Chương : 9
Edit: Va
Beta: Su
“Các bạn học!” Người đàn ông đứng ở trên bục giảng và giương mắt nhìn đám sinh viên ngồi dưới, biểu tình nhàn nhạt.
“Tôi họ Phó và là giáo sư lịch sử mới tới dạy các bạn.”
Dáng người của vị giáo sư họ Phó này rất cao lớn, mày rậm thâm mục, góc cạnh ngũ quan giống như được điêu khắc tỉ mỉ, trên thân hiện rõ chi khí dương cương thuộc về đàn ông. Chỉ có điều là đường cong khuôn mặt của anh băng gắt gao, môi mỏng mím để lộ ra một loại lạnh nhạt khó có thể tiếp cận.
Nếu phải dùng hai chữ để hình dung thì chính là mặt lạnh.
Nhưng cho dù mặt lạnh thì cũng làm người khác nhịn không được mà hai mắt sáng ngời.
Các nữ sinh sôi nổi “Oa” một tiếng để lộ ra biểu tình vui sướng trộm nhìn vị giáo sư mới tới này. Còn một số nam sinh khi phát hiện lực chú ý của các bạn nữ sinh đều bị người đàn ông trên bục giảng hấp dẫn thì đột nhiên căm phẫn và âm thầm thóa mạ anh vài câu “Tiểu bạch kiểm.”
Mà bên cửa sổ, ánh sáng mặt trời ấm áp từ bên ngoài chiếu vào, Lâm Nhuỵ vừa lười nhác phơi nắng vừa rất có hứng thú nhìn người đàn ông trên bục giảng.
Người đàn ông trên bục giảng yên lặng thu hết tất cả hành động của đám sinh viên vào trong đáy mắt rồi bình tĩnh nói: "Được rồi, tiếp theo, chúng ta bắt đầu học đi…”
“Khoan đã!”
Một cô nữ sinh có lá gan lớn dẫn đầu mở miệng oán giận: “Phó giáo sư, thầy còn chưa giới thiệu kĩ cho chúng em biết nhiều về thầy mà a!”
Màn giới thiệu vừa nãy quá đơn giản, đối với một giáo sư anh tuấn như thế này thì nữ sinh nào không muốn biết nhiều một chút.
Một người vừa lên tiếng thì những người khác liền sôi nổi ồn ào, “Đúng vậy, giáo sư, thầy tự giới thiệu bản thân trước đi!”
“Giáo sư, thầy đã kết hôn chưa?”
Đều đã là người trưởng thành rồi nên lá gan của các nữ sinh cũng rất lớn, muốn biết cái gì liền không chút nào cố kỵ mà hỏi ra.
Trong phòng học liền sôi trào lên, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt sáng ngời nhìn về phía người đàn ông trên bục giảng.
Đối mặt với nhiều ánh mắt “nhiệt tình như lửa” kiểu này thì mặt người đàn ông vẫn không cảm xúc như cũ giống như đã tập mãi thành thói quen. Chỉ nghe người đàn ông dùng giọng điệu cứng rắn trả lời: “Phó Duẫn Thừa, nam, 31 tuổi, đã kết hôn, là giáo sư lịch sử của đại học.”
“Hết.” Người đàn ông vẫn giới thiệu ngắn gọn hữu lực như cũ.
Các nữ sinh tập trung tinh thần nghe, khi nghe đến câu “Đã kết hôn” thì tất cả đều để lộ ra biểu tình thất vọng, thật vất vả mới có một thầy giáo đẹp trai tới dạy, ai ngờ lại đã kết hôn, quả thực giống như là có một miếng thịt ở trước mắt mà lại ăn không được.
“Phó giáo sư, vợ của thầy là người như thế nào?”
Thật tò mò là dạng phụ nữ như thế nào mà có thể làm người đàn ômg như Phó giáo sư yêu.
Phó Duẫn Thừa lạnh lùng từ chối. “Xin lỗi, đây là việc riêng của tôi.”
