Chương 5
8
Nhận định Đường Lâm Thanh không giữ nam đức nên khi tình cờ gặp hắn bên ngoài lúc ăn trưa, tôi trợn mắt không thèm nhìn.
Ở trong phòng hai ngày, triệu chứng sốt cao đã hoàn toàn giảm bớt. Tôi thu dọn đồ nghề chuẩn bị ra ngoài, hơi bất ngờ khi gặp Đường Lâm Thanh ở quầy lễ tân. Hai ngày nay hắn ta không quấy rầy, tôi tưởng hắn đã bay về ân ân ái ái với người tình từ đồng phục học sinh đến váy cưới của mình.
“Em đi đâu vậy?”
Thấy tôi mang theo túi lớn túi bé, hắn đi cùng ra ngoài. Tôi liếc nhìn, tức giận nói:
“Đường tổng bận rộn như vậy, vẫn còn thời gian du ngoạn cơ à?”
“Đừng nháo”
Mấy ngày nay hắn có thêm vẻ tổng tài thân thiết, tôi không hiểu hắn định có ý gì, cũng không muốn dây dưa thêm.
“Đường Lâm Thanh, mấy ngày trước tôi đã nói rõ ý của mình rồi, rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
“Trình Du, em đừng qua cầu rút ván”
Kỳ quái, tôi nghe như trong giọng hắn có chút uỷ khuất.
“Không phải ai cũng dễ dàng kiếm tiền triệu trong một giờ như anh. Tôi còn phải bận rộn kiếm tiền nuôi sống bản thân, người nhàn thì ví cũng rỗng”.
Hắn nghiêm túc nhìn tôi, quăng ra một câu nói quen thuộc của các tổng tài:
“Tôi không có gì ngoài tiền. Em không cần làm việc, tiền của tôi đủ cho em tiêu cả đời”.
Tôi tức giận quát lớn:
“Tôi không muốn làm chim hoàng yến của anh! Còn nữa, tôi với anh không phải cùng một loại người. Anh với thiên kim đại tiểu thư kia mới là một cặp trời sinh!”
Tôi giận dữ quay người đi, đột nhiên bị kéo vào một vòng tay ấm áp. Tiếng xe máy rít qua bên tai, đầu tôi bị ấp trong lồng ngực, nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ. Mùi bạc hà tràn ngập khoang mũi, tự nhiên tai tôi nóng rực lên, tay luống cuống không biết để đâu.
“Em ghen à? Tôi với Trịnh tiểu thư không có quan hệ gì”
Hắn cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt sau tròng kính sâu thẳm và tĩnh lặng như màn đêm, ẩn chứa những cảm xúc mà tôi không thể hiểu được. Tôi sợ quá vội đẩy ra.
“Tôi việc gì phải ghen!”
Tôi vừa dứt lời, trong đáy mắt hắn thoáng chút bi thương: “Trình Du, em thật tàn nhẫn!”
Giọng hắn nghe như nghiến răng nghiến lợi muốn cắn chết tôi, quay người bỏ đi. Tôi nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tắp đó càng ngày càng xa, trong lòng bỗng thấy trống rỗng không thể giải thích được.
Tôi không biết mình bị sao, nhưng tôi phải chụp hình kiếm tiền. Về phần Đường Lâm Thanh, không liên quan gì đến tôi.
9.
Sáng sớm, tôi mang theo máy ảnh cùng bình dưỡng khí đến thắng cảnh Á Đinh. Để tiết kiệm sức, tôi bắt xe điện lên núi, qua gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy hai cô gái phía sau đang dùng điện thoại chụp hình tôi.
Đến điểm trả khách, tôi thuê một con ngựa. Khi đi đến gần cuối đường, con ngựa của tôi đột nhiên chồm lên, tôi mất thăng bằng ngã xuống, lăn mấy vòng mới ổn định lại, bên hông có chút đau nhức.
Cách đó không xa, hai cô gái tiếp tục lấy điện thoại chụp hình tôi, tôi nhận ra đó chính là hai người đã chụp lén tôi lúc trước. Một người trong bọn họ hét lên: “Này, cô ngã ngựa à?”
