Chương : 206
Chương 206: Nhảy xuống tôi đỡ em
Phía trước dần dần yên tĩnh lại, các cô ở hậu trường lại càng im lặng.
”Thư ký Vân, tối nay cô rất xinh đẹp.” Quản lý ở bên cạnh bất ngờ khen cô một câu, Mộ Cẩm Vân giật mình, sau đó gật đầu mỉm cười: “Cảm ơn, cô cũng rất xinh đẹp.”
Sau đó lại là trầm lặng.
Trên sân khấu, Tống Lâm đã cầm lấy micro phát biểu.
Bài phát biểu là cô viết, nhưng anh luôn không dùng bài phát biểu, cô chỉ làm hết bổn phận của mình mà thôi.
Quả nhiên, anh vừa nói, Mộ Cẩm Vân đã biết bài phát biểu kia của mình bỏ đi rồi.
Tống Lâm giữ nguyên một phong cách, phát biểu không quá năm phút, anh đã đi xuống sân khấu.
Anh vừa xuống sân khấu, Hạ Như Mộng đã đi tới trước mặt anh, cũng không biết bọn họ đã nói cái gì, hai người bất ngờ nhìn sang chỗ cô.
Mộ Cẩm Vân cứng đờ người, nhưng vẻ mặt lại không thay đổi gì.
Cô nhìn hai người họ rồi lịch sự gật đầu, còn cười một cái.
Hạ Như Mộng nhìn cô nhíu mày, sau đó kéo Tống Lâm.
Mộ Cẩm Vân nhìn sang chỗ khác, bàn tay bên hông hơi nắm chặt.
Cô không nhìn bọn họ nữa mà ngẩng đầu nhìn quả bóng lớn trên đỉnh đầu.
Cô đông ở trên sân khấu phát biểu xong, rất nhanh, Tống Lâm bị được mời lên một lần nữa.
Mộ Cẩm Vân đưa công tắc cho nhân viên công tác: “Cậu đưa cái này lên cho tổng giám đốc Tống, nói với anh ấy, đây là công tắc mở mưa lì xì.”
Nhân viên công tác gật đầu, cầm công tắc đi lên đài đưa cho Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, thư ký Vân bảo tôi đưa cho anh, nói đây là công tắc mở mưa lì xì.”
Tống Lâm nhìn chiếc điều khiển nho nhỏ trên tay nhân viên công tác, nhíu mày lại, nhưng cũng không nói gì, vươn tay cầm lấy chiếc điều khiển.
“Tiếp theo, chính là phần mà mọi người mong đợi, cơn mưa lì xì! Tôi phải nhắc nhở mọi người là, mỗi người chỉ được lấy một bao lì xì, một khi phát hiện lấy nhiều hơn, sẽ hủy bỏ tư cách tham gia rút giải!”
MC của buổi lễ nói, nhìn về phía Tống Lâm: “Dưới đây, xin mời tổng giám đốc Lâm mở cơn mưa lì xì cho chúng ta!
Tống Lâm ấn nút công tắc mở, quả bóng hơi trên trần nhà bất ngờ “Phanh” một tiếng, bao lì xì màu đỏ ào ào rơi xuống.
Người ở trước sân khấu đều vươn tay đón bao lì xì, hội trường cực kỳ náo nhiệt.
Mộ Cẩm Vân thở phào một hơi, cô xoay người nhìn quản lý bộ phận kế hoạch: “Kế tiếp không còn chuyện gì nữa, tôi hơi không khỏe nên tôi đi về trước đây, phiền cô quan sát nhé.”
“Được, thư ký Vân.”
Mộ Cẩm Vân cười một cái: “Vất vả rồi, trở về tôi sẽ mời mọi người ăn cơm.”
Mặc dù người trong công ty đều biết vị trí thư ký nhảy dù của Mộ Cẩm Vân là vì quan hệ với Tống Lâm.
Nhưng tám tháng nay, năng lực làm việc của Mộ Cẩm Vân mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.
Bây giờ bỗng nhiên xuất hiện một cái Hạ Như Mộng, người trong công ty cũng không nói xấu Mộ Cẩm Vân như trước kia mà ngược lại có những người còn cảm thấy cô đáng thương, vừa làm tình nhân vừa làm thư ký, kết quả là tất cả cô cũng chỉ là cái áo.
Sau khi Mộ Cẩm Vân rời đi, liền nhìn thấy Hạ Như Mộng đi về phía mình, cô theo bản năng đi hướng khác.
Sau khi đi vòng quanh một vòng lớn, cô tìm nhân viên phục vụ lấy lại áo khoác của mình, mặc lên rồi rời khỏi hội trường náo nhiệt.
Mọi người đều biết hôm nay là cuộc họp thường niên của Samsung, trước cửa khách sạn đỗ rất nhiều xe taxi, cô tiện tay vẫy một cái là có xe qua.
“Cô gái, cô đi đâu thế?”
Đi đâu? Trong lúc đột nhiên đó, cô cũng không biết mình muốn đi đâu.
