Chương 54
Khi một người và một rắn tiếp tục thân mật, Bạch Tuyết ở cách đó không xa giơ móng lên và kêu lên một tiếng dài.
“Nó đói bụng rồi.” Sơ Niệm nhìn hắn xụ mặt, cười nói.
Rắn lớn bị làm gián đoạn thì rất khó chịu, chỉ cần một ánh mắt, Bạch Tuyết đã không còn dám phát ra âm thanh nào nữa.
Sơ Niệm ôm cánh tay anh, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, đừng tức giận, ta lại hôn chàng một cái, được không?”
Hắn rất chi là hưởng thụ, sau khi Sơ Niệm hôn hắn, tuy rằng trong lòng vẫn bất mãn, nhưng hắn cũng nhịn không tiếp tục trút giận lên Bạch Tuyết nữa.
Sơ Niệm mang một vài cây cải đông đến cho Bạch Tuyết, khi đi ra thì thấy rắn lớn đang nghịch chiếc cuốc và chiếc cào hắn vừa làm, còn nâng trên tung hứng một vòng, như thể đang biểu diễn gánh xiếc.
Nhìn thấy Sơ Niệm đi tới, hắn tò mò hỏi: “Niệm Niệm, cái này là để làm gì?”
Sơ Niệm mang theo một cái cuốc, cúi xuống cuốc đất ở bãi đất trống đã được làm cỏ bên cạnh, biểu diễn: “Chàng xem, nó hoạt động như vậy đó, cái cuốc có thể xới đất. Trước tiên dùng cái cuốc để xới đất, rồi dùng cào để làm vỡ các cục đất, như vậy là có thể tiến hành gieo trồng. Giống như ta đã trồng lúa mì vậy.”
“Trồng trọt để làm gì?”
Rắn lớn từ trước đến nay luôn chỉ có khái niệm săn mồi, hắn mạnh hơn các loài động vật khác ở chỗ hắn học được cách sử dụng núi tuyết để tích trữ thức ăn.
Nhưng có rất ít thức ăn có nguồn gốc từ thực vật trong chế độ ăn của rắn lớn, thậm chí nếu có, cũng chỉ là một số loại trái cây ngọt thôi.
Đối với quan niệm trồng trọt thực vật, cho tới bây giờ đều không tồn tại.
Sơ Niệm chỉ vào đống lúa mì ở đằng kia và giải thích với hắn: “Lúa mì bình thường chúng ta ăn là do ta thu thập, nhưng sau khi thu hái, năm sau sẽ khó tìm, ăn xong sẽ hết sạch. Nếu chúng ta tự trồng lúa mì, có thể ăn lúa mì bất cứ lúc nào muốn, không cần phải đi khắp nơi để tìm kiếm nữa.”
Với lời giải thích như vậy, rắn lớn đột nhiên hiểu ra, hắn nghiêm túc khen ngợi nàng: “Niệm Niệm thật giỏi, vậy mà học được cách tự trồng trọt.”
Tất nhiên cái này không phải do tự cô nghĩ ra, mà là do cổ nhân vĩ đại nghĩ ra.
Dù thế nào đi nữa, sau hàng vạn năm loài người đã phát triển ra nghề trồng cây thì không thể phủ nhận được sự vĩ đại và trí tuệ của người đầu tiên nghĩ ra nghề trồng trọt.
Sơ Niệm có rất nhiều hạt giống, khoảng đất cô chọn cũng tương đối lớn. Với khả năng của cô, ít nhất cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể hoàn thành việc xới mảnh đất này.
Nhưng có thêm rắn lớn thì khác.
Sau khi Sơ Niệm biểu diễn đơn giản, hắn không tiếp tục để cô làm công việc mệt mỏi như vậy, mà tự mình gánh vác trách nhiệm nặng nề.
Vì khối lượng công việc rất lớn nên rắn lớn cần ăn nhiều hơn.
Tất cả những gì Sơ Niệm cần làm là chuẩn bị thức ăn và nước uống cho hắn.
Sau khi rắn lớn xới đất, cô đi tới với một túi nước: “Uống một chút nước đi.”
Hắn đang định vươn tay lấy, Sơ Niệm lại nhìn thấy hai tay hắn dính đầy đất, cười nói: “Đừng nhúc nhích, cúi đầu xuống, ta đút cho chàng.”
Cô giơ túi nước lên và đút hắn uống.
