Chương : 10
Y thình lình rút kiếm hành động quá nhanh không khiến ai cũng bất ngờ. Dù Long Vô Ba phép thuật cao cường đến mấy thì khoảng cách giữa cả hai quá xa để có thể ngăn cản kịp thời.
Ngay lúc quan trọng này, một vị võ tướng họ Sa đột nhiên phi thân lên, chỉ một cước liền đá văng trường kiếm trong tay Long Tĩnh Thủy.
“Ngô……”
Long Tĩnh Thủy lảo đảo về trước mấy bước, tuy thoát khỏi mũi kiếm, nhưng cũng không tránh được việc bị thương ở tay, một vết thương dài hiện ra với dòng máu tươi chảy ròng.
Long Vô Ba thấy mà lo lắng, vội chạy tới đem người kéo vào trong lòng, cúi đầu nhìn cánh tay đỏ thắm kia, trong mắt lộ vẻ vô cùng hoang mang.
Long Tĩnh Thủy không nhìn y, nhắm mắt phiền muội, hơi thở dồn dập, vấn:“Ta trả cho ngươi một kiếm, vậy đã được chưa?”
Long Vô Ba giật mình, vẻ mặt tức giận hiện lên. Hắn khi thấy đại ca rút kiếm tự thương mình, trong lòng vô cùng hoảng sợ, nhưng sau khi nghe xong lời này liền nheo mắt lạnh lùng nói:“Đừng hòng.”
Dứt lời, mạnh mẽ buông hai tay, mặc cho Long Tĩnh Thủy ngã trên mặt đất.
Thiên toàn địa chuyển.
Long Tĩnh Thủy ho khan vài tiếng, cố mở mắt, chỉ thấy Long Vô Ba trên cao nhìn y, bạc thần thoáng nở nụ cười như mộc xuân phong, nhưng trong đôi mắt đó lại hàm chứa hàn băng lạnh thấu xương. Hắn trừng mắt nhìn hồi lâu, rồi chậm rãi nâng chân đặt trên ngực y, ngạo nghễnh tựa tiếu phi tiếu nói:“Đại ca hình như đã quên lời ta nói? Mệnh ngươi hiện tại là của ta, trừ phi ta chơi chán, nếu không, dù ngươi có muốn chết…… thì chỉ là si tâm vọng tưởng.”
Dứt lời, nhẹ nhàng vỗ hai tay, khôi phục bộ dáng tiêu sái tự nhiên, phong độ cuả một Long vương đại nhân cần có, cất cao giọng:“Nếu đại ca không biết phân biệt, ta đây cũng không cần nể tình huynh đệ, vậy liền cho ngươi đi nếm thử mùi vị của địa lao đi.”
Giọng điệu vô cùng tiếc nuối, bên trong lại không thể che giấu sự túc giận lúc này. của
Lệnh vừa ra, lập tức có người hầu đem Long Tĩnh Thủy từ trên mặt đất kéo lên, một đường hướng địa lao tha đi.
Long Tĩnh Thủy bị thương ở cánh tay, tay vẫn còn đổ máu, tầm mắt mơ mơ hồ hồ, thấy không rõ tình hình xung quanh. Chỉ biết mình đã bị đưa tới một nơi vừa âm u vừa ẩm ướt, hai tay thì bị thiết liên lạnh lẻo khóa ngay trên tường.
Mùi máu tươi nồng xông thẳng chóp mũi.
Đây hẳn là nơi nghiêm hình tội nhân? Long Vô Ba quả nhiên còn rất nhiều cách để tra tấn y.
Cũng tốt, vẫn còn hơn ở trên giường chờ bị hạ nhục, y càng nguyện ý chịu loại tra tấn này, ít nhất không cần vì người nọ mà rối loạn tâm trí.
Đang trầm tư suy nghĩ thì đã thấy Long Vô Ba khoanh tay bước vào trong ngục.
