Chương 147: Nguyên nhân
Năm ngoái, Hồ Vi Nhạc còn ở trong chùa. Khi ấy đi Bình Châu làm chuyện gì đó, ông không rõ ràng lắm, nhưng mà lúc phương trượng nói chuyện với người ta, từ xa ông nhìn thấy một hán tử kéo một tiểu cô nương đi. Hán tử kia, chính là người vừa đứng ngoài cửa. Ông còn nhớ rõ như vậy, cũng không phải bởi vì hán tử kia lôi kéo một tiểu cô nương, mà là vì, đang kéo, đột nhiên lại xuất hiện một người, trực tiếp đá thẳng vào háng hắn.
Tình cảnh kia.. Chậc chậc. Chắc chắn là rất đau háng a.
Sau khi Quyền phương trượng nói chuyện với sư đệ, liền trở về thiền phòng.
Ngoài cổng chùa Bạch Vân. Gia Luật đứng ngổn ngang trong gió bấc. Hắn tân tân khổ khổ an bài mưu đồ suốt nửa tháng. Bây giờ, phương trượng lại nói với đại lễ khai sơn đã kết thúc? Hắn còn bố trí cái gì? Thật chẳng khác gì, tân tân khổ khổ hoài thai mười tháng, kết quả rặn cả một buổi sáng lại chỉ ra được một quả rắm a! Hắn còn chuẩn bị trong đại lễ khai sơn này, để cho dân chúng huyện Thanh Hà chứng kiến thi thể ở phía sau núi nữa mà! Bây giờ thì còn chứng kiến thế nào!
Bất ngờ cùng phẫn nộ đập xuống giữa đầu, Gia Luật tức giận đến toàn thân phát run, giận dữ, liền quên mất phải nói tiếng Hán, trực tiếp dùng tiếng Bắc Yên để nói.
"Đi thăm dò, tra cho ta, đến cùng là vì sao lại không có ai tới!"
Dọa cho một bên tùy tùng đứng bên cạnh cuống quít nhắc nhở: "Đại nhân, chúng ta đang ở huyện Thanh Hà, không phải ở Bình Châu."
Gia Luật tức giận nguýt hắn một cái, trở mình lên ngựa. Một đoàn người hứng thú bừng bừng tới, lại tức giận hầm hầm bỏ đi.
Chân núi, tại một nhà dân.
Chu Thanh dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: "Trò hay lúc nào thì tới?"
Nửa đêm nàng đã đi theo Thẩm Lệ đến đây rồi. Vốn cho rằng, vừa tới liền có thể lập tức phát tài cơ! Kết quả thì sao! Cùng với Thẩm Lệ mặt đối mặt, nửa đêm ngồi ăn một nồi lẩu! Nhà nàng chính là một tiệm lẩu, thế mà phải hơn nửa đêm chạy tới một nhà dân dưới chân núi để ăn!
Trong quá trình ăn uống, Thẩm Lệ nói cho nàng rất nhiều chuyện lý thú ở kinh thành, nàng ăn rất vui vẻ.
Nhưng mà..
"Nhanh, rất nhanh liền có thể bắt đầu."
Thẩm Lệ vừa nói xong, một tùy tùng ở bên ngoài đã nhanh chóng chạy đến. Vốn hắn dự định thấp giọng nói bên tai Thẩm Lệ vài câu, nhưng Thẩm Lệ lại khoát tay, ra hiệu hắn không cần phải làm như thế.
Tùy tùng nhân tiện nói: "Đoàn người của Gia Luật đang đi xuống núi."
Chu Thanh..
Không chỉ Chu Thanh chấn kinh, ngay cả Thẩm Lệ cũng phải nhăn hai hàng mày lại, nhìn sang tùy tùng.
"Đi?"
Tùy tùng gật đầu: "Đại lễ khai sơn năm nay, chỉ làm trong nháy mắt."
Thẩm Lệ..
Chu Thanh hồ nghi nhìn về phía Thẩm Lệ, hỏi: "Đại lễ khai sơn?"
