Chương 38: Khép quan tài
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 38: Khép quan tài
Dường như đã trôi qua rất, lại tựa như chỉ là một cái chớp mắt, đầu nén hương cuối cùng cũng cháy lên.
Trái tim mọi người lo lắng, đã trở về vị trí cũ.
Tạ Đạo Chi nhẹ nhàng lắc lư, lửa tắt, một luồng khói nhẹ lượn lờ bay lên.
Hắn cắm hương vào lư hương, sau đó cầm lấy phong thư bên cạnh, kề sát vào ngọn nến.
"Phụ thân?" Tạ Tri Phi kinh hãi kêu lên.
Đang yên đang lành sao lại đốt thư chứ?
Lưng Tạ Đạo Chi lại còng xuống một phần, hắn cũng không liếc mắt nhìn con trai một cái, chờ phong thư kia đốt xong thì quỳ rạp xuống đất, sau đó thân thể chậm rãi cúi xuống.
Đó là tư thế của một kẻ sám hối.
Nói gì cũng vô dụng.
Hắn không tự biện hộ, không giải thích, không tìm bất kỳ lý do gì, chỉ có sư sám hối sâu sắc.
Hương, cháy đi từng chút.
Cách bốn mươi năm dài đằng đẵng, cách nhân gian và địa phủ, cách khúc mắc giữa hai nam nhân.
Thật lâu sau, Tạ Đạo Chi mới nghẹn ngào mở miệng.
"Con sai rồi. Người có thể tha thứ cho con không?"
'Vù" một cơn gió mạnh thổi vào sân, bụi bặm phủ đầy đất.
Tạ Tri Phi nghiêng đầu, vội nhắm mắt lại.
Yến Tam Hợp lại nhìn chằm chằm hương kia, chỉ thấy hương đốt lên bằng tốc độ không ngờ đến rồi cháy đến cuối.
Lúc chút tro hương cuối cùng rơi xuống lư hương, Yến Tam Hợp có nghe được một tiếng "cạch cạch".
Đó là tiếng quan tài đóng lại!
Hai tháng mệt mỏi căng thẳng thẩm thấu đến mỗi một tấc xương cốt huyết mạch, nàng thở ra một hơi thật dài, đồng thời ngã bịch xuống đất.
"Yến Tam Hợp?" Tạ Tri Phi sốt ruột kêu lên.
......
Yến Tam Hợp thực ra vẫn có tri giác.
Nàng có thể cảm giác được mình bị cái tên công tử bột nhà họ Tạ kia bế ngang lên rồi đi một đường rất xa, sau đó đến một viện nào đó.
Người nọ sau khi nàng đặt ở trên giường, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Không ngực không mông, nhẹ cứ như không, thế này cũng tính là nữ nhân à?"
Kệ ta!
Yến Tam Hợp rất muốn nhảy dựng lên tát hắn hai cái, nhưng nàng biết trạng thái hiện tại của mình chẳng khác gì một cương thi không thể nói chuyện, không thể hoạt động.
Một lát sau, truyền đến tiếng bước chân, trong phòng có người đi vào.
Người nọ đặt ba ngón tay trên cổ tay nàng, trầm ngâm thật lâu.
Yến Tam Hợp không đợi hắn nói ra chẩn đoán cuối cùng thì đã thấy bản thân bay tới một ngôi viện khác.
Sân rất lớn, bốn phía là tường vây cao, hoa hải đường trong bức tường nở rất đẹp.
Có người hái xuống một đóa, cắm lên đầu nàng.
"Ấy, nhìn đẹp đó!"
"Ngươi lấy đi, cô nương mới cài hoa, ta là tiểu tử, ta không muốn đeo."
"Làm sao ngươi biết ngươi là tiểu tử?"
"Nương nói, cô nương thích khóc, tiểu tử nghịch ngợm, ta không thích khóc, không phải tiểu tử thì là cái gì?"
"Ngươi mà không thích khóc cơ á? Ha ha ha!"
"Ngươi chê cười ta!" Nàng tức giận, giậm chân một cái: "Ta đi mách phụ thân mẫu thân!"
"Nếu ngươi dám nói, sau này có khóc nhè cũng đừng hy vọng ta dỗ ngươi!"