Long Vô Ba dung mạo xuất chúng, diễm lệ như từ tranh bước ra, cho dù đang đứng trong ngục tù nhỏ hẹp dơ bẩn vẫn không che giấu được hào quang, cả người như được chiếu bởi một tầng nguyệt hoa lung linh. Chỉ là khuôn mặt xinh đẹp tuy mĩm cười kia lại phun ra từng lời nói ác độc:“Đại ca, lúc ngươi làm thái tử, có từng nghĩ tới ngày hôm nay?”
Long Tĩnh Thủy sức yếu như tơ, thật vất vả mới ngẩng đầu nhìn hắn, thản nhiên ứng:“Ta chỉ là không ngờ tới mình lại có một đệ đệ như vậy.”
Long Vô Ba nhíu mày, thản nhiên mĩm cười đến mê hoặc:“Thật kì lạ, ngày hôm nay mỗi câu đại ca nói dường như đều khiến ta phải sinh khí?”
Miệng nói sinh khí, bên môi vẫn cười dài, tầm mắt lại liếc nhìn các kiểu hình cụ tra tấn chuyển thượng một vòng, tùy tay rút một dây roi ra.
Long Tĩnh Thủy mắt không chớp ngược lại hỏi:“Ta bất quá nghĩ muốn trả cho ngươi một mạng mà thôi, có gì phải tức giận?”
Long Vô Ba nếu hận y vì một kiếm kia, nay y trả lại một kiếm, vậy xem như huề nhau đi?
Không ngờ lời này vừa thốt ra, Long Vô Ba lại lớn tiếng cười ha hả, tay vung, roi liền khắc thượng lên gương mặt Long Tĩnh Thủy, lưu lại một vết máu lớn. Mà thanh âm của hắn lại vô bối khác hẳn với tiếng cười thoả mãn kia, trầm thấp khàn khàn hỏi:“ Trong lòng ngươi bí mât kia thật sự rất quan trọng như vậy? Quan trọng đến nổi ngay … cả tính mạng ngươi cũng không màng?
Long Tĩnh Thủy không trả lời, cứ như vậy mà nhìn hắn, ánh mắt trong suốt như nước.
Long Vô Ba đờ người, đột nhiên ném roi ra xa, đưa tay nâng cằm Long Tĩnh Thủy, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương do chính mình gây ra.
“Đại ca,” Thanh âm hắn như ách lại nói không nên lời, lại mơ hồ chứa vài phần nhu tình,: “Ta hôm nay thật sự rất giận, sợ khống chế không nổi mình, ngươi như trước dỗ dỗ ta hống ta một chút, được không?”
Điệu bộ ôn nhu mềm nhẹ, cực kỳ giống như vị thiếu niên trước kia luôn làm nũng với y.
Long Tĩnh Thủy trong lòng đại kì, không rõ Long Vô Ba vì sao lại như vậy, nhân hỏi:“Ngươi không phải không nhận ta là ca ca sao?”
Long Vô Ba chớp chớp đôi mắt, cười khẽ một tiếng, hướng trên mặt y mật mật hôn môi một trận, sau lại nâng tay sờ lên cánh tay bị khoá vẫn còn lưu máu kia:“Đại ca bị thương không nhẹ, nếu trị liệu trễ, ngày sau sợ ảnh hưởng không tốt.”
“Không sao cả.”
“Đại ca như thế nào không yêu quý bản thân?” Long Vô Ba sờ cánh tay y, cười híp mắt nói,“Ta lúc vừa nhìn thấy ngươi rút kiếm, thiếu chút nữa liền mất đi lý trí.”
Lời vừa dứt, Long Tĩnh Thủy liền ngay vết thương ở tay y nhẹ nhàng vuốt ve, thậm chí ấn nhẹ lên trên.
Long Tĩnh Thủy đau đến nghiến người, cắn răng nói:“Ngươi……!”
