Chương 13
Trong Yến Tiệc
Yến tiệc bắt đầu, các khách mời bắt đầu lên dâng quà cho Hoàng Thái Hậu. Đến lượt mẹ con Đào Hằng lên, hai mẹ con ả hớt hải chạy lên ả Xuân Hương thì tay ôm một cái hộp làm bằng gỗ nhìn qua có vẻ rất quý giá. Đến gần Hoàng Thái Hậu ả Xuân Hương bắt đầu lên tiếng nịnh bợ:
- Hoàng nãi nãi, Hương nhi nghe nói dạo này long thể người bất an nên đã đặc biệt chuẩn bị nhân sâm vạn năm này cho người.
Hoàng Thái Hậu dang tay ra nhận lấy hộp nhân sâm từ Xuân Hương và nở một nụ cười nhân hậu nói:
- Quà quý, quà quý. Xuân Nhi đúng là chu đáo, Hàn nhi có thể kết nghĩa phu thê với con quả thật là phúc ba đời của nó. Long thể ai gia dạo này quả thật có chút bất an.
Thái Hậu dứt lời thở dài một cái rồi nói tiếp
- Nói đi cũng phải nói lại tiếc thay Quân nhi haizzz.. Cũng là do duyên phận của tụi nó. Con đó, nhìn xem chức vị Thái Tử Phi này nhiều người dòm ngó leo lên được chưa chắc đã ngồi vào được con coi mà giữ nó cho cẩn thận vào.
Nghe Hoàng Thái Hậu nói thế ả Xuân Hương có chút sợ hãi đổ mồ hôi nhẹ rồi cũng tự chấn an bản thân mình. Ả nghĩ:"Lăng Hàn ca ca chắc chắn sẽ không lừa dối mình, huynh ấy cần mình, cần Nho Xuân Hương này. phải chắc chắn là như vậy." Sau khi là ổn định ả gượng cười nhẹ với Hoàng Thái Hậu rồi nói:
- Vâng, Hoàng nãi nãi nói chí phải Xuân nhi đã hiểu rồi ạ.
Sau khi mẹ con Đào Hằng dâng quà xong lui xuống thì các nịnh thần cũng lần lượt lên. Y Quân và Lục Công Chúa chỉ ngồi một bên dùng tiệc và quan sát, xem kịch, múa hát...
Một thời gian sau thì người bắt đầu thưa thớt hơn rồi dần dần chỉ còn mỗi Y Quân, Lục Công Chúa và một vị tiểu thư khác không có trong kí ức của nguyên chủ.
Lúc này thì Y Quân mới từ từ bước lên trên tay ôm hộp quà của mình nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi bảo:
- Đại tiệc mừng thọ của Hoàng Thái hậu Y Quân không có nhân sâm vạn năm hay rượu quý gì cả, chỉ có chút quà mọn này mong người không chê cười.
Nghe Y Quân nói thế Hoàng Thái Hậu có chút bất ngờ:
- Hoàng Thái Hậu? Tuy con và Hàn nhi không thành nhưng ta vẫn thích nghe con gọi ta là Hoàng nãi nãi như trước. Chuyện của Hàn nhi ta thay mặt nó xin lỗi con. Chuyện của tụi nhỏ các con ta không muốn xen vào ta chỉ mong các con có thể sống hòa thuận.
Lúc này Y Quân đã mở chiếc hộp đem những món ăn mà mình đã tự tay chuẩn bị ra.
- Chúng ta tạm gác lại chuyện đó sang một bên đi. người xem những món này thần làm thế nào hả?
Thấy Y Quân không muốn nói tiếp nên Hoàng Thái Hậu cũng thôi. Bà trả lời câu hỏi của cô.
- Đẹp, rất đẹp trong rất là ngon miệng chắc hẳn là mĩ vị nhân gian.
Lục Công Chúa sau khi nhìn những món ăn do đích thân Y Quân chuẩn bị cũng rất bất ngờ hỏi:
- Woa, những món này thật sự là do tỷ tự tay làm sao chứ? Muội không ngờ tỷ lại khéo tay như vậy đó nha.
- Chứ sao? Tỷ là ai chứ!.
Y Quân và Lục Công Chúa đang đùa nói với nhau thì vị tiểu thư kia bỗng lên tiếng nói.
- Không ngờ tỷ lại khéo tay như thế đúng là khác xa với lời đồn. Câu nói trăm nghe không bằng một thấy quả thật là không sai.
