Chương 47: Hai người vợ (19)
Đúng thật là túi rác công nghiệp loại lớn của ông già nhặt ve chai có thể chứa đầy ắp các khối vụn của tám tên âm binh quỷ phách, từ xa nhìn lại giống như một chiếc xe con bọ màu đen.
Bóng lông nhỏ ém miệng túi rác rồi cột thành một cái nút, sau khi gắn chặt vào móng vuốt, cậu mới dùng bút viết trên tấm bảng nhỏ: “Nơi này là sông Vong Xuyên phải không?”
Bầy quỷ vội vàng mồm năm miệng mười nói phải.
Bóng lông nhỏ: “Sông Vong Xuyên nằm ở Địa phủ, nhưng tại sao mọi người lại tới đây?”
Nghe thấy câu hỏi này, đám cô hồn dã quỷ đấm ngực dậm chân một trận liên tục nói oan uổng, một cô hồn trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi còn khóc hu hu: “Đại nhân, tiểu nhân vốn là dã quỷ sống trong sông Vong Xuyên, năm đó khốn khổ vì tình, sống chết không muốn uống canh Mạnh Bà nên rút não nhảy vào sông Vong Xuyên không thể chuyển thế đầu thai, ai ngờ trôi được mấy năm lại bị vòng xoáy dưới đáy sông cuốn văng ra khỏi Địa Phủ, bị nhốt luôn dưới dòng sông. Vốn là, khi cô hồn dã quỷ dưới sông Vong Xuyên suy nghĩ thấu đáo sẽ bò lên bờ uống canh Mạnh Bà để tiếp tục đầu thai, nhưng bây giờ ngay cả Địa Phủ chúng tôi cũng không về được!”
Những cô hồn dã quỷ khác cũng nhao nhao bày tỏ, lúc ấy bọn họ ngu dốt bồng bột mới nhảy sông, bây giờ hối hận không thôi, chẳng những mất cơ hội đầu thai mà còn bị âm binh quỷ phách hành hạ cả ngày.
Bóng lông nhỏ viết soàn soạt: “Bây giờ Địa Phủ đang trong thời kỳ sửa đổi, chờ sau khi sửa đổi xong tôi sẽ dẫn mọi người xuống xét xử đầu thai.”
Mặc dù đám cô hồn dã quỷ không tin lắm nhưng vẫn liên tục nói cảm ơn, một lòng muốn dỗ Tiểu Bạch Cẩu đại nhân vui vẻ, khẩu vị mở rộng ra để ăn thêm nhiều “quà vặt” một chút.
Bóng lông nhỏ tiếp tục viết câu hỏi trên bảng nhỏ: “Đám âm binh đó đã ở đây bao nhiêu năm rồi? Ngày nào bọn chúng cũng mang theo cái lồng nhốt quỷ phách ở trong rồi kéo bọn họ dưới lòng sông sao?”
Lúc này, ba sinh hồn bị âm binh tát một cái dính vách đá đối diện mới bay qua, ngồi bên cạnh bóng lông nhỏ cùng nghe đám quỷ trả lời.
Trải qua một màn tranh luận năm mồm bảy miệng, cuối cùng bóng lông nhỏ cũng sắp xếp lại được lời của những quỷ hồn này. Có dã quỷ bị cuốn đến đây chỉ mới cách đây vài tháng, còn tốp dã quỷ sinh sống và chờ đợi ở sông Vong Xuyên lâu nhất là 461 năm.
Hóa ra, đám quỷ phách ngụy trang âm binh cứ cách mỗi mấy năm sẽ đào một cái hang ở đầu nguồn sông Vong Xuyên, cộng thêm trận pháp của La Cam, thần không biết quỷ không hay trộm nước sông Vong Xuyên đổ vào mạch nước ngầm.
Vốn con sông ngầm này không thông với nguồn nước bên ngoài, nước sông có thể lưu động hoàn toàn dựa vào trận pháp thúc đẩy của La Cam. Tuy nhiên âm khí trong nó từ từ nhạt dần theo thời gian, thế nên cứ cách mỗi vài năm sẽ cần nước từ sông Vong Xuyên bổ sung vào.
“Sau khi được đại nhân chỉ điểm, tiểu nhân mới biết những kẻ đáng thương trong lồng sắt là quỷ phách, bởi vì những kẻ giống nhau như đúc đó chỉ có sáu nên tiểu nhân không nghĩ đó là bảy phách.” Một vị lão quỷ râu dài tiếp tục nói: “Lão hủ trôi giạt ở con sông này hơn 170 năm, cứ cách một khoảng thời gian, “Thiên La Đại Thần” bên trong tượng thần màu máu sẽ dẫn mấy chục kẻ như thế này đến, khi đó những quỷ phách này còn có hình người, màu sắc cũng bình thường, lúc nào cũng khóc lóc dập đầu. Nhưng khi ngâm trong sông Vong Xuyên thời gian càng dài, thần chí của bọn họ càng mơ hồ.”
Những lệ quỷ khác thấy lão này lãi nhãi mãi nên cực kỳ bất mãn, cho là ông ta chiếm spotlight nên cũng bắt đầu chen vào:
“Đúng vậy đại nhân, tiểu nhân cũng nhìn thấy những quỷ phách kia khi bị ngâm trong nước sông sẽ trở nên trong suốt tản mát trong không khí, đoán chừng là thần hồn?”