Khi thấy rõ biểu cảm trên mặt Long Vô Ba y cái gì cũng không nói được.
Nam tử trước mặt rõ ràng đang cười nhưng trong đôi mắt đen láy đó lại ẩn chứa oán hận, giống như bích đàm không đáy lấp không đầy, quả thực như muốn đem người hấp sâu vào trong.
Thẳng đến giờ khắc này, y mới tin tưởng Long Vô Ba thật sự vô cùng tức giận.
Nhưng hắn đến tột cùng vì cái gì sinh khí?
Y rút kiếm tự sát, thì có ảnh hưởng gì đến hắn?
Chưa nghĩ kịp nghĩ rõ, đã thấy Long Vô Ba hướng y cười ngọt ngào, dịu dàng nói:“Thiếu chút nữa đã quên, đại ca có bút pháp thần kỳ, họa tranh cực kì đẹp nhưng nếu phế đi cánh tay này, kia ….”
Vừa nói chuyện, bàn tay hắn lại nhẹ nhàng dùng sức đem thiết liên kia chặt đứt, nâng bàn tay phải Long Tĩnh Thủy kề sát bên môi chậm rãi từ hôn nhẹ liếm nhẹ thậm chí ngậm từng ngón tay y.
Long Tĩnh Thủy không ngờ hắn lại làm vậy, khuôn mặt lập tức phiếm hồng, kinh ngạc không thôi.
Chính vào lúc mờ mịt đó, chợt nghe Long Vô Ba nhẹ nhàng hỏi một câu:“Đại ca, ngươi vẫn không muốn cho ta biết sự thật?”
Long Tĩnh Thủy ngẩn người, còn chưa kịp trả lời đã cảm thấy một trận đau đớn đến thấu xương từ đốt ngón tay truyền lên khắp thân mình.
Tập trung nhìn thì thấy Long Vô Ba cúi đầu, vẻ mặt ôn nhu hôn lên những ngón tay y, nhưng rồi bàn tay hắn đột nhiên dùng sức, mạnh tay bẻ gãy ngón trỏ của y.
Ngay lúc quan trọng này, một vị võ tướng họ Sa đột nhiên phi thân lên, chỉ một cước liền đá văng trường kiếm trong tay Long Tĩnh Thủy.
“Ngô……”
Long Tĩnh Thủy lảo đảo về trước mấy bước, tuy thoát khỏi mũi kiếm, nhưng cũng không tránh được việc bị thương ở tay, một vết thương dài hiện ra với dòng máu tươi chảy ròng.
Long Vô Ba thấy mà lo lắng, vội chạy tới đem người kéo vào trong lòng, cúi đầu nhìn cánh tay đỏ thắm kia, trong mắt lộ vẻ vô cùng hoang mang.
Long Tĩnh Thủy không nhìn y, nhắm mắt phiền muội, hơi thở dồn dập, vấn:“Ta trả cho ngươi một kiếm, vậy đã được chưa?”
Long Vô Ba giật mình, vẻ mặt tức giận hiện lên. Hắn khi thấy đại ca rút kiếm tự thương mình, trong lòng vô cùng hoảng sợ, nhưng sau khi nghe xong lời này liền nheo mắt lạnh lùng nói:“Đừng hòng.”
Dứt lời, mạnh mẽ buông hai tay, mặc cho Long Tĩnh Thủy ngã trên mặt đất.
Thiên toàn địa chuyển.
Long Tĩnh Thủy ho khan vài tiếng, cố mở mắt, chỉ thấy Long Vô Ba trên cao nhìn y, bạc thần thoáng nở nụ cười như mộc xuân phong, nhưng trong đôi mắt đó lại hàm chứa hàn băng lạnh thấu xương. Hắn trừng mắt nhìn hồi lâu, rồi chậm rãi nâng chân đặt trên ngực y, ngạo nghễnh tựa tiếu phi tiếu nói:“Đại ca hình như đã quên lời ta nói? Mệnh ngươi hiện tại là của ta, trừ phi ta chơi chán, nếu không, dù ngươi có muốn chết…… thì chỉ là si tâm vọng tưởng.”
