Chương 39: Phụ Thân
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 39: Phụ Thân
Từ Ân đường.
Bên trong trong.
Tạ Đạo Chi nói lại tâm ma của Yến Hành cho lão thái thái nghe, lão thái thái nghe xong thì khóc như mưa, rất lâu cũng không nói nên lời.
Tạ Đạo Chi ôm ngực trái đang đau âm ỉ: "Mẫu thân, con muốn giữ lại đứa bé kia."
Mắt lão thái thái sáng lên.
"Chỉ là làm sao để giữ người lại thì còn phải nghĩ cách."
"Dù là cách gì." Lão thái thái lau nước mắt nói: "Chúng ta nợ người ta quá nhiều rồi, mấy đời cũng không trả hết!"
"Tổ mẫu, phụ thân." Tạ Nhi Lập thấy sắc mặt hai vị không tốt thì bình tĩnh nói: "Việc này không sốt ruột được, còn phải bàn bạc kỹ hơn."
Tâm trạng căng thẳng mấy ngày vừa được phóng thích, Tạ Đạo Chi mệt mỏi nói với nhi tử: "Con ở cùng tổ mẫu, ta về phòng nghỉ ngơi một lát."
"Để con tiễn phụ thân."
"Không cần."
Tạ Đạo Chi đầu nặng chân nhẹ trở lại thư phòng, một mình ngồi trống rỗng trong ghế thái sư, nghĩ đến nửa đời sau của Yến Hành, nghĩ đến tâm ma của ông, vừa thương cảm vừa bất đắc dĩ.
Cơn buồn ngủ ập tới, đến chút sức đứng dậy bò lên giường cũng chẳng còn, hắn bèn nằm sấp trên bàn ngủ.
Kỳ là là thân thể lại bay lên.
Bay tới một ngôi viện, những phòng trong viện tối đen, chỉ có sương phòng phía là có ánh sáng, còn truyền ra tiếng nói chuyện.
"Bên ngoài nổi gió rồi, con đi ngủ sớm đi."
"Nương, người đi ngủ trước đi, con luyện chữ thêm lát nữa đã."
"Chữ của con, thầy dạy đều khen đẹp rồi."
"Nhưng ông ta không khen."
"Cả ngày cứ ông ta ông ta, gọi một tiếng phụ thân khó như vậy sao?"
"Nương!"
"Được, được, được, ta không nói nữa."
Thiếu phụ trẻ tuổi đi ra khỏi phòng, dừng chân trong sân thở dài thật dài.
Tạ Đạo Chi lơ lửng giữa không trung, mắt kinh ngạc trợn lớn.
Thế mà lại là mẫu thân.
Vậy, người trong phòng kia, là ta sao?
Là Tạ Đạo Chi lúc tám tuổi.
Tiểu Đạo Chi xoa cổ tay mỏi nhừ vài cái, tiếp tục cầm bút lên.
Cạch!
Cửa sổ bị gió thổi bay, giấy trên bàn bị gió thổi bay.
Hắn vội vàng đứng dậy đi đóng cửa sổ, vừa ngước mắt lên đã thấy có người đạp bóng đêm mờ mịt đi tới.
Người nọ chậm rãi đến gần, quần áo thanh lịch, hai mắt sâu không thấy đấy.
Bàn tay căng thẳng của tiểu Đạo Chi không biết nên để ở đâu.
"Đang viết chữ à?"
"Vâng!"
"Đưa ta xem nào."
Hắn hoảng hốt đi tới trước bàn sách, muốn chọn một tờ đẹp nhất.
"Cái nào cũng được." Nam nhân nói.
Tiểu Đạo Chi không dám chậm trễ, tùy tiện rút một tấm đưa qua, lại càng không dám ngẩng đầu, chỉ liếc mắt xem thử sắc mặt của người nọ.
Người nọ nhướng mày.
"Xong rồi!" Tiểu Đạo Chi thầm nghĩ, lại bị mắng rồi.
"Ta, ta sẽ viết lại." Cậu cúi đầu xuống.
"Viết khá lắm."
"Hả?"
"Viết rất khá, hơn nữa mấy nét bút này rất có khí khái."
Niềm vui sướng tột cùng vọt lên từ trong lòng, tiểu Đạo Chi khịt mũi, nước mắt rơi xuống.
