Chương 9
Phía Đỗ Minh Nhật tìm mãi mới moi ra được cái mấy sấy tóc, cậu ta vừa cười vừa bảo: "Hì hì, tìm được rồi anh mau lại đây đi."
Ngu Tinh Hà vừa nhìn đã biết cậu nhóc ấy định làm gì miệng từ chối: "Không cần. Cậu dùng trước đi."
Đỗ Minh Nhật nghe thấy thế liền phụng phịu nói với cậu: "Xem anh kìa, tóc đã dài lại còn ước che kín hết cả mặt trông thật đáng sợ."
Đúng thật là tóc cậu dài, nguyên nhân là do cậu không chịu đi cắt tóc, nguyên nhân khác là cậu không có thời gian để làm vậy.
Cứ thế tóc ngày càng dài, phần mái có thể chạm đến mũi Ngu Tinh Hà.
Nếu đem ra so sánh thì giống mấy phần với kiểu tóc mullet wolf - cut.
Dẫu có thế gương mặt Ngu Tinh Hà vẫn không quá u tối, gen tốt, là mẹ đã sinh ra cậu có khuôn mặt rạng rỡ đôi chút.
Ngu Tinh Hà vỗn dĩ không cảm thấy tóc mình có vấn đề, khăng khăng rằng Đỗ Minh Nhật sấy tóc trước.
Không hiểu sao Đỗ Minh Nhật lại cứng đầu như vậy, vẫn là đòi cậu sấy trước.
Không còn cách nào khác.
Sấy tóc xong cả hai người bọn họ cùng ngồi lại, chính là muốn bàn thêm chuyện về Ngu Lâm.
Như đã nói trước, Ngu Lâm ở nhà không có biểu hiện gì bất thường.
Thêm nữa kể từ khi bị thương, dưới sự ngăn cảng của Trần Bình ông không thể ra khỏi nhà dù chỉ nửa bước.
Chuyên tâm nằm dưỡng bệnh.
Thế nhưng Đỗ Minh Nhật lại chú ý đến một chi tiết.
Đỗ Minh Nhật: "Có phải ảnh từng nói lúc ở nhà, tâm trạng bố anh phấn khích bất thường không?"
Ngu Tinh Hà: "Đúng là thế nhưng tôi nghĩ vấn đề không nằm ở chỗ đó. Chỉ là ông ấy lâu rồi không về nhà nên mới vậy thôi."
Đỗ Minh Nhật một mực: "Không, chắc chắn là vậy. Ba anh không dùng thuốc, theo như anh khẳng định là vậy, nhưng vẫn không loại trừ khả năng có. Đó là một trong những biểu hiện của việc lên cơn thèm thuốc rồi."
Ngu Tinh Hà thật sự chán cậu nhóc này, bắt bẻ: "Thật sự không có! Mẹ tôi luôn ở nhà theo sát bố tôi vì bà ấy mang thai nên cũng không ra khỏi nhà. Vả lại bố tôi cũng đã ở nhà ba tuần hơn rồi. Nên chắc chắn không có."
Ngu Tinh Hà không hiểu sao Đỗ Minh Nhật lại tập trung vào tiểu tiết này.
Nhìn vẻ mặt cáu gắt Ngu Tinh Hà, Đỗ Minh Nhật hít một hơi biết mình đã vô tình chọc giận cậu.
Không khí trầm xuống bất thường.
Đợi cơn giận lắng xuống, cả hai đều cảm thấy có chút khó xử.
Ngu Tinh Hà mắt liếc Đỗ Minh Nhật, có chút áy náy khi đã nổi giận, gượng gạo chữa cháy: "Chuyện hôm nay đến đây thôi, chũng ta vẫn còn bên phía cảnh sát nữa. Còn có mẹ tôi, chỉ cần bà ấy tỉnh lại mọi chuyện sẽ rõ ràng hơn rồi."
Thấy cậu nhóc chỉ im lặng không có phản ứng, Đỗ Minh Nhật còn nước đổi chủ đề.
Hỏi tình hình bố của Đỗ Minh Nhật, chính là bởi ông cũng là nạn nhân trên con tàu hôm ấy, thêm nữa là mối quan hệ giữa bố cậu và ông ta.
Đỗ Minh Nhật đáp lại một tiếng không biết.
Thật kì lạ, sao cậu nhóc lại trả lời như vậy? Còn dỗi à?
