Chương 37: Đốt Hương
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 37: Đốt Hương
"Bởi vì cậu ông ấy nói với ta vào đêm cuối cùng trước khi chết." Yến Tam Hợp nhẹ giọng nói: "Nếu mọi chuyện đều quá để tâm, thì con người không có cách nào đi về phía trước, nên buông phải buông, nếu không chỉ có mình là khổ."
Ông ơi! Có phải ông đã sớm dự đoán quan tài của mình sẽ không khép lại không?
Có phải đã sớm đoán được tâm niệm đã thành tâm ma hay không?
Yến Tam Hợp nhìn Tạ Đạo Chi nhếch miệng cười.
"Trên đời này, có người làm cha nào lại thật sự hận con mình? Tạ Đạo Chi, ông không hận ngươi."
"Nhưng mà..." Yến Tam Hợp âm thanh bỗng nhiên chuyển lạnh: "Ông hận chính mình."
Hai mắt Tạ Đạo Chi mở to.
Phong thư nhà ông mãi mãi không nhận được, chính là trừng phạt của ông đối với mình.
Sự trừng phạt này hành hạ ông cả ngày lẫn đêm, ánh sáng thấy, bầu trời thấy, các ngôi sao thấy, chỉ chúng ta là không thấy.
Yến Tam Hợp bật cười.
"Đây... mới là tâm ma thực sự của ông!" Một chữ cuối cùng rơi xuống, trong thư phòng ngay đến tiếng thở cũng không còn.
Không khí chết lặng.
Đột nhiên, Tạ Đạo Chi đau đớn ôm ngực, dùng sức ho khan, mỗi một tiếng đều giống như là từ trong lòng nôn ra.
"Phụ thân?" Tạ Tri Phi vội vàng bưng trà tới.
Tạ Đạo Chi khoát tay, ý bảo hắn không cần quan tâm.
Sau khi ho khan vài tiếng, hắn há ra, phun ra một ngụm đờm máu hơi đen mới ngừng ho khan.
Hắn muốn đứng lên, nhưng lại chẳng con chút sức lực nào.
Yến Tam Hợp đi tới trước mặt hắn, cúi đầu, mặt mày lần đầu tiên sáng ngời lên.
"Tạ Đạo Chi, cuộc đời của tổ phụ ta lên lên xuống xuống, buồn vui ly hợp, giống như một màn kịch lớn. Ông tự tay gõ chiêng, diễn đến cuối vở kịch, tiếp theo đầy làm phiền ngươi vất vả một chút, giúp ông kéo tấm màn lớn cuối cùng này lên đi." Nói xong, nàng lạnh lùng cười: "Quy tắc cũ, ta chờ ngươi ở bên ngoài."
"Yến Tam Hợp."
Yến Tam Hợp dừng bước, quay đầu: "Tạ tam gia còn có gì phân phó?"
Tam gia yên lặng nhìn nàng: "Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, áo ướt dính trên người không thoải mái, nên thay đi."
"Không cần đâu, cũng có khả năng chuyện lúc này ta nói không hề đúng: "Yến Tam Hợp cười gằn: "Xiêm y này tiện cho ta cút khỏi thành Tứ Cửu ngay trong đêm."
Tạ Tri Phi: "..."
"Lão Tam." Tạ Đạo Chi giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên, âm thanh yếu ớt: "Con cũng ra ngoài đi!"
Tạ Tri Phi ngạc nhiên hồi lâu, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
......
Trong đình viện.
Tiếng mưa gõ trên mái hiên phát ra âm thanh lộp bộp.
Yến Tam Hợp đưa tay ra đứng bên cạnh vải mưa, nhìn thân cây bên ngoài tường cao.
Cây này đứng lẻ loi, lá cây đã sớm rụng sạch, cành cây lại vươn lên, nhìn lại giống như có một sức mạnh nào đó không chịu khuất phục vậy.
Lòng Yến Tam Hợp khẽ rung khẽ động, sải bước đi ra khỏi đình viện.
Lúc đến gần, nhờ chút ánh đèn lồng ảm đạm để quan sát thì nàng kinh ngạc.
Vỏ của cây này rơi rớt rất nhiều xuống đất, để lộ ra từng vòng tuổi tác, đó là gốc cây già cỗi.
