Chương : 11
Một cơn đau buốt mãnh liệt truyền đến……
Long Tĩnh Thủy hô hấp dồn dập, mồ hôi tuôn như tắm. Thoáng cái ý trí đã biến mất lâm vào cơn mê, lần thứ hai tỉnh lại thì thấy Long Vô Ba ở ngay trước mặt như trước một nụ cười ôn nhu vô tận.
“Đau không?” Long Vô Ba chạm vào ngón tay bị bẻ gãy của y, ánh mắt tràn đầy hứng thú như đang thưởng thức một tuyệt thế trân bảo, nhuyễn thanh nói: “Đáng tiếc, còn chưa đau bằng ta.”
Lời vừa dứt liền đem bàn tay Long Tĩnh Thủy đặt trên ngực mình.
Long Tĩnh Thủy giật mình trợn mắt, ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy Long Vô Ba dù đang mỉm cười, nhưng khuôn mặt lại méo mó đến cực điểm.
Vì sao?
Y cố hết sức mở to mắt mà nhìn, nhưng y không rõ vì lí do gì Long Vô Ba lại lộ ra vẻ thống khổ này. Người bị thương rõ ràng là y, hắn sao lại đau đớn chứ?
Lại một lần nữa từ ngón tay lại truyền đến một cơn đau đến thấu xương, Long Tĩnh Thủy tâm thần rối loạn, cho dù nghi hoặc thì y cũng không thể nào tiếp tục suy nghĩ nữa.
[lotus: vì Vô ca lại tiếp tục bẻ ngón tay ca thì ca làm sao nghĩ nổi nữa, đau quá mà *ứa nước mắt*( Vô ca, ca nhẫn tâm quá đi)]
Long Vô Ba vẫn cúi thấp đầu, tiếp tục hôn lên những ngón tay còn lại, ách thanh hỏi:“Đại ca, ngươi về sau…… có còn dám đả thương mình không?”
Cảm giác đau đớn từ ngón tay một lần nữa lại dâng lên, đau đến rơi lệ.
Long Tĩnh Thủy nhắm chặt hai mắt, vô thức lắc đầu.
“Hảo ngoan.” Long Vô Ba thản nhiên cười, chợt đôi mắt trầm xuống, chỉ giây lát liền đến bên tai y nhấn mạnh từng chữ một:“Về sau …… trước khi làm điều điên rồ gì, thì tốt nhất hãy nhớ đến ngày hôm.”
Dứt lời, thuận tay Long Vô Ba kéo lấy vạt tay áo Long Tĩnh Thủy xuống, nhẹ nhàng, dịu dàng băng bó vết thương trên cánh tay bị thương của y.
Long Tĩnh Thủy hoa cả mắt, ngoại trừ đau đớn thì vẫn là đau đớn, y hoàn toàn không thể hiểu được hành động vui buồn thất thường này của Long Vô Ba. Chờ đến lúc hoàn hồn thì đã bị Long Vô Ba ép mở miệng, một viên thuốc cứ thế mà trôi thẳng vào cổ họng y.
“Khụ khụ, đó là gì?”
“Là độc dược khiến nhân sinh ra ảo giác.” Long Vô Ba vừa nói vừa vân vê ngọn tóc của mình, vừa chậm rãi giải thích:“Nghe nói kẻ trúng phải độc dược này một lần rồi lại một lần nhìn thấy cảnh tượng mà bản thân tối sợ hãi nhất, tối lo lắng nhất, nhìn thấy cho đến khi mình bị bức đến điên mới thôi.”
Hắn một bên mỉm cười, một bên quan sát sắc mặt Long Tĩnh, ôn nhu hỏi:“Đại ca, ngươi có sợ không?”
Long Tĩnh Thủy không đáp nhưng trong ánh mắt lại thoáng hoảng sợ.
Long Vô Ba đắc ý cười, tiếng nói càng thêm oan độc mang theo cả y tứ dụ dỗ nồng đậm:“Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, ta liền cho ngươi giải dược.”
Nghe hắn nói, vẻ mặt Long Tĩnh Thủy tuy có chút dao động, nhưng ngay lập tức lại khôi phục bình thường, nhẹ thở dài, gian nan nhấn từng chữ:“Long Vô Ba, vô ích thôi.”
