Chương : 224
Chương 224: Không nói mà đi
Ba năm sau, sân bay
Vừa mới xuống sân bay, Mộ Cẩm Vân liền nhận được điện thoại của Hứa Thanh Nga.
“Chúc mừng nhé, tổng giám đốc Vân.”
“Cùng vui nhé, tổng giám đốc Nga.”
Cô cùng với Hứa Thanh Nga đang thành lập một công ty trách nhiệm hữu hạn về mỹ phẩm Dành Dành đang được phát triển ở Hong Kong, sau ba năm gây dựng sự nghiệp, con đường tương lai sau này sẽ ngày càng rực sáng.
Hứa Thanh Nga trời sinh tính cách lạnh nhạt, hiếm lắm mới nói được một câu dí dỏm, Mộ Cẩm Vân cũng không làm cô ấy khó xử: “Bây giờ mình trở về, buổi tối chúng ta cùng nhau uống rượu.”
“Ừ.”
Sau khi gọi điện thoại xong, Mộ Cẩm Vân đưa tay vén cổ tay áo lên, xem thời gian một chút, sau đó nhanh chóng bước đi.
Người lái xe đã sớm đợi ở bên ngoài sân bay, Mộ Cẩm Vân vừa đi ra, thư ký đã nhanh chóng chạy đến giúp đỡ cô xách hành lí: “Tổng giám đốc Vân, vất vả rồi!”
Cô cười một cái: “Việc kiếm tiền, ai sợ vất vả cơ chứ?”
Người thư ký cũng cười theo, giúp cô mở cửa xe.
“Cảm ơn.”
Nói xong cô cúi người ngồi vào trong xe.
Chiếc xe dần dần chạy đi, người thư ký ngồi một bên hỏi cô đã ăn cơm hay chưa, rồi lại bây giờ có đói hay không, có chuẩn bị một số đồ ăn ở trên xe.
Mộ Cẩm Vân cười một cái rồi trả lời từng câu, mở mắt ra nghiêng người nhìn sang phía thư ký: “Ngọc Tiêu, gần đây sao em lại giống như thím giúp việc vậy?”
Đàm Ngọc Tiêu ngại ngùng: “Còn không phải là sợ chị đói bụng hay sao?”
“Chị lớn như thế này rồi, chẳng lẽ còn không biết ăn đồ ăn hay sao?”
Cô nhíu mày, sau đó lại quay đầu tiếp tục nhắm chặt đôi mắt.
Đàm Ngọc Tiêu biết gần đây cô thực sự rất mệt, cũng không có làm phiền cô nữa.
Nửa giờ sau, xe đã dừng lại ở Tân Giang Garden.
Đàm Ngọc Tiêu nhìn thấy Mộ Cẩm Vân ở bên cạnh, muốn gọi cô một tiếng, lại cảm thấy không nỡ.
Cô ấy do dự mất một lúc, hình như mấy phút sau mới mở miệng: “Chị Cẩm Vân, đến nhà rồi.”
Quan hệ bình thường, cô ấy với Mộ Cẩm Vân là bạn bè bình thường.
Lúc cô học đại học, cô ấy còn chưa tốt nghiệp, nhưng ở nhà mẹ mắc bệnh nặng cần tiền để chữa trị, cô ấy không thể không đi tìm công việc, nhưng rất nhiều công ty tốt lại không cần cô ấy, công ty nhỏ lại bắt bẻ rằng cô ấy chưa tốt nghiệp, bóc lột lương của cô ấy.
Lúc gặp được Mộ Cẩm Vân, cô ấy đã liên tục mười ngày đi tìm việc làm rồi, đúng vào thời khắc cô ấy đang phân vân có nên tiếp tục đến công ty áp bức mình hai ngày trước nữa không, thì cô không cẩn thận đụng phải Mộ Cẩm Vân khi đang băng qua đường.
Lúc đó cô nhìn thoáng qua sơ yếu lý lịch của cô ấy, nhíu mày một cái rồi hỏi cô có cần công việc không.
Khi đó Đàm Ngọc Tiêu đúng là khi tuyệt vọng thì việc gì cũng có thể thử được, nghe thấy cô hỏi mình như vậy, không nghĩ nhiều mà nói luôn.
