Chương 14: Hóa Niệm
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 14: Hóa Niệm
Yến Tam Hợp không ngã xuống.
Nàng nhận lấy hồ sơ vụ án, lật đến trang thứ sáu, đọc từng chữ một sau đó ngồi bệt xuống ghế.
Nàng cứ ngồi như vậy.
Ngọn nến phủ một tầng bi thương trên người nàng, khiến cho nàng thoạt nhìn giống như tượng đá không nhúc nhích.
Tạ Nhi Nhi còn muốn nói thêm gì đó thì ánh mắt lạnh như băng của phụ thân đảo qua, hắn vội vàng đứng sang một bên.
Tạ Đạo Chi rửa sạch oan khuất, lập tức chiếm thế thượng phong, theo lý hẳn phải cảm giác thoải mái, nhưng mà trong lòng hắn vẫn còn treo một thanh đao...
Mục đích thật sự của cô nương này khi đến xin hắn một lời giải thích vẫn còn chưa nói ra.
Yến cô nương, ta biết ngươi rất khó tiếp nhận sự thật này, nhưng chân tướng đúng là như thế.
Tạ Đạo Chi lần này quyết định dùng thế chủ động.
"Trời xui đất khiến cũng được, nói vận mệnh không tốt cũng được, nói tóm lại, chuyện này không liên quan gì đến ta cả."
Yến Tam Hợp bị hai câu nói lạnh như băng này kéo về hiện thực.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào đồng tử Tạ Đạo Chi.
"Nếu như không có vụ án kia, nếu như không phải ngày mười sáu tháng bảy, thì người có cho bọn họ vào phủ không?"
"Lời này không có bất kỳ ý nghĩa gì cả."
Tạ Đạo Chi im lặng: "Chuyện ngươi muốn biết ta đã trả lời ngươi rồi, bây giờ ngươi cũng nên thực hiện lời hứa rồi chứ."
"Phụ thân, Yến cô nương chỉ muốn tìm chân tướng, không nói đến chuyện khác, chỉ dựa vào sự chấp nhất này đã khiến người ta cảm động rồi." Tạ Nhi Lập thở dài nói: "Dập đầu bồi tội thì không cần, xin Yến cô nương nói ý đồ thật sự ra đi!"
Một mặt trắng, một mặt đỏ, phối hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.
Yến Tam Hợp nhìn hai cha con, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nói không nên lời, hai chân gập xuống cúi người quỳ xuống đất, không đợi hai người kịp phản ứng đã dập đầu ba cái.
"Ta không thích nợ người khác."
Yến Tam Hợp ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Trả hết rồi, trong lòng càng kiên định."
Gương mặt của nàng là thứ khiến người ta rung động nhất, nhưng cũng khiến cho lòng người sợ hãi nhất, phụ tử Tạ gia nhìn cô nương trong trẻo nhưng lạnh lùng trước mắt, đều ngây cả ngươi.
"Điều tiếp theo ta muốn nói có hơi kỳ lạ, các ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý trước."
Giọng nói của Yến Tam Hợp không mang theo bất kỳ cảm xúc nào: "Tổ phụ qua đời, dựng linh đường bảy ngày, buổi tối của ngày cuối cùng, nắp quan tài đột nhiên nứt ra."
"Gì cơ?"
Tạ Nhi Lập kinh ngạc thốt lên.
Yến Tam Hợp thản nhiên liếc hắn một cái: "Dân gian có một truyền thuyết, quan tài không khép lại được là bởi vì người chết khi còn sống có niệm chưa giả được, một thời gian sau, niệm sẽ hóa thành tâm ma."
"Chuyện, chuyện này..."
Tạ Nhi Lập kinh ngạc quá mức, quay đầu nhìn lại, phát hiện gương mặt lão phụ thân còn khiếp đảm hơn cả hắn.
"Ta mời cao nhân tới xem thử, cao nhân nói trước khi tổ phụ tắt thở, trong đầu nghĩ đến một phong thư."
Tạ Đạo Nhất kinh ngạc, chỉ vào bức thư trên án: "Chính là phong thư này?"