Long Vô Ba hé mắt, từ từ lui về sau, khoanh hai tay nhìn y, trên mặt vẫn là nụ cười nhạt như trước.
Long Tĩnh Thủy dần dần càng hiểu tính tình người đệ đệ này, biết khi hắn cười càng thoải mái thì lửa giận trong người lại càng lớn. Nhưng chưa kịp mở miệng nói thì chất độc kia dường như bắt đầu phát tác, trước mắt y một mảng tối phủ đến, bóng đêm khuếch tán che lấp tất cả ánh sáng.
Tí tách.
Tí tách.
Là tiếng gì? Nước?
Không, là máu!
Sương mù trong màn đêm, phóng đôi mắt ra xa có thể thấy những vệt máu ghê người.
Long Tĩnh Thủy tay cầm trường kiếm bén nhọn, trên bạch y lại nhiễm thượng đầy máu đỏ tươi, vị lý phiên giang đảo hải*, vẻ mặt tựa như muốn nôn mửa nhưng vẫn cố giữ lấy vẻ lạnh nhạt thản nhiên, bước đi vững vàng tiến về trước, tay cầm kiếm ngang dọc chém tới.
(phiên giang đảo hải*= sông cuộn biển gầm, ý chỉ mạnh mẽ, dời non lấp biển)
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vọng vào tai y, mùi máu tươi càng lúc càng đậm xông thẳng vào mũi y.
Bàn tay Long Tĩnh Thủy thoáng run rẫy, nhưng lại không thể không bức chính mình vươn kiếm về trước mà hạ thủ.
Một kiếm một nhát, không thể lưu bất cứ kẻ nào sống xót.
Đúng vậy, vì bảo vệ bí mật mà vô tình phát hiện, y nhất định phải giết người diệt khẩu!
Mặt đất dưới chân dần dần bị huyết nhuộm đỏ, Long Tĩnh Thủy tay vung kiếm cứ thằng một đường hướng trước mà đi, cho đến khi không còn một bóng người ở trước mặt nữa, y mới buông thanh kiếm dính đầy máu tươi ra, chậm rãi ngã xuống mặt đất.
An toàn chưa?
Nhửng kẻ biết bí mật kia, tất cả đều đã bị loại bỏ, y có thể…… bảo vệ người kia, đúng không?
Đang trầm mình trong suy tư, chợt một tia sáng lóe đến, cẩm y ngọc quan thiếu niên chậm rãi từ xa bước tới, hơi hơi nghiên đầu, cười hì hì gọi: “Đại ca.”
Long Tĩnh Thủy tim đập mạnh, tâm vui khôn xiết, cuống quít xoa vết máu trên tay, hướng ‘cậu’ vươn tay nhỏ gọi:“Vô Ba, đã không còn nguy hiểm, mau, mau lại đây với ca ca.”
Thiếu niên ôn nhu đột nhiên trừng mắt, nụ cười ngọt ngào biến mất thay vào đó là khuôn mặt lạnh băng, hừ lạnh nói:“Gạt người, ngươi căn bản không phải ca ca ta!”
Cả người Long Tĩnh Thủy nhất thời cứng lại.
Như thế nào hội……
Y rõ ràng đã giết tất cả, giết tất cả những kẻ đó để che giấu bí mật kia, vì cái gì chuyện y tối sợ hãi, tối lo lắng nhất ….lại vẫn xảy ra?
Y cố gắng muốn đứng lên, muốn bắt lấy tay thiếu niên nhưng hai chân lại vô lực như bị thứ gì cuống lấy không cho y thoát ra, y chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ xoay lưng rời đi.
“Từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ … …. quay lại Đông Hải.”
Thanh âm thiếu niên nhẹ nhàng như vang vọng bên tai.
Nhưng Long Tĩnh Thủy lại nghe như sét đánh, ngực như muốn vỡ tung.
Không ——— Không cần ————-
Y cuối cùng cũng có thể hét to lên, cơ thể run rẩy, trong mắt lộ vẻ mịt mù hoảng sợ tột cùng.
Đứng ở bên cạnh, Long Vô Ba vô cùng lo lắng, vội vàng nắm lấy cằm y, mạnh hỏi: “Đại ca, ngươi nhìn thấy gì?”
