Chương 6
28.
Gần đây trong cung bắt đầu xuất hiện bệnh dịch. Những người mắc bệnh sẽ sốt mê man nhiều ngày, cứ như vậy cho đến lúc sức cùng lực kiệt rồi c.hết. Con ma ốm như Hoàng đế cũng bắt đầu sốt, Hoàng hậu túc trực chăm sóc bên cạnh không rời nửa bước. Bệnh dịch này nghe có vẻ rất khủng khiếp, ta nhất định phải sống sót, bởi vì mục tiêu tiếp theo của ta là hướng đến vị trí Thái Hoàng Thái Hậu.
Nhưng tình hình hiện tại không ổn lắm, trong cung đã có rất nhiều người dính bệnh. May mắn là các thái y tuy chưa tìm ra phương thuốc chữa trị nhưng đã áp dụng một số biện pháp phòng bệnh hiệu quả nên số người tử vong không nhiều. Tuy nhiên, theo tin tức mà Tiến Bảo dò hỏi được, thì tình hình bên ngoài cung cũng không tốt lắm, thậm chí còn đáng sợ hơn. Cũng dễ hiểu thôi, vì các thái y trong cung đều là những người giỏi nhất, mà họ còn không có biện pháp nào, thì những đại phu bên ngoài càng bó tay.
Ta hơi lo lắng cho Nhị tỷ và Tam tỷ, nên phái người đến xem và tặng cho các tỷ ấy một ít dược liệu, dặn các tỷ ấy nếu không có việc gì thì đừng ra ngoài. Còn lại thì ta cũng không có biện pháp.
Những ngày này thật sự rất khó khăn, tin tốt duy nhất là tình trạng của Hoàng đế đang dần khá hơn. Nhưng tin vui không được bao lâu thì có tin Tiểu hoàng tôn bị sốt. Ta cả kinh đến mức suýt làm đổ chiếc lò sưởi trên tay.
"Sao lại như vậy? Dục Tú Cung không phải được canh phòng cẩn mật hay sao?"
Không đợi Tiến Bảo trả lời, ta đã vội vàng đến Dục Tú Cung, qua lời nhắc nhở của Tiến Bảo trên đường đi, ta mới nhớ ra hôm qua Hoàng đế đã khỏe hơn một chút, làm kinh động một đám người đến thăm. Ta chỉ nhìn thoáng qua từ xa, đứng một lúc thì rời đi trước.
Nhưng Tiểu hoàng tôn lại không phải như vậy, chuyện này liên quan đến một vấn đề khó tránh khỏi, đó là vấn đề về bối phận. Ta là Thái hậu, là mẹ cả trên danh nghĩa của Hoàng đế, tự nhiên ít ràng buộc hơn. Nhưng những người là bề dưới như Thái tử, Tiểu hoàng tôn thì phải nghiêm túc ở lại quan tâm Hoàng đế.
Tiểu hoàng tôn tuy còn nhỏ nhưng đã có danh tiếng tốt, chắc chắn sẽ không rời đi sớm.
Đợi ta đến nơi, thì phát hiện Tiểu hoàng tôn không có ở Dục Tú Cung.
Ta hỏi mới biết được, sáng sớm Thái tử phi đã sai người chuyển Tiểu hoàng tôn về điện Thanh Thu. Chỗ đó nằm ở một nơi hẻo lánh, chưa từng có ai sống ở đó bao giờ, cũng chính vì bây giờ phòng ngừa lây bệnh, mới được dọn dẹp. Chỉ là ta không ngờ Thái tử phi lại nhẫn tâm với Tiểu hoàng tôn như vậy.
Ta đến gặp Thái tử phi để hỏi rõ, nhưng lại bị nàng ấy khóc lóc nói mất nửa ngày, nói lung tung một hồi chung quy vẫn là hai chữ "quy củ". Đúng vậy, điều khó giải quyết nhất trên đời không phải là quy củ hay sao?
Nhưng mà, ta không đành lòng, Tiểu hoàng tôn còn nhỏ như vậy, ta lo lắng cho nó. Nhưng nếu yêu cầu ta chăm sóc Tiểu hoàng tôn như Hoàng hậu chăm sóc Hoàng đế không rời nửa bước, ta cũng không làm được, ta sợ.
Đúng, ta chính là người nhát gan và ích kỷ, ta chỉ muốn mình sống thật tốt. Chẳng trách Nhị tỷ bọn họ thường nói ta vô tâm, không hiểu tình cảm. Bởi vì ta sợ, nên ta cảm thấy thứ duy nhất đáng tin là tiền.
Ta phải có rất rất nhiều tiền, mới có thể sống tốt. Cho nên, nếu Tam tỷ không gả, thì ta có thể vui vẻ thay thế tỷ ấy, ta căn bản không quan tâm người ta lấy bao nhiêu tuổi, ta chỉ sợ lấy phải một kẻ nghèo khổ như phụ thân ta, cuối cùng lại làm việc vất vả như mẫu thân ta đến c.hết.
Vì vậy, ta cho rằng Nhị tỷ và Tam tỷ thật ngốc, các tỷ ấy rõ ràng biết mình lấy nhầm người nhưng vẫn không thể dứt khoát được, cuối cùng nói ta không hiểu được sự phức tạp của tình yêu.
Ta phái ma ma đắc dụng bên người đến chăm sóc Tiểu hoàng tôn, mặc dù biết xung quanh Tiểu hoàng tôn có rất nhiều người chăm sóc khác, nhưng lương tâm ta vẫn không nhịn được. Nhưng trong lòng ta thật ra mơ hồ hiểu được, ta nên đến thăm nó, bởi vì thằng bé là người bạn thân nhất của ta, cũng là người đối xử tốt nhất với ta ngoài mẫu thân ta.
