Chương : 10
Edit: Va
Beta: Su Bà Bà
“Giáo sư, đây là bài tập của tất cả mọi người.”
Lâm Nhuỵ tay ôm một chồng sách bài tập thật dày và gõ cửa văn phòng.
“Để kia đi.” Giọng nam nhàn nhạt nói.
Chỉ thấy Phó Duẫn Thừa ngồi thẳng tắp trước bàn làm việc, anh không hề quay đầu lại, một đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào máy tính giống như đang suy tư gì đó, vẫn là chiếc áo sơ mi đen và quần tây như cũ, cúc áo ở chỗ cổ áo được may không chút cẩu thả làm anh có vẻ thêm thành thục và ổn trọng.
Hình như vị Phó giáo sư này là phá lệ thiên vị “Màu đen”. Lâm Nhuỵ nghĩ thầm.
Màu đen vốn thuộc loại màu sắc nặng nề nhưng khi được diện ở trên người đàn ông này thì lại làm người ta cảm thấy thần bí dụ hoặc tựa như một tòa núi cao nguy nga hùng tráng, tất cả mọi người chỉ có thể khách khí mà nhìn vỏ bọc khôi xác cứng rắn chứ không thể nào nhìn tới tận đáy.
Phó Duẫn Thừa tới đây dạy đã được hai tuần. Mấy ngày nay, cho dù Lâm Nhụy thân là sinh viên đại diện của môn lịch sử nhưng cũng rất ít được tiếp xúc với Phó Duẫn Thừa. Không phải là cô không muốn tới gần người đàn ông này mà căn bản là cô không tìm được cách để tiếp cận.
Bởi vì người đàn ông này ngoại trừ dạy học thì vốn không hề tiếp xúc với bất kỳ một nữ sinh nào, cho dù người khác có dây dưa thì anh cũng chỉ lạnh nhạt đáp lại.
Không thể không nói, đây là một người cực kỳ có nguyên tắc, một người đàn ông thuộc loại rất khó lay động.
Nhưng càng khó khăn thì người ta càng muốn đi chinh phục!
Lâm Nhuỵ để sách bài tập lên trên bàn, thừa dịp Phó Duẫn Thừa không chú ý, cô đứng ở một bên trộm đánh giá anh.
Nhìn nghiêng thì lông mi của anh vừa đen lại vừa rậm, hốc mắt thâm thúy, có cảm giác như con lai, vành tai cũng thật dày, yết hầu thập phần rõ ràng, lúc nói chuyện, yết hầu sẽ hơi hơi rung động, giọng nói trầm thấp hồn hậu được phát ra từ chính nơi này.
Nhìn xuống chút nữa, bàn tay anh dày rộng, khớp xương ngón tay thô to, đường cong lại rất đẹp, đôi tay tùy ý để ở trên bàn phím máy tính, ngón áp út bên phía bàn tay trái còn đeo một chiếc nhẫn bạc, đây hẳn là nhẫn cưới của anh.
Lâm Nhuỵ nghe thanh âm gõ bàn phím hữu lực của Phó Duẫn Thừa, không biết vì sao mà trong đầu cô lại hiện lên những hình ảnh tưởng tượng khi đôi bàn tay lớn đó triền miên âu yếm ở trên người cô.
Chỉ có điều, cô không thể tiếp tục nhìn thêm nữa!
Bởi vì lúc này, hình như là đã phát hiện ra cô nhìn lén, mắt đen của Phó Duẫn Thừa phóng về phía cô, ánh mắt sắc bén.
“Có việc gì sao?” Người đàn ông nhíu mày.
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Nhuỵ đỏ hồng, cô vội vàng tùy ý tìm cái lấy cớ. “Giáo sư, tiết học hôm nay có vài chỗ em nghe chưa hiểu.”
“Chỗ nào?”
Lông mày vẫn đang nhíu chặt của Phó Duẫn Thừa có chút giãn ra nhưng ánh mắt vẫn nghiêm túc nhìn cô như cũ.
