Chương 4
6.
Giang hồ hiểm ác, không làm được thì trốn.
Rạng sáng, tôi đã thu dọn hành lý xong và chuẩn bị bỏ chạy, không, đổi chỗ ở. Tôi xách valy đến quầy lễ tân, vừa vặn, tình tiết cẩu huyết lại xảy ra với tôi.
Đường Lâm Thanh mặc bộ đồ thể thao từ cửa đi vào, dù muốn trốn cũng không thể trốn được. Hắn đứng thắng tắp trước mặt tôi, mùi bạc hà thanh lãnh tràn ngập khiến tôi thấy hơi căng thẳng:
“Đường tổng, anh chạy bộ buổi sáng sớm vậy à? Đúng là một thói quen tốt”.
Đường Lâm Thanh có vẻ cực kỳ không hài lòng với cách gọi này của tôi, cau mày nói: "Gọi tôi là chồng."
Tôi cười gượng hai tiếng. Hắn có vẻ cũng không muốn so đo thêm với tôi.
“Em mang hành lý đi đâu thế?”
“Ăn sáng”
Vẻ mặt hắn đúng kiểu “ngu mới tin cô”
“Cùng đi ăn đi”
Tôi và hắn tìm một quán cháo trên đường rồi cùng ngồi xuống. Đã không thể trốn thì đối mặt thôi.
“Trình Du, em sợ tôi?”
“Không.”
“Vậy tại sao không dám đối mặt tôi?”
Sớm hay muộn tôi cũng phải nói điều này, nhưng không nghĩ lại là hôm nay.
"Đường Lâm Thanh, chúng ta ly hôn đi."
"Lý do."
"Tôi có người mình thích rồi."
Đây chỉ là cái cớ để từ chối của tôi, không ngờ Đường Lâm Thanh nghe xong lại có phản ứng lớn. Đôi mắt sau cặp kính lạnh lùng và sâu thẳm như sói, hắn cười khẩy, trầm giọng nói:
“Trình Du giỏi, dám cho tôi đội mũ xanh*.” Giọng nói băng lạnh như ngọc khiến tôi run lên.
* ý nói ngoại tình
Đúng là hắn nổi giận rồi. Tôi xách đồ chạy thẳng, may mắn thoát hiểm lần này.
Tôi để lại lời nhắn cho Văn Đồng, nói phải đến Đạo Thành tìm cảm hứng. Đại Lý là nơi quen thuộc, hầu như kỳ nghỉ hè nào tôi cũng đến đây nên muốn tìm một điều gì đó mới mẻ.
7.
"Bảo bối, tớ sốt rồi!"
Vôi vàng gửi tin nhắn cho Văn Đồng xong, tôi bị y tá túm lấy đi truyền dịch. Mơ màng trong giấc ngủ, tôi nghe thấy ai gọi mình, mà gọi là vợ. Có bàn tay ấm áp đặt lên trán tôi, mùi bạc hà thoang thoảng, không hiểu sao tôi cảm thấy bình yên và chìm vào giấc ngủ.
Trời sáng, tôi tỉnh dậy trên giường bệnh viện. Hình như tối qua tôi nghĩ Đường Lâm Thanh đến đây chỉ là ảo giác. Vừa bước ra khỏi phòng truyền dịch, bà y tá to béo hét lớn:
“Đường phu nhân, chồng cô ra ngoài mua bữa sáng rồi, cô ngồi đây đợi anh ấy một lát nhé."
Đường phu nhân???
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Đường Lâm Thanh mặc áo khoác đen từ cổng bước vào, trên tay cầm theo tô cháo và một chiếc ô dài màu đen.
“Vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm.” Đường Lâm Thanh đặt chiếc ô dài ở cửa, tự nhiên quàng tay qua vai tôi, kéo tôi vào trong.
“Sao anh lại ở đây?”
“Nếu tôi không tới đây, liệu có ai quan tâm em không?”
“Sao không có ai?” Tôi nhếch môi, biết ngay chính Văn Đồng đã bán đứng mình.
Những ngón tay thon dài của Đường Lâm Thanh khéo léo mở nắp bát, cháo rất đầy nhưng không hề đổ ra một giọt nào: “Ăn chút cháo cho ấm bụng.”
Tôi ngồi xuống, từ phía sau có một chiếc áo khoác dày khoác lên vai tôi. Tôi giật mình ngước lên nhìn, một bàn tay to lớn đột nhiên chạm vào trán tôi, khiến tôi sợ hãi rụt cổ lại.
"Đừng sợ, tôi không ăn thịt em."
Nhưng rất hung dữ đó… Tôi cứng người không dám động đậy, hắn bỏ tay ra, tôi tiếp tục húp cháo.
"Hết sốt rồi, em còn thấy khó chịu không?"
"Có chút nhức đầu."
Hắn đột nhiên xuất hiện còn làm tôi đau đầu hơn, chẳng phải đã đồng ý không liên quan đến nhau rồi hay sao?
“Lát nữa về khách sạn uống thuốc rồi ngủ.”
“Ừ.”