Thằng bé còn nhỏ như vậy, nhưng lại rất ngoan ngoãn, sẽ ngọt ngào gọi ta là Thái nãi nãi, sẽ cho ta món điểm tâm mà nó thích nhất, sẽ lo lắng ta sau này không có người nhà sẽ bị bắt nạt, thề son sắt nói sẽ bảo vệ ta.
Dù sau này có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, ít nhất, những lời thằng bé nói lúc 4 tuổi này, ở độ tuổi đó và với đôi mắt trong sáng như vậy, sẽ không lừa người.
Ta không nên như thế này.
Nhưng ta sợ.
Ta thực sự là một người rất rất rất rất xấu.
29.
Tiến Bảo nói với ta rằng tình trạng của Tiểu hoàng tôn đang tệ đi, sợ là sẽ không thể sống sót qua đêm nay. Ta quyết định đi xem, khi đến nơi mới biết nơi này vắng vẻ đến mức nào, chỉ có hai, ba người ra ra vào vào, mặt mũi cũng vàng như nến, ta nghĩ có lẽ họ cũng có bệnh.
Khi ta đến phòng Tiểu hoàng tôn, ta nhìn thấy thằng bé đang nằm trên giường, khuôn mặt gầy gò tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, đắp một chiếc chăn thật dày, không biết có phải thằng bé sắp c.hết không.
“Sao Thái hậu không tiến lên một chút?” Ta nghe bà vú của Tiểu hoàng tôn hỏi, ta còn chưa kịp nói gì thì đã bị đẩy đến bên giường, vừa lúc Tiểu hoàng tôn mở mắt ra.
Đôi mắt thường ngày long lanh giờ đã trũng sâu vào hốc mắt, giống như một lão nhân gần đất xa trời. Thằng bé dùng hết sức duỗi đôi bàn tay như móng gà ra nắm lấy ta, ta cố tránh nhưng bị bà vú đè lại.
Bàn tay của Tiểu hoàng tôn cũng không còn ấm áp, mềm mại và thơm ngát như trước nữa, thay vào đó là sự lạnh lẽo vô cùng, ta còn có thể cảm nhận được xương ngón tay rõ ràng.
Thằng bé nói: "Thái nãi nãi, tại sao người lại đến gặp con?"
Cái đầu tiến đến sát trước mắt ta, ta sợ hãi “A” lên một tiếng.
Mọi thứ trước mắt đều biến mất, lần này ta mới nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ, ta nhìn tẩm cung quen thuộc, cung nữ gác đêm bước vào hỏi ta có chuyện gì, ta vẫy tay bảo nàng ta lấy cho ta một cốc nước.
Ngoài cửa sổ tối đen như mực, ánh trăng lẻ loi treo giữa không trung, ta xoa đầu, cố xua đi cơn ác mộng vừa rồi, nghĩ sáng mai sẽ đi gặp Tiểu hoàng tôn.
Chỉ cần thực hiện tốt các biện pháp bảo vệ, thì hẳn là sẽ không có việc gì, ta tự nghĩ trong lòng như vậy. Tự an ủi mình rằng sẽ không sao, thái y cũng nói rồi, người sức khỏe kém thì mới dễ mắc bệnh như người già và trẻ em. Nhìn Hoàng hậu chăm sóc bên Hoàng đế lâu như vậy, mà bà ấy vẫn không sao. Bình thường ta vẫn khỏe mạnh, chỉ cần đến nhìn một cái rồi đi thôi.
Khi đi đến điện Thanh Thu, ta mới phát hiện quả nhiên giấc mơ cũng không phải sự thật, ở đây tuy có nhiều người bệnh nhưng cũng rất trật tự. Thân là chủ tử, Tiểu hoàng tôn đương nhiên là sống ở nơi tốt nhất.
Trong phòng rất ấm áp, ta thấy cửa sổ vẫn mở hé một chút, bà vú giải thích nói mở cửa sổ để thông gió.
Tiểu hoàng tôn vẫn đang ngủ, nhưng khuôn mặt cũng là nhỏ nhắn mũm mĩm, nước da nhìn rất tốt, có lẽ là do lúc ta vào có chút tiếng động nên Tiểu hoàng tôn tỉnh dậy.
Quay đầu nhìn thấy ta, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười: "Sao Thái nãi nãi lại đến đây?"
Trong lòng ta tự cổ vũ chính mình, đi từng bước một qua, tự nhiên ngồi ở bên giường Tiểu hoàng tôn: "Đương nhiên là lo lắng cho Thừa Nhi rồi."
Ta muốn véo vào khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của nó, nhưng nó né tránh: “Thừa Nhi đang bị bệnh, Thái nãi nãi đừng lại gần như vậy, người sẽ bị bệnh mất.” Nó vừa nói vừa dịch người vào trong.
Ta nói mà, giấc mơ không phải lúc nào cũng thành hiện thực, Tiểu hoàng tôn ngoan ngoãn như vậy, làm sao có thể hù dọa ta như trong mơ được.
“Vậy thì con nên dưỡng bệnh thật tốt nhé.”
Tiểu hoàng tôn gật đầu, ta thuận tay cầm thuốc bà vú mới sắc, chuẩn bị đút cho nó, ta múc một thìa, nhưng Tiểu hoàng tôn lại quay mặt đi nói: “Thái nãi nãi, con tự uống, như vậy chậm lắm, đắng lắm."
Ta cẩn thận đưa chén thuốc cho Tiểu hoàng tôn, thấy nó cau mày, bưng chén bằng đôi bàn tay nhỏ nhắn múp míp, nhắm mắt đổ vào miệng, uống xong, bà vú lập tức đưa qua mấy viên mứt táo.
