Chương 8
———-
Đêm đó, với sự giúp đỡ của Thẩm Nhất Mưu, ta cải trang thành một nữ tu và đột nhập vào Đông Giác tự.
Trong sảnh phụ, Thanh Đế đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trước mặt có vài nén nhang đang được đốt.
Ngài ấy đã chuyên tâm hết mình để tu luyện Đạo giáo và thuật giả kim trong nhiều năm, và mỗi năm mới, ngài ấy sẽ đến Đông giác tự để tịnh cốc [*]
[*] Tịch cốc: đạo gia nhịn ăn, kiêng ăn ngũ cốc.
Và ta nhân cơ hội này đến trước mặt ngài ấy.
Ta đang bưng một chậu nước, chưa kịp đến gần thì đã thấy ngài ấy đột nhiên mở mắt ra.
"Chân bước lâng lâng, ngươi không phải là người tu đạo.
Bọn thị vệ bên cạnh nghe vậy lập tức rút đao ra.
Ta lập tức quỳ xuống.
"Hoàng thượng minh giám."
Ngài ấy nhìn ta lặng lẽ, vô cảm, nhưng có khí chất mạnh mẽ.
"Nói đi, ngươi có mục đích gì."
Ta nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, tự buộc mình không được run rẩy.
"Dân nữ muốn cáo trạng."
Ngài ấy cau mày, uể oải ngồi xuống rồi ra hiệu cho ta tiếp tục với vẻ mặt vô cùng thích thú.
"Hả, ngươi muốn cáo trạng gì, mau đến đây nói đi."
Thanh Đế là một người thông minh nhất trong thiên hạ này. Điều tự hào nhất của ngài ấy là một tháng thượng triều chẳng bao lần cả. Chỉ chuyển lời lại cho cái đại thần thân tín, vậy mà có thể làm cho đất nước được quản lý vô cùng tốt.
Đương nhiên khôn lắm thì cũng dại nhiều, ngài ấy tự cho rằng mình nhát như thỏ đế. Người mà trung thành tuyệt đối nhưng mà lại đang ở sau lưng thay đổi ý định của ngài ấy và ẩn mình kết bè kết phái, bức hại trung lương. Quan trường hiện tại đang rất đen tối, hắn ta là một tội phạm lớn nhất trong thiên hạ.
Nhưng ta không thể nói như thế, hắn ta cực kỳ tự phụ. Nếu như ta nói hắn ta sai, sợ là hắn là người đầu tiên muốn giết ta.
Ta định thần lại, cúi đầu nói.
"Từ khi hoàng thượng đăng cơ đến nay, bách tính an cư lạc nghiệp, sức mạnh đất nước hùng mạnh, làm khiếp sợ khắp nơi, công đức của hoàng thượng, sẽ ngàn năm trường tồn, đây đều là kết quả của việc hoàng thượng có tài thao lược và biết dùng đúng người."
"Nhưng bây giờ, có một người đã phụ đi lòng tin tưởng đó của ngài. Lợi dụng địa vị lừa gạt hoàng thượng, bóc lột bách tính, hủy hoại thanh danh mà hoàng thượng dày công xây dựng nhiều nằm nay, dân nữ biết rõ là hoàng thượng luôn yêu thương bảo vệ bách tính. Nhất định sẽ trừng phạt gian thần, nhưng mà gian thần lại chặn đứng mọi lời đồn. Không còn cách nào khác dân nữ cần phải cáo trạng, chỉ còn cách là cải trang để vào Đông giác tự, liều chết can ngăn."
Sắc mặt Thanh đế không hề biến sắc, hỏi.
"Cho nên là người mà ngươi muốn cáo trạng, cuối cùng đó là ai?"
"Người mà dân nữ nói chính là đượng kim Quốc Cữu, Hàn Bách."
"Có bằng chứng gì không?"
"Có!"
Ta lấy từ trong túi ra bằng chứng và hồ sơ đã được sao chép lại trước đó.