Tôi mặc kệ, không để ý đến kẻ không liên quan. Mở túi ra kiểm tra máy ảnh, may mắn tôi bọc cẩn thận, không bị vỡ, nếu không tôi xé xác hai người kia ra.
Thấy tôi phớt lờ, cô gái cao hơn tiến đến chặn đường tôi.
“Tránh ra”
“Làm nhân tình thì hay ho lắm à?”
“Cẩn thận cái miệng của cô!”
“Sao, sợ người khác biết à? Khi làm tiểu tam sao không nghĩ tới điều này? Dám cặp kè với bạn trai của Trịnh tiểu thư, đồ vô liêm sỉ”
Hoá ra liên quan đến Trịnh Hân Viện. Ai là kẻ thứ ba thì tự biết.
“Cái gì? Hoá ra cô là người hầu của Trịnh tiểu thư à? Công chúa người ta chưa vội cô đã sốt ruột thay?”
Người đến chụp hình ngày một nhiều, tôi đoán lại sắp có hot search tiếp rồi.
Thấy tôi chuẩn bị rời đi, cô gái thấp hơn đột nhiên xông ra, hất văng chiếc máy ảnh khỏi tay tôi, đập vào một hòn đá lớn bên đường. Ống kính nứt luôn một vết lớn.
Bà mẹ nó chứ! Tôi tát một phát hết sức, mặt cô ta lập tức sưng vù lên.
“Không có não thì về làm chó canh cửa đi, không biết rõ chuyện thì đừng tự làm mình mất mặt”.
Khuôn mặt bị tôi tát sưng tấy hét lên: “Cô, cô… đợi đó. Tôi sẽ kiện cô!”
Tôi đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi chờ đó”. Truyện Việt Nam
Ai cũng có chống lưng, tôi thì không, nhưng lúc này tôi thật sự tức giận vì những rắc rối mà tên đào hoa thối tha Đường Lâm Thanh gây ra.
Quả nhiên, tối hôm đó ngồi ở đồn cảnh sát, tôi lướt qua những bài đăng trên mạng, chỉ có vài người đồng tình, còn lại phần lớn chửi tôi vô liêm sỉ.
Hai cô gái tố cáo tôi gây gổ sáng nay, lúc xuống núi cũng bị cảnh sát mời vào uống trà.
Tôi trực tiếp giao cho cảnh sát đoạn video của một cư dân mạng nhiệt tình đăng tải, trong đó ghi rõ cảnh cô gái thấp bé dùng đá đập vào chân trước của con ngựa khiến tôi ngã xuống ngựa. Sau khi cô gái cao hơn nói xấu và vu khống tôi, cô gái thấp bé đã đập vỡ máy ảnh của tôi, cuối cùng tôi cho cô ta một cái tát.
Đoạn video đã chỉ rõ ai là người gây rối. Cô gái thấp bé hiển nhiên không ngờ rằng tôi có bằng chứng, tức giận trừng mắt nhìn tôi:
“Cứ đợi xem, tôi sẽ gọi cho ba tôi!”
Cô ra ngồi sang một bên gọi điện thoai, trong khi tôi loay hoay xem xét cái ống kính bị vỡ. Có tiếng gõ cửa, cảnh sát ra mở cửa cho một người bước vào. Tôi tưởng đó là một cảnh sát khác, đến khi chiếc ghế bên cạnh được kéo ra, mùi bạc hà thoang thoảng xộc vào mũi tôi mới ngước mắt lên nhìn.
Hắn vẫn mặc chiếc áo khoác buổi sáng, tóc hơi ẩm, sắc mặt có chút tái nhợt, càng tăng thêm khí chất lạnh lùng. Đường Lâm Thanh đưa iPad, lấy giấy đăng ký kết hôn ra, nghiêm mặt nói:
“Đây là bằng chứng về việc hai cô gái này vu khống vợ tôi.”
Ai da, sao lại có người mang theo giấy đăng ký kết hôn bên mình?
Sau khi cảnh sát xác minh, quả thực đó là lỗi của bên kia, họ hỏi tôi phải xử lý như thế nào. Tôi chỉ đòi tiền máy ảnh, dù sao tôi cũng tát đối phương sưng nửa mặt rồi, nhưng Đường Lâm Thanh nhất quyết truy cứu trách nhiệm, còn yêu cầu họ xin lỗi công khai trên mạng.