Trước khi đi, Tiểu hoàng tôn hỏi ta ngày mai có tới nữa không?
Nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của nó, ta gật đầu.
“Vậy con sẽ đợi Thái nãi nãi.”
Sau khi đi ra ngoài, ta cảm thấy mình thực sự bị ma quỷ mê hoặc, tại sao lại gật đầu chứ? Quên đi, cầu phú quý trong nguy hiểm, ta tự an ủi mình.
Sau khi trở về, ta tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, tuân thủ nghiêm ngặt sự chỉ dẫn của thái y, ta không muốn bị bệnh.
Buổi chiều, có tin từ Thái Y Viện truyền đến, phương thuốc chữa trị đã được nghiên cứu ra, hiện tại đang thử nghiệm trên mấy tên thái giám trước, nếu có hiệu quả thì có thể dùng trên diện rộng.
Ta tò mò nhờ người mang phương thuốc lại đây, nói thật thì về dược liệu ta cơ bản là dốt đặc cán mai, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc ta liếc mắt một cái đã thấy bên trong có rất nhiều loại dược vật quý giá: “Mấy thứ này người thường sợ là không chuẩn bị nổi?"
Kết quả Chiêu Tài nói cho ta, vốn phương thuốc này không phải dành cho người thường dùng. Lần này ta đã hiểu, quả nhiên vẫn là nên có tiền có quyền, ít nhất ngay cả phương thuốc cứu mạng cũng được làm ra trước.
“Nương nương yên tâm, chúng ta cũng đang nghiên cứu phương thuốc đơn giản hóa.”
Cái gọi là đơn giản hóa, có nghĩa là dược liệu ít hơn, thuốc rẻ hơn, đơn thuốc mạnh hơn, rủi ro cũng tương đối lớn hơn, nhưng nếu không có tiền thì chỉ có thể chịu đựng, ta hiểu rõ.
Ban đêm nghe nói đám thái giám kia đều hạ sốt, bệnh tình cũng khá hơn, hiện tại chỉ là người không còn sức lực, nếu đợi thêm một lát nữa không có tác dụng phụ nào thì có thể dùng cho quý nhân.
Sáng sớm hôm sau, ta lại hỏi tình trạng của các thái giám, Chiêu Tài nói cho ta là đang trở nên tốt hơn rồi. Ta thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị đi thăm Tiểu hoàng tôn.
Khi ta đến đó, Tiểu hoàng tôn đang ngồi trên giường chơi khóa Lỗ Ban, nhưng nhìn có vẻ mất tập trung, khi thấy ta, hai mắt nó sáng lên: “Thái nãi nãi, người đã đến rồi.”
Những ngày dưỡng bệnh thật sự rất nhàm chán, huống chi là loại dịch bệnh này nghe có vẻ không tốt lắm. Ta trò chuyện với Tiểu hoàng tôn, nó hỏi ta vì sao phụ thân và mẫu thân không đến gặp nó?
Ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn ăn ngay nói thật, do bận rộn đó. Một người phụ trách tiền triều, một người phụ trách hậu cung, bọn họ vô cùng bận rộn, Tiểu hoàng tôn cúi đầu, dường như hiểu rõ, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Vẫn là Thái nãi nãi tốt nhất.”
Ta xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nói: “Bởi vì Thái nãi nãi không có việc gì làm.”
“Về sau Thái nãi nãi sinh bệnh, con nhất định cũng sẽ chăm sóc Thái nãi nãi thật tốt.” Tiểu hoàng tôn bày tỏ lòng hiếu thảo với ta.
Không cần, ta thấy không cần thiết, ta không muốn bị bệnh đâu, nhưng vì thấy nó vẫn còn nhỏ nên ta không so đo mà quay sang nói chuyện phương thuốc cho nó.
“Vậy thì Hoàng gia gia cũng sẽ khỏi bệnh, tốt quá rồi!” Tiểu hoàng tôn nghe xong, lập tức vui vẻ nói, thật là một đứa trẻ thiện lương.
30.
Đơn thuốc này rất hữu dụng, ít nhất là sau khi Hoàng đế và Tiểu hoàng tôn sử dụng thì đã hạ sốt, ta thở phào nhẹ nhõm. Sau đó ta chợt nhận ra gần đây hình như mình đã bỏ sót điều gì đó, phải suy nghĩ mất nửa ngày ta mới nhớ ra, là người nhà của mình.
Trong khoảng thời gian bị dịch bệnh này khiến các tỷ tỷ của ta không có thời gian làm mưa làm gió, ta tự nhủ.
Nhưng không ngờ rằng khi tình trạng bệnh tình của Hoàng đế đã ổn hơn, ông ấy lại nóng lòng tuyên bố một tin tức chấn động, rằng ông ấy muốn thoái vị.
Một đám các đại thần đều ra sức thuyết phục ông ấy, đặc biệt là Thái tử điện hạ liên tục nói bản thân vẫn chưa quản lý tốt việc triều chính. Nhưng chẳng phải mấy ngày này đều làm tốt hay sao? Sau này ta nghĩ lại, có lẽ là để tránh bị nghi kỵ, dù sao từ xưa đến nay đã có bao nhiêu người c.hết vì thứ hoàng quyền này.
Mặc kệ trong lòng bọn họ nghĩ thế nào, ta cảm thấy lần thăng chức này có phải là quá dễ dàng rồi hay không, chưa đầy ba năm, ta đã leo lên chức Thái Hoàng Thái Hậu rồi.
Cuộc sống đôi khi chính là thuận buồm xuôi gió như vậy.
