Chương 29: Chờ Đợi (2)
Chỉ sợ... Bất quá theo lão gia đối với tiểu thư coi trọng, chẳng lẽ lão gia lại có thể nhìn nhị tiểu thư bình yên vô sự, chỉ có một mình tiểu thư bị liên lụy a?Chỉ với một ý niệm trong đầu, Phùng ma ma liền đem lí lẽ của chuyện này phân tích rõ đến bảy tám phần, tảng đá lớn trong lòng lập tức rơi xuống một nửa, nhất thời không biết nên nói một tiếng vạn hạnh trong bất hạnh, hay là như thế nào, đành phải mở miệng an ủi: "Có lão gia, phu nhân che chở, tiểu thư nhất định vạn sự không có gì phải lo lắng!" Dừng lại một chút, ánh mắt từng đảo qua Bảo Châu, Anh Tử hai người, lại nhìn vào mắt Khổng Nhan nói: "Tiểu thư nói đúng lắm, trước tiên chờ phu nhân cùng lão gia thương lượng xem thế nào."Phùng ma ma quả nhiên nghe xong liền xoay chuyển!Khổng Nhan hướng Phùng ma ma cười một tiếng, buông xuống khúc mắc quả là đúng, vả lại kiếp này so kiếp trước tình hình có lợi hơn nhiều, nàng còn có cơ hội.Nghĩ một phen như vậy, tuyệt vọng trong lòng đối với việc khó mà thay đổi quỹ tích kiếp trước không khỏi tán đi mấy phần, còn có chút mơ hồ lo lắng không biết Vương thị sẽ ứng đối như thế nào, lại đối phụ thân lại sẽ cái thuyết pháp gì.Không làm sao biết được phụ thân cùng Ngụy thị huynh đệ nói thành tình huống gì, đợi một nhóm nữ quyến các nàng mới vừa lên xe, lập tức không lâu sau, phụ thân liền sai một trăm thị vệ gọi ra hộ tống các nàng đến dịch trạm dừng chân trước.Trận này biến cố trước sau không đến nửa canh giờ, so ra thời gian hơn một trăm người bọn họ buổi trưa định nghỉ ngơi ít hơn phân nửa, lại có Ngụy Khang điều động người dẫn đường, chưa đến chập tối liền hộ tống đoàn người đến dịch quán cuối cùng trước khi tiến nhập Lương châu thành.Có lẽ là do gần Lương châu thành, quán dịch này tuy chỉ là một cái quán dịch cấp huyện, nhưng các loại vật tư ở trong lại có thể so với một cái quán dịch cấp châu màu mỡ, buổi tối lúc chuẩn bị dùng bữa, cũng phong phú số một số hai từ sau khi bước vào mảnh đất tây bắc này.Mặc dù chuyến này chủ nhà phát sinh đại sự như vậy, nhưng không có chuyện để thị vệ triều đình, tôi tớ trong nhà chịu đói, thêm đó cơm trưa cũng chưa có ai dùng, tự nhiên dặn dò dịch sử chuẩn bị cơm tối như bình thường, để đám người ăn uống đầy đủ.Khổng Nhan không biết là Vương thị có lời muốn đơn độc nói với phụ thân, hay đúng như Vương thị nói, vì hôm nay tất cả mọi người đều chịu sợ hãi, nên không cần cùng nhau dùng cơm tối. Khổng Nhan đối với việc này từ chối cho ý kiến, trong lòng cũng thả lỏng khi nghe hạ nhân hồi bẩm phụ thân đã đến ngoài dịch quán, thế nên tự nhiên nghe theo hảo ý của Vương thị, trở về phòng mình dùng cơm.Ước chừng do trong lòng đã có chủ ý, không còn giống kiếp trước ngày hôm đó sau khi xảy ra chuyện thì cái gì cũng ăn không vô, còn hôm nay cơm tối nàng ăn mười phần no bụng. Đám người Phùng ma ma thấy nàng như vậy, xem chừng cũng bị lây nhiễm, tinh thần ngược lại đều không tệ, so với bình thường còn ăn nhiều hơn nửa chén cơm.Chỉ là suốt cả một buổi tối, thẳng đến canh hai nàng chìm vào giấc ngủ cũng chưa nhìn thấy phụ thân, không biết Vương thị đang thuyết phục như thế nào?Giấu trong lòng cái nghi vấn này, Khổng Nhan ngày hôm sau vừa rạng sáng liền tỉnh, lại nhẫn nại đợi đến thời điểm bình thường thỉnh an mới đến phòng trên thỉnh an, dùng điểm tâm.Bất quá hiển nhiên chỉ có nàng tối hôm qua ngủ một giấc ngon lành, không chỉ nói đến Khổng Hân một đôi mắt sưng đỏ, đến đứa nhóc năm nay mới chín tuổi như Khổng Hằng cũng quần mắt thâm đen, lại càng không cần phải nói Khổng Mặc cùng Vương thị.Ánh mắt lướt trên gương mặt của từng người, lại nghe phụ thân nhìn nàng nói: "Hôm nay đã là hai mươi lăm, hôm qua đã sai người trong đêm đi thu thập quan trạch, chúng ta trước tiên ăn Tết xong rồi nói sau."Chờ qua Tết lại nói? Kiếp trước phụ thân cũng không bảo trì được bình thản như vậy.Khổng Nhan nhìn về phía Vương thị, dưới mắt bà có mấy phần thâm đen, xét thấy là do tối hôm qua ngủ không đủ, nhưng tinh thần giữa hai đầu mày lại không tồi, như vậy là lời nói của Vương thị có tác dụng rồi?Suy nghĩ này hiện lên, Khổng Nhan đã ứng tiếng nói: "Đã biết, phụ thân."Khổng Mặc thấy Khổng Nhan nhu thuận đáp ứng, nhớ đến lời Vương thị nói, trong lòng càng thêm thiên vị, Ngụy Quang Hùng này thế nhưng... Do dự lóe lên, Khổng Mặc cau mày nói: "Tốt, trước tiên dùng nữa! Một hồi còn phải lên đường!"Ăn không nói ngủ không nói, là quy củ nhất quán của bọn hắn.Khổng Nhan lẳng lặng dùng cháo hoa thanh đạm, tâm thì đã bay về phía Lương châu thành.