"Khóc gì thế?" Nam nhân hỏi.
"Chưa bao giờ người khen ta, đây là lần đầu tiên."
Người nọ lấy khăn từ trong ngực ra, đưa qua: "Để ý như vậy sao?"
"Ta... Tiểu Đạo Chi nhận lấy khăn, mặt lập tức đỏ lên, cảm giác mình khóc có hơi vô lý gây sự."
Nhưng mà, cậu thật sự để ý.
Cậu cố lấy dũng khí nói: "Ta cố gắng và chăm chỉ như vậy, chỉ muốn để người nhìn thấy, muốn... muốn người khen ta một câu."
Người nọ quát lớn: "Nông cạn!"
"Nông cạn chỗ nào?" Tiểu Đạo Chi cảm thấy mình quá oan uổng: "Người còn giỏi hơn cả thầy giáo, thầy giáo khen không tính, người khen mới tính."
"Ta khen cũng không tính, còn có người còn giỏi hơn ta."
"Còn ai giỏi hơn người nữa, ta không tin!" Người nọ nhẹ nhàng lắc đầu.
"Trời đất rộng lớn như vậy, ngươi đứng trong một tấc vuông thì chỉ có thể nhìn thấy chuyện trong một tấc vuông này mà thôi, ngươi phải đi về phía trước."
Nghe đến đó, Tạ Đạo Chi lơ lửng giữa không trung lại nhịn không được, la lớn: "Vì nguyên nhân này mà người để ta và mẫu thân đi sao?"
Một câu này vừa hét lên, thì có một sức mạnh thật lớn kéo Tạ Đạo Chi đi xuống.
Không kịp phát ra bất cứ âm thanh gì, thì hắn đã đi vào trong thân thể của Tiểu Đạo Chi.
Sau đó, hắn kinh ngạc phát hiện, thân thể của mình đang lấy tốc độ không thể ngờ được nổi lớn lên, trong nháy mắt đã lớn bằng dáng vẻ lúc bốn mươi tám tuổi.
Xiêm y giặt đến bạc màu đã đổi thành quan bào uy phong lẫm liệt.
Ánh mắt người nọ không có chút thay đổi, chỉ thở dài: "Ngươi xem, ngươi bây giờ không phải rất có tiền đồ..."
"Ta...." Tạ Đạo Chi á khẩu không trả lời được.
Đến gần hơn hắn mới nhìn thấy trên mặt người nọ chất đầy nếp nhăn, giống như vỏ cây già, chỉ có hai mắt mà rạng rỡ tỏa sáng, không có chút vẩn đục, mang theo ngạo khí và khí thế bẩm sinh.
"Thực ra ta cũng không biết mình sẽ có tâm ma, con người luôn thấy rõ người khác chữ thấy không rõ chính mình." Người nọ khe khẽ thở dài: "Vẫn là ta quá tham lam!"
"Không phải, là ta và nương không xứng với người."
"Những thứ đó đã không còn quan trọng nữa."
"Quan trọng."
Tạ Đạo Chi thầm nói: Đối với ta rất quan trọng.
"Người là một người tốt."
"Ta là một người khiến gia đình lụn bại."
"Không phải!" Tạ Đạo Chi chua xót khổ sở.
"Người là một người sạch sẽ, thế gian dơ bẩn này không chưa được sự sạch sẽ, đây không phải lỗi của người mà là lỗi của thế gian này, là lỗi của những người như chúng ta."
Ánh mắt người nọ thật lâu mới đặt ở trên mặt hắn.
Tạ Đạo Chi lần đầu tiên lớn mật nhìn lại hắn, hốc mắt ướt át.
"Đừng hận chính mình, sự tồn tại của người khiến cho chúng ta thấy lương tâm của mình bẩn thỉu bao nhiêu, đen tối bao nhiêu, xấu xa bao nhiêu."
"Người nọ nghe xong, thì không vui cũng không buồn, sắc mặt hờ hững, giống như đang nghe một chuyện chẳng liên quan gì đến mình."
"Không phải còn đang lấy lòng người đâu, con là thật lòng nghĩ vậy."
"Ta biết." Người nọ quay lưng lại, ánh mắt không biết nhìn về hướng nào.
"Thế sự như một giấc mộng lớn, cuộc đời được mấy độ thu mát. Người tốt, là thứ xưng hô tàn nhẫn nhất trên đời này."
