Chương : 225
Chương 225: Ba năm, cô thật sự có thể kìm nén được
Lần này đưa ra thị trường, cô vẫn dùng danh nghĩa của Hứa Thanh Nga.
Khi họ đến nơi, những người kia mới biết đó không phải là Hứa Thanh Nga, là Mộ Cẩm Vân.
Tuy rằng Dành Dành chỉ là một công ty nhỏ, cho dù có ra mắt công chúng thì cũng không thu được nhiều sự chú ý, đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trước mặt công chúng trong ba năm qua.
Hôm nay Hứa Thanh Nga hỏi cô định làm như thế nào.
Làm sao bây giờ? Thật sự là buồn cười, bây giờ Tống Lâm đang xuân phong đắc ý, cho dù cô có đi ngang qua anh, có lẽ anh cũng sẽ không nhìn thêm nhiều một cái nữa.
Thời gian ba năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, cô cho rằng mình đã quên, thế nhưng khi thật sự bị người ta nhắc tới, cô mới phát hiện, tất cả đều là do cô tự mình lừa dối mình, một khi lật ra sẽ để lộ rõ.
Cô không nghĩ về quá khứ, nhưng quá khứ rất khó quên.
Mộ Cẩm Vân đưa tay sờ hộp thuốc lá bên cạnh, cúi đầu châm một điếu.
Trước kia cô không hút thuốc, nhưng khi mới bước vào Dành Dành, có nhiều chuyện khó khăn khiến cô cũng dần học được thói hút thuốc.
Mấy năm nay mọi thứ dần đi vào đúng quỹ đạo, Hứa Thanh Nga buộc cô cai thuốc, cô bỏ nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ hút một điếu.
Mùi nicotine từ mũi đi xuống cổ họng, cô hơi nheo mắt, không hiểu sao lại nhớ tới cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Tống Lâm hút thuốc.
Người đàn ông Tống Lâm này có tính tự chủ rất mạnh mẽ, cô đã ở bên cạnh anh một năm, nhưng tổng cộng chỉ có thể nhìn thấy anh hút thuốc năm lần.
Anh không thích uống rượu, cũng không thích hút thuốc, cũng không ham muốn gì cả.
Có đôi khi cô tự hỏi, niềm đam mê trong cuộc sống của anh là gì?
Về sau cô mới biết được, anh thích sự tối cao.
Mà lần này rõ ràng, là dùng cô để đổi.
Hồi ức quá tàn nhẫn, Mộ Cẩm Vân buộc mình không nhớ thêm.
Hậu quả của việc thức khuya chính là ngày hôm sau ngủ như chết, lúc Mộ Cẩm Vân mở mắt ra thì rèm phòng đã được kéo ra, cô vô thức đưa tay ngăn ánh sáng, chờ thích ứng được thì từ từ mở mắt ra, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Hứa Thanh Nga đang ngồi cách đó không xa.
“Sáng sớm cậu ngồi đó làm gì vậy?”
Tôi hôm qua cô uống không ít, nửa đêm lại không ngủ được, cho nên Mộ Cẩm Vân có hơi nhức đầu.
“Mười một rưỡi mà sớm à, đồng hồ sinh học của cậu thật có lỗi với gương mặt của cậu.”
Đừng nhìn vẻ mặt của Hứa Thanh Nga đơn thuần mềm mại, nhưng cái miệng thì lại rất độc.
“Đã trễ thế rồi sao?”
“Thật vui vì cậu có giác ngộ như vậy.”
Cô ấy ngồi ở đằng kia, cười như không cười nhìn cô.
Mộ Cẩm Vân cảm thấy mình đã quên cái gì đó, rất nhanh, cô liền nhớ tới, vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ: “Tổng giám đốc Nga, mình sai rồi! Thật, cậu cho mình năm phút, năm phút sau là có thể ra cửa!”
