Chương : 227
Chương 227: Mỗi một chữ đều là nghiêm túc
Trịnh Dĩ Hằng ở bên cạnh không rõ ràng cho lắm, nhưng nhìn vẻ mặt Mộ Cẩm Vân ngoài trừ kinh ngạc thì không có gì là không thích hợp, anh ta cũng không có mở miệng nói.
Mộ Cẩm Vân không ngờ sẽ gặp Lục Hoài Cẩn ở Hòa Bình, Hà Nội ở phương Bắc, Hòa Bình ở phía Nam Bắc, hai thành phố cách nhau hơn mấy trăm cây số, cho tới tận bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp người của Hà Nội.
Cuộc hội ngộ bất ngờ này khiến cho cô cảm thấy luống cuống.
Trịnh Dĩ Hằng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào cô, hiểm nhiên chỉ cần cô mở miệng, anh ta sẽ hỗ trợ kéo Lục Hoài Cẩn ra.
Mộ Cẩm Vân tỉnh táo lại, mấp máy môi, sau khi rút tay mình lại thì nở một nụ cười với Lục Hoài Cẩn: “Đã lâu không gặp.”
Lục Hoài Cẩn nhìn cô, cả người nao nao, trả lời lại một câu: “Đã lâu không gặp.”
Trong ba năm này, anh ta đã nhờ không ít bạn bè giúp đỡ tìm Mộ Cẩm Vân, Tống Lâm lục tung cả quốc gia Âu Mỹ để tìm, còn anh ta thì lục cả phía Châu Á Trung Đông này để tìm, nhưng vẫn không tìm thấy cô.
Sau ngày đó, Mộ Cẩm Vân giống như là bị bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Anh ta không ngờ rằng người mà anh ta tìm suốt ba năm lại ở thành phố cách chỗ anh ta có mấy trăm cây số.
Anh ta cũng coi như là ếch ngồi đáy giếng, anh ta tìm rất nhiều chỗ ở nước ngoài, chỉ duy nhất là quên tìm ở trong nước.
Thật ra không phải là anh ta không tìm qua, chỉ là cho tới tận bây giờ anh ta cũng không nghĩ tới là cô sẽ đến Hòa Bình.
Ba năm không gặp, Mộ Cẩm Vân dường như không thay đổi chút nào.
Lục Hoài Cẩn nhìn cô: “Cùng nhau ăn cơm tối chứ?”
Anh ta hoàn toàn không hề chú ý đến Trịnh Dĩ Hằng ở bên cạnh, mặc dù Mộ Cẩm Vân không muốn liên quan quá nhiều đến chuyện xưa người cũ, thế nhưng là Lục Hoài Cẩn….
Cô nhớ buổi tối hôm đó, cô tuyệt vọng đi ra khỏi khách sạn, anh ta là người đã đưa cô trèo qua bức tường để vào nghĩa trang.
Đã lớn như vậy rồi, nhưng Lục Hoài Cẩn là người duy nhất nguyện ý cùng cô nghịch ngợm làm loạn.
Cô thật sự xem Lục Hoài Cẩn như là một người bạn, nếu không cô cũng sẽ không gửi cho anh một tin nhắn tạm biệt trước khi rời đi.
Người quen của cô ở Hà Nội chỉ có mấy người, nhưng người có thể coi như có tình cảm chỉ có hai, ba người, cô cũng từng tạm biệt từng người một trước khi đi.
Lúc cô rời đi, cô tưởng rằng là vĩnh biệt, nhưng cô không ngờ là thế sự khó liệu, cuộc sống khắp nơi gặp lại.
Cô có chút ngượng ngùng nhìn Trịnh Dĩ Hằng: “Anh Hằng, đây là bạn của tôi, tôi xin lỗi, tôi không thể cùng anh đi ăn cơm tối được rồi.”
Trịnh Dĩ Hằng cũng rất là lịch sự cười nói: “Không sao, hôm khác tôi sẽ liên hệ với cô.”