“Chính là chỗ này…” Lâm Nhuỵ thấy trên bàn làm việc trùng hợp lại có một quyển sách lịch sử nên cô liền lật nó tới một trang rồi chỉ đến chỗ mà mình thắc mắc.
Người chăm chỉ hiếu học cho dù ở nơi nào thì cũng điều khiến người ta yêu thích.
Sau khi Lâm Nhuỵ nói xong, Phó Duẫn Thừa quét mắt đen về phía cô một cái, chỉ thấy vẻ mặt của Lâm Nhụy biểu hiện sốt ruột củng ham học hỏi, cặp mắt to sáng lấp lánh tràn ngập chân thành và dục vọng khát cầu đối với tri thức.
Không giống như là những nữ sinh mượn cớ hỏi chuyện kia nhưng trên thực tế lại muốn tiếp cận anh.
Sau khi phán đoán xong, Phó Duẫn Thừa đẩy một chiếc ghế qua phía cô, tuy mặt vẫn lạnh như cũ nhưng đối với vẫn là kiên nhẫn giảng giải cho Lâm Nhụy về những chỗ mà cô không hiểu.
Trong quá trình tiếp xúc, Phó Duẫn Thừa mới phát hiện, cô gái này thực thông minh, hiểu bài rất nhanh, suy một ra ba, trong một chốc liền thấu tỏ, lúc giảng giải cho cô thực nhẹ nhàng.
Đây một sinh viên có ý thức học tập tốt.
Nghĩ vậy, sắc mặt của Phó Duẫn Thừa tốt lên rất nhiều.
(Nhầm quá nhầm a ơi:3)
Trong lúc nghe Phó Duẫn Thừa giảng bài, Lâm Nhụy liền kéo ghế dựa nhỏ mà anh đẩy về phía mình khi nãy qua rồi ngồi xuống.
Tuy nhìn bề ngoài thì giống như là cô đang nghiêm túc nghe Phó Duẫn Thừa nói chuyện nhưng trên thực tế thì tầm mắt cô lại sớm đã bị khuôn mặt tuấn tú của anh hấp dẫn.
Quả nhiên là khi người đàn ông nghiêm túc thì cũng là lúc có mị lực nhất. Giờ này khắc này, Lâm Nhuỵ cảm thấy người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh ở đó tự bắn mị lực ra tứ phía khiến cô chỉ nghĩ muốn hung hăng hôn lên đôi môi hơi mỏng của anh xong liếm láp hầu kết thô to ấy rồi giật phăng áo sơmi được cài nút không chút cẩu thả kia, sau đó xé nát mặt nạ lạnh nhạt cấm dục của anh và được nhìn thấy bộ dáng anh tận tình chìm đắm trong dục vọng nguyên thủy dâm mĩ nhất.
Tuy đang tưởng tượng nhưng trên mặt Lâm Nhụy vẫn bất động thanh sắc.
Tưởng tượng đến hình ảnh đó, máu cả người cô giống như đều sôi trào lên.
Phó Duẫn Thừa không hề chú ý tới Lâm Nhuỵ có chút dị thường. Anh trời sinh đã có một loại ý thức trách nhiệm, sau khi kết hôn và làm chồng thì trung trinh như một với vợ. Còn về công việc, tuy không quá thích cái nghề nghiệp này nhưng khi phụ trách công việc thì anh vẫn sẽ tận tâm tận lực.
Giảng giải xong hết vấn đề này thì Lâm Nhuỵ lại liên tục hỏi thêm mấy vấn đề khác, Phó Duẫn Thừa vẫn kiên nhẫn trả lời, không khí nhẹ nhàng vui sướng trôi qua.
“Được rồi, còn thêm thắc mắc nào nữa không?”
Lúc hỏi chuyện, Phó Duẫn Thừa đột nhiên ngẩn ra.
Bây giờ anh mới phát hiện, không biết từ khi nào, bởi vì cùng xem một quyển sách nên khoảng cách giữa anh và cô rất gần. Da thịt trong trắng lộ hồng của cô gần sát trước mắt anh tựa như mật đào ngày mùa hè đầy đặn nhiều nước, trong xoang mũi hình như cũng có thể ngửi được hơi thở ngọt thanh kia.
