Chương 8
Khi nhìn thấy lớp trưởng Ngu Tinh Hà đơ cả người, nói không nên lời.
Cô nàng thấy có người lạ vào nhà cũng liếc một cái thì phát hiện ra là Ngu Tinh Hà, biểu cảm của cô rất phong phú, đi từ ngạc nhiên đến bối rối khi thấy cậu xuất hiện cùng Đỗ Minh Nhật.
Hiện tại cô đang mặc một bộ pijama màu hồng hình gấu rất đáng yêu, cũng chính vì thế mà cảm thấy xẩu hổ phần nào khi gặp bạn cùng lớp.
Đỗ Minh Nhật đã đi đến cầu thang nhìn Ngu Tinh Hà đứng trước cửa thắc mắc: "Anh bị làm sao thế? Không cần ngại đâu, cứ tự nhiên như ở nhà đi."
Rồi Đỗ Minh Nhật lại dời mắt sang hướng Nguyễn Thái Khánh An, Ngu Tinh Hà đang nhìn chằm chằm cô ấy, cả người dại ra.
Đỗ Minh Nhật mở nửa mắt đánh giá.
Cậu chạy ra cửa vội kéo tay Ngu Tinh Hà, nói: "Anh đi theo tôi. Mau."
Ngu Tinh Hà vẫn đang thất thần, "ú, ớ" đáp vào chữ: "Hả, ơ.. ư."
Đỗ Minh Nhật nắm tay kéo Ngu Tinh Hà lên phòng mình, còn Ngu Tinh Hà thì như người ở trên mây.
Ngu Tinh Hà mãi không nghĩ được tại sao lớp trưởng lại ở đây.
Là bạn qua nhà nhau chơi? Trông đâu có giống, hay là anh chị em? Mà cũng không phải, họ của hai người họ vốn khác nhau cơ mà.
Ngu Tinh Hà buồn lòng cảm thấy hôm nay là một ngày khủng khiếp, thế giới này là đặc biệt đang trêu đùa mình.
Đỗ Minh Nhật vẫy tay hai cái trước mặt Ngu Tinh Hà đang ngu ngơ.
Cậu nói: "Này! Rốt cuộc là anh bị gì thế hả, hửm."
Ngu Tinh Hà: "Ừ, hửm."
Đỗ Minh Nhật: "Hửm?" Cậu nghiên đầu
Đỗ Minh Nhật cảm thấy cuộc trò chuyện này thật vô tri.
Ngu Tinh Hà: "Lớp trưởng.."
Đỗ Minh Nhật: "Ừ, cô ấy thì làm sao à?"
Ngu Tinh Hà ngập ngừng: "Lớp trưởng.."
Đỗ Minh Nhật: "Ừ, làm sao."
Ngu Tinh Hà: "Hai.. hai người là gì của nhau thế?"
Đỗ Minh Nhật: "À, cái này thì.."
Ngu Tinh Hà: "Này thì?"
Đỗ Minh Nhật: "Là chị em cũng đúng mà dường như cũng không phải. Là người sống chung một nhà, có thể coi như mối quan hệ cộng sinh á nha. Tôi cũng không biết giải thích làm sao nữa."
Ngu Tinh Hà ngẫn người: "Ha ha ha.."
Cộng sinh cái gì cơ chứ!
Đối với Ngu Tinh Hà, trước kia cậu từng thích lớp trưởng thậm chí còn tỏ tình cơ.
Nhưng rất lâu về trước đã hết tình cảm kia rồi.
Cậu thích lớp trưởng cũng là vì phần ngây ngô, dễ động lòng ở nam sinh như bao người.
Vẫn là bị từ chối thê thảm.
Hóa ra hình tượng nữ sinh tài giỏi xinh đẹp cũng chỉ là bề ngoài, cô gái đó thật sự tàn nhẫn.
Tồi tệ hơn là sau vụ đó còn bị bọn trong lớp lâu lâu lại đem ra chế giễu.
Cậu vốn chỉ là tò mò, ngượng ngùng khi gặp mặt thập phần cảm thấy khó khăn khi đối diện.
Có thể gọi là sốc nên mới ngơ ngác lâu như vậy.
Thử nói xem, một người bạn thích từ chối bạn thì có đủ can đảm để gặp mặt không.
Đợi một lúc Ngu Tinh Hà sực tỉnh đã thấy Đỗ Minh Nhật nhìn mình chằm chằm, bản thân đã ở trong nhà tắm từ lúc nào.
