Chương 9
———
Ta mới biết được hóa ra sau khi ta bị bắt ở Đông Giác tự, Cố Hành Uyên và Thẩm Nhất Mưu đã liều mạng lẻn vào Hàn Phủ và tìm thấy được những vật phẩm bị cấm mà Hàn Bách đã cất giấu.
Trong những ngày ta bị giam giữ, hai người bọn họ đã cùng nhau vạch mặt Hàn Bách. Sau đó họ vận động quan lại ở khắp nơi mạnh dạn đứng ra tố giác, trong một câu từ không thể giải thích được chuyện này.
Nói tóm lại, hôm nay Khánh Đế đã xử lý Hàn Bách.
"Vậy còn cha mẹ dân nữ thì sao?", ta hỏi.
Khánh Đế nói chậm rãi.
"Lúc trẫm bắt ngươi cũng đã truyền tin lệnh cho người dẫn bọn họ đi. Bây giờ họ đang trên đường trở về kinh đô."
Hóa ra là ngày hôm đó, những lời nói của ta đều được tiếp nhận.
Ông ấy không có tin mù quáng Hàn Bách đến thế.
Ta như trút được gánh nặng, quỳ gục xuống đất thở một hơi thật dài.
Sau đó, ta nghe thấy được Khánh Đế lạnh lùng nói.
"Ngươi dám liều mạng nói ra, dũng khí đáng khen đó. Nhưng giả dạng lẻn vào trong chùa, đây là tội khi quân, không chết thì không thể cảnh cáo người sau."
Ta thẫn thờ nhìn ông ấy hồi lâu rồi gật đầu cam chịu.
Từ lúc ta quyết định đi gặp ông ấy thì đã từng nghĩ qua được là mình sẽ chết rồi.
Ông ấy lấy từ trong tay áo ra một lọ thuốc độc và đặt nó vào tay ta.
"Niệm tình ngươi vì nóng lòng cứu cha mình, trẫm sẽ để cho ngươi toàn thây, ngươi tự mình kết liễu đi."
Ta run rẩy cầm lọ thuốc trong tay, bỗng nhiên thấy sợ vô cùng.
"Ngươi có lời trăn trối nào không?", ông ấy hỏi ta.
Dù ta đã hạ quyết tâm chết nhưng sau lòng vẫn thấy buồn đến kì lạ.
"Cầu xin Hoàng thượng đối xử tốt với cha mẹ của ta."
Khánh Đế lạnh lùng từ chối.
"Ta không thể đối xử tốt với cha mẹ ngươi. Dù là ông ấy bị hãm hại nhưng từ đầu ông ấy đã nhận tội, còn bị tính là khi quân. Trẫm để cho bọn họ được về nhà đã là khai ân[*] lắm rồi.
[*]Khai ân: lòng tốt.
Ta rơi nước mắt rồi cười ngượng nghịu.
"Vậy cầu xin hoàng thượng đừng để phu quân ta nhìn thấy xác của ta. Hãy nói với chàng ấy rằng ta mang tội khi quân phạm thượng, sẽ bị giam giữ trong ngục tối vĩnh viễn, có được không."
Ta thật sự không muốn để cho Cố Hành Uyên nhìn thấy xác chết của ta thêm một lần nữa.
Chàng ấy làm sao có thể chịu đựng được đây?
Kiếp trước, ta đối xử tệ bạc với chàng ấy. Sau khi ta ch.
ết chàng ấy đau lòng chết đi nửa đời người.
Kiếp này, bọn ta ân ân ái ái, hòa hợp, thời gian tốt đẹp chỉ được có vài ngày, chàng ấy làm sao có thể chịu đựng được chứ.
Càng nghĩ ta càng cảm thấy buồn, không cầm được nước mắt rơi.
Khanh Đế có vẻ khó chịu và thúc giục.
"Nhanh chút đi, Trẫm không có thời gian đợi ngươi đâu."
Ta nhắm mắt, mở lọ thuốc ngẩng đầu lên uống một hơi.
.....
Lúc ta tỉnh lại, thì thấy mình đang trên xe ngựa quay về nhà, nằm trong vòng tay của Cố Hành Uyên.
