Chương 48: Hai người vợ (20)
Hứa Mỹ Ni đang phơi mình dưới ánh nắng mặt trời gay gắt thì vô tình nhìn thấy cách nuôi trẻ của hơn một trăm ông chú tục tằng, trong lòng cô quýnh lên, linh hồn trực tiếp bay ra khỏi cơ thể vọt tới bên cạnh những người tí hon mặt quỷ: “Trên bàn trà có một cái cốc hâm nóng, mọi người dùng cái đó để nấu nước, sau đó dùng nhiệt kế điện tử trong ngăn kéo ở tủ thứ hai, không được dùng bàn tay để thử…”
*Cốc hâm nóng
Hứa Mỹ Ni còn chưa nói hết, quỷ tướng mới vừa đánh người giơ tay lên lần nữa, hung hăng tát thêm một cái lên ót của quỷ tướng định dùng tay thử nhiệt độ, giận dữ nói: “Đã không biết thì đừng có làm bậy làm bạ. Nhờ mày mà hồn vía của một người đang sống nhăn răng bị dọa sợ bay ra luôn rồi, mày nói xem phải làm sao bây giờ?”
Lúc này Hứa Mỹ Ni mới chú ý mình đã thoát ly khỏi thân thể, cô hơi mờ mịt quay đầu nhìn cơ thể nằm hôn mê trên ghế. Ngưu Tĩnh Di giật mình nhìn linh hồn ảm đạm khác thường của Hứa Mỹ Ni, cô thét lên: “Em dâu, sao em cũng bay ra ngoài, em còn sống không?”
Bóng lông nhỏ tuột xuống từ túi rác lớn rồi chạy như điên đến bên cạnh ghế nằm, sau đó há miệng ngáp một cái, âm khí trên thân thể Hứa Mỹ Ni bay vào trong miệng bóng lông nhỏ với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Linh hồn của Hứa Mỹ Ni vội vàng bay trở về thử một chút, cô phát hiện mình có thể cử động tay chân, nhưng lúc muốn đứng lên lại không có sức.
Răng nhọn trong miệng bóng lông nhỏ đã dài trở lại, cậu thuận lợi biến trở về hình người, sau đó hỏi: “Cô Hứa, bây giờ cô có thể bay ra ngoài không?”
Hứa Mỹ Ni thử một chút nhưng không ngờ mình thật sự có thể bay ra lần nữa, cô cúi đầu ngớ người nhìn thân thể ngủ say của mình: “Rốt cuộc tôi bây giờ là sống hay chết? Ấy… Bóng lông đại nhân, cậu đã tu luyện đến cấp độ biến thành hình người rồi sao?”
Trúc Ninh: “Tôi không phải bóng lông thành tinh…”
Hứa Mỹ Ni lập tức ngậm miệng nhưng dường như vẫn muốn hỏi Trúc Ninh rốt cuộc cậu là động vật gì thành tinh, Trúc Ninh vội vàng đổi chủ đề nói sang việc chính: “Cô Hứa, thật ra loại trừ âm khí ra khỏi cơ thể cũng không khó. Nhưng mà, nếu mặt mũi của cô đột nhiên trở nên hồng hào, rất có thể sẽ khiến người nhà họ Ngưu nghi ngờ, hay là đợi đến khi tiêu diệt hoàn toàn nhà họ Ngưu rồi hẵng loại trừ âm khí, được không?”
Hứa Mỹ Ni vội vàng gật đầu: “Được được! Vừa lúc tôi cũng chưa từng biến thành quỷ tự do.”
Ngưu Tĩnh Di tò mò: “Biến thành quỷ tự do?”
Hứa Mỹ Ni lúng túng: “Thật ra trước kia em đã từng ly hồn rồi, sau khi em đến nhà họ Ngưu chưa tới một năm thì cảm thấy cơ thể cực kỳ khó chịu, buổi tối còn gặp ác mộng dễ đi tiểu đêm. Có một lần hồn vía của em bay ra mở đèn nhà vệ sinh, kết quả… Kết quả em tiểu tiện ra giường…”
Lỗ Phong cực kỳ nghiêm túc: “Sao cô biết mình ly hồn, nói không chừng cô đang nằm mơ thì sao?”
Hứa Mỹ Ni: “Vậy ông định giải thích việc này thế nào? Lúc tôi ngồi dậy từ trên giường, tôi thấy đèn nhà vệ sinh đang mở, tiếng xả bồn cầu vẫn còn.”
Quỷ tướng quân đóng vai Ngưu Nhạc Nhạc vừa mới đi tới định hỏi cách dùng nhiệt kế điện tử, nghe Hứa Mỹ Ni nói, một người phụ nữ hiện đại, không ngại ngùng khi nhắc tới chuyện tiểu tiện ra giường, gương mặt hung thần ác sát của quỷ tướng quân đỏ bừng, miệng lầm bầm nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Còn ra thể thống gì, cái này còn ra thể thống gì…”
Bây giờ Hứa Mỹ Ni cũng hóa thành sinh hồn, nhờ cô dẫn đường, Ngưu Tĩnh Di, Tôn Minh Giang và Lỗ Phong cùng bay tới trước cửa phòng Hạ Hân Lan. Trúc Ninh là người đầu tiên xuất hiện trong phòng của Hạ Hân Lan, vì cậu mượn Hoàng Tuyền Lộ nên đi nhanh hơn bốn sinh hồn kia.