Anh ta nói xong thì khẽ liếc nhìn qua Lục Hoài Cẩn, lông mày chỉ hơi cau lại đến mức không nhìn thấy, nhưng anh ta nhanh chóng khôi phục lại như thường: “Vậy thì tôi không quấy rầy hai người ôn chuyện nữa.”
Người phụ nữ ưu tú luôn không thiếu người theo đuổi, người phụ nữ như Mộ Cẩm Vân, Trịnh Dĩ Hằng đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm.
Trạng thái của hai người bọn họ khi gặp lại không giống như tình cũ gặp lại, nhưng mà ánh mắt người đàn ông kia nhìn Mộ Cẩm Vân lại mười phần yêu thương.
Hiển nhiên, là yêu đơn phương.
Từ nhỏ Trịnh Dĩ Hằng đã ưu tú, ba mẹ của anh ta đều là giáo sư, anh ta đã tiếp nhận giáo dục làm một quý ông lịch sự, không bao giờ làm những hành động tiểu nhân.
Nếu lúc trước Mộ Cẩm Vân không có cùng người đàn ông kia ở bên nhau, bây giờ coi như gặp lại, cùng lắm thì anh ta sẽ cạnh tranh ông bằng với cái người kia.
Sau khi anh ta nói xong thì gật đầu với Mộ Cẩm Vân và Lục Hoài Cẩn, sau đó rời đi.
Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua bóng bưng của Trịnh Dĩ Hằng, vô cùng cảm kích vì sự tôn trọng của anh ta.
Người đến người đi vào trung tâm mua sắm, từ trước đến nay Lục Hoài Cẩn chính là tiêu điểm của đám người, hai người cứ đứng như vậy, ngược lại sẽ khiến cho không ít người nghĩ đến tình tiết ngôn tình.
Cuối cùng vẫn là Mộ Cẩm Vân mở miệng: “Cậu Cẩn lần đầu tiên tới Hòa Bình sao?”
“Lần thứ hai.”
Mộ Cẩm Vân có thể nghe ra được sự hùng hùng hổ hổ trong đó, cô sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời không biết nói thêm cái gì cho tốt.
“Tìm một chỗ ngồi một chút?”
Mộ Cẩm Vân gật đầu: “Phía trên có một quán cà phê, được chứ?”
“Được, đi thôi.”
Ba năm không gặp, Mộ Cẩm Vân không biết ứng xử sao cho tốt.
Vốn dĩ vừa đi xuống, bây giờ lại phải quay ngược lên trên.
Mộ Cẩm Vân nói không sai, trên tầng bốn quả thực có một quán cà phê, bởi vì hôm nay là cuối tuần cho nên rất đông người.
Cô cầm lấy một cái menu, gọi một cốc nước soda, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Hoài Cẩn, vừa định mở miệng nói chuyện thì anh ta nói trước: “Ba năm nay cô vẫn luôn ở chỗ này?”
“Ừm.”
Lục Hoài Cẩn nhìn cô, đột nhiên cười: “Mộ Cẩm Vân, cô thật là lợi hại.”
Cô ngượng ngùng: “Chỉ là vừa vặn có một người bạn tốt ở đây.”
Đây có phải là nguyên nhân chính hay không thì trong lòng tất cả mọi người đều biết.
Đồ uống mà hai người gọi rất nhanh được bê lên, Lục Hoài Cẩn không uống, chỉ sờ miệng tách cà phê, ánh mắt như có như không rơi vào mặt cô.
Anh ta cúi đầu, nhìn ly cà phê đen đậm đặc trước mặt, một lúc lâu sau lại ngẩng mặt nhìn về phía cô: “Người vừa nãy là bạn trai em sao?”
Cô lắc đầu: “Không phải.”
Lục Hoài Cẩn nghe cô trả lời như vậy thì cuối cùng cũng nở một nụ cười: “Cô ngược lại khiến người ta không dẽ tìm, năm ngoái tôi cũng tới đây, có cô em họ gả tới đây.”
Mộ Cẩm Vân cười, cũng không biết trả lời sao cho tốt.
