Chương 146: Kết thúc
Khách phòng Giáp của Phúc Nguyên tửu lâu. Gia Luật mặc một thân Hán phục cầm trong tay một cái đùi gà, há miệng cắn xuống, xén đi nửa cái đùi. Cảm nhận mùi thịt gà nướng tê cay, đôi môi bóng loáng dầu mỡ, Gia Luật dùng cái đùi gà cắn dở chỉ chỉ tên tùy tùng trước mặt.
"An bài thỏa đáng chưa?"
Không còn phách lối như lúc ở Bình Châu, hắn dùng chất giọng Bác Kinh lơ lớ thấp giọng hỏi.
"Đại nhân yên tâm, đã an bài thỏa đáng. Chùa Bạch Vân phong bế ngọn núi phía sau từ ngày hai mươi tám Tết, thẳng đến 15 tháng Giêng ngày mai mới khai sơn lần đầu, chúng ta đã chôn thi thể vào ngày đầu tiên phong bế ngọn núi. Trong thời gian này, tuyệt đối không có người đến hậu sơn. Chỉ chờ sáng sớm ngày mai, chùa Bạch Vân tổ chức đại lễ khai sơn, đến lúc đó người của chúng ta trà trộn lẫn trong bách tính đến tham dự sẽ phát hiện thi thể."
Gia Luật hài lòng gật gật đầu. Đại lễ khai sơn của chùa Bạch Vân, hàng năm đều cử hành rất lớn. Cơ hồ là người của toàn bộ huyện thành đều sẽ đến sau núi đi dạo một vòng, mong nhiễm chút Phật khí, cầu nguyện một năm mới bình an, vạn sự như ý.
Trên người thi thể hắn chuẩn bị kia, phủ một cái áo choàng Nguyệt Hoa Cẩm. Mặc được y phục làm từ loại vải này, cũng chỉ có thể là lương đồng gia quyến trong triều đình.
Hắn đã nhận được tin tức, Thẩm Lệ đang có mặt ở Bình Châu, nhưng đào ba thước đất cũng không tìm thấy Thẩm Lệ. Chỉ đành dẫn xà xuất động.
Hắn cũng không tin, một thi thể mặc Nguyệt Hoa Cẩm xuất hiện ở ngọn núi phía sau chùa Bạch Vân, lại còn xuất hiện ngay trước cơ hồ toàn bộ dân chúng huyện Thanh Hà, Thẩm Lệ còn không hiện thân. Đến lúc đó, chỉ cần người của Ảnh vệ tới điều tra tin tức, thì hắn có thể tìm hiểu nguồn gốc.
Gia Luật nhét nốt nửa cái đùi gà còn lại vào trong miệng, hỏi: "Đại lễ khai sơn, chừng nào thì bắt đầu?"
"Giờ Thìn."
Cứ như vậy, đám người Gia Luật chờ đợi thời gian từng chút một trôi qua.
Bên kia, phía sau núi chùa Bạch Vân.
Qua năm, các tăng nhân trong chùa đều bắt đầu bận rộn. Đại lễ khai sơn mỗi năm một lần, cũng là ngày lễ trọng đại của chùa Bạch Vân. Nhất là năm nay, phương trượng rời kinh từ trong năm, đến nay vẫn chưa trở về. Quyền phương trượng (người tạm giữ vị trí phương trượng) cảm thấy vô cùng áp lực. Lần đầu chủ trì buổi lễ long trọng như vậy, đầu ông ta vốn đã trọc, bây giờ lại càng bóng loáng.
Đau khổ lo lắng, cuối cùng cũng đến lúc tổ chức.
Giờ Thìn vừa đến, các hòa thượng chùa Bạch Vân tinh thần sung mãn mở cửa chùa, chuẩn bị nghênh đón biển người bên ngoài tới dự lễ.
Kẽo kẹt.. Theo tiếng mở cửa nặng nề vang lên, các tăng nhân đứng thành hai hàng chắp hai tay trước ngực, cùng nhau đọc vang phật hiệu: "A Di Đà Phật."
Tiếng pháp hiệu vang lên đinh tai nhức óc. Âm thanh rơi xuống..
Vù~
Vù~
Vù~
Gió bấc lạnh thấu xương thổi vù vù bên tai, ngoại trừ tiếng gió, không còn âm thanh nào khác. Tỉ như, không có tiếng đám đông huyên náo ồn ào.
