Chương 14
Hoàng Thái Hậu vừa dứt lời thì cánh cửa cũng đã mở bung ra. Một chàng trai khôi ngô tuấn tú bước vào chấp hai tay lại, cúi đầu giọng trầm ấm nói:
- Nhi thần thỉnh an Hoàng nãi nãi, hôm nay nhi thần có chút việc nên đến hơi trễ ạ.
Hoàng Thái Hậu dừng đũa, tay phớt nhẹ trả lời với giọng nhẹ nhàng.
- Đứa bé này, năm nào mà con không đến trễ chứ? Ta biết con bận trăm công ngàn việc, đến là quý, đến là quý. Nè, con mau mau đến đây dùng bữa cùng ta.
Nghe thế hắn liền bước đến chiếc ghế gần chỗ Y Quân và ngồi xuống. Thấy chật nên Y Quân và nhít một chút về phía Lục Công Chúa. Trong đầu cô bây giờ đang thắc mắc hắn là ai? Trong hắn có vẻ thân với Hoàng Thái Hậu. Để giải đáp thắc mắc của bản thân cô lên tiếng hỏi:
- Vị này là?
Lục Công Chúa nhanh miệng trả lời.
- Huynh ấy là đại xấu xa tối ngày chỉ biết ức hiếp muội muội này.
Y Quân tỏa vẻ ngạc nhiên
- Tỷ không cần ngạc nhiên vậy đâu. Huynh ấy ở chiến trận ít về lắm nên tỷ chưa từng gặp cũng phải. Huynh ấy là ca ca ruột của muội cũng là Tam Hoàng Tử.
Lúc này Y Quân lại bất ngờ càng thêm bất ngờ, không ngờ rằng người ngồi kế bên mình hiện tại lại là Tam Hoàng Tử danh tiếng lẫy lừng mà bấy lâu nay luôn muốn gặp. Dự yến tiệc lần này một phần cũng để tìm gặp Tam Hoàng Tử. Cô lấy lại tinh thần đứng lên cúi chào hắn.
- Ra là Tam Hoàng Tử, Y Quân thất lễ rồi.
- Được rồi, ngồi xuống đi. Y Quân? chả nhẽ cô là đại tiểu thư của Nho phủ?
- Vâng, chính là dân nữ.
Hắn nhìn cô một lát rồi lên tiếng hỏi:
- Nha đầu kế bên là muội muội của cô sao?
- Không ạ, nha đầu này là Tiểu Thu là nha hoàn thân cận của dân nữ.
- Ra là vậy.
Tam Hoàng Tử và Y Quân đang trò chuyện thì Vương Lục Trà xen vào. Hai tay đang cầm một túi thơm.
- Diệp Minh, đây là túi thơm do đích thân muội thêu xem như là quà mừng huynh đại thắng trở về.
Tam Hoàng Tử tỏ vẻ không quan tâm gì mấy, còn không thèm nhìn qua chiếc túi thơm của Vương Lục Trà.
- Quà thì ta xin từ chối nhận.
Tam Hoàng Tử dừng lại một chút sau đó lên giọng nói:
- Ai cho cô gọi thẳng tên ta hả?
Nghe Tam Hoàng Tử lớn giọng Vương Lục Trà liền đứng dạy núp sau lưng Hoàng Thái Hậu.
- M..muội, muội..
- Muội? Xem ra cô được Hoàng nãi nãi nuông chiều nên đã quên mất thân phận của mình sao?
Thấy vậy Hoàng Thái Hậu liền khiển trách Diệp Minh.
- Lục Trà còn nhỏ con so đo với nó làm gì chứ?
- Hoàng nãi nãi người quá nuông chiều cô ta rồi, đến nổi cô ta còn không biết thân biết phận, không biết trên không biết dưới, lễ nghi trong cung.
Vừa dứt lời Diệp Minh đặt đũa xuống, đứng dậy.
- Nhi thần có việc nên về xin phép được về trước.
Tam Hoàng Tử vừa bước ra thì Y Quân và Lục Công Chúa cũng xin phép Hoàng Thái Hậu ra về rồi đuổi theo Tam Hoàng Tử.
Về phía Hoàng Thái Hậu và Vương Lục Trà.
Y Quân và Lục Công Chúa vừa bước ra một chút thì ả lên tiếng bằng một giọng uất ức, đáng thương:
- Trà Trà xin lỗi nãi nãi. Tại sao Diệp Minh ca ca lại tức giận như vậy chứ? Có phải Trà Trà gọi vậy là sai không?
Hoàng Thái Hậu nhẹ nhàng đáp.