Thẩm Lệ giải thích nói: "Hàng năm vào ngày 15 tháng Giêng, chùa Bạch Vân sẽ tổ chức đại lễ khai sơn, đến giờ Thìn, bị ngọn núi bị phong lại mấy ngày sẽ được mở ra, cơ hồ bách tính của cả huyện thành đều sẽ lên núi dạo chơi. Cỗ thi thể phía sau núi kia, chính là Gia Luật chôn vào. Hắn muốn trong đại lễ khai sơn này, ngay trước mặt dân chúng, để cho cỗ thi thể kia xuất hiện. Bởi vì thi thể mặc gấm Nguyệt Hoa Cẩm, nhất định sẽ kinh động ảnh vệ tại huyện Thanh Hà. Đến lúc đó, hắn có thể tra truy nguồn gốc để tìm được ta."
Chu Thanh.. ta hiểu rồi, ngươi đây là định tương kế tựu kế, Gia Luật muốn tìm hiểu nguồn gốc, ngươi liền muốn gậy ông đập lưng ông.
Nhưng mà.. Cái này thì có quan hệ gì với việc ngươi nửa đêm đến tìm ta đi kiếm bộn tiền?
"Cho nên?"
"Cho nên, màn kịch hay ta nói với nàng, sẽ bắt đầu vào giờ Thìn lúc đại lễ khai sơn bắt đầu."
Dừng một chút, Thẩm Lệ nở nụ cười: "Sở dĩ nửa đêm liền dẫn nàng qua đây, là bởi vì, ta nhớ nàng."
Chúng tùy tùng của Thẩm Lệ.. Trời đất quỷ thần ơi! Đây là lão đại của họ sao? Lão đại, nhân vật thiết lập của ngài không phải như thế đâu!
Chu Thanh.. Trời đất quỷ thần ơi! Ta thế mà lại không có lời gì để chống đỡ?
Chu Thanh nhíu mày, hóa đá nhìn chằm chằm Thẩm Lệ, mất nửa ngày mà tâm tình vẫn không thể trở lại bình thường. Cuối cùng, thì một đêm không ngủ, nên đầu óc Chu Thanh phản ứng có chút chậm chạp. Nếu là bình thường, phản ứng đầu tiên của nàng chắc chắn là đứng dậy, tiếp đó vỗ vai Thẩm Lệ một cái. Không có vấn đề gì là một cái vỗ vai không giải quyết được.
Hóa đá nửa ngày, Chu Thanh hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía người tùy tùng kia, hỏi: "Ngươi vừa mới nói, đại lễ khai sơn chỉ cử hành trong nháy mắt? Vì sao?"
Ánh mắt tùy tùng phức tạp nhìn Chu Thanh đáp: "Bởi vì tiệm lẩu Nồi Đồng Xuyến trong huyện thành, đúng vào giờ Thìn sẽ bắt đầu phát miễn phí cá tiêu cay."
Một câu nói, đã suýt chút nữa khiến cho Chu Thanh ngã cắm đầu xuống đất.
Vì muốn ngày đầu tiên khai trương có thể hấp dẫn một lượng lớn thực khách, Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm đã thống nhất, trong ngày khai trương, sẽ phát miễn phí cả tiêu cay do Triệu thị làm. Nhưng mà, chỉ phát đúng vào giờ Thìn a.
Đã không đợi được kịch hay, hẹn hò lúc nửa đêm cũng đã xong, Chu Thanh cùng Trầm Lệ thu thập một chút, rồi chạy thẳng về huyện thành.
Lúc họ về đến nơi, trước cửa tiệm lẩu, đã có một biển người đứng sẵn. Đợi đến khi chen vào giữa đám người, Chu Thanh cuối cùng cũng hiểu vì sao bách tính huyện thành tình nguyện từ bỏ đại lễ khai sơn cũng muốn chen đến cửa tiệm nhà nàng. Căn bản không phải là vì cá tiêu cay!
Tam thúc của nàng đang làm một hoạt động rút thăm trúng thưởng a.
Giờ Thìn bắt đầu rút. Người của cả huyện thành, đều có thể tham gia, nhưng mà thời hạn rút thưởng chỉ là nửa canh giờ.
Thiết lập ba giải đặc biệt, người trúng thưởng có thể mang theo ba bằng hữu đến tiệm Nồi Đồng Xuyến ăn miễn phí ba lần, đồng thời còn nhận được một thẻ giảm giá cả năm của bản điếm.