Tôi ngoan ngoãn đáp lại nhưng trong lòng lại tràn ngập sự hỗn loạn. Đại ca, anh sẽ không theo tôi về khách sạn đấy chứ?
Thực tế, hắn đúng là về khách sạn cùng tôi, nhưng thuê một phòng khác. Hắn tới đây khi nào? Sao lại đến? Tôi mệt quá không thèm quan tâm nữa, về đến phòng là lăn ra ngủ.
Thức dậy, điện thoại của tôi bị tấn công bởi hàng loạt tin nhắn và cuộc gọi WeChat. Thì ra là Văn Đồng, tên bạn cỏ rác này!
"Đồ chết tiệt! Cậu bán đứng tớ!"
Văn Đồng bối rối: “Tiểu Ngư, cậu nói gì thế?”
“Không phải cậu báo cho Đường Lâm Thanh chỗ ở của tớ hay sao?”
“Làm gì có chuyện đó. Tớ còn đang muốn hỏi cậu đây: Cậu là đồ hai mặt nhe. Một bên nói với tớ muốn ly hôn, một bên lừa gạt tớ trốn đến Đạo Thành hưởng tuần trăng mật với chú út. Đồ hư hỏng”
“Từ đó không phải dùng như vậy…”
“Tớ mặc kệ. Cậu gặp tai vạ đến nơi rồi!”
“Nói tiếng người đi”
“Xem tin tức ở trên mạng đi”
Tôi phải mất nửa giờ mới tiêu hoá được. Trên mạng đang rần rần hình ảnh chụp lén tôi và Đường Lâm Thanh trên đường, lên hot search luôn rồi.
Giữa đống tin nhắn riêng tư, nổi bật có một chữ V to, tôi bấm vào xem.
Ồ! Tin nhắn của thiên kim nhà tài phiệt Trịnh Hân Viện: “Đồ con gái vô sỉ, dám quyến rũ bạn trai tôi!” “Cô còn quấy rối A Thanh, tôi sẽ xé nát mặt cô!"
Tôi bấm vào weibo của cô ta, bài mới nhất được cập nhật mười phút trước đó, là hình một bàn tay đeo nhẫn kim cương với lời caption: “Từ đồng phục học sinh đến váy cưới, vẫn luôn là anh”
Ặc. Đôi cẩu nam nữ này, Đường Lâm Thanh bề ngoài tư văn nhã nhặn, không ngờ lại xoay tôi vòng vòng. Vậy mà sáng nay tôi còn cảm động với hắn ta. Bà mẹ.
Giang hồ hiểm ác, không làm được thì trốn.
Rạng sáng, tôi đã thu dọn hành lý xong và chuẩn bị bỏ chạy, không, đổi chỗ ở. Tôi xách valy đến quầy lễ tân, vừa vặn, tình tiết cẩu huyết lại xảy ra với tôi.
Đường Lâm Thanh mặc bộ đồ thể thao từ cửa đi vào, dù muốn trốn cũng không thể trốn được. Hắn đứng thắng tắp trước mặt tôi, mùi bạc hà thanh lãnh tràn ngập khiến tôi thấy hơi căng thẳng:
“Đường tổng, anh chạy bộ buổi sáng sớm vậy à? Đúng là một thói quen tốt”.
Đường Lâm Thanh có vẻ cực kỳ không hài lòng với cách gọi này của tôi, cau mày nói: "Gọi tôi là chồng."
Tôi cười gượng hai tiếng. Hắn có vẻ cũng không muốn so đo thêm với tôi.
“Em mang hành lý đi đâu thế?”
“Ăn sáng”
Vẻ mặt hắn đúng kiểu “ngu mới tin cô”
“Cùng đi ăn đi”
Tôi và hắn tìm một quán cháo trên đường rồi cùng ngồi xuống. Đã không thể trốn thì đối mặt thôi.
“Trình Du, em sợ tôi?”
“Không.”
“Vậy tại sao không dám đối mặt tôi?”
Sớm hay muộn tôi cũng phải nói điều này, nhưng không nghĩ lại là hôm nay.
"Đường Lâm Thanh, chúng ta ly hôn đi."
"Lý do."
"Tôi có người mình thích rồi."
Đây chỉ là cái cớ để từ chối của tôi, không ngờ Đường Lâm Thanh nghe xong lại có phản ứng lớn. Đôi mắt sau cặp kính lạnh lùng và sâu thẳm như sói, hắn cười khẩy, trầm giọng nói:
“Trình Du giỏi, dám cho tôi đội mũ xanh*.” Giọng nói băng lạnh như ngọc khiến tôi run lên.
* ý nói ngoại tình
Đúng là hắn nổi giận rồi. Tôi xách đồ chạy thẳng, may mắn thoát hiểm lần này.
Tôi để lại lời nhắn cho Văn Đồng, nói phải đến Đạo Thành tìm cảm hứng. Đại Lý là nơi quen thuộc, hầu như kỳ nghỉ hè nào tôi cũng đến đây nên muốn tìm một điều gì đó mới mẻ.
