Chương : 271
Edit & Beta: TranGemy
“Dừng xe!”
Người nào đó đang nổi trận khí lạnh phun ra hai chữ, Dịch Phong Nghiêu bị dọa sợ lập tức động chân, theo bản năng mà dừng xe lại, cũng không thèm quan tâm xem đang ở chỗ nào.
Chờ đến khi thấy rõ tình hình thì Dịch Phong Nghiêu sững sờ, không hiểu đại thiếu gia này bị cái gì nhập nữa, đang muốn nói chuyện thì quay đầu lại phát hiện ra người bên cạnh đã mở cửa xuống xe.
Dịch Phong Nghiêu ở trên xe nhìn thấy Dịch Tân bước nhanh về phía cửa chính biệt thự.
Lúc này đã quá nửa đêm, trời tối om, ánh đèn chiếu xuống, Dịch Phong Nghiêu chỉ thấy bên cạnh cửa chính như có cái bóng mờ mờ, đang không hiểu Dịch Tân muốn làm gì đã thấy người đàn ông kia ngồi xổm xuống cạnh cái bóng kia.
“Chờ anh bao lâu rồi?”
Dịch Tân nhìn người trước mặt cuộn tròn thành một cục, khàn giọng hỏi.
Thứ này nghe thấy giọng anh thì khẽ run lên, lúc này mới từ từ ngẩng đầu đang cúi gằm trên đầu gối lên, lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, đúng là Tân Hoành với hai mắt đã hồng lên. Nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt người đàn ông mình vẫn tâm tâm niệm niệm, cô đột nhiên nhổm dậy, níu chặt lấy cổ anh, vội vã dính chặt vào trong ngực anh.
Sau đó mới không kìm được mà ô ô khóc lên thành tiếng.
Dịch Tân giơ tay ôm chặt thân thể cô, không nói lời nào, chỉ để cho nước mắt cô dần dần thấm ướt áo sơ mi của anh.
Thút thít khóc không biết bao lâu, cuối cùng cô mới có thể nói ra được mấy lời, còn mang theo tiếng khóc thê lương nức nở, cô nằm trong ngực anh lên án: “Dịch Tân, sao giờ này anh mới trở về, em chờ anh lâu lắm rồi!”
Một khắc kia, trái tim như thể bị cái gì đâm cho một cái đau nhói, đau đớn lại bất lực, anh nhè nhẹ vỗ về lưng cô, khàn giọng dỗ dành an ủi: “Là lỗi của anh, anh có lỗi với Tân Hoành của anh, để cho em chờ anh lâu như vậy.”
Anh nói xong, lại thấy cô lập tức khóc lớn tiếng hơn. Ôm chặt lấy anh, khóc đến nghiêng trời nghiêng đất, không còn e dè gì nữa.
Dịch Phong Nghiêu ngồi trên xe nhìn về phía góc cửa chính biệt thự, Dịch Tân đưa lưng về phía anh ta. Ánh sáng hơi tối, ⋆ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ ⋆ có điều người đàn ông vốn dĩ lãnh khốc kia, lúc này rõ ràng cả người lại tràn đầu hơi thở dịu dàng ấm áp, là một người mà cả Dịch Phong Nghiêu hay bất kỳ ai khác đều chưa bao giờ thấy qua.
Dịch Tân chắn tầm nhìn của anh ta, Dịch Phong Nghiêu không thấy rõ Dịch Tân đang ôm cái gì, chỉ là nghe tiếng khóc này vô cùng sợ hại, kinh hoảng lại đau lòng như thế, còn thấy Dịch Tân chỉ kiên nhẫn ôm người kia dỗ dành người kia nín khóc, đại khái anh ta cũng hiểu ra là ai rồi.
Đến lúc Phong Dương chạy tới xử lý vết thương cho Dịch Tân thì cuối cùng Tân Hoành mới an tĩnh lại, đôi mắt sưng đỏ, nhìn chằm chằm cánh tay bị thương của Dịch Tân không nói một câu.
