Chương 214: Khen nàng
Một ngày binh hoang mã loạn này thật sự dài đằng đẵng, dài đằng đẵng đến mức thời gian như ngừng lại.
Trong Tĩnh Tư Cư, Yến Tam Hợp tắm rửa xong, chậm rãi dạo bước trong sân.
“Sao còn chưa ngủ?” Lý Bất Ngôn nằm úp sấp bên cửa sổ, hai con mắt buồn ngủ không mở ra được.
Yến Tam Hợp đi qua, xoa xoa đầu nàng: “Ngươi ngủ trước đi, ta nghĩ chút chuyện.”
Lý Bất Ngôn ngáp một cái: “Đừng nghĩ muộn quá.”
“Yên tâm!”
Yến Tam Hợp đóng cửa sổ lại giúp nàng, sau khi đi vài bước trong sân, thì kéo cửa viện ra, đi thẳng đến viện Thế An.
Trong viện Thế An, Bùi Tiếu và Tạ Tri Phi đang hóng mát.
Vừa mới nhận được tin tức phía bên kia Thái Tôn, ba ngày sau đi tiễn Quý Lăng Xuyên, bọn họ tiễn thì không thành vấn đề, chỉ sợ phía Thái Tôn lại chọc giận Thái tử.
Có tiếng bước chân.
Hai người ngẩng đầu lên, sau đó thì ngây ngẩn cả người.
Muộn thế này, sao hắn lại tới?
Tạ Bất Hoặc đến gần, ánh mắt đảo qua hai chung rượu, im lặng một lát: “Sao không cho phòng bếp làm chút đồ nhắm à?”
Tạ Tri Phi mỉm cười, dùng ngữ khí còn lưu manh hơn cả lưu manh.
“Nhị ca đã trễ thế này không ngủ, chạy tới đây quan tâm tiểu đệ làm gì?”
“Thế nào, tam đệ không hoan nghênh à?”
“Sao có thể chứ.” Tạ Tri Phi hất cằm: “Người đâu, lấy cho Nhị gia một cái ghế trúc, thêm chung rượu.”
“Không cần.” Ánh mắt Tạ Bất Hoặc hờ hững nhìn về phía Bùi Tiếu: "Chỉ là ta nghe Minh Đình ở lại đây, đã lâu không gặp nên lại đây chào hỏi thôi.”
“Ôi, trời ơi!” Bùi Tiếu cợt nhả nói: "Làm phiền nhị ca đích thân đến đây, tội lỗi tội lỗi, nhị ca gần đây bận rộn gì không, ngày nào rảnh rỗi cùng nhau đo nghe tiểu khúc đi?”
Tạ Bất Hoặc ôn hòa nói: "Ngày mai rảnh.”
“Vậy thì không khéo rồi, ngày mai ta không rảnh.” Bùi Tiếu nhún vai: “Chỉ có thể hẹn ngày khác thôi!”
Ngữ khí này, ai nghe cũng cảm thấy rất mất dạy, căn bản chẳng có chút thật lòng nào.
Nhưng Tạ Bất Hoặc vẫn ôn hòa nói: "Được, vậy để hôm khác.”
Bùi Tiếu phụ họa cười hai tiếng, xoay người, quay lưng lại liếc mắt một cái: Ai con bà nó hôm khác với ngươi hả!
“Không còn sớm nữa, ta đi trước đây!” Tạ Bất Hoặc gật đầu với Tạ Tri Phi: "Tam đệ ngủ sớm đi, Minh Đình ngươi cũng ngủ sớm đi.”
Tạ Tri Phi lười nhấc mông: “Nhị ca đi thong thả.”
Bùi Tiếu lúc này mới xoay người, liếc mắt hỏi Tam gia: Hắn tới đây làm gì?
Tạ Tri Phi nhếch môi: Ta nào biết!
Bùi Tiếu: Nhìn chẳng có chút ý tốt nào?
Tạ Tri Phi: Bỏ chữ nhìn đi.
“Yến cô nương, đã trễ thế này, ngươi đây là...”
Hai người ánh mắt đang nhìn nhau đồng thời nhảy dựng lên, sửa lại xiêm y rối loạn.
Yến Tam Hợp nhìn nam tử trước mặt: “Ta tìm Tạ Tri Phi có việc.”
Tạ Bất Hoặc tránh sang một bên: “Mau vào đi, Tam đệ và Minh Đình ở trong viện hóng mát.”
“Ừ!”
Yến Tam Hợp gật đầu, nghiêng người đi qua trước mặt hắn.