Dứt lời, nhẹ nhàng vỗ hai tay, khôi phục bộ dáng tiêu sái tự nhiên, phong độ cuả một Long vương đại nhân cần có, cất cao giọng:“Nếu đại ca không biết phân biệt, ta đây cũng không cần nể tình huynh đệ, vậy liền cho ngươi đi nếm thử mùi vị của địa lao đi.”
Giọng điệu vô cùng tiếc nuối, bên trong lại không thể che giấu sự túc giận lúc này. của
Lệnh vừa ra, lập tức có người hầu đem Long Tĩnh Thủy từ trên mặt đất kéo lên, một đường hướng địa lao tha đi.
Long Tĩnh Thủy bị thương ở cánh tay, tay vẫn còn đổ máu, tầm mắt mơ mơ hồ hồ, thấy không rõ tình hình xung quanh. Chỉ biết mình đã bị đưa tới một nơi vừa âm u vừa ẩm ướt, hai tay thì bị thiết liên lạnh lẻo khóa ngay trên tường.
Mùi máu tươi nồng xông thẳng chóp mũi.
Đây hẳn là nơi nghiêm hình tội nhân? Long Vô Ba quả nhiên còn rất nhiều cách để tra tấn y.
Cũng tốt, vẫn còn hơn ở trên giường chờ bị hạ nhục, y càng nguyện ý chịu loại tra tấn này, ít nhất không cần vì người nọ mà rối loạn tâm trí.
Đang trầm tư suy nghĩ thì đã thấy Long Vô Ba khoanh tay bước vào trong ngục.
Long Vô Ba dung mạo xuất chúng, diễm lệ như từ tranh bước ra, cho dù đang đứng trong ngục tù nhỏ hẹp dơ bẩn vẫn không che giấu được hào quang, cả người như được chiếu bởi một tầng nguyệt hoa lung linh. Chỉ là khuôn mặt xinh đẹp tuy mĩm cười kia lại phun ra từng lời nói ác độc:“Đại ca, lúc ngươi làm thái tử, có từng nghĩ tới ngày hôm nay?”
Long Tĩnh Thủy sức yếu như tơ, thật vất vả mới ngẩng đầu nhìn hắn, thản nhiên ứng:“Ta chỉ là không ngờ tới mình lại có một đệ đệ như vậy.”
Long Vô Ba nhíu mày, thản nhiên mĩm cười đến mê hoặc:“Thật kì lạ, ngày hôm nay mỗi câu đại ca nói dường như đều khiến ta phải sinh khí?”
Miệng nói sinh khí, bên môi vẫn cười dài, tầm mắt lại liếc nhìn các kiểu hình cụ tra tấn chuyển thượng một vòng, tùy tay rút một dây roi ra.
Long Tĩnh Thủy mắt không chớp ngược lại hỏi:“Ta bất quá nghĩ muốn trả cho ngươi một mạng mà thôi, có gì phải tức giận?”
Long Vô Ba nếu hận y vì một kiếm kia, nay y trả lại một kiếm, vậy xem như huề nhau đi?
Không ngờ lời này vừa thốt ra, Long Vô Ba lại lớn tiếng cười ha hả, tay vung, roi liền khắc thượng lên gương mặt Long Tĩnh Thủy, lưu lại một vết máu lớn. Mà thanh âm của hắn lại vô bối khác hẳn với tiếng cười thoả mãn kia, trầm thấp khàn khàn hỏi:“ Trong lòng ngươi bí mât kia thật sự rất quan trọng như vậy? Quan trọng đến nổi ngay … cả tính mạng ngươi cũng không màng?
