Chương 7
Ha, rõ ràng chưa nói là khóa, đến đóng cửa bọn họ cũng không thèm.
Dù có thể Đỗ Minh Nhật vẫn khăng khăng cho rằng Ngu Lâm thực sự không thể di chuyển được, nếu ông ta có chạy ra ngoài cũng bị người dân thấy được hơn nữa còn có vết máu.
Triệu Tuất nghe đến đây cũng phần nào đồng tình: "Đúng là thế."
Anh ta lại bổ sung: "Nhưng, cảnh sát đã kiểm tra rồi. Vết máu chỉ dẫn đến cửa, còn các vệt máu nhỏ hẳn là do lúc ba người các cậu di chuyển đến xe cứu thương để lại, ngoài ra không còn máu hướng đến lối di hay chỗ nào khác."
Ngu Tinh Hà từ nãy đến giờ vẫn đờ đẫn, trong lòng vạn dấu hỏi.
Lúc ba người đang suy từ, từ xa có một sĩ quan cảnh sát tiến lại mời đám Ngu Tinh Hà theo họ về đồn lấy thông tin.
Triệu Tuất ở lại vẫy tay chào tạm biệt
Hai người chỉ có có thể thuận theo, lúc rời đi Đỗ Minh Nhật còn quay đầu nhìn Triệu Tuất nhíu mày một cái.
Cảnh này toàn bộ đã lọt vào mắt Ngu Tinh Hà, cậu sang phía Đỗ Minh Nhật tùy tiện hỏi: "Triệu Tuất, anh ta làm sao à?"
Đỗ Minh Nhật nhún vai đáp lạii một câu: "Không có gì, chỉ cảm thấy dáng vẻ anh ta thật kì lạ."
Nói thêm: "À mà anh ta là cảnh sát viên à, trông không giống lắm nhỉ?"
Ngu Tinh Hà đến đây cũng chẳng hiểu được ý của Đỗ Minh Nhật là gì. Trong mắt cậu, nam sinh nhỏ kia vốn đã kì lạ rồi nên cũng chẳng quan tâm đến lời Đỗ Minh Nhật nói là bao, giờ họ còn có việc phải làm.
Lúc ở đồn cảnh sát trời cũng đã tối.
Hai người bọn họ lại phải lần nữa trình bày sự việc từ đầu cho phía cảnh sát.
Vì một số tính chất đặc thù mà cả Ngu Tinh Hà và Đỗ Minh Nhật bị tạm giam. Chính là bởi Đỗ Minh Nhật đã bất đắc dĩ xuống tay với Ngu Lâm, hơn nữa họ vẫn cần giữ nhân chứng lại để hỏi thêm.
Cảm xúc cả ngày hôm nay của Ngu Tinh Hà chỉ có mệt mỏi và hoang mang lặp đi lặp lại.
Ngu Tinh Hà có chút suy tư khi nhìn Đỗ Minh Nhật.
Chẳng biết từ khi nào mà cậu và Đỗ Minh Nhật đã trở nên gần gũi như vậy.
Chỉ một lần tình cờ mà giờ cả hai cũng có thể xem như bạn đồng hành của nhau, chí ít là riêng lần này.
Quả nhiên khó khăn khiến con người lộ ra bản chất thật cũng đồng thời đưa họ lại gần nhau hơn. Ngu Tinh Hà không biết mối quan hệ của hai người sẽ trở thành gì.
Dẫu thế nào trong tình thế này họ cũng cảm nhận được vị trí của đối phương trong lòng mình, cũng có thể nói chuyện với nhau tự nhiên hơn rồi.
Ngu Tinh Hà bất giác gọi nhỏ Đỗ Minh Nhật: "Minh Nhật, ngay từ đầu, đã 1 - 2 rồi."
Đỗ Minh Nhật vẫn đang mãi nghĩ đến Triệu Tuất mà nghe chữ được chữ mất, mới hỏi lại Ngu Tinh Hà: "Hả? Làm sao?"
Ngu Tinh Hà nheo mắt cười: "Cậu 2 tôi 1."
Đỗ Minh Nhật: "..."
Bây giờ Ngu Tinh Hà không có ai bảo lãnh nên không thể ra ngoài, cậu nhìn Đỗ Minh Nhật có chút mong chờ vào cậu nam sinh này, có lẽ là lúc cậu lâm nguy hay đau đớn đều có sự xuất hiện của cậu ta.