Quái lạ, rõ ràng người tức giận là Ngu Tinh Hà nhưng sao lại có cảm giác người gây tội cũng chính là cậu.
Đỗ Minh Nhật lúc này mới chịu nói chuyện bình thường.
Giọng cậu nam sinh trầm xuống: "Bố của tôi là người bị thương nặng nhất cả chuyến đi. Bên phần hông của ông ấy có một vết rách lớn. Sau khi ông ấy thức hiện ca phẫu thuật bốn tiếng đã bị đưa đi sang nơi khác, hình như là trạm y tế ở khu quân sự."
Đỗ Minh Nhật dừng một chút rồi lại nói tiếp: "Tôi cũng chẳng biết tại sao lại như thế. Thứ nhất, trong chuyện này tại sao lại có sự chen vào của quân đội? Thêm vào đó những người đưa bố tôi đi trong lúc tôi đang vào thăm không chỉ là lính bình thường mà là lính đặc chủng, chuyên chống khủng bố. Thứ hai, tại sao lại đưa ông ấy đi trong khi tình trạng ông ấy vốn tệ và trang thiết bị ở khu quân sự chưa đảm bảo, có thể nói là không thể sánh bằng bệnh viện ban đầu chữa trị cho ông ấy."
Ngu Tinh Hà một lần tiếp nhận quá nhiều thông tin khiến đầu cậu muốn nổ tung đến nơi.
Lời của Đỗ Minh Nhật nói không sai, sự nhúng tay khó hiểu của quân đội đã tạo nên một lỗ hỏng lớn.
Ngu Tinh Hà thở dài lên tiếng an ủi Đỗ Minh Nhật: "Thế là thời gian qua cậu đã lo lắng nhiều rồi."
Bỗng Ngu Tinh Hà chợ nhận ra một điều, vội nói với Đỗ Minh Nhật đang trầm tĩnh trước mặt: "Khoan đã, cậu có thể nói cho tôi biết bố cậu được đưa đi vào lúc nào không?"
Đỗ Minh Nhật đáp: "Ưm, cỡ hai tuần sau khi hoàn thành phẫu thuật."
Ngu Tinh Hà lại ngờ ngợ ra điều gì đó.
Cậu hỏi thêm về cuộc sống trước kia của Đỗ Minh Nhật.
Ngu Tinh Hà giờ mới biết thật ra cuộc sống của thiếu gia nhà giàu này cũng không đơn giản gì.
Trước đây Đõ Trung Trực đã có một đời vợ, Đỗ Minh Nhật là đứa con của vợ trước. Đỗ Trung Trực
Còn người vợ hiện tại, Hồ Linh, cũng có con riêng với chồng cũ.
Mà người con riêng đó chính là Nguyễn Thái Khánh An.
Kể từ khi bố có vợ mới, Đỗ Minh Nhật dường như không được quan tâm như trước nữa.
Cậu nhóc vừa kể, cằm hạ xuống, rầu rĩ.
Đến đây Ngu Tinh Hà cũng trầm xuống, hóa ra bề ngoài vui vẻ ngây ngô vậy mà lại là đứa trẻ tội nghiệp. Cop q?a cop lại, ??ở lại ??ang chính { ???ⅿ???y? n﹒?n }
Gia đình Đỗ Minh Nhật là nhà có điều kiện nhưng tình cảm thế mà lại thiếu thốn.
Phải nói Đỗ Minh Nhật giống hệt những nhân vật trong phim vậy, hình tượng xây dựng rất phổ thông.
Ngu Tinh Hà vừa buồn thay nhưng cũng vừa nghĩ tới điều đó.
Như bỏ qua hoàn toàn lời thoại kể về Nguyễn Thái Khánh An, điều mà cậu muốn nghe, Ngu Tinh Hà giờ đây chỉ tập trung vào người con trai trước mắt này.
Cảm thấy cậu quá đáng thương, có thể đem ra so kèo một chín một mười với cậu về độ đáng thương.
Gia cảnh nhà cậu cũng không khá hơn, tuy được mẹ yêu thương đầy đủ nhưng bố lại vì công việc mà ít khi ở nhà.
Hơn nữa kinh tế nhà cậu không được tốt lắm, nhất là kể từ khi mắc nợ lại thêm bất ổn.
Dù có thế Ngu Tinh Hà cũng không có ý định kể thêm về nhà cậu cho Đỗ Minh Nhật nghe.
