Chương 212: Bà đồng
Đỗ phủ.
Nội trạch.
Nước mắt Đỗ Y Vân chảy như mưa.
Nghê Nhi bên cạnh căm giận: “Cái gì mà mệnh của cha mẹ, lời của người mai mối đều là giả, rõ ràng là do Tam gia thay lòng với tiểu thư.”
“Y Vân à, thành Tứ Cửu cũng không phải chỉ là lão Tam tuấn tú không thôi.” Chuyện đến nước này, Đỗ đại gia chỉ có thể khuyên: "Dựa vào dòng dõi nhà chúng ta, cao môn thế gia kiểu gì mà tìm không được chứ?”
“Đúng vậy!” Đỗ nhị gia ở bên cạnh giúp đỡ: “Hắn chỉ là một con quỷ đoản mệnh, không xứng với muội đâu!”
“Ca!” Đỗ Y Vân khóc nói: "Không phải muội muội hèn mòn muốn dính với hắn, mà vì tình cảm nhiều năm như thế…”
“Tiểu muội à!” Đỗ đại gia thở dài: “Nam nhân nếu đã thay lòng đổi dạ, thì mười con trâu cũng kéo không lại được, muội đừng khóc nữa, việc này cha chúng ta sẽ làm chủ cho muội, không thể để muội bị ức hiếp như vậy mãi được.”
Đỗ nhị gia vỗ bàn: “Lần sau đừng để ta gặp hắn, gặp một lần, ta đánh một lần.”
“Cảm ơn đại ca, nhị ca đã làm chủ cho tiểu muội.” Đỗ Y Vân dùng khăn lau nước mắt: "Cô nương kia sau đó thế nào, tìm được chưa?”
“Sống chết gì mặc kệ ả.” Đỗ đại gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nghe ca nói một câu, làm người không nên quá lương thiện, người lương thiện dễ bị ăn hiếp. Nhớ kỹ lời của đại ca.”
Đỗ nhị gia cũng quở trách: “Phải tàn nhẫn cứng rắn lên.”
Đỗ Y Vân rưng rưng gật đầu.
Dáng vẻ lê hoa đái vũ của muội muội khiến hai vị gia Đỗ gia cảm thấy chua xót, không đành lòng nhìn nữa, dặn dò vài câu rồi căm giận rời đi.
Người vừa đi, trên mặt Đỗ Y Vân đâu còn chút yếu đuối nào nữa.
“Nghê Nhi, đi hỏi thăm chuyện biệt viện Từ gia đi.”
“Vâng!”
Sau nửa chén trà, Nghê Nhi vội vàng trở về: "Tiểu thư, Từ Thịnh xảy ra chuyện rồi.”
Đỗ Y Vân cả kinh: "Chuyện gì?”
Nghê Nhi đỏ mặt nói: "Mệnh căn của hắn bị người ta gọt đứt.”
“Ai gọt?” Sắc mặt Đỗ Y Vân trắng bệch: "Yến Tam Hợp thì sao?”
“Không biết cụ thể, nhưng bên ngoài đã truyền đi rất ồn ào, toàn bộ thái y ở kinh thành đều đang đến biệt viện.”
“Yến Tam Hợp thì sao, ả ta chết chưa?”
Nghê Nhi thở hổn hển: “Nô tỳ nhận được tin, vội vàng đến báo với tiểu thư, còn chưa kịp hỏi thăm.”
“Đi hỏi thăm liền đi.”
“Vâng!”
“Khoan đã!”
“Đi hỏi thăm xem Tạ Tri Phi đang ở đâu luôn?”
“Vâng!”
Trong phòng lại lần nữa yên tĩnh.
Đỗ Y Vân nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay, chợt nở nụ cười.
Yến Tam Hợp, ngươi tốt nhất là thối, nát, tàn, chết, nếu không ta vẫn còn nghĩ cách xử lý ngươi.
Phải, lần này lại là nàng.
Cái tên Từ Thịnh hạ lưu đó, càng không chiếm được, trong lòng hắn càng nhớ thương.