Không khí vốn dĩ đã nặng nề, lúc này ở trước mặt Tân Hoành, Phong Dương lại càng không dám nói, cũng không dám hỏi thêm gì, chỉ có động tác nhanh nhẹn gắp viên đạn ra, sau đó thuần thục băng bó cẩn thận. Chỉ là lúc gắp đầu đạn bỏ vào đĩa sứ bên cạnh thì Phong Dương liếc mắt nhìn qua, tinh mắt thấy thân thể Tân Hoành vốn đang cứng đờ bắt đầu run lên lẩy bẩy.
Thầm than một tiếng trong lòng, Phong Dương không kìm được mà cảm khái, thật đúng là đen đủi.
Dịch Tân rất ít khi bị thương, thế mà chẳng hiểu sao mỗi một lần bị thương đều bị Tân Hoành nhìn thấy. Mà cái dáng vẻ này của Tân Hoành cứ như là bị dọa sợ đến chết ngay được rồi.
Dịch Tân còn chưa làm sao, Tân Hoành đã bị dọa cho hồn vía lên mây, cái bộ dạng đau lòng không nói lên lời này của cô, như thể cô đang vô cùng ủy khuất và sợ hãi, lực sát thương thế này không biết còn mạnh mẽ hơn mấy viên đạn kia bao nhiêu lần nữa, chỉ sợ là Dịch Tân đang khó chịu còn hơn là chết đi. Hai người này, cũng không biết là ai nợ ai nữa.
Không khí ngưng trệ, không có ai nói chuyện, dù là Dịch Tân, Tân Hoành, hay là Phong Dương, còn có Dịch Phong Nghiêu đứng một bên nữa. Người phá tan bầu không khí làm người ta nghẹt thở này là Nguyên Thâm vừa bước từ ngoài vào.
Một thân lệ khí bước vào: “Tân thiếu.”
Lúc này, Phong Dương cũng vừa xong bước băng bó cuối cùng, Dịch Tân nhàn nhạt liếc qua Nguyên Thâm, hờ hững nói: “Đưa Phong thiếu và Nghiêu thiếu trở về.”
Nguyên Thâm đang bước nhanh về phía Dịch Tân thì đột nhiên dừng lại, ngẩn người, đợi đến khi phản ứng lại thì trên mặt đã đỏ lên, ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ gắt gao nhìn cánh tay băng trắng của anh, muốn nói lại thôi: “Tân thiếu.”
Dịch Tân lạnh lùng liếc anh ta một cái, lặp lại một lần nữa: “Đưa Phong thiếu và Nghiêu thiếu về. Tôi muốn nghỉ ngơi, có chuyện gì tôi sẽ thông báo với cậu sau.”
Nói xong đã vòng tay qua hông Tân Hoành đứng dậy, lại nhìn qua Phong Dương và Dịch Phong Nghiêu một cái, không nhiều lời quay người lên lầu.
Tân Hoành ngoan ngoãn dựa sát vào anh, mặc cho anh ôm cô rời đi.
Nguyên Thâm đứng thẳng bất động tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Dịch Tân, nắm chặt nắm tay, cuối cùng xoay người nhìn Phong Dương và Dịch Phong Nghiêu: “Hai vị thiếu gia, mời.”
Phong Dương nhìn anh ta một cái, gật đầu, cất bước rời đi.
Dịch Phong Nghiêu lại nhìn anh ta cười với ý tứ sâu xa.
Dịch Tân bị thương, trong lòng Nguyên Thâm đã hết sức nặng nề, hơn nữa lại phải đối mặt với Dịch Phong Nghiêu anh ta căm hận, lúc này mới hung dữ gườm gườm nhìn lại, như thể sẽ lập tức ra tay.
Dịch Phong Nghiêu liếc nhìn nắm tay đã nổi gân xanh của Nguyên Thâm, lại không lạnh không nóng buông một câu: “Tân thiếu nhà cậu bảo cậu đưa tôi về nhà kìa.”