Một lát sau, cửa viện "cạch" một tiếng đóng lại, tiếp theo có tiếng chốt.
Tạ Bất Hoặc đi tới chỗ rẽ, xoay người nhìn ánh đèn mờ nhạt trong sân, ánh mắt trở nên hết sức cổ quái.
Như là phẫn nộ, lại như là không cam lòng, còn có sự nhẫn nhịn.
……
Trong viện.
Yến Tam Hợp nhìn Tạ Tri Phi.
“Từ Thịnh không phải ai khác, là con trai độc nhất của Hình bộ thị lang, ngươi xác định có thể chống lưng sao?”
Tạ Tri Phi có hơi không hiểu ý cô: “Ngươi đang lo lắng gì sao?”
Yến Tam Hợp: "Chân trước ta gặp chuyện không may, chân sau Từ Thịnh lại gặp chuyện không may; một cô nhi như ta không quan trọng, nhưng Tạ gia sau lưng ta...”
Bùi Tiếu cướp lời nói: "Ngươi là sợ chuyện này chọc tới Tạ gia ư?”
“Ta chỉ nhắc nhở thôi.” Yến Tam Hợp: "Có lẽ Tam gia và Tạ gia không sợ thật.”
Giọng của cô không mặn không nhạt, truyền thẳng vào lồng ngực hắn, Tạ Tri Phi cảm giác trái tim mình như được ngâm trong nước nóng, cực kỳ ấm áp, cũng vô cùng thoải mái.
“Đừng lo lắng!" Bùi Tiếu hất cằm:" Dù sao cũng có ta!”
Yến Tam Hợp liếc Tiểu Bùi gia một cái, không để ý tới.
“Tạ Tri Phi, Lý Bất Ngôn có đến Binh Mã ty Bắc thành báo án, ta từng bị nhốt ở ở chỗ ngươi, vụ án của Từ Thịnh là vụ án, vụ án của ta cũng là vụ án, vụ án của ta ở Tạ gia phía sau cũng là vụ án.”
Hai mắt Tạ Tri Phi sáng ngời: "Ý của ngươi là...”
“Tam gia có từng nghe câu này hay không?” Yến Tam Hợp xoay người, đi tới cạnh cửa viện, kéo chốt cửa ra, nhẹ giọng nói: "Kẻ ác cáo trạng trước!”
Hô hấp của Tạ Tri Phi chợt dồn dập, thân thể vốn mệt mỏi, giống như được chích máu gà.
Thế đạo này, người tốt sợ người xấu, người xấu sợ người xấu.
Nếu Từ Thịnh nhận thức được Tạ gia đã động thủ, thì đầu tiên phải thừa nhận hắn động vào người của Tạ gia đã.
Hai vụ án một trước một sau, không ai có chứng cứ xác thực, chỉ xem sống lưng ai cứng, hậu trường ai vững chắc mà thôi.
“Minh Đình?”.
Bùi Tiếu đắc ý: "Ta biết ngươi muốn nói cái gì, cứ khen đi.”
Tạ Tri Phi quay đầu nhìn hắn: “Sao ngươi biết ta muốn khen nàng?”
“Ngươi vừa vểnh mông, ta đã biết ngươi muốn ị ra cái gì rồi.”
Trời ạ, ánh mắt Bùi tiểu gia ta nhìn nương tử, quả thực là nghịch thiên.
Tạ Tri Phi không để ý tới cái nết của người này, túm lấy tay hắn: “Đi, theo ta đi tìm cha ta.”
Bùi Tiếu cười xảo trá: “Tạ Ngũ Thập, đến chỗ cha ngươi, chúng ta phải làm gì?”
“Chúng ta tủi thân.” Tạ Tri Phi nheo mắt, cười xấu xa: "Chúng ta không cắt tiểu huynh đệ!”
……
Tháng năm ở kinh thành xảy ra hai chuyện không lớn không nhỏ.
Một là con trai độc nhất của hình bộ thị lang Từ Lai bị một người bịt mặt cắt tiểu huynh đệ, làm thái giám.
Vụ án này vốn do Tây thành binh mã ti tiếp nhận, không biết vì sao lại đến chỗ Cẩm Y Vệ.
Cẩm y vệ căn cứ theo miêu tả của Từ Thịnh, toàn thành lùng bắt một nam tử trẻ tuổi thân hình hơi gầy.
Một chuyện khác, nghĩa nữ của đại thần Tạ Đạo Chi mới nhận, giữa ban ngày ban mặt suýt nữa bị người xấu bắt cóc.