"Tội của Hàn Bách, hoàng thượng chỉ cần liếc nhìn qua cái này thì sẽ hiểu rõ tất cả."
Ta quỳ trên mặt đất, không dám cử động trong thời gian dài. Và ở bên trên lầu cũng đã lâu rồi không có nghe âm thanh trên đầu.
Dù là mùa đông lạnh giá, nhưng mồ hôi trên trán ta vẫn chảy không dừng.
Không biết qua bao lâu, Thanh đế mới bỏ tập hồ sơ xuống, lệnh cho ta ngẩng đầu lên.
Ngài ấy nheo mắt thật kỹ nhìn ta với cảm giác bất lực.
"Chả trách trẫm nhìn ngươi thấy rất quen. Hóa ra ngươi là con gái của Tiết Thiệu, cô là Tiết Từ Doanh đúng không?"
"Phải."
"Ừa lúc ngươi 6 tuổi ta đã từng gặp ngươi.
Ta cúi đầu nghiến răng nghiến lợi đến phát run, Thanh Đế trí tuệ thật xứng với danh tiếng, trí nhớ cũng thật kinh người. Đây chính là lý do hắn ta tu luyện suốt cả ngày mà vẫn có thời gian nắm chắc quyền lực.
"Hoàng thượng, cha ta là bị oan, ông chỉ là vì muốn bảo vệ tính mạng cho ta mới phải gánh tội danh đó, bây giờ ông ấy và mẹ ta tuy rằng ở Ninh Cổ Tháp nhưng mà Hán Bách vẫn còn hạ lệnh cho giết hết bọn họ. Mong hoàng thượng cứu giúp bọn họ.
Ta vẫn quỳ trên đất nhưng hoàng thượng không có lời hồi đáp nào.
Một lúc sau, ngái ấy khẽ hừ một tiếng.
"Tiết Từ Doanh, ngươi rất giỏi múa mép khua môi. Nhưng mà Hàn ái khanh lại là thần tử đắc lực nhất của Trẫm. Trẫm, tại sao phải tin tưởng lời ngươi, lời nói được nói từ người con gái của một tội thần.
Ta bất ngờ nhìn lên không dám tin tưởng.
"Hoàng thượng, Hàn Bách dối trên lừa dưới, bằng chứng chất đầy như núi cao...."
"Được rồi, người đâu, bắt lại cho ta."
"Hoàng thượng!"
Thanh đế không chịu nghe ta nói thêm câu nào nữa, liền sai người kéo ta ra ngoài.
Ta bị kéo vào bóng tối, gần như tuyệt vọng.
Không ngờ, sự sủng ái và tin tưởng của Thanh Đế đối với Hàn Bách đã đạt đến mức này.
....
Ta không biết bản thân mình đang bị giam giữ ở đâu.
Ngày hôm đó ở Đông Giác tự, trước tiên ta bị trói trong thiền phòng, sau đó bị đánh ngất xỉu và cho vào trong một cái bao rồi bị mang đến một nơi khác.
Đợi đến lúc ta tỉnh lại, thì đang ở trong ngục tối này rồi.
Nơi này chỉ giam giữ duy nhất một mình ta, không có cửa sổ, không thể nhìn thấy được ánh sáng mặt trời, chỉ có một ngọn đèn dầu trên bức tường ở phía đối diện, dường như không bao giờ tắt.
Ta chỉ có thể dựa vào giờ đưa cơm để tính toán thời gian trôi qua bao lâu.
Nhưng điều này cũng không chính xác, do có một vài lần ta đói đến không thể đứng dậy mới có người mang cơm đến cho ta.
Ngày này qua ngày khác bị giam trong ngục tối, thân thể ta ngày càng yếu dần.
Ta cũng càng ngày càng thấy sợ hãi, sợ bản thân mình bị giày vò đến chết, sợ lần này bản thân không thể cứu được cha mẹ của mình. Cũng sợ rằng khi Cố Hành Uyên gặp được ta thì lúc đó ta chỉ còn là một cái xác.