Trên đỉnh đầu chợt có ô che, không cần quay đầu cũng biết là ai.
"Ngươi tới đây làm gì?"
"Ta không thể tới sao?" Trong giọng nói của Tạ tam gia chứa nụ cười.
Là cười khổ.
Thật ra trong lòng hắn còn có một vấn đề muốn hỏi nàng.
"..."
"Ngươi không lạnh sao?"
Yến Tam Hợp không nghĩ tới hắn lại hỏi cái này, chợt thấy sửng sốt.
Tạ Tri Phi cũng không hy vọng nàng có thể trả lời.
Dù sao toàn thân cô nương này đều lộ ra một tầng cảm giác thần bí, tựa như một câu đố không giải được.
"Cây này là do chủ nhân trước của ngôi nhà này để lại, người nọ ban đầu cũng là một quan lớn, sau đó bị liên lụy đến một vụ án, nam đinh trong nhà bị giết, nữ tử thì vào giáo phường ti." Hắn lại nói tiếp: "Sau khi chúng ta vào ở, người người đều nói cây này xui xẻo, muốn chặt nó, phụ thân ta không đồng ý, nói vừa khéo có thể nhắc nhở người."
Yến Tam Hợp quay đầu nhìn hắn.
Tạ Tri Phi nhướng mày, cười nói: "Phụ thân ta không phải người xấu, lúc trước ông ấy đối xử với ngươi như vậy, cũng là vì Tạ gia. Lão tổ tông nhà ta tuy rằng giỏi tính toán, nhưng tính người rất tốt".
"Liên quan gì đến ta?"
Tạ Tri Phi cảm thấy tức muốn nổ phổi.
"Được rồi! Coi như ta nhiều chuyện!"
"Tam gia, Tam gia!"
Tạ Tri Phi thấy Tạ tổng quản đến, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: "Có phải bên lão thái thái..."
Lão thái thái mở mắt rồi.
"Mở mắt ư?" Tạ Tri Phi chợt căng thẳng.
"Bùi thái y nói, nói là hồi quang phản chiếu."
"Yến Tam Hợp!"
Tạ Tri Phi sốt ruột đến độ giọng nói cũng nghẹn lại: "Làm sao bây giờ?"
Yến Tam Hợp chỉ vào cây già trước mặt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Ngươi không cảm thấy cây này rất giống Yến Hành sao?"
Tạ Tri Phi: "..."
Tạ tổng quản: "..."
Trải qua mấy lần đổi chủ, tám trăm năm trước đã chết héo rồi, nhưng vẫn còn sống.
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, không tranh không đoạt, sống tích cực hướng về phía trước hơn bất cứ ai.
Yến Tam nhắm mắt lại rồi mở ra, cúi đầu kêu một tiếng: "Vận mệnh là cái gì, cút sang một bên đi!"
Dứt lời, nàng vung tay áo, đi vào đình viện.
Tạ tổng quản thấy đầu óc đều hồ đồ: "Tam gia, nàng đang nói cái gì thế?"
Tạ tam gia: "Nàng nói cho ngươi cút sang một bên!"
Tạ tổng quản: "..."
"Đời trước ta tạo nghiệp gì mà đời này lại gặp một cô nương như vậy chứ?"
"Đúng rồi Tam gia, lão thái thái bảo ngài qua đó!"
Tạ Tri Phi không nói gì, giơ tay ấn mạnh thái dương.
Từ góc độ Tạ tổng quản, có thể nhìn thấy đôi môi mỏng của hắn không ngừng run rẩy.
"Tam gia, đi thôi, nếu chậm thêm e là..."
"Ngươi bảo lão thái thái chờ ta đi." Tạ Tri Phi buông tay, trong mắt đột nhiên toát ra sát khí: "Bà sẽ không đi nhanh như vậy đâu, không nghe thấy Yến Tam Hợp nói sao, vận mệnh là cái gì chứ, cút sang một bên đi!"
......
Cửa thư phòng mở ra từ bên trong, Tạ Đạo Chi đi ra, sắc mặt của hắn tựa như gặp quỷ giữa ban ngày, trắng bệch như tờ giấy.
