Chương : 226
Chương 226: Bị Hứa Thanh Nga bán đi
Cô ấy không thấy được thi thể của anh ấy, không tin anh ấy xảy ra chuyện, trước khi Mộ Cẩm Vân đến Hòa Bình, cô ấy đã tự mình đi tìm Lương Nhân Nghị một năm.
Lúc đầu cô ấy xảy ra chuyện, cũng là bởi vì nghe nói ở đó có tin tức của Lương Nhân Nghị.
Mộ Cẩm Vân không thể không bội phục cô ấy, cô ấy có danh tiếng tốt đẹp như vậy, đại khái là những người như cô ấy trời sinh lạnh lùng, không hiểu tình cảm.
Hứa Thanh Nga không ngẩng đầu đáp: “Nam.”
“Cậu đùa mình đấy à? Chẳng lẽ dì còn có thể giới thiệu nữ cho cậu?”
Lần này ngược lại cô ấy lại ngẩng đầu, nhìn Mộ Cẩm Vân: “Cũng không phải là không thể.”
Hứa Thanh Nga đã hai mươi tám tuổi, tuổi tác cũng không nhỏ, mẹ của cô ấy rất gấp gáp, những năm này buộc cô ấy phải tìm bạn trai, số lần giới thiệu xem mắt không một trăm thì cũng chín chín.
Lần nào Hứa Thanh Nga cũng không từ chối, thế nhưng lần nào cũng thất bại.
Một người phụ nữ cố chập, quả thực rất đáng sợ.
Mấy năm nay Hứa Thanh Nga bị mẹ giày vò đến nỗi bản thân cô ấy tự hoài ghi mình có phải thích phụ nữ hay không, dù sao chuyện năm đó của Lương Nhân Nghị, cô ấy vẫn chưa nói cho mẹ cô ấy biết.
Mộ Cẩm Vân nhở tới chuyện mấy ngày trước mẹ của Hứa Thanh Nga gọi điện cho cô, không biết tại sao cô lại tự nhiên rùng mình một cái.
“Cậu sợ cái gì, thỏ không ăn cỏ gần hang, mình sẽ không gây tai họa cho cậu đâu.”
“Cậu thật là! Lời này nếu mà để cho mẹ cậu nghe được thì cậu sẽ thảm đó.”
Hứa Thanh Nga cong môi, cô ấy rất ít khi cười, khuôn mặt dễ thương lúc nào cũng tỏ ra vẻ lạnh lùng, nếu không có Mộ Cẩm Vân thì chắc bây giờ cô ấy chính là tiên nữ không dính khói lửa nhân gian.
Đúng là tiên nữ.
Mộ Cẩm Vân nói với cô ấy về phản ứng về sản phẩm khi ra thị trường, trên đường đi hai người đề nói về chuyện của công ty.
Xe nhanh chóng dừng ở bên dưới bãi đỗ xe của quảng trường Hùng Vương, Mộ Cẩm Vân tắt máy xe, quay đầu nhìn Hứa Thanh Nga đang mệt mỏi ở bên cạnh: “Tổng giám đốc Nga, còn muốn mình mở cửa cho cậu sao?”
Cô ấy nghiêng đầu nhìn cô: “Nếu cậu có lòng thì mình cũng vui vẻ hưởng thụ sự phục vụ này.”
“Đối xử tốt với mình một chút thì cậu có thể chết sao? Mau xuống xe đi!”
Lúc này Hứa Thanh Nga mới đẩy cửa xuống xe, Mộ Cẩm Vân đi bên cạnh cô ấy, cùng cô ấy đi về phía thang máy.
Giá trị nhan sắc của hai người đều rất cao, mái tóc xoăn màu hạt dẻ của Mộ Cẩm Vân xõa ở sau lưng, đung đưa theo nhịp bước chân của giày cao gót.
Mấy năm nay Hứa Thanh Nga đều để tóc ngắn, quần áo theo kiểu trung tính, thời tiết đã hạ nhiệt vào tháng chín, cô ấy mặc một chiếc áo khoác đơn giản, được sơ vin vào bên trong chiếc quần jean, từ ngực trở xuống toàn là chân.