Long Tĩnh Thủy không trả lời, cứ như vậy mà nhìn hắn, ánh mắt trong suốt như nước.
Long Vô Ba đờ người, đột nhiên ném roi ra xa, đưa tay nâng cằm Long Tĩnh Thủy, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương do chính mình gây ra.
“Đại ca,” Thanh âm hắn như ách lại nói không nên lời, lại mơ hồ chứa vài phần nhu tình,: “Ta hôm nay thật sự rất giận, sợ khống chế không nổi mình, ngươi như trước dỗ dỗ ta hống ta một chút, được không?”
Điệu bộ ôn nhu mềm nhẹ, cực kỳ giống như vị thiếu niên trước kia luôn làm nũng với y.
Long Tĩnh Thủy trong lòng đại kì, không rõ Long Vô Ba vì sao lại như vậy, nhân hỏi:“Ngươi không phải không nhận ta là ca ca sao?”
Long Vô Ba chớp chớp đôi mắt, cười khẽ một tiếng, hướng trên mặt y mật mật hôn môi một trận, sau lại nâng tay sờ lên cánh tay bị khoá vẫn còn lưu máu kia:“Đại ca bị thương không nhẹ, nếu trị liệu trễ, ngày sau sợ ảnh hưởng không tốt.”
“Không sao cả.”
“Đại ca như thế nào không yêu quý bản thân?” Long Vô Ba sờ cánh tay y, cười híp mắt nói,“Ta lúc vừa nhìn thấy ngươi rút kiếm, thiếu chút nữa liền mất đi lý trí.”
Lời vừa dứt, Long Tĩnh Thủy liền ngay vết thương ở tay y nhẹ nhàng vuốt ve, thậm chí ấn nhẹ lên trên.
Long Tĩnh Thủy đau đến nghiến người, cắn răng nói:“Ngươi……!”
Khi thấy rõ biểu cảm trên mặt Long Vô Ba y cái gì cũng không nói được.
Nam tử trước mặt rõ ràng đang cười nhưng trong đôi mắt đen láy đó lại ẩn chứa oán hận, giống như bích đàm không đáy lấp không đầy, quả thực như muốn đem người hấp sâu vào trong.
Thẳng đến giờ khắc này, y mới tin tưởng Long Vô Ba thật sự vô cùng tức giận.
Nhưng hắn đến tột cùng vì cái gì sinh khí?
Y rút kiếm tự sát, thì có ảnh hưởng gì đến hắn?
Chưa nghĩ kịp nghĩ rõ, đã thấy Long Vô Ba hướng y cười ngọt ngào, dịu dàng nói:“Thiếu chút nữa đã quên, đại ca có bút pháp thần kỳ, họa tranh cực kì đẹp nhưng nếu phế đi cánh tay này, kia ….”
Vừa nói chuyện, bàn tay hắn lại nhẹ nhàng dùng sức đem thiết liên kia chặt đứt, nâng bàn tay phải Long Tĩnh Thủy kề sát bên môi chậm rãi từ hôn nhẹ liếm nhẹ thậm chí ngậm từng ngón tay y.
Long Tĩnh Thủy không ngờ hắn lại làm vậy, khuôn mặt lập tức phiếm hồng, kinh ngạc không thôi.
Chính vào lúc mờ mịt đó, chợt nghe Long Vô Ba nhẹ nhàng hỏi một câu:“Đại ca, ngươi vẫn không muốn cho ta biết sự thật?”
Long Tĩnh Thủy ngẩn người, còn chưa kịp trả lời đã cảm thấy một trận đau đớn đến thấu xương từ đốt ngón tay truyền lên khắp thân mình.
Tập trung nhìn thì thấy Long Vô Ba cúi đầu, vẻ mặt ôn nhu hôn lên những ngón tay y, nhưng rồi bàn tay hắn đột nhiên dùng sức, mạnh tay bẻ gãy ngón trỏ của y.