Trong đầu ta đang nghĩ đến cảnh của kiếp trước, chàng ấy ôm ta trong lòng rồi hộc máu. Nghĩ về cảnh đó tim ta đau như cắt.
Ta muốn được sống, ta không muốn để chàng ấy buồn lòng như thế nữa.
Chí ít, chí ít thì cũng phải được gặp lại một lần.
Ta cuộn mình trong đống rơm và tự nhéo đau mình tự dặn lòng không được ngủ.
Ta sợ khi ta ngủ rồi thì sẽ không tỉnh lại nữa.
Trong sự vô tri vô giác, không biết đã trôi qua bao nhiêu ngày rồi, đột nhiên cánh cửa ngục tối mở ra.
Ánh sáng mạnh chiếu vào khiến ta cảm thấy khó chịu và ta khó mà mở mắt được.
Hồi lâu sau, mới nhìn thấy được dáng vẻ uể oải của Khanh Đế.
Ông ấy dựa vào cửa, nhẹ nhàng nói.
"Tiết Từ Doanh, ngươi thật may mắn. Có được người phu quân tốt còn có được một người bạn tốt."
Có ý gì chứ?
Ta yếu đến nổi không thể đứng dậy được. Hai trên lính canh bắt lấy ta và lôi ra ngoài.
Ta mới phát hiện rằng ngục tối ta bị giam cầm bên trên chính là Dưỡng Tâm điện của Khanh Đế.
Trong Dưỡng Tâm điện, một nữ tử ăn mặc lộng lẫy, khuôn mặt đẫm nước mắt.
"Hoàng thượng, ngài tha cho ca ca đi, huynh ấy bị oan, huynh ấy nhát như thỏ đế, làm sao có lòng phản nghịch được chứ hoàng thượng.
Khanh Đế không chút động lòng, nháy mắt với thị vệ đứng đó không xa.
Ngay sau đó, Khanh Đế ung dung quay lại nhìn ta đang quỳ trên mặt đất.
Đêm đó, với sự giúp đỡ của Thẩm Nhất Mưu, ta cải trang thành một nữ tu và đột nhập vào Đông Giác tự.
Trong sảnh phụ, Thanh Đế đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trước mặt có vài nén nhang đang được đốt.
Ngài ấy đã chuyên tâm hết mình để tu luyện Đạo giáo và thuật giả kim trong nhiều năm, và mỗi năm mới, ngài ấy sẽ đến Đông giác tự để tịnh cốc [*]
[*] Tịch cốc: đạo gia nhịn ăn, kiêng ăn ngũ cốc.
Và ta nhân cơ hội này đến trước mặt ngài ấy.
Ta đang bưng một chậu nước, chưa kịp đến gần thì đã thấy ngài ấy đột nhiên mở mắt ra.
"Chân bước lâng lâng, ngươi không phải là người tu đạo.
Bọn thị vệ bên cạnh nghe vậy lập tức rút đao ra.
Ta lập tức quỳ xuống.
"Hoàng thượng minh giám."
Ngài ấy nhìn ta lặng lẽ, vô cảm, nhưng có khí chất mạnh mẽ.
"Nói đi, ngươi có mục đích gì."
Ta nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, tự buộc mình không được run rẩy.
"Dân nữ muốn cáo trạng."
Ngài ấy cau mày, uể oải ngồi xuống rồi ra hiệu cho ta tiếp tục với vẻ mặt vô cùng thích thú.
"Hả, ngươi muốn cáo trạng gì, mau đến đây nói đi."
Thanh Đế là một người thông minh nhất trong thiên hạ này. Điều tự hào nhất của ngài ấy là một tháng thượng triều chẳng bao lần cả. Chỉ chuyển lời lại cho cái đại thần thân tín, vậy mà có thể làm cho đất nước được quản lý vô cùng tốt.
