Chương : 272
Edit & Beta: TranGemy
Thân thể người trong ngực khẽ run rẩy, cánh tay anh không khỏi tăng thêm lực ép chặt cô như muốn khảm cô vào cơ thể mình.
Cô gáp gáp hôn anh, nghĩ đến việc anh đã trở về với cô, nụ hôn lại càng thêm kịch liệt, không lâu sau đã bắt đầu hỗn loạn.
Hai người ngã xuống giường, cô nằm trên người anh, hôn lên cổ anh, nước mắt chảy xuống từng dòng từng dòng không dừng lại được.
Chất lỏng nóng ấm nhỏ xuống cổ khiến cơ thể anh cứng ngắc, ôm lấy cô, môi dời khỏi cần cổ ấm áp của cô, thở dài: “Đừng khóc.”
Đừng khóc… Đó chính là lời nói dễ khiến người ta rơi lệ nhất trên đời này.
Vì vậy nước mắt cô càng rơi mau hơn, thậm chí cơ thể cũng bắt đầu run lên theo từng tiếng nức nở.
Anh muốn kéo cô ra để lau nước mắt cho cô, nhưng cô lại một mực ôm chặt lấy cổ anh không chịu buông.
Anh bất đắc dĩ, dở khóc dở cười vì cô giống như đứa trẻ cố chấp ôm chặt lấy món đồ chơi của mình, nhất định không chịu buông, càng ôm càng chặt.
Sức lực lớn như vậy, nếu như cô không phải là Tân Hoành, anh nhất định sẽ nghĩ là mình đang bị ám sát.
Có điều, bây giờ anh cũng không có cách nào khác, giọng nói tràn đầy sự dung túng cưng chiều dành cho cô: “Em ôm anh chặt quá, làm sao anh hôn em được đây.”
Thân thể cô cứng ngắc, sau đó lại cố chấp vùi đầu vào cổ anh, rõ ràng muốn thể hiện ra dáng vẻ: “Em không buông.”
Anh bật cười, vuốt vẻ lưng cô nhè nhẹ: “Anh không sao, thật đấy.”
Ở trên người anh, cô chỉ một mực lắc đầu kịch liệt, bày tỏ sự kháng nghị.
Anh cười nhẹ, hôn lên vành tai cô, còn cố ý thổi vào lỗ tai: “Lắc đầu là có ý gì?”
Đúng như ý anh, cô bị anh trêu chọc nên cả người run lên, vòng tay quanh cổ anh cũng buông lỏng mấy phần, chỉ còn có thể vô lực khoác trên vai anh.
Nhưng cô vừa buông lỏng, anh lại ghìm chặt cánh tay cô lại, vì vậy, thân thể hai người vẫn kề sát nhau, vẫn ở tư thế hết sức thân mật.
Cả người cô mềm nhũn, giọng buồn thiu nói: ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ “Lắc đầu ý là em mới không thèm tin lời anh nói ấy.”
Anh nghe thế lại thấy căng thẳng.
Giọng nói mềm mại của cô mang theo cáu giận, lại tiếp tục lên án: “Dịch Tân, lúc nào anh cũng nói dối em, em không muốn tin tưởng anh thêm nữa.”
Anh ngoan ngoãn ngồi nghe rồi hết sức thành ý nhận tội: “Vâng, đúng thế.”
Tự nhiên anh dễ nói chuyện thế này khiến cô không thích ứng được, u oán trách: “Thái độ nhận sai, chính là kiên quyết không thay đổi có đúng không?”
Anh nghe thế chỉ biết bất đắc dĩ than: “Tân Hoành, có phải em không nhớ rõ không? Trước kia chúng ta đã giao hẹn rồi, anh có nói dối thì em cũng phải giả vờ như không biết. Ngoan nào.”
Cô vùi mặt vào cổ anh, hừ hừ: “Không giả vờ được.”
Anh khẽ mỉm cười: “Giả vờ không biết, ngoan ngoãn đi ngủ, khi tỉnh lại là anh đã về rồi, sao lại lãng phí nhiều nước mắt như vậy chứ? Nhìn xem, sưng hết cả hai mắt rồi, cũng không thèm sợ anh sẽ ghét bỏ em à!”
“Dịch Tân.”