Nghe vị tiểu thư kia lên tiếng Y Quân có chút bất ngờ hỏi:
- Vị này l..
Chưa dứt câu thì Hoàng Thái Hậu đã xen à.
- À đây là Vương Lục Trà, nhiều năm về trước lúc ta lên chùa thắp hương gặp một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn lại rất lễ phép thế nhưng trớ trêu thay lại không cha, không mẹ được nhà chùa nhận nuối. Sau đó mỗi lần lên chùa ở lại qua đêm con bé đều cùng ta trò chuyện đến sáng. Thấy con bé tội nghiệp lại có lòng nên ta đã bảo nó đi theo ta. Hai con làm quen xem biết đâu lại có thêm một hảo tỷ muội.
Nghe vậy Vương Lục Trà liền nắm lấy tay cô rồi nói:
- Đúng đó, đúng đó nghe danh tỷ đã lâu muội quả thật rất muốn gặp tỷ. Ấy mà món này của tỷ tên là gì nhỉ. Muội đi theo Hoàng nãi nãi trước giờ chưa bao giờ nhìn thấy món nào như thế này.
Lúc này Y Quân cảm thấy có chút khó chịu nhưng vẫn cười nhẹ với Lục Trà, từ từ rút tay ra rồi nói:
- Món này có tên là Nem Công Chả Phượng. Mời Thái Hậu dùng thử.
- Ai gia đã già rồi ăn không còn được tốt như trước chỗ này lại nhiều hay là các con cũng ngồi xuống ăn cùng với ta đi.
Nói rồi bốn người họ ngồi xuống cùng nhau hưởng thức món do Y Quân làm. Thái Hậu vừa gấp đũa đầu đã tấm tắc khen ngợi:
- Ngon, quả thật rất ngon. Ta đã từng ăn rất nhiều sơn hào hải vị trên nhân gian nhưng món này quả thật rất khác biệt.
- Người thích là con vui rồi ạ.
Y Quân nhẹ nhàng trả lời.
Bốn người họ vừa ăn vừa trò chuyện thì bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa. Hoàng Thái Hậu lên tiếng nói.
- Giờ mới đến à? Vào đi.
Yến tiệc bắt đầu, các khách mời bắt đầu lên dâng quà cho Hoàng Thái Hậu. Đến lượt mẹ con Đào Hằng lên, hai mẹ con ả hớt hải chạy lên ả Xuân Hương thì tay ôm một cái hộp làm bằng gỗ nhìn qua có vẻ rất quý giá. Đến gần Hoàng Thái Hậu ả Xuân Hương bắt đầu lên tiếng nịnh bợ:
- Hoàng nãi nãi, Hương nhi nghe nói dạo này long thể người bất an nên đã đặc biệt chuẩn bị nhân sâm vạn năm này cho người.
Hoàng Thái Hậu dang tay ra nhận lấy hộp nhân sâm từ Xuân Hương và nở một nụ cười nhân hậu nói:
- Quà quý, quà quý. Xuân Nhi đúng là chu đáo, Hàn nhi có thể kết nghĩa phu thê với con quả thật là phúc ba đời của nó. Long thể ai gia dạo này quả thật có chút bất an.
Thái Hậu dứt lời thở dài một cái rồi nói tiếp
- Nói đi cũng phải nói lại tiếc thay Quân nhi haizzz.. Cũng là do duyên phận của tụi nó. Con đó, nhìn xem chức vị Thái Tử Phi này nhiều người dòm ngó leo lên được chưa chắc đã ngồi vào được con coi mà giữ nó cho cẩn thận vào.
Nghe Hoàng Thái Hậu nói thế ả Xuân Hương có chút sợ hãi đổ mồ hôi nhẹ rồi cũng tự chấn an bản thân mình. Ả nghĩ:"Lăng Hàn ca ca chắc chắn sẽ không lừa dối mình, huynh ấy cần mình, cần Nho Xuân Hương này. phải chắc chắn là như vậy." Sau khi là ổn định ả gượng cười nhẹ với Hoàng Thái Hậu rồi nói:
- Vâng, Hoàng nãi nãi nói chí phải Xuân nhi đã hiểu rồi ạ.
Sau khi mẹ con Đào Hằng dâng quà xong lui xuống thì các nịnh thần cũng lần lượt lên. Y Quân và Lục Công Chúa chỉ ngồi một bên dùng tiệc và quan sát, xem kịch, múa hát...
