Chương 15: Hương
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 15: Hương
Yến Tam Hợp hoàn toàn không kinh ngạc khi nghe hắn hói.
"Nếu như không phải cam tâm tình nguyện, thì niệm không hóa được."
"Không hóa được..."
Tạ Nhi Lập đột nhiên chen vào: "Sẽ thế nào?"
Yến Tam Hợp liếc hắn một cái: "Quan tài sẽ không khép lại được."
Tạ Nhi Nhi chỉ cảm thấy sởn gai ốc: "Quan tài vẫn không khép lại được, sẽ có hậu quả gì?"
Yến Tam Hợp: "Bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, con cháu của Yến Hành sẽ lần lượt gặp xui xẻo."
Tạ Đạo Chi: "..."
Tạ Nhi Lập: "..."
Bây giờ, quyền lựa chọn nằm trong tay ngươi.
Biểu cảm Yến Tam Hợp trở nên có chút một lời khó nói hết, xoay người kéo cửa ra, dừng bước lại không quay đầu lại.
"Ta ở ngoài sân chờ câu trả lời của ngươi."
......
Bóng đêm buông xuống.
Yến Tam Hợp chắp tay đứng bên tường, thân hình mỏng manh nhưng thẳng tắp.
Lòng người là thứ phức tạp nhất trên thế giới này, thiện và ác đều ở trong một ý niệm.
Tạ Đạo Chi sẽ lựa chọn như thế nào, nàng không biết.
Nàng chỉ hiểu được một chuyện, tổ phụ nếu như ở trên trời nhìn thấy nghe được tất cả chuyện này, chắc chắn sẽ hối hận mấy năm nay vẫn canh cánh trong lòng chuyện này.
Tổ phụ à!
Trong lòng nàng khẽ gọi một tiếng.
Kết quả như vậy, người có thấy không?
Ngươi có cam tâm không?
Có buông xuống được không?
Một hiểu lầm, ba mạng người, chấp niệm cả đời.
Thật không đáng!
Thật sự không đáng.
Nàng thì thầm.
......
Trong thư phòng.
Tạ Đạo Chi không nói lời nào, chỉ im lặng uống trà.
Tạ Nhi đứng ở bên cạnh không dám lên tiếng.
Phụ thân mấy năm nay làm quan, đã sớm dưỡng thành tính tình nói một không nói hai, trong phủ ngoại trừ lời của lão thái thái thì ông còn nghe một hai câu, lời khuyên của người bên ngoài thì tuyệt đối là không nghe.
"Lão đại."
"Phụ thân?"
Tạ Đạo Chi đứng lên, chắp tay đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, xoay người thấp giọng nói/
"Con bảo nàng giao canh thiếp hợp hôn của lão thái thái ra, viết giấy cam đoan rồi ấn dấu tay, ta sẽ hóa niệm cho Yến Hành..."
Yến gia xui xẻo, liên quan gì đến hắn chứ?
Tạ Nhi Lập chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Lòng người khó dò, vật kia rơi vào trong tay người khác chung quy vẫn là một tai họa, phải bảo đảm không bị người lợi dụng trước đã.
Bây giờ nhân lúc cô nương kia có việc cần Tạ gia giúp, cứ lấy thứ mình cần về trước đã rồi tính.
Dù cho cô nương kia về sau hối hận, muốn lừa thứ gì ở Tạ gia cũng không có chứng cứ xác thực.
Thật sự rất chu toàn.
Tạ Nhi Lập mặc dù không biết vì sao phụ thân lại hận Yến Hành như thế, nhưng hắn thực sự kính nể tự tận đáy lòng.
"Ấm ức cho phụ thân rồi."
"Người làm đại sự, có điều nên nhẫn, có điều nên bỏ." Tạ Đạo Chi đi tới vỗ vỗ vai con trai: "Một Yến Hành nhỏ bé không đáng kể so với Tạ gia ta."
Tạ Nhi Nhi: "Con đã học được rồi."
"Cho người chuẩn bị nước đi!"
"Vâng!"
......
"Yến cô nương, ngươi thấy thế nào?"
Yến Tam Hợp hờ hững "à" một tiếng, lại nói: "Canh thiếp có thể đưa cho ngươi, còn giấy cam đoan kia là gì?"
Tạ Nhi Nhi nói: "Lão thái thái tuổi tác đã cao, không muốn để người nhớ lại chuyện cũ năm xưa kia, lại buồn bã thì không hay."
"Nói trắng ra đi, đừng vòng vo."
Lời này rất không vừa tai, nhưng Tạ Nhi Lập lại chỉ mỉm cười: "Chuyện đã qua, hai nhà không có liên quan gì, làm phiền cô nương về sau gặp nhà ta thì đi đường vòng."