“Cô ở chỗ này ba năm, chắc là biết ở đây có gì vui nhỉ? Lần này tôi tới đây là để tham gia tiệc trăm ngày của con trai em họ, trong lúc rảnh rỗi thì chạy ra ngoài chơi, sắp trở về rồi mà vẫn chưa được đi dạo Hòa Bình, cô dẫn tôi đi dạo chơi đi.”
“Được.”
Ba này nay cô luôn chạy ra ngoài làm việc, đã rất nhiều lần tiếp đón khách hàng, đưa khách hàng đi dạo chơi khắp Hòa Bình, những chỗ nào đáng giá để tham quan, những chỗ nào chỉ có danh không có thực, cô đều biết rõ như ban ngày.
Khí hậu của Hòa Bình cũng không khác Hà Nội là mấy, Mộ Cẩm Vân chọn hai chỗ tương đối đặc sắc để dẫn Lục Hoài Cẩn đi dạo.
Sau khi đến địa điểm thứ nhất, Mộ Cẩm Vân dẫn anh ta đến một phố ăn vặt đặc biệt.
Thật ra phố ăn vặt cơ bản là giống nhau, thứ khác biệt duy nhất là đồ ăn bên trong.
Ẩm thực của Hòa Bình khác hoàn toàn với Hà Nội, thật ra đến tận bây giờ Mộ Cẩm Vân cũng chưa quen hẳn, cho nên cô ấy tình nguyện ăn ở nhà cũng không muốn ra ngoài ăn cơm.
Bởi vì là cuối tuần cho nên có rất nhiều khách du lịch, huống chi vừa mới khai giảng tháng chín xong, sinh viên ở gần đây đều chạy tới đây.
Hôm nay cô cùng Hứa Thanh Nga đi xem mắt, cho nên mặc hết sức đơn giản, lớp trang điểm cũng rất nhạt.
Bình thường cô đi giày cao gót nhiều, hiếm khi được nghỉ, tất nhiên là cô sẽ không đi giày cao gót ra bên ngoài.
Cô đi một đôi xăng đan màu đen có gót thấp, làm nổi bật lên bàn chân trắng như bạch ngọc.
Lúc này là hai, ba giờ chiều, bên trong phó ăn vặt người đến người đi tấp nập, cô cảm thấy nóng, chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển được cô xắn lên một nửa tay áo, lộ ra hai cánh tay giống như ngọc trắng, rất bắt mắt giữa đám đông.
“Cậu Cẩn, anh có muốn nếm thử cái này không? Đây chính là nét đặc sắc ở chỗ này.”
Mộ Cẩm Vân đúng ở trước một quán nhỏ, quả vặt đặc sản thủ công bây giờ rất hiếm thấy, đặc biệt là trong thành phố lớn.
Mộ Cẩm Vân đã nếm thử qua một lần, cảm thấy không tệ lắm, trước đây cô chưa từng nghe nói qua thứ này, lúc trước mua cũng cảm thấy rất mới mẻ.
Người bán hàng là một cụ già tầm sáu mươi bảy mươi tuổi, thủ pháp thuần thục, động tác nhanh nhẹn, đội ngũ rất dài nhưng ông ấy đã nhanh nhẹn làm ra một phần.
Mộ Cẩm Vân nhận lấy đưa cho Lục Hoài Cẩn.
“Bây giờ cô biết hưởng thụ hơn so với trước đây.”
Nghe anh ta nói như thế thì cô hơi sửng sốt một chút, sau khi phản ứng xong thì cười nói: “Là nhờ cậu Cẩn dạy tốt.”
Quả thực bây giờ cô sống tốt hơn so với trước đây, lúc trước bận trước bận sau, không biết ý nghĩ mình bận bịu là gì.
Hiện tại cô biết, người sống, quan trọng nhất chính là để mình vui ẻ.
Cô phải kiếm tiền, nhưng mà mục đích kiếm tiền cũng là để cho mình vui vẻ.
Sau khi cô ra ngoài chơi với Lục Hoài Cẩn xong mới biết là cuộc sống trước kia của mình bình thản không thú vị đến cỡ nào, trong cuộc sống ngoại trừ công việc thì chính là công việc.