Nhìn một đám thiếu nữ thanh xuân dưới bục giảng ríu rít đàm luận chuyện đời tư của mình và còn nói cái gì mà “Thật đáng tiếc” vân vân xong trên mặt Phó Duẫn Thừa mơ hồ có vài phần không kiên nhẫn.
Mỗi một lần đi dạy đều giống như thế này.
Những nữ sinh này chưa từng được gặp đàn ông sao?
Anh đã kết hôn rồi mà vẫn còn nhìn chằm chằm si mê, thật sự là không biết liêm sỉ.
Tiết đầu tiên đi dạy sau khi tới cái trường học này khiến Phó Duẫn Thừa đột nhiên muốn phủi tay rời đi. Anh tình nguyện đọc sách một mình ở nhà chứ không hề muốn bị những con khỉ mang hình người vây xem kiểu thế này.
Chỉ là, nếu anh đi khỏi đây thì không tốt bàn giao với vợ mình.
Người đàn ông thở dài trong lòng.
Miễn cưỡng áp chế nỗi phiền muộn trong lòng xuống, Phó Duẫn Thừa trầm giọng hỏi: “Đại diện của môn lịch sử là ai?”
Mặc dù không thích nhưng ít nhất thì trong khoảng thời gian này, anh vẫn muốn tiếp tục ở tại đây. Hơn nữa, giáo sư Ngô đã về hưu rồi, quan hệ ràng buộc giữa anh và cái lớp này chính là sinh viên đại diện của môn lịch sử.
Phó Duẫn Thừa vừa nói xong, chẳng bao lâu sau thì liền nghe thấy một giọng nói thanh thúy dễ nghe trả lời: “Là em.”
Anh vọng theo nơi giọng nói phát ra nhìn xuống.
Người trả lời chính là một cô gái ngồi ở bên cửa sổ, mặt trái xoan nhỏ xinh, hai mắt to ngập nước, bộ dáng thập phần thanh thuần, khí chất làm tất cả đàn ông đều có cảm giác như “Mối tình đầu”.
Cô gái đứng dậy rồi cười ngâm ngâm nhìn anh: “Phó giáo sư, em tên Lâm Nhuỵ và là đại diện của môn lịch sử.”
Có khá nhiều sinh viên ưu tú đại diện cho mỗi môn học, không ngờ rằng người đại diện của môn học lịch sử lại không phải một sinh viên đeo mắt kính mà là một nữ sinh xinh xắn như vậy, Phó Duẫn Thừa không thể không có chút kinh ngạc.
Chỉ có điều là anh cũng chỉ có chút kinh ngạc mà thôi! Trong hai người thì một người là sinh viên, còn một người là giáo sư, cả hai đều không phải cùng một loại người sinh hoạt trong một vòng luẩn quẩn nên anh cũng không cần tiêu phí quá nhiều tâm tư đi chú ý.
Chỉ là cô gái này thoạt nhìn rất ngoan ngoãn thuận mắt, không khiến anh cảm thấy chướng mắt bực bội giống như những nữ sinh khác.
Phó Duẫn Thừa hơi hơi gật gật đầu, “Ừm, sau này, em hãy tới hỗ trợ công việc cho tôi.”
Lâm Nhuỵ ngoan ngoãn đồng ý.
Ngay sau đó, Phó Duẫn Thừa bắt đầu dạy học.
Tuy biểu cảm trên mặt anh luôn mãi đóng băng nhưng lượng tri thức và lý luận nên có lại rất nhiều, nói có sách, mách có chứng, đừng nhìn vẻ bề ngoài, tất cả sinh viên vốn chỉ si mê diện mạo của anh cũng bất tri bất giác nghiêm túc nghe giảng xong một tiết học hoàn chỉnh.
Khó trách còn trẻ như vậy mà đã được làm giáo sư.
Sau khi kết thúc khóa học, Phó Duẫn Thừa liền có vẻ có chút bất cận nhân tình. Anh không hề để ý tới những nữ sinh có ý đồ bắt chuyện với mình và không chút do dự xoay người rời khỏi phòng học.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ >< Moaazz nả >< Yew thw các nàng ><
Beta: Su
“Các bạn học!” Người đàn ông đứng ở trên bục giảng và giương mắt nhìn đám sinh viên ngồi dưới, biểu tình nhàn nhạt.