Chỉ cần phái người len lén nói cho hắn biết một tiếng, nữ nhân lúc trước hắn nhớ thương kia đã trở lại, thì cam đoan hắn sẽ không từ thủ đoạn bắt người tới tay.
Yến Tam Hợp, đừng trách ta lòng dạ độc ác, ngoại trừ Tạ Tri Phi, ngươi còn có một chuyện đắc tội ta nữa.
Đỗ Y Vân ta quỳ trời quỳ đất quỳ cha quỳ mẹ, chưa bao giờ quỳ trước bất cứ ai.
Lần quỳ đó, ở trước mắt bao người, ngươi giẫm mặt mũi Đỗ Y Vân ta dưới lòng bàn chân, giẫm mặt mũi Đỗ gia ta dưới lòng bàn chân.
Sự sỉ nhục này, ta nhất định phải trả lại cho ngươi gấp bội.
Về phần Tạ Tri Phi ngươi...
Đỗ Y Vân nheo mắt lại.
Ngươi vốn chỉ là một con chó đi theo phía sau ta, chỉ có chủ nhân không cần chó, không có đạo lý chó dám chọn chủ nhân!
……
Lần thứ hai lên Xuân Phong Lâu, Tạ Tri Phi cố ý thuê một phòng lớn.
Vừa mới ngồi xuống, trà còn chưa uống thì cửa đã bị đá văng ra.
Bùi Tiếu xông vào: “Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp, ngươi có sao không?”
Yến Tam Hợp nhìn thấy hắn đầu đầy mồ hôi, trong lòng chợt ấm áp, ngữ khí cũng mềm mại: “Không sao.”
“Ôi, làm ta sợ muốn chết.”
Bùi đại nhân sắp bị hù chết, ánh mắt nghiêng về phía Lý Bất Ngôn, nghiến răng nghiến lợi: “Hạ nhân không bảo vệ được chủ tử, nên giẫm nát vứt cho chó ăn.”
Lý Bất Ngôn: "...”
Bùi Tiếu: "Ai làm, Tạ Ngũ Thập ngươi tra được chưa?”
“Thằng cháu Từ Thịnh.”
“Từ Thịnh?” Bùi Tiếu ngẩn ra: “Trên đường ta tới đây, nghe nói con rùa kia bị...”
Tạ Tri Phi vội vàng: "Khụ khụ khụ...”
Bùi Tiếu nhíu mày: "Ngươi sao thế…”
Ánh mắt Tạ Tri Phi liếc về phía Lý Bất Ngôn, không đủ, lại liếc thêm một cái.
“Ngươi nhìn nàng làm gì...” Bỗng một tia sấm chớp lóe lên, Bùi Tiếu trừng mắt vội vàng lấy tay che miệng, tránh cho mình sợ hãi kêu lên.
Lý Bất Ngôn mỉm cười: “Bùi đại nhân, còn định giẫm nát ta cho chó ăn không?”
Bùi Tiếu "Bà cô, ta nào dám", sau đó giờ ngón tay cái với nàng: “Lý đại hiệp, làm tốt lắm.”
“Minh Đình...”
“Minh Đình...”
“Bùi Minh Đình!”
“Kêu cái gì?” Bùi Tiếu thò đầu ra: “Ở đây!”
Ninh thị thở hồng hộc chạy vào: “Đứa nhỏ này, chạy nhanh như vậy làm gì, ta đuổi cũng đuổi không kịp...
Ôi, Yến cô nương, Tam gia đều ở đây à, trùng hợp thế, lại gặp mặt rồi!”
“Trùng hợp gì chứ?” Tạ Tri Phi: "Tam phu nhân, Yến cô nương cố ý ở chỗ này chờ ngươi đó.”
“Chờ ta làm gì?” Ninh thị buồn bực.
Đúng lúc này, Lục cô nương Quý Huệ đầu đầy mồ hôi đi theo vào, vừa thấy người trong phòng bao, thì khó hiểu, đưa mắt hỏi Bùi Tiếu: Sao ngươi lại dẫn chúng ta tới đây?