Cô quê béng mất, hôm nay cô nói phải dậy sớm để lên núi ăn chay với Hứa Thanh Nga!
“Coi như bây giờ cậu đi ra ngoài thì cũng vô ích.”
Mộ Cẩm Vân tự biết mình đuối lý, đi đến trước mặt cô ấy cười làm lành: “Đừng nóng giận, ngày mai mình đi với cậu được không?”
“Chẳng ra sao cả.”
Hứa Thanh Nga liếc mắt nhìn cô: “Mẹ mình vừa gọi điện cho mình, bảo mình ngày mai về đi xem mắt, cậu nói ngày mai cậu sẽ đi theo giúp mình.”
Mộ Cẩm Vân: “….” Thua lỗ to rồi.
Lời nói đã nói ra khỏi miệng, lúc này Mộ Cẩm Vân nào dám nói sẽ không đi, nếu mà nói không đi, lầm này Hứa Thanh Nga chắc chắn sẽ trở mặt.
Bởi vì ngủ muộn một ngày, Mộ Cẩm Vân lại hoang phí một ngày.
Hứa Thanh Nga là dân kỹ thuật, nếu không phải công ty vừa mới ra mắt thị trường và sản phẩm mới vừa được phát triển tốt, thì lúc này cô ấy nhất định đang ở trong phòng thí nghiệm.
Hai người không có việc gi ngồi ở trong nhà ăn đồ ăn vặt, xem phim nguyên một ngày.
Lý Minh Việt không ngờ sau ba năm, lại có thể thu được tin tức của Mộ Cẩm Vân.
Vừa nãy trong lúc anh ta đi lấy hành lý, anh ta tình cờ nhìn thấy Mộ Cẩm Vân trong một video trên Facebook mà một người khách đang xem.
Nhìn lại gương mặt này sau ba năm, Lý Minh Việt có chút giật mình, vô ý thức nhìn về phía Tống Lâm cách đó không xa.
Người đàn ông đứng ở đó, vẻ mặt lạnh nhạt.
Từ khi Mộ Cẩm Vân biến mất không thấy bóng dáng xong, không ai dám nhắc đến ba chữ này trước mặt Tống Lâm, cho dù là Hạ Như Mộng cũng không dám.
Ba năm này, cho dù Tống Lâm chưa bao giờ từng nói qua muốn đi tìm Mộ Cẩm Vân, thế nhưng Lý Minh Việt đã theo anh rất nhiều năm như vậy, suy nghĩ trong lòng anh, anh ta nhiều ít cũng sẽ biết một chút.
Bây giờ biết được tin tức của Mộ Cẩm Vân, mặc dù anh ta cảm thấy như vậy cũng rất tốt, mọi người đều tốt, có vẻ như cuộc sống của Mộ Cẩm Vân trôi qua không tệ.
Nhưng anh ta cũng chỉ làm việc với Mộ Cẩm Vân có một năm, nhưng lại theo Tống Lâm mười năm, sự thân cận xa gần lập tức liền hiện rõ ra.
“Tổng giám đốc Lâm.”
Thấy anh cúp điện thoại, Lý Minh Việt mở miệng kêu anh một tiếng.
Tống Lâm nghiêng đầu nhìn anh ta: “Chuyện gì?”
“Tôi có tin tức của cô Vân?”
“Cô Vân?”
Anh cau mày, tựa hồ không nghĩ ra đây là tên của ai.
Lý Minh Việt đứng ở đằng đó, tựa hồ không biết có nên nói tiếp hay không.
“Lái xe đến chưa?”
Tống Lâm mở miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, anh không tiếp tục hỏi, mà là đổi chủ đề.
Lý Minh Việt cũng thông minh ngậm miệng không nói gì nữa: “Lái xe đã đến từ mười phút trước, thưa Tổng giám đốc Lâm.”
“Ừm.”
Anh lên tiếng, sau đó cất bước đi về phía trước.
