Chương 5
24.
Gần đến Tết, kinh thành lại có tuyết, ta ở trong nhà, ôm chặt chiếc lò sưởi tay của mình, không muốn cử động. Mấy hôm nay ta cảm thấy khá buồn chán nên cố ý tìm một tiểu thái giám biết ăn nói đến kể chuyện cho ta nghe.
Tiểu hoàng tôn đã mấy ngày không thể đến đây, đợt này tuyết đậm, rơi dày đến mức có khi ta giẫm lên cũng ngập đến thắt lưng. Đương nhiên, chủ yếu là sợ nó bị cóng c.hết.
Sức khỏe đứa nhỏ mới là quan trọng nhất. Vì thế chúng ta bắt đầu truyền thư cho nhau.
Nhưng ta không ngờ, tâm trạng vui vẻ của ta lại bị phá hỏng bởi lá thư đến từ xa kia của phụ thân. Khi cầm lá thư trên tay, ta còn sửng sốt một chút, đây hình như là lần đầu tiên phụ thân viết thư cho ta, không thể nào là tình phụ tử bùng nổ được nhỉ?
Có ba trang viết đầy chữ, một trang nói về việc ông ấy vất vả thế nào khó khăn thế nào, hy sinh như nào cho gia đình, hai trang còn lại thì toàn bộ là khiển trách ta không màng đến tình cảm tỷ muội.
Ôi, đọc xong là ta lại tức đ.i.ên lên, ông ấy vất vả, ông ấy khó khăn, nhưng tại sao ông ấy không nghĩ nếu ông ấy không nói lắm thì ta có tống cổ ông ấy đến một nơi rất xa hay không? Còn viết thư nói ta? Đùa nhau à? Ta chỉ hy vọng ông ấy chịu khó làm việc để có thể hiểu được sự vất vả của cuộc sống, chứ ông ấy tưởng rằng chỉ cần đọc sách là sẽ có tất cả mọi thứ sao?
Ta chỉ muốn ông ấy biết bài học làm người, để ông ấy biết rõ những người như ông ấy sẽ bị chỉnh cho thảm hại thế nào. Về phần khiển trách, sau khi suy nghĩ, chỉ có thể là Tam tỷ viết thư cho phụ thân, nếu không thì phụ thân đang núi cao đường xa như vậy làm sao biết được chuyện ở kinh thành.
Không biết trong thư Tam tỷ nói cái gì, mà phụ thân ta không trách tên khốn phụ bạc Ngô Dục đánh Tam tỷ, mà lại trách ta? Người còn không phải do ta chọn, lúc trước phụ thân ta không phải là người thanh cao nhất hay sao? Bây giờ thế mà vì Tam tỷ, còn biết đi cửa sau?
“Nương nương, mọi thứ đã sẵn sàng rồi ạ.”
Ta cầm danh sách lên xem, đó là quà Tết ta đã chuẩn bị trước cho Nhị tỷ và Tam tỷ, đó là một danh sách dài các loại vải, đồ trang sức, điểm tâm, đồ lặt vặt quý hiếm được tiến cống...
"Giữ lại vải và thức ăn, còn lại thì bỏ đi." Bức thư này khiến ta không muốn cho đi bất cứ thứ gì, nên ta sẽ để cho các tỷ ấy thử xem cảm giác trăm việc phải lo của phu thê nghèo hèn, tiền ăn còn không có thì tình yêu có là gì? Hơn nữa, cái gọi là tình cảm của Tam tỷ kia, theo ta, giống như ăn phân vậy, làm người khác ghê tởm.
Tiến Bảo cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn ta: "Dạ vâng."
Khi bà ấy quay lại, lại mang đến cho ta một tin tức không muốn nghe khác. Nhị tỷ của ta, Nhị tỷ mà lúc trước đã dứt khoát hòa li kia, giờ lại ở bên lão gia hỏa đó.
Ta, ta mừng vì mình còn trẻ, nếu không có thể ta sẽ bị tỷ ấy làm cho tức đến mức không thở được mất.
Tỷ ấy làm sao lại như vậy, ta nhớ rõ ràng là tỷ ấy không thích lão gia hỏa kia mà, cũng không có vẻ động lòng gì như Tam tỷ. Sao đấy nhỉ? Hay là sau khi nhìn thấy Tam tỷ bị đánh, thì tỷ ấy cũng hoài niệm?
25.