“Mày không biết thì đừng có nói bậy! Đại nhân đã nói đó là quỷ phách không phải hồn, đó hẳn là ký ức!”
“Đúng đúng, lúc còn sống tiểu nhân có nghiên cứu qua ba hồn bảy phách, ba hồn chủ thần, bảy phách chủ ý. Bảy phách sẽ mang ký ức của người đó, nếu ngâm trên vài chục năm ký ức sẽ hoàn toàn tiêu tán, chỉ còn lại ác niệm bên trong nhân tính giống với đám âm binh kia, chỉ biết hành hạ quỷ hồn mua vui cả ngày.”
“Thật ra đám âm binh cầm lồng này chính là do mấy tên quỷ phách trong lồng biến thành, đầu tiên là có bảy phách bị bắt sau đó ngâm thành một đám ác ôn, đám ác ôn này làm âm binh vài chục năm sau đó bị “Thiên La Đại Thần” trong tượng thần mang đi, cũng không biết bọn chúng bị mang đi nơi nào.”
Bóng lông nhỏ viết: “Mọi người có từng nhìn thấy quỷ hồn của bọn họ không?”
Câu trả lời của bầy quỷ giống hệt nhau:
“Không có, đại nhân.”
“Tiểu nhân ở chỗ này đã hơn 300 năm nhưng chưa từng thấy qua…”
Trưởng ban Lỗ Phong Ban điều tra đặc biệt Bắc thị ngồi bên cạnh làm bình phong một thời gian dài, rốt cuộc cũng có thể chen vào: “Hồn của đám âm binh quỷ phách đó chắc chắn vẫn còn, nếu như quỷ phách biến mất vẫn có thể dùng âm khí gia cố để nó không tiêu tán. Nhưng nếu ba hồn biến mất, bảy phách chắc chắn không thể tồn tại.”
Bóng lông nhỏ viết: “Bên trong bức tượng thần màu đỏ đó chỉ là quỷ phách của La Cam, kẻ nắm quyền thật sự chính là thần hồn của La Cam. Ba hồn của những âm binh này nằm trong tay thần hồn La Cam.”
Câu chuyện vòng qua vòng lại một hồi rốt cuộc cũng vòng trở về, thần hồn của La Cam cũng chính là bản thể, gã dẫn đội quân âm quỷ đánh hạ điện Diêm Vương, bây giờ đang tàn phá ở Địa phủ.
Còn cung điện dưới lòng đất của nhà họ Ngưu chính là “Công xưởng Âm binh” do quỷ phách La Cam điều hành, rất có thể gã không khống chế được thần hồn của âm binh, cũng không thể ra lệnh cho đội quân quỷ phách, ngày thường chỉ nhận nhiệm vụ xối nước Vong Xuyên lên người nhà họ Ngưu.
Ba sinh hồn một bóng lông tuyệt vọng định trở về tay không. Nhưng lão quỷ nhặt rác mới vừa chiếm spotlight lại vô cùng phấn chấn muốn cố gắng phát huy lượng “nhiệt” còn lại, ông ta liếc nhìn sổ tay nằm trong móng vuốt của bóng lông nhỏ, sau đó cẩn thận chen vào: “Đại nhân, tiểu nhân vừa nhớ ra một chuyện, nhà họ Ngưu không khai ra con gái đến tuổi lấy chồng là vì muốn gả cô ta cho Thiên La Đại Tiên. Mỗi lần đám cưới, bức tượng thần Thiên La Đại Tiên đó sẽ được giấu đi, sau đó có một Thiên La Đại Tiên khác hạ xuống từ trên trời, mang con gái nhà họ Ngưu đi.”
Không chỉ mấy người bóng lông nhỏ sững sờ mà ngay cả bầy quỷ cũng kinh sợ:
“Sao ông biết?”
“Đạo hạnh của ông thấp hơn cả lệ quỷ, làm sao ông biết được những thứ này?”
“Chắc chắn là tiện miệng nói bậy!”
“Ngay cả lệ quỷ như tôi cũng không dám đến gần cái cung điện đó…”
Những quỷ hồn khác cực kỳ không phục.
Ông già nhặt rác ngại ngùng mở miệng: “Mỗi lần nhà họ Ngưu tổ chức đám cưới không hề bố trí giăng đèn kết hoa, những thứ tốt thì bị vứt đi sau khi đám cưới, không nhặt thì phí quá.”
Vừa nói lão già nhặt rác vừa trôi giạt đến bên cạnh đống đất đào đào, lúc này bầy quỷ mới phát hiện trong đất toàn là băng lụa màu, chữ Phúc, đèn lồng rách rưới… dính đầy bùn đất. Cũng không biết lão quỷ khô gầy này làm thế nào mà đem được những thứ này tới đây ngay dưới mắt mấy trăm người nhà họ Ngưu và thần hồn quỷ phách La Cam.
Bóng lông nhỏ cổ vũ: “Ông giỏi thật đó, có thể bán được tận năm sáu trăm đồng!”
Ông già lụm mót vui vẻ đến mặt đỏ bừng, không ngừng xua tay khiêm tốn: “Không bán được, không bán được… Nhiều lắm là hai ba trăm thôi, ha ha ha!”