Long Tĩnh Thủy há miệng thở dốc, hai mắt như chìm trong sương mù nhìn thẳng về trước, nói không thành câu. Y lúc này tóc tai hỗn loạn, y phục sớm ướt đẫm mồ hôi, một tay bị khóa chặt trên tường, tay kia thì vô lực không có sức, bộ dáng thập phần chật vật. Tuy nhiên, y sam thấm đẫm máu ấy lại hiện lên một dáng vẻ yêu dị đẹp đến mê người.
Tim Long Vô Ba đập thình thịch, hắn lo lắng độc này dược tính quá mạnh không tốt cho y, liền nhanh chóng lấy giải dược uy nhanh vào miệng Long Tĩnh Thủy, sau đó vỗ nhẹ lưng y, thấp giọng nỉ non trấn an người: “Đừng sợ, đừng sợ chỉ là ảo giác, là ảo giác thôi.”
Long Tĩnh Thủy có tai như điếc, thân thể run liên hồi, đột nhiên “Phụt” một ngụm máu tươi phun ngay ra ngoài.
Long Vô Ba ngây người.
Hắn vừa rồi chỉ là nói ngoa mà thôi, độc kia căn bản không thể nào đem người bức điên, thì nói gì đến việc làm cho người ta hộc máu?
Long Tĩnh Thủy, y đến tột cùng đã thấy cái gì?
Hắn cho tới lúc này mới cảm thấy hoảng hốt, vội vã đem nggười ôm vào trong lòng, bàn tay nhẹ vuốt khuôn mặt tái nhợt trắng bệch kia, nhẹ gọi:“Đại ca……”
Long Tĩnh Thủy khóe môi mấp máy, dường như đang nói cái gì, đó chỉ là quá nhỏ hoàn toàn nghe không rõ.
Long Vô Ba cúi đầu lại cúi đầu thật gần, vận dụng thật lớn linh lực, mới có thể nghe được lời y nói.
Ánh mắt y vô cự, ý thức mơ hồ, không ngừng lập đi lập lại hai chữ “ Vô Ba….”
Long Tĩnh Thủy hô hấp dồn dập, mồ hôi tuôn như tắm. Thoáng cái ý trí đã biến mất lâm vào cơn mê, lần thứ hai tỉnh lại thì thấy Long Vô Ba ở ngay trước mặt như trước một nụ cười ôn nhu vô tận.
“Đau không?” Long Vô Ba chạm vào ngón tay bị bẻ gãy của y, ánh mắt tràn đầy hứng thú như đang thưởng thức một tuyệt thế trân bảo, nhuyễn thanh nói: “Đáng tiếc, còn chưa đau bằng ta.”
Lời vừa dứt liền đem bàn tay Long Tĩnh Thủy đặt trên ngực mình.
Long Tĩnh Thủy giật mình trợn mắt, ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy Long Vô Ba dù đang mỉm cười, nhưng khuôn mặt lại méo mó đến cực điểm.
Vì sao?
Y cố hết sức mở to mắt mà nhìn, nhưng y không rõ vì lí do gì Long Vô Ba lại lộ ra vẻ thống khổ này. Người bị thương rõ ràng là y, hắn sao lại đau đớn chứ?
Lại một lần nữa từ ngón tay lại truyền đến một cơn đau đến thấu xương, Long Tĩnh Thủy tâm thần rối loạn, cho dù nghi hoặc thì y cũng không thể nào tiếp tục suy nghĩ nữa.
[lotus: vì Vô ca lại tiếp tục bẻ ngón tay ca thì ca làm sao nghĩ nổi nữa, đau quá mà *ứa nước mắt*( Vô ca, ca nhẫn tâm quá đi)]
Long Vô Ba vẫn cúi thấp đầu, tiếp tục hôn lên những ngón tay còn lại, ách thanh hỏi:“Đại ca, ngươi về sau…… có còn dám đả thương mình không?”
Cảm giác đau đớn từ ngón tay một lần nữa lại dâng lên, đau đến rơi lệ.
Long Tĩnh Thủy nhắm chặt hai mắt, vô thức lắc đầu.