Trong yến tiệc đêm Giao thừa, Hoàng hậu cố ý cử người đến hỏi ta, có cần xếp chỗ cho các tỷ muội của ta không, tất nhiên là ta từ chối.
Đây là lần đầu tiên ta chính thức đón Giao thừa trong cung, mặc dù năm ngoái ta cũng ở trong cung, nhưng trùng hợp lại trùng với thời điểm tiên hoàng băng hà, nên trừ tịch cũng không làm gì nhiều.
Nói thật thì không thú vị chút nào, đồ ăn được truyền tới gần như nguội lạnh, tuy rằng trong cung ấm áp nhưng ta không muốn ăn đồ nguội, hơn nữa còn phải ngồi ngay ngắn liên tục. Đối với người đã lười biếng một năm này là ta thì có chút khó khăn.
Ta nhìn quanh, dường như chỉ có mình ta cảm thấy khó chịu, Hoàng đế và Hoàng hậu đều đang mỉm cười, quần thần cũng hòa hợp vui vẻ, ngay cả Tiểu hoàng tôn cũng đang ngồi đoan đoan chính chính, có lẽ là vì mùa đông trời lạnh, nên Tiểu hoàng tôn mặc khá nhiều quần áo, nhìn giống như một quả bóng tròn.
Chắc là cảm nhận được ánh mắt của ta nên Tiểu hoàng tôn nhìn về phía ta, mỉm cười ngọt ngào, ta lập tức quyết định ngày mai sẽ nhét thêm thật nhiều vào phong bao lì xì đỏ, không thể cưỡng lại được Tiểu hoàng tôn dễ thương khả ái mà.
Yến hội bắt đầu được hơn phân nửa, ta sai người đến thưa với Hoàng đế rằng ta tuổi tác đã cao không thể thức khuya được, nên phải về trước. Hoàng đế nghĩ thế nào thì ta không biết, ta chỉ biết cung nữ ta phái đi sau khi nghe ta nói xong thì khóe mắt giật giật.
Ta biết ý của nàng ta nói là, Thái hậu, người nhìn mình xem, những người trong hoàng thất ở đây, ngoại trừ Tiểu hoàng tôn ra, thì ai mà không lớn tuổi hơn người cơ chứ?
Hoàng đế vẫn đồng ý nên ta vội vàng lui về, sau khi trở về, tiểu trù phòng dọn lên cho ta một bàn đồ ăn nóng hôi hổi, quả nhiên ăn nóng là thoải mái nhất.
Ngày đầu tiên của năm mới, ngày này bận rộn muốn c.hết, rất là mệt mỏi.
Cũng may ta tranh thủ lúc rảnh rỗi dỗ Tiểu hoàng tôn vài câu, nếu không thì hỏng bét. Những ngày này kéo dài đến tận mùng 3 Tết, mệt mỏi vô cùng.
Cái lần cũng mệt như vậy trước đây là lần mà ta đi mua củi vào mùa đông, không có tiền thuê người giao đến tận nhà nên phải tự mình xách về, kết quả về đến nhà bị phụ thân mắng cho một trận, nói ta không giống dáng vẻ của một tiểu thư khuê các, không giống Tam tỷ nhã nhặn.
Nhưng ông ấy không nghĩ được là nếu ta cũng giống Tam tỷ, thì nhà chúng ta đã c.hết cóng từ lâu rồi.
Thật là bưng bát lên ăn, rồi đặt bát xuống chửi má nó, có bản lĩnh thì đừng dùng củi của ta luôn đi.
Cũng may bây giờ mọi chuyện đã khác, tuy mệt mỏi nhưng một năm cũng chỉ có mệt mấy ngày này mà thôi, không giống Hoàng đế và Hoàng hậu vất vả như vậy, quả nhiên làm tiền bối cũng có chỗ tốt.
26.
Qua ngày mười lăm, ta mới nhận ra cả Tết này, Nhị tỷ và Tam tỷ vậy mà lại không đến gặp ta. Phản ứng đầu tiên của ta không phải là thở phào nhẹ nhõm mà lo lắng các tỷ ấy có phải lại bị đánh, trên mặt có vết thương nên không tiện ra ngoài hay không.
Đừng trách ta suy nghĩ quá đáng về hai tỷ phu hỗn trướng của mình, thực ra là do hai tỷ tỷ này của ta không biết tiến lên mà thôi. Phong tục của triều đại này tương đối cởi mở, việc nữ tử tái giá cũng không phải là việc gì mới lạ, tại sao các tỷ ấy lại cố chấp níu kéo một mối quan hệ đã mục nát?