Đúng, hai người bọn họ đang tắm chung.
Để ý mới thấy Đỗ Minh Nhật là công tử, không biết có bột hay không, nhà giàu có làn da trắng trẻo hồng hào đặc trưng.
Cũng không khác với cậu học trò nhỏ, Ngu Tinh Hà tuy không được trắng bằng nhưng nếu tính ra thì cũng có thể coi là có.
Đỗ Minh Nhật đô mắt trong veo, chỉ tập trung vào mỗi Ngu Tinh Hà.
Nhưng đúng lúc này ánh mắt Ngu Tinh Hà lại không chính trực dời xuống.
Con trai mà, ai cũng vậy thôi.
Điều làm cậu bất ngờ là "cậu em" của Đỗ Minh Nhật lại không như cậu trưởng trong 0.1 giây dời tầm mắt.
Không thể tin được, thằng nhóc này nhỏ hơn cậu cái đầu đó.
Ha ha ha, nếu nói không thể trông mặt mà bắt hình dong thì Đỗ Minh Nhật chắc hẳn đã đạt đến độ lí tưởng, Ngu Tinh Hà nghĩ mà lại ghen tị, còn có chút xấu hộ mà đỏ mặt, muốn lao ra khỏi bồn.
Đỗ Minh Nhật lập tức chụp lấy cậu, nói: "Này nhé, anh định đi đâu."
Ngu Tinh Hà vội vàng trả lời: "Ư, đủ rồi. Tôi muốn ra ngoài."
Đỗ Minh Nhật: "Anh cứ thế mà đi à, không cảm ơn tôi đã giúp anh tắm ư?"
Tắm? Cậu tắm cho tôi á?
Ngu Tinh Hà lòng vừa nghĩ vừa thẹn, chủ ý là cậu cảm thấy xấu hổ.
Ngu Tinh Hà mặt đỏ chạy đi để lại Đỗ Minh Nhật bơ vơ.
Đỗ Minh Nhật: "Ơ, cái con người này."
Ngu Tinh Hà chạy đến cửa phòng tắm thì đột ngột nhận ra bản thân thiếu một thứ vô cùng quan trọng.
Ngu Tinh Hà hớt hoảng: "Quần áo tôi đâu?"
Đỗ Minh Nhật cũng đuổi theo, bảo: "Anh cứ thất thần mãi. Quần áo của hai ta đem đi giặt rồi, quá bẩn."
Ngu Tinh Hà ngoài mặt hỏi: "Thế mặc gì cơ, làm gì có quần áo đâu." Bên trong tâm trí lại chỉ có: "A, lúc lắc kìa."
Đỗ Minh Nhật: "Phư hưm, tôi đã nghĩ đến trường hợp đó rồi. Anh lại đây." Nói rồi lại đẩy Ngu Tinh Hà đi.
Ngu Tinh Hà vẫn không dời mắt khỏi "ước mơ" của mọi thằng đàn ông.
Lần nữa, cậu tỉnh lại đã thấy bản thân mình đang mặc đồ ngủ hình thú.
Là hình con voi.
Chẳng hiểu nữa, thiết kế thông thường sẽ làm đầy của con voi làm nón đội sao bộ đồ này lại để nó ở dưới.
Ngu Tinh Hà méo cả mặt: "Đùa à? Hóa ra đây là sở thích của cậu á."
Đỗ Minh Nhật đang tìm mấy sấy tóc, vu vơ đáp: "Gì chứ, đáng yêu mà. Cũng may cho anh là tôi thích đồ ngủ big size đấy. Tôi rất ghét bẩn thế nên nếu không có đồ thì anh cũng đừng hòng mang bộ dạng bê bết vào nhà của tôi."
Ngu Tinh Hà chỉ hừm một cái.
Chỉ với một câu nói Ngu Tinh Hà cũng đã hiểu thêm phần nào tính cách của Đỗ Minh Nhật.
Vẫn là trẻ con thôi.
Nhưng cậu lại chợt nhận ra một điều khiến bản thân bùng lại cơn giận vừa kìm xuống lúc nãy.
Đồ ngủ Đỗ Minh Nhật mang hình con mèo, nhưng đầu của mèo lại được làm thành mũ.
Tại sao chỉ có mỗi cậu là như thế? Đỗ Minh Nhật cố tình chọn đồ cho cậu à.
