Chương 53
Sơ Niệm đã từng nhìn thấy một con kì lân trưởng thành, chẳng hạn như kì lân thủ lĩnh cường tráng, cao hơn hai thước, thân hình khỏe mạnh, chạy rất nhanh, tốc độ chạy còn nhanh hơn cả ngựa, trong nháy mắt chỉ còn lại bóng lưng.
Bạch Tuyết dù là giống cái, thân hình hơi nhỏ nhắn hơn một chút, lại còn là vị thành niên. Nhưng nó cũng đã cao gần 1,5 mét, cô ngồi trên lưng Bạch Tuyết thì hai chân không thể chạm đất được.
Sau một hồi lâu giằng co, phần hông khó chịu như đi xe đạp địa hình trên núi rất lâu vậy.
Quan trọng nhất là bây giờ là đâm lao phải theo lao, cô chỉ có thể rũ trên lưng kì lân, dập dờn như con cá ướp muối.
Khi rắn lớn trở về trở lại, hai mắt cô sáng lên, gọi với lên: “Cửu Di.”
Trên đuôi rắn lớn đang treo một con cừu lớn với chiếc sừng dài, nghe thấy tiếng gọi của cô thì đáp xuống bên cạnh cô, thân trên chậm rãi biến thành hình người, nghi ngờ hỏi: “Niệm Niệm, sao nàng lại cưỡi trên lưng Bạch Tuyết?”
“Ta đang huấn luyện Bạch Tuyết.” Cô tủi thân nhìn hắn, đôi mắt to đầy bất lực, “Nhưng ta lại không xuống được.”
Rắn lớn đến gần, cô giang hai cánh tay, cô được bế xuống, treo trên người rắn lớn.
“Niệm Niệm, hay chúng ta không nuôi Bạch Tuyết nữa, nuôi con khác đi.” Rắn lớn nghiêm túc hỏi cô.
Đối với rắn lớn, cô muốn có một “đôi chân” khỏe, hoàn toàn có thể thuần hóa con trâu nước vững vàng hơn. Trâu nước khỏe hơn, chạy chậm, vụng về hơn một chút, và có khả năng nghe lời cao hơn, thực sự phù hợp với cô hơn.
Nhưng Bạch Tuyết là con vật đầu tiên cô thuần dưỡng, hơn nữa Bạch Tuyết rất thông minh, quan trọng hơn là xinh đẹp, trông đẹp hơn những con kì lân nào mà cô đã từng nhìn thấy trong phim hoạt hình khi còn nhỏ, cho nên Sơ Niệm khá thích nó. Cô cũng không muốn tùy tiện từ bỏ con kì lân nhỏ mà mình đã đặt rất nhiều tâm sức vào nó.
“Bạch Tuyết cũng rất tốt mà.” Cô cười nói với hắn: “Ta đói rồi, hôm nay bắt được cừu vậy thì ăn thịt cừu hành lá đi, ta còn muốn ăn canh vịt.”
“Được” Hắn đưa cô trở lại hang, để lại Bạch Tuyết lẻ loi trơ trọi một mình.
Sơ Niệm nhìn Bạch Tuyết, không nhịn được cười khẽ.
Xem ra hắn thật sự rất hay ghen, nếu không phải vì Bạch Tuyết là một tiểu cô nương, hắn nhất định sẽ không cho cô nuôi Bạch Tuyết.
Sau khi trở về hang, Sơ Niệm lấy con vịt đã rã đông ra, rửa bằng nước sạch, lại chao qua hai lần bằng nước nóng, cho hết máu bên trong.
Những con vịt cô ăn trước đây đều là vịt nuôi nhân tạo, dù cho rượu gia vị hay cho thêm gừng vào thì vẫn không khử hết mùi tanh.
Nhưng vịt hay là thịt cừu ở đây thì cũng rất ít mùi tanh nồng.
Nghĩ đến đây, cô chợt nghĩ ra một điều hay.