Nhưng mà ta cũng rất bội phục Hoàng Đế, ông ấy làm Thái tử hơn ba mươi năm, làm Hoàng Đế mà lại chỉ có hơn một năm, hiện giờ thoái vị, không biết còn có thể làm Thái Thượng Hoàng bao nhiêu năm nữa. Nếu là ta, có lẽ ta không có cái can đảm này.
Không biết Hoàng đế có phải hành động quá nhanh chóng hay không, kể từ khi quyết tâm thoái vị để dưỡng sinh, bệnh vừa ổn hơn đã nóng lòng chuyển đến hành cung. Cùng đi còn có Hoàng Hậu, hiện giờ hẳn là Thái Hậu. Trước khi đi, còn chu đáo cử người hỏi ta có muốn đi cùng không.
Hành cung ở Giang Nam không giống với hành cung đi tránh nóng lần trước, đây chính là một nơi tốt để dưỡng sinh, du ngoạn. Tuy nhiên, ở độ tuổi của ta, vẫn là ở lại kinh thành xa hoa lộng lẫy là thích hợp nhất. Đợi ta già đi, ta sẽ đi nếu có thể.
Ngày Thái Thượng Hoàng và Thái hậu rời đi, Tiểu hoàng tôn nhìn đoàn xe đang đi càng lúc càng xa, trong lòng vô cùng tiếc nuối, kéo tay áo ta nói: “Thái nãi nãi, một ngày nào đó người cũng sẽ rời đi phải không ạ?"
Ta nói với nó, sẽ không. Suy cho cùng, một người ham hưởng lạc như Thái nãi nãi của con đương nhiên sẽ muốn ở lại nơi có thể hưởng lạc nhất.
Sau khi Thái thượng hoàng đi rồi, thì bắt đầu chuẩn bị lễ đăng cơ của Tân hoàng, những chuyện này không liên quan gì đến ta, dù sao ta cũng là một lão nhân gia rồi, không giúp được gì hay cho lời khuyên gì. Tiểu hoàng tôn bây giờ không còn là Tiểu hoàng tôn nữa mà là một Tiểu Thái tử, nhưng vẫn là một cái bánh bao phấn điêu ngọc trác.
Đương nhiên, Tân hoàng đăng cơ, tất nhiên sẽ có phong thưởng. Mà ta, hiện giờ đang là người có bối phận lớn nhất hoàng thất, tất nhiên nhà mẹ đẻ cũng không thể bị bỏ lại. Vì vậy, Tân Hoàng Hậu mới đến bàn bạc vấn đề này với ta.
Là nữ nhi tri kỷ của phụ thân, ta đương nhiên giúp ông ấy từ chối toàn bộ những đề nghị thăng quan, tiến chức mà không chút do dự. Cũng tận tình khuyên bảo Hoàng hậu một cách tha thiết và chân thành rằng phụ thân mình là người thích thể nghiệm, thích đi nghiên cứu và ông ấy ghét bị danh lợi làm thành gánh nặng.
Hoàng hậu sau khi nghe xong, cũng có phản ứng giống như Thái hậu năm đó, đều trợn tròn mắt, nhưng lại khéo léo bày tỏ ý định của Hoàng đế với ta là mấy năm nay phụ thân ta đã làm không tồi.
Không tồi? Chính phụ thân thân sinh của mình mà ta còn không rõ hay sao? Với đầu óc kia của ông ấy, có chỗ nào là biết những việc củi gạo mắm muối. Cái gọi là “không tồi” có lẽ cũng là nhìn mặt mũi người con gái là ta đây.
Vì vậy, ta lại một lần nữa khẩn thiết nói với Hoàng hậu, phụ thân ta muốn đọc sách chính là vì muốn tạo phúc cho bá tánh. Bây giờ có cơ hội, ta hy vọng ông ấy có thể thực hiện được ước mơ của mình trong nửa quãng đời còn lại.
Hoàng hậu mang theo vẻ mặt hoang mang rời đi, nói như vậy mặc kệ bọn họ có tin hay không, không quá hai ngày, ta đã nghe nói Hoàng đế hạ tân chiếu thư, chuyển vị trí làm việc của phụ thân ta, lần này thực sự là một nơi thâm sơn cùng cốc.
Ngoài ra, còn hết lời khen ngợi phụ thân ta là một vị quan cống hiến hết mình vì dân. Nhìn xem, hiện tại ông ấy có thanh có danh, có khi nửa đêm đi ngủ ông ấy còn cảm thấy bản thân làm rạng rỡ tổ tiên.
Hơn nửa tháng sau, ta lại nhận được thư của phụ thân. Khó có lần hiếm hoi ông ấy không mắng ta, ngược lại còn bảo ta đã làm tốt việc chuyển chức vụ cho ông ấy, bảo ta cố gắng làm một Thái Hoàng Thái Hậu thật tốt, ông ấy còn nói sau này ông ấy sẽ tiếp tục nỗ lực.
Lúc này ta mới phát hiện ông ấy tựa hồ thật sự thích thú, trên đời thực sự có đủ kiểu người. Nhưng vấn đề là ông ấy căn bản làm không tốt, may mắn có phó thủ hạ đáng tin cậy giúp đỡ, nếu không chỉ sợ sẽ bị bá tánh ở đó đánh c.hết.
Tuy nhiên, cũng chính vì điều này mà ta đã lên xong kế hoạch con đường làm quan của phụ thân. Đơn giản là cứ nơi nào có người nghèo khổ thì đi đến nơi đó, nhân tiện đào tạo những hạt giống tốt dưới trướng, để họ biết trước cách đối phó với cấp trên keo kiệt, nghèo kiết hủ lậu, tự cho mình là đúng, cậy tài mà khinh người.