Nghĩ tới nghĩ lui, ta quyết định cử người đến xem thử với danh nghĩa là tặng đồ, tránh cho việc lão phụ thân kia của ta từ vạn dặm xa xôi lại gửi thư mắng ta. Cung nữ được cử đi vừa ra ngoài, đã thấy Chiêu Tài mang theo một bức thư tới.
Phản ứng đầu tiên của ta chính là: phụ thân ta sẽ lại không mắng ta làm cái chuyện xấu gì đi. Khi nhìn thấy trên phong thư là Ngô muội thân mến, cuối cùng ta cũng thở phào nhẹ nhõm, là Đại tỷ của ta.
Đã lâu không có tin tức gì của Đại tỷ, tỷ ấy ở khá xa nên thư đi cũng chậm. Sau khi đọc lá thư của Đại tỷ, cuối cùng ta cũng không còn cảm thấy nghẹn c.hết nữa.
Nửa đầu thư của Đại tỷ nói về chuyện riêng của tỷ ấy, ở giữa lại hỏi ta dạo này thế nào rồi, cuối thư thì ngầm nói rằng mọi chuyện không nhất thiết phải nghe theo phụ thân đâu.
Chắc tỷ ấy cũng biết về lá thư của phụ thân, chỉ là hình như Đại tỷ vẫn không hiểu rõ ta lắm, cho rằng ta là một đứa trẻ ngoan. Nhưng biết được tỷ ấy sống tốt cũng được rồi, ít nhất trong ba tỷ tỷ của ta cũng có một người không ngốc.
Mặc dù ta có chút oán hận các tỷ ấy nhưng dù sao vẫn là tỷ muội ruột thịt, ta vẫn mong các tỷ ấy có thể sống tốt hơn, còn phụ thân ta thì không nhất thiết phải như vậy.
Đang lúc ta đang suy nghĩ về tương lai thì người ta phái đi đã về, chỗ của Tam tỷ thì vẫn như cũ, nhưng chỗ của Nhị tỷ lại náo nhiệt hơn nhiều, không chỉ có một lão già mà còn có một đám trẻ con.
"Chuyện này là sao?"
Cung nữ cúi đầu, không xác định nói: “Có lẽ nhị cô nương thích náo nhiệt.”
Thích náo nhiệt cái quần đùi? Lúc trước ta từng nghe nói, lúc Nhị tỷ bị đánh, đám sói mắt trắng nhỏ đó ở bên cạnh trơ mắt ra nhìn, cản thì không cản, còn một đám thích gây phiền toái cho tỷ ấy.
Nếu thích loại náo nhiệt này thì tốt nhất nên nuôi vài con chó, ít nhất chúng cũng sẽ không cắn chủ.
Nhưng dù có bất mãn đến đâu thì ta cũng chẳng thể làm gì được, dù sao phu thê người ta cũng đang thâm tình với nhau, ta là người ngoài cũng không thể bình luận quá nhiều. Nhưng mà theo ta thấy thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày họ ngã sấp mặt thôi.
Chỉ là ta không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến ta bất ngờ không kịp phòng bị gì.
27.
Gần một năm sau, Nhị tỷ lại khóc sướt mướt đến gặp ta, tỷ ấy đang định nói thì ta nhanh chóng ngăn lại, đồng thời nhanh chóng sai người bưng lên điểm tâm và trái cây, ta muốn vừa nghe vừa ăn.
Thuận tiện, để người mang thêm trà cho Nhị tỷ, ta đoán chừng tỷ ấy có thể nói mất nửa ngày.
Sự thật chứng minh, tỷ ấy vừa khóc vừa nói với ta, tỷ ấy đào tim đào phổi đối xử tốt với lão già kia như thế nào, kết quả là lào già đó mang về cho tỷ ấy một đứa con ngoài giá thú, còn cả một nữ nhân.
"Đều đã hòa li rồi mà? Nhị tỷ, tỷ không phải là rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao?"
Nhị tỷ có lẽ không ngờ ta sẽ nói như vậy, nên do dự rồi nói tiếp: “Rốt cuộc đã từng là phu thê, ta sao có thể không còn chút tình cảm nào cơ chứ?”
"Đó không phải là điều tỷ đã nói lúc trước. Tỷ nói cái gì mà không cần hắn với cả muốn rời khỏi hắn, không thể nào nhanh như vậy mà tỷ đã quên rồi?"