Nói đây là phòng ngủ chẳng bằng nói là phòng giam, tuy căn phòng rất tinh xảo nhưng không có một chút sinh khí, Hạ Hân Lan bị một loại còng tay đặc biệt có khắc phù văn còng thật chặt trên ghế. Lúc Trúc Ninh xuất hiện ở trong phòng, Hạ Hân Lan đang len lén dùng kim tây mở khóa. Lần này cách Trúc Ninh rơi xuống có chuyển biến tốt, lảo đảo mấy bước là có thể đứng vững.
Hạ Hân Lan sợ hãi giật mình, tay chân luống cuống làm rớt kim tây, cô ngớ người một lúc mới nhận ra, người trẻ tuổi trong phòng không đi vào bằng cửa chính…
Hạ Hân Lan: “A —— ——”
Hiện tại rất có thể bên trong một phách “thân thể” của Hạ Hân Lan chứa ba hồn, bởi vì tổ hợp kỳ quái này đã dẫn đến cô mất cân đối về mọi mặt, nên khi cô hoảng sợ há to miệng lại không kêu được thành tiếng.
Trúc Ninh vội mở miệng: “Chị Hạ, có lẽ chị không biết tôi, nhưng chị nhất định phải biết…”
Trúc Ninh còn chưa nói hết, Tôn Minh Giang đã trồi lên từ sàn nhà để lộ ra nửa cái đầu. Y vừa thấy Hạ Hân Lan, mặt mày đã hớn hở nói: “Em dâu, anh tới cứu em đây!”
Hạ Hân Lan hoảng sợ trợn mắt, còn chưa kịp thét lên lại nhìn thấy thêm một người nữa trồi lên từ sàn nhà, quỷ nữ Ngưu Tĩnh Di chỉ trồi lên một phần hai cơ thể kích động nói: “Em gái!!!”
Hạ Hân Lan trợn trắng mắt choáng váng ngửa ra sau nhưng không bất tỉnh được.
Hứa Mỹ Ni lần đầu tiên thành quỷ trực tiếp nhô ra từ trong bức tường rồi bay lên trần nhà, cô cúi đầu nhìn thẳng vào Hạ Hân Lan ngước đầu hai mắt trợn trắng, thử hỏi dò: “Chị?”
Cuối cùng là Lỗ Phong bay chậm hơn một chút, sau khi ông ta nhìn xung quanh mới phát hiện Hạ Hân Lan: “Sao cô Hạ lại bất tỉnh thế?”
…
Hồi lâu sau, bốn sinh hồn mới điều chỉnh tư thế, đứng thành một hàng trước cái ghế của Hạ Hân Lan, nhìn qua vô cùng đàng hoàn đứng đắn (vô tội).
Sau đó Trúc Ninh mới biến thành bóng lông nhỏ, nhẹ nhàng thổi một hơi vào quỷ phách của Hạ Hân Lan, sau đó lập tức biến trở về hình người.
Hạ Hân Lan từ từ tỉnh lại, thấy mấy người trước mắt, trong thoáng chốc cô cho là cảnh tượng này chỉ là ảo giác: “Mọi, mọi người là…?”
Ngưu Tĩnh Di và Hạ Hân Lan thân quen nhất, cô vội vàng tiến lên một bước: “Hân Lan, chị là Tĩnh Di, chị họ của em đây, em quên rồi sao?”
Hạ Hân Lan vẫn chưa theo kịp tình hình hiện tại: “Tôi, tôi…”
Lỗ Phong có lòng nhắc nhở Ngưu Tĩnh Di: “Cô Hạ không mất trí nhớ, dĩ nhiên nhớ cô là Tĩnh Di, chị họ của cổ, chỉ có điều là cô ấy tạm thời không tiếp thu được việc chị họ mình chui ra từ bức tường.”
Ngưu Tĩnh Di vội vàng nói: “Hân Lan em đừng sợ, tụi chị bay ra khỏi cơ thể là vì để né tránh tai mắt người nhà họ Ngưu.”
Hứa Mỹ Ni cũng theo đó an ủi: “Đúng vậy, em không phải quỷ, chị đừng sợ.”
Tôn Minh Giang cảm thấy mình cần phải an ủi em gái của vợ mình nên cũng mở miệng hùa theo: “Đúng vậy! Em đừng sợ, bởi vì bốn người bọn anh không có ai chết, người chết thật sự là em… Em mới đúng nghĩa là quỷ, cho nên mới không cần sợ mấy người sinh hồn bọn anh, có đúng không?”
Ngưu Tĩnh Di giẫm một cước lên giày của Tôn Minh Giang: “Nói bậy bạ cái gì thế hả!”