Hắn nhìn về phía Yến Tam Hợp: "Hương đâu?"
Yến Tam Hợp lấy hương trong tay nải ra, đưa tới trên tay hắn.
Không ai nhìn thấy ánh mắt Tạ Tri Phi dừng lại trên cây hương, hơi nheo lại.
Tay nải đều ướt đẫm, nhưng hương này vẫn khô.
Đúng là kỳ quái.
Tạ Đạo Chi đi tới trước đài tế tự, hít sâu một hơi, lấy trong ngực ra một phong thư màu trắng, đặt ở bên cạnh lư hương.
Chuyện kỳ lạ hơn đã xảy ra.
Một giây trước trời còn mưa to gió lớn, một giây sau đột nhiên gió ngừng mưa nghỉ.
Trời đất cực kỳ yên tĩnh, cũng không nghe thấy âm thanh gì.
Tạ Tri Phi run sợ nhìn Yến Tam Hợp, lại ngoài ý muốn phát hiện thân thể của nàng đang lắc lư, giống như giây tiếp theo sẽ ngã xuống vậy.
"Yến Tam Hợp, ngươi..."
Ánh mắt đen kịt nhìn qua, Tạ Tri Phi sợ tới mức nuốt câu định nói xuống.
Lúc này, Tạ Đạo Chi vén áo quỳ xuống, trịnh trọng dập đầu ba cái.
Lúc đứng dậy, lưng của hắn lập tức còng xuống, giống như là có trọng lượng ngàn cân đang đè hắn xuống vậy.
Mà chính hắn lại hồn nhiên không quan tâm, gương mặt cũng không có chút đau khổ nào.
Tim Tạ Tri Phi gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, Yến Tam Hợp hét lớn một tiếng: "Nhanh đốt hương!"
Nghe được tiếng quát, tay cầm hương của Tạ Đạo Chi dừng lại, sau đó chậm rãi tiến đến ngọn nến.
Tay hắn không ngừng run rẩy.
Một hơi thở;
Hai hơi thở;
Ba hơi thở...
Thời gian dường như hoàn toàn bị đóng băng.
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 37: Đốt Hương
"Bởi vì cậu ông ấy nói với ta vào đêm cuối cùng trước khi chết." Yến Tam Hợp nhẹ giọng nói: "Nếu mọi chuyện đều quá để tâm, thì con người không có cách nào đi về phía trước, nên buông phải buông, nếu không chỉ có mình là khổ."
Ông ơi! Có phải ông đã sớm dự đoán quan tài của mình sẽ không khép lại không?
Có phải đã sớm đoán được tâm niệm đã thành tâm ma hay không?
Yến Tam Hợp nhìn Tạ Đạo Chi nhếch miệng cười.
"Trên đời này, có người làm cha nào lại thật sự hận con mình? Tạ Đạo Chi, ông không hận ngươi."
"Nhưng mà..." Yến Tam Hợp âm thanh bỗng nhiên chuyển lạnh: "Ông hận chính mình."
Hai mắt Tạ Đạo Chi mở to.
Phong thư nhà ông mãi mãi không nhận được, chính là trừng phạt của ông đối với mình.
Sự trừng phạt này hành hạ ông cả ngày lẫn đêm, ánh sáng thấy, bầu trời thấy, các ngôi sao thấy, chỉ chúng ta là không thấy.
Yến Tam Hợp bật cười.
"Đây... mới là tâm ma thực sự của ông!" Một chữ cuối cùng rơi xuống, trong thư phòng ngay đến tiếng thở cũng không còn.
Không khí chết lặng.
Đột nhiên, Tạ Đạo Chi đau đớn ôm ngực, dùng sức ho khan, mỗi một tiếng đều giống như là từ trong lòng nôn ra.
"Phụ thân?" Tạ Tri Phi vội vàng bưng trà tới.
Tạ Đạo Chi khoát tay, ý bảo hắn không cần quan tâm.
Sau khi ho khan vài tiếng, hắn há ra, phun ra một ngụm đờm máu hơi đen mới ngừng ho khan.
Hắn muốn đứng lên, nhưng lại chẳng con chút sức lực nào.