“Chàng ấy không phải đã thay đổi rồi hay sao?”
“Đúng vậy.” Ta nói với thái độ chỉ xem náo nhiệt chứ không quá nghiêm túc: “Bây giờ đúng là không còn uống rượu hay đánh ai, nhưng hắn ta lại nuôi con riêng sau lưng tỷ.”
Không hiểu lão già này đang nghĩ gì, nếu hắn thích người khác, lại muốn ăn bám Nhị tỷ thì hắn chỉ việc nạp thiếp. Dựa theo tính tình của Nhị tỷ, tỷ ấy nhất định sẽ không nói gì. Thế mà hắn lại bí mật nuôi con riêng ở ngoài, đợi nó sinh ra rồi mới nói cho Nhị tỷ.
"Ta, ta…"
“Nhị tỷ, tỷ làm miếng nước cho nhuận giọng rồi nói này.”
"Nhuy Nương, muội thấy ta nên làm thế nào bây giờ?"
“Ta không biết.” Ta giúp cho bọn tỷ hòa li rồi, kết quả lại lén lút sống với nhau, sống tốt với nhau thì thôi đi, nhưng đây suốt ngày lục đục, ta cũng không dám yêu cầu bọn họ tách ra nữa.
"Nhuy Nương, có phải là ta đã sai rồi không?"
“Ta không hiểu đâu.” Ta sống cô đơn một mình, đáng thương vô cùng canh giữ cung điện nguy nga tráng lệ này, mỗi ngày chỉ có thể sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, làm sao mà xứng hiểu được tình yêu sâu đậm của các tỷ?
"Nhuy Nương, muội giúp ta nghĩ biện pháp đi mà."
“Sao tỷ không hỏi thử Tam tỷ một chút?”
“Tam muội?” Tỷ ấy dừng lại một chút rồi nói với ta: “Tam muội nói muốn ta một điều nhịn bằng chín điều lành, nhưng ta, ta không muốn.”
"Vậy tỷ muốn làm gì?"
"Ta..." Nhị tỷ im lặng, ta chậm rãi ăn một miếng điểm tâm, sờ cái bụng tròn trịa của mình, nghe Nhị tỷ quyết định: "Ta muốn đuổi mẹ con họ ra ngoài."
Tỷ suy nghĩ lâu như vậy, mới ra được một cái ý tưởng này, nhưng thật ra tỷ nên đuổi lão già kia cùng bầy sói mắt trắng nhỏ kia đi trước thì tốt hơn.
Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh*. Ta chợt nghĩ đến mẫu thân, trong trí nhớ của ta, mẫu thân thực ra cũng không khác Nhị tỷ của ta lắm, bà ấy biết phụ thân ta là loại người như vậy nhưng bà ấy vẫn cố gắng làm lụng vất vả vì ông ấy đến c.hết.
*Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh: có nghĩa là Đau xót cho số phận bất hạnh của họ, phẫn nộ vì họ không biết đấu tranh.
Có lẽ hồi đó bà ấy cũng từng có một thời nùng tình mật ý với phụ thân, nhưng trong trí nhớ của ta, mẫu thân luôn luôn bận rộn không ngừng, mặc những bộ quần áo vải thô khô cứng, bà ấy và phụ thân như những con người ở hai thế giới khác nhau.
Ta nghĩ, sở dĩ mẫu thân ta chấp nhận số phận cũng một phần là vì có bốn đứa con gái chúng ta, một phần là vì nhà mẹ đẻ của bà ấy không có ai. Nhưng Nhị tỷ thì khác, tỷ ấy không có con, cũng không phải không thể sống được nếu rời khỏi lão già kia, làm sao có thể cam chịu như vậy được?
“Vậy tỷ muốn đuổi như thế nào?” Nói xong, ta mới nhận ra Nhị tỷ đang nhìn mình chằm chằm, ta hỏi: “Nhị tỷ, chẳng lẽ tỷ muốn ta giúp sao?”
“Nhuy Nương, tỷ tỷ biết như vậy là không tốt, nhưng muội là Thái hậu, có tiền có thế, cho nên…”
"Dừng, cuộc sống này thế nào đều là tự tỷ làm ra, Nhị tỷ, không lẽ tỷ định trông cậy vào ta cả đời chắc?" Nhìn vẻ mặt khó xử của Nhị tỷ, ta không nói gì thêm, mời tỷ ấy trở về.