Sắc mặt của Hạ Hân Lan mới vừa hòa hoãn, sau khi nghe được mấy lời của Tôn Minh Giang, đầu tiên là mê mang vài giây, sau đó lập tức kinh hoàng như thể nhớ ra chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ, cô run rẩy dữ dội vài giây rồi lại hôn mê bất tỉnh.
Cũng may là lần ngất xỉu này không kéo dài lâu, trong lúc Ngưu Tĩnh Di rượt đánh Tôn Minh Giang chạy vòng vòng, Hạ Hân Lan đã tỉnh lại, cô gào khóc nói: “Tôi nhớ rồi, rốt cuộc tôi cũng nhớ rồi… Tôi thuê một căn phòng rồi dùng dao cắt cổ tay, nhưng tại sao tôi lại trở lại, tại sao tôi chưa chết!”
Tôn Minh Giang bị đuổi chạy tán loạn khắp phòng, trong lúc chạy trối chết vẫn dành ra chút thời gian rống cổ trả lời: “Không sao đâu em dâu, em cắt cổ tay thành công rồi, thật ra em đã chết!”
Ai ngờ, lần này Hạ Hân Lan không có phản ứng quá khích với chữ “chết”, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm: “Vây bây giờ tôi là quỷ sao, có phải sẽ có quỷ sai gì đó đưa tôi xuống Địa Phủ không?”
Trúc Ninh giơ tay: “Là tôi.”
Lúc này Hạ Hân Lan mới chú ý tới Trúc Ninh, cô ngượng ngùng nói: “Xin lỗi cậu, lúc nãy tôi quá kích động, lúc nào thì chúng ta lên đường?”
Trúc Ninh khó xử nói: “Hiện tại Địa phủ đang thăng cấp sửa đổi, có thể qua mấy ngày chờ khi mọi việc lắng xuống mới có thể đi, bây giờ chức năng đầu thai không dùng được.”
Hạ Hân Lan: “Không sao, vậy làm phiền cậu!”
Sau khi nói xong, dường như Hạ Hân Lan lại nhớ ra điều gì đó,cô dè dặt hỏi: “Quỷ sai đại nhân, lúc ấy tôi tự sát vì không kiềm chế được cảm xúc của mình, chắc chắn những người bên cạnh đã bị tôi dọa sợ, hơn nữa vào thời điểm đó tôi có nhận quay một bộ phim nhưng bây giờ lại không thể đúng hẹn, tôi thật sự cần phải nói xin lỗi đạo diễn Trương… Dù sao hiện tại Địa phủ cũng đang trong giai đoạn thăng cấp sửa đổi, tôi có thể đến Bắc thị nói lời xin lỗi với bọn họ không?”
Trúc Ninh: “Bây giờ thân thể của chị mất cân bằng nên tốt nhất không nên di chuyển, chị có thể dùng videocall không?”
Hạ Hân Lan cảm động suýt khóc vì một vị quỷ sai thân thiện dễ nói chuyện như Trúc Ninh, cô nén nước mắt gật đầu liên tục, sau đó mới chợt nhớ ra: “Tại sao cùng là quỷ hồn, tôi không thể bay tới bay lui giống chị Tĩnh Di?”
Cuối cùng đã tới lĩnh vực chuyên ngành của Lỗ Phong, ông ta mở miệng phổ cập kiến thức: “Bởi vì chúng tôi là quỷ hồn, còn cô là quỷ hồn bị cưỡng ép giam cầm trong quỷ phách.”
…
Nửa tiếng sau, trải qua quá trình phổ cập của bốn quỷ hồn và một quỷ sai, rốt cuộc Hạ Hân Lan cũng hiểu chuyện gì xảy ra trên người mình. Sau khi trải qua lễ tẩy rửa, Hạ Hân Lan bị âm khí từ nước sông Vong Xuyên xâm nhiễm, linh hồn và tinh thần của cô không ổn định, dần dần mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng.
Mặc dù Hạ Hân Lan đã chạy trốn khỏi nhà họ Ngưu, nhưng mỗi lần nhận được điện thoại từ cha mẹ, thật ra người nói ở đầu bên kia là quỷ phách, cô đều nghe thấy những lời đầy ác ý khiến bệnh tình của cô nặng thêm. Cho đến hai tháng trước, tinh thần của Hạ Hân Lan hoàn toàn vỡ vụn, cô quyết định tự sát trong phòng trọ.
Hẳn là nhà họ Ngưu có trận pháp chiêu hồn nào đó nên mới có thể khiến linh hồn của Hạ Hân Lan rời khỏi thân thể sau khi cắt cổ tay bay trở về nhà họ Ngưu, ngoài ra bị chiêu trở về còn có một phách của Hạ Hân Lan.
Hai phách còn dư lại trong sáu phách thì trở về khách sạn ngay trong buổi tối hôm đó vì chấp niệm quay phim sau khi Hạ Hân Lan cắt cổ tay tự sát. Sau đó hai quỷ phách kia cùng Lý Hưng đến đoàn làm phim, quay phim suốt hai tháng. Chỉ có điều hai phách này của Hạ Hân Lan không ý thức về sự tồn tại của đối phương, có lúc cùng xuất hiện nên mới xảy ra sự kiện linh dị.