Cô xách chậu đi ra miệng đầm nước, rắn lớn đem da cừu vừa lột sạch cho vào nước ngâm.
Còn kịp.
Sơ Niệm hô to, ngăn rắn lớn đang định mổ sừng cừu lớn trong tay: “Chờ một chút.”
Cô đặt cái chậu xuống đất, trong chậu cô dùng một ít muối hòa vào nước làm thành nước muối: “Cửu Di, chàng cầm cừu, cho một ít máu vào đó đi.”
Trong tình huống bình thường, máu cừu không thể trực tiếp đông lại, cô chỉ nghe nói thêm nước muối vào máu cừu sẽ đông lại thành huyết mà bình thường cô hay được ăn, về phần có thể thành công hay không thì cô cũng chưa từng thử qua.
“Niệm Niệm, nàng muốn máu sao?” Rắn lớn có vẻ rất khó hiểu.
“Ta chỉ thử một chút thôi, đợi lát nữa thành công sẽ nói cho chàng biết.”
Cô đứng bên cạnh quan sát, cổ họng con cừu bị cắt, máu ngay lập tức chảy ra. Cảnh tượng đẫm máu như vậy khiến cô có chút khó chịu, sau khi nhận đủ máu cừu, cô nói: “Chừng này là đủ rồi.”
Phần máu và nước muối được khuấy kỹ, Sơ Niệm hớt bọt phía trên, để sang một bên để nó đông lại.
Sau đó cô mới tiếp tục nấu món canh vịt cho riêng mình.
Sau khi trồng củ cải, cô không thể ăn hết chúng trong một thời gian. Ngoài cách chế biến những củ cải còn lại thành món dưa muối, cô còn làm một hũ củ cải chua, vừa vặn mang ra dùng để giải ngấy khi ăn vịt.
Thịt vịt sau khi luộc chín cho vào dầu nóng phát ra tiếng xèo xèo, sau khi chiên một vài lần thì bề mặt trở nên vàng ươm.
Phần mỡ vịt chảy ra cô cũng không để lại, lát nữa hầm canh mỡ vẫn sẽ ra nữa, đổ chỗ dầu chiên này đi thì canh vịt cũng ngon hơn và không bị ngấy mỡ đặc sệt.
Cho vịt vào xào thơm, sau đó cho củ cải chua và nước vào, đậy nắp kín đun trên lửa nhỏ.
Trong khi chờ đợi, Sơ Niệm cầm một ít lá cói và đi cho Bạch Tuyết ăn.
Bạch Tuyết bị bỏ lại bên ngoài đã trở lại cửa hang, nhìn thấy Sơ Niệm thì lập tức đi tới, có vẻ như hôm nay nó chở cô đi đã khá mệt mỏi.
Đặt lá cói xuống đất, Sơ Niệm cười nói: “Bạch Tuyết thật ngoan, biết tự mình về nhà.”
Khi cô quay trở lại căn bếp nhỏ, rắn lớn đã rửa sạch cừu, đang dùng một con dao đá cắt thịt cừu.
Nếu là xào thịt cừu với hành lá, thứ Sơ Niệm thích dùng nhất là dùng phần thịt chỗ xương sườn, thịt sườn mềm mà lại ngon, phủ lên một lớp bột khoai tây, xào lên rất mềm và ngon miệng.
Các bộ phận khác được đưa vào lò nướng, làm thành thịt nướng.
Hơi nước siết chặt nắp nồi phát ra âm thanh lộc cộc, rắn lớn lặng lẽ nhìn cô bận rộn.
Máu cừu khi cho vào nước muối thực sự đã đông đặc lại, sau khi đun trong nước nóng một lúc, đã trở thành món huyết cừu.
Bữa cơm của bọn họ lại có thêm một món huyết cừu.