Gần đến Tết, kinh thành lại có tuyết, ta ở trong nhà, ôm chặt chiếc lò sưởi tay của mình, không muốn cử động. Mấy hôm nay ta cảm thấy khá buồn chán nên cố ý tìm một tiểu thái giám biết ăn nói đến kể chuyện cho ta nghe.
Tiểu hoàng tôn đã mấy ngày không thể đến đây, đợt này tuyết đậm, rơi dày đến mức có khi ta giẫm lên cũng ngập đến thắt lưng. Đương nhiên, chủ yếu là sợ nó bị cóng c.hết.
Sức khỏe đứa nhỏ mới là quan trọng nhất. Vì thế chúng ta bắt đầu truyền thư cho nhau.
Nhưng ta không ngờ, tâm trạng vui vẻ của ta lại bị phá hỏng bởi lá thư đến từ xa kia của phụ thân. Khi cầm lá thư trên tay, ta còn sửng sốt một chút, đây hình như là lần đầu tiên phụ thân viết thư cho ta, không thể nào là tình phụ tử bùng nổ được nhỉ?
Có ba trang viết đầy chữ, một trang nói về việc ông ấy vất vả thế nào khó khăn thế nào, hy sinh như nào cho gia đình, hai trang còn lại thì toàn bộ là khiển trách ta không màng đến tình cảm tỷ muội.
Ôi, đọc xong là ta lại tức đ.i.ên lên, ông ấy vất vả, ông ấy khó khăn, nhưng tại sao ông ấy không nghĩ nếu ông ấy không nói lắm thì ta có tống cổ ông ấy đến một nơi rất xa hay không? Còn viết thư nói ta? Đùa nhau à? Ta chỉ hy vọng ông ấy chịu khó làm việc để có thể hiểu được sự vất vả của cuộc sống, chứ ông ấy tưởng rằng chỉ cần đọc sách là sẽ có tất cả mọi thứ sao?
Ta chỉ muốn ông ấy biết bài học làm người, để ông ấy biết rõ những người như ông ấy sẽ bị chỉnh cho thảm hại thế nào. Về phần khiển trách, sau khi suy nghĩ, chỉ có thể là Tam tỷ viết thư cho phụ thân, nếu không thì phụ thân đang núi cao đường xa như vậy làm sao biết được chuyện ở kinh thành.
Không biết trong thư Tam tỷ nói cái gì, mà phụ thân ta không trách tên khốn phụ bạc Ngô Dục đánh Tam tỷ, mà lại trách ta? Người còn không phải do ta chọn, lúc trước phụ thân ta không phải là người thanh cao nhất hay sao? Bây giờ thế mà vì Tam tỷ, còn biết đi cửa sau?
“Nương nương, mọi thứ đã sẵn sàng rồi ạ.”
Ta cầm danh sách lên xem, đó là quà Tết ta đã chuẩn bị trước cho Nhị tỷ và Tam tỷ, đó là một danh sách dài các loại vải, đồ trang sức, điểm tâm, đồ lặt vặt quý hiếm được tiến cống...
"Giữ lại vải và thức ăn, còn lại thì bỏ đi." Bức thư này khiến ta không muốn cho đi bất cứ thứ gì, nên ta sẽ để cho các tỷ ấy thử xem cảm giác trăm việc phải lo của phu thê nghèo hèn, tiền ăn còn không có thì tình yêu có là gì? Hơn nữa, cái gọi là tình cảm của Tam tỷ kia, theo ta, giống như ăn phân vậy, làm người khác ghê tởm.
Tiến Bảo cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn ta: "Dạ vâng."
Khi bà ấy quay lại, lại mang đến cho ta một tin tức không muốn nghe khác. Nhị tỷ của ta, Nhị tỷ mà lúc trước đã dứt khoát hòa li kia, giờ lại ở bên lão gia hỏa đó.
Ta, ta mừng vì mình còn trẻ, nếu không có thể ta sẽ bị tỷ ấy làm cho tức đến mức không thở được mất.
Tỷ ấy làm sao lại như vậy, ta nhớ rõ ràng là tỷ ấy không thích lão gia hỏa kia mà, cũng không có vẻ động lòng gì như Tam tỷ. Sao đấy nhỉ? Hay là sau khi nhìn thấy Tam tỷ bị đánh, thì tỷ ấy cũng hoài niệm?
25.