Nhưng đó cũng chỉ là cảm xúc nhỏ mà thôi, phần lớn là lo lắng nhiều hơn trông đợi.
Đỗ Minh Nhật ngồi xổm, khoanh tay gật gật cái đầu được một lúc rồi cất tiếng: "Được, quyết định rồi."
Ngu Tinh Hà ngồi kế bên liếc nhìn cậu ta, ánh mắt phán xét, nghĩ thầm không biết lại định làm gì nữa đây. Nếu có thể đưa cả hai người ra khỏi đây được thì tốt.
Đỗ Minh Nhật nhòm qua khung sắt, nói với cảnh sát: "Này chú ơi! Cho tôi gọi điện người đến bảo lãnh nhớ."
Cảnh sát nhìn một chút cũng tiến lại đưa điện thoại cho cậu nhóc để gọi.
Không lâu sau có một người phụ nữ bước vào đồn cảnh sát.
Từ dáng đi đến phong thái đều toát lên khí chất khiến người ta choáng ngợp, cụ thể là mùi tiền.
Cô ta đi đến làm thủ tục, Ngu Tinh Hà mắt cũng liếc liếc vài cái, để ý vào chiếc túi hàng hiệu của người phụ nữ ấy.
Hoàn thành thủ tục, cả hai được rời đi nhưng vẫn phải giữa liên lạc với bên phía cảnh sát.
Ngu Tinh Hà thở dài, quả thật mệt mỏi, quay sang Đỗ Minh Nhật và người phụ nữ bí ẩn kia.
Cậu nghĩ rằng người phụ nữ ấy là mẹ của Đỗ Minh Nhật nhưng thái độ và ánh mắt của hai người có gì đó không đúng.
Đỗ Minh Nhật nhạt giọng với người phụ nữ, ánh mắt lạnh lùng.
Người phụ nữ kia trông không quan tâm đến Đỗ Minh Nhật, mặc cậu ta tùy hứng
Chỉ có mỗi Ngu Tinh Hà đứng ở giữa chịu đựng bầu không khí nặng nề này.
Bỗng Đỗ Minh Nhật cất tiếng: "Về thôi." Cậu ta sải bước, ngồi lên chiếc xe ô tô mà ổn định vị trí.
Phía Ngu Tinh Hà lại đang bối rối. Bây giờ cậu chẳng còn nơi nào để đi cả, xác của Ngu Lâm vẫn chưa được tìm thấy nên hiện tại xóm của cậu có thể coi là vô cùng nguy hiểm.
Nhưng dù Ngu Lâm còn sống hay đã chết chắc chắn Ngu Tinh Hà không có cái gan trở về nhà mình. Cả bệnh viện cũng không có chỗ dành cho cậu.
Đột nhiên Ngu Tinh Hà nghe thấy tiếng húyt sáo, là Đỗ Minh Nhật.
Cậu nhóc nheo mắt cười, hất cằm với Ngu Tinh Hà: "Tôi nói là đi thôi."
Ngu Tinh Hà mở to mắt ngạc nhiên: "Hả?"
Đỗ Minh Nhật: "Hả cái gì, anh thật sự định ở ngoài này à. Oa, tôi không ngờ anh là người can đảm như thế đó."
Đỗ Minh Nhật nói xong lại nghĩ nghĩ một lát, rồi bảo tiếp: "Cũng đúng, anh là thế mà."
Ngu Tinh Hà: "A.. ơ.. Tôi."
Đỗ Minh Nhật: "Thôi nào, lên đi đêm nay ở với tôi."
Ngu Tinh Hà nghe vậy cũng có chút mừng rỡ vội lên xe.
Đến nhà Đỗ Minh Nhật, Ngu Tinh Hà không quá ngạc nhiên với căn biệt thự trước mắt.
Từ quần áo phụ kiện của người phụ nữ kia cho đến chiếc xe ô tô đắt tiền, cậu cũng có thể đoán được phần nào gia thế nhà Đỗ Minh Nhật dù gì bố cậu ta là thuyền trưởng cơ mà.
Nhưng lần này Ngu Tinh Hà thật sự không lường trước được rồi.
Trong phòng khách của Đỗ Minh Nhật có một người đang xem tivi, không xa lạ gì.