Nhận định Đường Lâm Thanh không giữ nam đức nên khi tình cờ gặp hắn bên ngoài lúc ăn trưa, tôi trợn mắt không thèm nhìn.
Ở trong phòng hai ngày, triệu chứng sốt cao đã hoàn toàn giảm bớt. Tôi thu dọn đồ nghề chuẩn bị ra ngoài, hơi bất ngờ khi gặp Đường Lâm Thanh ở quầy lễ tân. Hai ngày nay hắn ta không quấy rầy, tôi tưởng hắn đã bay về ân ân ái ái với người tình từ đồng phục học sinh đến váy cưới của mình.
“Em đi đâu vậy?”
Thấy tôi mang theo túi lớn túi bé, hắn đi cùng ra ngoài. Tôi liếc nhìn, tức giận nói:
“Đường tổng bận rộn như vậy, vẫn còn thời gian du ngoạn cơ à?”
“Đừng nháo”
Mấy ngày nay hắn có thêm vẻ tổng tài thân thiết, tôi không hiểu hắn định có ý gì, cũng không muốn dây dưa thêm.
“Đường Lâm Thanh, mấy ngày trước tôi đã nói rõ ý của mình rồi, rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
“Trình Du, em đừng qua cầu rút ván”
Kỳ quái, tôi nghe như trong giọng hắn có chút uỷ khuất.
“Không phải ai cũng dễ dàng kiếm tiền triệu trong một giờ như anh. Tôi còn phải bận rộn kiếm tiền nuôi sống bản thân, người nhàn thì ví cũng rỗng”.
Hắn nghiêm túc nhìn tôi, quăng ra một câu nói quen thuộc của các tổng tài:
“Tôi không có gì ngoài tiền. Em không cần làm việc, tiền của tôi đủ cho em tiêu cả đời”.
Tôi tức giận quát lớn:
“Tôi không muốn làm chim hoàng yến của anh! Còn nữa, tôi với anh không phải cùng một loại người. Anh với thiên kim đại tiểu thư kia mới là một cặp trời sinh!”
Tôi giận dữ quay người đi, đột nhiên bị kéo vào một vòng tay ấm áp. Tiếng xe máy rít qua bên tai, đầu tôi bị ấp trong lồng ngực, nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ. Mùi bạc hà tràn ngập khoang mũi, tự nhiên tai tôi nóng rực lên, tay luống cuống không biết để đâu.
“Em ghen à? Tôi với Trịnh tiểu thư không có quan hệ gì”
Hắn cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt sau tròng kính sâu thẳm và tĩnh lặng như màn đêm, ẩn chứa những cảm xúc mà tôi không thể hiểu được. Tôi sợ quá vội đẩy ra.
“Tôi việc gì phải ghen!”
Tôi vừa dứt lời, trong đáy mắt hắn thoáng chút bi thương: “Trình Du, em thật tàn nhẫn!”
Giọng hắn nghe như nghiến răng nghiến lợi muốn cắn chết tôi, quay người bỏ đi. Tôi nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tắp đó càng ngày càng xa, trong lòng bỗng thấy trống rỗng không thể giải thích được.
Tôi không biết mình bị sao, nhưng tôi phải chụp hình kiếm tiền. Về phần Đường Lâm Thanh, không liên quan gì đến tôi.
9.
Sáng sớm, tôi mang theo máy ảnh cùng bình dưỡng khí đến thắng cảnh Á Đinh. Để tiết kiệm sức, tôi bắt xe điện lên núi, qua gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy hai cô gái phía sau đang dùng điện thoại chụp hình tôi.
Đến điểm trả khách, tôi thuê một con ngựa. Khi đi đến gần cuối đường, con ngựa của tôi đột nhiên chồm lên, tôi mất thăng bằng ngã xuống, lăn mấy vòng mới ổn định lại, bên hông có chút đau nhức.
Cách đó không xa, hai cô gái tiếp tục lấy điện thoại chụp hình tôi, tôi nhận ra đó chính là hai người đã chụp lén tôi lúc trước. Một người trong bọn họ hét lên: “Này, cô ngã ngựa à?”
Tôi mặc kệ, không để ý đến kẻ không liên quan. Mở túi ra kiểm tra máy ảnh, may mắn tôi bọc cẩn thận, không bị vỡ, nếu không tôi xé xác hai người kia ra.