Màu của canh vịt củ cải chua có màu vàng sữa, do được chiên ra bớt rất nhiều dầu nên món canh vịt trông không bị quá dầu mỡ. Sau khi ninh miếng thịt vịt lớn trên lửa nhỏ, thịt vịt chín mềm, có mùi thơm đậm đà và vị chua chua cay cay của củ cải chua, là món khai vị vừa miệng.
Cô dùng thìa múc nửa thìa, nhón chân lên đưa đến bên miệng rắn lớn: “Nếm thử đi, không cay lắm, ăn rất ngon.”
Rắn lớn không ăn được cay, nhưng cô lại rất thích ăn cay, cho nên từ từ theo cô cũng có thể cay cay một chút.
Đây có thể là ảnh hưởng của việc hai người sống chung lâu ngày với nhau.
Sau khi húp một ngụm canh vịt, rắn lớn ngạc nhiên nói: “Ngon quá.”
Cô biết là hắn sẽ thích nó.
Sơ Niệm cười nói: “Nếu chàng thích, vậy cái vạc đều này là của chàng.”
Sơ Niệm ăn bánh bao hấp và một ngụm canh vịt, đầu tiên trong miệng có vị cay ê ẩm, nhưng sau khi nước canh xoay tròn trong miệng, dư vị của vịt tươi kéo dài, sau khi nuốt nó vẫn còn lưu lại hương vị nơi đầu lưỡi.
Bình thường cô ăn nhiều nhất cũng chỉ được một cái bánh bao, nhưng bữa này có món canh vịt chua khai vị làm cô ăn được hẳn hai cái.
Tiết cừu tuy hơi dở nhưng cũng là một món ngon mới.
Món sườn cừu nướng than hồng rắn lớn đưa, cô cũng sảng khoái cầm lấy rồi nhấm nháp một cái.
Ăn xong còn hài lòng ợ một cái.
Thức ăn còn lại đều bị rắn lớn quét sạch, Sơ Niệm vừa no vừa thỏa mãn ngồi trên hòn đá nhìn hoàng hôn.
Khi thời tiết ấm hơn, cả người cũng tràn đầy năng lượng hơn.
Sau khi băng tuyết tan hoàn toàn, Sơ Niệm chính thức bắt đầu quy hoạch lại hang.
Sau khi băng tuyết tan chảy, nước tuyết trở thành nguồn nước tưới tiêu tự nhiên, lúa mì sớm đã bắt đầu vươn cao. Khoảng đất trống bên cạnh cũng lần lượt bắt đầu mọc ra những đám cỏ mới.
Bây giờ cô có rất nhiều loại hạt giống, vì vậy cần đánh dấu chúng và gieo vào các chỗ khác nhau.
Tiền đề của việc trồng trọt là làm sạch hết cỏ dại trên mặt đất, để chúng không cạnh tranh chất dinh dưỡng với hạt giống của cô.
Ban ngày khi rắn lớn ra ngoài đi săn, cô sẽ ở nhà nhổ cỏ.
Những lúc rảnh rỗi nhổ cỏ, cô tập cho Bạch Tuyết ngồi xổm xuống bằng hai chân trước, để cô leo lên rồi sau đó chở cô đi.
Bằng cách này, dù sau này Bạch Tuyết có cao lớn hơn nữa thì cô cũng không cần phải tìm đá ở khắp nơi làm bước đệm để trèo lên lưng nó nữa. Càng sẽ không xuất hiện còn những tình cảnh túng quẫn bẽ mặt nữa.
Thông minh như vậy khiến Sơ Niệm càng thêm kiên định, quyết định thuần dưỡng kì lân của cô quả là không sai.
Cô đã mất vài ngày để nhổ hết cỏ trong khoảng đất trống rộng lớn này, nhưng chỉ nhổ cỏ là không đủ, cô còn cần phải xới đất.
Sơ Niệm tìm thấy rắn lớn, khoa tay múa chân với hắn và nói: “Cần phải có một cây gậy dài như thế này, và một đầu của cây gậy phải có răng” Nói rồi cô lấy lược ra: “Nó giống như thế này, chỉ cần bốn răng là đủ.”