Sau khi Mộ Cẩm Vân nghe xong liền trầm mặc vài gậy, sau đó nói với cô ấy là cô đang cần tìm một trợ lý, nhưng mà bởi vì cô vừa mới lập nghiệp, công việc vô cùng mệt mỏi, tiền lương cũng sẽ không quá cao, chỉ có thể cho cô ấy mười bảy triệu rưỡi, nhưng mà phẫu thuật của mẹ cô ấy, cô có thể ứng trước để giúp đỡ.
Mười bảy triệu rưỡi tiền lương thực sự không phải là ít, nhưng lúc đó hai người Mộ Cẩm Thời với Hứa Thanh Nga vừa lập nghiệp, công ty có nhiều người nhất là bộ phận nghiên cứu và phát triển, tính cả Thanh Nga nữa thì có ba người, còn kế hoạch và nghiên cứu thị trường của công ty đều do một mình Mộ Cẩm Vân phụ trách, nhưng lúc đó trong tay cô cũng chỉ có hai người.
Lúc đó Mộ Cẩm Vân cũng không có lừa cô ấy, cô ấy vừa vào trong công ty, hiển nhiên sẽ bị hai người, thậm chí là ba người sai bảo.
Đàm Ngọc Tiêu một chút do dự cũng không có, bởi vì là Mộ Cẩm Vân là người duy nhất đứng ra giúp cô trả phí phẫu thuật cho mẹ.
Sau này khi phẫu thuật của mẹ thành công, Mộ Cẩm Vân còn bớt thời gian, tự mình đến bệnh viện thăm bệnh, sau đó mẹ của cô ấy thường xuyên mời Mộ Cẩm Vân về nhà ăn cơm, Mộ Cẩm Vân đối với Đàm Ngọc Tiêu mà nói, giống như là một người chị cả vậy.
Bây giờ đưa Dành Dành ra thị trường, tiền lương của cô cũng tăng lên từ mười bảy triệu rưỡi lên đến bốn mươi hai triệu rồi, ở một thành phố tuyến hai như Hòa Bình, tiền lương của cô ấy có thể nói là thuộc vào tầng lớp trung lưu rồi, Đàm Ngọc Tiêu thấy vô cũng thỏa mãn.
Cô ấy có thể có được cuộc sống như bây giờ, toàn bộ đều là nhờ lúc đó Mộ Cẩm Vân đã đưa tay ra giúp đỡ.
Sự nỗ lực của Mộ Cẩm Vân ròng rã ba năm, cô ấy đều được chứng kiến, Mộ Cẩm Vân rất xinh đẹp, đã từng có mấy cậu ấm nhà giàu ngỏ ý muốn kết hôn với cô, cô đều từ chối.
Hai người phụ nữ Mộ Cẩm Vân và Hứa Thanh Nga có thể đi đến được ngày hôm nay, quả là không đơn giản.
Tháng này Mộ Cẩm Vân lại vô cùng mệt mỏi, mỗi ngày đều phải ở lại công ty hơn hai mươi tiếng, bây giờ đi công tác, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng, nhìn không ra được sự uể oái, nhưng mà trong ánh mắt lại thể hiện rõ ràng sự mệt mỏi, vừa nãy cô ấy chỉ nhìn một cái, liền biết được chắc chắn mấy này cô không được ngủ ngon ròi.
Phía bắc Hòa Bình, mặc dù chỉ mới tháng chín, nhưng mà năm giờ chiều, sắc trời đã trở nên tối sầm rồi.
Đàm Ngọc Tiêu vừa dứt lời, Mộ Cẩm Vân liền mở hai mắt.
Cô vừa tỉnh dậy, người còn chút ngơ ngác, nhìn thấy Đàm Ngọc Tiêu, một lúc sau mới hồi phục được tinh thần: “Đến rồi?”
Vừa mở miệng, âm thanh cũng khàn hết rồi.
Đàm Ngọc Tiêu gật đầu: “Đến rồi, chị muốn ăn cái gì? Em đi mua về cho chị.”
Mộ Cẩm Vân nghe thấy cô ấy nói như vậy, lại nhớ lại lời của Hứa Thanh Nga, cô lắc đầu cười một cái: “Không cần đâu, hôm nay tổng giám đốc Nga của chúng ta hẹn gặp chị, không say không về.”