Hắn đã làm việc rất chăm chỉ, Sơ Niệm thương hắn vất vả, muốn chuẩn bị cho hắn thức ăn ngon hơn.
Cô dùng lá cói làm thành lưới cỏ, lá cói có khe hở để nước thấm vào nhưng cá không lọt qua được và sẽ bị giữ lại trong lưới.
Sơ Niệm lấy lưới đánh cá dệt xong, cưỡi Bạch Tuyết đến đầm nước sau núi.
Khi thời tiết ấm lên, không có tuyết đọng, cô phải mang Bạch Tuyết đi uống nước mỗi ngày một lần.
Khi Bạch Tuyết đang uống nước, Sơ Niệm đặt lưới lên bờ, đặt một ít thịt băm vào giữa lưới.
Mùi tanh của thịt băm tỏa ra, chẳng mấy chốc đã thu hút vài con cá nhỏ chui vào.
Nhưng Sơ Niệm còn chưa đóng lưới, cô muốn chờ một con cá lớn.
Sau khi thời tiết ấm lên, những lá cói ở vùng nước cạn trên bờ cũng bắt đầu đâm chồi nảy lộc, Sơ Niệm là nhìn trời xanh mây trắng phản chiếu trong làn nước hồ trong vắt, còn có bóng dáng bị kéo dài của Bạch Tuyết và cô, cảm thấy phong cảnh hết sức tuyệt vời.
Sau khi Bạch Tuyết uống đủ nước, chơi ở khu vực nước nông trên bờ, sau khi chơi đủ thì trở về bên cạnh cô.
Lúc này, Sơ Niệm nghe thấy tiếng nước quẫy.
Bạch Tuyết đã đi ra khỏi mặt nước, tiếng nước này chỉ có thể là của một con cá, và nó chỉ có thể được tạo ra bởi một con cá lớn.
Quả nhiên, khi đi thu lưới, cô đã nhìn thấy hai con cá lớn, nhưng vì phát hiện khá muộn nên một con đã vùng ra khỏi lưới cỏ và bơi đi mất.
Sơ Niệm chạy đến và kịp thời thu lưới bắt được con cá lớn còn lại.
Trong đó còn có một ít cá nhỏ và tôm tép, Sơ Niệm giữ lại những con cá nhỏ vừa phải, thả những con quá nhỏ, để chúng chậm rãi lớn lên, sau này sẽ ăn chúng.
Trước đây toàn bộ cá đều do rắn lớn bắt được, đây là lần đầu tiên cô tự mình bắt được một con cá lớn như vậy.
Trên đường về Sơ Niệm rất phấn khích.
Cô cố gắng cạo sạch vảy cá nhưng đánh giá thấp độ nhẵn của thân con cá, hơi không chú ý một chút thôi mà con dao đá đã cứa vào da thịt trên bàn tay cô chảy cả máu.
May mắn thay, nó không quá nghiêm trọng, cô chỉ cần rửa sạch trong nước và rắc một lớp bột quả xanh là máu đã ngừng chảy.
Sau khi làm sạch cá, cô nấu con cá nhỏ thành món súp, con cá lớn được phủ một lớp bột trứng và tinh bột, chiên trên chảo.
Cá chiên vàng ươm, giòn tan, thơm ngon.
Vì không có nguyên liệu nào khác nên Sơ Niệm dùng cà chua cắt thành từng khối vuông nhỏ, cho thêm nước sốt chua ngọt đun sôi cùng với các nguyên liệu trên.
Cô dùng đũa nhúng một chút, có vị chua chua ngọt ngọt, rắn lớn chắc chắn sẽ rất thích hương vị này.
Sau khi nước sốt chua ngọt sôi và sền sệt, cô rưới nước sốt lên cá đã chiên. Nước sốt chua chua ngọt ngọt rưới đều lên mình cá, mùi thơm lan tỏa, Sơ Niệm không kịp chờ chạy về phía cửa hang gọi rắn lớn.
Hắn rất nhanh đã đi lên, rửa tay ở đầm nước và đi tới bàn ăn.
Sơ Niệm múc cho mỗi người một bát canh cá, lấy một ít bánh bao hấp, gắp một miếng cá, quện đều một lớp nước sốt chua ngọt ấm áp, đưa qua, cười nói: “Ăn thử đi, là cá do ta bắt được đó.”