Đang ngồi đối diện chính là Thẩm Nhất Mưu.
Hắn ta ốm đi rất nhiều, nhìn thấy ta vừa mở mắt, kiềm chế không được mà giễu cợt ta.
"Tỉnh lại rồi à, vào cung chơi có vui không Thẩm Doanh Doanh."
Ta mở miệng khó khăn.
"Cái gì mà Thẩm Doanh Doanh."
Ta ngước nhìn lên Cố Hành Uyên.
Khuôn mặt chàng ấy vô cùng hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn thấy ta chàng ấy vừa đau lòng vừa bất lực.
"Tiết Từ Doanh, tội khi quân phạm thượng của nàng đã bị tội chết rồi. Bây giờ nàng là con gái út của Thẩm gia, muội muội của Thẩm Nhất Mưu, Thẩm Doanh Doanh."
.....
Ta chưa chết?
Còn được an bài ở lại Thẩm gia?
Cố Hành Uyên ôm chặt lấy ta, cằm cọ nhẹ vào trán ta.
"Từ Doanh, sau này không được làm chuyện nguy hiểm như thế nữa, đừng làm cho ta hốt hoảng sợ hãi nữa, được không?"
Những ngày mà ta bị bắt, chàng ấy nhất định rất sợ hãi.
Ta đau lòng không kìm được vội gật đầu.
"Được, sau này chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nhau nữa."
Vừa đúng lúc đó, Thẩm Nhất Mưu đột nhiên giận dữ nói.
"Không phải nói là Tiết Từ Doanh đã chết rồi sao? Người đang ở trong vòng tay ngươi là Thẩm Doanh Doanh."
Cố Hành Uyên ngẩng đầu lên, nhìn hắn ta một cái rồi gật đầu.
"Được rồi, đã hiểu rõ huynh trưởng."
Thẩm Nhất Mưu ngây người một chút, sắc mặt tức giận.
"Ngươi không cảm thấy buồn nôn à?"
.....
"À đúng rồi, hai người sao có thể tìm được những vật phẩm cấm mà Hàn Bách đã cất giấu thế?"
"Xa tận chân trời gần ngay trước mắt."
"Hả?"
"Để phu quân tốt của cô nói đi."
"Ta và huynh trưởng theo dõi nhà Hàn Bách tận mấy ngày, nhưng không tìm thấy được gì cả. Sau đó ta vô tình chạm vào triều phục của Hàn Bách, và Thẩm Nhất Mưu đột nhiên phát hiện ra. Hoa văn triều phục của hắn ta, bên ngoài là hoa văn núi, con hạc và đám mây còn bên trong lại là hoa văn hình rồng."
"Tên Hàn Bách này đang tưởng tượng bản thân mình là hoàng đế à! Hai người lợi hại thật đó, đến cả cái này cũng phát hiện ra được."
Cố Hành Uyên ánh mắt trầm xuống.
"Ta không lợi hại, nếu không có huynh trưởng đẩy ra một cái, ta cũng sẽ không phát hiện được."
Ta liếc ngang qua nhìn khuôn mặt đen như than của Thẩm Nhất Mưu.
"Cố Hành Uyên, là ngươi cố ý mà."
....
Bảy ngày sau khi ta quay về nhà, cha mẹ ta cũng được đưa trở về kinh đô.
Bọn họ đã phải chịu đựng rất nhiều ở Ninh Cổ tháp gần 2 năm qua, râu tóc đều bạc trắng, trông như già đi mấy chục tuổi.
Cuối cùng gia đình ta cũng được đoàn tụ, bọn ta đã ôm nhau khóc rất lâu.
Cố Hành Uyên đứng bên cạnh ta, nhìn thấy ta khóc rất nhiều, chàng ấy liền đưa khăn tay cho ta.
"Cố Hành Uyên, chàng cũng đến đây, chúng ta cùng ôm nhau khóc đi."
Ta kéo chàng ấy lại gần ta, cùng cha mẹ ta ôm thành một vòng tròn, Cố Hành Uyên cúi đầu, cười khẽ.
.....
Nửa tháng sau, Cố Hành Uyên trở lại Yến Môn phục chức. Ta tiễn chàng ấy ra đến ngoài thành, nhìn chàng ấy lên ngựa rời đi, trong lòng không nỡ nhưng cũng thấy ngọt ngào.