Thoạt nhìn làm người ta muốn cắn một ngụm.
Anh chưa bao giờ chú ý đến bất kỳ một người phụ nữ nào ngoại trừ vợ mình. Đối với Lâm Nhuỵ, anh chỉ cảm thấy cô gái này rất xinh đẹp chứ không có thêm ý gì khác.
Anh chưa từng cách gần với người phụ nữ nào ngoài vợ nhưng lúc này, khoảng cách giữa anh và cô lại gần như vậy, bị cặp mắt to ngập nước của cô nhìn chăm chú thật làm anh cảm thấy nhiều thêm vài phần không được tự nhiên trong lòng.
Rõ ràng không có gì cả nhưng...!
Phó Duẫn Thừa ho khụ khụ, thân mình lui ra sau âm thầm kéo khoảng cách giữa mình và cô ra.
Lâm Nhuỵ không dễ dàng gì mới kéo gần khoảng cách nhưng giờ lại biến xa, trong lòng tiếc nuối nhưng trên mặt vẫn treo mỉm cười ngọt ngào và nói: “Hết rồi, cảm ơn thầy đã chỉ dạy.”
Thấy tay Phó Duẫn Thừa lại để ở trên bàn phím máy tính, Lâm Nhuỵ tự mình hiểu lấy.
“Phó giáo sư, em về trước nhé?” Cô ôn nhu hỏi.
Gương mặt cô vốn thanh thuần vô hại, tư thái lại mềm nhu uyển chuyển, điều này làm cho trái tim phòng bị của Phó Duẫn Thừa bất chợt lại nới lỏng rất nhiều.
“Ừm.” Xem như đáp lại.
Lâm Nhuỵ nhanh chóng xoay người rời đi, tươi cười điềm mỹ trên mặt biến mất không thấy.
Quả nhiên, người đàn ông này không phải dễ dàng bị quyến rũ như vậy!
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><
Ahihi năng suất chưa nả ><
Beta: Su Bà Bà
“Giáo sư, đây là bài tập của tất cả mọi người.”
Lâm Nhuỵ tay ôm một chồng sách bài tập thật dày và gõ cửa văn phòng.
“Để kia đi.” Giọng nam nhàn nhạt nói.
Chỉ thấy Phó Duẫn Thừa ngồi thẳng tắp trước bàn làm việc, anh không hề quay đầu lại, một đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào máy tính giống như đang suy tư gì đó, vẫn là chiếc áo sơ mi đen và quần tây như cũ, cúc áo ở chỗ cổ áo được may không chút cẩu thả làm anh có vẻ thêm thành thục và ổn trọng.
Hình như vị Phó giáo sư này là phá lệ thiên vị “Màu đen”. Lâm Nhuỵ nghĩ thầm.
Màu đen vốn thuộc loại màu sắc nặng nề nhưng khi được diện ở trên người đàn ông này thì lại làm người ta cảm thấy thần bí dụ hoặc tựa như một tòa núi cao nguy nga hùng tráng, tất cả mọi người chỉ có thể khách khí mà nhìn vỏ bọc khôi xác cứng rắn chứ không thể nào nhìn tới tận đáy.
Phó Duẫn Thừa tới đây dạy đã được hai tuần. Mấy ngày nay, cho dù Lâm Nhụy thân là sinh viên đại diện của môn lịch sử nhưng cũng rất ít được tiếp xúc với Phó Duẫn Thừa. Không phải là cô không muốn tới gần người đàn ông này mà căn bản là cô không tìm được cách để tiếp cận.
Bởi vì người đàn ông này ngoại trừ dạy học thì vốn không hề tiếp xúc với bất kỳ một nữ sinh nào, cho dù người khác có dây dưa thì anh cũng chỉ lạnh nhạt đáp lại.
Không thể không nói, đây là một người cực kỳ có nguyên tắc, một người đàn ông thuộc loại rất khó lay động.
Nhưng càng khó khăn thì người ta càng muốn đi chinh phục!
