Mộ Cẩm Vân lại cười: “Thật tốt.”
Sau khi của ngày đó, Tống Lâm ra khỏi phòng tắm thì đi luôn.
Cô nằm trên giường một lát mới lết người đi rửa mặt, đợi khi cô chìm vào giấc ngủ, đã là hơn hai giờ sáng.
Sau khi trở lại công ty, cô gần như đã chuyển tất cả công việc cùng chỗ với Tống Lâm cho Lý Minh Việt. Anh cũng không nói gì, dù sao thì thỉnh thoảng Hạ Như Mộng thích gọi điện thoại cho anh.
Cuộc họp thường niên tổ chức theo đúng hẹn, Lục Hoài Cẩn là một trong những khách quý của Samsung.
Anh mời cô làm bạn gái hôm đó, Mộ Cẩm Vân đã từ chối.
Cô vẫn còn nhớ lời của Tống Lâm hôm đó, cô phản nghịch nhưng trước khi Hạ Như Mộng không nhịn được thì cô không thể không nhịn được trước.
Lúc xuống taxi, Mộ Cẩm Vân run rẩy.
Thời tiết vào tháng một đã hoàn toàn bước vào đông rồi, vì cuộc họp thường niên mà hôm nay cô mặc cũng ít đi.
Dưới lớp áo khoác sẫm màu, chỉ có một cái váy cổ chữ V màu đỏ đậm không tay, chân bên trên đôi giày cao gót chỉ có một lớp quần tất màu da, khi gió thổi qua, cô lạnh đến không ổn.
Thế nhưng hội trường có đủ hệ thống sưởi, sau khi Mộ Cẩm Vân đi vào hội trường thì đưa áo khoác cho nhân viên phục vụ.
Cô vừa tiến vào, ánh mắt của rất nhiều người đều rơi trên người cô.
Tống Lâm còn chưa đến, sự xuất hiện của Hạ Như Mộng lúc đầu đã làm cho mọi người sôi nổi suy đoán chuyện giữa hai người cô và Tống Lâm.
Bây giờ càng sâu.
“Thư ký Vân.”
Lý Minh Việt gọi cô, khoảng thời gian này rất nhiều việc cô đều đã giao cho Lý Minh Việt.
“Thư ký Việt.”
Lý Minh Việt nhìn cô, nghĩ tới lát nữa Tống Lâm vào hội trường, cuối cùng đành phải thở dài.
Lúc này, Lục Hoài Cẩn một thân comple màu trắng cũng đi vào hội trường.
Mộ Cẩm Vân tối nay quá xinh đẹp, muốn người khác không nhìn thấy cũng không được.
Nửa đường có người chào hỏi với Lục Hoài Cẩn, anh chỉ nâng ly rượu cũng không dừng lại mà đi thẳng đến chỗ của Mộ Cẩm Vân.
“Mộ Cẩm Vân.”
Nghe thấy tiếng của Lục Hoài Cẩn, Mộ Cẩm Vân hơi ngại: “Cậu Cẩn.”
“Cô tránh tôi?”
Cô cúi đầu, mím môi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Nhưng mà không thừa nhận không phủ nhận, rõ ràng chính là thừa nhận rồi.
Lục Hoài Cẩn không hỏi tiếp nữa: “Nghe nói cuộc họp thường niên năm nay là cô phụ trách, thú vị hơn trước kia đó.” Anh mở một đề tài khác, Mộ Cẩm Vân cũng không né tránh nữa. Cô ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười: “Tôi chỉ phụ trách kiểm định, còn đưa ra kế hoạch cụ thể là người của bộ phận kế hoạch.”
“Mỗi năm đều có mấy phương án, cô có thể đề xuất ra cái mới cho năm nay cũng xem như người phụ trách là cô có ý mới rồi.”
Mộ Cẩm Vân cười, không thể phủ định.