“Hảo ngoan.” Long Vô Ba thản nhiên cười, chợt đôi mắt trầm xuống, chỉ giây lát liền đến bên tai y nhấn mạnh từng chữ một:“Về sau …… trước khi làm điều điên rồ gì, thì tốt nhất hãy nhớ đến ngày hôm.”
Dứt lời, thuận tay Long Vô Ba kéo lấy vạt tay áo Long Tĩnh Thủy xuống, nhẹ nhàng, dịu dàng băng bó vết thương trên cánh tay bị thương của y.
Long Tĩnh Thủy hoa cả mắt, ngoại trừ đau đớn thì vẫn là đau đớn, y hoàn toàn không thể hiểu được hành động vui buồn thất thường này của Long Vô Ba. Chờ đến lúc hoàn hồn thì đã bị Long Vô Ba ép mở miệng, một viên thuốc cứ thế mà trôi thẳng vào cổ họng y.
“Khụ khụ, đó là gì?”
“Là độc dược khiến nhân sinh ra ảo giác.” Long Vô Ba vừa nói vừa vân vê ngọn tóc của mình, vừa chậm rãi giải thích:“Nghe nói kẻ trúng phải độc dược này một lần rồi lại một lần nhìn thấy cảnh tượng mà bản thân tối sợ hãi nhất, tối lo lắng nhất, nhìn thấy cho đến khi mình bị bức đến điên mới thôi.”
Hắn một bên mỉm cười, một bên quan sát sắc mặt Long Tĩnh, ôn nhu hỏi:“Đại ca, ngươi có sợ không?”
Long Tĩnh Thủy không đáp nhưng trong ánh mắt lại thoáng hoảng sợ.
Long Vô Ba đắc ý cười, tiếng nói càng thêm oan độc mang theo cả y tứ dụ dỗ nồng đậm:“Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, ta liền cho ngươi giải dược.”
Nghe hắn nói, vẻ mặt Long Tĩnh Thủy tuy có chút dao động, nhưng ngay lập tức lại khôi phục bình thường, nhẹ thở dài, gian nan nhấn từng chữ:“Long Vô Ba, vô ích thôi.”
Long Vô Ba hé mắt, từ từ lui về sau, khoanh hai tay nhìn y, trên mặt vẫn là nụ cười nhạt như trước.
Long Tĩnh Thủy dần dần càng hiểu tính tình người đệ đệ này, biết khi hắn cười càng thoải mái thì lửa giận trong người lại càng lớn. Nhưng chưa kịp mở miệng nói thì chất độc kia dường như bắt đầu phát tác, trước mắt y một mảng tối phủ đến, bóng đêm khuếch tán che lấp tất cả ánh sáng.
Tí tách.
Tí tách.
Là tiếng gì? Nước?
Không, là máu!
Sương mù trong màn đêm, phóng đôi mắt ra xa có thể thấy những vệt máu ghê người.
Long Tĩnh Thủy tay cầm trường kiếm bén nhọn, trên bạch y lại nhiễm thượng đầy máu đỏ tươi, vị lý phiên giang đảo hải*, vẻ mặt tựa như muốn nôn mửa nhưng vẫn cố giữ lấy vẻ lạnh nhạt thản nhiên, bước đi vững vàng tiến về trước, tay cầm kiếm ngang dọc chém tới.
(phiên giang đảo hải*= sông cuộn biển gầm, ý chỉ mạnh mẽ, dời non lấp biển)
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vọng vào tai y, mùi máu tươi càng lúc càng đậm xông thẳng vào mũi y.
Bàn tay Long Tĩnh Thủy thoáng run rẫy, nhưng lại không thể không bức chính mình vươn kiếm về trước mà hạ thủ.
Một kiếm một nhát, không thể lưu bất cứ kẻ nào sống xót.
Đúng vậy, vì bảo vệ bí mật mà vô tình phát hiện, y nhất định phải giết người diệt khẩu!
Mặt đất dưới chân dần dần bị huyết nhuộm đỏ, Long Tĩnh Thủy tay vung kiếm cứ thằng một đường hướng trước mà đi, cho đến khi không còn một bóng người ở trước mặt nữa, y mới buông thanh kiếm dính đầy máu tươi ra, chậm rãi ngã xuống mặt đất.