Yến Tam Hợp: "Ta dọn lại di vật của tổ phụ, thư của người không nhiều lắm, thứ có thể khiến trong lòng người sinh ra niệm, ắt hẳn chỉ có một phong này."
Tạ Đạo Chi cảm giác chân mình có hơi nhũn ra, nhưng lại mơ hồ như đoán được cái gì: "Vậy ngươi đến Tạ gia..."
"Cao nhân nói, muốn quan tài khép lại thì nhất định phải hóa niệm."
Yến Tam Hợp lẳng lặng nhìn hắn: "Đây mới là mục đích thực sự khiến ta đến Tạ gia!"
Tạ Đạo Chi hoàn toàn kinh ngạc, sống hơn nửa đời người, hắn lần đầu tiên nghe nói có chuyện hoang đường như vậy.
"Chỉ là?"
Cô nương chậm rãi nói, vì sao nhìn lại lạnh nhạt thành thục như thế?
Nàng không sợ chút nào sao?
"Thế nào là hóa niệm?" Hắn hỏi.
"Tìm ra nút thắt trong lòng người, nghĩ cách cởi bỏ nút thắt này."
"Làm thế nào để hóa niệm?"
"Gỡ nút cần phải tìm người thắc."
"Ta... Là nút thắc của hắn ư?"
"Phong thư kia là nút thắc trong lòng ngươi, thư đó viết cho ngươi, khi còn sống tổ phụ không biết chân tướng ba mạng người kia, ở trong lòng ngươi..." Yến Tam Hợp dừng một chút: "Ngươi chính là người thắt nút đó."
Tạ Đạo Chi sợ hãi: "Ta phải làm thế nào?"
"Tắm rửa, thay quần áo, thắp hương, trong thời gian một nén hương, ngươi nói rõ ràng tiền căn hậu quả là được."
Tạ Đạo Chi nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của nàng, do dự hỏi: "Nói rõ ràng thì quan tài là có thể khép lại?"
"Điều kiện tiên quyết là..." Yến Tam Hợp: "Ngươi cam tâm tình nguyện hóa niệm cho người."
Trong lòng Tạ Đạo Chi khẽ động: "Nếu như ta không cam tâm tình nguyện thì sao?"
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 14: Hóa Niệm
Yến Tam Hợp không ngã xuống.
Nàng nhận lấy hồ sơ vụ án, lật đến trang thứ sáu, đọc từng chữ một sau đó ngồi bệt xuống ghế.
Nàng cứ ngồi như vậy.
Ngọn nến phủ một tầng bi thương trên người nàng, khiến cho nàng thoạt nhìn giống như tượng đá không nhúc nhích.
Tạ Nhi Nhi còn muốn nói thêm gì đó thì ánh mắt lạnh như băng của phụ thân đảo qua, hắn vội vàng đứng sang một bên.
Tạ Đạo Chi rửa sạch oan khuất, lập tức chiếm thế thượng phong, theo lý hẳn phải cảm giác thoải mái, nhưng mà trong lòng hắn vẫn còn treo một thanh đao...
Mục đích thật sự của cô nương này khi đến xin hắn một lời giải thích vẫn còn chưa nói ra.
Yến cô nương, ta biết ngươi rất khó tiếp nhận sự thật này, nhưng chân tướng đúng là như thế.
Tạ Đạo Chi lần này quyết định dùng thế chủ động.
"Trời xui đất khiến cũng được, nói vận mệnh không tốt cũng được, nói tóm lại, chuyện này không liên quan gì đến ta cả."
Yến Tam Hợp bị hai câu nói lạnh như băng này kéo về hiện thực.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào đồng tử Tạ Đạo Chi.
"Nếu như không có vụ án kia, nếu như không phải ngày mười sáu tháng bảy, thì người có cho bọn họ vào phủ không?"
"Lời này không có bất kỳ ý nghĩa gì cả."
Tạ Đạo Chi im lặng: "Chuyện ngươi muốn biết ta đã trả lời ngươi rồi, bây giờ ngươi cũng nên thực hiện lời hứa rồi chứ."
"Phụ thân, Yến cô nương chỉ muốn tìm chân tướng, không nói đến chuyện khác, chỉ dựa vào sự chấp nhất này đã khiến người ta cảm động rồi." Tạ Nhi Lập thở dài nói: "Dập đầu bồi tội thì không cần, xin Yến cô nương nói ý đồ thật sự ra đi!"