"Hừ, ai thèm ngươi dỗ!"
Nàng chạy đi, đi tìm phụ thân mẫu thân, nhưng chẳng thể nào chảy khỏi rừng hoa hải đường kia, giống như bị quỷ đập tường vậy.
Quay đầu lại, cậu bé kia cũng biến mất.
Đột nhiên, ngọn lửa rực rỡ bốc lên, nuốt chửng tất cả mọi thứ trước mắt, trời đất đang nứt ra, một bàn tay ma quỷ vươn ra, liều mạng kéo nàng về phía sau, kéo về phía sau...
Yến Tam Hợp dùng sức la lên, nhưng chẳng phát ra được một chữ, chỉ cảm thấy thân thể không ngừng rơi xuống, rơi xuống...
Rơi vào địa ngục không thấy ánh mặt trời!
Bùi thúc, nàng ấy thế nào rồi?
Bùi thái y trầm ngâm, trầm ngâm, lại trầm ngâm.
"Bị phong hàn, lại vất vả quá độ, ngủ một giấc dậy rồi uống mấy chén thuốc sẽ không sao."
Tạ Tri Phi nhìn người trên giường, trái tim vừa chìm xuống đáy cuối cùng cũng nổi lên, vừa muốn mở miệng thì bỗng nhiên nghe thấy Tạ tổng quản hét to từ bên ngoài.
"Bùi thái y, Bùi thái y, lão thái thái nói muốn ăn bánh trôi."
"Lúc này rồi, bà ấy muốn ăn gì thì để bà ấy ăn đi."
"Nhưng lão thái thái nói muốn ra vườn hóng gió."
"Ôi, lão tổ tông của ta!" Bùi thái y nhảy dựng lên, nói với Tạ Tri Phi: "Ta phải đi xem đây, đừng nói là vườn, ngay cả sân ta cũng không được cho bà đi ra."
Hắn vừa đi, trong phòng chỉ còn lại một người nằm, một người đứng.
Tạ Tri Phi nhìn người trên giường, không nói hai lời đã đi ra gian ngoài.
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, chung quy vẫn là không thích hợp.
"Tạ tổng quản?"
"Tam gia?"
"Tìm một người làm việc ổn trọng, thỏa đáng nhất, lại đây hầu hạ Yến cô nương."
"Vâng!"
"Khoan, lão gia đâu rồi?"
"Hồi bẩm Tam gia, lão gia đang ở trong phòng lão thái thái."
Tạ tổng quản nói đến đây, thì chợt xúc động: "Tam gia, ngươi xem lão thái thái có phải là..."
Tạ Tri Phi nhẹ nhàng gật đầu.
"A di đà phật, ông trời phù hộ." Tạ tổng quản vội vàng bái lạy trời đất.
"Bái thứ đồ chơi kia làm gì?" Tạ tam gia nhìn sương phòng phía sau: "Nên bái nàng ta kia kìa."
......
Từ n đường.
Mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm Bùi thái y.
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!"
Bùi thái y bắt mạch cho lão thái thái, có hơi hoài nghi nhân sinh: "Lão tổ tông đừng nhúc nhích, ta chẩn bệnh cho ngươi!"
"Lão Bùi!"
Vẻ mặt Tạ Đạo Nhất căng thẳng: "Thế nào?"
Bùi thái y không để ý tới hắn, lại chẩn bệnh một hồi lâu mới buông tay ra, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nói: "Đúng là kỳ lạ, mạch của lão thái thái không khác gì người thường cả,"
A.
Cả phòng kinh ngạc kêu lên.
"Vậy thì tốt quá!"
"Lão tổ tông, người hù chết chúng ta rồi!"
"Ta đã nói lão tổ tông phúc lớn mạng lớn, có thể sống lâu trăm tuổi mà."
Tạ lão thái thái nóng mắt, ánh mắt nhìn con trai thật sâu.
Cái nhìn này, có may mắn sống sót sau tai nạn, cũng có than thở không thể nói thành lời.
Cổ họng Tạ Đạo Chi nghẹn ngào: "Lão đại, tiễn Bùi thúc giúp ta, những người còn lại đều giải tán đi."
Ngô thị quan tâm nói: "Sắc mặt lão gia không tốt lắm, lão thái thái cứ để..."