“Không dẫn các ngươi đến đây thì sao nhờ vả người khác làm việc được!” Bùi Tiếu chào hỏi: "Tam cữu mẫu, Lục tỷ, các ngươi đừng đứng nữa, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Ninh thị và Quý Huệ không hiểu ngồi xuống.
Bùi Tiếu thuận tay đóng cửa lại, thần sắc cực kỳ nặng nề.
“Hai vị, lời ta sắp nói các ngươi phải nghe rõ ràng, mộ ni cô Tĩnh Trần ở am Thủy Nguyệt không phải bị trộm.”
Quý Huệ: "Vậy thì là gì?”
Sắc mặt Ninh thị trắng bệch: “Có chuyện ma quái sao?”
“A...” Quý Huệ ôm lấy cánh tay Ninh thị: "Am ni cô sao lại có ma vậy, nơi Phật môn thanh tĩnh cơ mà!”
Ninh thị vội vàng lẩm bẩm: "A Di Đà Phật, A Di Đà Phật!”
Bùi Tiếu tức giận giậm chân: “Đám các ngươi có thể đừng cắt ngang lời ta không!”
“Để ta nói!” Tạ Tri Phi rót trà cho hai người.
“Tam phu nhân, Lục tỷ, quan tài của Tĩnh Trần ni cô không phải bị trộm, cũng không phải ma ám, mà là khi nàng còn sống có niệm, một thời gian sau niệm thành ma, cần mời người đến hóa niệm giải ma.”
Ninh thị sợ tới mức hai hàm răng run rẩy: “Xong rồi, xong rồi, còn ghê hơn cả ma, trực tiếp liên quan tới ma rồi.”
“Không đúng!” Nàng trừng mắt: “Tạ ca nhi, trên đời này làm gì có ma?”
Quý Huệ: "Đúng vậy, chuyện thần thần quỷ quỷ cũng từng nghe nói.”
Ninh thị linh cơ khẽ động: "Là sắc ma sao?”
Quý Huệ rùng mình: "Mẹ ơi, sắc ma chuyên chọn ni cô chết ra tay sao?”
Ninh thị vội vàng lẩm bẩm: "A Di Đà Phật, A Di Đà Phật!”
Tạ ca nhi: Được, hắn cũng không nói tiếp được nữa.
“Tam phu nhân!”
Lý Bất Ngôn rút nhuyễn kiếm ra, đặt lên bàn, Quý Huệ sợ tới mức vừa thét chói tai, vừa chui vào lòng Ninh thị.
"Trở về nói với am chủ am Thủy Nguyệt, muốn ván quan tài của Tĩnh Trần khép lại, thì đến Tạ phủ tìm tiểu thư nhà ta.”
“Sau, sau sau đó thì sao?”
“Kêu am chủ tự cầu tiểu thư nhà ta, tiểu thư nhà ta tất nhiên sẽ giúp nàng hóa niệm giải ma, nếu không, mấy ngươi sẽ đều gặp xui xẻo.”
Bùi Tiếu và Tạ Tri Phi quay đầu nhìn Lý Bất Ngôn: Các nàng gặp xui xẻo?
Lý Bất Ngôn: Cứ hù trước đã.
Ninh thị vừa nghe thấy nàng sẽ gặp xui xẻo, ba hồn mất hết hai hồn: “Ngươi...ngươi... tiểu thư nhà ngươi không... không... không phải phá án sao?”
“Không phải!” Lý Bất Ngôn nghiêm mặt nói: "Tiểu thư nhà ta am hiểu việc nói chuyện với người chết không khép được quan tài, ừ, chính là bà đồng trong lời các ngươi đó.”
Quan tài?
Người chết?
Nói chuyện?
“Rầm” một tiếng.
Đầu Ninh thị và Quý Huệ đụng vào nhau, hai người đã hôn mê bất tỉnh.
“Mợ ba, mợ ba!”
“Lục tỷ, Lục tỷ!”