Thấy tôi phớt lờ, cô gái cao hơn tiến đến chặn đường tôi.
“Tránh ra”
“Làm nhân tình thì hay ho lắm à?”
“Cẩn thận cái miệng của cô!”
“Sao, sợ người khác biết à? Khi làm tiểu tam sao không nghĩ tới điều này? Dám cặp kè với bạn trai của Trịnh tiểu thư, đồ vô liêm sỉ”
Hoá ra liên quan đến Trịnh Hân Viện. Ai là kẻ thứ ba thì tự biết.
“Cái gì? Hoá ra cô là người hầu của Trịnh tiểu thư à? Công chúa người ta chưa vội cô đã sốt ruột thay?”
Người đến chụp hình ngày một nhiều, tôi đoán lại sắp có hot search tiếp rồi.
Thấy tôi chuẩn bị rời đi, cô gái thấp hơn đột nhiên xông ra, hất văng chiếc máy ảnh khỏi tay tôi, đập vào một hòn đá lớn bên đường. Ống kính nứt luôn một vết lớn.
Bà mẹ nó chứ! Tôi tát một phát hết sức, mặt cô ta lập tức sưng vù lên.
“Không có não thì về làm chó canh cửa đi, không biết rõ chuyện thì đừng tự làm mình mất mặt”.
Khuôn mặt bị tôi tát sưng tấy hét lên: “Cô, cô… đợi đó. Tôi sẽ kiện cô!”
Tôi đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi chờ đó”. Truyện Việt Nam
Ai cũng có chống lưng, tôi thì không, nhưng lúc này tôi thật sự tức giận vì những rắc rối mà tên đào hoa thối tha Đường Lâm Thanh gây ra.
Quả nhiên, tối hôm đó ngồi ở đồn cảnh sát, tôi lướt qua những bài đăng trên mạng, chỉ có vài người đồng tình, còn lại phần lớn chửi tôi vô liêm sỉ.
Hai cô gái tố cáo tôi gây gổ sáng nay, lúc xuống núi cũng bị cảnh sát mời vào uống trà.
Tôi trực tiếp giao cho cảnh sát đoạn video của một cư dân mạng nhiệt tình đăng tải, trong đó ghi rõ cảnh cô gái thấp bé dùng đá đập vào chân trước của con ngựa khiến tôi ngã xuống ngựa. Sau khi cô gái cao hơn nói xấu và vu khống tôi, cô gái thấp bé đã đập vỡ máy ảnh của tôi, cuối cùng tôi cho cô ta một cái tát.
Đoạn video đã chỉ rõ ai là người gây rối. Cô gái thấp bé hiển nhiên không ngờ rằng tôi có bằng chứng, tức giận trừng mắt nhìn tôi:
“Cứ đợi xem, tôi sẽ gọi cho ba tôi!”
Cô ra ngồi sang một bên gọi điện thoai, trong khi tôi loay hoay xem xét cái ống kính bị vỡ. Có tiếng gõ cửa, cảnh sát ra mở cửa cho một người bước vào. Tôi tưởng đó là một cảnh sát khác, đến khi chiếc ghế bên cạnh được kéo ra, mùi bạc hà thoang thoảng xộc vào mũi tôi mới ngước mắt lên nhìn.
Hắn vẫn mặc chiếc áo khoác buổi sáng, tóc hơi ẩm, sắc mặt có chút tái nhợt, càng tăng thêm khí chất lạnh lùng. Đường Lâm Thanh đưa iPad, lấy giấy đăng ký kết hôn ra, nghiêm mặt nói:
“Đây là bằng chứng về việc hai cô gái này vu khống vợ tôi.”
Ai da, sao lại có người mang theo giấy đăng ký kết hôn bên mình?
Sau khi cảnh sát xác minh, quả thực đó là lỗi của bên kia, họ hỏi tôi phải xử lý như thế nào. Tôi chỉ đòi tiền máy ảnh, dù sao tôi cũng tát đối phương sưng nửa mặt rồi, nhưng Đường Lâm Thanh nhất quyết truy cứu trách nhiệm, còn yêu cầu họ xin lỗi công khai trên mạng.