Một đám lệ quỷ với khối tài sản chôn theo trị giá mấy trăm ngàn cùng trợn mắt há hốc mồm.
Chân thân của La Cam sẽ xuất hiện vào ngày đám cưới của Hạ Hân Lan, cũng tức là ba ngày sau sẽ hiện thân ở cung điện dưới đất, bọn họ chỉ cần len lén lẻn vào tại thời điểm này có lẽ sẽ tìm được đầu mối về thần hồn âm binh.
Vì vậy, bóng lông nhỏ quyết định trước cần phải lên mặt đất. Nhưng nếu cậu kéo một túi rác lớn đi ngang qua trước tượng thần màu máu rồi đi vào thang máy, vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Nhưng bóng lông nhỏ sẽ không gây phiền toái đến nhóm người sống Lỗ Phong, cậu có thể dùng lệnh bài quỷ sai đi vào Địa Phủ bất cứ lúc nào. Mặc dù quyền lực của quỷ sai dương gian thấp hơn quỷ tướng một chút, không thể xuất hiện ở một nơi tùy ý trên dương gian từ Địa Phủ, nhưng dịch chuyển tức thời thì hẳn là không có vấn đề gì đâu nhỉ…
Thế là, bóng lông nhỏ thổi một hơi vào ba sinh hồn, quỷ hồn của Lỗ Phong, Ngưu Tĩnh Di và Tôn Minh Giang đều biến thành độ phân giải 4k trong nháy mắt, sau đó bóng lông nhỏ chỉ chỉ phía trên: “Chít chít chít!”
Tôn Minh Giang không dám ở lại nơi này quá lâu lập tức hiểu ý: “Bóng lông đại nhân bảo chúng tôi lên trước, vậy còn ngài…”
Bóng lông nhỏ: “Chút chít chít chít chít, chút chít.”
Thật ra thì Tôn Minh Giang nghe không hiểu bóng lông nhỏ chít chít cái gì, nhưng y vẫn gật đầu liên tục hùa theo: “Ừm ừm, vậy đại nhân, chúng tôi đi trước nhé?”
Vì thế trước ánh mắt ghen tỵ hâm mộ của mấy ngàn cô hồn dã quỷ, ba sinh hồn sáng lấp lánh ung dung bay bay lên trên chui vào vách đá trên đỉnh đầu, bay về phía ngôi nhà sang trọng của nhà họ Ngưu ở trên mặt đất.
Sau đó bóng lông nhỏ giơ móng vuốt tóm lấy túi rác bự đã được cột chặt miệng, một móng vuốt khác thì cầm lệnh bài quỷ sai, nghiêm trang: “Chút chít, chút chít.” Người chấp hành Trúc Ninh, thỉnh vào Địa Phủ.
Sau đó biến mất vào hư vô trong nháy mắt.
Mấy ngàn cô hồn dã quỷ lập tức bùng nổ:
“Tiểu Bạch Cẩu đại nhân đi đâu rồi, có phải cậu ấy niệm chú rồi biến mất không?”
“Cái gì mà Tiểu Bạch Cẩu đại nhân, không nghe thấy quỷ hồn mới vừa được thổi tiên khí gọi là gì sao? Phải gọi là bóng lông đại nhân!”
“Bóng lông đại nhân thật lợi hại.”
…
Trên Hoàng Tuyền Lộ, đám quỷ sai Âm Ti hai người một tổ áp giải lệ quỷ đeo gông xiềng, từng trận âm phong như quỷ khóc sói tru liên tục quét qua. Đột nhiên, có ánh sáng màu vàng kim chợt lóe lên giữa không trung. Sau đó một vật thể màu đen như xe con bọ lao xuống từ trên trời, đập một cái bẹp xuống Hoàng Tuyền Lộ.
Quỷ sai Âm Ti xung quanh tập trung nhìn sang, đây chẳng phải tiểu bán yêu hung tàn cạp mất nửa cái đầu Âm Ti cách đây mấy ngày trước sao?
Lần trước con tiểu bán yêu quỷ sai dương gian này áp giải cả một hàng ác quỷ không ngừng biến đổi đội hình tại Địa Phủ, đến bây giờ đám âm ti quỷ sai khó mà quên được cảnh tượng một hàng dài quỷ hồn biến thành vòng tròn lớn!
Bọn họ đều là một tổ hai quỷ sai áp giải một quỷ hồn, còn tiểu bán yêu hung tàn này quả nhiên không đi đường bình thường, lúc áp giải quỷ hồn thì áp nguyên một chuỗi, bây giờ nhìn lại… Tiểu bán yêu kia mang theo thứ gì thế? Hình như là một thứ trông như túi rác rất to?
Túi rác ni lông to như xe con bọ được buộc lại rất kín kẽ, ngoại trừ nút thắt ở miệng túi thì có thể thấy loáng thoáng các khúc tay cụt, chân đứt, bàn tay, đầu… cộm lên.
Âm ti quỷ sai đứng bên cạnh chấn kinh đến càm cũng rớt xuống!
Tên quỷ sai dương gian này đã hung tàn đến độ cảm thấy phiền toái khi áp giải một hàng lệ quỷ nên băm tất cả chúng thành khối, sau đó bỏ vào trong túi rác rồi xách về Địa Phủ!!!