Vụ án này do Binh Mã ty Bắc thành tiếp nhận, lão đại Binh Mã ty Bắc thành là người của Tạ gia, vì tránh hiềm nghi, hắn chủ động giao vụ án này cho Cẩm Y Vệ.
Cẩm Y Vệ căn cứ theo miêu tả của khổ chủ, toàn thành lùng bắt hai người bịt mặt, trong đó một người tay phải bị thương.
Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Phùng Trường Tú bị hai vụ án này làm đau hết cả đầu.
Vì sao?
Bởi vì Từ Thịnh mới trở thành thái giám, một mực cho rằng Tam gia Tạ phủ cắt tiểu huynh đệ của hắn, nhưng không có chứng cứ xác thực.
Cũng bởi vì Tạ phủ tam gia nói rằng tên thái giám Từ Thịnh sai người bắt cóc nghĩa nữ của Tạ gia, nhưng cũng không có chứng cứ xác thực.
Phía sau Từ gia là Hán vương.
Phía sau Tạ tam gia là Bùi đại nhân, phía sau Bùi đại nhân là hoàng thái tôn, là thái tử.
“Ai da...”
Phùng Trường Tú cảm giác bệnh trĩ của mình sắp tái phát, dứt khoát vứt hai vụ án vào trong ngăn kéo, rồi kéo chặt vào!
Tạ Đạo Chi là ai chứ? Sao có thể để mặc Từ Lai nhảy lên nhảy xuống, không nói tiếng nào được.
Văn võ bá quan lạnh lẽo nhìn trò hay ba ngày, trong lòng không có chút đồng tình với chuyện tuyệt hậu của Từ gia, lại mơ hồ thấy lo lắng.
Liên tưởng tới chuyện Quý gia bị tích thu mấy ngày trước…
Xem ra phía bên Hán Vương đã không kiềm chế được, bắt đầu rục rịch rồi.
Lại sắp không có cuộc sống thái bình rồi!
Ba ngày sau.
Trời vừa tờ mờ sáng.
Một chiếc xe ngựa lặng lẽ xuất phát từ cửa Quý phủ, xuyên qua cửa thành phía nam, thẳng đến quan đạo.
Xe ngựa đi được hơn mười dặm, bỗng nhiên bị người ngăn lại.
Trong Tĩnh Tư Cư, Yến Tam Hợp tắm rửa xong, chậm rãi dạo bước trong sân.
“Sao còn chưa ngủ?” Lý Bất Ngôn nằm úp sấp bên cửa sổ, hai con mắt buồn ngủ không mở ra được.
Yến Tam Hợp đi qua, xoa xoa đầu nàng: “Ngươi ngủ trước đi, ta nghĩ chút chuyện.”
Lý Bất Ngôn ngáp một cái: “Đừng nghĩ muộn quá.”
“Yên tâm!”
Yến Tam Hợp đóng cửa sổ lại giúp nàng, sau khi đi vài bước trong sân, thì kéo cửa viện ra, đi thẳng đến viện Thế An.
Trong viện Thế An, Bùi Tiếu và Tạ Tri Phi đang hóng mát.
Vừa mới nhận được tin tức phía bên kia Thái Tôn, ba ngày sau đi tiễn Quý Lăng Xuyên, bọn họ tiễn thì không thành vấn đề, chỉ sợ phía Thái Tôn lại chọc giận Thái tử.
Có tiếng bước chân.
Hai người ngẩng đầu lên, sau đó thì ngây ngẩn cả người.
Muộn thế này, sao hắn lại tới?
Tạ Bất Hoặc đến gần, ánh mắt đảo qua hai chung rượu, im lặng một lát: “Sao không cho phòng bếp làm chút đồ nhắm à?”
Tạ Tri Phi mỉm cười, dùng ngữ khí còn lưu manh hơn cả lưu manh.
“Nhị ca đã trễ thế này không ngủ, chạy tới đây quan tâm tiểu đệ làm gì?”
“Thế nào, tam đệ không hoan nghênh à?”
“Sao có thể chứ.” Tạ Tri Phi hất cằm: “Người đâu, lấy cho Nhị gia một cái ghế trúc, thêm chung rượu.”
“Không cần.” Ánh mắt Tạ Bất Hoặc hờ hững nhìn về phía Bùi Tiếu: "Chỉ là ta nghe Minh Đình ở lại đây, đã lâu không gặp nên lại đây chào hỏi thôi.”