Hóa ra là thế.
Yến Tam Hợp cười gằn: "Được!"
"Sảng khoái!" Tạ Nhi Nhi vỗ tay một cái: "Bên ngoài rất lạnh, cô nương vào phòng nghỉ ngơi đi."
"Không cần!"
Yến Tam Hợp: "Chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt, làm phiền chuẩn bị cho ta một bàn tế đàn, ba mâm trái cây, hai giá nến, một cái lư hương."
Tạ Nhi Nhi: "Hương thì sao, phải chuẩn bị mấy cây?"
Yến Tam Hợp: "Ta mang hương tới rồi."
Ngàn dặm xa xôi còn mang hương tới?
Tạ Nhi Lập nghi ngờ nhìn nàng một cái.
......
Thời tiết ảm đạm suốt cả ngày, đến đêm khi gió thổi mây tan, ánh trắng ló ra.
Dưới ánh trăng, tế đàn tạm thời dựng lên ở phía bắc hướng về nam.
Giá nến đã đốt, ngọn lửa nhảy múa phản chiếu làm khuôn mặt Yến Tam Hợp có hơi kỳ quái.
Cửa thư phòng mở, Tạ Đạo Chi bước ra, sau khi tắm rửa hắn thay một bộ áo bào mới tinh.
Yến Tam Hợp chờ hắn đến gần, lấy trong túi ra một nén hương đưa tới.
Tạ Đạo Chi nhận lấy hương kia: "Đốt trước sao?"
Thắp hương, cắm hương, nói chuyện.
Yến Tam Hợp lui về phía sau nửa bước, nhường lại một tấc vuông trước tế đàn.
Ánh mắt của nàng không có nhìn về phía Tạ Đạo Chi, mà nhìn chằm chằm hương trong tay hắn, biểu cảm dường như có hơi căng thẳng.
Tạ Nhi Lập và Tạ tổng quản nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, chẳng biết tại sao, tim cũng thắt lại.
Tạ Đạo Chi hít sâu một hơi, đem hương đặt lên ngọn nến.
Một hơi thở;
Hai hơi thở;
Ba hơi thở...
Kỳ lạ, vì sao hương này đốt không cháy.
Tạ Đạo Chi nóng lòng thì thào tự nói.
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 15: Hương
Yến Tam Hợp hoàn toàn không kinh ngạc khi nghe hắn hói.
"Nếu như không phải cam tâm tình nguyện, thì niệm không hóa được."
"Không hóa được..."
Tạ Nhi Lập đột nhiên chen vào: "Sẽ thế nào?"
Yến Tam Hợp liếc hắn một cái: "Quan tài sẽ không khép lại được."
Tạ Nhi Nhi chỉ cảm thấy sởn gai ốc: "Quan tài vẫn không khép lại được, sẽ có hậu quả gì?"
Yến Tam Hợp: "Bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, con cháu của Yến Hành sẽ lần lượt gặp xui xẻo."
Tạ Đạo Chi: "..."
Tạ Nhi Lập: "..."
Bây giờ, quyền lựa chọn nằm trong tay ngươi.
Biểu cảm Yến Tam Hợp trở nên có chút một lời khó nói hết, xoay người kéo cửa ra, dừng bước lại không quay đầu lại.
"Ta ở ngoài sân chờ câu trả lời của ngươi."
......
Bóng đêm buông xuống.
Yến Tam Hợp chắp tay đứng bên tường, thân hình mỏng manh nhưng thẳng tắp.
Lòng người là thứ phức tạp nhất trên thế giới này, thiện và ác đều ở trong một ý niệm.
Tạ Đạo Chi sẽ lựa chọn như thế nào, nàng không biết.
Nàng chỉ hiểu được một chuyện, tổ phụ nếu như ở trên trời nhìn thấy nghe được tất cả chuyện này, chắc chắn sẽ hối hận mấy năm nay vẫn canh cánh trong lòng chuyện này.
Tổ phụ à!
Trong lòng nàng khẽ gọi một tiếng.
Kết quả như vậy, người có thấy không?
Ngươi có cam tâm không?
Có buông xuống được không?
Một hiểu lầm, ba mạng người, chấp niệm cả đời.
Thật không đáng!
Thật sự không đáng.
Nàng thì thầm.
......
Trong thư phòng.
Tạ Đạo Chi không nói lời nào, chỉ im lặng uống trà.
Tạ Nhi đứng ở bên cạnh không dám lên tiếng.