7.
"Bảo bối, tớ sốt rồi!"
Vôi vàng gửi tin nhắn cho Văn Đồng xong, tôi bị y tá túm lấy đi truyền dịch. Mơ màng trong giấc ngủ, tôi nghe thấy ai gọi mình, mà gọi là vợ. Có bàn tay ấm áp đặt lên trán tôi, mùi bạc hà thoang thoảng, không hiểu sao tôi cảm thấy bình yên và chìm vào giấc ngủ.
Trời sáng, tôi tỉnh dậy trên giường bệnh viện. Hình như tối qua tôi nghĩ Đường Lâm Thanh đến đây chỉ là ảo giác. Vừa bước ra khỏi phòng truyền dịch, bà y tá to béo hét lớn:
“Đường phu nhân, chồng cô ra ngoài mua bữa sáng rồi, cô ngồi đây đợi anh ấy một lát nhé."
Đường phu nhân???
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Đường Lâm Thanh mặc áo khoác đen từ cổng bước vào, trên tay cầm theo tô cháo và một chiếc ô dài màu đen.
“Vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm.” Đường Lâm Thanh đặt chiếc ô dài ở cửa, tự nhiên quàng tay qua vai tôi, kéo tôi vào trong.
“Sao anh lại ở đây?”
“Nếu tôi không tới đây, liệu có ai quan tâm em không?”
“Sao không có ai?” Tôi nhếch môi, biết ngay chính Văn Đồng đã bán đứng mình.
Những ngón tay thon dài của Đường Lâm Thanh khéo léo mở nắp bát, cháo rất đầy nhưng không hề đổ ra một giọt nào: “Ăn chút cháo cho ấm bụng.”
Tôi ngồi xuống, từ phía sau có một chiếc áo khoác dày khoác lên vai tôi. Tôi giật mình ngước lên nhìn, một bàn tay to lớn đột nhiên chạm vào trán tôi, khiến tôi sợ hãi rụt cổ lại.
"Đừng sợ, tôi không ăn thịt em."
Nhưng rất hung dữ đó… Tôi cứng người không dám động đậy, hắn bỏ tay ra, tôi tiếp tục húp cháo.
"Hết sốt rồi, em còn thấy khó chịu không?"
"Có chút nhức đầu."
Hắn đột nhiên xuất hiện còn làm tôi đau đầu hơn, chẳng phải đã đồng ý không liên quan đến nhau rồi hay sao?
“Lát nữa về khách sạn uống thuốc rồi ngủ.”
“Ừ.”
Tôi ngoan ngoãn đáp lại nhưng trong lòng lại tràn ngập sự hỗn loạn. Đại ca, anh sẽ không theo tôi về khách sạn đấy chứ?
Thực tế, hắn đúng là về khách sạn cùng tôi, nhưng thuê một phòng khác. Hắn tới đây khi nào? Sao lại đến? Tôi mệt quá không thèm quan tâm nữa, về đến phòng là lăn ra ngủ.
Thức dậy, điện thoại của tôi bị tấn công bởi hàng loạt tin nhắn và cuộc gọi WeChat. Thì ra là Văn Đồng, tên bạn cỏ rác này!
"Đồ chết tiệt! Cậu bán đứng tớ!"
Văn Đồng bối rối: “Tiểu Ngư, cậu nói gì thế?”
“Không phải cậu báo cho Đường Lâm Thanh chỗ ở của tớ hay sao?”
“Làm gì có chuyện đó. Tớ còn đang muốn hỏi cậu đây: Cậu là đồ hai mặt nhe. Một bên nói với tớ muốn ly hôn, một bên lừa gạt tớ trốn đến Đạo Thành hưởng tuần trăng mật với chú út. Đồ hư hỏng”
“Từ đó không phải dùng như vậy…”
“Tớ mặc kệ. Cậu gặp tai vạ đến nơi rồi!”
“Nói tiếng người đi”
“Xem tin tức ở trên mạng đi”
Tôi phải mất nửa giờ mới tiêu hoá được. Trên mạng đang rần rần hình ảnh chụp lén tôi và Đường Lâm Thanh trên đường, lên hot search luôn rồi.
Giữa đống tin nhắn riêng tư, nổi bật có một chữ V to, tôi bấm vào xem.
Ồ! Tin nhắn của thiên kim nhà tài phiệt Trịnh Hân Viện: “Đồ con gái vô sỉ, dám quyến rũ bạn trai tôi!” “Cô còn quấy rối A Thanh, tôi sẽ xé nát mặt cô!"
Tôi bấm vào weibo của cô ta, bài mới nhất được cập nhật mười phút trước đó, là hình một bàn tay đeo nhẫn kim cương với lời caption: “Từ đồng phục học sinh đến váy cưới, vẫn luôn là anh”
Ặc. Đôi cẩu nam nữ này, Đường Lâm Thanh bề ngoài tư văn nhã nhặn, không ngờ lại xoay tôi vòng vòng. Vậy mà sáng nay tôi còn cảm động với hắn ta. Bà mẹ.