Ngu Tinh Hà hậm hực, mắt liếc một cái không thèm ý kiến nữa.
Cô nàng thấy có người lạ vào nhà cũng liếc một cái thì phát hiện ra là Ngu Tinh Hà, biểu cảm của cô rất phong phú, đi từ ngạc nhiên đến bối rối khi thấy cậu xuất hiện cùng Đỗ Minh Nhật.
Hiện tại cô đang mặc một bộ pijama màu hồng hình gấu rất đáng yêu, cũng chính vì thế mà cảm thấy xẩu hổ phần nào khi gặp bạn cùng lớp.
Đỗ Minh Nhật đã đi đến cầu thang nhìn Ngu Tinh Hà đứng trước cửa thắc mắc: "Anh bị làm sao thế? Không cần ngại đâu, cứ tự nhiên như ở nhà đi."
Rồi Đỗ Minh Nhật lại dời mắt sang hướng Nguyễn Thái Khánh An, Ngu Tinh Hà đang nhìn chằm chằm cô ấy, cả người dại ra.
Đỗ Minh Nhật mở nửa mắt đánh giá.
Cậu chạy ra cửa vội kéo tay Ngu Tinh Hà, nói: "Anh đi theo tôi. Mau."
Ngu Tinh Hà vẫn đang thất thần, "ú, ớ" đáp vào chữ: "Hả, ơ.. ư."
Đỗ Minh Nhật nắm tay kéo Ngu Tinh Hà lên phòng mình, còn Ngu Tinh Hà thì như người ở trên mây.
Ngu Tinh Hà mãi không nghĩ được tại sao lớp trưởng lại ở đây.
Là bạn qua nhà nhau chơi? Trông đâu có giống, hay là anh chị em? Mà cũng không phải, họ của hai người họ vốn khác nhau cơ mà.
Ngu Tinh Hà buồn lòng cảm thấy hôm nay là một ngày khủng khiếp, thế giới này là đặc biệt đang trêu đùa mình.
Đỗ Minh Nhật vẫy tay hai cái trước mặt Ngu Tinh Hà đang ngu ngơ.
Cậu nói: "Này! Rốt cuộc là anh bị gì thế hả, hửm."
Ngu Tinh Hà: "Ừ, hửm."
Đỗ Minh Nhật: "Hửm?" Cậu nghiên đầu
Đỗ Minh Nhật cảm thấy cuộc trò chuyện này thật vô tri.
Ngu Tinh Hà: "Lớp trưởng.."
Đỗ Minh Nhật: "Ừ, cô ấy thì làm sao à?"
Ngu Tinh Hà ngập ngừng: "Lớp trưởng.."
Đỗ Minh Nhật: "Ừ, làm sao."
Ngu Tinh Hà: "Hai.. hai người là gì của nhau thế?"
Đỗ Minh Nhật: "À, cái này thì.."
Ngu Tinh Hà: "Này thì?"
Đỗ Minh Nhật: "Là chị em cũng đúng mà dường như cũng không phải. Là người sống chung một nhà, có thể coi như mối quan hệ cộng sinh á nha. Tôi cũng không biết giải thích làm sao nữa."
Ngu Tinh Hà ngẫn người: "Ha ha ha.."
Cộng sinh cái gì cơ chứ!
Đối với Ngu Tinh Hà, trước kia cậu từng thích lớp trưởng thậm chí còn tỏ tình cơ.
Nhưng rất lâu về trước đã hết tình cảm kia rồi.
Cậu thích lớp trưởng cũng là vì phần ngây ngô, dễ động lòng ở nam sinh như bao người.
Vẫn là bị từ chối thê thảm.
Hóa ra hình tượng nữ sinh tài giỏi xinh đẹp cũng chỉ là bề ngoài, cô gái đó thật sự tàn nhẫn.
Tồi tệ hơn là sau vụ đó còn bị bọn trong lớp lâu lâu lại đem ra chế giễu.
Cậu vốn chỉ là tò mò, ngượng ngùng khi gặp mặt thập phần cảm thấy khó khăn khi đối diện.
Có thể gọi là sốc nên mới ngơ ngác lâu như vậy.
Thử nói xem, một người bạn thích từ chối bạn thì có đủ can đảm để gặp mặt không.
Đợi một lúc Ngu Tinh Hà sực tỉnh đã thấy Đỗ Minh Nhật nhìn mình chằm chằm, bản thân đã ở trong nhà tắm từ lúc nào.