Cố Hành Uyên, lần này có người ở nhà nhớ chàng rồi.
Thích một người và quan tâm một người chính là điều tuyệt vời nhất trên đời này.
Cố Hành Uyên đi được vài ngày, Thẩm Nhất Mưu đến nhà để từ biệt ta.
Hắn nói ở trong kinh quá lâu đến nỗi hắn quên mất thế giới bên ngoài như thế nào rồi. Vì thế đã xin ra vùng ngoại ô đi du ngoạn một vài năm.
Hắn ta đi vội vàng như thế, ta còn chưa kịp chuẩn bị quà chia tay nên có chút lúng túng.
"Không cần tặng ta cái gì đâu, ta thấy chướng mắt lắm."
Ta buộc lòng từ bỏ.
Nhìn hắn ta một lúc lâu, mỉm cười rồi nói.
"Thẩm Nhất Mưu, những ngày đó thật sự cảm ơn huynh đã giúp ta. Người sợ liên lụy như huynh mà còn mạo hiểm tất cả để cứu ta. Ta thật lòng không biết nên cảm ơn thế nào mới phải."
"Ta không phải là sợ liên lụy."
Thẩm Nhất Mưu nhìn ta, hít một hơi thật sâu rồi nói.
"Tiết Từ Doanh, nói ra cô có thể không tin ta, nhưng thực sự trước kia, ta đã quyết định sẽ cưới cô rồi. Cho dù là mang tương lai của mình đi hủy hoại, cho dù bị đuổi ra khỏi Thẩm gia, ta vẫn muốn cưới cô."
"Chỉ là ta suy nghĩ quá lâu, chậm một bước. Lúc ta hạ quyết tâm tới tìm cô thì Cố Hành Uyên đã đến cầu thân rồi."
Nói xong, mặt của Thẩm Nhất Mưu thấy thoải mái hơn hẳn. Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng đã có thể gỡ nó xuống.
Ta ngạc nhiên rất lâu, mới tìm lại được giọng nói của chính mình.
"Thật sao, ta còn luôn cho rằng, huynh rất ghét ta đó chứ."
"Sao ta lại ghét cô, trước kia cô đối với ta rất tốt, ta đều biết hết mà ta không phải là người lòng dạ sắt đá đâu."
Thẩm Nhất Mưu vẻ mặt lạnh lùng nói.
"Tiết Từ Doanh, chuyện có thể làm ta đã làm hết rồi. Ta đã đền đáp được tất cả chuyện trước đây cô làm cho ta. Sau này ta không còn nợ gì cô nữa."
Ta nửa ngày không nói câu nào, chỉ là vì cảm thấy huynh ấy cũng rất tốt nhưng lại là người cực kì khó hiểu.
"Biết rồi, nhưng vẫn là phải cảm ơn huynh."
"Đừng cảm ơn, không cần đâu."
Ta thở dài.
"Vậy chúc huynh vạn sự như ý, sau này quan chức thăng tiến không phụ lòng mong đợi của cả Thẩm gia."
"Đó là đương nhiên rồi. Ta sẽ trở thành một nhất đại hiền thần lưu danh sử sách."
"Đúng thế, đúng thế. Khí hậu của Giang Nam không giống ở Kinh đô, huynh nhớ tự chăm sóc tốt cho bản thân đó, nghe nói ở đó có rất nhiều mỹ nữ, biết đâu huynh sẽ tìm được nữ nhân định mệnh của đời mình.
"Nó không liên quan đến cô lắm, ta đi đây."
Thẩm Nhất Mưu cười ngạo nghễ, lên ngựa rời đi ngay lập tức.
Trên con phố dài từng đợt bụi bay mù mịt, khi bụi lắng xuống chỉ còn lại dấu móng ngựa thành hai ba dấu, biến mất dưới sự giẫm đạp của người đi đường.
Cuộc sống của ta đang dần trở lại bình thường.
Mỗi ngày nếu không ở cùng với cha mẹ thì là may quần áo và tất cho Cố Hành Uyên.
Những người khác đều có được y phục mà chính tay nương tử của mình tự may, chàng ấy cũng phải có.