Cái lược là cô miêu tả rất lâu, rắn lớn làm mấy lần mới làm ra được, hắn hẳn là có ấn tượng.
Sau khi miêu tả cái bồ cào, cô lại tả cái cuốc cho hắn nghe.
Đây là những công cụ cơ bản nhất để làm nông nghiệp. Cô không biết luyện sắt, bây giờ cũng không có khoáng vật. Mọi thứ hiện tại đều nhờ rắn lớn làm ra từ một loại đá rất cứng.
Bởi vì rắn lớn chưa bao giờ nhìn thấy những thứ này, nên rất khó để có thể làm ra chính xác đồ vật này từ lần đầu tiên.
Chỉ cần cô hình dung đại khái, sau khi có một khuôn mẫu, hắn có thể tạo ra một cái gì đó tương tự dựa theo nhu cầu của cô.
Chỉ trong hai lần, hắn đã làm ra một cái cào và cái cuốc mà cô muốn, các cạnh sắc bén đến mức trông chúng không kém hơn sắt là bao.
Sơ Niệm nhảy dựng lên hôn lên mặt hắn, vui mừng khen ngợi: “Cửu Di dioir quá. Sao cái gì chàng cũng biết làm vậy?”
Hắn ôm eo và hôn lên trán cô: “Chỉ cần Niệm Niệm muốn, ta đều có thể thử một chút.”
Sơ Niệm theo sức bàn tay đặt ở trên eo của mình, lại hôn lên. Lần này là trên môi hắn, cả hai tê dại một lúc mới thở hổn hển tách ra.
Bọn họ càng ngày càng dính nhau rồi.
Cũng càng ngày càng thân mật.
Cảm giác an toàn lúc trước của Sơ Niệm là hắn sẽ không ăn thịt mình.
Giờ đây, cảm giác an toàn của cô bắt nguồn từ việc cô tin chắc rằng cô là sự tồn tại rất quan trọng đối với rắn lớn, và là giống cái mà hắn đã chọn trúng.
Họ thân thiết hơn bất kỳ bạn lữ của chủng tộc nào.
Bạch Tuyết dù là giống cái, thân hình hơi nhỏ nhắn hơn một chút, lại còn là vị thành niên. Nhưng nó cũng đã cao gần 1,5 mét, cô ngồi trên lưng Bạch Tuyết thì hai chân không thể chạm đất được.
Sau một hồi lâu giằng co, phần hông khó chịu như đi xe đạp địa hình trên núi rất lâu vậy.
Quan trọng nhất là bây giờ là đâm lao phải theo lao, cô chỉ có thể rũ trên lưng kì lân, dập dờn như con cá ướp muối.
Khi rắn lớn trở về trở lại, hai mắt cô sáng lên, gọi với lên: “Cửu Di.”
Trên đuôi rắn lớn đang treo một con cừu lớn với chiếc sừng dài, nghe thấy tiếng gọi của cô thì đáp xuống bên cạnh cô, thân trên chậm rãi biến thành hình người, nghi ngờ hỏi: “Niệm Niệm, sao nàng lại cưỡi trên lưng Bạch Tuyết?”
“Ta đang huấn luyện Bạch Tuyết.” Cô tủi thân nhìn hắn, đôi mắt to đầy bất lực, “Nhưng ta lại không xuống được.”
Rắn lớn đến gần, cô giang hai cánh tay, cô được bế xuống, treo trên người rắn lớn.
“Niệm Niệm, hay chúng ta không nuôi Bạch Tuyết nữa, nuôi con khác đi.” Rắn lớn nghiêm túc hỏi cô.
Đối với rắn lớn, cô muốn có một “đôi chân” khỏe, hoàn toàn có thể thuần hóa con trâu nước vững vàng hơn. Trâu nước khỏe hơn, chạy chậm, vụng về hơn một chút, và có khả năng nghe lời cao hơn, thực sự phù hợp với cô hơn.