Rắn lớn nhận lấy miếng cá, vừa cho vào miệng, sắc mặt hắn đã thay đổi.
Không đúng nha.
Sơ Niệm nghi ngờ hỏi: “Ăn không ngon sao?”
Rắn lớn nuốt cá, kéo Sơ Niệm đang ở đối diện qua, nắm tay cô, nhỏ giọng hỏi: “Niệm Niệm, nàng bị thương?”
Tay cô vừa mới cạo vảy cá bị tróc mất một lớp da, nhưng hắn nhìn vết thương của cô như thể bị thương nặng lắm, Sơ Niệm dở khóc dở cười: “Làm gì mà ngạc nhiên vậy chứ, chỉ là bị cọ một chút thôi.”
Rắn lớn thậm chí còn không thèm ăn những món chua ngọt mà hắn thường thích, đi lấy bột quả xanh, cẩn thận băng bó cho cô một lần nữa.
Vết thương được băng bó như củ cải, không cử động được.
Sơ Niệm lắc lắc tay: “Như thế này làm sao mà ăn cơm được?”
Rắn lớn vẫn như không có chuyện gì nói: “Ta đút cho nàng ăn.”
Cái loại cưng chiều này khiến cô không nhịn được mà cảm động, cô cho phép mình đắm chìm vào nó, thực ra tay phải của cô không sao, nhưng vẫn yếu ớt nói: “Được, vậy chàng đút cho ta ăn đi.”
Hắn kiên nhẫn nhặt hết xương trong cá, bắt chước hành động của cô để húp thịt lấy nước canh. Thịt cá chín mềm, lớp da chiên giòn rụm, chấm nước mắm chua ngọt ngon hết ý.
Hắn đút cô ăn một miếng thịt cá rồi lại một miếng canh cá, sau khi ăn vài miếng, Sơ Niệm cảm thấy thật ngượng ngùng.
Vốn dĩ cô đặc biệt chuẩn bị cho hắn, nhưng cuối cùng lại lười biếng để người ta đút cho mình ăn, Sơ Niệm giục hắn: “Chàng cũng nên ăn đi, lát nữa sẽ nguội mất.”
Rắn lớn nhất quyết muốn đút cô ăn.
Sơ Niệm đành phải thỏa hiệp: “Vậy thì chúng ta mỗi người một miếng nha.”
Bình thường ăn rất nhanh, nhưng bữa ăn này ăn lâu gấp đôi so với bình thường.
Nhưng Sơ Niệm vô cùng thỏa mãn.
Vào giữa trưa, rắn lớn xử lý xong một mảnh đất. Sau khi băng tuyết tan, đất trở nên ẩm và mềm, sau khi xới đất rất thích hợp để gieo hạt.
Sơ Niệm lấy ra hai loại cây trồng mà cô quen thuộc hơn từ hạt giống của mình.
Một trong số đó là cây hẹ cô đã quen, năm ngoái đi xem thì thấy quen thuộc nên lấy một ít hạt giống về.
Cái còn lại, cô đoán là hạt ngô, nhưng cũng không chắc lắm.
Bởi vì ngô cô đã nhìn thấy đều là bắp ngô, nhưng loại cây ngô vàng này lại được bọc trong một lớp vỏ nửa cứng như hạt đậu, ngoài ra còn có tơ ngô màu vàng, hạt trên lõi cũng thưa thớt, chỉ có chục hạt trên một bắp, ít đến đáng thương.
Năm ngoái cô đã tìm kiếm tất cả những nơi lân cận, nhưng chỉ tìm được không đầy một túi hạt nhỏ, vì vậy cô dứt khoát không ăn, nghĩ đến việc gieo trồng tất cả thử xem sao.
Cả hai loại đều được gieo xong xuôi, một ngày nhanh chóng trôi qua.
Mặc dù rất mệt mỏi khi gieo hạt nhưng cô rất hài lòng, một cảm giác tự hào không thể giải thích được thậm chí còn trào dâng trong lòng cô.
Có ai ngờ rằng ở vùng đất xa lạ này, trí tuệ của tổ tiên lại được truyền lại thông qua cô.
Buổi tối cô thay quần áo đi suối nước nóng rửa sạch vết mồ hôi trên người, hơi nước ấm áp của suối nước nóng làm cho hang nhỏ này trở nên rất ấm áp.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô thoải mái ngồi một bên, lau tóc đến khi ngừng nhỏ nước rồi mới đi ra ngoài.