Khi ta còn là khuê nữ, rất nổi tiếng về thêu thùa, thứ ta làm ra ngay cả tú nương trong toàn thành cũng không thể làm đẹp bằng ta.
Cố Hành Uyên cứ vài ngày là lại viết thư về cho ta, kể cho ta chuyện gì xảy ra ở Yến Môn, và thỉnh thoảng tả cho ta nghe về một số loài hoa và cây cỏ từ Yến Môn trong thư từ của chàng ấy.
Chàng ấy nhiều lần phàn nàn ta vì phản hồi thư từ chàng ấy vừa ít lại vừa chậm.
Hai năm sau, nhiệm kỳ ở Yến Môn của chàng ấy đã hết, chàng ấy được chuyển về Kinh đô.
Tháng mà chàng ấy vừa quay lại, ta không thể đi bộ bình thường được vào mỗi ngày.
Rồi sau đó, ngày nào bọn ta cũng dính lấy nhau, chàng ấy vẫn thỉnh thoảng lôi ra món nợ cũ, nói năm đó ta không nhớ chàng ấy, viết thư cho chàng ấy cũng ít lấy nó làm lý do để có thể giày vò ta mỗi đêm.
Có một đêm nọ chàng ấy đột nhiên thức giấc rồi cảm giác khó thở và nước mắt giàn giụa khắp mặt.
Chàng ấy ôm lấy ta, toàn thân run rẩy.
"Từ Doanh, nàng vẫn ở đây, thật tốt quá, ta còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp nàng nữa."
"Làm sao thế?"
Chàng ấy ôm lấy mặt của ta, ánh mắt đầy đau khổ.
"Ta nằm mơ, trong mơ nàng ghét ta, đến cả nhìn ta một cái cũng không nhìn, mặc kệ ta làm gì thì làm, nàng cũng không cho ta đến gần. Sau đó ta đi đến Yến Môn, viết thư cho nàng mong được nàng quan tâm dù chỉ một lần nhưng nàng rất tuyệt tình không hề hồi âm cho ta."
Ta ngơ ngác nhìn chàng ấy.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, nàng im lặng không nói lời nào, rồi uống thuộc độc tự tử thậm chí còn không cho ta gặp nàng lần cuối. Từ Doanh, đừng đối xử với ta như vậy, đừng rời xa ta..."
Chàng ấy ôm chặt ta, tay vẫn còn run run.
Giấc mơ mà chàng ấy đang nói chính là ở kiếp trước. Không biết có cơ duyên trùng hợp gì nó lại đi vào trong giấc mơ của chàng ấy.
Ta đưa tay sờ mặt chàng ấy, nghiêm túc nói từng chữ.
"Phu quân, chàng nhìn đi không phải bây giờ ta vẫn đang sống tốt sao? Không phải cả hai chúng ta cũng đều đang rất tốt sao? Đừng sợ, ta sẽ sống thật lâu, sẽ không bao giờ rời xa chàng, cho dù chàng đuổi ta đi ta cũng sẽ không đi."
Chàng ấy nhìn ta, dần bình tĩnh lại, tựa vào vai ta, cười nhẹ nhõm.
"Sao ta lại đuổi nàng được chứ?"
"Ta biết rồi."
Chuyện của xảy ra ở kiếp trước, ta sẽ không để xảy ra trong kiếp này nữa.
.....
Cố Hành Uyên làm việc ở kinh đô thăng chức rất nhanh. Sau hai năm chàng ấy được hoàng thượng thưởng cho một ngôi nhà lớn.
Ngày chuyển đến, chàng ấy ôm ta nhẹ nhàng nói.
"Từ Doanh, ta từng nói nhất định sẽ để cho nàng sống thật tốt, ta không thất hứa, những ngày tháng sau này của chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng tốt."
Ta lắc nhẹ đầu.
"Trong tim ta, mỗi ngày cả nhà được ở cạnh nhau, đó mới chính là ngày tốt nhất."
Chim Yến ở phía trước ríu ra ríu rít không ngừng, dường như cũng đang muốn nói, tương lai mỗi ngày sẽ đều là một ngày tốt lành.