Ngu Tinh Hà dừng như đã nghĩ ra được điều gì đó, hỏi Đỗ Minh Nhật: "Công việc bố cậu rất bận, theo như lời kể thì mối quan hệ của hai người không gắn bó lắm."
Đỗ Minh Nhật: "Ban đầu là thế nhưng sau đó có chút khác, sau khi phẫu thuật bố lại cư xử có chút dịu dàng khiến mối quan hệ của tụi tôi dịu lại. Vì thế nên tôi mới tới thăm ông ấy rồi vô tình bắt gặp cảnh đặc công đưa ông ấy đi."
Ngu Tinh Hà lần này nghiêm túc gặn hỏi: "Ông ấy tốt vậy, cụ thể hơn chút."
Đỗ Minh Nhật: "Anh, sao đột nhiên lại? Anh nghĩ ra được gì rồi sao?"
Ngu Tinh Hà: "Cậu cứ trả lời."
Đỗ Minh Nhật ậm ừ: "Ừ thì ông ấy đột nhiên lại gọi cho tôi, nói những lời dỗ ngọt. Tôi cứ nghĩ là vết thương của ông ấy thật ra không ở bụng mà là đầu mới đúng cơ. Sau đấy bố tôi gọi đến cỡ bốn lần một tuần. Tôi cũng nhấc máy tiếp chuyện."
Đỗ Minh Nhật: "Để xem nào chắc cỡ một tuần sau phẫu thuật ông ấy như thế." Nói rồi vẻ mặt có chút ngẫm nghĩ.
Ngu Tinh Hà mở to mắt ngợ ra điều gì đó: "Thật trùng hợp, bố tôi cũng có những biểu hiện tâm trạng như thế, mặc dù mốc thời gian có chút khác nhau."
Đỗ Minh Nhật: "Anh?"
Tuy có vẻ không liên quan nhưng bản thân Ngu Tinh Hà lại có cảm giác rằng bố cậu và sự việc của Đỗ Trung Trực có mắc xích chung.
Chỉ cần tìn ra mối liên kết có thể giải mã tất cả.
Nhưng vấn đề là linh cảm lại cho cậu biết câu trả lời lại là thứ mà cậu không nghĩ tới, tất cả đáp án hiện trong đầu đều không phải con đường chính xác.
Điều duy nhất họ có thể làm là chờ đợi và tìm kiếm thêm thông tin.
Ngu Tinh Hà vừa nhìn đã biết cậu nhóc ấy định làm gì miệng từ chối: "Không cần. Cậu dùng trước đi."
Đỗ Minh Nhật nghe thấy thế liền phụng phịu nói với cậu: "Xem anh kìa, tóc đã dài lại còn ước che kín hết cả mặt trông thật đáng sợ."
Đúng thật là tóc cậu dài, nguyên nhân là do cậu không chịu đi cắt tóc, nguyên nhân khác là cậu không có thời gian để làm vậy.
Cứ thế tóc ngày càng dài, phần mái có thể chạm đến mũi Ngu Tinh Hà.
Nếu đem ra so sánh thì giống mấy phần với kiểu tóc mullet wolf - cut.
Dẫu có thế gương mặt Ngu Tinh Hà vẫn không quá u tối, gen tốt, là mẹ đã sinh ra cậu có khuôn mặt rạng rỡ đôi chút.
Ngu Tinh Hà vỗn dĩ không cảm thấy tóc mình có vấn đề, khăng khăng rằng Đỗ Minh Nhật sấy tóc trước.
Không hiểu sao Đỗ Minh Nhật lại cứng đầu như vậy, vẫn là đòi cậu sấy trước.
Không còn cách nào khác.
Sấy tóc xong cả hai người bọn họ cùng ngồi lại, chính là muốn bàn thêm chuyện về Ngu Lâm.
Như đã nói trước, Ngu Lâm ở nhà không có biểu hiện gì bất thường.
Thêm nữa kể từ khi bị thương, dưới sự ngăn cảng của Trần Bình ông không thể ra khỏi nhà dù chỉ nửa bước.
Chuyên tâm nằm dưỡng bệnh.
Thế nhưng Đỗ Minh Nhật lại chú ý đến một chi tiết.
Đỗ Minh Nhật: "Có phải ảnh từng nói lúc ở nhà, tâm trạng bố anh phấn khích bất thường không?"
Ngu Tinh Hà: "Đúng là thế nhưng tôi nghĩ vấn đề không nằm ở chỗ đó. Chỉ là ông ấy lâu rồi không về nhà nên mới vậy thôi."