Tạ Đạo Chi chợt xấu hổ đỏ mặt tía tai.
Lời nói vừa rồi của mình giống như bộ quan phục trên người hắn, là từ trên cao nhìn xuống, là sự khinh nhẹ trước nay chưa từng có.
Đang không biết làm thế nào cho phải thì người nọ đột nhiên xoay người.
Mặt đối mặt, mắt đối mắt.
Đêm, cực kỳ tối.
Ánh nến, nhảy nhót trong gió.
"Ở thế gian này thì làm kẻ phàm tục vẫn tốt hơn." Tốc độ nói của hắn rất chậm, mang theo một chút bi thương: "Chỉ kẻ phàm tục cũng có khó khăn của kẻ phàm tục."
Người nọ chậm rãi vươn tay đặt trên đầu hắn, nhẹ nhàng xoa.
"Con à, con cố gắng nhé!" Một tiếng con à khiến cho trái tim vốn áy náy chật vật của Tạ Đạo Chi chợt vỡ vụn, nước mắt như vỡ đê, phun trào chảy ra.
"Phụ thân..."
Tạ Đạo Chi hét to một tiếng, bừng tỉnh từ trong mộng.
Trong hai mắt đẫm lệ mông lung, hắn nhìn thấy gương mặt lão tam lại gần.
"Phụ thân, người làm sao vậy..."
"Sao người không nói gì thế!"
Tạ Đạo Chi nhắm mắt lại, hơi ấm trên đỉnh đầu khi được người nọ xoa, men theo bốn kinh tám mạch làm ngực hắn nóng lên.
Đây là độ ấm mà hắn trông mong bốn mươi năm.
Đây là tình thân mà hắn mong đợi bốn mươi năm.
Cuối cùng cũng đã có.
Nhưng cũng sẽ không có được nữa.
Hai hàng nước mắt của Tạ Đạo Chi lại lăn xuống.
"Tam Nhi à, phụ thân đời này không còn phụ thân nữa rồi!"
***
Hôm nay dừng ngang đây hen, em chúc mọi người giáng sinh vui vẻ ạ!!!!!!!!!!!
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 39: Phụ Thân
Từ Ân đường.
Bên trong trong.
Tạ Đạo Chi nói lại tâm ma của Yến Hành cho lão thái thái nghe, lão thái thái nghe xong thì khóc như mưa, rất lâu cũng không nói nên lời.
Tạ Đạo Chi ôm ngực trái đang đau âm ỉ: "Mẫu thân, con muốn giữ lại đứa bé kia."
Mắt lão thái thái sáng lên.
"Chỉ là làm sao để giữ người lại thì còn phải nghĩ cách."
"Dù là cách gì." Lão thái thái lau nước mắt nói: "Chúng ta nợ người ta quá nhiều rồi, mấy đời cũng không trả hết!"
"Tổ mẫu, phụ thân." Tạ Nhi Lập thấy sắc mặt hai vị không tốt thì bình tĩnh nói: "Việc này không sốt ruột được, còn phải bàn bạc kỹ hơn."
Tâm trạng căng thẳng mấy ngày vừa được phóng thích, Tạ Đạo Chi mệt mỏi nói với nhi tử: "Con ở cùng tổ mẫu, ta về phòng nghỉ ngơi một lát."
"Để con tiễn phụ thân."
"Không cần."
Tạ Đạo Chi đầu nặng chân nhẹ trở lại thư phòng, một mình ngồi trống rỗng trong ghế thái sư, nghĩ đến nửa đời sau của Yến Hành, nghĩ đến tâm ma của ông, vừa thương cảm vừa bất đắc dĩ.
Cơn buồn ngủ ập tới, đến chút sức đứng dậy bò lên giường cũng chẳng còn, hắn bèn nằm sấp trên bàn ngủ.
Kỳ là là thân thể lại bay lên.
Bay tới một ngôi viện, những phòng trong viện tối đen, chỉ có sương phòng phía là có ánh sáng, còn truyền ra tiếng nói chuyện.
"Bên ngoài nổi gió rồi, con đi ngủ sớm đi."
"Nương, người đi ngủ trước đi, con luyện chữ thêm lát nữa đã."
"Chữ của con, thầy dạy đều khen đẹp rồi."