[Hoàn]
Ta mới biết được hóa ra sau khi ta bị bắt ở Đông Giác tự, Cố Hành Uyên và Thẩm Nhất Mưu đã liều mạng lẻn vào Hàn Phủ và tìm thấy được những vật phẩm bị cấm mà Hàn Bách đã cất giấu.
Trong những ngày ta bị giam giữ, hai người bọn họ đã cùng nhau vạch mặt Hàn Bách. Sau đó họ vận động quan lại ở khắp nơi mạnh dạn đứng ra tố giác, trong một câu từ không thể giải thích được chuyện này.
Nói tóm lại, hôm nay Khánh Đế đã xử lý Hàn Bách.
"Vậy còn cha mẹ dân nữ thì sao?", ta hỏi.
Khánh Đế nói chậm rãi.
"Lúc trẫm bắt ngươi cũng đã truyền tin lệnh cho người dẫn bọn họ đi. Bây giờ họ đang trên đường trở về kinh đô."
Hóa ra là ngày hôm đó, những lời nói của ta đều được tiếp nhận.
Ông ấy không có tin mù quáng Hàn Bách đến thế.
Ta như trút được gánh nặng, quỳ gục xuống đất thở một hơi thật dài.
Sau đó, ta nghe thấy được Khánh Đế lạnh lùng nói.
"Ngươi dám liều mạng nói ra, dũng khí đáng khen đó. Nhưng giả dạng lẻn vào trong chùa, đây là tội khi quân, không chết thì không thể cảnh cáo người sau."
Ta thẫn thờ nhìn ông ấy hồi lâu rồi gật đầu cam chịu.
Từ lúc ta quyết định đi gặp ông ấy thì đã từng nghĩ qua được là mình sẽ chết rồi.
Ông ấy lấy từ trong tay áo ra một lọ thuốc độc và đặt nó vào tay ta.
"Niệm tình ngươi vì nóng lòng cứu cha mình, trẫm sẽ để cho ngươi toàn thây, ngươi tự mình kết liễu đi."
Ta run rẩy cầm lọ thuốc trong tay, bỗng nhiên thấy sợ vô cùng.
"Ngươi có lời trăn trối nào không?", ông ấy hỏi ta.
Dù ta đã hạ quyết tâm chết nhưng sau lòng vẫn thấy buồn đến kì lạ.
"Cầu xin Hoàng thượng đối xử tốt với cha mẹ của ta."
Khánh Đế lạnh lùng từ chối.
"Ta không thể đối xử tốt với cha mẹ ngươi. Dù là ông ấy bị hãm hại nhưng từ đầu ông ấy đã nhận tội, còn bị tính là khi quân. Trẫm để cho bọn họ được về nhà đã là khai ân[*] lắm rồi.
[*]Khai ân: lòng tốt.
Ta rơi nước mắt rồi cười ngượng nghịu.
"Vậy cầu xin hoàng thượng đừng để phu quân ta nhìn thấy xác của ta. Hãy nói với chàng ấy rằng ta mang tội khi quân phạm thượng, sẽ bị giam giữ trong ngục tối vĩnh viễn, có được không."
Ta thật sự không muốn để cho Cố Hành Uyên nhìn thấy xác chết của ta thêm một lần nữa.
Chàng ấy làm sao có thể chịu đựng được đây?
Kiếp trước, ta đối xử tệ bạc với chàng ấy. Sau khi ta ch.
ết chàng ấy đau lòng chết đi nửa đời người.
Kiếp này, bọn ta ân ân ái ái, hòa hợp, thời gian tốt đẹp chỉ được có vài ngày, chàng ấy làm sao có thể chịu đựng được chứ.
Càng nghĩ ta càng cảm thấy buồn, không cầm được nước mắt rơi.
Khanh Đế có vẻ khó chịu và thúc giục.
"Nhanh chút đi, Trẫm không có thời gian đợi ngươi đâu."
Ta nhắm mắt, mở lọ thuốc ngẩng đầu lên uống một hơi.
.....
Lúc ta tỉnh lại, thì thấy mình đang trên xe ngựa quay về nhà, nằm trong vòng tay của Cố Hành Uyên.
Đang ngồi đối diện chính là Thẩm Nhất Mưu.