Yến Tam Hợp đi tới trước mặt hắn, cúi đầu, mặt mày lần đầu tiên sáng ngời lên.
"Tạ Đạo Chi, cuộc đời của tổ phụ ta lên lên xuống xuống, buồn vui ly hợp, giống như một màn kịch lớn. Ông tự tay gõ chiêng, diễn đến cuối vở kịch, tiếp theo đầy làm phiền ngươi vất vả một chút, giúp ông kéo tấm màn lớn cuối cùng này lên đi." Nói xong, nàng lạnh lùng cười: "Quy tắc cũ, ta chờ ngươi ở bên ngoài."
"Yến Tam Hợp."
Yến Tam Hợp dừng bước, quay đầu: "Tạ tam gia còn có gì phân phó?"
Tam gia yên lặng nhìn nàng: "Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, áo ướt dính trên người không thoải mái, nên thay đi."
"Không cần đâu, cũng có khả năng chuyện lúc này ta nói không hề đúng: "Yến Tam Hợp cười gằn: "Xiêm y này tiện cho ta cút khỏi thành Tứ Cửu ngay trong đêm."
Tạ Tri Phi: "..."
"Lão Tam." Tạ Đạo Chi giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên, âm thanh yếu ớt: "Con cũng ra ngoài đi!"
Tạ Tri Phi ngạc nhiên hồi lâu, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
......
Trong đình viện.
Tiếng mưa gõ trên mái hiên phát ra âm thanh lộp bộp.
Yến Tam Hợp đưa tay ra đứng bên cạnh vải mưa, nhìn thân cây bên ngoài tường cao.
Cây này đứng lẻ loi, lá cây đã sớm rụng sạch, cành cây lại vươn lên, nhìn lại giống như có một sức mạnh nào đó không chịu khuất phục vậy.
Lòng Yến Tam Hợp khẽ rung khẽ động, sải bước đi ra khỏi đình viện.
Lúc đến gần, nhờ chút ánh đèn lồng ảm đạm để quan sát thì nàng kinh ngạc.
Vỏ của cây này rơi rớt rất nhiều xuống đất, để lộ ra từng vòng tuổi tác, đó là gốc cây già cỗi.
Trên đỉnh đầu chợt có ô che, không cần quay đầu cũng biết là ai.
"Ngươi tới đây làm gì?"
"Ta không thể tới sao?" Trong giọng nói của Tạ tam gia chứa nụ cười.
Là cười khổ.
Thật ra trong lòng hắn còn có một vấn đề muốn hỏi nàng.
"..."
"Ngươi không lạnh sao?"
Yến Tam Hợp không nghĩ tới hắn lại hỏi cái này, chợt thấy sửng sốt.
Tạ Tri Phi cũng không hy vọng nàng có thể trả lời.
Dù sao toàn thân cô nương này đều lộ ra một tầng cảm giác thần bí, tựa như một câu đố không giải được.
"Cây này là do chủ nhân trước của ngôi nhà này để lại, người nọ ban đầu cũng là một quan lớn, sau đó bị liên lụy đến một vụ án, nam đinh trong nhà bị giết, nữ tử thì vào giáo phường ti." Hắn lại nói tiếp: "Sau khi chúng ta vào ở, người người đều nói cây này xui xẻo, muốn chặt nó, phụ thân ta không đồng ý, nói vừa khéo có thể nhắc nhở người."
Yến Tam Hợp quay đầu nhìn hắn.
Tạ Tri Phi nhướng mày, cười nói: "Phụ thân ta không phải người xấu, lúc trước ông ấy đối xử với ngươi như vậy, cũng là vì Tạ gia. Lão tổ tông nhà ta tuy rằng giỏi tính toán, nhưng tính người rất tốt".
"Liên quan gì đến ta?"
Tạ Tri Phi cảm thấy tức muốn nổ phổi.
"Được rồi! Coi như ta nhiều chuyện!"
"Tam gia, Tam gia!"
Tạ Tri Phi thấy Tạ tổng quản đến, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: "Có phải bên lão thái thái..."
Lão thái thái mở mắt rồi.
"Mở mắt ư?" Tạ Tri Phi chợt căng thẳng.
"Bùi thái y nói, nói là hồi quang phản chiếu."