Đúng, hai người bọn họ đang tắm chung.
Để ý mới thấy Đỗ Minh Nhật là công tử, không biết có bột hay không, nhà giàu có làn da trắng trẻo hồng hào đặc trưng.
Cũng không khác với cậu học trò nhỏ, Ngu Tinh Hà tuy không được trắng bằng nhưng nếu tính ra thì cũng có thể coi là có.
Đỗ Minh Nhật đô mắt trong veo, chỉ tập trung vào mỗi Ngu Tinh Hà.
Nhưng đúng lúc này ánh mắt Ngu Tinh Hà lại không chính trực dời xuống.
Con trai mà, ai cũng vậy thôi.
Điều làm cậu bất ngờ là "cậu em" của Đỗ Minh Nhật lại không như cậu trưởng trong 0.1 giây dời tầm mắt.
Không thể tin được, thằng nhóc này nhỏ hơn cậu cái đầu đó.
Ha ha ha, nếu nói không thể trông mặt mà bắt hình dong thì Đỗ Minh Nhật chắc hẳn đã đạt đến độ lí tưởng, Ngu Tinh Hà nghĩ mà lại ghen tị, còn có chút xấu hộ mà đỏ mặt, muốn lao ra khỏi bồn.
Đỗ Minh Nhật lập tức chụp lấy cậu, nói: "Này nhé, anh định đi đâu."
Ngu Tinh Hà vội vàng trả lời: "Ư, đủ rồi. Tôi muốn ra ngoài."
Đỗ Minh Nhật: "Anh cứ thế mà đi à, không cảm ơn tôi đã giúp anh tắm ư?"
Tắm? Cậu tắm cho tôi á?
Ngu Tinh Hà lòng vừa nghĩ vừa thẹn, chủ ý là cậu cảm thấy xấu hổ.
Ngu Tinh Hà mặt đỏ chạy đi để lại Đỗ Minh Nhật bơ vơ.
Đỗ Minh Nhật: "Ơ, cái con người này."
Ngu Tinh Hà chạy đến cửa phòng tắm thì đột ngột nhận ra bản thân thiếu một thứ vô cùng quan trọng.
Ngu Tinh Hà hớt hoảng: "Quần áo tôi đâu?"
Đỗ Minh Nhật cũng đuổi theo, bảo: "Anh cứ thất thần mãi. Quần áo của hai ta đem đi giặt rồi, quá bẩn."
Ngu Tinh Hà ngoài mặt hỏi: "Thế mặc gì cơ, làm gì có quần áo đâu." Bên trong tâm trí lại chỉ có: "A, lúc lắc kìa."
Đỗ Minh Nhật: "Phư hưm, tôi đã nghĩ đến trường hợp đó rồi. Anh lại đây." Nói rồi lại đẩy Ngu Tinh Hà đi.
Ngu Tinh Hà vẫn không dời mắt khỏi "ước mơ" của mọi thằng đàn ông.
Lần nữa, cậu tỉnh lại đã thấy bản thân mình đang mặc đồ ngủ hình thú.
Là hình con voi.
Chẳng hiểu nữa, thiết kế thông thường sẽ làm đầy của con voi làm nón đội sao bộ đồ này lại để nó ở dưới.
Ngu Tinh Hà méo cả mặt: "Đùa à? Hóa ra đây là sở thích của cậu á."
Đỗ Minh Nhật đang tìm mấy sấy tóc, vu vơ đáp: "Gì chứ, đáng yêu mà. Cũng may cho anh là tôi thích đồ ngủ big size đấy. Tôi rất ghét bẩn thế nên nếu không có đồ thì anh cũng đừng hòng mang bộ dạng bê bết vào nhà của tôi."
Ngu Tinh Hà chỉ hừm một cái.
Chỉ với một câu nói Ngu Tinh Hà cũng đã hiểu thêm phần nào tính cách của Đỗ Minh Nhật.
Vẫn là trẻ con thôi.
Nhưng cậu lại chợt nhận ra một điều khiến bản thân bùng lại cơn giận vừa kìm xuống lúc nãy.
Đồ ngủ Đỗ Minh Nhật mang hình con mèo, nhưng đầu của mèo lại được làm thành mũ.
Tại sao chỉ có mỗi cậu là như thế? Đỗ Minh Nhật cố tình chọn đồ cho cậu à.
Ngu Tinh Hà hậm hực, mắt liếc một cái không thèm ý kiến nữa.