Anh vuốt tócTᶉ anᎶem¥ cô, nhẹ giọng đáp: “Hả?”
“Nếu như anh ghét em… Em… Em sẽ khóc cho mắt sưng hơn nữa.”
“Ừ, anh biết.”
“Thế mà anh cũng không đau lòng à?”
Bàn tay đang vuốt tóc cô ngừng lại, cuối cùng cũng chịu thua, thở dài một cái.
Cô gái trước mặt này, cô không nghe lời, anh sẽ đau lòng, cô nghe lời, anh sẽ càng đau lòng hơn. Cô, quả nhiên là khắc tinh đời này của anh.
Nếu đã trốn không được thì anh chỉ có thể thừa nhận: “Ừ, đau lòng.”
“Cho nên không được ghét bỏ em.”
“Được.”
“Cũng không được bắt em coi như không biết… Giả vờ không có được.”
Anh hơi im lặng, ánh mắt sáng ngời đáp ứng: “Được.”
“Dịch Tân.”
“Ơi?”
“Không cần giấu em, em không sợ. Cho dù có sợ, cũng chỉ có thể là vì không biết.”
Cả người anh căng thẳng, trái tim cũng nóng lên, không khỏi bật thốt thành lời: “Được.”
Cô ghé vào bên tai anh bật cười: “Anh nói đấy nhé?”
Cô không nhìn thấy nét mặt dịu dàng trìu mến lúc này của anh, còn cả ánh mắt sáng ngời như sao. Nếu cô nhìn được, chắc chắn cô sẽ không cần nói thêm gì nữa, vì tất cả đã quá rõ ràng rồi.
Bởi vẻ mặt anh đã chứng minh hết tất cả. Giống như một loại cam kết, lúc này, cho dù cô muốn cái gì, chỉ cần cô nói ra, anh có thể không chớp mắt mà dâng tất cả lên cho cô.
“Ừ, anh nói.” Anh xác định lại lần nữa.
Cô cũng chỉ là vì không đành lòng, ôm anh chặt chẽ hơn, thân thể không kìm được mà run run.
Cô vẫn chưa hoàn hồn, anh biết cô bị dọa sợ.
Anh muốn nhanh chóng bù đắp cho cô, cưng chiều cô, yêu cô, cô nói gì anh cũng đồng ý, không muốn để cho cô phải sợ hãi như vậy, cũng là vì không muốn để cho tim mình phải đau như vậy.
Đúng là anh bị thương, nhưng so với vết thương trong tim thì lại không tính là gì.
Cô… đúng là có cách khống chế đau đớn của anh.
Anh lôi kéo người cô, muốn kéo cô ra nhưng cô vẫn không chịu.
Anh dở khóc dở cười: “Anh muốn đi tắm, em muốn tắm cùng anh à?”
Cả người cô cương cứng, rõ ràng là đang rối rắm.
Anh lại cố ý nhấn mạnh như muốn hù cô: “Vào tắm cùng với anh là không được chạy ra giữa chừng đâu, còn rất mệt mỏi nữa đấy, em có xác định không?”
Cô nhụt chí, cuối cùng cũng đành bất đắc dĩ mà buông tay ra.
Anh nhìn dáng vẻ bấn loạn của cô, trong lòng lại vô cùng vui vẻ mà cười rõ tươi.
Cô nghe thấy tiếng cười trêu chọc của anh, đột nhiên lại túm chặt tay anh lần nữa.
“Anh ôm em đi tắm, không buông tay!”
Cô vùi đầu vào hõm cổ anh, hết sức ồn ào như tiểu bá vương.
Cuối cùng thì anh cũng không nói được lời nào, đến cười cũng không nổi nữa.
Cô bày ra dáng vẻ anh đừng mơ có thể làm gì được nữa, cho dù có muốn tắm hẳn hoi cũng không được.
Ổn định lại tinh thần, anh tính toán mà nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Lát nữa anh lại để cho Tân Hoành của anh ôm ôm, bây giờ buông ra đã, có được không?”
Tân Hoành suy nghĩ một chút, gật đầu.
Mặt mày Dịch Tân dãn ra, lại không biết rằng Tân Hoành đang nghĩ: “Lát nữa” không biết là lát của hôm nào, rõ ràng là định qua loa với cô đây mà!