Đương nhiên khôn lắm thì cũng dại nhiều, ngài ấy tự cho rằng mình nhát như thỏ đế. Người mà trung thành tuyệt đối nhưng mà lại đang ở sau lưng thay đổi ý định của ngài ấy và ẩn mình kết bè kết phái, bức hại trung lương. Quan trường hiện tại đang rất đen tối, hắn ta là một tội phạm lớn nhất trong thiên hạ.
Nhưng ta không thể nói như thế, hắn ta cực kỳ tự phụ. Nếu như ta nói hắn ta sai, sợ là hắn là người đầu tiên muốn giết ta.
Ta định thần lại, cúi đầu nói.
"Từ khi hoàng thượng đăng cơ đến nay, bách tính an cư lạc nghiệp, sức mạnh đất nước hùng mạnh, làm khiếp sợ khắp nơi, công đức của hoàng thượng, sẽ ngàn năm trường tồn, đây đều là kết quả của việc hoàng thượng có tài thao lược và biết dùng đúng người."
"Nhưng bây giờ, có một người đã phụ đi lòng tin tưởng đó của ngài. Lợi dụng địa vị lừa gạt hoàng thượng, bóc lột bách tính, hủy hoại thanh danh mà hoàng thượng dày công xây dựng nhiều nằm nay, dân nữ biết rõ là hoàng thượng luôn yêu thương bảo vệ bách tính. Nhất định sẽ trừng phạt gian thần, nhưng mà gian thần lại chặn đứng mọi lời đồn. Không còn cách nào khác dân nữ cần phải cáo trạng, chỉ còn cách là cải trang để vào Đông giác tự, liều chết can ngăn."
Sắc mặt Thanh đế không hề biến sắc, hỏi.
"Cho nên là người mà ngươi muốn cáo trạng, cuối cùng đó là ai?"
"Người mà dân nữ nói chính là đượng kim Quốc Cữu, Hàn Bách."
"Có bằng chứng gì không?"
"Có!"
Ta lấy từ trong túi ra bằng chứng và hồ sơ đã được sao chép lại trước đó.
"Tội của Hàn Bách, hoàng thượng chỉ cần liếc nhìn qua cái này thì sẽ hiểu rõ tất cả."
Ta quỳ trên mặt đất, không dám cử động trong thời gian dài. Và ở bên trên lầu cũng đã lâu rồi không có nghe âm thanh trên đầu.
Dù là mùa đông lạnh giá, nhưng mồ hôi trên trán ta vẫn chảy không dừng.
Không biết qua bao lâu, Thanh đế mới bỏ tập hồ sơ xuống, lệnh cho ta ngẩng đầu lên.
Ngài ấy nheo mắt thật kỹ nhìn ta với cảm giác bất lực.
"Chả trách trẫm nhìn ngươi thấy rất quen. Hóa ra ngươi là con gái của Tiết Thiệu, cô là Tiết Từ Doanh đúng không?"
"Phải."
"Ừa lúc ngươi 6 tuổi ta đã từng gặp ngươi.
Ta cúi đầu nghiến răng nghiến lợi đến phát run, Thanh Đế trí tuệ thật xứng với danh tiếng, trí nhớ cũng thật kinh người. Đây chính là lý do hắn ta tu luyện suốt cả ngày mà vẫn có thời gian nắm chắc quyền lực.
"Hoàng thượng, cha ta là bị oan, ông chỉ là vì muốn bảo vệ tính mạng cho ta mới phải gánh tội danh đó, bây giờ ông ấy và mẹ ta tuy rằng ở Ninh Cổ Tháp nhưng mà Hán Bách vẫn còn hạ lệnh cho giết hết bọn họ. Mong hoàng thượng cứu giúp bọn họ.
Ta vẫn quỳ trên đất nhưng hoàng thượng không có lời hồi đáp nào.
Một lúc sau, ngái ấy khẽ hừ một tiếng.
"Tiết Từ Doanh, ngươi rất giỏi múa mép khua môi. Nhưng mà Hàn ái khanh lại là thần tử đắc lực nhất của Trẫm. Trẫm, tại sao phải tin tưởng lời ngươi, lời nói được nói từ người con gái của một tội thần.