Tình huống gì đây?
Hàng năm đến lễ Khai sơn, cửa chính vừa mở, lập tức có rất đông dân chúng tranh nhau xông tới, muốn tranh được thắp cây hương đầu tiên. Năm nay là sao đây?
Quyền phương trượng vốn đang chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt cúi đầu, một mặt thành kính, không nghe thấy động tĩnh gì, khóe miệng giật một cái, kinh ngạc mở mắt ngẩng đầu nhìn lại. Ngoài cửa chùa, trống rỗng, không có một bóng người.
Ông ta cố gắng nhìn lại, chỉ thấy một mảnh lá cây khô héo bị gió thổi, xoay chuyển rơi xuống.
Quyền phương trượng..
Một mặt hồ nghi đưa tay sờ cái ót trơn bóng của mình, quay đầu hỏi sư đệ bên cạnh: "Hôm nay không phải là ngày 15 tháng Giêng sao?"
Sư đệ một mặt không chắc chắn đáp: "Hẳn phải thế a! Dù sao hôm qua là ngày 14 tháng Giêng, đến phiên ta quét nhà xí, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay hẳn phải là ngày 15 tháng Giêng."
Nói rồi, sư đệ chợt há to miệng hỏi: "Chẳng lẽ hôm qua không phải đến phiên ta quét nhà xí?"
Vẻ mặt kia, tươi sống biểu thị: Mẹ nó, ta bị người ta hố rồi!
Một đám tăng nhân, nhìn chằm chằm cổng chùa trống rỗng, trong lúc nhất thời, chân tay luống cuống. Làm sao bây giờ! Đại lễ khai sơn tổ chức rõ lớn, thế mà không có ai đến tham gia!
Sau khi chắc chắn hôm nay là ngày 15 tháng Giêng, quyền phương trượng nhìn chằm chằm cổng chùa vắng tanh vắng ngắt, cõi lòng vốn khẩn trương thấp thỏm, chợt buông lỏng, thậm chí còn phun lên một cỗ mừng thầm. Ông ta mặc niệm đếm đến 10, nếu như vẫn không có người tới, vậy thì đại lễ khai sơn năm nay liền kết thúc hoàn mỹ.
Một(người đừng tới), hai(người đừng tới), ba(người đừng tới)..
Quyền phương trượng nhìn chằm chằm đại môn, mặt không biểu tình, yên lặng đếm. Đếm tới ba, chợt một hồi tiếng vó ngựa đang tới gần.
Quyền phương trượng.. vẻ mặt vốn tường hòa, chợt dữ tợn trong nháy mắt.
Tiếng vó ngựa tiến tới gần, một nhóm ước chừng bảy tám hán tử cưỡi ngựa xuất hiện ở trước mặt các tăng nhân.
Tình cảnh kia.. Một đám chừng trên trăm tăng nhân, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm nhóm người đang tới gần.
Người tới gần..
Gia Luật một mặt khó hiểu nhìn đám tăng nhân phía trước, không nhịn được đưa tay gãi ót. Tình huống gì đây? Không phải nói đại lễ khai sơn của chùa Bạch Vân thanh thế hùng vĩ sao? Người đâu? Bọn hắn tới chậm à?
Tới gần đại môn, nhóm Gia Luật tung người xuống ngựa, Gia Luật đi lên phía trước, dùng chất giọng lơ lớ hỏi: "Xin hỏi, hôm nay là ngày đại lễ khai sơn của quý tự phải không?"
Một đám hòa thượng cùng nhau nhìn về phía Quyền phương trượng.
Ngay lúc vừa rồi, trong lòng Quyền phương trượng đã mặc niệm xong 10 tiếng đếm.
Hai tay hợp nhất, niệm một câu phật hiệu với Gia Luật nói: "Hôm nay chính là ngày bản tự tổ chức đại lễ khai sơn, có điều, thí chủ tới chậm rồi, đại lễ khai sơn của chùa ta, đã kết thúc."
Gia Luật.. giật giật khóe mắt, nghẹn họng trân trối nhìn tăng nhân trước mặt. Kết thúc?
"Đại lễ khai sơn này, không phải giờ Thìn mới bắt đầu sao?"
Quyền phương trượng hiền hòa đáp: "Phải."
Gia Luật.. "Bây giờ chẳng phải là giờ Thìn sao?"