Trong yến tiệc đêm Giao thừa, Hoàng hậu cố ý cử người đến hỏi ta, có cần xếp chỗ cho các tỷ muội của ta không, tất nhiên là ta từ chối.
Đây là lần đầu tiên ta chính thức đón Giao thừa trong cung, mặc dù năm ngoái ta cũng ở trong cung, nhưng trùng hợp lại trùng với thời điểm tiên hoàng băng hà, nên trừ tịch cũng không làm gì nhiều.
Nói thật thì không thú vị chút nào, đồ ăn được truyền tới gần như nguội lạnh, tuy rằng trong cung ấm áp nhưng ta không muốn ăn đồ nguội, hơn nữa còn phải ngồi ngay ngắn liên tục. Đối với người đã lười biếng một năm này là ta thì có chút khó khăn.
Ta nhìn quanh, dường như chỉ có mình ta cảm thấy khó chịu, Hoàng đế và Hoàng hậu đều đang mỉm cười, quần thần cũng hòa hợp vui vẻ, ngay cả Tiểu hoàng tôn cũng đang ngồi đoan đoan chính chính, có lẽ là vì mùa đông trời lạnh, nên Tiểu hoàng tôn mặc khá nhiều quần áo, nhìn giống như một quả bóng tròn.
Chắc là cảm nhận được ánh mắt của ta nên Tiểu hoàng tôn nhìn về phía ta, mỉm cười ngọt ngào, ta lập tức quyết định ngày mai sẽ nhét thêm thật nhiều vào phong bao lì xì đỏ, không thể cưỡng lại được Tiểu hoàng tôn dễ thương khả ái mà.
Yến hội bắt đầu được hơn phân nửa, ta sai người đến thưa với Hoàng đế rằng ta tuổi tác đã cao không thể thức khuya được, nên phải về trước. Hoàng đế nghĩ thế nào thì ta không biết, ta chỉ biết cung nữ ta phái đi sau khi nghe ta nói xong thì khóe mắt giật giật.
Ta biết ý của nàng ta nói là, Thái hậu, người nhìn mình xem, những người trong hoàng thất ở đây, ngoại trừ Tiểu hoàng tôn ra, thì ai mà không lớn tuổi hơn người cơ chứ?
Hoàng đế vẫn đồng ý nên ta vội vàng lui về, sau khi trở về, tiểu trù phòng dọn lên cho ta một bàn đồ ăn nóng hôi hổi, quả nhiên ăn nóng là thoải mái nhất.
Ngày đầu tiên của năm mới, ngày này bận rộn muốn c.hết, rất là mệt mỏi.
Cũng may ta tranh thủ lúc rảnh rỗi dỗ Tiểu hoàng tôn vài câu, nếu không thì hỏng bét. Những ngày này kéo dài đến tận mùng 3 Tết, mệt mỏi vô cùng.
Cái lần cũng mệt như vậy trước đây là lần mà ta đi mua củi vào mùa đông, không có tiền thuê người giao đến tận nhà nên phải tự mình xách về, kết quả về đến nhà bị phụ thân mắng cho một trận, nói ta không giống dáng vẻ của một tiểu thư khuê các, không giống Tam tỷ nhã nhặn.
Nhưng ông ấy không nghĩ được là nếu ta cũng giống Tam tỷ, thì nhà chúng ta đã c.hết cóng từ lâu rồi.
Thật là bưng bát lên ăn, rồi đặt bát xuống chửi má nó, có bản lĩnh thì đừng dùng củi của ta luôn đi.
Cũng may bây giờ mọi chuyện đã khác, tuy mệt mỏi nhưng một năm cũng chỉ có mệt mấy ngày này mà thôi, không giống Hoàng đế và Hoàng hậu vất vả như vậy, quả nhiên làm tiền bối cũng có chỗ tốt.
26.
Qua ngày mười lăm, ta mới nhận ra cả Tết này, Nhị tỷ và Tam tỷ vậy mà lại không đến gặp ta. Phản ứng đầu tiên của ta không phải là thở phào nhẹ nhõm mà lo lắng các tỷ ấy có phải lại bị đánh, trên mặt có vết thương nên không tiện ra ngoài hay không.
Đừng trách ta suy nghĩ quá đáng về hai tỷ phu hỗn trướng của mình, thực ra là do hai tỷ tỷ này của ta không biết tiến lên mà thôi. Phong tục của triều đại này tương đối cởi mở, việc nữ tử tái giá cũng không phải là việc gì mới lạ, tại sao các tỷ ấy lại cố chấp níu kéo một mối quan hệ đã mục nát?