Đàm Ngọc Tiêu cố nhịn cười: “Chị Cẩm Vân, tửu lượng của chị rất dễ say đấy.”
Mộ Cẩm Vân: “…”
Tử lượng ba năm nay của Mộ Cẩm Vân đã tốt lên nhiều rồi, nhưng mà rượu ở Hòa Bình, đừng thấy Đàm Ngọc Tiêu là một cô gái bé nhỏ, mong manh yếu đuối, nhưng cô ấy uống rượu như nước lã, xem như nước mà uống, mỗi lần có tiệc, đều là Đàm Ngọc Tiêu uống đỡ cho cô, cô không nỡ, nhưng mà tửu lượng của bản thân thì khỏi phải bàn nữa, có thể đánh bại ba người là không tệ rồi.
Đàm Ngọc Tiêu không nỡ nhìn cô trong thời gian này tiều tụy đi, xách hộ hành lí cho cô rồi đưa vào thang máy, sau đó mới tạm biệt với cô.
Mộ Cẩm Vân tựa lưng vào thang máy, nhìn cô ấy vẫy tay chào, nhịn không được mà muốn cười.
Tâm tình Đàm Ngọc Tiêu lúc nào cũng tươi vui làm cho mọi người xung quanh cũng vui lây.
Cửa vừa mở ra, Mộ Cẩm Vân đã ngửi thấy một mùi ớt cay nồng nặc, cô hít vào một hơi, bị sặc một cái, vừa hắt xì một cái, Hứa Thanh Nga đã đi từ trong bếp ra: “Chào mừng trở về, tổng giám đốc Vân.”
Đã nhiều năm như vậy mà Hứa Thanh Nga vẫn để một đầu tóc ngắn gọn gàng, nét mặt xinh xắn, rõ ràng là một người phụ nữ hai mươi tám tuổi, nhưng nhìn cứ như học sinh mười sáu tuổi vậy.
Mộ Cẩm Vân có chút ghen tị, nhịn không được mà đưa tay véo mặt cô ấy một cái: “Thanh Nga, cậu không thể hoan nghênh nhiệt tình thêm chút nữa sao?”
Cô ấy nhún vai: “Mình còn tưởng lẩu cay đã đủ nóng rồi chứ.”
Mộ Cẩm Vân liếc xéo một cái: “Ăn cay như vậy, không sợ phải vào bệnh viện hả?”
Hứa Thanh Nga xoay người, vừa đi vừa nói: “Đời người chỉ hạnh phúc khi được tận thưởng thôi.” Cô đi đến trước mặt Hứa Thanh Nga: “Nghe theo tổng giám đốc Nga hết.”
Nói xong, Mộ Cẩm Vân đi vào trong bếp bắt đầu đưa toàn bộ nguyên liệu nấu lẩu Hứa Thanh Nga chuẩn bị xong bưng lên bàn ăn.
Hứa Thanh Nga đặc biệt thích ăn lẩu cay, có chung sở thích với Mộ Cẩm Vân.
Lúc vất vả nhất, hai người đã mua một đống ớt về nấu nước lên làm thành lẩu, sau đó bỏ ớt vào trong, một người thì nêm nếm còn người kia thì sửa phương án.
Căn nhà này năm nay Mộ Cẩm Vân vừa mua được, Hứa Thanh Nga liền mua một căn sát vách, hai người đang thương lượng muốn đập bức tường phía giữa đi rồi xây cái cửa, cuối cùng Đàm Ngọc Tiêu đã phải ngăn chặn lại cái ý tưởng điên rồ này.
Trên mặt bàn muốn cái gì thì có cái đấy, hai người cùng mở bia ra rồi hô hào, trước đây Mộ Cẩm Vân đã từng là một người một chén đã say, nay đã có thể uống hơn một nửa mà không đỏ mặt rồi.
Sau khi cơm rượu no say, hai người đều dựa lưng lên ghế không nói gì.
Mộ Cẩm Vân hơi nhắm mắt, cô có chút say rồi, nhiều năm như vậy, cũng tập luyện lâu như vậy, nửa chai bia vẫn là cực hạn của cô.