Ngưu Tĩnh Di ôm Hạ Hân Lan gào khóc hu hu: “Em gái, em thật đáng thương, tại sao chúng ta lại cùng sinh ra ở một nơi đáng chết như nhà họ Ngưu chứ, chuyện em bỏ nhà ra đi đúng là không tránh được mà…”
Không lâu sau, người khóc đổi thành Lý Hưng ở đầu bên kia videocall. Lý Hưng khóc nức nở một hồi thì nhận ra đây chính là lần cuối cùng ông ta được gặp Hạ Hân Lan, ông ta cố nén nước mắt bắt đầu an ủi: “Chị Hân Lan, chị đừng lo lắng, bây giờ đạo diễn Trương vẫn khỏe, mấy ngày trước ông ta vừa qua đời do ung thư gan thời kỳ cuối dẫn đến vỡ tĩnh mạch thực quản, cho dù chị không tự sát thì “Biệt thự kinh hoàng” cũng không quay xong. Ngược lại đó lại là nhân họa đắc phúc*, quỷ hồn đạo diễn Trương bây giờ vẫn còn đang quay phim đây này!”
*Việc xấu biến thành việc tốt
Hạ Hân Lan vừa vui vẻ yên tâm vừa giật mình: “Đạo diễn Trương biến thành quỷ hồn mà còn quay phim được sao?”
Lý Hưng: “Chị Hân Lan, hai bóng quỷ giống nhau như đúc của chị vẫn đang quay phim ở trường quay, tức là có tận hai vai chính, vừa lúc không cần thêm hiệu ứng hay cắt ghép mà vẫn có thể tiếp tục quay. Ngoài ra cách đây năm năm trước trường quay từng xảy ra tai nạn, hai cameranman và một chuyên viên ánh sáng chết ngoài ý muốn cũng tới tham gia quay cùng. Nói chung, bây giờ tiến độ quay phim của bọn họ rất ổn, còn thương lượng mở rạp chiếu phim ở Địa Phủ …”
Rốt cuộc Hạ Hân Lan cũng hơi an tâm, cô dặn dò lần cuối: “Chủ nhà cho tôi mướn phòng cách đây hai tháng trước là một người cực kỳ tốt, tôi thật sự không nên tự sát trong phòng. Tôi còn một khoảng tiền di sản, có thể dùng nó để mua lại căn nhà với giá cao*.”
*Nhà có người chết thường không ai dám thuê.
Lý Hưng khó xử: “Chị Hân Lan, quyền thừa kế di sản của chị còn phải phụ thuộc vào cha mẹ của chị, nhưng mà không sao đâu, chị đừng lo lắng, tôi sẽ ra khoản tiền này!”
Hạ Hân Lan thở dài: “Thật ra tôi chuẩn bị để lại số di sản này cho ông.”
Ngưu Tĩnh Di ở bên cạnh lập tức bay qua: “Không sao đâu, vài ngày nữa từ cha mẹ chú bác… của Hân Lan, dù một người cũng không sống sót! Đến lúc đó chị chính là người thừa kế hợp pháp duy nhất, chị sẽ chuyển toàn bộ di sản thừa kế của em cho Lý Hưng!”
Bây giờ thần kinh của Lý Hưng đã được truy rèn đến mức “bách độc bất xâm”, ông ta nhìn mấy bóng quỷ dày đặc lắc lắc sau lưng Hạ Hân Lan, máy móc gật đầu: “Được, được rồi.”
Hạ Hân Lan biết nghi thức đám cưới sẽ được tiến hành vào ba ngày sau, rất có thể kẻ cầm đầu La Cam sẽ hiện thân, cô lập tức đồng ý với kế hoạch của bọn họ, quyết định lấy thân làm mồi tham gia nghi thức đó.
Trúc Ninh biến trở về bóng lông nhỏ rốp rốp cắn đứt còng tay, chỉ để còng tay được khắc đầy phù văn giả bộ còng trên cổ tay Hạ Hân Lan, như vậy quỷ hồn của Hạ Hân Lan có thể tùy ý bay tới bay lui, đến lúc cần thiết mới chui vào lại thân thể.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, bốn sinh hồn cùng trở về phòng.
Bởi vì thỉnh thoảng Hứa Mỹ Ni vẫn ly hồn, hành động bất tiện, nên nhiệm vụ chăm sóc Ngưu Nhạc Nhạc đầy gian khổ đành tiếp tục giao cho nhóm quỷ tướng của phủ Diêm Vương điện thứ mười.
Thế là, hơn một trăm quỷ tướng không ngừng than khổ xòe ngón tay đếm ngày, muốn đến cung điện dưới đất quyết tử quyết sinh với tên trời đánh La Cam! Tình nguyện bị âm binh quỷ phách băm thành thịt nát chứ không muốn thay tã.
Ba ngày sau, ngày tổ chức đám cưới cũng đến.