Ánh mắt sắc bén của Tạ Đạo Chi nhìn qua, Ngô thị nào dám nói tiếp, ngượng ngùng lui ra ngoài.
Nàng vừa lui, tất cả mọi người cũng lui theo, nhưng có một nam tử cẩm y trẻ tuổi không nhúc nhích.
Ánh mắt Tạ Đạo Chi chậm rãi quét qua người hắn, sau đó thản nhiên nói: "Không còn sớm nữa, lão Nhị cũng đi."
Nhị gia Tạ Bất Hoặc nhẹ nhàng: "Phụ thân hãy giữ gìn sức khỏe, hai ngày nay phụ thân gầy đi rồi."
"Ừ."
Tạ Bất Hoặc nhận được một tiếng "Ừ" này, thì đóng cửa rời khỏi.
Mới vừa đi tới mái hiên thì đã thấy Tạ Nhi Lập tiễn Bùi thái y xong đang từ bên ngoài đi vào.
Tạ Bất Hoặc tránh sang một bên.
"Chào đại ca."
"Ừ." Tạ Nhi Lập gật đầu, đi qua hắn.
Sắc mặt Tạ Bất Hoặc không khỏi thay đổi, quay đầu nhìn vào trong phòng.
Đã nửa ngày trôi qua nhưng trong phòng không có động tĩnh gì.
Tạ Bất Hoặc suy nghĩ rất lâu rồi, cười gằn hai tiếng, bước ra khỏi sân.
"Nhị gia."
Trong góc khuất khuất ánh sáng, tâm phúc Ô Hành đang chờ hắn.
Tạ Bất Hoặc chắp tay đi qua, vẻ mặt lạnh lùng: "Đi điều tra tất cả những chuyện xảy ra trong thư phòng của lão gia."
"Nhị gia yên tâm, đã điều tra rồi." Ô Hành nói rất khẽ: "Nghe nói có liên quan đến cô nương ngày đó bắt cóc đại gia, cô nương đó đã được Tam gia đưa đến Tĩnh Tư Cư rồi."
"Tĩnh Tư Cư?" Sắc mặt Tạ nhị gia chợt trắng bệch.
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 38: Khép quan tài
Dường như đã trôi qua rất, lại tựa như chỉ là một cái chớp mắt, đầu nén hương cuối cùng cũng cháy lên.
Trái tim mọi người lo lắng, đã trở về vị trí cũ.
Tạ Đạo Chi nhẹ nhàng lắc lư, lửa tắt, một luồng khói nhẹ lượn lờ bay lên.
Hắn cắm hương vào lư hương, sau đó cầm lấy phong thư bên cạnh, kề sát vào ngọn nến.
"Phụ thân?" Tạ Tri Phi kinh hãi kêu lên.
Đang yên đang lành sao lại đốt thư chứ?
Lưng Tạ Đạo Chi lại còng xuống một phần, hắn cũng không liếc mắt nhìn con trai một cái, chờ phong thư kia đốt xong thì quỳ rạp xuống đất, sau đó thân thể chậm rãi cúi xuống.
Đó là tư thế của một kẻ sám hối.
Nói gì cũng vô dụng.
Hắn không tự biện hộ, không giải thích, không tìm bất kỳ lý do gì, chỉ có sư sám hối sâu sắc.
Hương, cháy đi từng chút.
Cách bốn mươi năm dài đằng đẵng, cách nhân gian và địa phủ, cách khúc mắc giữa hai nam nhân.
Thật lâu sau, Tạ Đạo Chi mới nghẹn ngào mở miệng.
"Con sai rồi. Người có thể tha thứ cho con không?"
'Vù" một cơn gió mạnh thổi vào sân, bụi bặm phủ đầy đất.
Tạ Tri Phi nghiêng đầu, vội nhắm mắt lại.
Yến Tam Hợp lại nhìn chằm chằm hương kia, chỉ thấy hương đốt lên bằng tốc độ không ngờ đến rồi cháy đến cuối.
Lúc chút tro hương cuối cùng rơi xuống lư hương, Yến Tam Hợp có nghe được một tiếng "cạch cạch".
Đó là tiếng quan tài đóng lại!