Nghĩ tới nghĩ lui, ta quyết định cử người đến xem thử với danh nghĩa là tặng đồ, tránh cho việc lão phụ thân kia của ta từ vạn dặm xa xôi lại gửi thư mắng ta. Cung nữ được cử đi vừa ra ngoài, đã thấy Chiêu Tài mang theo một bức thư tới.
Phản ứng đầu tiên của ta chính là: phụ thân ta sẽ lại không mắng ta làm cái chuyện xấu gì đi. Khi nhìn thấy trên phong thư là Ngô muội thân mến, cuối cùng ta cũng thở phào nhẹ nhõm, là Đại tỷ của ta.
Đã lâu không có tin tức gì của Đại tỷ, tỷ ấy ở khá xa nên thư đi cũng chậm. Sau khi đọc lá thư của Đại tỷ, cuối cùng ta cũng không còn cảm thấy nghẹn c.hết nữa.
Nửa đầu thư của Đại tỷ nói về chuyện riêng của tỷ ấy, ở giữa lại hỏi ta dạo này thế nào rồi, cuối thư thì ngầm nói rằng mọi chuyện không nhất thiết phải nghe theo phụ thân đâu.
Chắc tỷ ấy cũng biết về lá thư của phụ thân, chỉ là hình như Đại tỷ vẫn không hiểu rõ ta lắm, cho rằng ta là một đứa trẻ ngoan. Nhưng biết được tỷ ấy sống tốt cũng được rồi, ít nhất trong ba tỷ tỷ của ta cũng có một người không ngốc.
Mặc dù ta có chút oán hận các tỷ ấy nhưng dù sao vẫn là tỷ muội ruột thịt, ta vẫn mong các tỷ ấy có thể sống tốt hơn, còn phụ thân ta thì không nhất thiết phải như vậy.
Đang lúc ta đang suy nghĩ về tương lai thì người ta phái đi đã về, chỗ của Tam tỷ thì vẫn như cũ, nhưng chỗ của Nhị tỷ lại náo nhiệt hơn nhiều, không chỉ có một lão già mà còn có một đám trẻ con.
"Chuyện này là sao?"
Cung nữ cúi đầu, không xác định nói: “Có lẽ nhị cô nương thích náo nhiệt.”
Thích náo nhiệt cái quần đùi? Lúc trước ta từng nghe nói, lúc Nhị tỷ bị đánh, đám sói mắt trắng nhỏ đó ở bên cạnh trơ mắt ra nhìn, cản thì không cản, còn một đám thích gây phiền toái cho tỷ ấy.
Nếu thích loại náo nhiệt này thì tốt nhất nên nuôi vài con chó, ít nhất chúng cũng sẽ không cắn chủ.
Nhưng dù có bất mãn đến đâu thì ta cũng chẳng thể làm gì được, dù sao phu thê người ta cũng đang thâm tình với nhau, ta là người ngoài cũng không thể bình luận quá nhiều. Nhưng mà theo ta thấy thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày họ ngã sấp mặt thôi.
Chỉ là ta không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến ta bất ngờ không kịp phòng bị gì.
27.
Gần một năm sau, Nhị tỷ lại khóc sướt mướt đến gặp ta, tỷ ấy đang định nói thì ta nhanh chóng ngăn lại, đồng thời nhanh chóng sai người bưng lên điểm tâm và trái cây, ta muốn vừa nghe vừa ăn.
Thuận tiện, để người mang thêm trà cho Nhị tỷ, ta đoán chừng tỷ ấy có thể nói mất nửa ngày.
Sự thật chứng minh, tỷ ấy vừa khóc vừa nói với ta, tỷ ấy đào tim đào phổi đối xử tốt với lão già kia như thế nào, kết quả là lào già đó mang về cho tỷ ấy một đứa con ngoài giá thú, còn cả một nữ nhân.
"Đều đã hòa li rồi mà? Nhị tỷ, tỷ không phải là rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao?"
Nhị tỷ có lẽ không ngờ ta sẽ nói như vậy, nên do dự rồi nói tiếp: “Rốt cuộc đã từng là phu thê, ta sao có thể không còn chút tình cảm nào cơ chứ?”
"Đó không phải là điều tỷ đã nói lúc trước. Tỷ nói cái gì mà không cần hắn với cả muốn rời khỏi hắn, không thể nào nhanh như vậy mà tỷ đã quên rồi?"