Nhắc đến Dịch Tân, Nguyên Thâm như là ngọn lửa vừa cháy lên lại bị tạt cho một chậu nước lạnh, vốn là đang tức giận khó kìm được đã lập tức bị dập tắt, nắm chặt tay nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, giơ tay nghiêng người làm dáng mời, để cho Dịch Phong Nghiêu đi trước.
Ra khỏi cửa chính, lại thấy Phong Dương đã tự lái xe rời khỏi.
Dịch Phong Nghiêu nhìn theo bóng chiếc Lamborghini đang khuất dần trong bóng đêm, lại sâu sắc nhìn Nguyên Thâm cười cười: “Chúng tôi không cần cậu đưa về, ý tứ của Dịch Tân chỉ là cậu không nên đi quấy rầy anh ta.”
Nguyên Thâm lạnh lùng nhìn Dịch Phong Nghiêu.
Dịch Phong Nghiêu vỗ vai anh ta, lời nói vô cùng thấm thía: “Tin tôi đi, lúc này Tân thiếu nhà cậu đang rất vội, nếu như cậu không muốn tìm chết thì nhanh chóng thức thời mà tránh đi, không nên quấy rầy anh ta ân ái với vợ. Nếu không, lần này cậu có đi mời ai ngắm hoa cũng không cứu được đâu.”
Nói xong lại vô cùng đĩnh đạc đi qua người Nguyên Thâm, lên xe đi mất.
Để lại một mình Nguyên Thâm đứng tại chỗ, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn ánh đèn sáng trên tầng hai.
Dịch Tân đưa Tân Hoành về phòng, nháy mắt sau khi cửa phòng đóng lại, Tân Hoành đã xoay người, vội vàng chủ động hôn lên môi Dịch Tân. Níu chặt lấy cổ anh, gấp gáp hôn lên đôi môi lành lạnh của anh, khẽ run rẩy.
“Dừng xe!”
Người nào đó đang nổi trận khí lạnh phun ra hai chữ, Dịch Phong Nghiêu bị dọa sợ lập tức động chân, theo bản năng mà dừng xe lại, cũng không thèm quan tâm xem đang ở chỗ nào.
Chờ đến khi thấy rõ tình hình thì Dịch Phong Nghiêu sững sờ, không hiểu đại thiếu gia này bị cái gì nhập nữa, đang muốn nói chuyện thì quay đầu lại phát hiện ra người bên cạnh đã mở cửa xuống xe.
Dịch Phong Nghiêu ở trên xe nhìn thấy Dịch Tân bước nhanh về phía cửa chính biệt thự.
Lúc này đã quá nửa đêm, trời tối om, ánh đèn chiếu xuống, Dịch Phong Nghiêu chỉ thấy bên cạnh cửa chính như có cái bóng mờ mờ, đang không hiểu Dịch Tân muốn làm gì đã thấy người đàn ông kia ngồi xổm xuống cạnh cái bóng kia.
“Chờ anh bao lâu rồi?”
Dịch Tân nhìn người trước mặt cuộn tròn thành một cục, khàn giọng hỏi.
Thứ này nghe thấy giọng anh thì khẽ run lên, lúc này mới từ từ ngẩng đầu đang cúi gằm trên đầu gối lên, lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, đúng là Tân Hoành với hai mắt đã hồng lên. Nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt người đàn ông mình vẫn tâm tâm niệm niệm, cô đột nhiên nhổm dậy, níu chặt lấy cổ anh, vội vã dính chặt vào trong ngực anh.
Sau đó mới không kìm được mà ô ô khóc lên thành tiếng.
Dịch Tân giơ tay ôm chặt thân thể cô, không nói lời nào, chỉ để cho nước mắt cô dần dần thấm ướt áo sơ mi của anh.