Quyền phương trượng vẫn hiền lành như cũ đáp: "Phải."
Gia Luật.. "Vậy sao đã kết thúc rồi?"
Quyền phương trượng trung khí mười phần đáp: "Không dối gạt thí chủ ngài, bần tăng cũng vừa mới biết được, đại lễ khai sơn của chúng ta, vừa lúc bắt đầu, liền đã hạ màn kết thúc."
Gia Luật.. Mẹ nó!
Quyền phương trượng cười tủm tỉm nói với Gia Luật: "Không kịp đến tham gia đại lễ khai sơn năm nay, bần tăng cũng thay thí chủ cảm thấy khổ sở, có điều, thí chủ chớ có nản chí, ngày mai chùa ta sẽ mời cơm chay, thí chủ có thể đến sớm."
Nói rồi, quyền phương trượng lại niệm một câu pháp hiệu.
"Bần tăng phải dẫn đệ tử đi chuẩn bị cho bữa cơm chay ngày mai, hôm nay chùa Bạch Vân đóng cửa một ngày, thí chủ xin cứ tự nhiên."
Nói xong, quyền phương trượng lui về sau một bước, hai hòa thượng bên cạnh ông kiệt lực giữ cho gương mặt cương cứng, kiệt lực không để cho mình lộ ra vẻ vui mừng, nhanh chóng đóng cửa chùa.
Phải biết, đại lễ khai sơn hàng năm, dân chúng vui vẻ mừng rỡ, bọn họ lại mệt mỏi đến nằm liệt trên kháng cả một ngày.
Cửa chùa được đóng lại, sư đệ của Quyền phương trượng có chút bận tâm quay sang nói: "Sư huynh, chúng ta làm như vậy là không tốt lắm, phải không?"
Quyền phương trượng lắc đầu, đáp: "Người bên ngoài, là người Bắc Yên, đại lễ khai sơn tốt đẹp, bách tính huyện Thanh Hà không một ai đến, ngược lại là đến một người Bác Yên giả trang người Hán, ngươi nói xem, còn có cách nào tốt hơn so với đóng cửa tiễn khách sao?"
Sư đệ lắc đầu, đáp: "Không có."
Chợt ý thức được cái gì, lại nhìn sang Quyền phương trượng hỏi: "Sao ssư huynh biết hắn là người Bắc Yên?"
"Năm ngoái ta cùng phương trượng đi Bình Châu làm việc, từng gặp qua hắn."
"An bài thỏa đáng chưa?"
Không còn phách lối như lúc ở Bình Châu, hắn dùng chất giọng Bác Kinh lơ lớ thấp giọng hỏi.
"Đại nhân yên tâm, đã an bài thỏa đáng. Chùa Bạch Vân phong bế ngọn núi phía sau từ ngày hai mươi tám Tết, thẳng đến 15 tháng Giêng ngày mai mới khai sơn lần đầu, chúng ta đã chôn thi thể vào ngày đầu tiên phong bế ngọn núi. Trong thời gian này, tuyệt đối không có người đến hậu sơn. Chỉ chờ sáng sớm ngày mai, chùa Bạch Vân tổ chức đại lễ khai sơn, đến lúc đó người của chúng ta trà trộn lẫn trong bách tính đến tham dự sẽ phát hiện thi thể."
Gia Luật hài lòng gật gật đầu. Đại lễ khai sơn của chùa Bạch Vân, hàng năm đều cử hành rất lớn. Cơ hồ là người của toàn bộ huyện thành đều sẽ đến sau núi đi dạo một vòng, mong nhiễm chút Phật khí, cầu nguyện một năm mới bình an, vạn sự như ý.
Trên người thi thể hắn chuẩn bị kia, phủ một cái áo choàng Nguyệt Hoa Cẩm. Mặc được y phục làm từ loại vải này, cũng chỉ có thể là lương đồng gia quyến trong triều đình.
Hắn đã nhận được tin tức, Thẩm Lệ đang có mặt ở Bình Châu, nhưng đào ba thước đất cũng không tìm thấy Thẩm Lệ. Chỉ đành dẫn xà xuất động.
Hắn cũng không tin, một thi thể mặc Nguyệt Hoa Cẩm xuất hiện ở ngọn núi phía sau chùa Bạch Vân, lại còn xuất hiện ngay trước cơ hồ toàn bộ dân chúng huyện Thanh Hà, Thẩm Lệ còn không hiện thân. Đến lúc đó, chỉ cần người của Ảnh vệ tới điều tra tin tức, thì hắn có thể tìm hiểu nguồn gốc.