Một thời gian sau thì người bắt đầu thưa thớt hơn rồi dần dần chỉ còn mỗi Y Quân, Lục Công Chúa và một vị tiểu thư khác không có trong kí ức của nguyên chủ.
Lúc này thì Y Quân mới từ từ bước lên trên tay ôm hộp quà của mình nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi bảo:
- Đại tiệc mừng thọ của Hoàng Thái hậu Y Quân không có nhân sâm vạn năm hay rượu quý gì cả, chỉ có chút quà mọn này mong người không chê cười.
Nghe Y Quân nói thế Hoàng Thái Hậu có chút bất ngờ:
- Hoàng Thái Hậu? Tuy con và Hàn nhi không thành nhưng ta vẫn thích nghe con gọi ta là Hoàng nãi nãi như trước. Chuyện của Hàn nhi ta thay mặt nó xin lỗi con. Chuyện của tụi nhỏ các con ta không muốn xen vào ta chỉ mong các con có thể sống hòa thuận.
Lúc này Y Quân đã mở chiếc hộp đem những món ăn mà mình đã tự tay chuẩn bị ra.
- Chúng ta tạm gác lại chuyện đó sang một bên đi. người xem những món này thần làm thế nào hả?
Thấy Y Quân không muốn nói tiếp nên Hoàng Thái Hậu cũng thôi. Bà trả lời câu hỏi của cô.
- Đẹp, rất đẹp trong rất là ngon miệng chắc hẳn là mĩ vị nhân gian.
Lục Công Chúa sau khi nhìn những món ăn do đích thân Y Quân chuẩn bị cũng rất bất ngờ hỏi:
- Woa, những món này thật sự là do tỷ tự tay làm sao chứ? Muội không ngờ tỷ lại khéo tay như vậy đó nha.
- Chứ sao? Tỷ là ai chứ!.
Y Quân và Lục Công Chúa đang đùa nói với nhau thì vị tiểu thư kia bỗng lên tiếng nói.
- Không ngờ tỷ lại khéo tay như thế đúng là khác xa với lời đồn. Câu nói trăm nghe không bằng một thấy quả thật là không sai.
Nghe vị tiểu thư kia lên tiếng Y Quân có chút bất ngờ hỏi:
- Vị này l..
Chưa dứt câu thì Hoàng Thái Hậu đã xen à.
- À đây là Vương Lục Trà, nhiều năm về trước lúc ta lên chùa thắp hương gặp một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn lại rất lễ phép thế nhưng trớ trêu thay lại không cha, không mẹ được nhà chùa nhận nuối. Sau đó mỗi lần lên chùa ở lại qua đêm con bé đều cùng ta trò chuyện đến sáng. Thấy con bé tội nghiệp lại có lòng nên ta đã bảo nó đi theo ta. Hai con làm quen xem biết đâu lại có thêm một hảo tỷ muội.
Nghe vậy Vương Lục Trà liền nắm lấy tay cô rồi nói:
- Đúng đó, đúng đó nghe danh tỷ đã lâu muội quả thật rất muốn gặp tỷ. Ấy mà món này của tỷ tên là gì nhỉ. Muội đi theo Hoàng nãi nãi trước giờ chưa bao giờ nhìn thấy món nào như thế này.
Lúc này Y Quân cảm thấy có chút khó chịu nhưng vẫn cười nhẹ với Lục Trà, từ từ rút tay ra rồi nói:
- Món này có tên là Nem Công Chả Phượng. Mời Thái Hậu dùng thử.
- Ai gia đã già rồi ăn không còn được tốt như trước chỗ này lại nhiều hay là các con cũng ngồi xuống ăn cùng với ta đi.
Nói rồi bốn người họ ngồi xuống cùng nhau hưởng thức món do Y Quân làm. Thái Hậu vừa gấp đũa đầu đã tấm tắc khen ngợi:
- Ngon, quả thật rất ngon. Ta đã từng ăn rất nhiều sơn hào hải vị trên nhân gian nhưng món này quả thật rất khác biệt.
- Người thích là con vui rồi ạ.
Y Quân nhẹ nhàng trả lời.
Bốn người họ vừa ăn vừa trò chuyện thì bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa. Hoàng Thái Hậu lên tiếng nói.
- Giờ mới đến à? Vào đi.