Chương 213: Gây họa
Biệt viện của Thái Tôn, đèn đã sáng lên.
Triệu Diệc Thời mặc một chiếc áo màu trắng, ngồi xếp bằng trên giường.
Phía sau, Bùi Ngụ đang giúp hắn rửa sạch hai vết thương trên lưng.
“Bắt đầu từ ngày mai không cần bôi thuốc mỡ nữa, miệng vết thương ngàn vạn lần đừng để dính nước, nếu ngứa thì nhịn một chút, đừng gãi.”
Triệu Diệc Thời cười nói: "Bùi thúc còn coi ta như con nít sao!”
"Không phải trẻ con thì là gì?”
Từ nhỏ hắn đã xem bệnh cho y, có đau bệnh gì cũng do hắn trị liệu, trong lòng Bùi Ngụ, Thái Tôn và Tam gia đều là con của hắn.
Nghiêm Hỉ bưng thuốc vào: “Điện hạ, uống thuốc thôi!”
Triệu Diệc Thời nhíu mày: “Bùi thúc, thuốc này phải uống tới khi nào, đắng lắm.”
“Còn nói không phải trẻ con, uống thuốc cũng chẳng khác gì hồi bé.”
Bùi Ngụ cười: "Ngày mai dừng được rồi.”
Lúc này Triệu Diệc Thời mới cầm lấy chén thuốc, uống một hơi.
Nghiêm Hỉ nhận lấy bát không: “Bùi thái y, tổng quản Quý phủ chờ ở bên ngoài, nói là có việc gấp.”
"Việc gấp mà gì phải tìm đến đây?”
Bùi Ngụ vội thu dọn đồ đạc, hành lễ với Triệu Diệc Thời: "Điện hạ dưỡng thương cho tốt, ngày mai ta lại đến.”
“Nghiêm Hỉ, tiễn người giùm ta.”
“Vâng!”
Hai người rời đi, Thẩm Trùng chờ ở bên cạnh lập tức tiến lên, ghé vào bên tai Triệu Diệc Thời nói nhỏ một hồi.
Triệu Diệc Thời chợt biến sắc.
“Thật sao?"
“Bẩm gia, hoàn toàn chính xác, vụ án đã được Tây Thành Binh Mã Ty chuyển giao cho Cẩm Y Vệ, Từ Lai sẽ khóc lóc kể lể bên Hán Vương phủ!”
“Khó trách tổng quản Bùi gia lại tìm tới đây, thì ra Từ gia sắp tuyệt hậu rồi!” Triệu Diệc Thời im lặng một chút: "Phía bên Cẩm Y Vệ có tìm được manh mối gì không?”
“Hồi bẩm gia, Lý cô nương mặc nam trang, xuống tay vô cùng nhanh nhẹn, Từ Thịnh một mực khẳng định kẻ hành hung là nam tử.”
“Ngươi để tâm một chút, có manh mối gì bất lợi cho Lý cô nương, thì âm thầm xóa đi.”
“Vâng!”
Triệu Diệc Thời đứng lên, đi thong thả vài bước trong phòng, chợt mỉm cười.
Nụ cười không nặng không nhẹ, giống như gió đêm đầu hạ, khiến cho người ta thoải mái.
“Lý cô nương này cũng thú vị đấy.”
Thẩm Trùng cũng cong cong khóe miệng: “Gia, lá gan lớn, ra tay cũng thật tàn nhẫn.”
“Đúng là lớn thật.”
Đêm từ chùa Huyền Trang trở về kinh thành, năm người chen chúc trong một chiếc xe ngựa, mắt cô gái kia còn mở to hơn cả chuông đồng, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.
Đưa mắt khắp thiên hạ, nữ tử dám nhìn chằm chằm hắn như vậy, chỉ lác đác không có mấy người.
Triệu Diệc Thời nhớ lại đôi mắt kia, nụ cười càng sâu hơn.
“Gia, còn có một việc, vừa rồi phía nam có tin tức vào kinh, tri phủ phủ Nam Ninh Chu Dã tự thiêu bỏ mình.”
“Tự thiêu?” Nụ cười cứng lại ở khóe miệng Triệu Diệc Thời: "Vì sao?”
“Bị bệnh nặng, không có thuốc chữa.”
“Chuyện khi nào rồi?”
"Một tháng rưỡi trước."
“Chuyện hơn một tháng trước, vì sao bây giờ mới đưa đến kinh thành?”
“Nói là muốn điều tra rõ nguyên nhân hỏa hoạn.”