Cô không muốn quay về ngôi nhà đó, bởi vì nơi đó Tống Lâm có thể tìm được cô.
Nhưng ngoài cái nhà đó ra, cô gần như không còn nơi khác để đi nữa.
“Cô ơi?”
Thấy cô không nói gì, bác tài lại gọi cô lần nữa.
Mộ Cẩm Vân nghĩ nghĩ: “Đi đến khách sạn Hoàng Kim.”
Hôm nay là ngày mẹ cô rời đi, tâm trạng cô rất tệ, cô không muốn lại gặp người đàn ông Tống Lâm đó nữa.
Chiếc xe vừa lăn bánh rời đi không bao lâu, điện thoại trong túi cô lại reo lên.
Cô cúi đầu nhìn một cái, nhưng không có ý cầm điện thoại ra bắt máy.
Tiếng chuông dần dần ngừng lại, nhưng không bao lâu lại vang lên.
Tài xế phía trước nghe thấy thì hơi sốt ruột, nhắc nhở cô một tiếng: “Cô ơi, điện thoại của cô kêu kìa.” “À, tôi biết rồi, chỉ là không muốn bắt máy thôi.”
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Bác tài, tôi muốn đến nghĩa trang Tây Đông, bây giờ thay đổi tuyến đường được chứ?”
“Cô ơi, không phải là cô đùa tôi đấy chứ? Buổi tối còn đi nghĩa trang, tôi không đi.” Anh ta nói xong bất ngờ dừng xe lại: “Cô gái, cô xuống xe đi, tiền xe tôi không lấy của cô nữa.”
“Xin lỗi, tôi…”
“Xuống xe đi cô ơi, tôi sợ cô thật rồi!”
Tài xế hùng hùng hổ hổ, Mộ Cẩm Vân cũng không muốn giải thích gì, ném ra một tờ hai trăm nghìn rồi xuống xe.
Chiếc taxi nghênh ngang rời đi, gió buổi tối lạnh buốt thổi lên mặt cô.
Xung quanh im ắng, cô cũng không biết mình đang ở đâu.
Thỉnh thoảng có chiếc xe đi qua, nhưng lại không có nhiều,
Mộ Cẩm Vân thấy lạnh, dứt khoát quấn chặt người ngồi xổm trên mặt đất.
Cũng không biết là ai, kiên nhẫn như vậy gọi điện cho cô.
Cô lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện là cuộc gọi của Lục Hoài Cẩn.
Mộ Cẩm Vân ngẩn ra, gió đêm nay thổi làm cô phát run, ngón tay cô ấn mấy lần mới ấn được nút nghe máy.
“Cô đang ở đâu?”
“Ở đâu?”
Cô nhìn xung quanh, ngoài gió và con đường vô tận ra, cô không nhìn thấy cái gì nữa: “Trên đường, tôi cũng không biết tôi đang ở đâu.”
“Trên đường là ở đâu?” Lục Hoài Cẩn kéo kéo cổ áo, bị câu trả lời của Mộ Cẩm Vân làm cho dở khóc dở cười.
“Chính là trên đường.”
Lạnh quá, cô không nhịn được run lên.
“Được rồi, cô vào zalo bật thời gian và định vị lên.”
‘Ừ.” Cô nói xong, răng run cầm cập.
“Cô đang ở bên ngoài?”
“Đúng thế, tôi đang ở trên đường, tài xế nửa đường bỏ tôi xuống.”
Cô vừa run cầm cập vừa nói, Lục Hoài Cẩn cũng nghe ra rồi. Tiếng gió to đến nỗi nghe như tiếng kêu khóc om sòm: “Cô tìm một chỗ an toàn đợi tôi, tôi tới ngay.”
‘“Ừm.”
Cúp điện thoại, Mộ Cẩm Vân nhìn xung quanh một lượt, lại phát hiện không biết chỗ nào là chỗ an toàn.
Đây là trên đường quốc lộ, bên trái là đường bên phải là cây, phía trước là đường, phía sau là đường, cô cũng không biết chỗ nào an toàn.
Mộ Cẩm Vân di chuyển đến rừng cây bên cạnh, tìm một chỗ khá chắn gió lui ở đấy.
Gió giống như dao, không ngừng thổi qua mặt cô.
Cô rất lạnh, chân trẹo lâu rồi, còn hơi đau.
Thỉnh thoảng có chiếc xe qua đây, cô cũng không dám động, sợ gặp phải người xấu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cả người cô lạnh đến nỗi tay chân đều cứng lại.
Lúc đèn xe chiếu lại, cô giật mình, vô thức muốn đứng lên lại phát hiện hai chân mình đã tê rần rồi.
Lục Hoài Cẩn mở cửa xe đi tới, cầm một cái áo lông dài đi tới bên cạnh cô: “Xem như cô may mắn, tài xế chỉ ném cô xuống, không đưa cô đến nơi chôn người đồng không mông quạnh.” Anh nói xong, nhìn cô: “Đứng lên a, cô ngồi ở đây ngồi ra tình cảm rồi à?”