Gần đây trong cung bắt đầu xuất hiện bệnh dịch. Những người mắc bệnh sẽ sốt mê man nhiều ngày, cứ như vậy cho đến lúc sức cùng lực kiệt rồi c.hết. Con ma ốm như Hoàng đế cũng bắt đầu sốt, Hoàng hậu túc trực chăm sóc bên cạnh không rời nửa bước. Bệnh dịch này nghe có vẻ rất khủng khiếp, ta nhất định phải sống sót, bởi vì mục tiêu tiếp theo của ta là hướng đến vị trí Thái Hoàng Thái Hậu.
Nhưng tình hình hiện tại không ổn lắm, trong cung đã có rất nhiều người dính bệnh. May mắn là các thái y tuy chưa tìm ra phương thuốc chữa trị nhưng đã áp dụng một số biện pháp phòng bệnh hiệu quả nên số người tử vong không nhiều. Tuy nhiên, theo tin tức mà Tiến Bảo dò hỏi được, thì tình hình bên ngoài cung cũng không tốt lắm, thậm chí còn đáng sợ hơn. Cũng dễ hiểu thôi, vì các thái y trong cung đều là những người giỏi nhất, mà họ còn không có biện pháp nào, thì những đại phu bên ngoài càng bó tay.
Ta hơi lo lắng cho Nhị tỷ và Tam tỷ, nên phái người đến xem và tặng cho các tỷ ấy một ít dược liệu, dặn các tỷ ấy nếu không có việc gì thì đừng ra ngoài. Còn lại thì ta cũng không có biện pháp.
Những ngày này thật sự rất khó khăn, tin tốt duy nhất là tình trạng của Hoàng đế đang dần khá hơn. Nhưng tin vui không được bao lâu thì có tin Tiểu hoàng tôn bị sốt. Ta cả kinh đến mức suýt làm đổ chiếc lò sưởi trên tay.
"Sao lại như vậy? Dục Tú Cung không phải được canh phòng cẩn mật hay sao?"
Không đợi Tiến Bảo trả lời, ta đã vội vàng đến Dục Tú Cung, qua lời nhắc nhở của Tiến Bảo trên đường đi, ta mới nhớ ra hôm qua Hoàng đế đã khỏe hơn một chút, làm kinh động một đám người đến thăm. Ta chỉ nhìn thoáng qua từ xa, đứng một lúc thì rời đi trước.
Nhưng Tiểu hoàng tôn lại không phải như vậy, chuyện này liên quan đến một vấn đề khó tránh khỏi, đó là vấn đề về bối phận. Ta là Thái hậu, là mẹ cả trên danh nghĩa của Hoàng đế, tự nhiên ít ràng buộc hơn. Nhưng những người là bề dưới như Thái tử, Tiểu hoàng tôn thì phải nghiêm túc ở lại quan tâm Hoàng đế.
Tiểu hoàng tôn tuy còn nhỏ nhưng đã có danh tiếng tốt, chắc chắn sẽ không rời đi sớm.
Đợi ta đến nơi, thì phát hiện Tiểu hoàng tôn không có ở Dục Tú Cung.
Ta hỏi mới biết được, sáng sớm Thái tử phi đã sai người chuyển Tiểu hoàng tôn về điện Thanh Thu. Chỗ đó nằm ở một nơi hẻo lánh, chưa từng có ai sống ở đó bao giờ, cũng chính vì bây giờ phòng ngừa lây bệnh, mới được dọn dẹp. Chỉ là ta không ngờ Thái tử phi lại nhẫn tâm với Tiểu hoàng tôn như vậy.
Ta đến gặp Thái tử phi để hỏi rõ, nhưng lại bị nàng ấy khóc lóc nói mất nửa ngày, nói lung tung một hồi chung quy vẫn là hai chữ "quy củ". Đúng vậy, điều khó giải quyết nhất trên đời không phải là quy củ hay sao?
Nhưng mà, ta không đành lòng, Tiểu hoàng tôn còn nhỏ như vậy, ta lo lắng cho nó. Nhưng nếu yêu cầu ta chăm sóc Tiểu hoàng tôn như Hoàng hậu chăm sóc Hoàng đế không rời nửa bước, ta cũng không làm được, ta sợ.
Đúng, ta chính là người nhát gan và ích kỷ, ta chỉ muốn mình sống thật tốt. Chẳng trách Nhị tỷ bọn họ thường nói ta vô tâm, không hiểu tình cảm. Bởi vì ta sợ, nên ta cảm thấy thứ duy nhất đáng tin là tiền.
Ta phải có rất rất nhiều tiền, mới có thể sống tốt. Cho nên, nếu Tam tỷ không gả, thì ta có thể vui vẻ thay thế tỷ ấy, ta căn bản không quan tâm người ta lấy bao nhiêu tuổi, ta chỉ sợ lấy phải một kẻ nghèo khổ như phụ thân ta, cuối cùng lại làm việc vất vả như mẫu thân ta đến c.hết.
Vì vậy, ta cho rằng Nhị tỷ và Tam tỷ thật ngốc, các tỷ ấy rõ ràng biết mình lấy nhầm người nhưng vẫn không thể dứt khoát được, cuối cùng nói ta không hiểu được sự phức tạp của tình yêu.
Ta phái ma ma đắc dụng bên người đến chăm sóc Tiểu hoàng tôn, mặc dù biết xung quanh Tiểu hoàng tôn có rất nhiều người chăm sóc khác, nhưng lương tâm ta vẫn không nhịn được. Nhưng trong lòng ta thật ra mơ hồ hiểu được, ta nên đến thăm nó, bởi vì thằng bé là người bạn thân nhất của ta, cũng là người đối xử tốt nhất với ta ngoài mẫu thân ta.