Triệu Diệc Thời suy nghĩ một lát: “Phủ Nam Ninh núi cao đường xa, lại là một nơi nghèo nàn, chức vị này bỏ trống, không ai có thể để ý, vừa vặn lại khéo cho người của chúng ta.”
“Gia sắp xếp người ở nơi xa như vậy, chính là vì lão gia Quý phủ sao.”
“Tâm tư của ta đều bị ngươi đoán được rồi.” Triệu Diệc Thời nhìn hắn: “Khi nào Quý Lăng Xuyên lên đường?”
“Ba ngày sau.”
“Ngươi sắp xếp đi, ba người chúng ta đến tiễn hắn!”
Thẩm Trùng đang muốn lên tiếng trả lời, thì đột nhiên hai mắt trợn lớn: “Ai ở bên ngoài?”
“Điện hạ, là ta!”
Thẩm Trùng đưa mắt hỏi Triệu Diệc Thời, khóe miệng Triệu Diệc Thời nhếch lên, một lát sau, lại trở về dáng vẻ bình thường.
Hắn gật đầu, ý bảo Thẩm Trùng đi trước.
Một lát sau, một mỹ nhân trang phục yêu kiều đi vào.
Nàng mặc một bộ đơn y màu xanh đá, thân hình như nhánh liễu non, tư thái yểu điệu, trong tay cầm một hộp thức ăn nho nhỏ.
“Thiếp làm cho điện hạ bát canh thanh tâm nhuận phổi, điện hạ nếm thử hương vị xem có được không?”
“Ừ.”
Mỹ nhân đi tới gần, xấu hổ liếc mắt nhìn Triệu Diệc Thời một cái, lập tức cúi đầu.
Khoảnh khắc đẹp nhất của nữ tử, là nụ cười thẹn thùng khi nhìn thấy tình lang, muốn nói lại nói không nên lời.
Triệu Diệc Thời đi tới bên cạnh nàng, đưa tay nhẹ nhàng đẩy một cái, mái tóc đen rơi xuống.
“Điện hạ làm gì thế?” Miệng nữ tử oán giận, nhưng trên mặt lại là ý cười dịu dàng.
”Ngọc Nương, tóc này vừa mới gội sao?”
Triệu Diệc Thời cầm lấy một sợi, đặt lên chóp mũi ngửi.
Hắn dịu dàng như thế, cả người tuấn mỹ như ngọc, Bệ Ngọc Nương kìm lòng không đậu đưa mặt qua, ngửi mùi đàn hương thoang thoảng trên người hắn.
“Không riêng gì tóc vừa mới gội, cái khác cũng vừa...” Bệ Ngọc Nương ngẩng mặt lên, cắn đôi môi đầy đặn kiều diễm, ánh mắt quấn quít si mê: “Điện hạ...”
Triệu Diệc Thời bật cười, đôi môi hơi tái nhợt nhẹ nhàng phủ lên.
“Điện hạ.”
Giọng Thẩm Trùng ở bên ngoài vang lên: “Trong cung có tin.”
Triệu Diệc Thời ngẩn ra, ngón tay chỉ vào môi Bệ Ngọc Nương: “Nàng đi trước, có thời gian ta lại tới thăm nàng.”
“Vâng, thiếp xin cáo lui.” Ánh mắt Ngọc Nương vạn phần không nỡ dính lấy Triệu Diệc Thời, chậm chạp quay đầu rời đi.
Thẩm Trùng chờ nàng đi ra sân, mới đi vào trong: “Gia, ta không tới muộn chứ!”
“Vừa đúng lúc!” Ánh mắt Triệu Diệc Thời lành lạnh.
Bệ Ngọc Nương, trắc phi mà Hoàng đế chọn cho hắn, xuất thân không cao, nhưng khuôn mặt, và dáng người đều xuất sắc.
Nụ cười trên mặt nàng là thật, tình trong mắt là thật, có lẽ tình cảm đối với hắn có lẽ cũng là thật.
Nhưng ai biết, đằng sau sự thật lòng kia lại ẩn giấu mưu kế gì?
……
Đỗ phủ, nội trạch.
“Tiểu thư, tiểu thư, hỏi thăm được rồi.” Nghê Nhi đi lên phía trước: “Tiện nhân kia chẳng xảy ra chuyện gì cả, lúc này đang dùng cơm với Tạ tam gia ở Xuân Phong lâu!”
Đỗ Y Vân nổi giận, cầm lấy chén trà ném xuống đất.
Nghê Nhi sợ nàng làm mình bị thương, vội đỡ nàng vào trong phòng, lại hét lớn với nha hoàn bên ngoài: “Còn không mau đến dọn sạch sẽ.”