Thiết lập năm giải nhì, người trúng thưởng có thể một mình đến tiệm Nồi Đồng Xuyến ăn miễn phí ăn ba lần, đồng thời thu được một thẻ giảm giá cả năm của bản điếm.
Thiết lập 10 giải ba, người trúng thưởng có thể nhận được một thẻ giảm giá cả năm của bản điểm.
Phàm là thực khách có thẻ giảm giá, sẽ được giảm nửa giá món chay, món mặn mua hai tặng một, còn có lễ vật nhỏ đáng yêu.
Vừa đọc xong tờ giấy thông báo dán trước cửa tiệm, Chu Thanh lập tức.. Đây rõ ràng là một người cổ đại, sao có thể nghĩ tới thủ đoạn tuyên truyền bậc này? Rõ ràng trong những tiểu thuyết xuyên việt nàng từng đọc, người có thể làm ra loại chuyện như vậy, không phải đều là những người hiện đại xuyên không sao? Dù cho người hiện đại kia là một kẻ thất bại ở hiện đại, thì sau khi xuyên về cổ đại liền giống như bị đột biến gien mà trở nên trâu bò cả đám.
Những người cổ đại kia, không phải đều là công cụ thôi sao? Như thế nào đến nàng xuyên không, lại trở thành công cụ của người khác thế?
Chu Hoài Lâm cùng Triệu thị bận bịu việc bốc thăm trúng thường bên ngoài tiệm lẩu, Chu Bình liếc nhìn thấy Chu Thanh, đắc ý kéo nàng vào cửa hàng.
"Đại tỷ!"
Ngửa đầu nhìn Chu Thanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, hiển hách bày tỏ: Nhanh khen ngợi ta!
Chu Thanh.. "Trò rút thưởng này, là đệ nghĩ ra?"
Chu Bình lập tức chống nạnh gật đầu: "Đúng vậy!"
Phía sau Chu Bình, Chu Dao nhấc tay vỗ bốp một cái vào đầu thằng nhóc, mắng: "Đúng cái đầu đệ! Rõ ràng là ta nghĩ ra."
Chu Bình lập tức ôm đầu giậm chân: "Tỷ chỉ nghĩ đến, nhưng mà, là ta nói cho cha mẹ nghe, hơn nữa cũng là ta sáng sớm chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ kêu gào, là ta kéo khách nhân tới!"
Chu Thanh..
Nói xong, Chu Bình trợn trắng mắt nhìn Chu Dao một cái, tiếp đó ôm chặt lấy cánh tay Chu Thanh.
"Đại tỷ, tỷ của ta chỉ là đọc trong một chút thoại bản bình thường không có gì mới lạ, tiếp đó học được một vài thủ đoạn bình thường không có gì mới lạ, còn chuyện mời chào khách nhân, đều là ta làm! Là ta! Ta!"
Chu Thanh kinh ngạc nhìn về phía Chu Dao hỏi: "Muội học trong thoại bản sao?"
Chu Dao có chút ngượng ngùng, hai gò má ửng đỏ gật gật đầu, đáy mắt lại mang theo hưng phấn đáp: "Vốn chỉ là muốn thử một chút, không ngờ lại hiệu quả như vậy."
Chu Bình liền nói: "Đây còn không phải là bởi vì đệ đệ của tỷ lợi hại sao!"
Chu Thanh.. Nàng vẫn luôn biết Chu Dao đang đọc thoại bản, hơn nữa để cho tiện đọc sách, Chu Dao thậm chí còn chuyển đến dãy nhà sau ở. Không ngờ, tưởng đọc để giải trí thôi mà cũng có thể dùng.
"Nhưng.. hôm nay không phải là đại lễ khai sơn sao?"
Chu Thanh thực sự nghĩ không ra, vì cái gì mọi người không đi tham gia đại lễ khai sơn mà lại tụ tập tại tiệm nhà nàng để rút thưởng. Không phải là cổ nhân rất xem trọng phong kiến mê tín sao?
Nghe Chu Thanh hỏi, Chu Bình lập tức đáp lời: "Những năm qua mọi người tham gia đại lễ khai sơn, đó là bởi vì chùa Bạch Vân sẽ chọn ba mươi người ăn miễn phí một tháng thức ăn chay, so với thức ăn chay, bọn họ đương nhiên càng muốn trúng thưởng của nhà chúng ta hơn!"