Hai tháng mệt mỏi căng thẳng thẩm thấu đến mỗi một tấc xương cốt huyết mạch, nàng thở ra một hơi thật dài, đồng thời ngã bịch xuống đất.
"Yến Tam Hợp?" Tạ Tri Phi sốt ruột kêu lên.
......
Yến Tam Hợp thực ra vẫn có tri giác.
Nàng có thể cảm giác được mình bị cái tên công tử bột nhà họ Tạ kia bế ngang lên rồi đi một đường rất xa, sau đó đến một viện nào đó.
Người nọ sau khi nàng đặt ở trên giường, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Không ngực không mông, nhẹ cứ như không, thế này cũng tính là nữ nhân à?"
Kệ ta!
Yến Tam Hợp rất muốn nhảy dựng lên tát hắn hai cái, nhưng nàng biết trạng thái hiện tại của mình chẳng khác gì một cương thi không thể nói chuyện, không thể hoạt động.
Một lát sau, truyền đến tiếng bước chân, trong phòng có người đi vào.
Người nọ đặt ba ngón tay trên cổ tay nàng, trầm ngâm thật lâu.
Yến Tam Hợp không đợi hắn nói ra chẩn đoán cuối cùng thì đã thấy bản thân bay tới một ngôi viện khác.
Sân rất lớn, bốn phía là tường vây cao, hoa hải đường trong bức tường nở rất đẹp.
Có người hái xuống một đóa, cắm lên đầu nàng.
"Ấy, nhìn đẹp đó!"
"Ngươi lấy đi, cô nương mới cài hoa, ta là tiểu tử, ta không muốn đeo."
"Làm sao ngươi biết ngươi là tiểu tử?"
"Nương nói, cô nương thích khóc, tiểu tử nghịch ngợm, ta không thích khóc, không phải tiểu tử thì là cái gì?"
"Ngươi mà không thích khóc cơ á? Ha ha ha!"
"Ngươi chê cười ta!" Nàng tức giận, giậm chân một cái: "Ta đi mách phụ thân mẫu thân!"
"Nếu ngươi dám nói, sau này có khóc nhè cũng đừng hy vọng ta dỗ ngươi!"
"Hừ, ai thèm ngươi dỗ!"
Nàng chạy đi, đi tìm phụ thân mẫu thân, nhưng chẳng thể nào chảy khỏi rừng hoa hải đường kia, giống như bị quỷ đập tường vậy.
Quay đầu lại, cậu bé kia cũng biến mất.
Đột nhiên, ngọn lửa rực rỡ bốc lên, nuốt chửng tất cả mọi thứ trước mắt, trời đất đang nứt ra, một bàn tay ma quỷ vươn ra, liều mạng kéo nàng về phía sau, kéo về phía sau...
Yến Tam Hợp dùng sức la lên, nhưng chẳng phát ra được một chữ, chỉ cảm thấy thân thể không ngừng rơi xuống, rơi xuống...
Rơi vào địa ngục không thấy ánh mặt trời!
Bùi thúc, nàng ấy thế nào rồi?
Bùi thái y trầm ngâm, trầm ngâm, lại trầm ngâm.
"Bị phong hàn, lại vất vả quá độ, ngủ một giấc dậy rồi uống mấy chén thuốc sẽ không sao."
Tạ Tri Phi nhìn người trên giường, trái tim vừa chìm xuống đáy cuối cùng cũng nổi lên, vừa muốn mở miệng thì bỗng nhiên nghe thấy Tạ tổng quản hét to từ bên ngoài.
"Bùi thái y, Bùi thái y, lão thái thái nói muốn ăn bánh trôi."
"Lúc này rồi, bà ấy muốn ăn gì thì để bà ấy ăn đi."
"Nhưng lão thái thái nói muốn ra vườn hóng gió."
"Ôi, lão tổ tông của ta!" Bùi thái y nhảy dựng lên, nói với Tạ Tri Phi: "Ta phải đi xem đây, đừng nói là vườn, ngay cả sân ta cũng không được cho bà đi ra."
Hắn vừa đi, trong phòng chỉ còn lại một người nằm, một người đứng.
Tạ Tri Phi nhìn người trên giường, không nói hai lời đã đi ra gian ngoài.
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, chung quy vẫn là không thích hợp.
"Tạ tổng quản?"
"Tam gia?"