Mặc dù như vậy đúng là bớt phiền, nhưng nhưng nhưng… rốt cuộc Hắc Vô Thường đại nhân tuyển con yêu quái đáng sợ này ở đâu về làm quỷ sai dương gian vậy???
Bóng lông nhỏ té sấp mặt ở trên Hoàng Tuyền Lộ mới vừa bò dậy giơ vuốt lông phủi phủi, bất ngờ nhìn thấy vốn đám Âm Ti vốn đang chậm rãi kéo xiềng xích đi phía trước, bây giờ lại vừa lôi kéo lệ quỷ mình áp giải vừa vắt giò lên cổ mà chạy.
Đám âm ti quỷ sai liều mạng bỏ chạy thầm nghĩ trong lòng: Người anh em bị cắn đầu lúc trước thật xui xẻo, ai bảo mày dám mang cái đầu xấu vcl lắc lư trước mặt quỷ sai dương gian hung tàn!
Không phải chỉ bị cạp mất một nửa thôi sao? Không bị nó cạp thành khối vụn là may lắm rồi.
Bọn tao không ngu thế đâu!
Chỉ chốc lát sau, tất cả quỷ sai cầm xích sắt trên Hoàng Tuyền Lộ cùng chạy mất tăm, chỉ còn lại một mình bóng lông nhỏ không hiểu chuyện gì xảy ra kéo túi rác lớn.
Hoàng Tuyền Lộ yên tĩnh không một bóng “quỷ” khiến bóng lông nhỏ hơi sợ, cậu vội vàng giơ lệnh bài quỷ sai, tập trung tinh thần nghĩ về phòng của Ngưu Tĩnh Di, sau đó đọc lên khẩu lệnh mình tự nghĩ ra:
“Chút chít, chút chít, chút chít chít…” Người chấp hành Trúc Ninh thỉnh ra khỏi Địa Phủ, vào nhà chính nhà họ Ngưu, tầng hai phía tây…
Còn chưa đọc xong khẩu lệnh, bóng lông nhỏ và túi rác lớn đã bị một vòng sáng màu vàng kim hút vào hư không, vài giây sau đột nhiên xuất hiện đập bôm bốp trong phòng của Ngưu Tĩnh Di. Quỷ phách vừa cứng vừa giòn rải đầy đất, khắp phòng đều là mảnh vỡ trông như than hoạt tính.
Nhưng mà đám quỷ tướng trong phòng ngủ còn rối ren chật vật hơn so với bóng lông nhỏ vừa mới rơi xuống. Hơn 100 tên quỷ tướng ở lại trong phòng bận rộn đến sứt đầu bể trán, dường như bọn họ sợ bị nanh vuốt của La Cam phát hiện nên vẫn giữ hình dạng âm binh tí hon.
*Đoạn này tui không biết có phải bug không vì ban đầu vốn là phòng của Hứa Mỹ Ni, nhưng mọi người cứ nghĩ đơn giản là họ dời phòng đi =))))
Bóng lông nhỏ ngồi trên túi rác, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trong phòng.
Vì Hứa Mỹ Ni ôm tã lót vớt lên từ sông Vong Xuyên, tiếp xúc trực tiếp với nước âm khí nên bây giờ cô đang được ba sinh hồn chăm sóc, nửa ngủ nửa tỉnh nằm phơi nắng trên ghế dài, định sưởi ấm cho hồn phách sắp bay ra khỏi cơ thể trở về.
Còn đám quỷ tướng của điện Diêm Vương thì nhận trách nhiệm chăm sóc đứa bé sơ sinh. Trên mặt đất, hơn hai mươi người tí hon mặt quỷ hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng vừa che mũi vừa gánh một chiếc tã đã sử dụng đi về phía thùng rác trong nhà vệ sinh. Còn tổ quỷ tướng thay tã giúp Ngưu Nhạc Nhạc thì bị thằng nhóc khóc oe oe đạp bay khắp phòng, thỉnh thoảng…
Một tên quỷ tướng: “A —— ——” Bị đạp bay lên giữa không trung, đập vào bình hoa.
Một tên quỷ tướng khác: “A —— ——” Lăn lộn rơi xuống giường, cắm đầu vào thùng rác.
Khi chuẩn bị thay tã lót, một tổ chưa đến hơn ba mươi người tí hon mặt quỷ liên tục bị đạp bay toán loạn, kẻ dính trên đèn treo trần nhà, kẻ bị treo trên rèm cửa sổ, có kẻ còn bị mắc kẹt trong khe hở đầy bụi phía sau bàn trang điểm… Hầm hừ hùng hùng hổ hổ.
Ngoài ra còn có hơn hai mươi người tí hon mặt quỷ đang gánh bình sữa to gấp mấy lần bọn họ, tất cả hô hào một hai một hai vất vả lắc bình sữa để khuấy sữa bột trong bình. Lúc định khiêng tới miệng cho đứa nhỏ uống, một tên quỷ tướng trong đó đột nhiên rống to ngăn lại: “Ông đây nghe nói phải thử nhiệt độ sữa trên mu bàn tay, khi nhiệt độ sữa bằng với nhiệt độ trên mu bàn tay thì mới uống được.”
Quỷ tướng đứng gần núm vú cao su nhất vội vàng giơ tay sờ một cái sau đó hô lớn: “Không được, quá nóng!”