Đỗ Minh Nhật một mực: "Không, chắc chắn là vậy. Ba anh không dùng thuốc, theo như anh khẳng định là vậy, nhưng vẫn không loại trừ khả năng có. Đó là một trong những biểu hiện của việc lên cơn thèm thuốc rồi."
Ngu Tinh Hà thật sự chán cậu nhóc này, bắt bẻ: "Thật sự không có! Mẹ tôi luôn ở nhà theo sát bố tôi vì bà ấy mang thai nên cũng không ra khỏi nhà. Vả lại bố tôi cũng đã ở nhà ba tuần hơn rồi. Nên chắc chắn không có."
Ngu Tinh Hà không hiểu sao Đỗ Minh Nhật lại tập trung vào tiểu tiết này.
Nhìn vẻ mặt cáu gắt Ngu Tinh Hà, Đỗ Minh Nhật hít một hơi biết mình đã vô tình chọc giận cậu.
Không khí trầm xuống bất thường.
Đợi cơn giận lắng xuống, cả hai đều cảm thấy có chút khó xử.
Ngu Tinh Hà mắt liếc Đỗ Minh Nhật, có chút áy náy khi đã nổi giận, gượng gạo chữa cháy: "Chuyện hôm nay đến đây thôi, chũng ta vẫn còn bên phía cảnh sát nữa. Còn có mẹ tôi, chỉ cần bà ấy tỉnh lại mọi chuyện sẽ rõ ràng hơn rồi."
Thấy cậu nhóc chỉ im lặng không có phản ứng, Đỗ Minh Nhật còn nước đổi chủ đề.
Hỏi tình hình bố của Đỗ Minh Nhật, chính là bởi ông cũng là nạn nhân trên con tàu hôm ấy, thêm nữa là mối quan hệ giữa bố cậu và ông ta.
Đỗ Minh Nhật đáp lại một tiếng không biết.
Thật kì lạ, sao cậu nhóc lại trả lời như vậy? Còn dỗi à?
Quái lạ, rõ ràng người tức giận là Ngu Tinh Hà nhưng sao lại có cảm giác người gây tội cũng chính là cậu.
Đỗ Minh Nhật lúc này mới chịu nói chuyện bình thường.
Giọng cậu nam sinh trầm xuống: "Bố của tôi là người bị thương nặng nhất cả chuyến đi. Bên phần hông của ông ấy có một vết rách lớn. Sau khi ông ấy thức hiện ca phẫu thuật bốn tiếng đã bị đưa đi sang nơi khác, hình như là trạm y tế ở khu quân sự."
Đỗ Minh Nhật dừng một chút rồi lại nói tiếp: "Tôi cũng chẳng biết tại sao lại như thế. Thứ nhất, trong chuyện này tại sao lại có sự chen vào của quân đội? Thêm vào đó những người đưa bố tôi đi trong lúc tôi đang vào thăm không chỉ là lính bình thường mà là lính đặc chủng, chuyên chống khủng bố. Thứ hai, tại sao lại đưa ông ấy đi trong khi tình trạng ông ấy vốn tệ và trang thiết bị ở khu quân sự chưa đảm bảo, có thể nói là không thể sánh bằng bệnh viện ban đầu chữa trị cho ông ấy."
Ngu Tinh Hà một lần tiếp nhận quá nhiều thông tin khiến đầu cậu muốn nổ tung đến nơi.
Lời của Đỗ Minh Nhật nói không sai, sự nhúng tay khó hiểu của quân đội đã tạo nên một lỗ hỏng lớn.
Ngu Tinh Hà thở dài lên tiếng an ủi Đỗ Minh Nhật: "Thế là thời gian qua cậu đã lo lắng nhiều rồi."
Bỗng Ngu Tinh Hà chợ nhận ra một điều, vội nói với Đỗ Minh Nhật đang trầm tĩnh trước mặt: "Khoan đã, cậu có thể nói cho tôi biết bố cậu được đưa đi vào lúc nào không?"
Đỗ Minh Nhật đáp: "Ưm, cỡ hai tuần sau khi hoàn thành phẫu thuật."
Ngu Tinh Hà lại ngờ ngợ ra điều gì đó.
Cậu hỏi thêm về cuộc sống trước kia của Đỗ Minh Nhật.
Ngu Tinh Hà giờ mới biết thật ra cuộc sống của thiếu gia nhà giàu này cũng không đơn giản gì.