Lâm Nhuỵ để sách bài tập lên trên bàn, thừa dịp Phó Duẫn Thừa không chú ý, cô đứng ở một bên trộm đánh giá anh.
Nhìn nghiêng thì lông mi của anh vừa đen lại vừa rậm, hốc mắt thâm thúy, có cảm giác như con lai, vành tai cũng thật dày, yết hầu thập phần rõ ràng, lúc nói chuyện, yết hầu sẽ hơi hơi rung động, giọng nói trầm thấp hồn hậu được phát ra từ chính nơi này.
Nhìn xuống chút nữa, bàn tay anh dày rộng, khớp xương ngón tay thô to, đường cong lại rất đẹp, đôi tay tùy ý để ở trên bàn phím máy tính, ngón áp út bên phía bàn tay trái còn đeo một chiếc nhẫn bạc, đây hẳn là nhẫn cưới của anh.
Lâm Nhuỵ nghe thanh âm gõ bàn phím hữu lực của Phó Duẫn Thừa, không biết vì sao mà trong đầu cô lại hiện lên những hình ảnh tưởng tượng khi đôi bàn tay lớn đó triền miên âu yếm ở trên người cô.
Chỉ có điều, cô không thể tiếp tục nhìn thêm nữa!
Bởi vì lúc này, hình như là đã phát hiện ra cô nhìn lén, mắt đen của Phó Duẫn Thừa phóng về phía cô, ánh mắt sắc bén.
“Có việc gì sao?” Người đàn ông nhíu mày.
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Nhuỵ đỏ hồng, cô vội vàng tùy ý tìm cái lấy cớ. “Giáo sư, tiết học hôm nay có vài chỗ em nghe chưa hiểu.”
“Chỗ nào?”
Lông mày vẫn đang nhíu chặt của Phó Duẫn Thừa có chút giãn ra nhưng ánh mắt vẫn nghiêm túc nhìn cô như cũ.
“Chính là chỗ này…” Lâm Nhuỵ thấy trên bàn làm việc trùng hợp lại có một quyển sách lịch sử nên cô liền lật nó tới một trang rồi chỉ đến chỗ mà mình thắc mắc.
Người chăm chỉ hiếu học cho dù ở nơi nào thì cũng điều khiến người ta yêu thích.
Sau khi Lâm Nhuỵ nói xong, Phó Duẫn Thừa quét mắt đen về phía cô một cái, chỉ thấy vẻ mặt của Lâm Nhụy biểu hiện sốt ruột củng ham học hỏi, cặp mắt to sáng lấp lánh tràn ngập chân thành và dục vọng khát cầu đối với tri thức.
Không giống như là những nữ sinh mượn cớ hỏi chuyện kia nhưng trên thực tế lại muốn tiếp cận anh.
Sau khi phán đoán xong, Phó Duẫn Thừa đẩy một chiếc ghế qua phía cô, tuy mặt vẫn lạnh như cũ nhưng đối với vẫn là kiên nhẫn giảng giải cho Lâm Nhụy về những chỗ mà cô không hiểu.
Trong quá trình tiếp xúc, Phó Duẫn Thừa mới phát hiện, cô gái này thực thông minh, hiểu bài rất nhanh, suy một ra ba, trong một chốc liền thấu tỏ, lúc giảng giải cho cô thực nhẹ nhàng.
Đây một sinh viên có ý thức học tập tốt.
Nghĩ vậy, sắc mặt của Phó Duẫn Thừa tốt lên rất nhiều.
(Nhầm quá nhầm a ơi:3)
Trong lúc nghe Phó Duẫn Thừa giảng bài, Lâm Nhụy liền kéo ghế dựa nhỏ mà anh đẩy về phía mình khi nãy qua rồi ngồi xuống.
Tuy nhìn bề ngoài thì giống như là cô đang nghiêm túc nghe Phó Duẫn Thừa nói chuyện nhưng trên thực tế thì tầm mắt cô lại sớm đã bị khuôn mặt tuấn tú của anh hấp dẫn.