Gia Luật nhét nốt nửa cái đùi gà còn lại vào trong miệng, hỏi: "Đại lễ khai sơn, chừng nào thì bắt đầu?"
"Giờ Thìn."
Cứ như vậy, đám người Gia Luật chờ đợi thời gian từng chút một trôi qua.
Bên kia, phía sau núi chùa Bạch Vân.
Qua năm, các tăng nhân trong chùa đều bắt đầu bận rộn. Đại lễ khai sơn mỗi năm một lần, cũng là ngày lễ trọng đại của chùa Bạch Vân. Nhất là năm nay, phương trượng rời kinh từ trong năm, đến nay vẫn chưa trở về. Quyền phương trượng (người tạm giữ vị trí phương trượng) cảm thấy vô cùng áp lực. Lần đầu chủ trì buổi lễ long trọng như vậy, đầu ông ta vốn đã trọc, bây giờ lại càng bóng loáng.
Đau khổ lo lắng, cuối cùng cũng đến lúc tổ chức.
Giờ Thìn vừa đến, các hòa thượng chùa Bạch Vân tinh thần sung mãn mở cửa chùa, chuẩn bị nghênh đón biển người bên ngoài tới dự lễ.
Kẽo kẹt.. Theo tiếng mở cửa nặng nề vang lên, các tăng nhân đứng thành hai hàng chắp hai tay trước ngực, cùng nhau đọc vang phật hiệu: "A Di Đà Phật."
Tiếng pháp hiệu vang lên đinh tai nhức óc. Âm thanh rơi xuống..
Vù~
Vù~
Vù~
Gió bấc lạnh thấu xương thổi vù vù bên tai, ngoại trừ tiếng gió, không còn âm thanh nào khác. Tỉ như, không có tiếng đám đông huyên náo ồn ào.
Tình huống gì đây?
Hàng năm đến lễ Khai sơn, cửa chính vừa mở, lập tức có rất đông dân chúng tranh nhau xông tới, muốn tranh được thắp cây hương đầu tiên. Năm nay là sao đây?
Quyền phương trượng vốn đang chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt cúi đầu, một mặt thành kính, không nghe thấy động tĩnh gì, khóe miệng giật một cái, kinh ngạc mở mắt ngẩng đầu nhìn lại. Ngoài cửa chùa, trống rỗng, không có một bóng người.
Ông ta cố gắng nhìn lại, chỉ thấy một mảnh lá cây khô héo bị gió thổi, xoay chuyển rơi xuống.
Quyền phương trượng..
Một mặt hồ nghi đưa tay sờ cái ót trơn bóng của mình, quay đầu hỏi sư đệ bên cạnh: "Hôm nay không phải là ngày 15 tháng Giêng sao?"
Sư đệ một mặt không chắc chắn đáp: "Hẳn phải thế a! Dù sao hôm qua là ngày 14 tháng Giêng, đến phiên ta quét nhà xí, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay hẳn phải là ngày 15 tháng Giêng."
Nói rồi, sư đệ chợt há to miệng hỏi: "Chẳng lẽ hôm qua không phải đến phiên ta quét nhà xí?"
Vẻ mặt kia, tươi sống biểu thị: Mẹ nó, ta bị người ta hố rồi!
Một đám tăng nhân, nhìn chằm chằm cổng chùa trống rỗng, trong lúc nhất thời, chân tay luống cuống. Làm sao bây giờ! Đại lễ khai sơn tổ chức rõ lớn, thế mà không có ai đến tham gia!
Sau khi chắc chắn hôm nay là ngày 15 tháng Giêng, quyền phương trượng nhìn chằm chằm cổng chùa vắng tanh vắng ngắt, cõi lòng vốn khẩn trương thấp thỏm, chợt buông lỏng, thậm chí còn phun lên một cỗ mừng thầm. Ông ta mặc niệm đếm đến 10, nếu như vẫn không có người tới, vậy thì đại lễ khai sơn năm nay liền kết thúc hoàn mỹ.
Một(người đừng tới), hai(người đừng tới), ba(người đừng tới)..
Quyền phương trượng nhìn chằm chằm đại môn, mặt không biểu tình, yên lặng đếm. Đếm tới ba, chợt một hồi tiếng vó ngựa đang tới gần.