Ta bất ngờ nhìn lên không dám tin tưởng.
"Hoàng thượng, Hàn Bách dối trên lừa dưới, bằng chứng chất đầy như núi cao...."
"Được rồi, người đâu, bắt lại cho ta."
"Hoàng thượng!"
Thanh đế không chịu nghe ta nói thêm câu nào nữa, liền sai người kéo ta ra ngoài.
Ta bị kéo vào bóng tối, gần như tuyệt vọng.
Không ngờ, sự sủng ái và tin tưởng của Thanh Đế đối với Hàn Bách đã đạt đến mức này.
....
Ta không biết bản thân mình đang bị giam giữ ở đâu.
Ngày hôm đó ở Đông Giác tự, trước tiên ta bị trói trong thiền phòng, sau đó bị đánh ngất xỉu và cho vào trong một cái bao rồi bị mang đến một nơi khác.
Đợi đến lúc ta tỉnh lại, thì đang ở trong ngục tối này rồi.
Nơi này chỉ giam giữ duy nhất một mình ta, không có cửa sổ, không thể nhìn thấy được ánh sáng mặt trời, chỉ có một ngọn đèn dầu trên bức tường ở phía đối diện, dường như không bao giờ tắt.
Ta chỉ có thể dựa vào giờ đưa cơm để tính toán thời gian trôi qua bao lâu.
Nhưng điều này cũng không chính xác, do có một vài lần ta đói đến không thể đứng dậy mới có người mang cơm đến cho ta.
Ngày này qua ngày khác bị giam trong ngục tối, thân thể ta ngày càng yếu dần.
Ta cũng càng ngày càng thấy sợ hãi, sợ bản thân mình bị giày vò đến chết, sợ lần này bản thân không thể cứu được cha mẹ của mình. Cũng sợ rằng khi Cố Hành Uyên gặp được ta thì lúc đó ta chỉ còn là một cái xác.
Trong đầu ta đang nghĩ đến cảnh của kiếp trước, chàng ấy ôm ta trong lòng rồi hộc máu. Nghĩ về cảnh đó tim ta đau như cắt.
Ta muốn được sống, ta không muốn để chàng ấy buồn lòng như thế nữa.
Chí ít, chí ít thì cũng phải được gặp lại một lần.
Ta cuộn mình trong đống rơm và tự nhéo đau mình tự dặn lòng không được ngủ.
Ta sợ khi ta ngủ rồi thì sẽ không tỉnh lại nữa.
Trong sự vô tri vô giác, không biết đã trôi qua bao nhiêu ngày rồi, đột nhiên cánh cửa ngục tối mở ra.
Ánh sáng mạnh chiếu vào khiến ta cảm thấy khó chịu và ta khó mà mở mắt được.
Hồi lâu sau, mới nhìn thấy được dáng vẻ uể oải của Khanh Đế.
Ông ấy dựa vào cửa, nhẹ nhàng nói.
"Tiết Từ Doanh, ngươi thật may mắn. Có được người phu quân tốt còn có được một người bạn tốt."
Có ý gì chứ?
Ta yếu đến nổi không thể đứng dậy được. Hai trên lính canh bắt lấy ta và lôi ra ngoài.
Ta mới phát hiện rằng ngục tối ta bị giam cầm bên trên chính là Dưỡng Tâm điện của Khanh Đế.
Trong Dưỡng Tâm điện, một nữ tử ăn mặc lộng lẫy, khuôn mặt đẫm nước mắt.
"Hoàng thượng, ngài tha cho ca ca đi, huynh ấy bị oan, huynh ấy nhát như thỏ đế, làm sao có lòng phản nghịch được chứ hoàng thượng.
Khanh Đế không chút động lòng, nháy mắt với thị vệ đứng đó không xa.
Ngay sau đó, Khanh Đế ung dung quay lại nhìn ta đang quỳ trên mặt đất.