“Cậu nghĩ ra bây giờ phải làm gì chưa?”
Hứa Thanh Nga ngồi một bên đột nhiên cất lời, cô ngẩn người ra một lát, quay đầu nhìn sang cô ấy, khanh khách cười: “Chả phải nghĩ cái gì cả, bây giờ người ta thuận lợi rồi, chắc cũng không thèm ghi thù năm đó mình không nói mà đi đâu.”
Cô tổng kết toàn bộ mọi chuyện lại thành một câu “Không nói mà đi”, ngoại trừ câu này để hình dung ra, Mộ Cẩm Vân thực sự không nghĩ ra được câu nào nữa.
Hứa Thanh Nga nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt của cô ấy vẫn như trước đây, trong trẻo nhưng lạnh lùng, uống nhiều rượu như vậy rồi, không có chút say nào.
Mộ Cẩm Vân bị cô ấy nhìn chằm chằm không nhịn được mà run rẩy: “Thanh Nga, cậu đừng nhìn mình như thế, mình sẽ sợ đó.”
Nghe lời cô nói, Hứa Thanh Nga mới thu lại ánh nhìn, cúi đầu nhìn chai bia trên tay mình đã uống hết phân nửa: “Cũng đúng.”
“Mình buồn ngủ rồi, đi tắm trước rồi ngủ đây, đồ nhờ cậu thu dọn nhé.”
“Đi đi.”
Trời sinh Hứa Thanh Nga thực sự là không am hiểu giao tiếp, chuyện đưa ra thị trường, cũng chỉ có thể để Mộ Cẩm Vân đại diện.
Chắc là dạo này đã quá mệt mỏi rồi, tối hôm nay Mộ Cẩm Vân ngủ không ngon lắm, hai giờ đêm lại bừng tình.
Cô chống tay lên giường ngồi dậy, đưa tay sờ lên trán mình, nhìn chằm chằm vào bóng của tóc mình, nửa ngày cũng không thấy động đậy gì.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cô mới đi ra ngoài rót một cốc nước, ngửa đầu uống sạch, phát hiện ra cổ họng vẫn đang khô.
Loại thời tiết cuối thu như thế này, lại uống thêm nhiều bia như vậy, cổ họng mà không khô thì là gặp quỷ chắc rồi.
Uống liên tục ba cốc nước, cô mới cảm thấy được hình như không khát nữa, mới quay người đi vào trong phòng.
Trong bụng chỉ có mỗi ba cốc nước, lúc quay vào trong phòng, cô lại không ngủ được.
Mộ Cẩm Vân nghĩ đến giấc mơ đó, có chút sợ hãi
Đã rất lâu rồi cô không mơ thấy Tống Lâm, năm đó lúc nhanh chóng quyết định rời đi, cô không hề nhớ qua một lần.
Từ giây phút đồng ý với bà Lan, việc đầu tiên cô làm là liên lạc với Hứa Thanh Nga.
Lúc chia tay với Hứa Thanh Nga ở sân bay, Hứa Thanh Nga đã đưa cho cô một cái mail, nói có chuyện gì thì hãy liên lạc với cô.
Cô ấy chắc cũng đã đoán được sẽ có một ngày như thế, nên đã để lại cho cô cái mail đó, mà không phải là một cuộc điện thoại.
Tống Lâm chắc chắn không hề nghĩ tới, cô lại ở ngay trước mắt anh, im lặng mà sắp xếp toàn bộ đường lui cho mình.
Cô đã sớm muốn bán đi phòng tranh rồi, tiền chuyển vào tài khoản của Hứa Thanh Nga, thần không biết quỷ không hay, việc đi đến Hồ Chí Minh chỉ là một thủ thuật che mắt, Hứa Thanh Nga đã đưa cô từ Phuket về đến Hòa Bình.
Mà Dành Dành, người thành lập đứng tên trên pháp luật chỉ có mình Hứa Thanh Nga.
Toàn bộ những tin tức của cô có thể tra ra được, sau khi xuống máy bay đó, đều biến mất.
Công ty là cô cùng Hứa Thanh Nga cùng sở hữu, nhiều năm nay, đại diện ký hợp đồng đều là Hứa Thanh Nga, cô chỉ là người kiểm định mà thôi.”