Đám quỷ tướng không còn vẻ hoảng sợ trước đó, ai nấy mài đao xoèn xoẹt ẩn nấp trong hộp quà, từng tên mừng tới rớt nước mắt được Tôn Minh Giang bưng ra khỏi phòng trẻ sơ sinh, đi về phía cung điện dưới lòng đất!
——————–
*Cốc hâm nóng
Hứa Mỹ Ni còn chưa nói hết, quỷ tướng mới vừa đánh người giơ tay lên lần nữa, hung hăng tát thêm một cái lên ót của quỷ tướng định dùng tay thử nhiệt độ, giận dữ nói: “Đã không biết thì đừng có làm bậy làm bạ. Nhờ mày mà hồn vía của một người đang sống nhăn răng bị dọa sợ bay ra luôn rồi, mày nói xem phải làm sao bây giờ?”
Lúc này Hứa Mỹ Ni mới chú ý mình đã thoát ly khỏi thân thể, cô hơi mờ mịt quay đầu nhìn cơ thể nằm hôn mê trên ghế. Ngưu Tĩnh Di giật mình nhìn linh hồn ảm đạm khác thường của Hứa Mỹ Ni, cô thét lên: “Em dâu, sao em cũng bay ra ngoài, em còn sống không?”
Bóng lông nhỏ tuột xuống từ túi rác lớn rồi chạy như điên đến bên cạnh ghế nằm, sau đó há miệng ngáp một cái, âm khí trên thân thể Hứa Mỹ Ni bay vào trong miệng bóng lông nhỏ với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Linh hồn của Hứa Mỹ Ni vội vàng bay trở về thử một chút, cô phát hiện mình có thể cử động tay chân, nhưng lúc muốn đứng lên lại không có sức.
Răng nhọn trong miệng bóng lông nhỏ đã dài trở lại, cậu thuận lợi biến trở về hình người, sau đó hỏi: “Cô Hứa, bây giờ cô có thể bay ra ngoài không?”
Hứa Mỹ Ni thử một chút nhưng không ngờ mình thật sự có thể bay ra lần nữa, cô cúi đầu ngớ người nhìn thân thể ngủ say của mình: “Rốt cuộc tôi bây giờ là sống hay chết? Ấy… Bóng lông đại nhân, cậu đã tu luyện đến cấp độ biến thành hình người rồi sao?”
Trúc Ninh: “Tôi không phải bóng lông thành tinh…”
Hứa Mỹ Ni lập tức ngậm miệng nhưng dường như vẫn muốn hỏi Trúc Ninh rốt cuộc cậu là động vật gì thành tinh, Trúc Ninh vội vàng đổi chủ đề nói sang việc chính: “Cô Hứa, thật ra loại trừ âm khí ra khỏi cơ thể cũng không khó. Nhưng mà, nếu mặt mũi của cô đột nhiên trở nên hồng hào, rất có thể sẽ khiến người nhà họ Ngưu nghi ngờ, hay là đợi đến khi tiêu diệt hoàn toàn nhà họ Ngưu rồi hẵng loại trừ âm khí, được không?”
Hứa Mỹ Ni vội vàng gật đầu: “Được được! Vừa lúc tôi cũng chưa từng biến thành quỷ tự do.”
Ngưu Tĩnh Di tò mò: “Biến thành quỷ tự do?”
Hứa Mỹ Ni lúng túng: “Thật ra trước kia em đã từng ly hồn rồi, sau khi em đến nhà họ Ngưu chưa tới một năm thì cảm thấy cơ thể cực kỳ khó chịu, buổi tối còn gặp ác mộng dễ đi tiểu đêm. Có một lần hồn vía của em bay ra mở đèn nhà vệ sinh, kết quả… Kết quả em tiểu tiện ra giường…”
Lỗ Phong cực kỳ nghiêm túc: “Sao cô biết mình ly hồn, nói không chừng cô đang nằm mơ thì sao?”
Hứa Mỹ Ni: “Vậy ông định giải thích việc này thế nào? Lúc tôi ngồi dậy từ trên giường, tôi thấy đèn nhà vệ sinh đang mở, tiếng xả bồn cầu vẫn còn.”
Quỷ tướng quân đóng vai Ngưu Nhạc Nhạc vừa mới đi tới định hỏi cách dùng nhiệt kế điện tử, nghe Hứa Mỹ Ni nói, một người phụ nữ hiện đại, không ngại ngùng khi nhắc tới chuyện tiểu tiện ra giường, gương mặt hung thần ác sát của quỷ tướng quân đỏ bừng, miệng lầm bầm nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Còn ra thể thống gì, cái này còn ra thể thống gì…”
Bây giờ Hứa Mỹ Ni cũng hóa thành sinh hồn, nhờ cô dẫn đường, Ngưu Tĩnh Di, Tôn Minh Giang và Lỗ Phong cùng bay tới trước cửa phòng Hạ Hân Lan. Trúc Ninh là người đầu tiên xuất hiện trong phòng của Hạ Hân Lan, vì cậu mượn Hoàng Tuyền Lộ nên đi nhanh hơn bốn sinh hồn kia.