Cửa vừa đóng, Nghê Nhi đã thấp giọng nói: "Theo nô tỳ nghĩ, hẳn là do Tam gia cứu người ra, nếu không thì nàng không thể nào tốt số như vậy được.”
“Nhất định là hắn!” Ngực Đỗ Y Vân phồng lên: "Hắn ở Ngũ Thành Binh Mã Ti, có tin tức linh thông nhất.”
“Vậy... Mệnh căn của Từ công tử có phải cũng là do hắn phái người...”
Đỗ Y Vân giật mình, quay đầu nhìn Nghê Nhi.
"Tiểu thư nghĩ đi, nếu như không phải Tam gia, thì ai có lá gan lớn như vậy, dám động vào con trai độc nhất của Hình bộ thị lang chứ?”
Đỗ Y Vân khoát tay, ý bảo cô đừng nói nữa, còn mình thì ngồi xuống ghế.
Vốn nàng cho rằng, mệnh căn của Từ Thịnh là do Yến Tam Hợp làm đứt, nếu Yến Tam Hợp không sao thì bên cạnh nàng hẳn là có trợ thủ.
Lai lịch chi tiết của Yến Tam Hợp, nàng đã điều tra rồi, chỉ là một nha đầu hoang dã không phụ không mẫu, không thân không thích ở phủ Vân Nam, ỷ vào việc có quan hệ họ hàng với lão phu nhân, mới đến kinh thành tìm nơi nương tựa.
Kinh thành to như vậy, kẻ có thể giúp nàng chỉ có một Tạ lão tam.
Bởi vậy có thể thấy được, lời Nghê Nhi nói là đúng.
Muốn dẫn Tạ lão tam ra, phải nói chuyện Từ Thịnh tính bắt Yến Tam Hợp cho ông già nhà hắn biết.
Đầu óc Đỗ Y Vân suy nghĩ rất nhanh.
“Tỳ nữ của Yến Tam Hợp đến Bắc thành Binh Mã ti báo án, việc này giấy trắng mực đen không thể giấu được, ngươi truyền tin tức này tới Hình bộ.”
Nghê Nhi: "Sau đó thì sao?”
“Sau đó...”
Đỗ Y Vân cười lạnh lẽo: “Từ Lai sẽ nghĩ con trai hắn chân trước muốn bắt người, chân sau đã bị cắt mệnh căn, sao có thể trùng hợp như vậy?”
Triệu Diệc Thời mặc một chiếc áo màu trắng, ngồi xếp bằng trên giường.
Phía sau, Bùi Ngụ đang giúp hắn rửa sạch hai vết thương trên lưng.
“Bắt đầu từ ngày mai không cần bôi thuốc mỡ nữa, miệng vết thương ngàn vạn lần đừng để dính nước, nếu ngứa thì nhịn một chút, đừng gãi.”
Triệu Diệc Thời cười nói: "Bùi thúc còn coi ta như con nít sao!”
"Không phải trẻ con thì là gì?”
Từ nhỏ hắn đã xem bệnh cho y, có đau bệnh gì cũng do hắn trị liệu, trong lòng Bùi Ngụ, Thái Tôn và Tam gia đều là con của hắn.
Nghiêm Hỉ bưng thuốc vào: “Điện hạ, uống thuốc thôi!”
Triệu Diệc Thời nhíu mày: “Bùi thúc, thuốc này phải uống tới khi nào, đắng lắm.”
“Còn nói không phải trẻ con, uống thuốc cũng chẳng khác gì hồi bé.”
Bùi Ngụ cười: "Ngày mai dừng được rồi.”
Lúc này Triệu Diệc Thời mới cầm lấy chén thuốc, uống một hơi.
Nghiêm Hỉ nhận lấy bát không: “Bùi thái y, tổng quản Quý phủ chờ ở bên ngoài, nói là có việc gấp.”
"Việc gấp mà gì phải tìm đến đây?”
Bùi Ngụ vội thu dọn đồ đạc, hành lễ với Triệu Diệc Thời: "Điện hạ dưỡng thương cho tốt, ngày mai ta lại đến.”
“Nghiêm Hỉ, tiễn người giùm ta.”
“Vâng!”
Hai người rời đi, Thẩm Trùng chờ ở bên cạnh lập tức tiến lên, ghé vào bên tai Triệu Diệc Thời nói nhỏ một hồi.
Triệu Diệc Thời chợt biến sắc.
“Thật sao?"
“Bẩm gia, hoàn toàn chính xác, vụ án đã được Tây Thành Binh Mã Ty chuyển giao cho Cẩm Y Vệ, Từ Lai sẽ khóc lóc kể lể bên Hán Vương phủ!”