Trước đây Đõ Trung Trực đã có một đời vợ, Đỗ Minh Nhật là đứa con của vợ trước. Đỗ Trung Trực
Còn người vợ hiện tại, Hồ Linh, cũng có con riêng với chồng cũ.
Mà người con riêng đó chính là Nguyễn Thái Khánh An.
Kể từ khi bố có vợ mới, Đỗ Minh Nhật dường như không được quan tâm như trước nữa.
Cậu nhóc vừa kể, cằm hạ xuống, rầu rĩ.
Đến đây Ngu Tinh Hà cũng trầm xuống, hóa ra bề ngoài vui vẻ ngây ngô vậy mà lại là đứa trẻ tội nghiệp. Cop q?a cop lại, ??ở lại ??ang chính { ???ⅿ???y? n﹒?n }
Gia đình Đỗ Minh Nhật là nhà có điều kiện nhưng tình cảm thế mà lại thiếu thốn.
Phải nói Đỗ Minh Nhật giống hệt những nhân vật trong phim vậy, hình tượng xây dựng rất phổ thông.
Ngu Tinh Hà vừa buồn thay nhưng cũng vừa nghĩ tới điều đó.
Như bỏ qua hoàn toàn lời thoại kể về Nguyễn Thái Khánh An, điều mà cậu muốn nghe, Ngu Tinh Hà giờ đây chỉ tập trung vào người con trai trước mắt này.
Cảm thấy cậu quá đáng thương, có thể đem ra so kèo một chín một mười với cậu về độ đáng thương.
Gia cảnh nhà cậu cũng không khá hơn, tuy được mẹ yêu thương đầy đủ nhưng bố lại vì công việc mà ít khi ở nhà.
Hơn nữa kinh tế nhà cậu không được tốt lắm, nhất là kể từ khi mắc nợ lại thêm bất ổn.
Dù có thế Ngu Tinh Hà cũng không có ý định kể thêm về nhà cậu cho Đỗ Minh Nhật nghe.
Ngu Tinh Hà dừng như đã nghĩ ra được điều gì đó, hỏi Đỗ Minh Nhật: "Công việc bố cậu rất bận, theo như lời kể thì mối quan hệ của hai người không gắn bó lắm."
Đỗ Minh Nhật: "Ban đầu là thế nhưng sau đó có chút khác, sau khi phẫu thuật bố lại cư xử có chút dịu dàng khiến mối quan hệ của tụi tôi dịu lại. Vì thế nên tôi mới tới thăm ông ấy rồi vô tình bắt gặp cảnh đặc công đưa ông ấy đi."
Ngu Tinh Hà lần này nghiêm túc gặn hỏi: "Ông ấy tốt vậy, cụ thể hơn chút."
Đỗ Minh Nhật: "Anh, sao đột nhiên lại? Anh nghĩ ra được gì rồi sao?"
Ngu Tinh Hà: "Cậu cứ trả lời."
Đỗ Minh Nhật ậm ừ: "Ừ thì ông ấy đột nhiên lại gọi cho tôi, nói những lời dỗ ngọt. Tôi cứ nghĩ là vết thương của ông ấy thật ra không ở bụng mà là đầu mới đúng cơ. Sau đấy bố tôi gọi đến cỡ bốn lần một tuần. Tôi cũng nhấc máy tiếp chuyện."
Đỗ Minh Nhật: "Để xem nào chắc cỡ một tuần sau phẫu thuật ông ấy như thế." Nói rồi vẻ mặt có chút ngẫm nghĩ.
Ngu Tinh Hà mở to mắt ngợ ra điều gì đó: "Thật trùng hợp, bố tôi cũng có những biểu hiện tâm trạng như thế, mặc dù mốc thời gian có chút khác nhau."
Đỗ Minh Nhật: "Anh?"
Tuy có vẻ không liên quan nhưng bản thân Ngu Tinh Hà lại có cảm giác rằng bố cậu và sự việc của Đỗ Trung Trực có mắc xích chung.
Chỉ cần tìn ra mối liên kết có thể giải mã tất cả.
Nhưng vấn đề là linh cảm lại cho cậu biết câu trả lời lại là thứ mà cậu không nghĩ tới, tất cả đáp án hiện trong đầu đều không phải con đường chính xác.
Điều duy nhất họ có thể làm là chờ đợi và tìm kiếm thêm thông tin.