Nói đây là phòng ngủ chẳng bằng nói là phòng giam, tuy căn phòng rất tinh xảo nhưng không có một chút sinh khí, Hạ Hân Lan bị một loại còng tay đặc biệt có khắc phù văn còng thật chặt trên ghế. Lúc Trúc Ninh xuất hiện ở trong phòng, Hạ Hân Lan đang len lén dùng kim tây mở khóa. Lần này cách Trúc Ninh rơi xuống có chuyển biến tốt, lảo đảo mấy bước là có thể đứng vững.
Hạ Hân Lan sợ hãi giật mình, tay chân luống cuống làm rớt kim tây, cô ngớ người một lúc mới nhận ra, người trẻ tuổi trong phòng không đi vào bằng cửa chính…
Hạ Hân Lan: “A —— ——”
Hiện tại rất có thể bên trong một phách “thân thể” của Hạ Hân Lan chứa ba hồn, bởi vì tổ hợp kỳ quái này đã dẫn đến cô mất cân đối về mọi mặt, nên khi cô hoảng sợ há to miệng lại không kêu được thành tiếng.
Trúc Ninh vội mở miệng: “Chị Hạ, có lẽ chị không biết tôi, nhưng chị nhất định phải biết…”
Trúc Ninh còn chưa nói hết, Tôn Minh Giang đã trồi lên từ sàn nhà để lộ ra nửa cái đầu. Y vừa thấy Hạ Hân Lan, mặt mày đã hớn hở nói: “Em dâu, anh tới cứu em đây!”
Hạ Hân Lan hoảng sợ trợn mắt, còn chưa kịp thét lên lại nhìn thấy thêm một người nữa trồi lên từ sàn nhà, quỷ nữ Ngưu Tĩnh Di chỉ trồi lên một phần hai cơ thể kích động nói: “Em gái!!!”
Hạ Hân Lan trợn trắng mắt choáng váng ngửa ra sau nhưng không bất tỉnh được.
Hứa Mỹ Ni lần đầu tiên thành quỷ trực tiếp nhô ra từ trong bức tường rồi bay lên trần nhà, cô cúi đầu nhìn thẳng vào Hạ Hân Lan ngước đầu hai mắt trợn trắng, thử hỏi dò: “Chị?”
Cuối cùng là Lỗ Phong bay chậm hơn một chút, sau khi ông ta nhìn xung quanh mới phát hiện Hạ Hân Lan: “Sao cô Hạ lại bất tỉnh thế?”
…
Hồi lâu sau, bốn sinh hồn mới điều chỉnh tư thế, đứng thành một hàng trước cái ghế của Hạ Hân Lan, nhìn qua vô cùng đàng hoàn đứng đắn (vô tội).
Sau đó Trúc Ninh mới biến thành bóng lông nhỏ, nhẹ nhàng thổi một hơi vào quỷ phách của Hạ Hân Lan, sau đó lập tức biến trở về hình người.
Hạ Hân Lan từ từ tỉnh lại, thấy mấy người trước mắt, trong thoáng chốc cô cho là cảnh tượng này chỉ là ảo giác: “Mọi, mọi người là…?”
Ngưu Tĩnh Di và Hạ Hân Lan thân quen nhất, cô vội vàng tiến lên một bước: “Hân Lan, chị là Tĩnh Di, chị họ của em đây, em quên rồi sao?”
Hạ Hân Lan vẫn chưa theo kịp tình hình hiện tại: “Tôi, tôi…”
Lỗ Phong có lòng nhắc nhở Ngưu Tĩnh Di: “Cô Hạ không mất trí nhớ, dĩ nhiên nhớ cô là Tĩnh Di, chị họ của cổ, chỉ có điều là cô ấy tạm thời không tiếp thu được việc chị họ mình chui ra từ bức tường.”
Ngưu Tĩnh Di vội vàng nói: “Hân Lan em đừng sợ, tụi chị bay ra khỏi cơ thể là vì để né tránh tai mắt người nhà họ Ngưu.”
Hứa Mỹ Ni cũng theo đó an ủi: “Đúng vậy, em không phải quỷ, chị đừng sợ.”
Tôn Minh Giang cảm thấy mình cần phải an ủi em gái của vợ mình nên cũng mở miệng hùa theo: “Đúng vậy! Em đừng sợ, bởi vì bốn người bọn anh không có ai chết, người chết thật sự là em… Em mới đúng nghĩa là quỷ, cho nên mới không cần sợ mấy người sinh hồn bọn anh, có đúng không?”
Ngưu Tĩnh Di giẫm một cước lên giày của Tôn Minh Giang: “Nói bậy bạ cái gì thế hả!”
Sắc mặt của Hạ Hân Lan mới vừa hòa hoãn, sau khi nghe được mấy lời của Tôn Minh Giang, đầu tiên là mê mang vài giây, sau đó lập tức kinh hoàng như thể nhớ ra chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ, cô run rẩy dữ dội vài giây rồi lại hôn mê bất tỉnh.