Quỷ tướng đứng sau lưng tát lên gáy nó một cái bốp: “Mày bị ngu à? Là nhiệt độ mu bàn tay của người sống!”
Bóng lông nhỏ ém miệng túi rác rồi cột thành một cái nút, sau khi gắn chặt vào móng vuốt, cậu mới dùng bút viết trên tấm bảng nhỏ: “Nơi này là sông Vong Xuyên phải không?”
Bầy quỷ vội vàng mồm năm miệng mười nói phải.
Bóng lông nhỏ: “Sông Vong Xuyên nằm ở Địa phủ, nhưng tại sao mọi người lại tới đây?”
Nghe thấy câu hỏi này, đám cô hồn dã quỷ đấm ngực dậm chân một trận liên tục nói oan uổng, một cô hồn trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi còn khóc hu hu: “Đại nhân, tiểu nhân vốn là dã quỷ sống trong sông Vong Xuyên, năm đó khốn khổ vì tình, sống chết không muốn uống canh Mạnh Bà nên rút não nhảy vào sông Vong Xuyên không thể chuyển thế đầu thai, ai ngờ trôi được mấy năm lại bị vòng xoáy dưới đáy sông cuốn văng ra khỏi Địa Phủ, bị nhốt luôn dưới dòng sông. Vốn là, khi cô hồn dã quỷ dưới sông Vong Xuyên suy nghĩ thấu đáo sẽ bò lên bờ uống canh Mạnh Bà để tiếp tục đầu thai, nhưng bây giờ ngay cả Địa Phủ chúng tôi cũng không về được!”
Những cô hồn dã quỷ khác cũng nhao nhao bày tỏ, lúc ấy bọn họ ngu dốt bồng bột mới nhảy sông, bây giờ hối hận không thôi, chẳng những mất cơ hội đầu thai mà còn bị âm binh quỷ phách hành hạ cả ngày.
Bóng lông nhỏ viết soàn soạt: “Bây giờ Địa Phủ đang trong thời kỳ sửa đổi, chờ sau khi sửa đổi xong tôi sẽ dẫn mọi người xuống xét xử đầu thai.”
Mặc dù đám cô hồn dã quỷ không tin lắm nhưng vẫn liên tục nói cảm ơn, một lòng muốn dỗ Tiểu Bạch Cẩu đại nhân vui vẻ, khẩu vị mở rộng ra để ăn thêm nhiều “quà vặt” một chút.
Bóng lông nhỏ tiếp tục viết câu hỏi trên bảng nhỏ: “Đám âm binh đó đã ở đây bao nhiêu năm rồi? Ngày nào bọn chúng cũng mang theo cái lồng nhốt quỷ phách ở trong rồi kéo bọn họ dưới lòng sông sao?”
Lúc này, ba sinh hồn bị âm binh tát một cái dính vách đá đối diện mới bay qua, ngồi bên cạnh bóng lông nhỏ cùng nghe đám quỷ trả lời.
Trải qua một màn tranh luận năm mồm bảy miệng, cuối cùng bóng lông nhỏ cũng sắp xếp lại được lời của những quỷ hồn này. Có dã quỷ bị cuốn đến đây chỉ mới cách đây vài tháng, còn tốp dã quỷ sinh sống và chờ đợi ở sông Vong Xuyên lâu nhất là 461 năm.
Hóa ra, đám quỷ phách ngụy trang âm binh cứ cách mỗi mấy năm sẽ đào một cái hang ở đầu nguồn sông Vong Xuyên, cộng thêm trận pháp của La Cam, thần không biết quỷ không hay trộm nước sông Vong Xuyên đổ vào mạch nước ngầm.
Vốn con sông ngầm này không thông với nguồn nước bên ngoài, nước sông có thể lưu động hoàn toàn dựa vào trận pháp thúc đẩy của La Cam. Tuy nhiên âm khí trong nó từ từ nhạt dần theo thời gian, thế nên cứ cách mỗi vài năm sẽ cần nước từ sông Vong Xuyên bổ sung vào.
“Sau khi được đại nhân chỉ điểm, tiểu nhân mới biết những kẻ đáng thương trong lồng sắt là quỷ phách, bởi vì những kẻ giống nhau như đúc đó chỉ có sáu nên tiểu nhân không nghĩ đó là bảy phách.” Một vị lão quỷ râu dài tiếp tục nói: “Lão hủ trôi giạt ở con sông này hơn 170 năm, cứ cách một khoảng thời gian, “Thiên La Đại Thần” bên trong tượng thần màu máu sẽ dẫn mấy chục kẻ như thế này đến, khi đó những quỷ phách này còn có hình người, màu sắc cũng bình thường, lúc nào cũng khóc lóc dập đầu. Nhưng khi ngâm trong sông Vong Xuyên thời gian càng dài, thần chí của bọn họ càng mơ hồ.”
Những lệ quỷ khác thấy lão này lãi nhãi mãi nên cực kỳ bất mãn, cho là ông ta chiếm spotlight nên cũng bắt đầu chen vào:
“Đúng vậy đại nhân, tiểu nhân cũng nhìn thấy những quỷ phách kia khi bị ngâm trong nước sông sẽ trở nên trong suốt tản mát trong không khí, đoán chừng là thần hồn?”