Cho nên sau khi tới nơi này xong, cô không muốn tiếp tục sống như trước kia.
Thật ra cô không có chấp niệm đối với việc ăn, nhưng cô nghĩ Lục Hoài Cẩn còn có thể tìm ra món ngon giấu trong ngõ nhỏ, sau khi đến đây, trong tiềm thức cô cũng học cách chú ý đến nó.
Con đường này cô đã đi qua tới tận bốn, năm lần, khi gắp đối tác là những người trẻ tuổi, cuối cùng cô vẫn sẽ dành ra nửa ngày để dẫn bọn họ đến đây thử nghiệm những món ăn vặt đặc sắc của Hòa Bình.
“Thế nào, mùi vị ổn không?”
Lục Hoài Cẩn liếc nhìn cô một cái: “Không tệ.”
Mộ Cẩm Vân cười: “Bên kia còn có một cửa hàng quà vặt rất đặc sắc, cậu Cẩn có muốn đi nếm thử không?”
Hai người đi dạo hơn hai tiếng ở phố ăn vặt, ba năm không gặp, đến cùng thì Mộ Cẩm Vân vẫn có chút câu nệ.
Màn đêm buông xuống, cô tìm một nhà hàng, đón xe đưa Lục Hoài Cẩn tới đó.
Hôm nay đặc biệt đông khách, Mộ Cẩm Vân chính là khách quý ở chỗ này, cho nên không cần phải đợi.
Lục Hoài Cẩn căn bản đều không nói lời nào, cô có chút không quen, ngồi uống nước liên tục.
Đồ ăn nhanh chóng được bê lên, Mộ Cẩm Vân mím môi, giới thiệu cách làm mỗi món với anh ta.
“Món ăn này là dùng….”
“Mộ Cẩm Vân, hiện tại có người theo đuổi cô không?”
Cô vừa nói được một nửa thì thình lình nghe thấy anh nói những lời này, cô sửng sốt một chút, có chút không kịp phản ứng: “Hả?”
“Không có? Vậy thì rất tốt, bởi vì….” Anh ta nói rồi đột nhiên dừng lại, cười như không cười nhìn cô: “Bởi vì anh muốn chuẩn bị theo đuổi em.”
“….”
Cô lập tức chưa kịp phản ứng, nuốt nước bọt một cái, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Cậu Cẩn, anh đang nói đùa à?”
Lục Hoài Cẩn nhìn cô, hừ một tiếng: “Bộ dạng của anh giống như đang đùa giỡn sao?”
Mộ Cẩm Vân mím môi: “Cậu Cẩn, tôi sẽ không trở về Hà Nội đâu.” Cô ấy không có bất kỳ cái gì thuộc về cô ở Hà Nội nữa, ở đây, ít nhất còn có công ty cô khổ cực sáng tạo nên, còn có Hứa Thanh Nga.
“Anh cũng không yêu cầu em phải trở về, chỉ cần không quay về là được, đúng lúc anh cũng không muốn ở chỗ đó nữa.”
Anh ta nói như vậy, hoàn toàn ngăn chặn hết lời từ chối của cô.
Mộ Cẩm Vân có chút hối hận vì sao lúc đầu cô không từ chối luôn, bây giờ thì tiến không được lùi không xong, hoàn toàn không biết phải làm sao mới tốt.
Cô nhếch môi, nhìn Lục Hoài Cẩn ở đối diện mình, có chút bất đắc dĩ nói: “Cậu Cẩn, tôi chỉ coi anh như là một người bạn.”
“Vậy từ hôm nay trở đi, em hãy coi anh như là một người theo đuổi em, nếu như em không cảm thấy nhanh thì trực tiếp coi anh là bạn trai cũng được.”
Mộ Cẩm Vân biết là mình không nói nổi anh ta, đành phải không nói nữa, cúi đầu nhìn mâm cơm trước mặt, có chút mất tập trung.
Bữa cơm này có chút tẻ nhạt vô vị, sắc mặt của Mộ Cẩm Vân cũng tái nhợt hơn.”