Nhưng Bạch Tuyết là con vật đầu tiên cô thuần dưỡng, hơn nữa Bạch Tuyết rất thông minh, quan trọng hơn là xinh đẹp, trông đẹp hơn những con kì lân nào mà cô đã từng nhìn thấy trong phim hoạt hình khi còn nhỏ, cho nên Sơ Niệm khá thích nó. Cô cũng không muốn tùy tiện từ bỏ con kì lân nhỏ mà mình đã đặt rất nhiều tâm sức vào nó.
“Bạch Tuyết cũng rất tốt mà.” Cô cười nói với hắn: “Ta đói rồi, hôm nay bắt được cừu vậy thì ăn thịt cừu hành lá đi, ta còn muốn ăn canh vịt.”
“Được” Hắn đưa cô trở lại hang, để lại Bạch Tuyết lẻ loi trơ trọi một mình.
Sơ Niệm nhìn Bạch Tuyết, không nhịn được cười khẽ.
Xem ra hắn thật sự rất hay ghen, nếu không phải vì Bạch Tuyết là một tiểu cô nương, hắn nhất định sẽ không cho cô nuôi Bạch Tuyết.
Sau khi trở về hang, Sơ Niệm lấy con vịt đã rã đông ra, rửa bằng nước sạch, lại chao qua hai lần bằng nước nóng, cho hết máu bên trong.
Những con vịt cô ăn trước đây đều là vịt nuôi nhân tạo, dù cho rượu gia vị hay cho thêm gừng vào thì vẫn không khử hết mùi tanh.
Nhưng vịt hay là thịt cừu ở đây thì cũng rất ít mùi tanh nồng.
Nghĩ đến đây, cô chợt nghĩ ra một điều hay.
Cô xách chậu đi ra miệng đầm nước, rắn lớn đem da cừu vừa lột sạch cho vào nước ngâm.
Còn kịp.
Sơ Niệm hô to, ngăn rắn lớn đang định mổ sừng cừu lớn trong tay: “Chờ một chút.”
Cô đặt cái chậu xuống đất, trong chậu cô dùng một ít muối hòa vào nước làm thành nước muối: “Cửu Di, chàng cầm cừu, cho một ít máu vào đó đi.”
Trong tình huống bình thường, máu cừu không thể trực tiếp đông lại, cô chỉ nghe nói thêm nước muối vào máu cừu sẽ đông lại thành huyết mà bình thường cô hay được ăn, về phần có thể thành công hay không thì cô cũng chưa từng thử qua.
“Niệm Niệm, nàng muốn máu sao?” Rắn lớn có vẻ rất khó hiểu.
“Ta chỉ thử một chút thôi, đợi lát nữa thành công sẽ nói cho chàng biết.”
Cô đứng bên cạnh quan sát, cổ họng con cừu bị cắt, máu ngay lập tức chảy ra. Cảnh tượng đẫm máu như vậy khiến cô có chút khó chịu, sau khi nhận đủ máu cừu, cô nói: “Chừng này là đủ rồi.”
Phần máu và nước muối được khuấy kỹ, Sơ Niệm hớt bọt phía trên, để sang một bên để nó đông lại.
Sau đó cô mới tiếp tục nấu món canh vịt cho riêng mình.
Sau khi trồng củ cải, cô không thể ăn hết chúng trong một thời gian. Ngoài cách chế biến những củ cải còn lại thành món dưa muối, cô còn làm một hũ củ cải chua, vừa vặn mang ra dùng để giải ngấy khi ăn vịt.
Thịt vịt sau khi luộc chín cho vào dầu nóng phát ra tiếng xèo xèo, sau khi chiên một vài lần thì bề mặt trở nên vàng ươm.
Phần mỡ vịt chảy ra cô cũng không để lại, lát nữa hầm canh mỡ vẫn sẽ ra nữa, đổ chỗ dầu chiên này đi thì canh vịt cũng ngon hơn và không bị ngấy mỡ đặc sệt.