"Nhưng ông ta không khen."
"Cả ngày cứ ông ta ông ta, gọi một tiếng phụ thân khó như vậy sao?"
"Nương!"
"Được, được, được, ta không nói nữa."
Thiếu phụ trẻ tuổi đi ra khỏi phòng, dừng chân trong sân thở dài thật dài.
Tạ Đạo Chi lơ lửng giữa không trung, mắt kinh ngạc trợn lớn.
Thế mà lại là mẫu thân.
Vậy, người trong phòng kia, là ta sao?
Là Tạ Đạo Chi lúc tám tuổi.
Tiểu Đạo Chi xoa cổ tay mỏi nhừ vài cái, tiếp tục cầm bút lên.
Cạch!
Cửa sổ bị gió thổi bay, giấy trên bàn bị gió thổi bay.
Hắn vội vàng đứng dậy đi đóng cửa sổ, vừa ngước mắt lên đã thấy có người đạp bóng đêm mờ mịt đi tới.
Người nọ chậm rãi đến gần, quần áo thanh lịch, hai mắt sâu không thấy đấy.
Bàn tay căng thẳng của tiểu Đạo Chi không biết nên để ở đâu.
"Đang viết chữ à?"
"Vâng!"
"Đưa ta xem nào."
Hắn hoảng hốt đi tới trước bàn sách, muốn chọn một tờ đẹp nhất.
"Cái nào cũng được." Nam nhân nói.
Tiểu Đạo Chi không dám chậm trễ, tùy tiện rút một tấm đưa qua, lại càng không dám ngẩng đầu, chỉ liếc mắt xem thử sắc mặt của người nọ.
Người nọ nhướng mày.
"Xong rồi!" Tiểu Đạo Chi thầm nghĩ, lại bị mắng rồi.
"Ta, ta sẽ viết lại." Cậu cúi đầu xuống.
"Viết khá lắm."
"Hả?"
"Viết rất khá, hơn nữa mấy nét bút này rất có khí khái."
Niềm vui sướng tột cùng vọt lên từ trong lòng, tiểu Đạo Chi khịt mũi, nước mắt rơi xuống.
"Khóc gì thế?" Nam nhân hỏi.
"Chưa bao giờ người khen ta, đây là lần đầu tiên."
Người nọ lấy khăn từ trong ngực ra, đưa qua: "Để ý như vậy sao?"
"Ta... Tiểu Đạo Chi nhận lấy khăn, mặt lập tức đỏ lên, cảm giác mình khóc có hơi vô lý gây sự."
Nhưng mà, cậu thật sự để ý.
Cậu cố lấy dũng khí nói: "Ta cố gắng và chăm chỉ như vậy, chỉ muốn để người nhìn thấy, muốn... muốn người khen ta một câu."
Người nọ quát lớn: "Nông cạn!"
"Nông cạn chỗ nào?" Tiểu Đạo Chi cảm thấy mình quá oan uổng: "Người còn giỏi hơn cả thầy giáo, thầy giáo khen không tính, người khen mới tính."
"Ta khen cũng không tính, còn có người còn giỏi hơn ta."
"Còn ai giỏi hơn người nữa, ta không tin!" Người nọ nhẹ nhàng lắc đầu.
"Trời đất rộng lớn như vậy, ngươi đứng trong một tấc vuông thì chỉ có thể nhìn thấy chuyện trong một tấc vuông này mà thôi, ngươi phải đi về phía trước."
Nghe đến đó, Tạ Đạo Chi lơ lửng giữa không trung lại nhịn không được, la lớn: "Vì nguyên nhân này mà người để ta và mẫu thân đi sao?"
Một câu này vừa hét lên, thì có một sức mạnh thật lớn kéo Tạ Đạo Chi đi xuống.
Không kịp phát ra bất cứ âm thanh gì, thì hắn đã đi vào trong thân thể của Tiểu Đạo Chi.
Sau đó, hắn kinh ngạc phát hiện, thân thể của mình đang lấy tốc độ không thể ngờ được nổi lớn lên, trong nháy mắt đã lớn bằng dáng vẻ lúc bốn mươi tám tuổi.
Xiêm y giặt đến bạc màu đã đổi thành quan bào uy phong lẫm liệt.