Hắn ta ốm đi rất nhiều, nhìn thấy ta vừa mở mắt, kiềm chế không được mà giễu cợt ta.
"Tỉnh lại rồi à, vào cung chơi có vui không Thẩm Doanh Doanh."
Ta mở miệng khó khăn.
"Cái gì mà Thẩm Doanh Doanh."
Ta ngước nhìn lên Cố Hành Uyên.
Khuôn mặt chàng ấy vô cùng hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn thấy ta chàng ấy vừa đau lòng vừa bất lực.
"Tiết Từ Doanh, tội khi quân phạm thượng của nàng đã bị tội chết rồi. Bây giờ nàng là con gái út của Thẩm gia, muội muội của Thẩm Nhất Mưu, Thẩm Doanh Doanh."
.....
Ta chưa chết?
Còn được an bài ở lại Thẩm gia?
Cố Hành Uyên ôm chặt lấy ta, cằm cọ nhẹ vào trán ta.
"Từ Doanh, sau này không được làm chuyện nguy hiểm như thế nữa, đừng làm cho ta hốt hoảng sợ hãi nữa, được không?"
Những ngày mà ta bị bắt, chàng ấy nhất định rất sợ hãi.
Ta đau lòng không kìm được vội gật đầu.
"Được, sau này chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nhau nữa."
Vừa đúng lúc đó, Thẩm Nhất Mưu đột nhiên giận dữ nói.
"Không phải nói là Tiết Từ Doanh đã chết rồi sao? Người đang ở trong vòng tay ngươi là Thẩm Doanh Doanh."
Cố Hành Uyên ngẩng đầu lên, nhìn hắn ta một cái rồi gật đầu.
"Được rồi, đã hiểu rõ huynh trưởng."
Thẩm Nhất Mưu ngây người một chút, sắc mặt tức giận.
"Ngươi không cảm thấy buồn nôn à?"
.....
"À đúng rồi, hai người sao có thể tìm được những vật phẩm cấm mà Hàn Bách đã cất giấu thế?"
"Xa tận chân trời gần ngay trước mắt."
"Hả?"
"Để phu quân tốt của cô nói đi."
"Ta và huynh trưởng theo dõi nhà Hàn Bách tận mấy ngày, nhưng không tìm thấy được gì cả. Sau đó ta vô tình chạm vào triều phục của Hàn Bách, và Thẩm Nhất Mưu đột nhiên phát hiện ra. Hoa văn triều phục của hắn ta, bên ngoài là hoa văn núi, con hạc và đám mây còn bên trong lại là hoa văn hình rồng."
"Tên Hàn Bách này đang tưởng tượng bản thân mình là hoàng đế à! Hai người lợi hại thật đó, đến cả cái này cũng phát hiện ra được."
Cố Hành Uyên ánh mắt trầm xuống.
"Ta không lợi hại, nếu không có huynh trưởng đẩy ra một cái, ta cũng sẽ không phát hiện được."
Ta liếc ngang qua nhìn khuôn mặt đen như than của Thẩm Nhất Mưu.
"Cố Hành Uyên, là ngươi cố ý mà."
....
Bảy ngày sau khi ta quay về nhà, cha mẹ ta cũng được đưa trở về kinh đô.
Bọn họ đã phải chịu đựng rất nhiều ở Ninh Cổ tháp gần 2 năm qua, râu tóc đều bạc trắng, trông như già đi mấy chục tuổi.
Cuối cùng gia đình ta cũng được đoàn tụ, bọn ta đã ôm nhau khóc rất lâu.
Cố Hành Uyên đứng bên cạnh ta, nhìn thấy ta khóc rất nhiều, chàng ấy liền đưa khăn tay cho ta.
"Cố Hành Uyên, chàng cũng đến đây, chúng ta cùng ôm nhau khóc đi."
Ta kéo chàng ấy lại gần ta, cùng cha mẹ ta ôm thành một vòng tròn, Cố Hành Uyên cúi đầu, cười khẽ.
.....
Nửa tháng sau, Cố Hành Uyên trở lại Yến Môn phục chức. Ta tiễn chàng ấy ra đến ngoài thành, nhìn chàng ấy lên ngựa rời đi, trong lòng không nỡ nhưng cũng thấy ngọt ngào.