Người con gái ấy là lớp trưởng Nguyễn Thái Khánh An của cậu.
Dù có thể Đỗ Minh Nhật vẫn khăng khăng cho rằng Ngu Lâm thực sự không thể di chuyển được, nếu ông ta có chạy ra ngoài cũng bị người dân thấy được hơn nữa còn có vết máu.
Triệu Tuất nghe đến đây cũng phần nào đồng tình: "Đúng là thế."
Anh ta lại bổ sung: "Nhưng, cảnh sát đã kiểm tra rồi. Vết máu chỉ dẫn đến cửa, còn các vệt máu nhỏ hẳn là do lúc ba người các cậu di chuyển đến xe cứu thương để lại, ngoài ra không còn máu hướng đến lối di hay chỗ nào khác."
Ngu Tinh Hà từ nãy đến giờ vẫn đờ đẫn, trong lòng vạn dấu hỏi.
Lúc ba người đang suy từ, từ xa có một sĩ quan cảnh sát tiến lại mời đám Ngu Tinh Hà theo họ về đồn lấy thông tin.
Triệu Tuất ở lại vẫy tay chào tạm biệt
Hai người chỉ có có thể thuận theo, lúc rời đi Đỗ Minh Nhật còn quay đầu nhìn Triệu Tuất nhíu mày một cái.
Cảnh này toàn bộ đã lọt vào mắt Ngu Tinh Hà, cậu sang phía Đỗ Minh Nhật tùy tiện hỏi: "Triệu Tuất, anh ta làm sao à?"
Đỗ Minh Nhật nhún vai đáp lạii một câu: "Không có gì, chỉ cảm thấy dáng vẻ anh ta thật kì lạ."
Nói thêm: "À mà anh ta là cảnh sát viên à, trông không giống lắm nhỉ?"
Ngu Tinh Hà đến đây cũng chẳng hiểu được ý của Đỗ Minh Nhật là gì. Trong mắt cậu, nam sinh nhỏ kia vốn đã kì lạ rồi nên cũng chẳng quan tâm đến lời Đỗ Minh Nhật nói là bao, giờ họ còn có việc phải làm.
Lúc ở đồn cảnh sát trời cũng đã tối.
Hai người bọn họ lại phải lần nữa trình bày sự việc từ đầu cho phía cảnh sát.
Vì một số tính chất đặc thù mà cả Ngu Tinh Hà và Đỗ Minh Nhật bị tạm giam. Chính là bởi Đỗ Minh Nhật đã bất đắc dĩ xuống tay với Ngu Lâm, hơn nữa họ vẫn cần giữ nhân chứng lại để hỏi thêm.
Cảm xúc cả ngày hôm nay của Ngu Tinh Hà chỉ có mệt mỏi và hoang mang lặp đi lặp lại.
Ngu Tinh Hà có chút suy tư khi nhìn Đỗ Minh Nhật.
Chẳng biết từ khi nào mà cậu và Đỗ Minh Nhật đã trở nên gần gũi như vậy.
Chỉ một lần tình cờ mà giờ cả hai cũng có thể xem như bạn đồng hành của nhau, chí ít là riêng lần này.
Quả nhiên khó khăn khiến con người lộ ra bản chất thật cũng đồng thời đưa họ lại gần nhau hơn. Ngu Tinh Hà không biết mối quan hệ của hai người sẽ trở thành gì.
Dẫu thế nào trong tình thế này họ cũng cảm nhận được vị trí của đối phương trong lòng mình, cũng có thể nói chuyện với nhau tự nhiên hơn rồi.
Ngu Tinh Hà bất giác gọi nhỏ Đỗ Minh Nhật: "Minh Nhật, ngay từ đầu, đã 1 - 2 rồi."
Đỗ Minh Nhật vẫn đang mãi nghĩ đến Triệu Tuất mà nghe chữ được chữ mất, mới hỏi lại Ngu Tinh Hà: "Hả? Làm sao?"
Ngu Tinh Hà nheo mắt cười: "Cậu 2 tôi 1."
Đỗ Minh Nhật: "..."
Bây giờ Ngu Tinh Hà không có ai bảo lãnh nên không thể ra ngoài, cậu nhìn Đỗ Minh Nhật có chút mong chờ vào cậu nam sinh này, có lẽ là lúc cậu lâm nguy hay đau đớn đều có sự xuất hiện của cậu ta.