“Mày không biết thì đừng có nói bậy! Đại nhân đã nói đó là quỷ phách không phải hồn, đó hẳn là ký ức!”
“Đúng đúng, lúc còn sống tiểu nhân có nghiên cứu qua ba hồn bảy phách, ba hồn chủ thần, bảy phách chủ ý. Bảy phách sẽ mang ký ức của người đó, nếu ngâm trên vài chục năm ký ức sẽ hoàn toàn tiêu tán, chỉ còn lại ác niệm bên trong nhân tính giống với đám âm binh kia, chỉ biết hành hạ quỷ hồn mua vui cả ngày.”
“Thật ra đám âm binh cầm lồng này chính là do mấy tên quỷ phách trong lồng biến thành, đầu tiên là có bảy phách bị bắt sau đó ngâm thành một đám ác ôn, đám ác ôn này làm âm binh vài chục năm sau đó bị “Thiên La Đại Thần” trong tượng thần mang đi, cũng không biết bọn chúng bị mang đi nơi nào.”
Bóng lông nhỏ viết: “Mọi người có từng nhìn thấy quỷ hồn của bọn họ không?”
Câu trả lời của bầy quỷ giống hệt nhau:
“Không có, đại nhân.”
“Tiểu nhân ở chỗ này đã hơn 300 năm nhưng chưa từng thấy qua…”
Trưởng ban Lỗ Phong Ban điều tra đặc biệt Bắc thị ngồi bên cạnh làm bình phong một thời gian dài, rốt cuộc cũng có thể chen vào: “Hồn của đám âm binh quỷ phách đó chắc chắn vẫn còn, nếu như quỷ phách biến mất vẫn có thể dùng âm khí gia cố để nó không tiêu tán. Nhưng nếu ba hồn biến mất, bảy phách chắc chắn không thể tồn tại.”
Bóng lông nhỏ viết: “Bên trong bức tượng thần màu đỏ đó chỉ là quỷ phách của La Cam, kẻ nắm quyền thật sự chính là thần hồn của La Cam. Ba hồn của những âm binh này nằm trong tay thần hồn La Cam.”
Câu chuyện vòng qua vòng lại một hồi rốt cuộc cũng vòng trở về, thần hồn của La Cam cũng chính là bản thể, gã dẫn đội quân âm quỷ đánh hạ điện Diêm Vương, bây giờ đang tàn phá ở Địa phủ.
Còn cung điện dưới lòng đất của nhà họ Ngưu chính là “Công xưởng Âm binh” do quỷ phách La Cam điều hành, rất có thể gã không khống chế được thần hồn của âm binh, cũng không thể ra lệnh cho đội quân quỷ phách, ngày thường chỉ nhận nhiệm vụ xối nước Vong Xuyên lên người nhà họ Ngưu.
Ba sinh hồn một bóng lông tuyệt vọng định trở về tay không. Nhưng lão quỷ nhặt rác mới vừa chiếm spotlight lại vô cùng phấn chấn muốn cố gắng phát huy lượng “nhiệt” còn lại, ông ta liếc nhìn sổ tay nằm trong móng vuốt của bóng lông nhỏ, sau đó cẩn thận chen vào: “Đại nhân, tiểu nhân vừa nhớ ra một chuyện, nhà họ Ngưu không khai ra con gái đến tuổi lấy chồng là vì muốn gả cô ta cho Thiên La Đại Tiên. Mỗi lần đám cưới, bức tượng thần Thiên La Đại Tiên đó sẽ được giấu đi, sau đó có một Thiên La Đại Tiên khác hạ xuống từ trên trời, mang con gái nhà họ Ngưu đi.”
Không chỉ mấy người bóng lông nhỏ sững sờ mà ngay cả bầy quỷ cũng kinh sợ:
“Sao ông biết?”
“Đạo hạnh của ông thấp hơn cả lệ quỷ, làm sao ông biết được những thứ này?”
“Chắc chắn là tiện miệng nói bậy!”
“Ngay cả lệ quỷ như tôi cũng không dám đến gần cái cung điện đó…”
Những quỷ hồn khác cực kỳ không phục.
Ông già nhặt rác ngại ngùng mở miệng: “Mỗi lần nhà họ Ngưu tổ chức đám cưới không hề bố trí giăng đèn kết hoa, những thứ tốt thì bị vứt đi sau khi đám cưới, không nhặt thì phí quá.”
Vừa nói lão già nhặt rác vừa trôi giạt đến bên cạnh đống đất đào đào, lúc này bầy quỷ mới phát hiện trong đất toàn là băng lụa màu, chữ Phúc, đèn lồng rách rưới… dính đầy bùn đất. Cũng không biết lão quỷ khô gầy này làm thế nào mà đem được những thứ này tới đây ngay dưới mắt mấy trăm người nhà họ Ngưu và thần hồn quỷ phách La Cam.
Bóng lông nhỏ cổ vũ: “Ông giỏi thật đó, có thể bán được tận năm sáu trăm đồng!”
Ông già lụm mót vui vẻ đến mặt đỏ bừng, không ngừng xua tay khiêm tốn: “Không bán được, không bán được… Nhiều lắm là hai ba trăm thôi, ha ha ha!”
Một đám lệ quỷ với khối tài sản chôn theo trị giá mấy trăm ngàn cùng trợn mắt há hốc mồm.