Ôi, đúng là yếu đuối quá.
Nội trạch.
Nước mắt Đỗ Y Vân chảy như mưa.
Nghê Nhi bên cạnh căm giận: “Cái gì mà mệnh của cha mẹ, lời của người mai mối đều là giả, rõ ràng là do Tam gia thay lòng với tiểu thư.”
“Y Vân à, thành Tứ Cửu cũng không phải chỉ là lão Tam tuấn tú không thôi.” Chuyện đến nước này, Đỗ đại gia chỉ có thể khuyên: "Dựa vào dòng dõi nhà chúng ta, cao môn thế gia kiểu gì mà tìm không được chứ?”
“Đúng vậy!” Đỗ nhị gia ở bên cạnh giúp đỡ: “Hắn chỉ là một con quỷ đoản mệnh, không xứng với muội đâu!”
“Ca!” Đỗ Y Vân khóc nói: "Không phải muội muội hèn mòn muốn dính với hắn, mà vì tình cảm nhiều năm như thế…”
“Tiểu muội à!” Đỗ đại gia thở dài: “Nam nhân nếu đã thay lòng đổi dạ, thì mười con trâu cũng kéo không lại được, muội đừng khóc nữa, việc này cha chúng ta sẽ làm chủ cho muội, không thể để muội bị ức hiếp như vậy mãi được.”
Đỗ nhị gia vỗ bàn: “Lần sau đừng để ta gặp hắn, gặp một lần, ta đánh một lần.”
“Cảm ơn đại ca, nhị ca đã làm chủ cho tiểu muội.” Đỗ Y Vân dùng khăn lau nước mắt: "Cô nương kia sau đó thế nào, tìm được chưa?”
“Sống chết gì mặc kệ ả.” Đỗ đại gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nghe ca nói một câu, làm người không nên quá lương thiện, người lương thiện dễ bị ăn hiếp. Nhớ kỹ lời của đại ca.”
Đỗ nhị gia cũng quở trách: “Phải tàn nhẫn cứng rắn lên.”
Đỗ Y Vân rưng rưng gật đầu.
Dáng vẻ lê hoa đái vũ của muội muội khiến hai vị gia Đỗ gia cảm thấy chua xót, không đành lòng nhìn nữa, dặn dò vài câu rồi căm giận rời đi.
Người vừa đi, trên mặt Đỗ Y Vân đâu còn chút yếu đuối nào nữa.
“Nghê Nhi, đi hỏi thăm chuyện biệt viện Từ gia đi.”
“Vâng!”
Sau nửa chén trà, Nghê Nhi vội vàng trở về: "Tiểu thư, Từ Thịnh xảy ra chuyện rồi.”
Đỗ Y Vân cả kinh: "Chuyện gì?”
Nghê Nhi đỏ mặt nói: "Mệnh căn của hắn bị người ta gọt đứt.”
“Ai gọt?” Sắc mặt Đỗ Y Vân trắng bệch: "Yến Tam Hợp thì sao?”
“Không biết cụ thể, nhưng bên ngoài đã truyền đi rất ồn ào, toàn bộ thái y ở kinh thành đều đang đến biệt viện.”
“Yến Tam Hợp thì sao, ả ta chết chưa?”
Nghê Nhi thở hổn hển: “Nô tỳ nhận được tin, vội vàng đến báo với tiểu thư, còn chưa kịp hỏi thăm.”
“Đi hỏi thăm liền đi.”
“Vâng!”
“Khoan đã!”
“Đi hỏi thăm xem Tạ Tri Phi đang ở đâu luôn?”
“Vâng!”
Trong phòng lại lần nữa yên tĩnh.
Đỗ Y Vân nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay, chợt nở nụ cười.
Yến Tam Hợp, ngươi tốt nhất là thối, nát, tàn, chết, nếu không ta vẫn còn nghĩ cách xử lý ngươi.
Phải, lần này lại là nàng.
Cái tên Từ Thịnh hạ lưu đó, càng không chiếm được, trong lòng hắn càng nhớ thương.