“Tôi họ Phó và là giáo sư lịch sử mới tới dạy các bạn.”
Dáng người của vị giáo sư họ Phó này rất cao lớn, mày rậm thâm mục, góc cạnh ngũ quan giống như được điêu khắc tỉ mỉ, trên thân hiện rõ chi khí dương cương thuộc về đàn ông. Chỉ có điều là đường cong khuôn mặt của anh băng gắt gao, môi mỏng mím để lộ ra một loại lạnh nhạt khó có thể tiếp cận.
Nếu phải dùng hai chữ để hình dung thì chính là mặt lạnh.
Nhưng cho dù mặt lạnh thì cũng làm người khác nhịn không được mà hai mắt sáng ngời.
Các nữ sinh sôi nổi “Oa” một tiếng để lộ ra biểu tình vui sướng trộm nhìn vị giáo sư mới tới này. Còn một số nam sinh khi phát hiện lực chú ý của các bạn nữ sinh đều bị người đàn ông trên bục giảng hấp dẫn thì đột nhiên căm phẫn và âm thầm thóa mạ anh vài câu “Tiểu bạch kiểm.”
Mà bên cửa sổ, ánh sáng mặt trời ấm áp từ bên ngoài chiếu vào, Lâm Nhuỵ vừa lười nhác phơi nắng vừa rất có hứng thú nhìn người đàn ông trên bục giảng.
Người đàn ông trên bục giảng yên lặng thu hết tất cả hành động của đám sinh viên vào trong đáy mắt rồi bình tĩnh nói: "Được rồi, tiếp theo, chúng ta bắt đầu học đi…”
“Khoan đã!”
Một cô nữ sinh có lá gan lớn dẫn đầu mở miệng oán giận: “Phó giáo sư, thầy còn chưa giới thiệu kĩ cho chúng em biết nhiều về thầy mà a!”
Màn giới thiệu vừa nãy quá đơn giản, đối với một giáo sư anh tuấn như thế này thì nữ sinh nào không muốn biết nhiều một chút.
Một người vừa lên tiếng thì những người khác liền sôi nổi ồn ào, “Đúng vậy, giáo sư, thầy tự giới thiệu bản thân trước đi!”
“Giáo sư, thầy đã kết hôn chưa?”
Đều đã là người trưởng thành rồi nên lá gan của các nữ sinh cũng rất lớn, muốn biết cái gì liền không chút nào cố kỵ mà hỏi ra.
Trong phòng học liền sôi trào lên, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt sáng ngời nhìn về phía người đàn ông trên bục giảng.
Đối mặt với nhiều ánh mắt “nhiệt tình như lửa” kiểu này thì mặt người đàn ông vẫn không cảm xúc như cũ giống như đã tập mãi thành thói quen. Chỉ nghe người đàn ông dùng giọng điệu cứng rắn trả lời: “Phó Duẫn Thừa, nam, 31 tuổi, đã kết hôn, là giáo sư lịch sử của đại học.”
“Hết.” Người đàn ông vẫn giới thiệu ngắn gọn hữu lực như cũ.
Các nữ sinh tập trung tinh thần nghe, khi nghe đến câu “Đã kết hôn” thì tất cả đều để lộ ra biểu tình thất vọng, thật vất vả mới có một thầy giáo đẹp trai tới dạy, ai ngờ lại đã kết hôn, quả thực giống như là có một miếng thịt ở trước mắt mà lại ăn không được.
“Phó giáo sư, vợ của thầy là người như thế nào?”
Thật tò mò là dạng phụ nữ như thế nào mà có thể làm người đàn ômg như Phó giáo sư yêu.
Phó Duẫn Thừa lạnh lùng từ chối. “Xin lỗi, đây là việc riêng của tôi.”