- Quả thật con có chút sai. Con cũng chỉ vừa mới vào cung chưa rõ luật lệ ở đây nên ta không trách con. À mà, còn một chuyện nữa. Ta biết con có tình cảm với Diệp Minh khi thằng bé cùng ta lên chùa thắp hương khi còn nhỏ, con nhung nhớ nó nhưng nó thì sao? Có con không? Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu. Haizzz còn sớm, còn dứt được thì cứ dứt. Ta giúp con tìm một vị công tử...
Hoàng Thái Hậu chưa nói xong thì Vương Lục Trà đã xen vào.
- Trà Trà là một lòng một dạ thích huynh ấy, nếu không phải là huynh ấy Trà Trà sẽ không gả cho bất kì cả.
Hoàng Thái Hậu nhìn Vương Lục Trà với ánh mắt bất lực."Con bé này chấp niệm của nó quá lớn!"
*****
Tam hoàng huynh đợi muội và Y Quân tỷ tỷ với.
Nghe giọng kêu lớn của Lục Công Chúa Diệp Minh liền đứng lại quay ra đằng sau.
- Muội đi theo ta làm gì?
Lục Công Chúa liền phụng phịu trả lời.
- Người ta nhớ ca ca nên mới đi theo chứ bộ.
Diệp Minh trả lời Lục Công Chúa bằng giọng nuông chiều.
- Vậy sao? Thế muội có gì tặng cho tam ca không?
Lăng Diệp Minh vừa dứt lời thì Lục Công Chúa đã nhón chân lên hôn vào má hắn một cái.
Tận mắt chứng kiến nên Y Quân khá bất ngờ tuy trong kí ức nguyên chủ thì Lục Công Chúa và Tam Hoàng Tử tình cảm huynh muội rất tốt nhưng cô không nghĩ là đến mức thân thiết như thế. Kia có còn là Tam Hoàng Tử lạnh lùng, nghiêm khắc không? Trong nơi hoàng cung lạnh lẽo này vẫn tồn tại thứ tình cảm huynh, muội sao? Đúng là ngoài sức tưởng tượng của cô. Cô liền lên tiếng.
- Được rồi bày tỏ tình cảm nhiêu đó đã đủ rồi hay là chúng ta ra ngoài dạo phố đi.
Lục Công Chúa nghe đến dạo phố mắt liền sáng rực không nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay. Còn phía Diệp Minh do nuông chiều muội muội nên cũng không từ chối.
- Nhi thần thỉnh an Hoàng nãi nãi, hôm nay nhi thần có chút việc nên đến hơi trễ ạ.
Hoàng Thái Hậu dừng đũa, tay phớt nhẹ trả lời với giọng nhẹ nhàng.
- Đứa bé này, năm nào mà con không đến trễ chứ? Ta biết con bận trăm công ngàn việc, đến là quý, đến là quý. Nè, con mau mau đến đây dùng bữa cùng ta.
Nghe thế hắn liền bước đến chiếc ghế gần chỗ Y Quân và ngồi xuống. Thấy chật nên Y Quân và nhít một chút về phía Lục Công Chúa. Trong đầu cô bây giờ đang thắc mắc hắn là ai? Trong hắn có vẻ thân với Hoàng Thái Hậu. Để giải đáp thắc mắc của bản thân cô lên tiếng hỏi:
- Vị này là?
Lục Công Chúa nhanh miệng trả lời.
- Huynh ấy là đại xấu xa tối ngày chỉ biết ức hiếp muội muội này.
Y Quân tỏa vẻ ngạc nhiên
- Tỷ không cần ngạc nhiên vậy đâu. Huynh ấy ở chiến trận ít về lắm nên tỷ chưa từng gặp cũng phải. Huynh ấy là ca ca ruột của muội cũng là Tam Hoàng Tử.
Lúc này Y Quân lại bất ngờ càng thêm bất ngờ, không ngờ rằng người ngồi kế bên mình hiện tại lại là Tam Hoàng Tử danh tiếng lẫy lừng mà bấy lâu nay luôn muốn gặp. Dự yến tiệc lần này một phần cũng để tìm gặp Tam Hoàng Tử. Cô lấy lại tinh thần đứng lên cúi chào hắn.
- Ra là Tam Hoàng Tử, Y Quân thất lễ rồi.
- Được rồi, ngồi xuống đi. Y Quân? chả nhẽ cô là đại tiểu thư của Nho phủ?
- Vâng, chính là dân nữ.
Hắn nhìn cô một lát rồi lên tiếng hỏi:
- Nha đầu kế bên là muội muội của cô sao?