Thằng bé còn nhỏ như vậy, nhưng lại rất ngoan ngoãn, sẽ ngọt ngào gọi ta là Thái nãi nãi, sẽ cho ta món điểm tâm mà nó thích nhất, sẽ lo lắng ta sau này không có người nhà sẽ bị bắt nạt, thề son sắt nói sẽ bảo vệ ta.
Dù sau này có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, ít nhất, những lời thằng bé nói lúc 4 tuổi này, ở độ tuổi đó và với đôi mắt trong sáng như vậy, sẽ không lừa người.
Ta không nên như thế này.
Nhưng ta sợ.
Ta thực sự là một người rất rất rất rất xấu.
29.
Tiến Bảo nói với ta rằng tình trạng của Tiểu hoàng tôn đang tệ đi, sợ là sẽ không thể sống sót qua đêm nay. Ta quyết định đi xem, khi đến nơi mới biết nơi này vắng vẻ đến mức nào, chỉ có hai, ba người ra ra vào vào, mặt mũi cũng vàng như nến, ta nghĩ có lẽ họ cũng có bệnh.
Khi ta đến phòng Tiểu hoàng tôn, ta nhìn thấy thằng bé đang nằm trên giường, khuôn mặt gầy gò tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, đắp một chiếc chăn thật dày, không biết có phải thằng bé sắp c.hết không.
“Sao Thái hậu không tiến lên một chút?” Ta nghe bà vú của Tiểu hoàng tôn hỏi, ta còn chưa kịp nói gì thì đã bị đẩy đến bên giường, vừa lúc Tiểu hoàng tôn mở mắt ra.
Đôi mắt thường ngày long lanh giờ đã trũng sâu vào hốc mắt, giống như một lão nhân gần đất xa trời. Thằng bé dùng hết sức duỗi đôi bàn tay như móng gà ra nắm lấy ta, ta cố tránh nhưng bị bà vú đè lại.
Bàn tay của Tiểu hoàng tôn cũng không còn ấm áp, mềm mại và thơm ngát như trước nữa, thay vào đó là sự lạnh lẽo vô cùng, ta còn có thể cảm nhận được xương ngón tay rõ ràng.
Thằng bé nói: "Thái nãi nãi, tại sao người lại đến gặp con?"
Cái đầu tiến đến sát trước mắt ta, ta sợ hãi “A” lên một tiếng.
Mọi thứ trước mắt đều biến mất, lần này ta mới nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ, ta nhìn tẩm cung quen thuộc, cung nữ gác đêm bước vào hỏi ta có chuyện gì, ta vẫy tay bảo nàng ta lấy cho ta một cốc nước.
Ngoài cửa sổ tối đen như mực, ánh trăng lẻ loi treo giữa không trung, ta xoa đầu, cố xua đi cơn ác mộng vừa rồi, nghĩ sáng mai sẽ đi gặp Tiểu hoàng tôn.
Chỉ cần thực hiện tốt các biện pháp bảo vệ, thì hẳn là sẽ không có việc gì, ta tự nghĩ trong lòng như vậy. Tự an ủi mình rằng sẽ không sao, thái y cũng nói rồi, người sức khỏe kém thì mới dễ mắc bệnh như người già và trẻ em. Nhìn Hoàng hậu chăm sóc bên Hoàng đế lâu như vậy, mà bà ấy vẫn không sao. Bình thường ta vẫn khỏe mạnh, chỉ cần đến nhìn một cái rồi đi thôi.
Khi đi đến điện Thanh Thu, ta mới phát hiện quả nhiên giấc mơ cũng không phải sự thật, ở đây tuy có nhiều người bệnh nhưng cũng rất trật tự. Thân là chủ tử, Tiểu hoàng tôn đương nhiên là sống ở nơi tốt nhất.
Trong phòng rất ấm áp, ta thấy cửa sổ vẫn mở hé một chút, bà vú giải thích nói mở cửa sổ để thông gió.
Tiểu hoàng tôn vẫn đang ngủ, nhưng khuôn mặt cũng là nhỏ nhắn mũm mĩm, nước da nhìn rất tốt, có lẽ là do lúc ta vào có chút tiếng động nên Tiểu hoàng tôn tỉnh dậy.
Quay đầu nhìn thấy ta, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười: "Sao Thái nãi nãi lại đến đây?"
Trong lòng ta tự cổ vũ chính mình, đi từng bước một qua, tự nhiên ngồi ở bên giường Tiểu hoàng tôn: "Đương nhiên là lo lắng cho Thừa Nhi rồi."
Ta muốn véo vào khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của nó, nhưng nó né tránh: “Thừa Nhi đang bị bệnh, Thái nãi nãi đừng lại gần như vậy, người sẽ bị bệnh mất.” Nó vừa nói vừa dịch người vào trong.
Ta nói mà, giấc mơ không phải lúc nào cũng thành hiện thực, Tiểu hoàng tôn ngoan ngoãn như vậy, làm sao có thể hù dọa ta như trong mơ được.
“Vậy thì con nên dưỡng bệnh thật tốt nhé.”
Tiểu hoàng tôn gật đầu, ta thuận tay cầm thuốc bà vú mới sắc, chuẩn bị đút cho nó, ta múc một thìa, nhưng Tiểu hoàng tôn lại quay mặt đi nói: “Thái nãi nãi, con tự uống, như vậy chậm lắm, đắng lắm."
Ta cẩn thận đưa chén thuốc cho Tiểu hoàng tôn, thấy nó cau mày, bưng chén bằng đôi bàn tay nhỏ nhắn múp míp, nhắm mắt đổ vào miệng, uống xong, bà vú lập tức đưa qua mấy viên mứt táo.