Cũng may là lần ngất xỉu này không kéo dài lâu, trong lúc Ngưu Tĩnh Di rượt đánh Tôn Minh Giang chạy vòng vòng, Hạ Hân Lan đã tỉnh lại, cô gào khóc nói: “Tôi nhớ rồi, rốt cuộc tôi cũng nhớ rồi… Tôi thuê một căn phòng rồi dùng dao cắt cổ tay, nhưng tại sao tôi lại trở lại, tại sao tôi chưa chết!”
Tôn Minh Giang bị đuổi chạy tán loạn khắp phòng, trong lúc chạy trối chết vẫn dành ra chút thời gian rống cổ trả lời: “Không sao đâu em dâu, em cắt cổ tay thành công rồi, thật ra em đã chết!”
Ai ngờ, lần này Hạ Hân Lan không có phản ứng quá khích với chữ “chết”, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm: “Vây bây giờ tôi là quỷ sao, có phải sẽ có quỷ sai gì đó đưa tôi xuống Địa Phủ không?”
Trúc Ninh giơ tay: “Là tôi.”
Lúc này Hạ Hân Lan mới chú ý tới Trúc Ninh, cô ngượng ngùng nói: “Xin lỗi cậu, lúc nãy tôi quá kích động, lúc nào thì chúng ta lên đường?”
Trúc Ninh khó xử nói: “Hiện tại Địa phủ đang thăng cấp sửa đổi, có thể qua mấy ngày chờ khi mọi việc lắng xuống mới có thể đi, bây giờ chức năng đầu thai không dùng được.”
Hạ Hân Lan: “Không sao, vậy làm phiền cậu!”
Sau khi nói xong, dường như Hạ Hân Lan lại nhớ ra điều gì đó,cô dè dặt hỏi: “Quỷ sai đại nhân, lúc ấy tôi tự sát vì không kiềm chế được cảm xúc của mình, chắc chắn những người bên cạnh đã bị tôi dọa sợ, hơn nữa vào thời điểm đó tôi có nhận quay một bộ phim nhưng bây giờ lại không thể đúng hẹn, tôi thật sự cần phải nói xin lỗi đạo diễn Trương… Dù sao hiện tại Địa phủ cũng đang trong giai đoạn thăng cấp sửa đổi, tôi có thể đến Bắc thị nói lời xin lỗi với bọn họ không?”
Trúc Ninh: “Bây giờ thân thể của chị mất cân bằng nên tốt nhất không nên di chuyển, chị có thể dùng videocall không?”
Hạ Hân Lan cảm động suýt khóc vì một vị quỷ sai thân thiện dễ nói chuyện như Trúc Ninh, cô nén nước mắt gật đầu liên tục, sau đó mới chợt nhớ ra: “Tại sao cùng là quỷ hồn, tôi không thể bay tới bay lui giống chị Tĩnh Di?”
Cuối cùng đã tới lĩnh vực chuyên ngành của Lỗ Phong, ông ta mở miệng phổ cập kiến thức: “Bởi vì chúng tôi là quỷ hồn, còn cô là quỷ hồn bị cưỡng ép giam cầm trong quỷ phách.”
…
Nửa tiếng sau, trải qua quá trình phổ cập của bốn quỷ hồn và một quỷ sai, rốt cuộc Hạ Hân Lan cũng hiểu chuyện gì xảy ra trên người mình. Sau khi trải qua lễ tẩy rửa, Hạ Hân Lan bị âm khí từ nước sông Vong Xuyên xâm nhiễm, linh hồn và tinh thần của cô không ổn định, dần dần mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng.
Mặc dù Hạ Hân Lan đã chạy trốn khỏi nhà họ Ngưu, nhưng mỗi lần nhận được điện thoại từ cha mẹ, thật ra người nói ở đầu bên kia là quỷ phách, cô đều nghe thấy những lời đầy ác ý khiến bệnh tình của cô nặng thêm. Cho đến hai tháng trước, tinh thần của Hạ Hân Lan hoàn toàn vỡ vụn, cô quyết định tự sát trong phòng trọ.
Hẳn là nhà họ Ngưu có trận pháp chiêu hồn nào đó nên mới có thể khiến linh hồn của Hạ Hân Lan rời khỏi thân thể sau khi cắt cổ tay bay trở về nhà họ Ngưu, ngoài ra bị chiêu trở về còn có một phách của Hạ Hân Lan.
Hai phách còn dư lại trong sáu phách thì trở về khách sạn ngay trong buổi tối hôm đó vì chấp niệm quay phim sau khi Hạ Hân Lan cắt cổ tay tự sát. Sau đó hai quỷ phách kia cùng Lý Hưng đến đoàn làm phim, quay phim suốt hai tháng. Chỉ có điều hai phách này của Hạ Hân Lan không ý thức về sự tồn tại của đối phương, có lúc cùng xuất hiện nên mới xảy ra sự kiện linh dị.