- Không ạ, nha đầu này là Tiểu Thu là nha hoàn thân cận của dân nữ.
- Ra là vậy.
Tam Hoàng Tử và Y Quân đang trò chuyện thì Vương Lục Trà xen vào. Hai tay đang cầm một túi thơm.
- Diệp Minh, đây là túi thơm do đích thân muội thêu xem như là quà mừng huynh đại thắng trở về.
Tam Hoàng Tử tỏ vẻ không quan tâm gì mấy, còn không thèm nhìn qua chiếc túi thơm của Vương Lục Trà.
- Quà thì ta xin từ chối nhận.
Tam Hoàng Tử dừng lại một chút sau đó lên giọng nói:
- Ai cho cô gọi thẳng tên ta hả?
Nghe Tam Hoàng Tử lớn giọng Vương Lục Trà liền đứng dạy núp sau lưng Hoàng Thái Hậu.
- M..muội, muội..
- Muội? Xem ra cô được Hoàng nãi nãi nuông chiều nên đã quên mất thân phận của mình sao?
Thấy vậy Hoàng Thái Hậu liền khiển trách Diệp Minh.
- Lục Trà còn nhỏ con so đo với nó làm gì chứ?
- Hoàng nãi nãi người quá nuông chiều cô ta rồi, đến nổi cô ta còn không biết thân biết phận, không biết trên không biết dưới, lễ nghi trong cung.
Vừa dứt lời Diệp Minh đặt đũa xuống, đứng dậy.
- Nhi thần có việc nên về xin phép được về trước.
Tam Hoàng Tử vừa bước ra thì Y Quân và Lục Công Chúa cũng xin phép Hoàng Thái Hậu ra về rồi đuổi theo Tam Hoàng Tử.
Về phía Hoàng Thái Hậu và Vương Lục Trà.
Y Quân và Lục Công Chúa vừa bước ra một chút thì ả lên tiếng bằng một giọng uất ức, đáng thương:
- Trà Trà xin lỗi nãi nãi. Tại sao Diệp Minh ca ca lại tức giận như vậy chứ? Có phải Trà Trà gọi vậy là sai không?
Hoàng Thái Hậu nhẹ nhàng đáp.
- Quả thật con có chút sai. Con cũng chỉ vừa mới vào cung chưa rõ luật lệ ở đây nên ta không trách con. À mà, còn một chuyện nữa. Ta biết con có tình cảm với Diệp Minh khi thằng bé cùng ta lên chùa thắp hương khi còn nhỏ, con nhung nhớ nó nhưng nó thì sao? Có con không? Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu. Haizzz còn sớm, còn dứt được thì cứ dứt. Ta giúp con tìm một vị công tử...
Hoàng Thái Hậu chưa nói xong thì Vương Lục Trà đã xen vào.
- Trà Trà là một lòng một dạ thích huynh ấy, nếu không phải là huynh ấy Trà Trà sẽ không gả cho bất kì cả.
Hoàng Thái Hậu nhìn Vương Lục Trà với ánh mắt bất lực."Con bé này chấp niệm của nó quá lớn!"
*****
Tam hoàng huynh đợi muội và Y Quân tỷ tỷ với.
Nghe giọng kêu lớn của Lục Công Chúa Diệp Minh liền đứng lại quay ra đằng sau.
- Muội đi theo ta làm gì?
Lục Công Chúa liền phụng phịu trả lời.
- Người ta nhớ ca ca nên mới đi theo chứ bộ.
Diệp Minh trả lời Lục Công Chúa bằng giọng nuông chiều.
- Vậy sao? Thế muội có gì tặng cho tam ca không?
Lăng Diệp Minh vừa dứt lời thì Lục Công Chúa đã nhón chân lên hôn vào má hắn một cái.
Tận mắt chứng kiến nên Y Quân khá bất ngờ tuy trong kí ức nguyên chủ thì Lục Công Chúa và Tam Hoàng Tử tình cảm huynh muội rất tốt nhưng cô không nghĩ là đến mức thân thiết như thế. Kia có còn là Tam Hoàng Tử lạnh lùng, nghiêm khắc không? Trong nơi hoàng cung lạnh lẽo này vẫn tồn tại thứ tình cảm huynh, muội sao? Đúng là ngoài sức tưởng tượng của cô. Cô liền lên tiếng.
- Được rồi bày tỏ tình cảm nhiêu đó đã đủ rồi hay là chúng ta ra ngoài dạo phố đi.
Lục Công Chúa nghe đến dạo phố mắt liền sáng rực không nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay. Còn phía Diệp Minh do nuông chiều muội muội nên cũng không từ chối.