Thút thít khóc không biết bao lâu, cuối cùng cô mới có thể nói ra được mấy lời, còn mang theo tiếng khóc thê lương nức nở, cô nằm trong ngực anh lên án: “Dịch Tân, sao giờ này anh mới trở về, em chờ anh lâu lắm rồi!”
Một khắc kia, trái tim như thể bị cái gì đâm cho một cái đau nhói, đau đớn lại bất lực, anh nhè nhẹ vỗ về lưng cô, khàn giọng dỗ dành an ủi: “Là lỗi của anh, anh có lỗi với Tân Hoành của anh, để cho em chờ anh lâu như vậy.”
Anh nói xong, lại thấy cô lập tức khóc lớn tiếng hơn. Ôm chặt lấy anh, khóc đến nghiêng trời nghiêng đất, không còn e dè gì nữa.
Dịch Phong Nghiêu ngồi trên xe nhìn về phía góc cửa chính biệt thự, Dịch Tân đưa lưng về phía anh ta. Ánh sáng hơi tối, ⋆ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ ⋆ có điều người đàn ông vốn dĩ lãnh khốc kia, lúc này rõ ràng cả người lại tràn đầu hơi thở dịu dàng ấm áp, là một người mà cả Dịch Phong Nghiêu hay bất kỳ ai khác đều chưa bao giờ thấy qua.
Dịch Tân chắn tầm nhìn của anh ta, Dịch Phong Nghiêu không thấy rõ Dịch Tân đang ôm cái gì, chỉ là nghe tiếng khóc này vô cùng sợ hại, kinh hoảng lại đau lòng như thế, còn thấy Dịch Tân chỉ kiên nhẫn ôm người kia dỗ dành người kia nín khóc, đại khái anh ta cũng hiểu ra là ai rồi.
Đến lúc Phong Dương chạy tới xử lý vết thương cho Dịch Tân thì cuối cùng Tân Hoành mới an tĩnh lại, đôi mắt sưng đỏ, nhìn chằm chằm cánh tay bị thương của Dịch Tân không nói một câu.
Không khí vốn dĩ đã nặng nề, lúc này ở trước mặt Tân Hoành, Phong Dương lại càng không dám nói, cũng không dám hỏi thêm gì, chỉ có động tác nhanh nhẹn gắp viên đạn ra, sau đó thuần thục băng bó cẩn thận. Chỉ là lúc gắp đầu đạn bỏ vào đĩa sứ bên cạnh thì Phong Dương liếc mắt nhìn qua, tinh mắt thấy thân thể Tân Hoành vốn đang cứng đờ bắt đầu run lên lẩy bẩy.
Thầm than một tiếng trong lòng, Phong Dương không kìm được mà cảm khái, thật đúng là đen đủi.
Dịch Tân rất ít khi bị thương, thế mà chẳng hiểu sao mỗi một lần bị thương đều bị Tân Hoành nhìn thấy. Mà cái dáng vẻ này của Tân Hoành cứ như là bị dọa sợ đến chết ngay được rồi.
Dịch Tân còn chưa làm sao, Tân Hoành đã bị dọa cho hồn vía lên mây, cái bộ dạng đau lòng không nói lên lời này của cô, như thể cô đang vô cùng ủy khuất và sợ hãi, lực sát thương thế này không biết còn mạnh mẽ hơn mấy viên đạn kia bao nhiêu lần nữa, chỉ sợ là Dịch Tân đang khó chịu còn hơn là chết đi. Hai người này, cũng không biết là ai nợ ai nữa.
Không khí ngưng trệ, không có ai nói chuyện, dù là Dịch Tân, Tân Hoành, hay là Phong Dương, còn có Dịch Phong Nghiêu đứng một bên nữa. Người phá tan bầu không khí làm người ta nghẹt thở này là Nguyên Thâm vừa bước từ ngoài vào.
Một thân lệ khí bước vào: “Tân thiếu.”