Chân thân của La Cam sẽ xuất hiện vào ngày đám cưới của Hạ Hân Lan, cũng tức là ba ngày sau sẽ hiện thân ở cung điện dưới đất, bọn họ chỉ cần len lén lẻn vào tại thời điểm này có lẽ sẽ tìm được đầu mối về thần hồn âm binh.
Vì vậy, bóng lông nhỏ quyết định trước cần phải lên mặt đất. Nhưng nếu cậu kéo một túi rác lớn đi ngang qua trước tượng thần màu máu rồi đi vào thang máy, vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Nhưng bóng lông nhỏ sẽ không gây phiền toái đến nhóm người sống Lỗ Phong, cậu có thể dùng lệnh bài quỷ sai đi vào Địa Phủ bất cứ lúc nào. Mặc dù quyền lực của quỷ sai dương gian thấp hơn quỷ tướng một chút, không thể xuất hiện ở một nơi tùy ý trên dương gian từ Địa Phủ, nhưng dịch chuyển tức thời thì hẳn là không có vấn đề gì đâu nhỉ…
Thế là, bóng lông nhỏ thổi một hơi vào ba sinh hồn, quỷ hồn của Lỗ Phong, Ngưu Tĩnh Di và Tôn Minh Giang đều biến thành độ phân giải 4k trong nháy mắt, sau đó bóng lông nhỏ chỉ chỉ phía trên: “Chít chít chít!”
Tôn Minh Giang không dám ở lại nơi này quá lâu lập tức hiểu ý: “Bóng lông đại nhân bảo chúng tôi lên trước, vậy còn ngài…”
Bóng lông nhỏ: “Chút chít chít chít chít, chút chít.”
Thật ra thì Tôn Minh Giang nghe không hiểu bóng lông nhỏ chít chít cái gì, nhưng y vẫn gật đầu liên tục hùa theo: “Ừm ừm, vậy đại nhân, chúng tôi đi trước nhé?”
Vì thế trước ánh mắt ghen tỵ hâm mộ của mấy ngàn cô hồn dã quỷ, ba sinh hồn sáng lấp lánh ung dung bay bay lên trên chui vào vách đá trên đỉnh đầu, bay về phía ngôi nhà sang trọng của nhà họ Ngưu ở trên mặt đất.
Sau đó bóng lông nhỏ giơ móng vuốt tóm lấy túi rác bự đã được cột chặt miệng, một móng vuốt khác thì cầm lệnh bài quỷ sai, nghiêm trang: “Chút chít, chút chít.” Người chấp hành Trúc Ninh, thỉnh vào Địa Phủ.
Sau đó biến mất vào hư vô trong nháy mắt.
Mấy ngàn cô hồn dã quỷ lập tức bùng nổ:
“Tiểu Bạch Cẩu đại nhân đi đâu rồi, có phải cậu ấy niệm chú rồi biến mất không?”
“Cái gì mà Tiểu Bạch Cẩu đại nhân, không nghe thấy quỷ hồn mới vừa được thổi tiên khí gọi là gì sao? Phải gọi là bóng lông đại nhân!”
“Bóng lông đại nhân thật lợi hại.”
…
Trên Hoàng Tuyền Lộ, đám quỷ sai Âm Ti hai người một tổ áp giải lệ quỷ đeo gông xiềng, từng trận âm phong như quỷ khóc sói tru liên tục quét qua. Đột nhiên, có ánh sáng màu vàng kim chợt lóe lên giữa không trung. Sau đó một vật thể màu đen như xe con bọ lao xuống từ trên trời, đập một cái bẹp xuống Hoàng Tuyền Lộ.
Quỷ sai Âm Ti xung quanh tập trung nhìn sang, đây chẳng phải tiểu bán yêu hung tàn cạp mất nửa cái đầu Âm Ti cách đây mấy ngày trước sao?
Lần trước con tiểu bán yêu quỷ sai dương gian này áp giải cả một hàng ác quỷ không ngừng biến đổi đội hình tại Địa Phủ, đến bây giờ đám âm ti quỷ sai khó mà quên được cảnh tượng một hàng dài quỷ hồn biến thành vòng tròn lớn!
Bọn họ đều là một tổ hai quỷ sai áp giải một quỷ hồn, còn tiểu bán yêu hung tàn này quả nhiên không đi đường bình thường, lúc áp giải quỷ hồn thì áp nguyên một chuỗi, bây giờ nhìn lại… Tiểu bán yêu kia mang theo thứ gì thế? Hình như là một thứ trông như túi rác rất to?
Túi rác ni lông to như xe con bọ được buộc lại rất kín kẽ, ngoại trừ nút thắt ở miệng túi thì có thể thấy loáng thoáng các khúc tay cụt, chân đứt, bàn tay, đầu… cộm lên.
Âm ti quỷ sai đứng bên cạnh chấn kinh đến càm cũng rớt xuống!
Tên quỷ sai dương gian này đã hung tàn đến độ cảm thấy phiền toái khi áp giải một hàng lệ quỷ nên băm tất cả chúng thành khối, sau đó bỏ vào trong túi rác rồi xách về Địa Phủ!!!
Mặc dù như vậy đúng là bớt phiền, nhưng nhưng nhưng… rốt cuộc Hắc Vô Thường đại nhân tuyển con yêu quái đáng sợ này ở đâu về làm quỷ sai dương gian vậy???