“Khó trách tổng quản Bùi gia lại tìm tới đây, thì ra Từ gia sắp tuyệt hậu rồi!” Triệu Diệc Thời im lặng một chút: "Phía bên Cẩm Y Vệ có tìm được manh mối gì không?”
“Hồi bẩm gia, Lý cô nương mặc nam trang, xuống tay vô cùng nhanh nhẹn, Từ Thịnh một mực khẳng định kẻ hành hung là nam tử.”
“Ngươi để tâm một chút, có manh mối gì bất lợi cho Lý cô nương, thì âm thầm xóa đi.”
“Vâng!”
Triệu Diệc Thời đứng lên, đi thong thả vài bước trong phòng, chợt mỉm cười.
Nụ cười không nặng không nhẹ, giống như gió đêm đầu hạ, khiến cho người ta thoải mái.
“Lý cô nương này cũng thú vị đấy.”
Thẩm Trùng cũng cong cong khóe miệng: “Gia, lá gan lớn, ra tay cũng thật tàn nhẫn.”
“Đúng là lớn thật.”
Đêm từ chùa Huyền Trang trở về kinh thành, năm người chen chúc trong một chiếc xe ngựa, mắt cô gái kia còn mở to hơn cả chuông đồng, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.
Đưa mắt khắp thiên hạ, nữ tử dám nhìn chằm chằm hắn như vậy, chỉ lác đác không có mấy người.
Triệu Diệc Thời nhớ lại đôi mắt kia, nụ cười càng sâu hơn.
“Gia, còn có một việc, vừa rồi phía nam có tin tức vào kinh, tri phủ phủ Nam Ninh Chu Dã tự thiêu bỏ mình.”
“Tự thiêu?” Nụ cười cứng lại ở khóe miệng Triệu Diệc Thời: "Vì sao?”
“Bị bệnh nặng, không có thuốc chữa.”
“Chuyện khi nào rồi?”
"Một tháng rưỡi trước."
“Chuyện hơn một tháng trước, vì sao bây giờ mới đưa đến kinh thành?”
“Nói là muốn điều tra rõ nguyên nhân hỏa hoạn.”
Triệu Diệc Thời suy nghĩ một lát: “Phủ Nam Ninh núi cao đường xa, lại là một nơi nghèo nàn, chức vị này bỏ trống, không ai có thể để ý, vừa vặn lại khéo cho người của chúng ta.”
“Gia sắp xếp người ở nơi xa như vậy, chính là vì lão gia Quý phủ sao.”
“Tâm tư của ta đều bị ngươi đoán được rồi.” Triệu Diệc Thời nhìn hắn: “Khi nào Quý Lăng Xuyên lên đường?”
“Ba ngày sau.”
“Ngươi sắp xếp đi, ba người chúng ta đến tiễn hắn!”
Thẩm Trùng đang muốn lên tiếng trả lời, thì đột nhiên hai mắt trợn lớn: “Ai ở bên ngoài?”
“Điện hạ, là ta!”
Thẩm Trùng đưa mắt hỏi Triệu Diệc Thời, khóe miệng Triệu Diệc Thời nhếch lên, một lát sau, lại trở về dáng vẻ bình thường.
Hắn gật đầu, ý bảo Thẩm Trùng đi trước.
Một lát sau, một mỹ nhân trang phục yêu kiều đi vào.
Nàng mặc một bộ đơn y màu xanh đá, thân hình như nhánh liễu non, tư thái yểu điệu, trong tay cầm một hộp thức ăn nho nhỏ.
“Thiếp làm cho điện hạ bát canh thanh tâm nhuận phổi, điện hạ nếm thử hương vị xem có được không?”
“Ừ.”
Mỹ nhân đi tới gần, xấu hổ liếc mắt nhìn Triệu Diệc Thời một cái, lập tức cúi đầu.
Khoảnh khắc đẹp nhất của nữ tử, là nụ cười thẹn thùng khi nhìn thấy tình lang, muốn nói lại nói không nên lời.
Triệu Diệc Thời đi tới bên cạnh nàng, đưa tay nhẹ nhàng đẩy một cái, mái tóc đen rơi xuống.
“Điện hạ làm gì thế?” Miệng nữ tử oán giận, nhưng trên mặt lại là ý cười dịu dàng.
”Ngọc Nương, tóc này vừa mới gội sao?”
Triệu Diệc Thời cầm lấy một sợi, đặt lên chóp mũi ngửi.
Hắn dịu dàng như thế, cả người tuấn mỹ như ngọc, Bệ Ngọc Nương kìm lòng không đậu đưa mặt qua, ngửi mùi đàn hương thoang thoảng trên người hắn.