"Yến Tam Hợp!"
Tạ Tri Phi sốt ruột đến độ giọng nói cũng nghẹn lại: "Làm sao bây giờ?"
Yến Tam Hợp chỉ vào cây già trước mặt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Ngươi không cảm thấy cây này rất giống Yến Hành sao?"
Tạ Tri Phi: "..."
Tạ tổng quản: "..."
Trải qua mấy lần đổi chủ, tám trăm năm trước đã chết héo rồi, nhưng vẫn còn sống.
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, không tranh không đoạt, sống tích cực hướng về phía trước hơn bất cứ ai.
Yến Tam nhắm mắt lại rồi mở ra, cúi đầu kêu một tiếng: "Vận mệnh là cái gì, cút sang một bên đi!"
Dứt lời, nàng vung tay áo, đi vào đình viện.
Tạ tổng quản thấy đầu óc đều hồ đồ: "Tam gia, nàng đang nói cái gì thế?"
Tạ tam gia: "Nàng nói cho ngươi cút sang một bên!"
Tạ tổng quản: "..."
"Đời trước ta tạo nghiệp gì mà đời này lại gặp một cô nương như vậy chứ?"
"Đúng rồi Tam gia, lão thái thái bảo ngài qua đó!"
Tạ Tri Phi không nói gì, giơ tay ấn mạnh thái dương.
Từ góc độ Tạ tổng quản, có thể nhìn thấy đôi môi mỏng của hắn không ngừng run rẩy.
"Tam gia, đi thôi, nếu chậm thêm e là..."
"Ngươi bảo lão thái thái chờ ta đi." Tạ Tri Phi buông tay, trong mắt đột nhiên toát ra sát khí: "Bà sẽ không đi nhanh như vậy đâu, không nghe thấy Yến Tam Hợp nói sao, vận mệnh là cái gì chứ, cút sang một bên đi!"
......
Cửa thư phòng mở ra từ bên trong, Tạ Đạo Chi đi ra, sắc mặt của hắn tựa như gặp quỷ giữa ban ngày, trắng bệch như tờ giấy.
Hắn nhìn về phía Yến Tam Hợp: "Hương đâu?"
Yến Tam Hợp lấy hương trong tay nải ra, đưa tới trên tay hắn.
Không ai nhìn thấy ánh mắt Tạ Tri Phi dừng lại trên cây hương, hơi nheo lại.
Tay nải đều ướt đẫm, nhưng hương này vẫn khô.
Đúng là kỳ quái.
Tạ Đạo Chi đi tới trước đài tế tự, hít sâu một hơi, lấy trong ngực ra một phong thư màu trắng, đặt ở bên cạnh lư hương.
Chuyện kỳ lạ hơn đã xảy ra.
Một giây trước trời còn mưa to gió lớn, một giây sau đột nhiên gió ngừng mưa nghỉ.
Trời đất cực kỳ yên tĩnh, cũng không nghe thấy âm thanh gì.
Tạ Tri Phi run sợ nhìn Yến Tam Hợp, lại ngoài ý muốn phát hiện thân thể của nàng đang lắc lư, giống như giây tiếp theo sẽ ngã xuống vậy.
"Yến Tam Hợp, ngươi..."
Ánh mắt đen kịt nhìn qua, Tạ Tri Phi sợ tới mức nuốt câu định nói xuống.
Lúc này, Tạ Đạo Chi vén áo quỳ xuống, trịnh trọng dập đầu ba cái.
Lúc đứng dậy, lưng của hắn lập tức còng xuống, giống như là có trọng lượng ngàn cân đang đè hắn xuống vậy.
Mà chính hắn lại hồn nhiên không quan tâm, gương mặt cũng không có chút đau khổ nào.
Tim Tạ Tri Phi gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, Yến Tam Hợp hét lớn một tiếng: "Nhanh đốt hương!"
Nghe được tiếng quát, tay cầm hương của Tạ Đạo Chi dừng lại, sau đó chậm rãi tiến đến ngọn nến.
Tay hắn không ngừng run rẩy.
Một hơi thở;
Hai hơi thở;
Ba hơi thở...
Thời gian dường như hoàn toàn bị đóng băng.