Nhưng đó cũng chỉ là cảm xúc nhỏ mà thôi, phần lớn là lo lắng nhiều hơn trông đợi.
Đỗ Minh Nhật ngồi xổm, khoanh tay gật gật cái đầu được một lúc rồi cất tiếng: "Được, quyết định rồi."
Ngu Tinh Hà ngồi kế bên liếc nhìn cậu ta, ánh mắt phán xét, nghĩ thầm không biết lại định làm gì nữa đây. Nếu có thể đưa cả hai người ra khỏi đây được thì tốt.
Đỗ Minh Nhật nhòm qua khung sắt, nói với cảnh sát: "Này chú ơi! Cho tôi gọi điện người đến bảo lãnh nhớ."
Cảnh sát nhìn một chút cũng tiến lại đưa điện thoại cho cậu nhóc để gọi.
Không lâu sau có một người phụ nữ bước vào đồn cảnh sát.
Từ dáng đi đến phong thái đều toát lên khí chất khiến người ta choáng ngợp, cụ thể là mùi tiền.
Cô ta đi đến làm thủ tục, Ngu Tinh Hà mắt cũng liếc liếc vài cái, để ý vào chiếc túi hàng hiệu của người phụ nữ ấy.
Hoàn thành thủ tục, cả hai được rời đi nhưng vẫn phải giữa liên lạc với bên phía cảnh sát.
Ngu Tinh Hà thở dài, quả thật mệt mỏi, quay sang Đỗ Minh Nhật và người phụ nữ bí ẩn kia.
Cậu nghĩ rằng người phụ nữ ấy là mẹ của Đỗ Minh Nhật nhưng thái độ và ánh mắt của hai người có gì đó không đúng.
Đỗ Minh Nhật nhạt giọng với người phụ nữ, ánh mắt lạnh lùng.
Người phụ nữ kia trông không quan tâm đến Đỗ Minh Nhật, mặc cậu ta tùy hứng
Chỉ có mỗi Ngu Tinh Hà đứng ở giữa chịu đựng bầu không khí nặng nề này.
Bỗng Đỗ Minh Nhật cất tiếng: "Về thôi." Cậu ta sải bước, ngồi lên chiếc xe ô tô mà ổn định vị trí.
Phía Ngu Tinh Hà lại đang bối rối. Bây giờ cậu chẳng còn nơi nào để đi cả, xác của Ngu Lâm vẫn chưa được tìm thấy nên hiện tại xóm của cậu có thể coi là vô cùng nguy hiểm.
Nhưng dù Ngu Lâm còn sống hay đã chết chắc chắn Ngu Tinh Hà không có cái gan trở về nhà mình. Cả bệnh viện cũng không có chỗ dành cho cậu.
Đột nhiên Ngu Tinh Hà nghe thấy tiếng húyt sáo, là Đỗ Minh Nhật.
Cậu nhóc nheo mắt cười, hất cằm với Ngu Tinh Hà: "Tôi nói là đi thôi."
Ngu Tinh Hà mở to mắt ngạc nhiên: "Hả?"
Đỗ Minh Nhật: "Hả cái gì, anh thật sự định ở ngoài này à. Oa, tôi không ngờ anh là người can đảm như thế đó."
Đỗ Minh Nhật nói xong lại nghĩ nghĩ một lát, rồi bảo tiếp: "Cũng đúng, anh là thế mà."
Ngu Tinh Hà: "A.. ơ.. Tôi."
Đỗ Minh Nhật: "Thôi nào, lên đi đêm nay ở với tôi."
Ngu Tinh Hà nghe vậy cũng có chút mừng rỡ vội lên xe.
Đến nhà Đỗ Minh Nhật, Ngu Tinh Hà không quá ngạc nhiên với căn biệt thự trước mắt.
Từ quần áo phụ kiện của người phụ nữ kia cho đến chiếc xe ô tô đắt tiền, cậu cũng có thể đoán được phần nào gia thế nhà Đỗ Minh Nhật dù gì bố cậu ta là thuyền trưởng cơ mà.
Nhưng lần này Ngu Tinh Hà thật sự không lường trước được rồi.
Trong phòng khách của Đỗ Minh Nhật có một người đang xem tivi, không xa lạ gì.
Người con gái ấy là lớp trưởng Nguyễn Thái Khánh An của cậu.