Bóng lông nhỏ té sấp mặt ở trên Hoàng Tuyền Lộ mới vừa bò dậy giơ vuốt lông phủi phủi, bất ngờ nhìn thấy vốn đám Âm Ti vốn đang chậm rãi kéo xiềng xích đi phía trước, bây giờ lại vừa lôi kéo lệ quỷ mình áp giải vừa vắt giò lên cổ mà chạy.
Đám âm ti quỷ sai liều mạng bỏ chạy thầm nghĩ trong lòng: Người anh em bị cắn đầu lúc trước thật xui xẻo, ai bảo mày dám mang cái đầu xấu vcl lắc lư trước mặt quỷ sai dương gian hung tàn!
Không phải chỉ bị cạp mất một nửa thôi sao? Không bị nó cạp thành khối vụn là may lắm rồi.
Bọn tao không ngu thế đâu!
Chỉ chốc lát sau, tất cả quỷ sai cầm xích sắt trên Hoàng Tuyền Lộ cùng chạy mất tăm, chỉ còn lại một mình bóng lông nhỏ không hiểu chuyện gì xảy ra kéo túi rác lớn.
Hoàng Tuyền Lộ yên tĩnh không một bóng “quỷ” khiến bóng lông nhỏ hơi sợ, cậu vội vàng giơ lệnh bài quỷ sai, tập trung tinh thần nghĩ về phòng của Ngưu Tĩnh Di, sau đó đọc lên khẩu lệnh mình tự nghĩ ra:
“Chút chít, chút chít, chút chít chít…” Người chấp hành Trúc Ninh thỉnh ra khỏi Địa Phủ, vào nhà chính nhà họ Ngưu, tầng hai phía tây…
Còn chưa đọc xong khẩu lệnh, bóng lông nhỏ và túi rác lớn đã bị một vòng sáng màu vàng kim hút vào hư không, vài giây sau đột nhiên xuất hiện đập bôm bốp trong phòng của Ngưu Tĩnh Di. Quỷ phách vừa cứng vừa giòn rải đầy đất, khắp phòng đều là mảnh vỡ trông như than hoạt tính.
Nhưng mà đám quỷ tướng trong phòng ngủ còn rối ren chật vật hơn so với bóng lông nhỏ vừa mới rơi xuống. Hơn 100 tên quỷ tướng ở lại trong phòng bận rộn đến sứt đầu bể trán, dường như bọn họ sợ bị nanh vuốt của La Cam phát hiện nên vẫn giữ hình dạng âm binh tí hon.
*Đoạn này tui không biết có phải bug không vì ban đầu vốn là phòng của Hứa Mỹ Ni, nhưng mọi người cứ nghĩ đơn giản là họ dời phòng đi =))))
Bóng lông nhỏ ngồi trên túi rác, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trong phòng.
Vì Hứa Mỹ Ni ôm tã lót vớt lên từ sông Vong Xuyên, tiếp xúc trực tiếp với nước âm khí nên bây giờ cô đang được ba sinh hồn chăm sóc, nửa ngủ nửa tỉnh nằm phơi nắng trên ghế dài, định sưởi ấm cho hồn phách sắp bay ra khỏi cơ thể trở về.
Còn đám quỷ tướng của điện Diêm Vương thì nhận trách nhiệm chăm sóc đứa bé sơ sinh. Trên mặt đất, hơn hai mươi người tí hon mặt quỷ hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng vừa che mũi vừa gánh một chiếc tã đã sử dụng đi về phía thùng rác trong nhà vệ sinh. Còn tổ quỷ tướng thay tã giúp Ngưu Nhạc Nhạc thì bị thằng nhóc khóc oe oe đạp bay khắp phòng, thỉnh thoảng…
Một tên quỷ tướng: “A —— ——” Bị đạp bay lên giữa không trung, đập vào bình hoa.
Một tên quỷ tướng khác: “A —— ——” Lăn lộn rơi xuống giường, cắm đầu vào thùng rác.
Khi chuẩn bị thay tã lót, một tổ chưa đến hơn ba mươi người tí hon mặt quỷ liên tục bị đạp bay toán loạn, kẻ dính trên đèn treo trần nhà, kẻ bị treo trên rèm cửa sổ, có kẻ còn bị mắc kẹt trong khe hở đầy bụi phía sau bàn trang điểm… Hầm hừ hùng hùng hổ hổ.
Ngoài ra còn có hơn hai mươi người tí hon mặt quỷ đang gánh bình sữa to gấp mấy lần bọn họ, tất cả hô hào một hai một hai vất vả lắc bình sữa để khuấy sữa bột trong bình. Lúc định khiêng tới miệng cho đứa nhỏ uống, một tên quỷ tướng trong đó đột nhiên rống to ngăn lại: “Ông đây nghe nói phải thử nhiệt độ sữa trên mu bàn tay, khi nhiệt độ sữa bằng với nhiệt độ trên mu bàn tay thì mới uống được.”
Quỷ tướng đứng gần núm vú cao su nhất vội vàng giơ tay sờ một cái sau đó hô lớn: “Không được, quá nóng!”
Quỷ tướng đứng sau lưng tát lên gáy nó một cái bốp: “Mày bị ngu à? Là nhiệt độ mu bàn tay của người sống!”