Quyền phương trượng.. vẻ mặt vốn tường hòa, chợt dữ tợn trong nháy mắt.
Tiếng vó ngựa tiến tới gần, một nhóm ước chừng bảy tám hán tử cưỡi ngựa xuất hiện ở trước mặt các tăng nhân.
Tình cảnh kia.. Một đám chừng trên trăm tăng nhân, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm nhóm người đang tới gần.
Người tới gần..
Gia Luật một mặt khó hiểu nhìn đám tăng nhân phía trước, không nhịn được đưa tay gãi ót. Tình huống gì đây? Không phải nói đại lễ khai sơn của chùa Bạch Vân thanh thế hùng vĩ sao? Người đâu? Bọn hắn tới chậm à?
Tới gần đại môn, nhóm Gia Luật tung người xuống ngựa, Gia Luật đi lên phía trước, dùng chất giọng lơ lớ hỏi: "Xin hỏi, hôm nay là ngày đại lễ khai sơn của quý tự phải không?"
Một đám hòa thượng cùng nhau nhìn về phía Quyền phương trượng.
Ngay lúc vừa rồi, trong lòng Quyền phương trượng đã mặc niệm xong 10 tiếng đếm.
Hai tay hợp nhất, niệm một câu phật hiệu với Gia Luật nói: "Hôm nay chính là ngày bản tự tổ chức đại lễ khai sơn, có điều, thí chủ tới chậm rồi, đại lễ khai sơn của chùa ta, đã kết thúc."
Gia Luật.. giật giật khóe mắt, nghẹn họng trân trối nhìn tăng nhân trước mặt. Kết thúc?
"Đại lễ khai sơn này, không phải giờ Thìn mới bắt đầu sao?"
Quyền phương trượng hiền hòa đáp: "Phải."
Gia Luật.. "Bây giờ chẳng phải là giờ Thìn sao?"
Quyền phương trượng vẫn hiền lành như cũ đáp: "Phải."
Gia Luật.. "Vậy sao đã kết thúc rồi?"
Quyền phương trượng trung khí mười phần đáp: "Không dối gạt thí chủ ngài, bần tăng cũng vừa mới biết được, đại lễ khai sơn của chúng ta, vừa lúc bắt đầu, liền đã hạ màn kết thúc."
Gia Luật.. Mẹ nó!
Quyền phương trượng cười tủm tỉm nói với Gia Luật: "Không kịp đến tham gia đại lễ khai sơn năm nay, bần tăng cũng thay thí chủ cảm thấy khổ sở, có điều, thí chủ chớ có nản chí, ngày mai chùa ta sẽ mời cơm chay, thí chủ có thể đến sớm."
Nói rồi, quyền phương trượng lại niệm một câu pháp hiệu.
"Bần tăng phải dẫn đệ tử đi chuẩn bị cho bữa cơm chay ngày mai, hôm nay chùa Bạch Vân đóng cửa một ngày, thí chủ xin cứ tự nhiên."
Nói xong, quyền phương trượng lui về sau một bước, hai hòa thượng bên cạnh ông kiệt lực giữ cho gương mặt cương cứng, kiệt lực không để cho mình lộ ra vẻ vui mừng, nhanh chóng đóng cửa chùa.
Phải biết, đại lễ khai sơn hàng năm, dân chúng vui vẻ mừng rỡ, bọn họ lại mệt mỏi đến nằm liệt trên kháng cả một ngày.
Cửa chùa được đóng lại, sư đệ của Quyền phương trượng có chút bận tâm quay sang nói: "Sư huynh, chúng ta làm như vậy là không tốt lắm, phải không?"
Quyền phương trượng lắc đầu, đáp: "Người bên ngoài, là người Bắc Yên, đại lễ khai sơn tốt đẹp, bách tính huyện Thanh Hà không một ai đến, ngược lại là đến một người Bác Yên giả trang người Hán, ngươi nói xem, còn có cách nào tốt hơn so với đóng cửa tiễn khách sao?"
Sư đệ lắc đầu, đáp: "Không có."
Chợt ý thức được cái gì, lại nhìn sang Quyền phương trượng hỏi: "Sao ssư huynh biết hắn là người Bắc Yên?"
"Năm ngoái ta cùng phương trượng đi Bình Châu làm việc, từng gặp qua hắn."