Mộ Cẩm Vân lắc đầu, ngẩng đầu nhìn anh: “Chân tôi tê.”
Hiếm khi anh sững sờ, vươn tay ôm cô dậy.
Trong xe rất ốm, tay chân cô đều lạnh, ở trong xe gần mười phút mới trở lại bình thường.
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn con đường trước mặt: “Tôi muốn về ngôi nhà đó.”
“Không về nhà đó thì cô muốn đi đâu?”
Anh cũng không hỏi cô vì sao, chỉ hỏi cô muốn đi đâu.
Cô quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Nghĩa trang Tây Đông, có được không?”
“Đêm hôm cô đi nghĩa trang à?” Mặc dù anh nói thế, nhưng vẫn đổi đường.
“Ừ.” Mộ Cẩm Vân đáp lại một tiếng, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ: “Ngày giỗ của mẹ tôi.”
Lục Hoài Cẩn giật mình, mím môi, đưa thuốc mua ở hiệu thuốc cho cô: “Ăn viên C này đi, bị lạnh lâu như vậy, không chừng ngày mai lại bị sốt.”
Mộ Cẩm Vân lặng người, nghiêng đầu nhìn viên C anh đưa qua.
“Cô cầm đi, tôi lái xe.”
Cô vươn tay cầm lấy, anh lại đưa cho cô một chai nước khoáng.
Mộ Cẩm Vân cầm vào tay mới phát hiện, chai nước này còn ấm.
Cô thoáng ngơ ngác, mở nắp bình ra uống viên C kia xuống.
“Cô lục cái hòm kia ra, có đồ ăn đấy, xem xem thích ăn gì.”
Hôm nay cô đã bận chuyện cuộc họp thường niên, cả ngày đều chạy trong hội trường, cơ bản là chưa ăn gì.
Buổi tối phải đi về thay quần áo, lo lắng đến không kịp, cũng chỉ xuống tầng mua mấy cái bánh bao, ăn vội ăn vàng. Sau đó đi tới hội trường.
Lại sau đó, chính là bây giờ.
Những đồ trong đó vẫn còn nóng, còn có cháo nóng.
Mộ Cẩm Vân lấy cháo ra, mở nắp đậy, lúc nào mới cảm thấy mình thật đói.
Cô ăn hơi vội, Lục Hoài Cẩn đi chậm lại.
Buổi tối không nhiều xe, bên phía nghĩa trang Tây Đông càng ít xe.
Lúc chiếc xe đi đến nghĩa trang Tây Đông, Mộ Cẩm Vân vẫn đang ăn cháo.
Lục Hoài Cẩn dừng xe lại, híp mắt nhìn cánh cửa bị khóa cách đó không xa: “Cửa đóng rồi.” Mộ Cẩm Vân nhìn theo hướng anh nói, gật đầu một cái, ăn nốt miếng cháo cuối cùng, người ngồi ở đó, không nói gì.
Lục Hoài Cẩn vươn tay cầm lấy túi rác trên tay cô, mở cửa ra xuống xe. Sau khi ném túi rác thì vòng đến chỗ cô, mở cửa xe chỗ cô: “Xuống xe.”
Mộ Cẩm Vân ngẩn ra: “Xuống xe làm gì?”
“Không phải là muốn vào sao?”
“Cửa khóa rồi.”
“Cửa khóa rồi cũng vào được, rốt cuộc cô có vào không?”
Mím môi, cô xuống xe,
Nghĩa trang này yên tĩnh, nếu cô tới đây một mình, đoán chừng cô không dám động.
Nhưng Lục Hoài Cẩn không sợ, dẫn cô đi về phía trước.
Chắc là nghĩ sẽ không có ai giống bọn họ, nửa đêm làm cái gì không làm, đến đây trèo tường nghĩa trang. Cho nên tường của nghĩa trang không cao, cũng chỉ ba trăm centimet, bên dưới còn có nhiều tảng đá, chắc là ban ngày người bán hàng rong bày ở đây dùng.
Lục Hoài Cẩn chuyển hai tảng đá lớn chồng lên nhau, anh giẫm lên vươn tay, người trực tiếp đi đến đầu tường.
Mộ Cẩm Vân thấy anh thoải mái nhảy, người cũng đi lên,
Cô nhảy ở đó, duỗi tay với cô: “Lên đây.”
Cô chưa bao giờ làm chuyện như này, lúc đưa tay cho Lục Hoài Cẩn, cô sợ đột nhiên sẽ có người xuất hiện.
Nhưng xung quanh đều im ắng, ngoài hai người thần kinh bọn họ họ, cơ bản là không có ai sẽ tới.
“Dùng sức!”
Cô vừa ra sức, anh cũng dùng lực, cả người cô cứ thế bị anh nâng lên.
“Được rồi, cô vịn chắc vào đi.” Mộ Cẩm Vân nghe thấy tiếng của anh, vịn vào bức tường: “Tôi xong rồi.”
Cô vừa nói xong, anh đã nhảy xuống, đứng dưới tường giang tay ra: “Nhảy xuống, tôi tiếp cô!”