Nhìn một đám thiếu nữ thanh xuân dưới bục giảng ríu rít đàm luận chuyện đời tư của mình và còn nói cái gì mà “Thật đáng tiếc” vân vân xong trên mặt Phó Duẫn Thừa mơ hồ có vài phần không kiên nhẫn.
Mỗi một lần đi dạy đều giống như thế này.
Những nữ sinh này chưa từng được gặp đàn ông sao?
Anh đã kết hôn rồi mà vẫn còn nhìn chằm chằm si mê, thật sự là không biết liêm sỉ.
Tiết đầu tiên đi dạy sau khi tới cái trường học này khiến Phó Duẫn Thừa đột nhiên muốn phủi tay rời đi. Anh tình nguyện đọc sách một mình ở nhà chứ không hề muốn bị những con khỉ mang hình người vây xem kiểu thế này.
Chỉ là, nếu anh đi khỏi đây thì không tốt bàn giao với vợ mình.
Người đàn ông thở dài trong lòng.
Miễn cưỡng áp chế nỗi phiền muộn trong lòng xuống, Phó Duẫn Thừa trầm giọng hỏi: “Đại diện của môn lịch sử là ai?”
Mặc dù không thích nhưng ít nhất thì trong khoảng thời gian này, anh vẫn muốn tiếp tục ở tại đây. Hơn nữa, giáo sư Ngô đã về hưu rồi, quan hệ ràng buộc giữa anh và cái lớp này chính là sinh viên đại diện của môn lịch sử.
Phó Duẫn Thừa vừa nói xong, chẳng bao lâu sau thì liền nghe thấy một giọng nói thanh thúy dễ nghe trả lời: “Là em.”
Anh vọng theo nơi giọng nói phát ra nhìn xuống.
Người trả lời chính là một cô gái ngồi ở bên cửa sổ, mặt trái xoan nhỏ xinh, hai mắt to ngập nước, bộ dáng thập phần thanh thuần, khí chất làm tất cả đàn ông đều có cảm giác như “Mối tình đầu”.
Cô gái đứng dậy rồi cười ngâm ngâm nhìn anh: “Phó giáo sư, em tên Lâm Nhuỵ và là đại diện của môn lịch sử.”
Có khá nhiều sinh viên ưu tú đại diện cho mỗi môn học, không ngờ rằng người đại diện của môn học lịch sử lại không phải một sinh viên đeo mắt kính mà là một nữ sinh xinh xắn như vậy, Phó Duẫn Thừa không thể không có chút kinh ngạc.
Chỉ có điều là anh cũng chỉ có chút kinh ngạc mà thôi! Trong hai người thì một người là sinh viên, còn một người là giáo sư, cả hai đều không phải cùng một loại người sinh hoạt trong một vòng luẩn quẩn nên anh cũng không cần tiêu phí quá nhiều tâm tư đi chú ý.
Chỉ là cô gái này thoạt nhìn rất ngoan ngoãn thuận mắt, không khiến anh cảm thấy chướng mắt bực bội giống như những nữ sinh khác.
Phó Duẫn Thừa hơi hơi gật gật đầu, “Ừm, sau này, em hãy tới hỗ trợ công việc cho tôi.”
Lâm Nhuỵ ngoan ngoãn đồng ý.
Ngay sau đó, Phó Duẫn Thừa bắt đầu dạy học.
Tuy biểu cảm trên mặt anh luôn mãi đóng băng nhưng lượng tri thức và lý luận nên có lại rất nhiều, nói có sách, mách có chứng, đừng nhìn vẻ bề ngoài, tất cả sinh viên vốn chỉ si mê diện mạo của anh cũng bất tri bất giác nghiêm túc nghe giảng xong một tiết học hoàn chỉnh.
Khó trách còn trẻ như vậy mà đã được làm giáo sư.
Sau khi kết thúc khóa học, Phó Duẫn Thừa liền có vẻ có chút bất cận nhân tình. Anh không hề để ý tới những nữ sinh có ý đồ bắt chuyện với mình và không chút do dự xoay người rời khỏi phòng học.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ >< Moaazz nả >< Yew thw các nàng ><