Chỉ cần phái người len lén nói cho hắn biết một tiếng, nữ nhân lúc trước hắn nhớ thương kia đã trở lại, thì cam đoan hắn sẽ không từ thủ đoạn bắt người tới tay.
Yến Tam Hợp, đừng trách ta lòng dạ độc ác, ngoại trừ Tạ Tri Phi, ngươi còn có một chuyện đắc tội ta nữa.
Đỗ Y Vân ta quỳ trời quỳ đất quỳ cha quỳ mẹ, chưa bao giờ quỳ trước bất cứ ai.
Lần quỳ đó, ở trước mắt bao người, ngươi giẫm mặt mũi Đỗ Y Vân ta dưới lòng bàn chân, giẫm mặt mũi Đỗ gia ta dưới lòng bàn chân.
Sự sỉ nhục này, ta nhất định phải trả lại cho ngươi gấp bội.
Về phần Tạ Tri Phi ngươi...
Đỗ Y Vân nheo mắt lại.
Ngươi vốn chỉ là một con chó đi theo phía sau ta, chỉ có chủ nhân không cần chó, không có đạo lý chó dám chọn chủ nhân!
……
Lần thứ hai lên Xuân Phong Lâu, Tạ Tri Phi cố ý thuê một phòng lớn.
Vừa mới ngồi xuống, trà còn chưa uống thì cửa đã bị đá văng ra.
Bùi Tiếu xông vào: “Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp, ngươi có sao không?”
Yến Tam Hợp nhìn thấy hắn đầu đầy mồ hôi, trong lòng chợt ấm áp, ngữ khí cũng mềm mại: “Không sao.”
“Ôi, làm ta sợ muốn chết.”
Bùi đại nhân sắp bị hù chết, ánh mắt nghiêng về phía Lý Bất Ngôn, nghiến răng nghiến lợi: “Hạ nhân không bảo vệ được chủ tử, nên giẫm nát vứt cho chó ăn.”
Lý Bất Ngôn: "...”
Bùi Tiếu: "Ai làm, Tạ Ngũ Thập ngươi tra được chưa?”
“Thằng cháu Từ Thịnh.”
“Từ Thịnh?” Bùi Tiếu ngẩn ra: “Trên đường ta tới đây, nghe nói con rùa kia bị...”
Tạ Tri Phi vội vàng: "Khụ khụ khụ...”
Bùi Tiếu nhíu mày: "Ngươi sao thế…”
Ánh mắt Tạ Tri Phi liếc về phía Lý Bất Ngôn, không đủ, lại liếc thêm một cái.
“Ngươi nhìn nàng làm gì...” Bỗng một tia sấm chớp lóe lên, Bùi Tiếu trừng mắt vội vàng lấy tay che miệng, tránh cho mình sợ hãi kêu lên.
Lý Bất Ngôn mỉm cười: “Bùi đại nhân, còn định giẫm nát ta cho chó ăn không?”
Bùi Tiếu "Bà cô, ta nào dám", sau đó giờ ngón tay cái với nàng: “Lý đại hiệp, làm tốt lắm.”
“Minh Đình...”
“Minh Đình...”
“Bùi Minh Đình!”
“Kêu cái gì?” Bùi Tiếu thò đầu ra: “Ở đây!”
Ninh thị thở hồng hộc chạy vào: “Đứa nhỏ này, chạy nhanh như vậy làm gì, ta đuổi cũng đuổi không kịp...
Ôi, Yến cô nương, Tam gia đều ở đây à, trùng hợp thế, lại gặp mặt rồi!”
“Trùng hợp gì chứ?” Tạ Tri Phi: "Tam phu nhân, Yến cô nương cố ý ở chỗ này chờ ngươi đó.”
“Chờ ta làm gì?” Ninh thị buồn bực.
Đúng lúc này, Lục cô nương Quý Huệ đầu đầy mồ hôi đi theo vào, vừa thấy người trong phòng bao, thì khó hiểu, đưa mắt hỏi Bùi Tiếu: Sao ngươi lại dẫn chúng ta tới đây?