Lúc này, Phong Dương cũng vừa xong bước băng bó cuối cùng, Dịch Tân nhàn nhạt liếc qua Nguyên Thâm, hờ hững nói: “Đưa Phong thiếu và Nghiêu thiếu trở về.”
Nguyên Thâm đang bước nhanh về phía Dịch Tân thì đột nhiên dừng lại, ngẩn người, đợi đến khi phản ứng lại thì trên mặt đã đỏ lên, ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ gắt gao nhìn cánh tay băng trắng của anh, muốn nói lại thôi: “Tân thiếu.”
Dịch Tân lạnh lùng liếc anh ta một cái, lặp lại một lần nữa: “Đưa Phong thiếu và Nghiêu thiếu về. Tôi muốn nghỉ ngơi, có chuyện gì tôi sẽ thông báo với cậu sau.”
Nói xong đã vòng tay qua hông Tân Hoành đứng dậy, lại nhìn qua Phong Dương và Dịch Phong Nghiêu một cái, không nhiều lời quay người lên lầu.
Tân Hoành ngoan ngoãn dựa sát vào anh, mặc cho anh ôm cô rời đi.
Nguyên Thâm đứng thẳng bất động tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Dịch Tân, nắm chặt nắm tay, cuối cùng xoay người nhìn Phong Dương và Dịch Phong Nghiêu: “Hai vị thiếu gia, mời.”
Phong Dương nhìn anh ta một cái, gật đầu, cất bước rời đi.
Dịch Phong Nghiêu lại nhìn anh ta cười với ý tứ sâu xa.
Dịch Tân bị thương, trong lòng Nguyên Thâm đã hết sức nặng nề, hơn nữa lại phải đối mặt với Dịch Phong Nghiêu anh ta căm hận, lúc này mới hung dữ gườm gườm nhìn lại, như thể sẽ lập tức ra tay.
Dịch Phong Nghiêu liếc nhìn nắm tay đã nổi gân xanh của Nguyên Thâm, lại không lạnh không nóng buông một câu: “Tân thiếu nhà cậu bảo cậu đưa tôi về nhà kìa.”
Nhắc đến Dịch Tân, Nguyên Thâm như là ngọn lửa vừa cháy lên lại bị tạt cho một chậu nước lạnh, vốn là đang tức giận khó kìm được đã lập tức bị dập tắt, nắm chặt tay nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, giơ tay nghiêng người làm dáng mời, để cho Dịch Phong Nghiêu đi trước.
Ra khỏi cửa chính, lại thấy Phong Dương đã tự lái xe rời khỏi.
Dịch Phong Nghiêu nhìn theo bóng chiếc Lamborghini đang khuất dần trong bóng đêm, lại sâu sắc nhìn Nguyên Thâm cười cười: “Chúng tôi không cần cậu đưa về, ý tứ của Dịch Tân chỉ là cậu không nên đi quấy rầy anh ta.”
Nguyên Thâm lạnh lùng nhìn Dịch Phong Nghiêu.
Dịch Phong Nghiêu vỗ vai anh ta, lời nói vô cùng thấm thía: “Tin tôi đi, lúc này Tân thiếu nhà cậu đang rất vội, nếu như cậu không muốn tìm chết thì nhanh chóng thức thời mà tránh đi, không nên quấy rầy anh ta ân ái với vợ. Nếu không, lần này cậu có đi mời ai ngắm hoa cũng không cứu được đâu.”
Nói xong lại vô cùng đĩnh đạc đi qua người Nguyên Thâm, lên xe đi mất.
Để lại một mình Nguyên Thâm đứng tại chỗ, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn ánh đèn sáng trên tầng hai.
Dịch Tân đưa Tân Hoành về phòng, nháy mắt sau khi cửa phòng đóng lại, Tân Hoành đã xoay người, vội vàng chủ động hôn lên môi Dịch Tân. Níu chặt lấy cổ anh, gấp gáp hôn lên đôi môi lành lạnh của anh, khẽ run rẩy.