“Ôi, trời ơi!” Bùi Tiếu cợt nhả nói: "Làm phiền nhị ca đích thân đến đây, tội lỗi tội lỗi, nhị ca gần đây bận rộn gì không, ngày nào rảnh rỗi cùng nhau đo nghe tiểu khúc đi?”
Tạ Bất Hoặc ôn hòa nói: "Ngày mai rảnh.”
“Vậy thì không khéo rồi, ngày mai ta không rảnh.” Bùi Tiếu nhún vai: “Chỉ có thể hẹn ngày khác thôi!”
Ngữ khí này, ai nghe cũng cảm thấy rất mất dạy, căn bản chẳng có chút thật lòng nào.
Nhưng Tạ Bất Hoặc vẫn ôn hòa nói: "Được, vậy để hôm khác.”
Bùi Tiếu phụ họa cười hai tiếng, xoay người, quay lưng lại liếc mắt một cái: Ai con bà nó hôm khác với ngươi hả!
“Không còn sớm nữa, ta đi trước đây!” Tạ Bất Hoặc gật đầu với Tạ Tri Phi: "Tam đệ ngủ sớm đi, Minh Đình ngươi cũng ngủ sớm đi.”
Tạ Tri Phi lười nhấc mông: “Nhị ca đi thong thả.”
Bùi Tiếu lúc này mới xoay người, liếc mắt hỏi Tam gia: Hắn tới đây làm gì?
Tạ Tri Phi nhếch môi: Ta nào biết!
Bùi Tiếu: Nhìn chẳng có chút ý tốt nào?
Tạ Tri Phi: Bỏ chữ nhìn đi.
“Yến cô nương, đã trễ thế này, ngươi đây là...”
Hai người ánh mắt đang nhìn nhau đồng thời nhảy dựng lên, sửa lại xiêm y rối loạn.
Yến Tam Hợp nhìn nam tử trước mặt: “Ta tìm Tạ Tri Phi có việc.”
Tạ Bất Hoặc tránh sang một bên: “Mau vào đi, Tam đệ và Minh Đình ở trong viện hóng mát.”
“Ừ!”
Yến Tam Hợp gật đầu, nghiêng người đi qua trước mặt hắn.
Một lát sau, cửa viện "cạch" một tiếng đóng lại, tiếp theo có tiếng chốt.
Tạ Bất Hoặc đi tới chỗ rẽ, xoay người nhìn ánh đèn mờ nhạt trong sân, ánh mắt trở nên hết sức cổ quái.
Như là phẫn nộ, lại như là không cam lòng, còn có sự nhẫn nhịn.
……
Trong viện.
Yến Tam Hợp nhìn Tạ Tri Phi.
“Từ Thịnh không phải ai khác, là con trai độc nhất của Hình bộ thị lang, ngươi xác định có thể chống lưng sao?”
Tạ Tri Phi có hơi không hiểu ý cô: “Ngươi đang lo lắng gì sao?”
Yến Tam Hợp: "Chân trước ta gặp chuyện không may, chân sau Từ Thịnh lại gặp chuyện không may; một cô nhi như ta không quan trọng, nhưng Tạ gia sau lưng ta...”
Bùi Tiếu cướp lời nói: "Ngươi là sợ chuyện này chọc tới Tạ gia ư?”
“Ta chỉ nhắc nhở thôi.” Yến Tam Hợp: "Có lẽ Tam gia và Tạ gia không sợ thật.”
Giọng của cô không mặn không nhạt, truyền thẳng vào lồng ngực hắn, Tạ Tri Phi cảm giác trái tim mình như được ngâm trong nước nóng, cực kỳ ấm áp, cũng vô cùng thoải mái.
“Đừng lo lắng!" Bùi Tiếu hất cằm:" Dù sao cũng có ta!”
Yến Tam Hợp liếc Tiểu Bùi gia một cái, không để ý tới.
“Tạ Tri Phi, Lý Bất Ngôn có đến Binh Mã ty Bắc thành báo án, ta từng bị nhốt ở ở chỗ ngươi, vụ án của Từ Thịnh là vụ án, vụ án của ta cũng là vụ án, vụ án của ta ở Tạ gia phía sau cũng là vụ án.”
Hai mắt Tạ Tri Phi sáng ngời: "Ý của ngươi là...”
“Tam gia có từng nghe câu này hay không?” Yến Tam Hợp xoay người, đi tới cạnh cửa viện, kéo chốt cửa ra, nhẹ giọng nói: "Kẻ ác cáo trạng trước!”