“Không dẫn các ngươi đến đây thì sao nhờ vả người khác làm việc được!” Bùi Tiếu chào hỏi: "Tam cữu mẫu, Lục tỷ, các ngươi đừng đứng nữa, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Ninh thị và Quý Huệ không hiểu ngồi xuống.
Bùi Tiếu thuận tay đóng cửa lại, thần sắc cực kỳ nặng nề.
“Hai vị, lời ta sắp nói các ngươi phải nghe rõ ràng, mộ ni cô Tĩnh Trần ở am Thủy Nguyệt không phải bị trộm.”
Quý Huệ: "Vậy thì là gì?”
Sắc mặt Ninh thị trắng bệch: “Có chuyện ma quái sao?”
“A...” Quý Huệ ôm lấy cánh tay Ninh thị: "Am ni cô sao lại có ma vậy, nơi Phật môn thanh tĩnh cơ mà!”
Ninh thị vội vàng lẩm bẩm: "A Di Đà Phật, A Di Đà Phật!”
Bùi Tiếu tức giận giậm chân: “Đám các ngươi có thể đừng cắt ngang lời ta không!”
“Để ta nói!” Tạ Tri Phi rót trà cho hai người.
“Tam phu nhân, Lục tỷ, quan tài của Tĩnh Trần ni cô không phải bị trộm, cũng không phải ma ám, mà là khi nàng còn sống có niệm, một thời gian sau niệm thành ma, cần mời người đến hóa niệm giải ma.”
Ninh thị sợ tới mức hai hàm răng run rẩy: “Xong rồi, xong rồi, còn ghê hơn cả ma, trực tiếp liên quan tới ma rồi.”
“Không đúng!” Nàng trừng mắt: “Tạ ca nhi, trên đời này làm gì có ma?”
Quý Huệ: "Đúng vậy, chuyện thần thần quỷ quỷ cũng từng nghe nói.”
Ninh thị linh cơ khẽ động: "Là sắc ma sao?”
Quý Huệ rùng mình: "Mẹ ơi, sắc ma chuyên chọn ni cô chết ra tay sao?”
Ninh thị vội vàng lẩm bẩm: "A Di Đà Phật, A Di Đà Phật!”
Tạ ca nhi: Được, hắn cũng không nói tiếp được nữa.
“Tam phu nhân!”
Lý Bất Ngôn rút nhuyễn kiếm ra, đặt lên bàn, Quý Huệ sợ tới mức vừa thét chói tai, vừa chui vào lòng Ninh thị.
"Trở về nói với am chủ am Thủy Nguyệt, muốn ván quan tài của Tĩnh Trần khép lại, thì đến Tạ phủ tìm tiểu thư nhà ta.”
“Sau, sau sau đó thì sao?”
“Kêu am chủ tự cầu tiểu thư nhà ta, tiểu thư nhà ta tất nhiên sẽ giúp nàng hóa niệm giải ma, nếu không, mấy ngươi sẽ đều gặp xui xẻo.”
Bùi Tiếu và Tạ Tri Phi quay đầu nhìn Lý Bất Ngôn: Các nàng gặp xui xẻo?
Lý Bất Ngôn: Cứ hù trước đã.
Ninh thị vừa nghe thấy nàng sẽ gặp xui xẻo, ba hồn mất hết hai hồn: “Ngươi...ngươi... tiểu thư nhà ngươi không... không... không phải phá án sao?”
“Không phải!” Lý Bất Ngôn nghiêm mặt nói: "Tiểu thư nhà ta am hiểu việc nói chuyện với người chết không khép được quan tài, ừ, chính là bà đồng trong lời các ngươi đó.”
Quan tài?
Người chết?
Nói chuyện?
“Rầm” một tiếng.
Đầu Ninh thị và Quý Huệ đụng vào nhau, hai người đã hôn mê bất tỉnh.
“Mợ ba, mợ ba!”
“Lục tỷ, Lục tỷ!”
Ôi, đúng là yếu đuối quá.