Chiều cao của hai người không khác nhau là mấy, lúc Mộ Cẩm Vân đi giày cao gót thì cao hơn Hứa Thanh Nga một chút, quần áo của hai người mười phần giống nhau, nhìn như là chị em vậy.
Lúc bọn họ tiến vào trong thang máy, người bên trong đều vô thức nhìn về phía bọn họ.
Trên mặt Hứa Thanh Nga đầy lạnh lùng, có cảm giác như không dính khói bụi trần gian.
Thang máy nhanh chóng đến tầng bốn, hai người đi ra ngoài.
Đối tượng hẹn hò lần này khá là hào phóng, địa điểm hẹn gặp mặt là một nhà hàng kiểu Tây ngoài trời, mức tiêu thụ bình quân đầu người là một triệu hai.
Hai năm trước, đến cả một nghìn bọn họ còn phải đang suy tính xem tiêu thế nào, năm nay tốt hơn một chút, hiện tại Hứa Thanh Nga đều đã có phương pháp ứng phó xem mắt, cho nên trên cơ bản đều sẽ trả tiền trước.
Nhưng mà cô ấy trả tiền, cùng với việc đối phương cho rằng cô ấy thanh toán là một điều hiển nhiên thì lại là chuyện khác, hai năm nay Hứa Thanh Nga đã gặp rất nhiều mấy người kiểu vậy.
Mộ Cẩm Vân có thể nghe cô ấy kể chuyện về những buổi xem mắt cả đêm, cũng không biết đối tượng hẹn hò hôm nay có thể bình thường một chút không.
Hai người vừa đi vào, liếc mắt cái là có thể nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở ghế số hai mươi ba.
Nhưng mà góc độ này chỉ có thể nhìn thấy phía sau đầu của anh ta, người đàn ông này mặc một thân quần áo vest, có vẻ người đàn ông rất coi trọng buổi xem mắt này.
Hai người nhanh chóng đi đến trước mặt người đàn ông này, Mộ Cẩm Vân xem xét, khỏi phải nói, người lần này mẹ Hứa Thanh Nga giới thiệu vẫn rất đáng tin cậy.
Bộ dạng tuy không dẹp trai đến mức khiến ai cũng phải tức giận, nhưng vẫn có lương tâm hơn mấy thằng cha vớ va vớ vẩn trước đó.
“Xin chào, tôi là Trịnh Dĩ Hằng, không viết trong hai vị ai là cô Nga Thanh Nga.”
“Là cô ấy.”
“Xin chào.”
Hứa Thanh Nga đi xem mắt chính là như vậy, Mộ Cẩm Vân có chút bất đắc dĩ, tự mình giới thiệu một cái, sau đó tự mình gọi món ăn, không có xen mồm vào.
Trịnh Dĩ Hằng rất lịch sự, cũng không để ý tới chuyện đột nhiên thêm một người, anh ta tận lực tìm chủ đề, đáng tiếc Hứa Thanh Nga lại giống như người đẹp đầu gỗ, mở mồm không nói quá ba chữ.
Mộ Cẩm Vân xấu hổ đến mức không thể nghe nổi nữa, dứt khoát đứng dậy bảo đi toilet, lấy cớ đi ra ngoài chờ bọn họ.
Vừa nãy lúc Mộ Cẩm Vân còn ở đây, đề tài cả anh ta ngẫu nhiên còn có người trả lời một chút, hiện tại Mộ Cẩm Vân đi rời, anh ta thật sự hoàn toàn tự quyết định.
Anh ta có chút bất đắc dĩ: “Cô Nga, có phải tôi có chỗ nào mạo phạm cô không?”
“Không có, đừng để ý, tôi không thích nói chuyện với người lạ.”
Trịnh Dĩ Hằng cười nói: “Cô Nga cũng bị ép đến đây sao?”
“Ừm.”
Người đẹp lạnh lùng chính là người đẹp lạnh lùng, mặc cho anh ta làm gì thì cô ấy cũng không nói lời nào.