Khi quay lại, cô bắt gặp rắn lớn cũng đã tắm rửa xong. Hắn dường như rất thích ngâm mình trong đầm nước bất kể thời tiết như thế nào. Không cần biết suối nước nóng hắn sử dụng có phải là dòng nước được dẫn từ trên cao hay không, có thể có một bí ẩn khác trong hồ đó.
Sau khi trở lại phòng ngủ ở dưới đất, Sơ Niệm lấy từ trong tủ ra một bộ đồ lót mới làm bằng da thú. Sau khi tắm xong, cơ thể ẩm ướt, thường thì sau khi tắm xong cô sẽ không mặc qu.ần lót luôn mà chỉ mặc vào sau khi về.
Đang tìm đồ lót thì thấy bộ đồ lót ren xinh xắn vứt lung tung trong góc, chần chừ rồi lấy ra, dù sao thì cũng chẳng có cô gái nào là không thích quần áo đẹp.
Vào mùa đông, cô mặc áo da thú để giữ ấm, bây giờ thời tiết ấm hơn, cô có thể mặc những chiếc áo ban đầu.
Nhưng sau khi mặc vào, cô nhận ra rằng lúc trước vốn còn hơi rộng, giờ mặc vào mới nhận ra cô đã nở nang tới mức chật luôn rồi.
Cô dường như đã bỏ qua một vấn đề.
Kể từ khi sống với rắn lớn, trong lòng cô đầy rẫy những chuyện khác, đã không kiểm soát chế độ ăn uống của mình trong một thời gian dài.
Hơn nữa cô từ nhỏ đã không mập, nên dễ bỏ qua vấn đề này.
Cô dường như đã khỏe mạnh và đầy đặn hơn trước rất nhiều. Ngay cả quần áo cũ cũng không vừa nữa.
Rắn lớn nhìn thấy cô cúi đầu chán nản, lo lắng hỏi: “Niệm niệm, nàng bị bệnh à?”
Sơ Niệm thấp giọng thất vọng nói: “Ta béo lên rồi, huhu.”
Rắn lớn có vẻ hài lòng vì cô đã tăng cân một chút, vuốt tóc cô và nói: “Niệm Niệm là người xinh đẹp nhất.”
“Nó đói bụng rồi.” Sơ Niệm nhìn hắn xụ mặt, cười nói.
Rắn lớn bị làm gián đoạn thì rất khó chịu, chỉ cần một ánh mắt, Bạch Tuyết đã không còn dám phát ra âm thanh nào nữa.
Sơ Niệm ôm cánh tay anh, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, đừng tức giận, ta lại hôn chàng một cái, được không?”
Hắn rất chi là hưởng thụ, sau khi Sơ Niệm hôn hắn, tuy rằng trong lòng vẫn bất mãn, nhưng hắn cũng nhịn không tiếp tục trút giận lên Bạch Tuyết nữa.
Sơ Niệm mang một vài cây cải đông đến cho Bạch Tuyết, khi đi ra thì thấy rắn lớn đang nghịch chiếc cuốc và chiếc cào hắn vừa làm, còn nâng trên tung hứng một vòng, như thể đang biểu diễn gánh xiếc.
Nhìn thấy Sơ Niệm đi tới, hắn tò mò hỏi: “Niệm Niệm, cái này là để làm gì?”
Sơ Niệm mang theo một cái cuốc, cúi xuống cuốc đất ở bãi đất trống đã được làm cỏ bên cạnh, biểu diễn: “Chàng xem, nó hoạt động như vậy đó, cái cuốc có thể xới đất. Trước tiên dùng cái cuốc để xới đất, rồi dùng cào để làm vỡ các cục đất, như vậy là có thể tiến hành gieo trồng. Giống như ta đã trồng lúa mì vậy.”
“Trồng trọt để làm gì?”
Rắn lớn từ trước đến nay luôn chỉ có khái niệm săn mồi, hắn mạnh hơn các loài động vật khác ở chỗ hắn học được cách sử dụng núi tuyết để tích trữ thức ăn.
Nhưng có rất ít thức ăn có nguồn gốc từ thực vật trong chế độ ăn của rắn lớn, thậm chí nếu có, cũng chỉ là một số loại trái cây ngọt thôi.
Đối với quan niệm trồng trọt thực vật, cho tới bây giờ đều không tồn tại.