“Chàng ấy không phải đã thay đổi rồi hay sao?”
“Đúng vậy.” Ta nói với thái độ chỉ xem náo nhiệt chứ không quá nghiêm túc: “Bây giờ đúng là không còn uống rượu hay đánh ai, nhưng hắn ta lại nuôi con riêng sau lưng tỷ.”
Không hiểu lão già này đang nghĩ gì, nếu hắn thích người khác, lại muốn ăn bám Nhị tỷ thì hắn chỉ việc nạp thiếp. Dựa theo tính tình của Nhị tỷ, tỷ ấy nhất định sẽ không nói gì. Thế mà hắn lại bí mật nuôi con riêng ở ngoài, đợi nó sinh ra rồi mới nói cho Nhị tỷ.
"Ta, ta…"
“Nhị tỷ, tỷ làm miếng nước cho nhuận giọng rồi nói này.”
"Nhuy Nương, muội thấy ta nên làm thế nào bây giờ?"
“Ta không biết.” Ta giúp cho bọn tỷ hòa li rồi, kết quả lại lén lút sống với nhau, sống tốt với nhau thì thôi đi, nhưng đây suốt ngày lục đục, ta cũng không dám yêu cầu bọn họ tách ra nữa.
"Nhuy Nương, có phải là ta đã sai rồi không?"
“Ta không hiểu đâu.” Ta sống cô đơn một mình, đáng thương vô cùng canh giữ cung điện nguy nga tráng lệ này, mỗi ngày chỉ có thể sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, làm sao mà xứng hiểu được tình yêu sâu đậm của các tỷ?
"Nhuy Nương, muội giúp ta nghĩ biện pháp đi mà."
“Sao tỷ không hỏi thử Tam tỷ một chút?”
“Tam muội?” Tỷ ấy dừng lại một chút rồi nói với ta: “Tam muội nói muốn ta một điều nhịn bằng chín điều lành, nhưng ta, ta không muốn.”
"Vậy tỷ muốn làm gì?"
"Ta..." Nhị tỷ im lặng, ta chậm rãi ăn một miếng điểm tâm, sờ cái bụng tròn trịa của mình, nghe Nhị tỷ quyết định: "Ta muốn đuổi mẹ con họ ra ngoài."
Tỷ suy nghĩ lâu như vậy, mới ra được một cái ý tưởng này, nhưng thật ra tỷ nên đuổi lão già kia cùng bầy sói mắt trắng nhỏ kia đi trước thì tốt hơn.
Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh*. Ta chợt nghĩ đến mẫu thân, trong trí nhớ của ta, mẫu thân thực ra cũng không khác Nhị tỷ của ta lắm, bà ấy biết phụ thân ta là loại người như vậy nhưng bà ấy vẫn cố gắng làm lụng vất vả vì ông ấy đến c.hết.
*Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh: có nghĩa là Đau xót cho số phận bất hạnh của họ, phẫn nộ vì họ không biết đấu tranh.
Có lẽ hồi đó bà ấy cũng từng có một thời nùng tình mật ý với phụ thân, nhưng trong trí nhớ của ta, mẫu thân luôn luôn bận rộn không ngừng, mặc những bộ quần áo vải thô khô cứng, bà ấy và phụ thân như những con người ở hai thế giới khác nhau.
Ta nghĩ, sở dĩ mẫu thân ta chấp nhận số phận cũng một phần là vì có bốn đứa con gái chúng ta, một phần là vì nhà mẹ đẻ của bà ấy không có ai. Nhưng Nhị tỷ thì khác, tỷ ấy không có con, cũng không phải không thể sống được nếu rời khỏi lão già kia, làm sao có thể cam chịu như vậy được?
“Vậy tỷ muốn đuổi như thế nào?” Nói xong, ta mới nhận ra Nhị tỷ đang nhìn mình chằm chằm, ta hỏi: “Nhị tỷ, chẳng lẽ tỷ muốn ta giúp sao?”
“Nhuy Nương, tỷ tỷ biết như vậy là không tốt, nhưng muội là Thái hậu, có tiền có thế, cho nên…”
"Dừng, cuộc sống này thế nào đều là tự tỷ làm ra, Nhị tỷ, không lẽ tỷ định trông cậy vào ta cả đời chắc?" Nhìn vẻ mặt khó xử của Nhị tỷ, ta không nói gì thêm, mời tỷ ấy trở về.