“Không riêng gì tóc vừa mới gội, cái khác cũng vừa...” Bệ Ngọc Nương ngẩng mặt lên, cắn đôi môi đầy đặn kiều diễm, ánh mắt quấn quít si mê: “Điện hạ...”
Triệu Diệc Thời bật cười, đôi môi hơi tái nhợt nhẹ nhàng phủ lên.
“Điện hạ.”
Giọng Thẩm Trùng ở bên ngoài vang lên: “Trong cung có tin.”
Triệu Diệc Thời ngẩn ra, ngón tay chỉ vào môi Bệ Ngọc Nương: “Nàng đi trước, có thời gian ta lại tới thăm nàng.”
“Vâng, thiếp xin cáo lui.” Ánh mắt Ngọc Nương vạn phần không nỡ dính lấy Triệu Diệc Thời, chậm chạp quay đầu rời đi.
Thẩm Trùng chờ nàng đi ra sân, mới đi vào trong: “Gia, ta không tới muộn chứ!”
“Vừa đúng lúc!” Ánh mắt Triệu Diệc Thời lành lạnh.
Bệ Ngọc Nương, trắc phi mà Hoàng đế chọn cho hắn, xuất thân không cao, nhưng khuôn mặt, và dáng người đều xuất sắc.
Nụ cười trên mặt nàng là thật, tình trong mắt là thật, có lẽ tình cảm đối với hắn có lẽ cũng là thật.
Nhưng ai biết, đằng sau sự thật lòng kia lại ẩn giấu mưu kế gì?
……
Đỗ phủ, nội trạch.
“Tiểu thư, tiểu thư, hỏi thăm được rồi.” Nghê Nhi đi lên phía trước: “Tiện nhân kia chẳng xảy ra chuyện gì cả, lúc này đang dùng cơm với Tạ tam gia ở Xuân Phong lâu!”
Đỗ Y Vân nổi giận, cầm lấy chén trà ném xuống đất.
Nghê Nhi sợ nàng làm mình bị thương, vội đỡ nàng vào trong phòng, lại hét lớn với nha hoàn bên ngoài: “Còn không mau đến dọn sạch sẽ.”
Cửa vừa đóng, Nghê Nhi đã thấp giọng nói: "Theo nô tỳ nghĩ, hẳn là do Tam gia cứu người ra, nếu không thì nàng không thể nào tốt số như vậy được.”
“Nhất định là hắn!” Ngực Đỗ Y Vân phồng lên: "Hắn ở Ngũ Thành Binh Mã Ti, có tin tức linh thông nhất.”
“Vậy... Mệnh căn của Từ công tử có phải cũng là do hắn phái người...”
Đỗ Y Vân giật mình, quay đầu nhìn Nghê Nhi.
"Tiểu thư nghĩ đi, nếu như không phải Tam gia, thì ai có lá gan lớn như vậy, dám động vào con trai độc nhất của Hình bộ thị lang chứ?”
Đỗ Y Vân khoát tay, ý bảo cô đừng nói nữa, còn mình thì ngồi xuống ghế.
Vốn nàng cho rằng, mệnh căn của Từ Thịnh là do Yến Tam Hợp làm đứt, nếu Yến Tam Hợp không sao thì bên cạnh nàng hẳn là có trợ thủ.
Lai lịch chi tiết của Yến Tam Hợp, nàng đã điều tra rồi, chỉ là một nha đầu hoang dã không phụ không mẫu, không thân không thích ở phủ Vân Nam, ỷ vào việc có quan hệ họ hàng với lão phu nhân, mới đến kinh thành tìm nơi nương tựa.
Kinh thành to như vậy, kẻ có thể giúp nàng chỉ có một Tạ lão tam.
Bởi vậy có thể thấy được, lời Nghê Nhi nói là đúng.
Muốn dẫn Tạ lão tam ra, phải nói chuyện Từ Thịnh tính bắt Yến Tam Hợp cho ông già nhà hắn biết.
Đầu óc Đỗ Y Vân suy nghĩ rất nhanh.
“Tỳ nữ của Yến Tam Hợp đến Bắc thành Binh Mã ti báo án, việc này giấy trắng mực đen không thể giấu được, ngươi truyền tin tức này tới Hình bộ.”
Nghê Nhi: "Sau đó thì sao?”
“Sau đó...”
Đỗ Y Vân cười lạnh lẽo: “Từ Lai sẽ nghĩ con trai hắn chân trước muốn bắt người, chân sau đã bị cắt mệnh căn, sao có thể trùng hợp như vậy?”