Sơ Niệm chỉ vào đống lúa mì ở đằng kia và giải thích với hắn: “Lúa mì bình thường chúng ta ăn là do ta thu thập, nhưng sau khi thu hái, năm sau sẽ khó tìm, ăn xong sẽ hết sạch. Nếu chúng ta tự trồng lúa mì, có thể ăn lúa mì bất cứ lúc nào muốn, không cần phải đi khắp nơi để tìm kiếm nữa.”
Với lời giải thích như vậy, rắn lớn đột nhiên hiểu ra, hắn nghiêm túc khen ngợi nàng: “Niệm Niệm thật giỏi, vậy mà học được cách tự trồng trọt.”
Tất nhiên cái này không phải do tự cô nghĩ ra, mà là do cổ nhân vĩ đại nghĩ ra.
Dù thế nào đi nữa, sau hàng vạn năm loài người đã phát triển ra nghề trồng cây thì không thể phủ nhận được sự vĩ đại và trí tuệ của người đầu tiên nghĩ ra nghề trồng trọt.
Sơ Niệm có rất nhiều hạt giống, khoảng đất cô chọn cũng tương đối lớn. Với khả năng của cô, ít nhất cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể hoàn thành việc xới mảnh đất này.
Nhưng có thêm rắn lớn thì khác.
Sau khi Sơ Niệm biểu diễn đơn giản, hắn không tiếp tục để cô làm công việc mệt mỏi như vậy, mà tự mình gánh vác trách nhiệm nặng nề.
Vì khối lượng công việc rất lớn nên rắn lớn cần ăn nhiều hơn.
Tất cả những gì Sơ Niệm cần làm là chuẩn bị thức ăn và nước uống cho hắn.
Sau khi rắn lớn xới đất, cô đi tới với một túi nước: “Uống một chút nước đi.”
Hắn đang định vươn tay lấy, Sơ Niệm lại nhìn thấy hai tay hắn dính đầy đất, cười nói: “Đừng nhúc nhích, cúi đầu xuống, ta đút cho chàng.”
Cô giơ túi nước lên và đút hắn uống.
Hắn đã làm việc rất chăm chỉ, Sơ Niệm thương hắn vất vả, muốn chuẩn bị cho hắn thức ăn ngon hơn.
Cô dùng lá cói làm thành lưới cỏ, lá cói có khe hở để nước thấm vào nhưng cá không lọt qua được và sẽ bị giữ lại trong lưới.
Sơ Niệm lấy lưới đánh cá dệt xong, cưỡi Bạch Tuyết đến đầm nước sau núi.
Khi thời tiết ấm lên, không có tuyết đọng, cô phải mang Bạch Tuyết đi uống nước mỗi ngày một lần.
Khi Bạch Tuyết đang uống nước, Sơ Niệm đặt lưới lên bờ, đặt một ít thịt băm vào giữa lưới.
Mùi tanh của thịt băm tỏa ra, chẳng mấy chốc đã thu hút vài con cá nhỏ chui vào.
Nhưng Sơ Niệm còn chưa đóng lưới, cô muốn chờ một con cá lớn.
Sau khi thời tiết ấm lên, những lá cói ở vùng nước cạn trên bờ cũng bắt đầu đâm chồi nảy lộc, Sơ Niệm là nhìn trời xanh mây trắng phản chiếu trong làn nước hồ trong vắt, còn có bóng dáng bị kéo dài của Bạch Tuyết và cô, cảm thấy phong cảnh hết sức tuyệt vời.
Sau khi Bạch Tuyết uống đủ nước, chơi ở khu vực nước nông trên bờ, sau khi chơi đủ thì trở về bên cạnh cô.
Lúc này, Sơ Niệm nghe thấy tiếng nước quẫy.
Bạch Tuyết đã đi ra khỏi mặt nước, tiếng nước này chỉ có thể là của một con cá, và nó chỉ có thể được tạo ra bởi một con cá lớn.
Quả nhiên, khi đi thu lưới, cô đã nhìn thấy hai con cá lớn, nhưng vì phát hiện khá muộn nên một con đã vùng ra khỏi lưới cỏ và bơi đi mất.
Sơ Niệm chạy đến và kịp thời thu lưới bắt được con cá lớn còn lại.