Phụ thân mấy năm nay làm quan, đã sớm dưỡng thành tính tình nói một không nói hai, trong phủ ngoại trừ lời của lão thái thái thì ông còn nghe một hai câu, lời khuyên của người bên ngoài thì tuyệt đối là không nghe.
"Lão đại."
"Phụ thân?"
Tạ Đạo Chi đứng lên, chắp tay đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, xoay người thấp giọng nói/
"Con bảo nàng giao canh thiếp hợp hôn của lão thái thái ra, viết giấy cam đoan rồi ấn dấu tay, ta sẽ hóa niệm cho Yến Hành..."
Yến gia xui xẻo, liên quan gì đến hắn chứ?
Tạ Nhi Lập chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Lòng người khó dò, vật kia rơi vào trong tay người khác chung quy vẫn là một tai họa, phải bảo đảm không bị người lợi dụng trước đã.
Bây giờ nhân lúc cô nương kia có việc cần Tạ gia giúp, cứ lấy thứ mình cần về trước đã rồi tính.
Dù cho cô nương kia về sau hối hận, muốn lừa thứ gì ở Tạ gia cũng không có chứng cứ xác thực.
Thật sự rất chu toàn.
Tạ Nhi Lập mặc dù không biết vì sao phụ thân lại hận Yến Hành như thế, nhưng hắn thực sự kính nể tự tận đáy lòng.
"Ấm ức cho phụ thân rồi."
"Người làm đại sự, có điều nên nhẫn, có điều nên bỏ." Tạ Đạo Chi đi tới vỗ vỗ vai con trai: "Một Yến Hành nhỏ bé không đáng kể so với Tạ gia ta."
Tạ Nhi Nhi: "Con đã học được rồi."
"Cho người chuẩn bị nước đi!"
"Vâng!"
......
"Yến cô nương, ngươi thấy thế nào?"
Yến Tam Hợp hờ hững "à" một tiếng, lại nói: "Canh thiếp có thể đưa cho ngươi, còn giấy cam đoan kia là gì?"
Tạ Nhi Nhi nói: "Lão thái thái tuổi tác đã cao, không muốn để người nhớ lại chuyện cũ năm xưa kia, lại buồn bã thì không hay."
"Nói trắng ra đi, đừng vòng vo."
Lời này rất không vừa tai, nhưng Tạ Nhi Lập lại chỉ mỉm cười: "Chuyện đã qua, hai nhà không có liên quan gì, làm phiền cô nương về sau gặp nhà ta thì đi đường vòng."
Hóa ra là thế.
Yến Tam Hợp cười gằn: "Được!"
"Sảng khoái!" Tạ Nhi Nhi vỗ tay một cái: "Bên ngoài rất lạnh, cô nương vào phòng nghỉ ngơi đi."
"Không cần!"
Yến Tam Hợp: "Chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt, làm phiền chuẩn bị cho ta một bàn tế đàn, ba mâm trái cây, hai giá nến, một cái lư hương."
Tạ Nhi Nhi: "Hương thì sao, phải chuẩn bị mấy cây?"
Yến Tam Hợp: "Ta mang hương tới rồi."
Ngàn dặm xa xôi còn mang hương tới?
Tạ Nhi Lập nghi ngờ nhìn nàng một cái.
......
Thời tiết ảm đạm suốt cả ngày, đến đêm khi gió thổi mây tan, ánh trắng ló ra.
Dưới ánh trăng, tế đàn tạm thời dựng lên ở phía bắc hướng về nam.
Giá nến đã đốt, ngọn lửa nhảy múa phản chiếu làm khuôn mặt Yến Tam Hợp có hơi kỳ quái.
Cửa thư phòng mở, Tạ Đạo Chi bước ra, sau khi tắm rửa hắn thay một bộ áo bào mới tinh.
Yến Tam Hợp chờ hắn đến gần, lấy trong túi ra một nén hương đưa tới.
Tạ Đạo Chi nhận lấy hương kia: "Đốt trước sao?"
Thắp hương, cắm hương, nói chuyện.
Yến Tam Hợp lui về phía sau nửa bước, nhường lại một tấc vuông trước tế đàn.
Ánh mắt của nàng không có nhìn về phía Tạ Đạo Chi, mà nhìn chằm chằm hương trong tay hắn, biểu cảm dường như có hơi căng thẳng.
Tạ Nhi Lập và Tạ tổng quản nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, chẳng biết tại sao, tim cũng thắt lại.
Tạ Đạo Chi hít sâu một hơi, đem hương đặt lên ngọn nến.
Một hơi thở;
Hai hơi thở;
Ba hơi thở...
Kỳ lạ, vì sao hương này đốt không cháy.
Tạ Đạo Chi nóng lòng thì thào tự nói.