Hô hấp của Tạ Tri Phi chợt dồn dập, thân thể vốn mệt mỏi, giống như được chích máu gà.
Thế đạo này, người tốt sợ người xấu, người xấu sợ người xấu.
Nếu Từ Thịnh nhận thức được Tạ gia đã động thủ, thì đầu tiên phải thừa nhận hắn động vào người của Tạ gia đã.
Hai vụ án một trước một sau, không ai có chứng cứ xác thực, chỉ xem sống lưng ai cứng, hậu trường ai vững chắc mà thôi.
“Minh Đình?”.
Bùi Tiếu đắc ý: "Ta biết ngươi muốn nói cái gì, cứ khen đi.”
Tạ Tri Phi quay đầu nhìn hắn: “Sao ngươi biết ta muốn khen nàng?”
“Ngươi vừa vểnh mông, ta đã biết ngươi muốn ị ra cái gì rồi.”
Trời ạ, ánh mắt Bùi tiểu gia ta nhìn nương tử, quả thực là nghịch thiên.
Tạ Tri Phi không để ý tới cái nết của người này, túm lấy tay hắn: “Đi, theo ta đi tìm cha ta.”
Bùi Tiếu cười xảo trá: “Tạ Ngũ Thập, đến chỗ cha ngươi, chúng ta phải làm gì?”
“Chúng ta tủi thân.” Tạ Tri Phi nheo mắt, cười xấu xa: "Chúng ta không cắt tiểu huynh đệ!”
……
Tháng năm ở kinh thành xảy ra hai chuyện không lớn không nhỏ.
Một là con trai độc nhất của hình bộ thị lang Từ Lai bị một người bịt mặt cắt tiểu huynh đệ, làm thái giám.
Vụ án này vốn do Tây thành binh mã ti tiếp nhận, không biết vì sao lại đến chỗ Cẩm Y Vệ.
Cẩm y vệ căn cứ theo miêu tả của Từ Thịnh, toàn thành lùng bắt một nam tử trẻ tuổi thân hình hơi gầy.
Một chuyện khác, nghĩa nữ của đại thần Tạ Đạo Chi mới nhận, giữa ban ngày ban mặt suýt nữa bị người xấu bắt cóc.
Vụ án này do Binh Mã ty Bắc thành tiếp nhận, lão đại Binh Mã ty Bắc thành là người của Tạ gia, vì tránh hiềm nghi, hắn chủ động giao vụ án này cho Cẩm Y Vệ.
Cẩm Y Vệ căn cứ theo miêu tả của khổ chủ, toàn thành lùng bắt hai người bịt mặt, trong đó một người tay phải bị thương.
Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Phùng Trường Tú bị hai vụ án này làm đau hết cả đầu.
Vì sao?
Bởi vì Từ Thịnh mới trở thành thái giám, một mực cho rằng Tam gia Tạ phủ cắt tiểu huynh đệ của hắn, nhưng không có chứng cứ xác thực.
Cũng bởi vì Tạ phủ tam gia nói rằng tên thái giám Từ Thịnh sai người bắt cóc nghĩa nữ của Tạ gia, nhưng cũng không có chứng cứ xác thực.
Phía sau Từ gia là Hán vương.
Phía sau Tạ tam gia là Bùi đại nhân, phía sau Bùi đại nhân là hoàng thái tôn, là thái tử.
“Ai da...”
Phùng Trường Tú cảm giác bệnh trĩ của mình sắp tái phát, dứt khoát vứt hai vụ án vào trong ngăn kéo, rồi kéo chặt vào!
Tạ Đạo Chi là ai chứ? Sao có thể để mặc Từ Lai nhảy lên nhảy xuống, không nói tiếng nào được.
Văn võ bá quan lạnh lẽo nhìn trò hay ba ngày, trong lòng không có chút đồng tình với chuyện tuyệt hậu của Từ gia, lại mơ hồ thấy lo lắng.
Liên tưởng tới chuyện Quý gia bị tích thu mấy ngày trước…
Xem ra phía bên Hán Vương đã không kiềm chế được, bắt đầu rục rịch rồi.
Lại sắp không có cuộc sống thái bình rồi!
Ba ngày sau.
Trời vừa tờ mờ sáng.
Một chiếc xe ngựa lặng lẽ xuất phát từ cửa Quý phủ, xuyên qua cửa thành phía nam, thẳng đến quan đạo.
Xe ngựa đi được hơn mười dặm, bỗng nhiên bị người ngăn lại.