Chu Thanh.. Thì ra là thế!
Theo lý thuyết, bọn họ đã thành công dùng thức ăn mặn giành được khách nhân từ chùa Bạch Vân a!
Đang nói chuyện, bên ngoài chợt có tiếng hò hét ầm ĩ.
Tình cảnh kia.. Chậc chậc. Chắc chắn là rất đau háng a.
Sau khi Quyền phương trượng nói chuyện với sư đệ, liền trở về thiền phòng.
Ngoài cổng chùa Bạch Vân. Gia Luật đứng ngổn ngang trong gió bấc. Hắn tân tân khổ khổ an bài mưu đồ suốt nửa tháng. Bây giờ, phương trượng lại nói với đại lễ khai sơn đã kết thúc? Hắn còn bố trí cái gì? Thật chẳng khác gì, tân tân khổ khổ hoài thai mười tháng, kết quả rặn cả một buổi sáng lại chỉ ra được một quả rắm a! Hắn còn chuẩn bị trong đại lễ khai sơn này, để cho dân chúng huyện Thanh Hà chứng kiến thi thể ở phía sau núi nữa mà! Bây giờ thì còn chứng kiến thế nào!
Bất ngờ cùng phẫn nộ đập xuống giữa đầu, Gia Luật tức giận đến toàn thân phát run, giận dữ, liền quên mất phải nói tiếng Hán, trực tiếp dùng tiếng Bắc Yên để nói.
"Đi thăm dò, tra cho ta, đến cùng là vì sao lại không có ai tới!"
Dọa cho một bên tùy tùng đứng bên cạnh cuống quít nhắc nhở: "Đại nhân, chúng ta đang ở huyện Thanh Hà, không phải ở Bình Châu."
Gia Luật tức giận nguýt hắn một cái, trở mình lên ngựa. Một đoàn người hứng thú bừng bừng tới, lại tức giận hầm hầm bỏ đi.
Chân núi, tại một nhà dân.
Chu Thanh dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: "Trò hay lúc nào thì tới?"
Nửa đêm nàng đã đi theo Thẩm Lệ đến đây rồi. Vốn cho rằng, vừa tới liền có thể lập tức phát tài cơ! Kết quả thì sao! Cùng với Thẩm Lệ mặt đối mặt, nửa đêm ngồi ăn một nồi lẩu! Nhà nàng chính là một tiệm lẩu, thế mà phải hơn nửa đêm chạy tới một nhà dân dưới chân núi để ăn!
Trong quá trình ăn uống, Thẩm Lệ nói cho nàng rất nhiều chuyện lý thú ở kinh thành, nàng ăn rất vui vẻ.
Nhưng mà..
"Nhanh, rất nhanh liền có thể bắt đầu."
Thẩm Lệ vừa nói xong, một tùy tùng ở bên ngoài đã nhanh chóng chạy đến. Vốn hắn dự định thấp giọng nói bên tai Thẩm Lệ vài câu, nhưng Thẩm Lệ lại khoát tay, ra hiệu hắn không cần phải làm như thế.
Tùy tùng nhân tiện nói: "Đoàn người của Gia Luật đang đi xuống núi."
Chu Thanh..
Không chỉ Chu Thanh chấn kinh, ngay cả Thẩm Lệ cũng phải nhăn hai hàng mày lại, nhìn sang tùy tùng.
"Đi?"
Tùy tùng gật đầu: "Đại lễ khai sơn năm nay, chỉ làm trong nháy mắt."
Thẩm Lệ..
Chu Thanh hồ nghi nhìn về phía Thẩm Lệ, hỏi: "Đại lễ khai sơn?"
Thẩm Lệ giải thích nói: "Hàng năm vào ngày 15 tháng Giêng, chùa Bạch Vân sẽ tổ chức đại lễ khai sơn, đến giờ Thìn, bị ngọn núi bị phong lại mấy ngày sẽ được mở ra, cơ hồ bách tính của cả huyện thành đều sẽ lên núi dạo chơi. Cỗ thi thể phía sau núi kia, chính là Gia Luật chôn vào. Hắn muốn trong đại lễ khai sơn này, ngay trước mặt dân chúng, để cho cỗ thi thể kia xuất hiện. Bởi vì thi thể mặc gấm Nguyệt Hoa Cẩm, nhất định sẽ kinh động ảnh vệ tại huyện Thanh Hà. Đến lúc đó, hắn có thể tra truy nguồn gốc để tìm được ta."