Thời tiết giữa tháng chín ở Hà Nội vẫn còn khá nóng, trên người Tống Lâm mặc một bộ vest tỉ mỉ, trong thời tiết nóng như vậy, anh vẫn mặc ngay ngắn bộ quần áo hai lớp lên người nhưng lại không hề có một chút nóng nào, ngược lại là có một sự lạnh lẽo
Trong xe rất yên tĩnh, Tống Lâm nhắm hai mắt dựa lưng vào ghế ngồi.
Lý Minh Việt nhìn anh qua gương chiếu hậu, nhanh chóng thu tầm mắt lại, lấy điện thoại ra tìm đoạn video vừa nãy.
Thật ra anh ta rất là thưởng thức Mộ Cẩm Vân, ngược lại anh ta không ngờ rằng sau khi rời khỏi Tống Lâm, cô lại sống tốt như vậy.
Đột nhiên Lý Minh Việt cảm thấy may mắn khi Tống Lâm không tiếp tục hỏi, nếu không, có thể sẽ là một chuyện phiền phức khác.
Nhưng mà anh ta vẫn suy nghĩ nhiều rồi, xe dừng ở dưới tầng chung cư, khi Tống Lâm lấy hành lý đột nhiên mở miệng nói: “Tra một chút xem cô ấy ở đâu.”
Nói xong, anh trực tiếp kéo hành lý vào bên trong.
Lý Minh Việt sửng sốt một chút, nhìn theo bóng lưng của anh mãi đến khi anh dừng ở cửa thang máy thì anh ta mới phản ứng được là lời nói của anh có ý gì.
Lý Minh Việt thở dài, quay người đi lên xe: “Về nhà tôi.”
Sau khi nói với tài xế xong, anh ta lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Căn chung cư này đã bị để trống suốt hai tháng qua, vừa mở cửa ra đã có thể ngửi thấy mùi ngột ngạt.
Tống Lâm cau mày kéo hành lý vào bên trong, khi đi đến bên cạnh sô pha thì buông vali ra, đưa một tay tháo cà vạt đồng thời lấy một chai rượu vang từ quầy bar.
Nắp chai được mở ra, mùi rượu vang nồng nặc bay vào mũi.
Tống Lâm rót nửa ly rượu, cúi đầu nhìn ly rượu nhưng không có uống.
Mộ Cẩm Vân biến mất ba năm, anh đã gần như nghĩ là người này đã chết, hiện lại Lý Minh Việt lại nói với anh là có tin tức của cô.
Trong ba năm qua, anh thường có một giấc mơ rời rạc, trong mộng tất cả đều là cảnh lúc trước cùng với cô ở một chỗ.
Thế nhưng cảnh cuối cùng lúc nào cũng là cô chạy đi không thấy, anh ở sau lưng gọi cô, nhưng cô vẫn bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Thật sự là lợi hại.
Ba năm, cô thực sự có thể kìm nén được.
Điện thoại trong túi áo rung lên, Tống Lâm lấy lại tinh thần, uống một hơi hết ly rượu đỏ, sau đó mới lấy điện thoại di động ra bấm nút trả lời.
“Tống Lâm, rốt cuộc là anh muốn thế nào, em chỉ muốn một đứa bé!”
Trong ba năm, Hạ Như Mộng cho là mình thắng, thế nhưng cuối cùng cô ta lại phát hiện, cô ta không thua, thế nhưng cô ta cũng không có thắng.
Người thắng là Mộ Cẩm Vân, nhưng cô lại lợi hại, đột nhiên biến mất khiến cho bọn họ trở tay không kịp.
Trịnh Bắc Lan chuẩn bị ở phía sau, đem đoạn ghi âm bà ta và Mộ Cẩm Vân nói chuyện với nhau cho Tống Lâm nghe.
Thế nhưng Tống Lâm lại không có phản ứng gì, giống như đang nghe một câu chuyện cười.