Trước khi đi, Tiểu hoàng tôn hỏi ta ngày mai có tới nữa không?
Nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của nó, ta gật đầu.
“Vậy con sẽ đợi Thái nãi nãi.”
Sau khi đi ra ngoài, ta cảm thấy mình thực sự bị ma quỷ mê hoặc, tại sao lại gật đầu chứ? Quên đi, cầu phú quý trong nguy hiểm, ta tự an ủi mình.
Sau khi trở về, ta tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, tuân thủ nghiêm ngặt sự chỉ dẫn của thái y, ta không muốn bị bệnh.
Buổi chiều, có tin từ Thái Y Viện truyền đến, phương thuốc chữa trị đã được nghiên cứu ra, hiện tại đang thử nghiệm trên mấy tên thái giám trước, nếu có hiệu quả thì có thể dùng trên diện rộng.
Ta tò mò nhờ người mang phương thuốc lại đây, nói thật thì về dược liệu ta cơ bản là dốt đặc cán mai, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc ta liếc mắt một cái đã thấy bên trong có rất nhiều loại dược vật quý giá: “Mấy thứ này người thường sợ là không chuẩn bị nổi?"
Kết quả Chiêu Tài nói cho ta, vốn phương thuốc này không phải dành cho người thường dùng. Lần này ta đã hiểu, quả nhiên vẫn là nên có tiền có quyền, ít nhất ngay cả phương thuốc cứu mạng cũng được làm ra trước.
“Nương nương yên tâm, chúng ta cũng đang nghiên cứu phương thuốc đơn giản hóa.”
Cái gọi là đơn giản hóa, có nghĩa là dược liệu ít hơn, thuốc rẻ hơn, đơn thuốc mạnh hơn, rủi ro cũng tương đối lớn hơn, nhưng nếu không có tiền thì chỉ có thể chịu đựng, ta hiểu rõ.
Ban đêm nghe nói đám thái giám kia đều hạ sốt, bệnh tình cũng khá hơn, hiện tại chỉ là người không còn sức lực, nếu đợi thêm một lát nữa không có tác dụng phụ nào thì có thể dùng cho quý nhân.
Sáng sớm hôm sau, ta lại hỏi tình trạng của các thái giám, Chiêu Tài nói cho ta là đang trở nên tốt hơn rồi. Ta thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị đi thăm Tiểu hoàng tôn.
Khi ta đến đó, Tiểu hoàng tôn đang ngồi trên giường chơi khóa Lỗ Ban, nhưng nhìn có vẻ mất tập trung, khi thấy ta, hai mắt nó sáng lên: “Thái nãi nãi, người đã đến rồi.”
Những ngày dưỡng bệnh thật sự rất nhàm chán, huống chi là loại dịch bệnh này nghe có vẻ không tốt lắm. Ta trò chuyện với Tiểu hoàng tôn, nó hỏi ta vì sao phụ thân và mẫu thân không đến gặp nó?
Ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn ăn ngay nói thật, do bận rộn đó. Một người phụ trách tiền triều, một người phụ trách hậu cung, bọn họ vô cùng bận rộn, Tiểu hoàng tôn cúi đầu, dường như hiểu rõ, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Vẫn là Thái nãi nãi tốt nhất.”
Ta xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nói: “Bởi vì Thái nãi nãi không có việc gì làm.”
“Về sau Thái nãi nãi sinh bệnh, con nhất định cũng sẽ chăm sóc Thái nãi nãi thật tốt.” Tiểu hoàng tôn bày tỏ lòng hiếu thảo với ta.
Không cần, ta thấy không cần thiết, ta không muốn bị bệnh đâu, nhưng vì thấy nó vẫn còn nhỏ nên ta không so đo mà quay sang nói chuyện phương thuốc cho nó.
“Vậy thì Hoàng gia gia cũng sẽ khỏi bệnh, tốt quá rồi!” Tiểu hoàng tôn nghe xong, lập tức vui vẻ nói, thật là một đứa trẻ thiện lương.
30.
Đơn thuốc này rất hữu dụng, ít nhất là sau khi Hoàng đế và Tiểu hoàng tôn sử dụng thì đã hạ sốt, ta thở phào nhẹ nhõm. Sau đó ta chợt nhận ra gần đây hình như mình đã bỏ sót điều gì đó, phải suy nghĩ mất nửa ngày ta mới nhớ ra, là người nhà của mình.
Trong khoảng thời gian bị dịch bệnh này khiến các tỷ tỷ của ta không có thời gian làm mưa làm gió, ta tự nhủ.
Nhưng không ngờ rằng khi tình trạng bệnh tình của Hoàng đế đã ổn hơn, ông ấy lại nóng lòng tuyên bố một tin tức chấn động, rằng ông ấy muốn thoái vị.
Một đám các đại thần đều ra sức thuyết phục ông ấy, đặc biệt là Thái tử điện hạ liên tục nói bản thân vẫn chưa quản lý tốt việc triều chính. Nhưng chẳng phải mấy ngày này đều làm tốt hay sao? Sau này ta nghĩ lại, có lẽ là để tránh bị nghi kỵ, dù sao từ xưa đến nay đã có bao nhiêu người c.hết vì thứ hoàng quyền này.
Mặc kệ trong lòng bọn họ nghĩ thế nào, ta cảm thấy lần thăng chức này có phải là quá dễ dàng rồi hay không, chưa đầy ba năm, ta đã leo lên chức Thái Hoàng Thái Hậu rồi.
Cuộc sống đôi khi chính là thuận buồm xuôi gió như vậy.