Thân thể người trong ngực khẽ run rẩy, cánh tay anh không khỏi tăng thêm lực ép chặt cô như muốn khảm cô vào cơ thể mình.
Cô gáp gáp hôn anh, nghĩ đến việc anh đã trở về với cô, nụ hôn lại càng thêm kịch liệt, không lâu sau đã bắt đầu hỗn loạn.
Hai người ngã xuống giường, cô nằm trên người anh, hôn lên cổ anh, nước mắt chảy xuống từng dòng từng dòng không dừng lại được.
Chất lỏng nóng ấm nhỏ xuống cổ khiến cơ thể anh cứng ngắc, ôm lấy cô, môi dời khỏi cần cổ ấm áp của cô, thở dài: “Đừng khóc.”
Đừng khóc… Đó chính là lời nói dễ khiến người ta rơi lệ nhất trên đời này.
Vì vậy nước mắt cô càng rơi mau hơn, thậm chí cơ thể cũng bắt đầu run lên theo từng tiếng nức nở.
Anh muốn kéo cô ra để lau nước mắt cho cô, nhưng cô lại một mực ôm chặt lấy cổ anh không chịu buông.
Anh bất đắc dĩ, dở khóc dở cười vì cô giống như đứa trẻ cố chấp ôm chặt lấy món đồ chơi của mình, nhất định không chịu buông, càng ôm càng chặt.
Sức lực lớn như vậy, nếu như cô không phải là Tân Hoành, anh nhất định sẽ nghĩ là mình đang bị ám sát.
Có điều, bây giờ anh cũng không có cách nào khác, giọng nói tràn đầy sự dung túng cưng chiều dành cho cô: “Em ôm anh chặt quá, làm sao anh hôn em được đây.”
Thân thể cô cứng ngắc, sau đó lại cố chấp vùi đầu vào cổ anh, rõ ràng muốn thể hiện ra dáng vẻ: “Em không buông.”
Anh bật cười, vuốt vẻ lưng cô nhè nhẹ: “Anh không sao, thật đấy.”
Ở trên người anh, cô chỉ một mực lắc đầu kịch liệt, bày tỏ sự kháng nghị.
Anh cười nhẹ, hôn lên vành tai cô, còn cố ý thổi vào lỗ tai: “Lắc đầu là có ý gì?”
Đúng như ý anh, cô bị anh trêu chọc nên cả người run lên, vòng tay quanh cổ anh cũng buông lỏng mấy phần, chỉ còn có thể vô lực khoác trên vai anh.
Nhưng cô vừa buông lỏng, anh lại ghìm chặt cánh tay cô lại, vì vậy, thân thể hai người vẫn kề sát nhau, vẫn ở tư thế hết sức thân mật.
Cả người cô mềm nhũn, giọng buồn thiu nói: ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ “Lắc đầu ý là em mới không thèm tin lời anh nói ấy.”
Anh nghe thế lại thấy căng thẳng.
Giọng nói mềm mại của cô mang theo cáu giận, lại tiếp tục lên án: “Dịch Tân, lúc nào anh cũng nói dối em, em không muốn tin tưởng anh thêm nữa.”
Anh ngoan ngoãn ngồi nghe rồi hết sức thành ý nhận tội: “Vâng, đúng thế.”
Tự nhiên anh dễ nói chuyện thế này khiến cô không thích ứng được, u oán trách: “Thái độ nhận sai, chính là kiên quyết không thay đổi có đúng không?”
Anh nghe thế chỉ biết bất đắc dĩ than: “Tân Hoành, có phải em không nhớ rõ không? Trước kia chúng ta đã giao hẹn rồi, anh có nói dối thì em cũng phải giả vờ như không biết. Ngoan nào.”
Cô vùi mặt vào cổ anh, hừ hừ: “Không giả vờ được.”
Anh khẽ mỉm cười: “Giả vờ không biết, ngoan ngoãn đi ngủ, khi tỉnh lại là anh đã về rồi, sao lại lãng phí nhiều nước mắt như vậy chứ? Nhìn xem, sưng hết cả hai mắt rồi, cũng không thèm sợ anh sẽ ghét bỏ em à!”
“Dịch Tân.”