Ánh mắt người nọ không có chút thay đổi, chỉ thở dài: "Ngươi xem, ngươi bây giờ không phải rất có tiền đồ..."
"Ta...." Tạ Đạo Chi á khẩu không trả lời được.
Đến gần hơn hắn mới nhìn thấy trên mặt người nọ chất đầy nếp nhăn, giống như vỏ cây già, chỉ có hai mắt mà rạng rỡ tỏa sáng, không có chút vẩn đục, mang theo ngạo khí và khí thế bẩm sinh.
"Thực ra ta cũng không biết mình sẽ có tâm ma, con người luôn thấy rõ người khác chữ thấy không rõ chính mình." Người nọ khe khẽ thở dài: "Vẫn là ta quá tham lam!"
"Không phải, là ta và nương không xứng với người."
"Những thứ đó đã không còn quan trọng nữa."
"Quan trọng."
Tạ Đạo Chi thầm nói: Đối với ta rất quan trọng.
"Người là một người tốt."
"Ta là một người khiến gia đình lụn bại."
"Không phải!" Tạ Đạo Chi chua xót khổ sở.
"Người là một người sạch sẽ, thế gian dơ bẩn này không chưa được sự sạch sẽ, đây không phải lỗi của người mà là lỗi của thế gian này, là lỗi của những người như chúng ta."
Ánh mắt người nọ thật lâu mới đặt ở trên mặt hắn.
Tạ Đạo Chi lần đầu tiên lớn mật nhìn lại hắn, hốc mắt ướt át.
"Đừng hận chính mình, sự tồn tại của người khiến cho chúng ta thấy lương tâm của mình bẩn thỉu bao nhiêu, đen tối bao nhiêu, xấu xa bao nhiêu."
"Người nọ nghe xong, thì không vui cũng không buồn, sắc mặt hờ hững, giống như đang nghe một chuyện chẳng liên quan gì đến mình."
"Không phải còn đang lấy lòng người đâu, con là thật lòng nghĩ vậy."
"Ta biết." Người nọ quay lưng lại, ánh mắt không biết nhìn về hướng nào.
"Thế sự như một giấc mộng lớn, cuộc đời được mấy độ thu mát. Người tốt, là thứ xưng hô tàn nhẫn nhất trên đời này."
Tạ Đạo Chi chợt xấu hổ đỏ mặt tía tai.
Lời nói vừa rồi của mình giống như bộ quan phục trên người hắn, là từ trên cao nhìn xuống, là sự khinh nhẹ trước nay chưa từng có.
Đang không biết làm thế nào cho phải thì người nọ đột nhiên xoay người.
Mặt đối mặt, mắt đối mắt.
Đêm, cực kỳ tối.
Ánh nến, nhảy nhót trong gió.
"Ở thế gian này thì làm kẻ phàm tục vẫn tốt hơn." Tốc độ nói của hắn rất chậm, mang theo một chút bi thương: "Chỉ kẻ phàm tục cũng có khó khăn của kẻ phàm tục."
Người nọ chậm rãi vươn tay đặt trên đầu hắn, nhẹ nhàng xoa.
"Con à, con cố gắng nhé!" Một tiếng con à khiến cho trái tim vốn áy náy chật vật của Tạ Đạo Chi chợt vỡ vụn, nước mắt như vỡ đê, phun trào chảy ra.
"Phụ thân..."
Tạ Đạo Chi hét to một tiếng, bừng tỉnh từ trong mộng.
Trong hai mắt đẫm lệ mông lung, hắn nhìn thấy gương mặt lão tam lại gần.
"Phụ thân, người làm sao vậy..."
"Sao người không nói gì thế!"
Tạ Đạo Chi nhắm mắt lại, hơi ấm trên đỉnh đầu khi được người nọ xoa, men theo bốn kinh tám mạch làm ngực hắn nóng lên.
Đây là độ ấm mà hắn trông mong bốn mươi năm.
Đây là tình thân mà hắn mong đợi bốn mươi năm.
Cuối cùng cũng đã có.
Nhưng cũng sẽ không có được nữa.
Hai hàng nước mắt của Tạ Đạo Chi lại lăn xuống.
"Tam Nhi à, phụ thân đời này không còn phụ thân nữa rồi!"
***
Hôm nay dừng ngang đây hen, em chúc mọi người giáng sinh vui vẻ ạ!!!!!!!!!!!