Trong đó còn có một ít cá nhỏ và tôm tép, Sơ Niệm giữ lại những con cá nhỏ vừa phải, thả những con quá nhỏ, để chúng chậm rãi lớn lên, sau này sẽ ăn chúng.
Trước đây toàn bộ cá đều do rắn lớn bắt được, đây là lần đầu tiên cô tự mình bắt được một con cá lớn như vậy.
Trên đường về Sơ Niệm rất phấn khích.
Cô cố gắng cạo sạch vảy cá nhưng đánh giá thấp độ nhẵn của thân con cá, hơi không chú ý một chút thôi mà con dao đá đã cứa vào da thịt trên bàn tay cô chảy cả máu.
May mắn thay, nó không quá nghiêm trọng, cô chỉ cần rửa sạch trong nước và rắc một lớp bột quả xanh là máu đã ngừng chảy.
Sau khi làm sạch cá, cô nấu con cá nhỏ thành món súp, con cá lớn được phủ một lớp bột trứng và tinh bột, chiên trên chảo.
Cá chiên vàng ươm, giòn tan, thơm ngon.
Vì không có nguyên liệu nào khác nên Sơ Niệm dùng cà chua cắt thành từng khối vuông nhỏ, cho thêm nước sốt chua ngọt đun sôi cùng với các nguyên liệu trên.
Cô dùng đũa nhúng một chút, có vị chua chua ngọt ngọt, rắn lớn chắc chắn sẽ rất thích hương vị này.
Sau khi nước sốt chua ngọt sôi và sền sệt, cô rưới nước sốt lên cá đã chiên. Nước sốt chua chua ngọt ngọt rưới đều lên mình cá, mùi thơm lan tỏa, Sơ Niệm không kịp chờ chạy về phía cửa hang gọi rắn lớn.
Hắn rất nhanh đã đi lên, rửa tay ở đầm nước và đi tới bàn ăn.
Sơ Niệm múc cho mỗi người một bát canh cá, lấy một ít bánh bao hấp, gắp một miếng cá, quện đều một lớp nước sốt chua ngọt ấm áp, đưa qua, cười nói: “Ăn thử đi, là cá do ta bắt được đó.”
Rắn lớn nhận lấy miếng cá, vừa cho vào miệng, sắc mặt hắn đã thay đổi.
Không đúng nha.
Sơ Niệm nghi ngờ hỏi: “Ăn không ngon sao?”
Rắn lớn nuốt cá, kéo Sơ Niệm đang ở đối diện qua, nắm tay cô, nhỏ giọng hỏi: “Niệm Niệm, nàng bị thương?”
Tay cô vừa mới cạo vảy cá bị tróc mất một lớp da, nhưng hắn nhìn vết thương của cô như thể bị thương nặng lắm, Sơ Niệm dở khóc dở cười: “Làm gì mà ngạc nhiên vậy chứ, chỉ là bị cọ một chút thôi.”
Rắn lớn thậm chí còn không thèm ăn những món chua ngọt mà hắn thường thích, đi lấy bột quả xanh, cẩn thận băng bó cho cô một lần nữa.
Vết thương được băng bó như củ cải, không cử động được.
Sơ Niệm lắc lắc tay: “Như thế này làm sao mà ăn cơm được?”
Rắn lớn vẫn như không có chuyện gì nói: “Ta đút cho nàng ăn.”
Cái loại cưng chiều này khiến cô không nhịn được mà cảm động, cô cho phép mình đắm chìm vào nó, thực ra tay phải của cô không sao, nhưng vẫn yếu ớt nói: “Được, vậy chàng đút cho ta ăn đi.”
Hắn kiên nhẫn nhặt hết xương trong cá, bắt chước hành động của cô để húp thịt lấy nước canh. Thịt cá chín mềm, lớp da chiên giòn rụm, chấm nước mắm chua ngọt ngon hết ý.
Hắn đút cô ăn một miếng thịt cá rồi lại một miếng canh cá, sau khi ăn vài miếng, Sơ Niệm cảm thấy thật ngượng ngùng.
Vốn dĩ cô đặc biệt chuẩn bị cho hắn, nhưng cuối cùng lại lười biếng để người ta đút cho mình ăn, Sơ Niệm giục hắn: “Chàng cũng nên ăn đi, lát nữa sẽ nguội mất.”
Rắn lớn nhất quyết muốn đút cô ăn.
Sơ Niệm đành phải thỏa hiệp: “Vậy thì chúng ta mỗi người một miếng nha.”