Cho vịt vào xào thơm, sau đó cho củ cải chua và nước vào, đậy nắp kín đun trên lửa nhỏ.
Trong khi chờ đợi, Sơ Niệm cầm một ít lá cói và đi cho Bạch Tuyết ăn.
Bạch Tuyết bị bỏ lại bên ngoài đã trở lại cửa hang, nhìn thấy Sơ Niệm thì lập tức đi tới, có vẻ như hôm nay nó chở cô đi đã khá mệt mỏi.
Đặt lá cói xuống đất, Sơ Niệm cười nói: “Bạch Tuyết thật ngoan, biết tự mình về nhà.”
Khi cô quay trở lại căn bếp nhỏ, rắn lớn đã rửa sạch cừu, đang dùng một con dao đá cắt thịt cừu.
Nếu là xào thịt cừu với hành lá, thứ Sơ Niệm thích dùng nhất là dùng phần thịt chỗ xương sườn, thịt sườn mềm mà lại ngon, phủ lên một lớp bột khoai tây, xào lên rất mềm và ngon miệng.
Các bộ phận khác được đưa vào lò nướng, làm thành thịt nướng.
Hơi nước siết chặt nắp nồi phát ra âm thanh lộc cộc, rắn lớn lặng lẽ nhìn cô bận rộn.
Máu cừu khi cho vào nước muối thực sự đã đông đặc lại, sau khi đun trong nước nóng một lúc, đã trở thành món huyết cừu.
Bữa cơm của bọn họ lại có thêm một món huyết cừu.
Màu của canh vịt củ cải chua có màu vàng sữa, do được chiên ra bớt rất nhiều dầu nên món canh vịt trông không bị quá dầu mỡ. Sau khi ninh miếng thịt vịt lớn trên lửa nhỏ, thịt vịt chín mềm, có mùi thơm đậm đà và vị chua chua cay cay của củ cải chua, là món khai vị vừa miệng.
Cô dùng thìa múc nửa thìa, nhón chân lên đưa đến bên miệng rắn lớn: “Nếm thử đi, không cay lắm, ăn rất ngon.”
Rắn lớn không ăn được cay, nhưng cô lại rất thích ăn cay, cho nên từ từ theo cô cũng có thể cay cay một chút.
Đây có thể là ảnh hưởng của việc hai người sống chung lâu ngày với nhau.
Sau khi húp một ngụm canh vịt, rắn lớn ngạc nhiên nói: “Ngon quá.”
Cô biết là hắn sẽ thích nó.
Sơ Niệm cười nói: “Nếu chàng thích, vậy cái vạc đều này là của chàng.”
Sơ Niệm ăn bánh bao hấp và một ngụm canh vịt, đầu tiên trong miệng có vị cay ê ẩm, nhưng sau khi nước canh xoay tròn trong miệng, dư vị của vịt tươi kéo dài, sau khi nuốt nó vẫn còn lưu lại hương vị nơi đầu lưỡi.
Bình thường cô ăn nhiều nhất cũng chỉ được một cái bánh bao, nhưng bữa này có món canh vịt chua khai vị làm cô ăn được hẳn hai cái.
Tiết cừu tuy hơi dở nhưng cũng là một món ngon mới.
Món sườn cừu nướng than hồng rắn lớn đưa, cô cũng sảng khoái cầm lấy rồi nhấm nháp một cái.
Ăn xong còn hài lòng ợ một cái.
Thức ăn còn lại đều bị rắn lớn quét sạch, Sơ Niệm vừa no vừa thỏa mãn ngồi trên hòn đá nhìn hoàng hôn.
Khi thời tiết ấm hơn, cả người cũng tràn đầy năng lượng hơn.
Sau khi băng tuyết tan hoàn toàn, Sơ Niệm chính thức bắt đầu quy hoạch lại hang.