Một mặt trắng, một mặt đỏ, phối hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.
Yến Tam Hợp nhìn hai cha con, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nói không nên lời, hai chân gập xuống cúi người quỳ xuống đất, không đợi hai người kịp phản ứng đã dập đầu ba cái.
"Ta không thích nợ người khác."
Yến Tam Hợp ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Trả hết rồi, trong lòng càng kiên định."
Gương mặt của nàng là thứ khiến người ta rung động nhất, nhưng cũng khiến cho lòng người sợ hãi nhất, phụ tử Tạ gia nhìn cô nương trong trẻo nhưng lạnh lùng trước mắt, đều ngây cả ngươi.
"Điều tiếp theo ta muốn nói có hơi kỳ lạ, các ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý trước."
Giọng nói của Yến Tam Hợp không mang theo bất kỳ cảm xúc nào: "Tổ phụ qua đời, dựng linh đường bảy ngày, buổi tối của ngày cuối cùng, nắp quan tài đột nhiên nứt ra."
"Gì cơ?"
Tạ Nhi Lập kinh ngạc thốt lên.
Yến Tam Hợp thản nhiên liếc hắn một cái: "Dân gian có một truyền thuyết, quan tài không khép lại được là bởi vì người chết khi còn sống có niệm chưa giả được, một thời gian sau, niệm sẽ hóa thành tâm ma."
"Chuyện, chuyện này..."
Tạ Nhi Lập kinh ngạc quá mức, quay đầu nhìn lại, phát hiện gương mặt lão phụ thân còn khiếp đảm hơn cả hắn.
"Ta mời cao nhân tới xem thử, cao nhân nói trước khi tổ phụ tắt thở, trong đầu nghĩ đến một phong thư."
Tạ Đạo Nhất kinh ngạc, chỉ vào bức thư trên án: "Chính là phong thư này?"
Yến Tam Hợp: "Ta dọn lại di vật của tổ phụ, thư của người không nhiều lắm, thứ có thể khiến trong lòng người sinh ra niệm, ắt hẳn chỉ có một phong này."
Tạ Đạo Chi cảm giác chân mình có hơi nhũn ra, nhưng lại mơ hồ như đoán được cái gì: "Vậy ngươi đến Tạ gia..."
"Cao nhân nói, muốn quan tài khép lại thì nhất định phải hóa niệm."
Yến Tam Hợp lẳng lặng nhìn hắn: "Đây mới là mục đích thực sự khiến ta đến Tạ gia!"
Tạ Đạo Chi hoàn toàn kinh ngạc, sống hơn nửa đời người, hắn lần đầu tiên nghe nói có chuyện hoang đường như vậy.
"Chỉ là?"
Cô nương chậm rãi nói, vì sao nhìn lại lạnh nhạt thành thục như thế?
Nàng không sợ chút nào sao?
"Thế nào là hóa niệm?" Hắn hỏi.
"Tìm ra nút thắt trong lòng người, nghĩ cách cởi bỏ nút thắt này."
"Làm thế nào để hóa niệm?"
"Gỡ nút cần phải tìm người thắc."
"Ta... Là nút thắc của hắn ư?"
"Phong thư kia là nút thắc trong lòng ngươi, thư đó viết cho ngươi, khi còn sống tổ phụ không biết chân tướng ba mạng người kia, ở trong lòng ngươi..." Yến Tam Hợp dừng một chút: "Ngươi chính là người thắt nút đó."
Tạ Đạo Chi sợ hãi: "Ta phải làm thế nào?"
"Tắm rửa, thay quần áo, thắp hương, trong thời gian một nén hương, ngươi nói rõ ràng tiền căn hậu quả là được."
Tạ Đạo Chi nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của nàng, do dự hỏi: "Nói rõ ràng thì quan tài là có thể khép lại?"
"Điều kiện tiên quyết là..." Yến Tam Hợp: "Ngươi cam tâm tình nguyện hóa niệm cho người."
Trong lòng Tạ Đạo Chi khẽ động: "Nếu như ta không cam tâm tình nguyện thì sao?"