Lúc này, chỗ không xa truyền đến tiếng huyên náo, cô vô thức nhìn sang/
Vừa xoay người, Mộ Cẩm Vân đã nhìn thấy Tống Lâm đang bị Hạ Như Mộng kéo.
Chắc là chú ý đến tầm mắt của cô, anh ngẩng đầu thản nhiên liếc nhìn cô một cái.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt, anh đã thu lại ánh mắt rất nhanh.
Mộ Cẩm Vân cũng không nhìn nữa, rất nhiều người phụ nữ xung quanh đang ngạc nhiên gọi tên Hạ Như Mộng.
Hạ Như Mộng không xinh đẹp lắm, nhưng cô ta là người mẫu quốc tế, chắc là vì không khí náo nhiệt nên đám người ở hội trường đều như đang nhìn thấy ngôi sao lớn vậy.
Cô nhìn Hạ Như Mộng một cái, hôm nay Hạ Như Mộng mặc một cái váy dài sẫm màu, lộ ra dáng người cao gầy.
Mộ Cẩm Vân cầm ly rượu đi vào góc, cúi đầu nhấp một ngụm rượu, chỉ nhấp một ngụm là cô bỏ xuống.
Tửu lượng của cô kém, cô tự biết.
“Cô ta cố tình đúng không?”
Bên cạnh chợt truyền đến tiếng của người đàn ông, lúc này Mộ Cẩm Vân mới nhận ra Lục Hoài Cẩn đã đi qua đây với mình.
Cô cười cười: “Cố tình thì cứ cố tình đi, cô ta có tư cách đó.”
“Còn cô?”
Nghe thấy lời của anh, cô chợt bật cười: “Cậu Cẩn, nếu là anh, anh nghĩ anh sẽ chọn tôi sao?”
“Sẽ.”
Anh trả lời quá dứt khoát, lại làm cô giật mình.
Một lúc lâu sau, cô cúi đầu nhìn ly rượu đỏ: “Đáng tiếc, chỉ là nếu như thôi.”
Lục Hoài Cẩn cúi đầu nhìn cô, cuối cùng vẫn nhịn xuống lời muốn nói ra.
Hai người tương đối không nói gì cứ đứng như vậy, cũng không biết hai người Tống Lâm và Hạ Như Mộng đã đi đâu rồi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bữa tiệc đã đi vào tiến trình.
Mộ Cẩm Vân nhìn Lục Hoài Cẩn một cái: “Cậu Cẩn, tôi phải ra hậu trường rồi.”
“Mộ Cẩm Vân.”
Cô vừa đi được hai nước, anh đột nhiên gọi cô lại.
Cô quay đầu nhìn anh một cái, nhíu mày hơi khó hiểu: “Sao thế, cậu Cẩn?”
“Không có gì, rượu hôm nay khá ngon.”
Anh nói xong, nâng ly với cô.
Cô cũng mỉm cười: “Tiếc là tửu lượng của tôi không cao, coi như là tôi đã uống rồi đi!”
Nói xong, cô nhấc chân đi về phía hậu trường.
Thực ra không có việc của cô, nhưng cô là người tổng phụ trách, đến thời khắc quan trọng nhất của cuộc họp thường niên công ty, tất nhiên phải tới hậu trường nhìn chằm chằm.
Quản lý bộ phận kế hoạch gọi cô một tiếng: “Thư ký Vân.”
Mộ Cẩm Vân gật đầu: “Mưa lì xì lát nữa không có vấn đề gì chứ?”
“Không có.”
Năm nay cô đã sáng tạo phương thức lấy giải thưởng. Đợi sau khi mấy người Tống Lâm đọc xong diễn văn, quả cầu lớn trên không trung sẽ mở ra cùng lúc rải xuống hơn ba nghìn bao lì xì. Bên trong mỗi bao lì xì ngoài ba trăm năm mươi nghìn ra, còn có một dãy số.
Đến lúc đó, cái dãy số đó sẽ là dãy số rút thưởng.