"Tìm một người làm việc ổn trọng, thỏa đáng nhất, lại đây hầu hạ Yến cô nương."
"Vâng!"
"Khoan, lão gia đâu rồi?"
"Hồi bẩm Tam gia, lão gia đang ở trong phòng lão thái thái."
Tạ tổng quản nói đến đây, thì chợt xúc động: "Tam gia, ngươi xem lão thái thái có phải là..."
Tạ Tri Phi nhẹ nhàng gật đầu.
"A di đà phật, ông trời phù hộ." Tạ tổng quản vội vàng bái lạy trời đất.
"Bái thứ đồ chơi kia làm gì?" Tạ tam gia nhìn sương phòng phía sau: "Nên bái nàng ta kia kìa."
......
Từ n đường.
Mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm Bùi thái y.
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!"
Bùi thái y bắt mạch cho lão thái thái, có hơi hoài nghi nhân sinh: "Lão tổ tông đừng nhúc nhích, ta chẩn bệnh cho ngươi!"
"Lão Bùi!"
Vẻ mặt Tạ Đạo Nhất căng thẳng: "Thế nào?"
Bùi thái y không để ý tới hắn, lại chẩn bệnh một hồi lâu mới buông tay ra, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nói: "Đúng là kỳ lạ, mạch của lão thái thái không khác gì người thường cả,"
A.
Cả phòng kinh ngạc kêu lên.
"Vậy thì tốt quá!"
"Lão tổ tông, người hù chết chúng ta rồi!"
"Ta đã nói lão tổ tông phúc lớn mạng lớn, có thể sống lâu trăm tuổi mà."
Tạ lão thái thái nóng mắt, ánh mắt nhìn con trai thật sâu.
Cái nhìn này, có may mắn sống sót sau tai nạn, cũng có than thở không thể nói thành lời.
Cổ họng Tạ Đạo Chi nghẹn ngào: "Lão đại, tiễn Bùi thúc giúp ta, những người còn lại đều giải tán đi."
Ngô thị quan tâm nói: "Sắc mặt lão gia không tốt lắm, lão thái thái cứ để..."
Ánh mắt sắc bén của Tạ Đạo Chi nhìn qua, Ngô thị nào dám nói tiếp, ngượng ngùng lui ra ngoài.
Nàng vừa lui, tất cả mọi người cũng lui theo, nhưng có một nam tử cẩm y trẻ tuổi không nhúc nhích.
Ánh mắt Tạ Đạo Chi chậm rãi quét qua người hắn, sau đó thản nhiên nói: "Không còn sớm nữa, lão Nhị cũng đi."
Nhị gia Tạ Bất Hoặc nhẹ nhàng: "Phụ thân hãy giữ gìn sức khỏe, hai ngày nay phụ thân gầy đi rồi."
"Ừ."
Tạ Bất Hoặc nhận được một tiếng "Ừ" này, thì đóng cửa rời khỏi.
Mới vừa đi tới mái hiên thì đã thấy Tạ Nhi Lập tiễn Bùi thái y xong đang từ bên ngoài đi vào.
Tạ Bất Hoặc tránh sang một bên.
"Chào đại ca."
"Ừ." Tạ Nhi Lập gật đầu, đi qua hắn.
Sắc mặt Tạ Bất Hoặc không khỏi thay đổi, quay đầu nhìn vào trong phòng.
Đã nửa ngày trôi qua nhưng trong phòng không có động tĩnh gì.
Tạ Bất Hoặc suy nghĩ rất lâu rồi, cười gằn hai tiếng, bước ra khỏi sân.
"Nhị gia."
Trong góc khuất khuất ánh sáng, tâm phúc Ô Hành đang chờ hắn.
Tạ Bất Hoặc chắp tay đi qua, vẻ mặt lạnh lùng: "Đi điều tra tất cả những chuyện xảy ra trong thư phòng của lão gia."
"Nhị gia yên tâm, đã điều tra rồi." Ô Hành nói rất khẽ: "Nghe nói có liên quan đến cô nương ngày đó bắt cóc đại gia, cô nương đó đã được Tam gia đưa đến Tĩnh Tư Cư rồi."
"Tĩnh Tư Cư?" Sắc mặt Tạ nhị gia chợt trắng bệch.