Chu Thanh.. ta hiểu rồi, ngươi đây là định tương kế tựu kế, Gia Luật muốn tìm hiểu nguồn gốc, ngươi liền muốn gậy ông đập lưng ông.
Nhưng mà.. Cái này thì có quan hệ gì với việc ngươi nửa đêm đến tìm ta đi kiếm bộn tiền?
"Cho nên?"
"Cho nên, màn kịch hay ta nói với nàng, sẽ bắt đầu vào giờ Thìn lúc đại lễ khai sơn bắt đầu."
Dừng một chút, Thẩm Lệ nở nụ cười: "Sở dĩ nửa đêm liền dẫn nàng qua đây, là bởi vì, ta nhớ nàng."
Chúng tùy tùng của Thẩm Lệ.. Trời đất quỷ thần ơi! Đây là lão đại của họ sao? Lão đại, nhân vật thiết lập của ngài không phải như thế đâu!
Chu Thanh.. Trời đất quỷ thần ơi! Ta thế mà lại không có lời gì để chống đỡ?
Chu Thanh nhíu mày, hóa đá nhìn chằm chằm Thẩm Lệ, mất nửa ngày mà tâm tình vẫn không thể trở lại bình thường. Cuối cùng, thì một đêm không ngủ, nên đầu óc Chu Thanh phản ứng có chút chậm chạp. Nếu là bình thường, phản ứng đầu tiên của nàng chắc chắn là đứng dậy, tiếp đó vỗ vai Thẩm Lệ một cái. Không có vấn đề gì là một cái vỗ vai không giải quyết được.
Hóa đá nửa ngày, Chu Thanh hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía người tùy tùng kia, hỏi: "Ngươi vừa mới nói, đại lễ khai sơn chỉ cử hành trong nháy mắt? Vì sao?"
Ánh mắt tùy tùng phức tạp nhìn Chu Thanh đáp: "Bởi vì tiệm lẩu Nồi Đồng Xuyến trong huyện thành, đúng vào giờ Thìn sẽ bắt đầu phát miễn phí cá tiêu cay."
Một câu nói, đã suýt chút nữa khiến cho Chu Thanh ngã cắm đầu xuống đất.
Vì muốn ngày đầu tiên khai trương có thể hấp dẫn một lượng lớn thực khách, Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm đã thống nhất, trong ngày khai trương, sẽ phát miễn phí cả tiêu cay do Triệu thị làm. Nhưng mà, chỉ phát đúng vào giờ Thìn a.
Đã không đợi được kịch hay, hẹn hò lúc nửa đêm cũng đã xong, Chu Thanh cùng Trầm Lệ thu thập một chút, rồi chạy thẳng về huyện thành.
Lúc họ về đến nơi, trước cửa tiệm lẩu, đã có một biển người đứng sẵn. Đợi đến khi chen vào giữa đám người, Chu Thanh cuối cùng cũng hiểu vì sao bách tính huyện thành tình nguyện từ bỏ đại lễ khai sơn cũng muốn chen đến cửa tiệm nhà nàng. Căn bản không phải là vì cá tiêu cay!
Tam thúc của nàng đang làm một hoạt động rút thăm trúng thưởng a.
Giờ Thìn bắt đầu rút. Người của cả huyện thành, đều có thể tham gia, nhưng mà thời hạn rút thưởng chỉ là nửa canh giờ.
Thiết lập ba giải đặc biệt, người trúng thưởng có thể mang theo ba bằng hữu đến tiệm Nồi Đồng Xuyến ăn miễn phí ba lần, đồng thời còn nhận được một thẻ giảm giá cả năm của bản điếm.
Thiết lập năm giải nhì, người trúng thưởng có thể một mình đến tiệm Nồi Đồng Xuyến ăn miễn phí ăn ba lần, đồng thời thu được một thẻ giảm giá cả năm của bản điếm.
Thiết lập 10 giải ba, người trúng thưởng có thể nhận được một thẻ giảm giá cả năm của bản điểm.