Trịnh Dĩ Hằng cũng không ngại: “Trường hợp này, tôi có thể hiểu được.”
“Cảm ơn, anh Hằng.”
“Không có gì, tôi cũng bị ép đến, lấy điều kiện của cô Nga thì thật ra không cần phải đi xem mắt, chắc hẳn bình thường người theo đuổi cô cũng rất nhiều.”
“Không nhiều, điều kiện của anh Hằng cũng rất tốt.”
Cô ấy nói, nhấp một ngụm nước trái cây, đột nhiên chủ động mở miệng: “Anh Hằng cảm thấy bạn của tôi thế nào?”
Trịnh Dĩ Hằng không ngờ rằng cô ấy còn một chiêu này, anh ta sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng xấu hổ: “Thật không dám giấu diếm, tính cách của cô Vân tương đối thích hợp, tất nhiên là tôi không có ý nói là cô Nga không tốt, chỉ là con người tôi ăn nói vụng về, không phải rất biết cách nói chuyện, tính cách của cô Vân lại tương đối sáng sủa, cho nên…”
“Tôi hiểu, anh có thể theo đuổi cô ấy, cô ấy độc thân.”
Lần đầu tiên Trịnh Dĩ Hằng gặp chuyện như vậy, anh ta không thể tin được nhìn Hứa Thanh Nga, một lúc lâu sau mới dám thử thăm dò: “Cô Nga, cô không cảm thấy như vậy rất là không tôn trọng cô sao?”
“Tôn trọng là mình cho mình, bây giờ anh Hằng còn có thể ngồi đây trò chuyện, tôi cảm thấy là anh đã rất tôn trọng tôi rồi.”
Cô gái Hứa Thanh Nga này rất là mang thù, hôm qua Mộ Cẩm Vân bùng kèo cô, cô cho rằng chỉ cần cùng cô ấy đến xem mắt là có thể giải quyết?
Nghĩ thật là đẹp!
Nề nếp của Trịnh Dĩ Hằng khá tốt, thật ra lúc anh ta nhìn thấy hai người, anh ta đã vừa mắt Mộ Cẩm Vân hơn, thế nhưng người mà gia đình sắp xếp cho anh ta lại là Hứa Thanh Nga, cho nên anh ta không tiện nói chuyện với Mộ Cẩm Vân.
Vừa rồi lúc nói chuyện với nhau, Mộ Cẩm Vân giúp anh ta giải vây mấy lần, anh ta cũng nhìn ra được, tính cách của Mộ Cẩm Vân còn sáng sủa hơn Hứa Thanh Nga một chút.
Anh ta cũng là một nhà nghiên cứu, tính cách tương đối ngột ngạt, không phải là Hứa Thanh Nga không tốt, chỉ là hai người bọn họ giống như ngỗng trời, ở cùng nhau sẽ rất là nhàm chán.
Thật ra anh ta cũng biết sau bữa cơm này, anh ta với Hứa Thanh Nga sẽ không liên hệ với nhau nữa, về phần Mộ Cẩm Vân, anh ta cũng không có khả năng theo đuổi cô nữa vì vướng Hứa Thanh Nga, nhưng anh chưa từng nghĩ đến việc Hứa Thanh Nga sẽ chủ động nhắc tới việc này.
Lòng anh ta có chút động, nhưng mà nề nếp củ một quý ông khiến anh ta cảm thấy không tốt, cho nên anh ta cố gắng kiềm chế.
Nhưng mà bây giờ Hứa Thanh Nga đã nói như vậy rồi, anh ta cũng không phải thánh nhân, nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ cả đời chỉ là một kẻ độc thân.
“Cô Nga, tôi thật sự muốn nhìn một chút, xem ai là người may mắn cưới được cô.”
Mặc dù tính cách của Hứa Thanh Nga lãnh đạm, nhưng mà từ cách cô ấy nói chuyện cũng có thể nghe ra được, cô ấy không phải là một cô gái bình thường.