Cô ta nhịn ba năm, nhịn đến lúc ba Tống Lâm sắp mất, nếu cô ta tiếp tục nhịn nữa, Tống Lâm sẽ có tất cả, mà cô ta sẽ không có bất cứ cái gì.
“Hạ Như Mộng, cô quên lúc trước cô nói cái gì rồi sao?”
Phản ứng của anh vẫn giống như thường ngày, sau khi nói xong thì trực tiếp cúp máy.
Anh cho cô ta danh phận bà chủ nhà họ Tống, nhưng ngoài cái đó ra, thì không cho cô ta thêm cái gì nữa.
Lúc trước Hạ Như Mộng chỉ muốn năm chữ ‘bà chủ nhà họ Tống’, nhưng bây giờ, lòng tham của cô ta lại muốn nhiều hơn.
Nhưng mà cái người đàn ông Tống Lâm này, từ đầu đến cuối anh chỉ lạnh lùng nhìn cô ta si tâm vọng tưởng.
Kết hôn ba năm, anh chưa từng đụng vào cô ta.
Đến bây giờ ở Hà Nội vẫn đồn rằng cô ta là người lợi hại, lại có thể ép Mộ Cẩm Vân rời đi.
Nhưng cho dù có đánh gãy răng cô ta, Hạ Như Mộng cũng không dám nói với người khác là cô ta không có ép Mộ Cẩm Vân đi, là cô tự muốn đi.
Đêm tối luôn khiến cho cảm xúc của con người ta phóng đại, sau khi Hạ Như Mộng cúp điện thoại xong, trực tiếp ném điện thoại qua một bên.
Cuộc sống vốn là như vậy, nếu như chuyện gì cũng đều thuận lợi thì sẽ quá nhàm chán.
Tống Lâm ngồi yên trên sô pha, trên tay cầm một điếu thuốc.
Từ khi Mộ Cẩm Vân đi xong, anh đã quen ngồi ở đây hút thuốc.
Ánh mắt vừa vặn có thể thu hết cái giường kia vào mắt, ánh có thể nhớ tới dáng vẻ của cô lúc ở trên đấy.
Điếu thuốc trên tay đã từng chút một bị đốt hết, nhưng anh lại không có cảm giác, mãi cho đến khi tay bị nóng một chút, Tống Lâm mới nhìn thoáng qua điếu thuốc lá trên tay mình.
Anh hơi nhíu mày, mặc dù phản ứng có chút chậm chạp nhưng vẫn cảm giác được đau, giống như lúc Mộ Cẩm Vân rời đi.
Buổi tối Mộ Cẩm Vân ngủ rất ngon, không có rượu hành hạ, cũng không mệt rã rời, càng không có ác mộng, ngủ một giấc thẳng tới chín giờ sáng.
Cô nhớ kỹ là hôm qua đã hứa cùng Hứa Thanh Nga đi xem mắt, cho nên đành phải đứng dậy đánh răng rửa mặt, vừa làm bữa sáng thì Hứa Thanh Nga đến.
“Ăn gì vậy?”
Hai người đã hiểu nhầm nhau, lúc Mộ Cẩm Vân đang nấu ăn, Hứa Thanh Nga không thèm nhìn mà đi rửa bát đũa.
Mộ Cẩm Vân nghiêng người nhìn cô ấy một cái: “Hoành thánh.”
Nói xong, cô tắt lửa, bê ra ngoài.
“Mẹ cậu lại giới thiệu cho cậu ai vậy?”
Mộ Cẩm Vân đã phải mất rất nhiều sức lực mới có thể cạy được chuyện của Hứa Thanh Nga từ trong miệng của cô ấy, cô ấy có một người bạn trai, tên là Lương Nhân Nghị, là bộ đội đặc chủng, bốn năm trước lúc thi hành nhiệm vụ thì xảy ra chuyện, đến bây giờ vẫn chưa tìm được thi thể.”