Bình thường ăn rất nhanh, nhưng bữa ăn này ăn lâu gấp đôi so với bình thường.
Nhưng Sơ Niệm vô cùng thỏa mãn.
Vào giữa trưa, rắn lớn xử lý xong một mảnh đất. Sau khi băng tuyết tan, đất trở nên ẩm và mềm, sau khi xới đất rất thích hợp để gieo hạt.
Sơ Niệm lấy ra hai loại cây trồng mà cô quen thuộc hơn từ hạt giống của mình.
Một trong số đó là cây hẹ cô đã quen, năm ngoái đi xem thì thấy quen thuộc nên lấy một ít hạt giống về.
Cái còn lại, cô đoán là hạt ngô, nhưng cũng không chắc lắm.
Bởi vì ngô cô đã nhìn thấy đều là bắp ngô, nhưng loại cây ngô vàng này lại được bọc trong một lớp vỏ nửa cứng như hạt đậu, ngoài ra còn có tơ ngô màu vàng, hạt trên lõi cũng thưa thớt, chỉ có chục hạt trên một bắp, ít đến đáng thương.
Năm ngoái cô đã tìm kiếm tất cả những nơi lân cận, nhưng chỉ tìm được không đầy một túi hạt nhỏ, vì vậy cô dứt khoát không ăn, nghĩ đến việc gieo trồng tất cả thử xem sao.
Cả hai loại đều được gieo xong xuôi, một ngày nhanh chóng trôi qua.
Mặc dù rất mệt mỏi khi gieo hạt nhưng cô rất hài lòng, một cảm giác tự hào không thể giải thích được thậm chí còn trào dâng trong lòng cô.
Có ai ngờ rằng ở vùng đất xa lạ này, trí tuệ của tổ tiên lại được truyền lại thông qua cô.
Buổi tối cô thay quần áo đi suối nước nóng rửa sạch vết mồ hôi trên người, hơi nước ấm áp của suối nước nóng làm cho hang nhỏ này trở nên rất ấm áp.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô thoải mái ngồi một bên, lau tóc đến khi ngừng nhỏ nước rồi mới đi ra ngoài.
Khi quay lại, cô bắt gặp rắn lớn cũng đã tắm rửa xong. Hắn dường như rất thích ngâm mình trong đầm nước bất kể thời tiết như thế nào. Không cần biết suối nước nóng hắn sử dụng có phải là dòng nước được dẫn từ trên cao hay không, có thể có một bí ẩn khác trong hồ đó.
Sau khi trở lại phòng ngủ ở dưới đất, Sơ Niệm lấy từ trong tủ ra một bộ đồ lót mới làm bằng da thú. Sau khi tắm xong, cơ thể ẩm ướt, thường thì sau khi tắm xong cô sẽ không mặc qu.ần lót luôn mà chỉ mặc vào sau khi về.
Đang tìm đồ lót thì thấy bộ đồ lót ren xinh xắn vứt lung tung trong góc, chần chừ rồi lấy ra, dù sao thì cũng chẳng có cô gái nào là không thích quần áo đẹp.
Vào mùa đông, cô mặc áo da thú để giữ ấm, bây giờ thời tiết ấm hơn, cô có thể mặc những chiếc áo ban đầu.
Nhưng sau khi mặc vào, cô nhận ra rằng lúc trước vốn còn hơi rộng, giờ mặc vào mới nhận ra cô đã nở nang tới mức chật luôn rồi.
Cô dường như đã bỏ qua một vấn đề.
Kể từ khi sống với rắn lớn, trong lòng cô đầy rẫy những chuyện khác, đã không kiểm soát chế độ ăn uống của mình trong một thời gian dài.
Hơn nữa cô từ nhỏ đã không mập, nên dễ bỏ qua vấn đề này.
Cô dường như đã khỏe mạnh và đầy đặn hơn trước rất nhiều. Ngay cả quần áo cũ cũng không vừa nữa.
Rắn lớn nhìn thấy cô cúi đầu chán nản, lo lắng hỏi: “Niệm niệm, nàng bị bệnh à?”
Sơ Niệm thấp giọng thất vọng nói: “Ta béo lên rồi, huhu.”
Rắn lớn có vẻ hài lòng vì cô đã tăng cân một chút, vuốt tóc cô và nói: “Niệm Niệm là người xinh đẹp nhất.”