Hứa Thanh Nga nghe mấy lời nói giả dối này rất nhiều rồi, cô ấy cười nhạt: “Cẩm Vân cũng không tệ, hy vọng anh Hằng có thể theo đuổi được cô ấy, tôi đi trước, anh có thể nói với cô ấy là anh vừa về nước, vẫn chưa quen đường, nhờ cô ấy tiễn anh một đoạn đường.”
Cô ấy đã đưa ra sẵn ý tưởng, anh Hằng ngây thơ cảm động không thôi: “Tôi sẽ nắm chắc cô hội, cảm ơn cô, cô Nga.”
Anh ta đứng dậy, cúi người chân thành cảm ơn Hứa Thanh Nga.
Hứa Thanh Nga khẽ gật đầu, cầm lấy túi xách rời đi.
Mộ Cẩm Vân tự mình chạy tới trung tâm mua sắm đi dạo một vòng, kết quả vừa đi ra liền nhận được tin nhắn của Hứa Thanh Nga.
Hứa Thanh Nga nói là có chuyện gấp phải đi trước, nhưng vẫn chưa kịp nói với Trịnh Dĩ Hằng, cô ấy nhờ cô quay lại nói với anh ta một tiếng.
Mộ Cẩm Vân không nhịn được chửi tục một câu, đành phải vội vàng trở về thu dọn cục diện rối rắm cho Hứa Thanh Nga.
“Anh Hằng, thật xin lỗi, phòng thí nghiệm của Thanh Nga có việc gấp cho nên cô ấy đi trước rồi.”
Trịnh Dĩ Hằng cười nói: “Không sao, công việc quan trọng hơn, tiếp theo cô Vân có việc gấp gì không?”
“Hả?”
“Là như vầy, tôi vừa mới về nước, mấy năm này Hòa Bình thay đổi nhiều quá, khiến tôi không quá quen thộc, hôm nay thời tiết tốt, không biết cô Vân có nể mặt tôi, cùng tôi đi dạo một chút?”
Mộ Cẩm Vân lập tức nghe ra được sự không bình thường, rốt cuộc bây giờ cô mới phản ứng lại, cô bị Hứa Thanh Nga bán đi rồi!
Cô nghiến răng nghiến lợi kêu một tiếng Hứa Thanh Nga, Trịnh Dĩ Hằng còn tưởng là cô không đồng ý, vội vàng mở miệng: “Nếu như không tiện thì cũng không sao, là tôi quá mạo muội.”
Mộ Cẩm Vân ngượng ngùng cười: “Anh Hằng, mong anh bỏ qua cho, Thanh Nga chính là như vậy, hôm nay tôi mạo muội đến đây, khiến cho anh lúng túng, dù sao tôi cũng không có việc gì, tôi sẽ đi dạo một vòng với anh Hằng.”
“Vậy thì tôi xin cảm ơn cô trước, cô Vân.”
Mộ Cẩm Vân lắc đầu: “Có lẽ xe của tôi đã bị Thanh Nga lái đi rồi, không biết anh Hằng có lái xe tới không?”
“Có, ở bãi đỗ xe.”
Hai người đi trả tiền để đi đến bãi đỗ xe, kết quả quầy lễ tân thông báo cho bọn họ là đã được tính tiền rồi.
Trịnh Dĩ Hằng cũng biết là chuyện gì xảy ra, không khỏi tán thưởng một câu: “Cô Nga rất khác với những cô gái trước đây tôi thấy.”
Mộ Cẩm Vân cười không nói gì.
Trịnh Dĩ Hằng càng ở chung với Mộ Cẩm Vân thì lại càng thưởng thức cô.
Lúc anh ta đang định thổ lộ suy nghĩ của mình thì một giọng nói đàn ông vang lên: “Mộ Cẩm Vân?”
Ba năm trôi qua, lúc nghe thấy giọng nói của Lục Hoài Cẩn, Mộ Cẩm Vân còn cho là mình đang nằm mơ.
Thế nhưng mà cô không có nằm mơ, bởi vì người đàn ông đó đã chạy tới trước mặt cô: “Cô đến đây khi nào?”
Giống như là sợ cô chạy, Lục Hoài Cẩn còn nắm chặt lấy cổ tay cô.”