Cố Hành Uyên, lần này có người ở nhà nhớ chàng rồi.
Thích một người và quan tâm một người chính là điều tuyệt vời nhất trên đời này.
Cố Hành Uyên đi được vài ngày, Thẩm Nhất Mưu đến nhà để từ biệt ta.
Hắn nói ở trong kinh quá lâu đến nỗi hắn quên mất thế giới bên ngoài như thế nào rồi. Vì thế đã xin ra vùng ngoại ô đi du ngoạn một vài năm.
Hắn ta đi vội vàng như thế, ta còn chưa kịp chuẩn bị quà chia tay nên có chút lúng túng.
"Không cần tặng ta cái gì đâu, ta thấy chướng mắt lắm."
Ta buộc lòng từ bỏ.
Nhìn hắn ta một lúc lâu, mỉm cười rồi nói.
"Thẩm Nhất Mưu, những ngày đó thật sự cảm ơn huynh đã giúp ta. Người sợ liên lụy như huynh mà còn mạo hiểm tất cả để cứu ta. Ta thật lòng không biết nên cảm ơn thế nào mới phải."
"Ta không phải là sợ liên lụy."
Thẩm Nhất Mưu nhìn ta, hít một hơi thật sâu rồi nói.
"Tiết Từ Doanh, nói ra cô có thể không tin ta, nhưng thực sự trước kia, ta đã quyết định sẽ cưới cô rồi. Cho dù là mang tương lai của mình đi hủy hoại, cho dù bị đuổi ra khỏi Thẩm gia, ta vẫn muốn cưới cô."
"Chỉ là ta suy nghĩ quá lâu, chậm một bước. Lúc ta hạ quyết tâm tới tìm cô thì Cố Hành Uyên đã đến cầu thân rồi."
Nói xong, mặt của Thẩm Nhất Mưu thấy thoải mái hơn hẳn. Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng đã có thể gỡ nó xuống.
Ta ngạc nhiên rất lâu, mới tìm lại được giọng nói của chính mình.
"Thật sao, ta còn luôn cho rằng, huynh rất ghét ta đó chứ."
"Sao ta lại ghét cô, trước kia cô đối với ta rất tốt, ta đều biết hết mà ta không phải là người lòng dạ sắt đá đâu."
Thẩm Nhất Mưu vẻ mặt lạnh lùng nói.
"Tiết Từ Doanh, chuyện có thể làm ta đã làm hết rồi. Ta đã đền đáp được tất cả chuyện trước đây cô làm cho ta. Sau này ta không còn nợ gì cô nữa."
Ta nửa ngày không nói câu nào, chỉ là vì cảm thấy huynh ấy cũng rất tốt nhưng lại là người cực kì khó hiểu.
"Biết rồi, nhưng vẫn là phải cảm ơn huynh."
"Đừng cảm ơn, không cần đâu."
Ta thở dài.
"Vậy chúc huynh vạn sự như ý, sau này quan chức thăng tiến không phụ lòng mong đợi của cả Thẩm gia."
"Đó là đương nhiên rồi. Ta sẽ trở thành một nhất đại hiền thần lưu danh sử sách."
"Đúng thế, đúng thế. Khí hậu của Giang Nam không giống ở Kinh đô, huynh nhớ tự chăm sóc tốt cho bản thân đó, nghe nói ở đó có rất nhiều mỹ nữ, biết đâu huynh sẽ tìm được nữ nhân định mệnh của đời mình.
"Nó không liên quan đến cô lắm, ta đi đây."
Thẩm Nhất Mưu cười ngạo nghễ, lên ngựa rời đi ngay lập tức.
Trên con phố dài từng đợt bụi bay mù mịt, khi bụi lắng xuống chỉ còn lại dấu móng ngựa thành hai ba dấu, biến mất dưới sự giẫm đạp của người đi đường.
Cuộc sống của ta đang dần trở lại bình thường.
Mỗi ngày nếu không ở cùng với cha mẹ thì là may quần áo và tất cho Cố Hành Uyên.
Những người khác đều có được y phục mà chính tay nương tử của mình tự may, chàng ấy cũng phải có.