An toàn chưa?
Nhửng kẻ biết bí mật kia, tất cả đều đã bị loại bỏ, y có thể…… bảo vệ người kia, đúng không?
Đang trầm mình trong suy tư, chợt một tia sáng lóe đến, cẩm y ngọc quan thiếu niên chậm rãi từ xa bước tới, hơi hơi nghiên đầu, cười hì hì gọi: “Đại ca.”
Long Tĩnh Thủy tim đập mạnh, tâm vui khôn xiết, cuống quít xoa vết máu trên tay, hướng ‘cậu’ vươn tay nhỏ gọi:“Vô Ba, đã không còn nguy hiểm, mau, mau lại đây với ca ca.”
Thiếu niên ôn nhu đột nhiên trừng mắt, nụ cười ngọt ngào biến mất thay vào đó là khuôn mặt lạnh băng, hừ lạnh nói:“Gạt người, ngươi căn bản không phải ca ca ta!”
Cả người Long Tĩnh Thủy nhất thời cứng lại.
Như thế nào hội……
Y rõ ràng đã giết tất cả, giết tất cả những kẻ đó để che giấu bí mật kia, vì cái gì chuyện y tối sợ hãi, tối lo lắng nhất ….lại vẫn xảy ra?
Y cố gắng muốn đứng lên, muốn bắt lấy tay thiếu niên nhưng hai chân lại vô lực như bị thứ gì cuống lấy không cho y thoát ra, y chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ xoay lưng rời đi.
“Từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ … …. quay lại Đông Hải.”
Thanh âm thiếu niên nhẹ nhàng như vang vọng bên tai.
Nhưng Long Tĩnh Thủy lại nghe như sét đánh, ngực như muốn vỡ tung.
Không ——— Không cần ————-
Y cuối cùng cũng có thể hét to lên, cơ thể run rẩy, trong mắt lộ vẻ mịt mù hoảng sợ tột cùng.
Đứng ở bên cạnh, Long Vô Ba vô cùng lo lắng, vội vàng nắm lấy cằm y, mạnh hỏi: “Đại ca, ngươi nhìn thấy gì?”
Long Tĩnh Thủy há miệng thở dốc, hai mắt như chìm trong sương mù nhìn thẳng về trước, nói không thành câu. Y lúc này tóc tai hỗn loạn, y phục sớm ướt đẫm mồ hôi, một tay bị khóa chặt trên tường, tay kia thì vô lực không có sức, bộ dáng thập phần chật vật. Tuy nhiên, y sam thấm đẫm máu ấy lại hiện lên một dáng vẻ yêu dị đẹp đến mê người.
Tim Long Vô Ba đập thình thịch, hắn lo lắng độc này dược tính quá mạnh không tốt cho y, liền nhanh chóng lấy giải dược uy nhanh vào miệng Long Tĩnh Thủy, sau đó vỗ nhẹ lưng y, thấp giọng nỉ non trấn an người: “Đừng sợ, đừng sợ chỉ là ảo giác, là ảo giác thôi.”
Long Tĩnh Thủy có tai như điếc, thân thể run liên hồi, đột nhiên “Phụt” một ngụm máu tươi phun ngay ra ngoài.
Long Vô Ba ngây người.
Hắn vừa rồi chỉ là nói ngoa mà thôi, độc kia căn bản không thể nào đem người bức điên, thì nói gì đến việc làm cho người ta hộc máu?
Long Tĩnh Thủy, y đến tột cùng đã thấy cái gì?
Hắn cho tới lúc này mới cảm thấy hoảng hốt, vội vã đem nggười ôm vào trong lòng, bàn tay nhẹ vuốt khuôn mặt tái nhợt trắng bệch kia, nhẹ gọi:“Đại ca……”
Long Tĩnh Thủy khóe môi mấp máy, dường như đang nói cái gì, đó chỉ là quá nhỏ hoàn toàn nghe không rõ.
Long Vô Ba cúi đầu lại cúi đầu thật gần, vận dụng thật lớn linh lực, mới có thể nghe được lời y nói.
Ánh mắt y vô cự, ý thức mơ hồ, không ngừng lập đi lập lại hai chữ “ Vô Ba….”