Nhưng mà ta cũng rất bội phục Hoàng Đế, ông ấy làm Thái tử hơn ba mươi năm, làm Hoàng Đế mà lại chỉ có hơn một năm, hiện giờ thoái vị, không biết còn có thể làm Thái Thượng Hoàng bao nhiêu năm nữa. Nếu là ta, có lẽ ta không có cái can đảm này.
Không biết Hoàng đế có phải hành động quá nhanh chóng hay không, kể từ khi quyết tâm thoái vị để dưỡng sinh, bệnh vừa ổn hơn đã nóng lòng chuyển đến hành cung. Cùng đi còn có Hoàng Hậu, hiện giờ hẳn là Thái Hậu. Trước khi đi, còn chu đáo cử người hỏi ta có muốn đi cùng không.
Hành cung ở Giang Nam không giống với hành cung đi tránh nóng lần trước, đây chính là một nơi tốt để dưỡng sinh, du ngoạn. Tuy nhiên, ở độ tuổi của ta, vẫn là ở lại kinh thành xa hoa lộng lẫy là thích hợp nhất. Đợi ta già đi, ta sẽ đi nếu có thể.
Ngày Thái Thượng Hoàng và Thái hậu rời đi, Tiểu hoàng tôn nhìn đoàn xe đang đi càng lúc càng xa, trong lòng vô cùng tiếc nuối, kéo tay áo ta nói: “Thái nãi nãi, một ngày nào đó người cũng sẽ rời đi phải không ạ?"
Ta nói với nó, sẽ không. Suy cho cùng, một người ham hưởng lạc như Thái nãi nãi của con đương nhiên sẽ muốn ở lại nơi có thể hưởng lạc nhất.
Sau khi Thái thượng hoàng đi rồi, thì bắt đầu chuẩn bị lễ đăng cơ của Tân hoàng, những chuyện này không liên quan gì đến ta, dù sao ta cũng là một lão nhân gia rồi, không giúp được gì hay cho lời khuyên gì. Tiểu hoàng tôn bây giờ không còn là Tiểu hoàng tôn nữa mà là một Tiểu Thái tử, nhưng vẫn là một cái bánh bao phấn điêu ngọc trác.
Đương nhiên, Tân hoàng đăng cơ, tất nhiên sẽ có phong thưởng. Mà ta, hiện giờ đang là người có bối phận lớn nhất hoàng thất, tất nhiên nhà mẹ đẻ cũng không thể bị bỏ lại. Vì vậy, Tân Hoàng Hậu mới đến bàn bạc vấn đề này với ta.
Là nữ nhi tri kỷ của phụ thân, ta đương nhiên giúp ông ấy từ chối toàn bộ những đề nghị thăng quan, tiến chức mà không chút do dự. Cũng tận tình khuyên bảo Hoàng hậu một cách tha thiết và chân thành rằng phụ thân mình là người thích thể nghiệm, thích đi nghiên cứu và ông ấy ghét bị danh lợi làm thành gánh nặng.
Hoàng hậu sau khi nghe xong, cũng có phản ứng giống như Thái hậu năm đó, đều trợn tròn mắt, nhưng lại khéo léo bày tỏ ý định của Hoàng đế với ta là mấy năm nay phụ thân ta đã làm không tồi.
Không tồi? Chính phụ thân thân sinh của mình mà ta còn không rõ hay sao? Với đầu óc kia của ông ấy, có chỗ nào là biết những việc củi gạo mắm muối. Cái gọi là “không tồi” có lẽ cũng là nhìn mặt mũi người con gái là ta đây.
Vì vậy, ta lại một lần nữa khẩn thiết nói với Hoàng hậu, phụ thân ta muốn đọc sách chính là vì muốn tạo phúc cho bá tánh. Bây giờ có cơ hội, ta hy vọng ông ấy có thể thực hiện được ước mơ của mình trong nửa quãng đời còn lại.
Hoàng hậu mang theo vẻ mặt hoang mang rời đi, nói như vậy mặc kệ bọn họ có tin hay không, không quá hai ngày, ta đã nghe nói Hoàng đế hạ tân chiếu thư, chuyển vị trí làm việc của phụ thân ta, lần này thực sự là một nơi thâm sơn cùng cốc.
Ngoài ra, còn hết lời khen ngợi phụ thân ta là một vị quan cống hiến hết mình vì dân. Nhìn xem, hiện tại ông ấy có thanh có danh, có khi nửa đêm đi ngủ ông ấy còn cảm thấy bản thân làm rạng rỡ tổ tiên.
Hơn nửa tháng sau, ta lại nhận được thư của phụ thân. Khó có lần hiếm hoi ông ấy không mắng ta, ngược lại còn bảo ta đã làm tốt việc chuyển chức vụ cho ông ấy, bảo ta cố gắng làm một Thái Hoàng Thái Hậu thật tốt, ông ấy còn nói sau này ông ấy sẽ tiếp tục nỗ lực.
Lúc này ta mới phát hiện ông ấy tựa hồ thật sự thích thú, trên đời thực sự có đủ kiểu người. Nhưng vấn đề là ông ấy căn bản làm không tốt, may mắn có phó thủ hạ đáng tin cậy giúp đỡ, nếu không chỉ sợ sẽ bị bá tánh ở đó đánh c.hết.
Tuy nhiên, cũng chính vì điều này mà ta đã lên xong kế hoạch con đường làm quan của phụ thân. Đơn giản là cứ nơi nào có người nghèo khổ thì đi đến nơi đó, nhân tiện đào tạo những hạt giống tốt dưới trướng, để họ biết trước cách đối phó với cấp trên keo kiệt, nghèo kiết hủ lậu, tự cho mình là đúng, cậy tài mà khinh người.