Khi ta còn là khuê nữ, rất nổi tiếng về thêu thùa, thứ ta làm ra ngay cả tú nương trong toàn thành cũng không thể làm đẹp bằng ta.
Cố Hành Uyên cứ vài ngày là lại viết thư về cho ta, kể cho ta chuyện gì xảy ra ở Yến Môn, và thỉnh thoảng tả cho ta nghe về một số loài hoa và cây cỏ từ Yến Môn trong thư từ của chàng ấy.
Chàng ấy nhiều lần phàn nàn ta vì phản hồi thư từ chàng ấy vừa ít lại vừa chậm.
Hai năm sau, nhiệm kỳ ở Yến Môn của chàng ấy đã hết, chàng ấy được chuyển về Kinh đô.
Tháng mà chàng ấy vừa quay lại, ta không thể đi bộ bình thường được vào mỗi ngày.
Rồi sau đó, ngày nào bọn ta cũng dính lấy nhau, chàng ấy vẫn thỉnh thoảng lôi ra món nợ cũ, nói năm đó ta không nhớ chàng ấy, viết thư cho chàng ấy cũng ít lấy nó làm lý do để có thể giày vò ta mỗi đêm.
Có một đêm nọ chàng ấy đột nhiên thức giấc rồi cảm giác khó thở và nước mắt giàn giụa khắp mặt.
Chàng ấy ôm lấy ta, toàn thân run rẩy.
"Từ Doanh, nàng vẫn ở đây, thật tốt quá, ta còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp nàng nữa."
"Làm sao thế?"
Chàng ấy ôm lấy mặt của ta, ánh mắt đầy đau khổ.
"Ta nằm mơ, trong mơ nàng ghét ta, đến cả nhìn ta một cái cũng không nhìn, mặc kệ ta làm gì thì làm, nàng cũng không cho ta đến gần. Sau đó ta đi đến Yến Môn, viết thư cho nàng mong được nàng quan tâm dù chỉ một lần nhưng nàng rất tuyệt tình không hề hồi âm cho ta."
Ta ngơ ngác nhìn chàng ấy.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, nàng im lặng không nói lời nào, rồi uống thuộc độc tự tử thậm chí còn không cho ta gặp nàng lần cuối. Từ Doanh, đừng đối xử với ta như vậy, đừng rời xa ta..."
Chàng ấy ôm chặt ta, tay vẫn còn run run.
Giấc mơ mà chàng ấy đang nói chính là ở kiếp trước. Không biết có cơ duyên trùng hợp gì nó lại đi vào trong giấc mơ của chàng ấy.
Ta đưa tay sờ mặt chàng ấy, nghiêm túc nói từng chữ.
"Phu quân, chàng nhìn đi không phải bây giờ ta vẫn đang sống tốt sao? Không phải cả hai chúng ta cũng đều đang rất tốt sao? Đừng sợ, ta sẽ sống thật lâu, sẽ không bao giờ rời xa chàng, cho dù chàng đuổi ta đi ta cũng sẽ không đi."
Chàng ấy nhìn ta, dần bình tĩnh lại, tựa vào vai ta, cười nhẹ nhõm.
"Sao ta lại đuổi nàng được chứ?"
"Ta biết rồi."
Chuyện của xảy ra ở kiếp trước, ta sẽ không để xảy ra trong kiếp này nữa.
.....
Cố Hành Uyên làm việc ở kinh đô thăng chức rất nhanh. Sau hai năm chàng ấy được hoàng thượng thưởng cho một ngôi nhà lớn.
Ngày chuyển đến, chàng ấy ôm ta nhẹ nhàng nói.
"Từ Doanh, ta từng nói nhất định sẽ để cho nàng sống thật tốt, ta không thất hứa, những ngày tháng sau này của chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng tốt."
Ta lắc nhẹ đầu.
"Trong tim ta, mỗi ngày cả nhà được ở cạnh nhau, đó mới chính là ngày tốt nhất."
Chim Yến ở phía trước ríu ra ríu rít không ngừng, dường như cũng đang muốn nói, tương lai mỗi ngày sẽ đều là một ngày tốt lành.
[Hoàn]