Ngưu Tĩnh Di ôm Hạ Hân Lan gào khóc hu hu: “Em gái, em thật đáng thương, tại sao chúng ta lại cùng sinh ra ở một nơi đáng chết như nhà họ Ngưu chứ, chuyện em bỏ nhà ra đi đúng là không tránh được mà…”
Không lâu sau, người khóc đổi thành Lý Hưng ở đầu bên kia videocall. Lý Hưng khóc nức nở một hồi thì nhận ra đây chính là lần cuối cùng ông ta được gặp Hạ Hân Lan, ông ta cố nén nước mắt bắt đầu an ủi: “Chị Hân Lan, chị đừng lo lắng, bây giờ đạo diễn Trương vẫn khỏe, mấy ngày trước ông ta vừa qua đời do ung thư gan thời kỳ cuối dẫn đến vỡ tĩnh mạch thực quản, cho dù chị không tự sát thì “Biệt thự kinh hoàng” cũng không quay xong. Ngược lại đó lại là nhân họa đắc phúc*, quỷ hồn đạo diễn Trương bây giờ vẫn còn đang quay phim đây này!”
*Việc xấu biến thành việc tốt
Hạ Hân Lan vừa vui vẻ yên tâm vừa giật mình: “Đạo diễn Trương biến thành quỷ hồn mà còn quay phim được sao?”
Lý Hưng: “Chị Hân Lan, hai bóng quỷ giống nhau như đúc của chị vẫn đang quay phim ở trường quay, tức là có tận hai vai chính, vừa lúc không cần thêm hiệu ứng hay cắt ghép mà vẫn có thể tiếp tục quay. Ngoài ra cách đây năm năm trước trường quay từng xảy ra tai nạn, hai cameranman và một chuyên viên ánh sáng chết ngoài ý muốn cũng tới tham gia quay cùng. Nói chung, bây giờ tiến độ quay phim của bọn họ rất ổn, còn thương lượng mở rạp chiếu phim ở Địa Phủ …”
Rốt cuộc Hạ Hân Lan cũng hơi an tâm, cô dặn dò lần cuối: “Chủ nhà cho tôi mướn phòng cách đây hai tháng trước là một người cực kỳ tốt, tôi thật sự không nên tự sát trong phòng. Tôi còn một khoảng tiền di sản, có thể dùng nó để mua lại căn nhà với giá cao*.”
*Nhà có người chết thường không ai dám thuê.
Lý Hưng khó xử: “Chị Hân Lan, quyền thừa kế di sản của chị còn phải phụ thuộc vào cha mẹ của chị, nhưng mà không sao đâu, chị đừng lo lắng, tôi sẽ ra khoản tiền này!”
Hạ Hân Lan thở dài: “Thật ra tôi chuẩn bị để lại số di sản này cho ông.”
Ngưu Tĩnh Di ở bên cạnh lập tức bay qua: “Không sao đâu, vài ngày nữa từ cha mẹ chú bác… của Hân Lan, dù một người cũng không sống sót! Đến lúc đó chị chính là người thừa kế hợp pháp duy nhất, chị sẽ chuyển toàn bộ di sản thừa kế của em cho Lý Hưng!”
Bây giờ thần kinh của Lý Hưng đã được truy rèn đến mức “bách độc bất xâm”, ông ta nhìn mấy bóng quỷ dày đặc lắc lắc sau lưng Hạ Hân Lan, máy móc gật đầu: “Được, được rồi.”
Hạ Hân Lan biết nghi thức đám cưới sẽ được tiến hành vào ba ngày sau, rất có thể kẻ cầm đầu La Cam sẽ hiện thân, cô lập tức đồng ý với kế hoạch của bọn họ, quyết định lấy thân làm mồi tham gia nghi thức đó.
Trúc Ninh biến trở về bóng lông nhỏ rốp rốp cắn đứt còng tay, chỉ để còng tay được khắc đầy phù văn giả bộ còng trên cổ tay Hạ Hân Lan, như vậy quỷ hồn của Hạ Hân Lan có thể tùy ý bay tới bay lui, đến lúc cần thiết mới chui vào lại thân thể.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, bốn sinh hồn cùng trở về phòng.
Bởi vì thỉnh thoảng Hứa Mỹ Ni vẫn ly hồn, hành động bất tiện, nên nhiệm vụ chăm sóc Ngưu Nhạc Nhạc đầy gian khổ đành tiếp tục giao cho nhóm quỷ tướng của phủ Diêm Vương điện thứ mười.
Thế là, hơn một trăm quỷ tướng không ngừng than khổ xòe ngón tay đếm ngày, muốn đến cung điện dưới đất quyết tử quyết sinh với tên trời đánh La Cam! Tình nguyện bị âm binh quỷ phách băm thành thịt nát chứ không muốn thay tã.
Ba ngày sau, ngày tổ chức đám cưới cũng đến.
Đám quỷ tướng không còn vẻ hoảng sợ trước đó, ai nấy mài đao xoèn xoẹt ẩn nấp trong hộp quà, từng tên mừng tới rớt nước mắt được Tôn Minh Giang bưng ra khỏi phòng trẻ sơ sinh, đi về phía cung điện dưới lòng đất!
——————–