Sau khi băng tuyết tan chảy, nước tuyết trở thành nguồn nước tưới tiêu tự nhiên, lúa mì sớm đã bắt đầu vươn cao. Khoảng đất trống bên cạnh cũng lần lượt bắt đầu mọc ra những đám cỏ mới.
Bây giờ cô có rất nhiều loại hạt giống, vì vậy cần đánh dấu chúng và gieo vào các chỗ khác nhau.
Tiền đề của việc trồng trọt là làm sạch hết cỏ dại trên mặt đất, để chúng không cạnh tranh chất dinh dưỡng với hạt giống của cô.
Ban ngày khi rắn lớn ra ngoài đi săn, cô sẽ ở nhà nhổ cỏ.
Những lúc rảnh rỗi nhổ cỏ, cô tập cho Bạch Tuyết ngồi xổm xuống bằng hai chân trước, để cô leo lên rồi sau đó chở cô đi.
Bằng cách này, dù sau này Bạch Tuyết có cao lớn hơn nữa thì cô cũng không cần phải tìm đá ở khắp nơi làm bước đệm để trèo lên lưng nó nữa. Càng sẽ không xuất hiện còn những tình cảnh túng quẫn bẽ mặt nữa.
Thông minh như vậy khiến Sơ Niệm càng thêm kiên định, quyết định thuần dưỡng kì lân của cô quả là không sai.
Cô đã mất vài ngày để nhổ hết cỏ trong khoảng đất trống rộng lớn này, nhưng chỉ nhổ cỏ là không đủ, cô còn cần phải xới đất.
Sơ Niệm tìm thấy rắn lớn, khoa tay múa chân với hắn và nói: “Cần phải có một cây gậy dài như thế này, và một đầu của cây gậy phải có răng” Nói rồi cô lấy lược ra: “Nó giống như thế này, chỉ cần bốn răng là đủ.”
Cái lược là cô miêu tả rất lâu, rắn lớn làm mấy lần mới làm ra được, hắn hẳn là có ấn tượng.
Sau khi miêu tả cái bồ cào, cô lại tả cái cuốc cho hắn nghe.
Đây là những công cụ cơ bản nhất để làm nông nghiệp. Cô không biết luyện sắt, bây giờ cũng không có khoáng vật. Mọi thứ hiện tại đều nhờ rắn lớn làm ra từ một loại đá rất cứng.
Bởi vì rắn lớn chưa bao giờ nhìn thấy những thứ này, nên rất khó để có thể làm ra chính xác đồ vật này từ lần đầu tiên.
Chỉ cần cô hình dung đại khái, sau khi có một khuôn mẫu, hắn có thể tạo ra một cái gì đó tương tự dựa theo nhu cầu của cô.
Chỉ trong hai lần, hắn đã làm ra một cái cào và cái cuốc mà cô muốn, các cạnh sắc bén đến mức trông chúng không kém hơn sắt là bao.
Sơ Niệm nhảy dựng lên hôn lên mặt hắn, vui mừng khen ngợi: “Cửu Di dioir quá. Sao cái gì chàng cũng biết làm vậy?”
Hắn ôm eo và hôn lên trán cô: “Chỉ cần Niệm Niệm muốn, ta đều có thể thử một chút.”
Sơ Niệm theo sức bàn tay đặt ở trên eo của mình, lại hôn lên. Lần này là trên môi hắn, cả hai tê dại một lúc mới thở hổn hển tách ra.
Bọn họ càng ngày càng dính nhau rồi.
Cũng càng ngày càng thân mật.
Cảm giác an toàn lúc trước của Sơ Niệm là hắn sẽ không ăn thịt mình.
Giờ đây, cảm giác an toàn của cô bắt nguồn từ việc cô tin chắc rằng cô là sự tồn tại rất quan trọng đối với rắn lớn, và là giống cái mà hắn đã chọn trúng.
Họ thân thiết hơn bất kỳ bạn lữ của chủng tộc nào.