Anh vuốt tócTᶉ anᎶem¥ cô, nhẹ giọng đáp: “Hả?”
“Nếu như anh ghét em… Em… Em sẽ khóc cho mắt sưng hơn nữa.”
“Ừ, anh biết.”
“Thế mà anh cũng không đau lòng à?”
Bàn tay đang vuốt tóc cô ngừng lại, cuối cùng cũng chịu thua, thở dài một cái.
Cô gái trước mặt này, cô không nghe lời, anh sẽ đau lòng, cô nghe lời, anh sẽ càng đau lòng hơn. Cô, quả nhiên là khắc tinh đời này của anh.
Nếu đã trốn không được thì anh chỉ có thể thừa nhận: “Ừ, đau lòng.”
“Cho nên không được ghét bỏ em.”
“Được.”
“Cũng không được bắt em coi như không biết… Giả vờ không có được.”
Anh hơi im lặng, ánh mắt sáng ngời đáp ứng: “Được.”
“Dịch Tân.”
“Ơi?”
“Không cần giấu em, em không sợ. Cho dù có sợ, cũng chỉ có thể là vì không biết.”
Cả người anh căng thẳng, trái tim cũng nóng lên, không khỏi bật thốt thành lời: “Được.”
Cô ghé vào bên tai anh bật cười: “Anh nói đấy nhé?”
Cô không nhìn thấy nét mặt dịu dàng trìu mến lúc này của anh, còn cả ánh mắt sáng ngời như sao. Nếu cô nhìn được, chắc chắn cô sẽ không cần nói thêm gì nữa, vì tất cả đã quá rõ ràng rồi.
Bởi vẻ mặt anh đã chứng minh hết tất cả. Giống như một loại cam kết, lúc này, cho dù cô muốn cái gì, chỉ cần cô nói ra, anh có thể không chớp mắt mà dâng tất cả lên cho cô.
“Ừ, anh nói.” Anh xác định lại lần nữa.
Cô cũng chỉ là vì không đành lòng, ôm anh chặt chẽ hơn, thân thể không kìm được mà run run.
Cô vẫn chưa hoàn hồn, anh biết cô bị dọa sợ.
Anh muốn nhanh chóng bù đắp cho cô, cưng chiều cô, yêu cô, cô nói gì anh cũng đồng ý, không muốn để cho cô phải sợ hãi như vậy, cũng là vì không muốn để cho tim mình phải đau như vậy.
Đúng là anh bị thương, nhưng so với vết thương trong tim thì lại không tính là gì.
Cô… đúng là có cách khống chế đau đớn của anh.
Anh lôi kéo người cô, muốn kéo cô ra nhưng cô vẫn không chịu.
Anh dở khóc dở cười: “Anh muốn đi tắm, em muốn tắm cùng anh à?”
Cả người cô cương cứng, rõ ràng là đang rối rắm.
Anh lại cố ý nhấn mạnh như muốn hù cô: “Vào tắm cùng với anh là không được chạy ra giữa chừng đâu, còn rất mệt mỏi nữa đấy, em có xác định không?”
Cô nhụt chí, cuối cùng cũng đành bất đắc dĩ mà buông tay ra.
Anh nhìn dáng vẻ bấn loạn của cô, trong lòng lại vô cùng vui vẻ mà cười rõ tươi.
Cô nghe thấy tiếng cười trêu chọc của anh, đột nhiên lại túm chặt tay anh lần nữa.
“Anh ôm em đi tắm, không buông tay!”
Cô vùi đầu vào hõm cổ anh, hết sức ồn ào như tiểu bá vương.
Cuối cùng thì anh cũng không nói được lời nào, đến cười cũng không nổi nữa.
Cô bày ra dáng vẻ anh đừng mơ có thể làm gì được nữa, cho dù có muốn tắm hẳn hoi cũng không được.
Ổn định lại tinh thần, anh tính toán mà nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Lát nữa anh lại để cho Tân Hoành của anh ôm ôm, bây giờ buông ra đã, có được không?”
Tân Hoành suy nghĩ một chút, gật đầu.
Mặt mày Dịch Tân dãn ra, lại không biết rằng Tân Hoành đang nghĩ: “Lát nữa” không biết là lát của hôm nào, rõ ràng là định qua loa với cô đây mà!