Quả nhiên là khi người đàn ông nghiêm túc thì cũng là lúc có mị lực nhất. Giờ này khắc này, Lâm Nhuỵ cảm thấy người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh ở đó tự bắn mị lực ra tứ phía khiến cô chỉ nghĩ muốn hung hăng hôn lên đôi môi hơi mỏng của anh xong liếm láp hầu kết thô to ấy rồi giật phăng áo sơmi được cài nút không chút cẩu thả kia, sau đó xé nát mặt nạ lạnh nhạt cấm dục của anh và được nhìn thấy bộ dáng anh tận tình chìm đắm trong dục vọng nguyên thủy dâm mĩ nhất.
Tuy đang tưởng tượng nhưng trên mặt Lâm Nhụy vẫn bất động thanh sắc.
Tưởng tượng đến hình ảnh đó, máu cả người cô giống như đều sôi trào lên.
Phó Duẫn Thừa không hề chú ý tới Lâm Nhuỵ có chút dị thường. Anh trời sinh đã có một loại ý thức trách nhiệm, sau khi kết hôn và làm chồng thì trung trinh như một với vợ. Còn về công việc, tuy không quá thích cái nghề nghiệp này nhưng khi phụ trách công việc thì anh vẫn sẽ tận tâm tận lực.
Giảng giải xong hết vấn đề này thì Lâm Nhuỵ lại liên tục hỏi thêm mấy vấn đề khác, Phó Duẫn Thừa vẫn kiên nhẫn trả lời, không khí nhẹ nhàng vui sướng trôi qua.
“Được rồi, còn thêm thắc mắc nào nữa không?”
Lúc hỏi chuyện, Phó Duẫn Thừa đột nhiên ngẩn ra.
Bây giờ anh mới phát hiện, không biết từ khi nào, bởi vì cùng xem một quyển sách nên khoảng cách giữa anh và cô rất gần. Da thịt trong trắng lộ hồng của cô gần sát trước mắt anh tựa như mật đào ngày mùa hè đầy đặn nhiều nước, trong xoang mũi hình như cũng có thể ngửi được hơi thở ngọt thanh kia.
Thoạt nhìn làm người ta muốn cắn một ngụm.
Anh chưa bao giờ chú ý đến bất kỳ một người phụ nữ nào ngoại trừ vợ mình. Đối với Lâm Nhuỵ, anh chỉ cảm thấy cô gái này rất xinh đẹp chứ không có thêm ý gì khác.
Anh chưa từng cách gần với người phụ nữ nào ngoài vợ nhưng lúc này, khoảng cách giữa anh và cô lại gần như vậy, bị cặp mắt to ngập nước của cô nhìn chăm chú thật làm anh cảm thấy nhiều thêm vài phần không được tự nhiên trong lòng.
Rõ ràng không có gì cả nhưng...!
Phó Duẫn Thừa ho khụ khụ, thân mình lui ra sau âm thầm kéo khoảng cách giữa mình và cô ra.
Lâm Nhuỵ không dễ dàng gì mới kéo gần khoảng cách nhưng giờ lại biến xa, trong lòng tiếc nuối nhưng trên mặt vẫn treo mỉm cười ngọt ngào và nói: “Hết rồi, cảm ơn thầy đã chỉ dạy.”
Thấy tay Phó Duẫn Thừa lại để ở trên bàn phím máy tính, Lâm Nhuỵ tự mình hiểu lấy.
“Phó giáo sư, em về trước nhé?” Cô ôn nhu hỏi.
Gương mặt cô vốn thanh thuần vô hại, tư thái lại mềm nhu uyển chuyển, điều này làm cho trái tim phòng bị của Phó Duẫn Thừa bất chợt lại nới lỏng rất nhiều.
“Ừm.” Xem như đáp lại.
Lâm Nhuỵ nhanh chóng xoay người rời đi, tươi cười điềm mỹ trên mặt biến mất không thấy.
Quả nhiên, người đàn ông này không phải dễ dàng bị quyến rũ như vậy!
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><
Ahihi năng suất chưa nả ><