Phàm là thực khách có thẻ giảm giá, sẽ được giảm nửa giá món chay, món mặn mua hai tặng một, còn có lễ vật nhỏ đáng yêu.
Vừa đọc xong tờ giấy thông báo dán trước cửa tiệm, Chu Thanh lập tức.. Đây rõ ràng là một người cổ đại, sao có thể nghĩ tới thủ đoạn tuyên truyền bậc này? Rõ ràng trong những tiểu thuyết xuyên việt nàng từng đọc, người có thể làm ra loại chuyện như vậy, không phải đều là những người hiện đại xuyên không sao? Dù cho người hiện đại kia là một kẻ thất bại ở hiện đại, thì sau khi xuyên về cổ đại liền giống như bị đột biến gien mà trở nên trâu bò cả đám.
Những người cổ đại kia, không phải đều là công cụ thôi sao? Như thế nào đến nàng xuyên không, lại trở thành công cụ của người khác thế?
Chu Hoài Lâm cùng Triệu thị bận bịu việc bốc thăm trúng thường bên ngoài tiệm lẩu, Chu Bình liếc nhìn thấy Chu Thanh, đắc ý kéo nàng vào cửa hàng.
"Đại tỷ!"
Ngửa đầu nhìn Chu Thanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, hiển hách bày tỏ: Nhanh khen ngợi ta!
Chu Thanh.. "Trò rút thưởng này, là đệ nghĩ ra?"
Chu Bình lập tức chống nạnh gật đầu: "Đúng vậy!"
Phía sau Chu Bình, Chu Dao nhấc tay vỗ bốp một cái vào đầu thằng nhóc, mắng: "Đúng cái đầu đệ! Rõ ràng là ta nghĩ ra."
Chu Bình lập tức ôm đầu giậm chân: "Tỷ chỉ nghĩ đến, nhưng mà, là ta nói cho cha mẹ nghe, hơn nữa cũng là ta sáng sớm chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ kêu gào, là ta kéo khách nhân tới!"
Chu Thanh..
Nói xong, Chu Bình trợn trắng mắt nhìn Chu Dao một cái, tiếp đó ôm chặt lấy cánh tay Chu Thanh.
"Đại tỷ, tỷ của ta chỉ là đọc trong một chút thoại bản bình thường không có gì mới lạ, tiếp đó học được một vài thủ đoạn bình thường không có gì mới lạ, còn chuyện mời chào khách nhân, đều là ta làm! Là ta! Ta!"
Chu Thanh kinh ngạc nhìn về phía Chu Dao hỏi: "Muội học trong thoại bản sao?"
Chu Dao có chút ngượng ngùng, hai gò má ửng đỏ gật gật đầu, đáy mắt lại mang theo hưng phấn đáp: "Vốn chỉ là muốn thử một chút, không ngờ lại hiệu quả như vậy."
Chu Bình liền nói: "Đây còn không phải là bởi vì đệ đệ của tỷ lợi hại sao!"
Chu Thanh.. Nàng vẫn luôn biết Chu Dao đang đọc thoại bản, hơn nữa để cho tiện đọc sách, Chu Dao thậm chí còn chuyển đến dãy nhà sau ở. Không ngờ, tưởng đọc để giải trí thôi mà cũng có thể dùng.
"Nhưng.. hôm nay không phải là đại lễ khai sơn sao?"
Chu Thanh thực sự nghĩ không ra, vì cái gì mọi người không đi tham gia đại lễ khai sơn mà lại tụ tập tại tiệm nhà nàng để rút thưởng. Không phải là cổ nhân rất xem trọng phong kiến mê tín sao?
Nghe Chu Thanh hỏi, Chu Bình lập tức đáp lời: "Những năm qua mọi người tham gia đại lễ khai sơn, đó là bởi vì chùa Bạch Vân sẽ chọn ba mươi người ăn miễn phí một tháng thức ăn chay, so với thức ăn chay, bọn họ đương nhiên càng muốn trúng thưởng của nhà chúng ta hơn!"
Chu Thanh.. Thì ra là thế!
Theo lý thuyết, bọn họ đã thành công dùng thức ăn mặn giành được khách nhân từ chùa Bạch Vân a!
Đang nói chuyện, bên ngoài chợt có tiếng hò hét ầm ĩ.